Tư Hàn Tước thức dậy trong mùi thơm ngào ngạt như thường lệ.
Anh đã quá quen với trạng thái này, vị ngọt lơ lửng như lông vũ lưu lại nơi chóp mũi nhẹ nhàng hoà với gió lạnh ban mai.
Tư Hàn Tước vươn vai, đôi mắt vừa mới tỉnh ngủ thấm lệ lười biếng chào hỏi kẹo dẻo gấu, “Tiểu Đường, buổi sáng tốt lành.”
Đường Tiểu Đường cười rạng rỡ, im lặng đáp lại, chủ nhân, buổi sáng tốt lành!!!
Anh mau vào phòng tắm và xem kem đánh răng đã được kẹo bóp sẵn ra đi! Nó còn có một đầu hơi nhọn nữa đấy!
Viên kẹo trong suốt tràn ngập niềm vui lại hơi thẹn thùng, Đường Tiểu Đường như một đứa trẻ bí mật làm việc tốt, vừa thấp thỏm vừa chờ mong chủ nhân khen ngợi.
Không biết có phải do ngủ quá ngon hay không, Tư Hàn Tước bỗng cảm thấy nụ cười của kẹo dẻo gấu ngọt ngào hơn bao giờ hết, đôi mắt của nó vô cùng sống động. Anh cười nhẹ, năm ngón tay mở ra vuốt nhẹ mái tóc rối bù, tóc anh không quá dài nhưng hơi cứng, ngũ quan tuấn mĩ luôn ẩn chứa một sức hút khó cưỡng.
Bởi vì tâm trạng vui vẻ, sau khi đứng dậy, anh tiến lại gần nhóc gấu dẻo, ngón tay thon dài từ từ lần theo đường viền của nó trên hộp thuỷ tinh.
Đầu ngón tay gõ “cạch cạch”, kẹo dẻo gấu bị chấn động, cúi người về phía trước, đầu to dán vào hộp thuỷ tinh như thể thân mật chạm vào ngón tay anh.
Tư Hàn Tước bật cười, gửi tin nhắn cho Khương Vũ rồi đứng dậy, cầm di động vừa xem vừa đi vào phòng tắm.
Khương Vũ gửi tin nhắn thoại, Tư Hàn Tước vừa nghe vừa vặn mở vòi nước, vô thức cầm lấy bàn chải đánh răng.
Thế nhưng, tay anh rơi vào khoảng không.
Tư Hàn Tước cúi đầu, ngăn tủ đặt bàn chải đánh răng trống không, bàn chải điện màu xanh da trời đang nằm yên trên bồn rửa, phía trên là một đoạn kem đánh răng với một đầu hơi nhọn.
Khương Vũ nói gì đó nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy.
Đã xảy ra chuyện gì??
Tư Hàn Tước rất chú trọng không gian riêng tư của mình, ngoại trừ dì quét dọn và Khương Vũ ra, hầu như không một ai có thể xâm nhập lãnh thổ của anh. Anh nhớ rõ mình đã dọn dẹp bồn rửa mặt sạch sẽ, bàn chải đánh răng nên nằm đúng chỗ trong tủ lưới, đối với một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ và ưa sạch sẽ như anh, sẽ không bao giờ nhớ nhầm những chi tiết này.
Anh đẩy lưỡi sang một bên trong má.
Nhấc bàn chải lên và bắt đầu đánh răng.
Mùi hương bạc hà khuếch tán trong miệng, hai mắt Tư Hàn Tước rủ xuống, đôi mắt đen nhánh như viên trân châu đen tuyền, u ám khó dò.
Sau khi đánh răng, anh lại tắm nước lạnh, nước lạnh khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn, đôi mắt nhuốm đầy hơi nước càng lúc càng trở nên u ám và lạnh lẽo.
Anh làm như không có việc gì mà lau tóc rồi trở về phòng ngủ, ngồi ở mép giường, mở điện thoại, mở tin nhắn thoại của Khương Vũ lần thứ hai.
Khương Vũ: Boss, hôm nay anh định chuyển đi lúc mấy giờ, bên kia đã chuẩn bị tốt, sau khi anh xác nhận thời gian, em đã liên hệ với công ty chuyển nhà, anh chỉ cần thu dọn những thứ quan trọng thôi.
Khương vũ: Boss, hôm nay tâm tình anh thế nào rồi? Có thấy khỏe hơn không? Đừng lo lắng về tên gián điệp. Em đã liên hệ với luật sư và sắp xếp khởi tố sau buổi họp báo rồi.
Khương Vũ: Cái kia… kẹo dẻo gấu vẫn ổn chứ?? Ý em là… hôm qua em quên lấy hộp, nó có bị dính bẩn không??
Tư Hàn Tước cau mày.
Tính cách Khương Vũ tuy kì lạ nhưng xử lý công việc khá ổn trọng, khi nói hai việc đầu tiên đều rất bình tĩnh, tại sao khi hỏi đến kẹo dẻo gấu lại lúng túng như vậy?
Tư Hàn Tước mặt không biểu tình liếc nhìn kẹo dẻo gấu.
Đường Tiểu Đường: …
Tên đồng minh này không được thông minh cho lắm.
Tư Hàn Tước nhìn chằm chằm viên kẹo dẻo, đôi mắt đen tuyền tối tăm như cái lạnh cuối thu. Sự sợ hãi len lỏi như một con rắn chạy dọc sống lưng Đường Tiểu Đường.
Chủ nhân phát hiện ra nó rồi à?
Sao lại phát hiện ra? Vì đầu nhọn của kem đánh răng??
Chủ nhân sẽ làm gì?? Sẽ ăn nó luôn à? Hay làm tan chảy nó ra rồi uống?
Đường Tiểu Đường kinh hãi nhìn chủ nhân từ từ vươn tay tới chỗ mình…
Sau đó, anh đặt hộp thuỷ tinh vào tủ quần áo.
Đường Tiểu Đường:????
Rốt cuộc thì chủ nhân có phát hiện ra nó không thế??
Chủ nhân muốn làm gì??
Kẹo sợ bóng tối a a a!!!
Trái tim Đường Tiểu Đường tan nát bởi nỗi sợ bóng tối cùng ý nghĩ “chủ nhân phát hiện ra và muốn bỏ rơi mình”. Nó vừa đau khổ vừa hoảng sợ, nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ là khoé miệng hơi rủ xuống.
Nỗi lòng lên xuống như tàu lượn siêu tốc, Đường Tiểu Đường suy nghĩ miên man, bị chính mình doạ sợ. Thời điểm nó còn đang nơm nớp lo sợ cho vận mệnh của mình, Tư Hàn Tước đột nhiên mở cửa tủ ra.
Đường Tiểu Đường: …
Tư Hàn Tước lại chăm chú nhìn vào kẹo dẻo gấu, nó vẫn giữ nguyên tư thế như trước khi bị nhốt vào, không có chút thay đổi nào – nó không đổi thành tư thế ôm đầu, anh cho rằng mình bị ảo giác rồi.
Trong phút chốc, Đường Tiểu Đường cũng hoàn hồn.
Chủ nhân đang thử nó!!
Lúc Đường Tiểu Đường lần đầu tiên bị nhốt vào trong tủ, bởi vì sợ bóng tối nên đã ôm đầu, không cẩn thận bị chủ nhân nhận ra.
Chủ nhân thật thông minh!!
Đường Tiểu Đường thầm khen ngợi chủ nhân trong lòng, đồng thời hơi nhếch lại khoé miệng, sợ chủ nhân phát hiện nụ cười của nó thay đổi.
Thật mạo hiểm, thật khích thích.
Một người một kẹo, lặng lẽ nhìn nhau qua hộp thuỷ tinh.
Đường Tiểu Đường nín thở, khoé miệng cứng ngắc.
Hôm nay chủ nhân doạ kẹo sợ hãi.
“Tinh tinh tinh…” Chuông điện thoại vang lên.
Tư Hàn Tước xoay người nhận điện, qua hồi lâu Khương Vũ không nhận được phản hồi nên mới gọi điện thoại tới.
Bị cuộc gọi cắt ngang, Tư Hàn Tước thoát khỏi những suy nghĩa kì quái và bắt đầu nói về việc chuyển nhà.
Đường Tiểu Đường thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng an tâm nhưng lại thấy hơi mất mát.
Nó giúp chủ nhân bóp kem đánh răng, chẳng phải cũng chờ mong chủ nhân phát hiện ra hay sao? Tại sao còn sợ hãi như vậy?
Kỳ vọng và mất mát đan xen, kẹo khó chịu chết mất!
Cũng may sau khi Tư Hàn Tước trả lời điện thoại, anh lập tức chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình như thể đã quên chuyện này, nét mặt thản nhiên đặt nhóc gấu dẻo trở lại tủ cạnh giường và bắt đầu bận rộn.
Không có quá nhiều thứ quan trọng, Tư Hàn Tước mở vali rồi lấy từ đáy tủ ra một chiếc hộp gỗ kiểu cũ. Bên ngoài chiếc hộp gỗ đỏ có chạm trổ hoa văn trăm hoa nở rộ thời xưa, được khảm bằng chỉ bạc và những mảnh đá vân mẫu, san hô, ngọc trai, và đá Lục Tùng, toàn bộ hộp được đánh bóng bằng sáp, sắc đỏ bị thời gian nhuộm màu để lộ ra một thứ ánh sáng phai cũ mà ý vị, giống như một chiếc hộp nữ trang mà các phu nhân nhà giàu mang theo bên người thời trước.
Đường Tiểu Đường tò mò chớp mắt, đây là cái gì?
Tư Hàn Tước cụp mắt, xếp hộp gỗ vào vali rồi đóng gói vài bộ quần áo, anh nhìn xung quanh, mắt lại dán vào kẹo dẻo gấu màu hồng phấn.
Đường Tiểu Đường cũng nghiêm túc nhìn chủ nhân.
Trong vali của chủ nhân chỉ có một chiếc hộp gỗ màu đỏ và vài bộ quần áo, kẹo có thể nhận ra chiếc hộp gỗ đó rất quan trọng đối với chủ nhân, nhưng… ngoại trừ hộp gỗ ra thì không có thứ gì khác sao?
Đường Tiểu Đường không dám nhúc nhích, đôi mắt tròn xoe không chớp đối diện với chủ nhân.
Trải qua sự việc sáng nay, chủ nhân có còn muốn nó không?
Đừng bỏ rơi kẹo mà…
Kẹo yêu chủ nhân nhiều như vậy, nếu bị chủ nhân vứt bỏ thì nó sẽ khóc chết mất…
Đường Tiểu Đường dường như lại nhìn thấy viên kẹo lang thang vác một tay nải nhỏ.
Một lúc lâu, ngay khi kẹo mất mát tự từ bỏ bản thân, Tư Hàn Tước cười nhẹ, dường như anh đã quên chuyện xảy ra sáng nay, anh cầm hộp thuỷ tinh lên rồi cẩn thận đặt bên cạnh hộp gỗ.
Đóng valy, môi Tư Hàn Tước giật giật, mặc dù anh có một vài suy nghĩ rất kỳ quặc nhưng dù như thế nào thì đối với anh, kẹo vẫn quan trọng nhất.
Đường Tiểu Đường như một đứa trẻ vừa được cho một chút ngọt ngào đã quên hết tâm tình rối loạn lung tung, cho đến khi valy được đóng lại, hai cái tai của Đường Tiểu Đường mới run run, trong bóng tối yên tĩnh, nó chu môi tặng chủ nhân một cái hôn.
~Hết chương ~