Nửa giờ sau, Khương Vũ tự mình lái xe đến đón Tư Hàn Tước.
Không hiểu vì sao hắn đã đến đây vô số lần nhưng lần này lại cẩn thận hơn.
Khẽ mở cửa, khẽ đóng cửa, tay cầm điện thoại, lấm la lấm lét quét mắt khắp phòng, biểu cảm kì lạ, vừa căng thẳng vừa chờ mong, sợ hãi xen lẫn háo hức. Đôi mắt mở to, liếc trái liếc phải giống như thiếu nữ đang độ xuân thì hẹn gặp tình lang.
Quay qua quay lại, cuối cùng hắn đối mặt với Tư Hàn Tước đang cau mày đẩy valy đi ra.
Biểu cảm Tư Hàn Tước một lời khó mà nói hết được.
Anh nghi ngờ trợ lý riêng tốt nhất của mình.
“Boss…” Khương Vũ bị bắt tại trận, gò má ửng đỏ vì hưng phấn trong phút chốc trở nên trắng bệch.
Tư Hàn Tước cau mày hỏi: “Cậu… cậu đang tìm cái gì?”
“Không, không ạ!” Khương Vũ nuốt nước bọt, miệng nhanh hơn não bịa ra một lời nói dối, “Em chỉ là nhớ anh!”
Tư Hàn Tước: …
Không cần.
“Ừm…” Bàn tay Tư Hàn Tước đặt trên valy nắm chặt lại, “Cho cậu nghỉ một ngày, đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Khương Vũ: …
“Boss, mọi thứ… anh đã thu dọn xong chưa? Bây giờ… có thể xuất phát luôn không?” Khương Vũ không thấy kẹo dẻo gấu nên hơi mất hứng, ngượng ngùng lắp bắp, bàn tay cọ lung tung lên quần áo cố gắng lau hết mồ hôi túa ra vì quá căng thẳng, lúng túng hỏi nhỏ, “Kẹo dẻo gấu đâu rồi? Anh nhớ mang theo nó đấy.”
Tư Hàn Tước liếc mắt ra hiệu ý bảo kẹo dẻo gấu nằm trong valy.
“Ồ!” Khương Vũ thầm nghĩ, thảo nào hắn không thấy nó, hóa ra là trong valy, “Vậy, trong valy có nóng không? Liệu nó có sợ bóng tối không?”
Tư Hàn Tước: …
Anh quyết định sẽ giới thiệu một bác sĩ tâm lý cho Khương Vũ.
Anh liếc nhìn Khương Vũ khó hiểu rồi lạnh lùng ra lệnh: “Lái xe.”
Giọng điệu lạnh lùng của Tư Hàn Tước lập tức dập tắt sự hưng phấn và kích động muốn gặp kẹo dẻo gấu của Khương Vũ, hắn theo bản năng vươn tay muốn nắm lấy valy của anh.
Tư Hàn Tước đột nhiên lùi lại, giọng nói thản nhiên: “Tôi nói, cậu lái xe đi.”
Khương Vũ lập tức bình tĩnh lại.
Đôi chân xoay nửa vòng, hắn đi ra lái xe, ánh mắt Tư Hàn Tước dán chặt vào bóng lưng Khương Vũ, thần sắc khó dò.
Trên đường đi, Khương Vũ vẫn suy nghĩ về kẹo dẻo gấu.
Một cậu nhóc đồ chơi làm bằng kẹo ở một mình trong valy liệu có sao không?
Nhận ra Khương Vũ hơi mất tập trung, Tư Hàn Tước đang xem văn kiện trong máy tính bỗng ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào hắn qua gương chiếu hậu, “Cậu đang nhìn cái gì?”
Khương Vũ “A a” hồi lâu, “Em đang suy nghĩ, nhiệt độ trong cốp xe hơi cao, liệu kẹo dẻo gấu có bị tan chảy không?”
Tư Hàn Tước lạnh lùng nhìn hắn.
Khương Vũ rụt cổ không dám nói thêm gì nữa.
Hôm nay hắn không bình thường chút nào.
Cuối cùng ánh mắt Tư Hàn Tước cũng trở lại màn hình máy tính, Khương Vũ vừa thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, “Dừng xe, lấy kẹo ra đây đi.”
Khương Vũ phanh gấp, “Tuân mệnh!”
Theo quán tính, Tư Hàn Tước nhào về phía trước đập trán vào lưng ghế, đang định nổi cáu thì Khương Vũ đã hưng phấn xuống xe lao ra cốp sau.
Tư Hàn Tước: …
Anh bất đắc dĩ thở dài, thề nhất định sẽ cho Khương Vũ nghỉ một ngày, nhất định thế!
Một lúc sau, cửa sổ xe bị gõ, Tư Hàn Tước ngẩng đầu và thấy một cảnh sát giao thông bên ngoài đang cầm biên bản xử phạt.
Lúc này anh mới phát hiện ra Khương Vũ vì quá phấn khích nên đã đậu xe trên làn đường không dành cho động cơ.
Tư Hàn Tước: …
Khương Vũ hào hứng cầm hộp thuỷ tinh đựng kẹo dẻo gấu, vừa đi vừa làm mặt quỷ thì bỗng thấy Tư Hàn Tước lạnh mặt tiếp nhận giấy phạt từ cảnh sát giao thông.
Khương Vũ ôm gấu nhỏ, đối diện với ánh mắt chất vấn của Tư Hàn Tước, hắn giật mình.
“Xong rồi.” Đường Tiểu Đường thì thầm, “Anh chọc chủ nhân tức giận rồi.”
Môi Khương Vũ cứng đờ, thật lâu mới nặn ra được mấy chữ qua kẽ răng, “Cảm ơn mày đã nhắc nhở.”
Cuối cùng Khương Vũ cũng lấy lại bình tĩnh.
Sau một lát, bọn họ xuất phát lần thứ hai.
Kẹo dẻo gấu được đặt trong xe, mùi hương ngọt ngào từ từ bay ra, cố gắng xoa dịu bầu không khí kỳ lạ.
“Boss…” Khương Vũ cố gắng giải thích, “Em thật sự rất háo hức được gặp anh… Chúng ta đã một ngày không được gặp nhau…”
Tư Hàn Tước thở hắt, “Tiểu Vũ, lái xe cho tốt.”
Hôm nay Khương Vũ không chỉ không bình thường.
Mà còn rất quái lạ.
Không phải không bình thường như anh tưởng, dù bị phạt nhưng có vẻ hắn vẫn rất vui.
Tư Hàn Tước lặng lẽ thích Đường Đường đã là một sự kiện kinh thiên động địa và anh không muốn sinh hoạt của mình lại có thêm bất kỳ một tuyến tình cảm kì lạ nào nữa.
Chiếc hộp thuỷ tinh nằm trên tay, nhóc gấu dẻo lắc lư theo chiếc xe, như thể vô cùng đắc ý vì được chuyển sang ngôi nhà mới. Nhìn viên kẹo đến ngây ngốc, tâm trạng buồn bực của Tư Hàn Tước dần tiêu tan, anh nâng hộp thuỷ tinh lên định lấy nó ra trêu đùa một chút.
“Đoang” một tiếng, theo quán tính, trán Tư Hàn Tước lần thứ hai đập vào lưng ghế phía trước.
Tư Hàn Tước: …
Chiếc xe lay động, Khương Vũ lo lắng hỏi: “Boss, kẹo yếu ớt lắm, anh muốn làm gì?”
Tư Hàn Tước liếc mắt, “Lái xe đi!”
Giọng điệu lạnh lùng và nghiêm túc.
Khương Vũ ấm ức.
Tư Hàn Tước đặt hộp thuỷ tinh xuống chỗ ngồi bên cạnh, vừa giơ tay xoa xoa cái trán đỏ bừng vừa tìm thông tin liên lạc của bộ phận nhân sự yêu cầu sắp xếp cho Khương Vũ một ngày nghỉ.
Đồng minh của kẹo thoạt nhìn là một tên không quá thông minh.
Đường Tiểu Đường cảm thấy bất lực, nhìn vết đỏ trên trán của chủ nhân, kẹo đau lòng muốn chết.
Nếu bây giờ chủ nhân ngủ rồi, nó có thể giúp chủ nhân xoa bóp…
Cùng với ý nghĩ ấy, mùi thơm ngọt ngào trong không khí dường như lại nồng đậm hơn.
Mùi hương ngọt ngào như mang chút hương rượu thoang thoảng…
Đôi mắt Tư Hàn Tước hơi rủ xuống, cơn buồn ngủ kéo đến.
Chẳng mấy chốc, anh đã thả lỏng và chìm vào giấc ngủ.
Đường Tiểu Đường: .
Đây là say kẹo trong truyền thuyết đó sao??
Đường Tiểu Đường dường như phát hiện ra điều gì ghê gớm lắm!!
Tuy nhiên, Khương Vũ nhìn thấy Tư Hàn Tước “ngất xỉu”, tay run run, “đoang” một tiếng, đâm xe.
Đường Tiểu Đường: …
Khương Vũ: …
Tư Hàn Tước không tỉnh lại, Đường Tiểu Đường đẩy hộp thuỷ tinh bước ra ngoài, đứng tại chỗ vặn eo, vui sướng khi người khác gặp hoạ, “Đâm xe nha…”
“Phải bồi thường nha…”
Đau lòng quá.
Khương Vũ tức giận chất vấn: “Mày làm gì boss của tao đấy?”
Đường Tiểu Đường lắc đầu, nhảy lên đỉnh ghế tựa, vươn bàn tay nhỏ bé xoa trán Tư Hàn Tước, quay đầu lại bày ra nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng đáp: “Chủ nhân đau kìa, kẹo phải giúp chủ nhân xoa bóp nha~~”
Kẹo ngọt nên ngay cả giọng nói nhỏ nhẹ cũng ngọt ngào đáng yêu như vậy.
Khương Vũ gục ngã trước sự đáng yêu này, sau một lúc mới phục hồi tinh thần, chua xót thầm nghĩ kẹo của người ta đương nhiên chỉ chủ động trấn an chủ nhân của nó còn mình thì chỉ giống như bóng đèn sáng chói mà thôi.
Lúc này chủ nhân chiếc xe bị đâm mạnh đã chạy tới…
Đường Tiểu Đường vô tội chớp mắt, “Cẩn thận một chút nha.”
Khương Vũ đáp: “Tao cảm ơn.”
~Hết chương ~