Chương 42 –Việc này và việc đó là hai việc khác nhau desu
Bruno đã nhập học Trường Mạo hiểm giả Gyrdorea, và cậu đã thể hiện tài năng xuất chúng, 100, với kiếm thuật, và vẫn đang đều đặn tiến bộ.
Tài năng phép thuật cường hóa của cậu cũng cao hơn dự tính, 42, nhưng nó lại chẳng có nghĩa lí gì.
Cùng lúc đó, còn có một cô gái thiên tài với tài năng thương thuật là 100.
Tên cô ấy là Dora.
Nghĩa là, cô ấy sau này sẽ trở thành vợ của Bruno, và là mẹ của Laura.
Mặc dù họ sử dụng vũ khí khác nhau, họ đều là những thiên tài trong Khoa Chiến binh, vậy nên họ đã đi cùng nhau rất nhiều lần.
Tuy nhiên, trên cả việc là một thiên tài thương thuật, Dora thật sự rất đẹp.
Có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô ấy.
Phần lớn trong số họ đã từ bỏ, vì sợ Bruno, nhưng vẫn còn một chàng trai ngoan cố khác.
Đó là một học sinh năm hai Khoa Phép thuật.
Cậu ta tận dụng lợi thế của một senpai, và cố cướp Dora từ tay Bruno, một học sinh lớp dưới.
Tất nhiên là, Bruno sẽ không chùn bước trước một người như thế.
Và rồi, gã senpai ở Khoa Phép thuật đó đã thách đấu Bruno.
Người thắng sẽ có được Dora. Người thua sẽ không bao giờ được nói chuyện với Dora nữa.
Bruno chấp nhận những điều kiện đó.
Đó là vì cậu nghĩ rằng cậu tuyệt đối sẽ chiến thắng.
Tuy nhiên, gã senpai đó lại mạnh hơn cậu nghĩ nhiều.
Anh ta là một người hời hợt, những tài năng phép thuật của anh ta là thật, và anh ta cũng luôn nỗ lực.
Bởi vì thế, họ khá cân tài cân sức.
Họ hòa nhau đến 5 trận liên tiếp, và đến trận thứ 6, Bruno cuối cùng cũng thắng được.
Và họ sống hạnh phúc mãi về sau... hoặc không.
Gã senpai, để có thể trả thù cho thất bại của mình, hắn ta bắt đầu quấy rối Dora bằng những cách như dùng phong thuật để tốc váy Dora, hay dùng thủy thuật để làm đồng phục cô ướt đẫm và có thể nhìn xuyên qua.
Bruno và Dora nổi giận, dùng hình phạt cá nhân của họ lên gã senpai đó, họ treo gã senpai đó trần như nhộng lên cổng trường.
Và rồi, vì vài lí do, Bruno và Dora bị đỉnh chỉ học trong một tuần.
Dù rằng công lí đang đứng về phía họ.
"Đây là lí do mà một ngôi trường có một pháp sư làm hiểu trưởng thật là tệ hại", cả hai người đều tức giận.
✦✧✦✧
「――con thấy đó, chẳng có tên pháp sư nào là người tốt cả đâu! Hiểu không!」
「Con đã hiểu rằng Otou-san chỉ mãi suy nghĩ về những thứ vô nghĩa thôi.」
Laura nhìn lạnh lùng người cha của mình.
「V-vô nghĩa sao!? Nó là một việc rất quan trọng! Đúng không, Kaa-san!」
Bruno hoảng loạn nhìn vợ mình.
「Để xem nào ~ ... đúng thật là gã senpai đó làm em bực chết đi được, và em vẫn nghĩ rằng thật tốt là chúng ta đã trả đũa hắn... nhưng cho dù vậy thì, nó cũng không nên là lí do để ngăn con gái mình trở thành pháp sư đâu.」
「Em vừa nói gì vậy!? Không phải lúc trước Kaa-san cũng ghét việc để Laura thành pháp sư sao!」
「Em không hề ghét. Em chỉ nghĩ là, sẽ thật tuyệt nếu con bé trở thành tiên phong. Mà ngay từ đầu, em cũng không thể tưởng tượng rằng Laura lại trở thành pháp sư, nên không thể nào mà em ghét việc đó được.」
「Gu!... Đúng là vậy.」
Trái ngược với Dora điềm đạm, Bruno lại đầy cảm xúc.
Cảm xúc không muốn con gái mình thành pháp sư của ông đang xoay vòng trong đầu ông.
Dù vậy, Laura lại thấy lạ trước sự khác biệt trong thái độ của cha mẹ cô như vậy.
Cô đã từng cảm thấy rằng việc cha cô ghét pháp sư thật tệ, nhưng không ngờ là mẹ cô lại khoan dung hơn cô tưởng, và cha cô thì lại cuồng tín hơn cô nghĩ nhiều.
「Nhân tiện, khi gã senpai đó thách đấu Otou-san, lúc đó Okaa-san không thích Otou-san sao?」
Laura hỏi với sự hứng thú thuần khiết.
「Ara, dĩ nhiên là mẹ đã thích ông ấy rồi.」
「Vậy thì, tại sao mẹ lại để cho họ phải đấu nhau chứ? Không phải chỉ cần nói với senpai là "tôi thích người này rồi nên tôi không thể hẹn hò với anh được" là đủ rồi sao...」
「Đúng là vậy, nhưng. Con biết mà, đàn ông đánh nhau vì mình, không phải nó sẽ làm trái tim trinh nữ của con rung động sao?」
「Thật sao~?」
Laura cố tưởng tượng, nhưng cô không thể hiểu rõ nó được.
Ngay từ đầu, cô chẳng thân thiết với người bạn trai nào, và cô cũng không thể hiểu rõ được rằng, việc con trai đánh nhau để được ở bên cô là như thế nào.
Ngược lại, khung cảnh Charlotte và Anna đang cố kéo cô về hai phía ngược nhau lại hiện lên trong đầu. Cô không hiểu tại sao lại như vậy nữa.
「Con, con nói rằng việc đó chẳng liên quan gì đến con... thì, kệ đi. Việc này là việc xảy ra khi ta và mẹ con vừa tốt nghiệp. Trong lúc tìm kiếm Aneki, ta đã đi đến đất nước này cùng với Kaa-san. Và một ngày, cha mẹ đã gia nhập vào một nhóm với một pháp sư. Tên này không phải là người tốt nghiệp từ Trường Mạo hiểm giả Gyrdorea, mà là một chiến binh kì cựu bắt đầu từ Hạng G và vươn đến Hạng C. Tuy nhiên, trong một nhiệm vụ, mọi người đã gặp một con Leviathan. Nó là một việc mà ta hoàn toàn không ngờ đến. Ta đã nghĩ đến việc để tên pháp sư dùng phép thuật flash để làm lóa mắt nó, và để mọi người trốn thoát. Nhưng rồi, tên khốn pháp sư đó, ngay khi thấy Leviathan, hắn đã chạy đi mà chẳng làm gì. Hắn dùng ta và Kaa-san làm mồi nhử. Cha mẹ đã xoay sở chạy được, và vẫn sống đến ngày hôm nay... nhưng vết sẹo trên lưng ta, vết sẹo khi ta bảo vệ Kaa-san, nó có lẽ sẽ không bao giờ phai nhạt.」
Bruno nói.
Không biết có phải nhớ lại cảm xúc lúc đó không, mà từ giữa câu chuyện, ông đã đùng đùng nổi giận.
Laura cũng hoàn toàn đồng cảm, và cảm thấy giận dữ với tên pháp sư đó.
Phải trải qua việc đấy ngay khi trở thành một mạo hiểm giả, chẳng trách được nếu ông thấy căm hận tên pháp sư đó――.
「Ểh, sao cha không kể nó ngay từ đầu! Câu chuyện bánh táo hay tốc váy bằng phép thuật, chúng chẳng liên quan gì đúng không!」
Laura không thể không thốt lên.
Nếu có một lí do chính đáng như vậy, thì sẽ tốt biết mấy nếu ông nói ra.
Bởi thế mà, Laura suýt chút nữa đã xem thường bố mình rồi.
「Ồ.... vậy sao. Không, ừmmm, xin lỗi vì việc đó. Phải như thế này vì ta phải kể theo thứ tự thời gian.」
「Không phải là trong tiểu thuyết đâu cha...」
「Mà, sao cũng được. Thế này thì, con cuối cùng cũng hiểu được lũ pháp sư vô dụng và độc ác thế nào rồi nhỉ. Đừng đi học nữa và về đây đi.」
「U~n... việc này và việc đó, đâu liên quan gì, nên.」
「Cááái gì!!」
Câu chuyện lại trở về điểm xuất phát.
Cuối cùng, Bruno vẫn muốn cô thôi học, và Laura thì không muốn vậy.
Cứ như hai đường thẳng song song vậy.
Họ phải làm gì đây.
Cuộc nói chuyện của họ chẳng đi đến đâu cả, dù họ đã nói nhiều đến như thế rồi.
Chỉ còn lại cách chiến đấu.
「Ne~, Otou-san. Hãy ra ngoài thôi. Bằng phép thuật vô dụng và độc ác đó, con sẽ cho cha thấy con đã mạnh như thế nào rồi.」
Laura đã tự mình gây chiến.