Chương 43 –Trận chiến Cha – con bùng nổ
Mielevern, nơi được gọi là quê hương của Laura, là một thị trấn ven hồ.
Dân số rất thấp mặc dù đất đai ở đây rất rộng, vậy nên nó là một thị trấn rất yên bình.
Đặc biệt là nhà của Laura còn nằm ở vùng ven, vậy nên chẳng có gì ở xung quanh cả.
Không phải là họ bị đối xử tệ, mà họ đã cố tình xây nhà của mình ở vùng ven để họ có thể thoải mái mà vung kiếm.
Từ nhỏ đến giờ (dù lúc này cô ấy cũng vẫn còn nhỏ), cha đã dạy cho cô về kiếm. Cũng có vài lần mẹ cô dạy cô cách dùng thương nữa.
Và ở cái nơi chất chứa đầy những kỉ niệm đó, cô sắp phải chiến đấu với cha mình.
Đó là cuộc chiến giữa cha và con về hướng đi trong tương lai.
「Okaa-san sẽ làm trọng tài. Còn hai người, hãy cố lên nhé~」
Dora điềm nhiên nói.
Ngược lại, cả Laura và Bruno đều hết sức nghiêm túc.
Cả hai thanh kiếm mà hai người họ đang cầm trên tay lúc này đến là song thủ kiếm.
Tuy nhiên, kiếm của Laura là một thanh kiếm rẻ tiền được mua từ cửa hàng bán lẻ của Hội.
Trái lại, thanh kiếm của Bruno là một thanh kiếm sắc bén, cái mà ông luôn sử dụng từ trước đến nay.
Nếu họ đối đầu trực diện, thanh kiếm của Laura sẽ sớm gãy thôi.
Tuy nhiên, Laura lại có ma thuật cường hóa.
Bất kể thứ kém cỏi nào… không, trong trường hợp xấu nhất thì cũng có thể cường hóa cả một nhánh cây bất kì ở gần đây là đã ngang ngửa một thanh kiếm sắc bén rồi.
Thậm chí cả lực tay của mình, nếu cô dùng ma thuật cường hóa để nhân nó lên gấp mười lần thì cô cũng không hề thua kém Bruno.
Nhưng cho dù vậy, Laura vẫn không thể an tâm được.
Bởi dù gì thì, từ khi cô sinh ra đến giờ, cô vẫn chưa từng thấy Bruno nghiêm túc lần nào, chưa một lần.
Cha cô trong lúc luyện tập cho cô đều luôn kiềm chế sức mạnh.
Ấy vậy mà, cô vẫn chưa từng thắng được lần nào.
Câu chuyện về Bruno và Dora là thứ thậm chí còn xuất hiện trong sách vở nữa.
Theo như những gì được viết trong sách thì, mặc dù là ở cùng Hạng A, nhưng Bruno lại mạnh hơn nhiều so với Emilia.
『Mình có thể thắng được không đây~?』
Cô tự tin rằng mình đã trở nên mạnh hơn sau khi được học phép thuật.
Tuy nhiên, sức mạnh của cha cô đã ăn sâu vào tiềm thức của cô.
Đôi tay đang cầm kiếm của cô gần như run lên, nhưng vào lúc đó.
「Laura-san, cô lên! Chị sẽ không tha thứ cho em nếu em thua đâu!」
「Hãy cùng nhau trở về trường, và cùng thưởng thức món parfait dâu nữa nhé.」
Từ tầng hai trong ngôi nhà của cô, Charlotte và Anna chồm người ra, và cổ vũ.
Ngay khi nghe được lời động viên đó, sự căng thẳng trong cô đã biến mất.
「…con đã có được những người bạn tốt nhỉ.」
Bruno cười.
「Vâng. Vậy nên con sẽ đánh bại Otou-san và trở lại trường.」
「Nếu vậy thì, để xem con đã mạnh hơn thế nào nào. Nếu thắng được Otou-san, cha sẽ tha thứ cho con và để con tiếp tục học ở Khoa Phép thuật hay bất cứ thứ gì khác!」
「Hứa rồi đấy nhé… tiến lên nào!」
Laura đạp đất lao đến.
Phép thuật cường hóa mà cô thi triển với một lượng pháp lực khổng lồ tập trung sức mạnh vào đôi tay cô còn vượt trên cả một con rồng đang nằm trong cơ thể của một cô bé nhỏ con, 9 tuổi.
Kết quả, cô tạo được một cú gia tốc phi thường.
Nếu đó là một sinh vật bình thường thì, nó chắc đã chết vì dập nội tạng chỉ với một cú dậm chân rồi.
Tuy nhiên, phép thuật cường hóa của Laura con cưởng hóa cả sức chịu đựng của cô.
Thế nên, cô có thể tiếp tục tăng tốc.
Tốc độ của cô gia tăng với một cú dậm chân nữa, cô chạy lao đến trong khi để lại những cái hố trên mặt đất.
Cô đã đạt đến cấp độ có thể đánh bại cả một con Behemoth chỉ với một đòn, và vung thanh kiếm về phía cha của mình.
「NUOOOH!!」
Có vẻ như đòn tấn công đó đã vượt xa dự kiến của Bruno.
Mặc dù ông vừa vặn có thể cản được thành kiếm đó bằng thanh kiếm của mình, ông không thể khử hết được chấn động, và gần như ngã quỵ về phía sau.
Tuy nhiên, trên thực tế, ông không hề ngã xuống.
Ông sửa lại tư thế của mình bằng một sức mạnh phi thường, và phản công Laura, khiến cô văng đi.
「Otou-san… Cha thật sự rất tuyệt!」
Laura trở nên hạnh phúc vì đòn tấn công của cô không hiệu quả.
Sức mạnh của đòn tấn công vừa rồi là đòn đánh với phép thuật cường hóa mà ngay cả Anna cũng sẽ thành thịt băm trong một nốt nhạc.
Bởi thế, cô không thể dùng trong lúc luyện tập.
Cô tấn công trong khi tin rằng cha cô có thể cản được nó, quả nhiên là ông làm được, và còn đánh bay cô.
Cô rất xúc động.
Cảm xúc khi có được một đối thủ mà cô có thể nghiêm túc thật sự rất tuyệt.
Cũng giống như trong trận chiến lúc trước với Charlotte.
「Haa, haa… Ra vậy, có vẻ như con đã mạnh hơn chút đỉnh rồi đấy nhỉ.」
Bruno thở dốc.
Không phải là vì ông đuối sức, mà là vì ông bất ngờ trước đòn tấn công của Laura.
“Đây chưa phải là giới hạn sức mạnh của Cha.” Laura tin là như vậy.
「Laura-san, quả không hổ danh desu wa! Cứ tiếp tục và làm Otou-san nín lặng đi! Không cần phải kiềm chế trước một kẻ luôn miệng nói pháp sư là lũ khốn vô dụng đâu!」
Charlotte hét lên từ trên tầng hai.
Có vẻ như cô đã nghe được cuộc nói chuyện khi nãy. Phải chăng chị ấy đã áp tai xuống sàn hay gì đó không vậy?
Nhưng dù vậy, cô ấy cũng đang khá là phấn khích.
Cô vẫn an toàn vì Anna đang giữ cô ở phía sau, nhưng nếu có chuyện chẳng may thì cô sẽ rơi xuống mất.
「Không phải là do Charlotte-san nói, nhưng … giờ con sẽ đánh mạnh hơn đấy!」
「Ể, mạnh hơn nữa sao?! Laura, đợi đã!」
「Không đâu!」
Bỏ ngoài tai lời của người cha đang hoảng loạn của mình, Laura niệm chú.
「Tiến đến đây, hỡi Lôi Tinh linh. Ta sẽ chia sẻ cho ngươi sức mạnh của ta. Để cho mọi thứ biết được. Cho chúng thấy được thế nào mới là sự hủy diệt」
Một tên khổng lồ xuất hiện giữa Laura và Bruno.
Nó là một Lôi tinh linh lớn hơn rất nhiều lần so với ngôi nhà của họ.
「Haaaaa?!! N-này đợi đã… chết tiệt! Được, ta sẽ đỡ nó! Đến đây!!」
「Cảm ơn, Otou-san! Tiến lên, Tinh linh!」
Lôi tinh linh biến đổi một phần cơ thể nó, tạo thành hình một thanh lôi kiếm từ tay phải nó.
Thanh kiếm dài đến mức có thể xẻ đôi một con rồng đó, giáng xuống Bruno.
「UORYAAAAAAA!!」
Bruno gào lên bằng toàn bộ sức lực và phản công.
Và kết quả là ――.