「Hay thật, nhờ Anna-san mà tớ đã lãng phí thể lực của mình một cách vô ích.」
「Là lỗi của Charlotte vì đã kêu lên những tiếng dễ thương đấy. Tớ yêu cầu một lời xin lỗi và một sự bồi thường.」
「Sao lại yêu cầu một việc như thế với nạn nhân là tớ chứ!!」
「Nào nào. Ít nhất cũng đi chậm nói khẽ trong nhà tắm chứ.」
Khi Laura xoa dịu cô, Charlotte cuối cũng cũng im lặng, và lặng lẽ ngâm mình ngập vai trong bồn tắm.
Dẫu vậy, bồn tắm chung của kí túc xá thật sự rất rộng.
Trong bồn tắm ở nhà, mình còn không thể duỗi hết chân ra nữa là.
Thế mà, trong bồn tắm công cộng này, nhiều người có thể vào cùng lúc, nếu mặt dày thì ta thậm chí còn có thể bơi nữa.
「*PashaPasha*」
「Này Anna-san! Làm ơn đừng có bơi, cậu thật đáng xấu hổ desu wa!」
Có một người chẳng biết xấu hổ là gì.
Mình có chút ganh tị đấy.
「Nhân tiện, Charlotte-san. Trước khi Anna-san thọt lét chị, gương mặt chị rất mệt mỏi. Chị đang làm gì vậy? Có vẻ như chị đã sử dụng rất nhiều pháp lực... thật đáng nghi desu!」
「Không có gì đáng nghi cả đâu. Chị chỉ tự luyện tập thôi.」
Charlotte hoảng loạn một cách đáng ngờ.
Đáng nghi quá.
「Thật sao? Có phải là tự luyện tập không đấy? Lẽ nào chị đang luyện tập một tuyệt chiêu bí mật chăng... thật thú vị quá! Cho em cùng tham gia với, cho em tham gia với~~」
「Cho dù nó có là tuyệt chiêu bí mật đi nữa, thì nó lại càng phải bí mật hơn. Laura-san, đúng thật là em là bạn của chị, nhưng đồng thời em cũng là đối thủ của chị. Chị sẽ không lật bài ngửa cho em đâu.」
「Đối thủ cũng là bạn bè... ehehe, là bạn với Charlotte-san!」
「Em phản ứng ở chỗ đấy sao!?」
「Vì chị biết đấy, Charlotte-san trước giờ chưa từng nói chúng ta là bạn. Vậy nên, em vui lắm. Từ giờ trở đi xin chị hãy tiếp tục làm bạn với em nhé!」
「Ugh!... C-chị hiểu rồi... nhưng, chị sẽ không ngừng là đối thủ của em đâu!」
「Vâng! Nhân tiện... cơ thể của chị hơi ửng hồng rồi đấy, chị ngâm nước lâu quá rồi sao?」
Anna-san đã tấn công *Fu~* vào tai chị ấy trong lúc chị đang mệt mỏi sau buổi luyện tập, vậy nên thể lực chị hẳn đã là về 0 rồi.
Mình muốn chị ấy nghỉ ngơi trước khi gục ngã.
「Đ-đúng vậy, chị đã ở trong bồn tắm hơi lâu rồi desu wa. Có thể sẽ chảy máu mũi nữa đấy desu wa!」
「Ể, thế thì nguy quá! Chị nên nhanh chóng ra khỏi bồn tắm đi!」
「Không... không sao đâu desu wa. Nếu chị nhìn vào mặt Laura-san thì chị sẽ khỏe lại thôi!」
「Ha~, thế sao.」
Mình không hề biết mặt mình lại có khả năng đó đấy.
Nhưng, dù nói vậy, mình nghĩ là Charlotte đang càng lúc càng đỏ hơn thì phải.
Hay đúng hơn, Laura mới là người bị chóng mặt.
「Em sẽ lên đây, vậy nên Charlotte-san, chị cứ ở đây bao lâu tùy thích nhé.」
「Nếu vậy thì chị cũng lên đây.」
「Vậy thì tớ nữa.」
Cuối cùng, cả ba người họ cùng nhau rời khỏi phòng tắm chung, và thay đồ ngủ trong phòng thay đồ.
Đây là kí túc xá nữ.
Không cần phải lo về việc bị con trai nhìn thấy, vậy nên đi bộ trên hành lang chỉ với bộ đồ ngủ cũng không sao.
「Ồ yá? Anna-san, chị đang mặc một bộ đồ ngủ dễ thương thật!」
「Chị tìm thấy nó, hôm trước, trong thành phố.」
Đồ ngủ của Anna là một bộ đồ ngủ có hình một con mèo nhồi bông.
Bán một thứ dễ thương như thế này, quả đúng là kinh đô có khác.
Ở quê nhà thì Laura chưa từng thấy nó bao giờ.
「Anna-san... c-cậu thật sự dễ thương quá desu wa~...」
Charlotte, người thấy Anna như vậy, mắt sáng rực và ôm lấy cô ấy.
Sự thật là, Charlotte yêu thú nhồi bông đến nỗi không thể ngủ được nếu không ôm một con.
Và lúc này, chính Anna lại là một con thú nhồi bông.
Không thể nào mà cô ấy không kích động được.
「Cậu quá khen rồi. Nếu thích, thì ngày nghỉ tới, cậu có muốn cùng đi mua nó không?」
「Oh~ Ý hay đấy. Em cũng muốn mua đồ ngủ thú bông nữa! Cả ba chúng ta sẽ giống nhau! Nếu muốn, chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc đồ ngủ nữa!」
Laura, Charlotte và Anna, cả ba người họ mặc đồ ngủ thú bông, trong khi nằm trên giường, ăn quà vặt, và tám về đủ thứ chuyện trên đời.
Chỉ tượng tượng thôi đã thấy nó rất vui rồi.
Đó là cuộc sống học đường mà Laura hằng mong ước.
「Uu!... đồ ngủ thú bông thật sự rất hấp dẫn, nhưng... tớ không thể chơi đùa trong ngày nghỉ được...」
「Ể~, sao lại thế? Trong ngày nghỉ thì chúng ta có chơi đùa cũng có sao đâu? Đ-đừng có nói là, chị đang định luyện tập suốt cả ngày nghỉ sao?」
「Dĩ nhiên rồi desu wa! Nếu không làm vậy, thì chị không thể với đến Laura-san được!」
Những lời của Charlotte, Laura không thể đáp lại một lời.
Mình muốn thân thiết với chị ấy hơn. Nhưng đồng thời, mình cũng muốn chị ấy là đối thủ của mình.
Và lúc này, chị ấy đang nỗ lực hết sức để có thể thành đối thủ của mình.
Mình không thể cản trở chị ấy được.
「Em hiểu rồi... vậy, em sẽ mua cho chị bộ đồ ngủ hợp với Charlotte-san!」
「Nhờ em đấy!」
Cô nhờ vả một cách kiên quyết.
「... cậu đừng nên cố ép buộc bản thân quá mà cứ đi với bọn tớ đi.」
Anna thì thầm.
Laura đồng tình.
「Đừng có dụ dỗ tớ! Trong lúc hai người đang chơi đùa, thì tớ sẽ tiến lên, và sẽ rút ngắn khoảng cách dù chỉ là một bước chân desu wa!」
Charlotte, với đôi mắt rưng rưng, hét lên.
Sự thật là, cô thật sự, thật sự rất muốn được đi chơi cùng.
Nhưng đã tuyên bố rằng mình sẽ không đi, nghĩa là cô đã phải có một quyết tâm đáng kể với quyết định đó.
Có vẻ như thuyết phục cô ấy là vô ích.
「Anna-san, Charlotte-san đang rất nghiêm túc. Tiếc thật, nhưng hãy đi chỉ với hai người chúng ta thôi.」
「Tớ cũng muốn được thân thiết hơn với Charlotte-san. Tiếc thật.」
「u...」
Lúc này, Laura và Anna đã hứa sẽ đi vào thành phố với chỉ hai người họ, và giờ thì họ giải tán.
Và vào ngày hôm đó.
Laura thức giấc vì tiếng *GataGoto*.
Cô nhìn vào đồng hồ trên tường, vẫn còn lâu mới đến giờ hẹn với Anna.
Không biết âm thanh *GataGoto* đó là gì vậy nhỉ.
Và thường khi mình thức dậy, mình thường được Charlotte ôm từ phía sau, nhưng hôm nay không hề có cảm giác đó.
Khi tôi nghĩ rằng thật kì lạ và ngồi dậy, tôi thấy Charlotte đang bày ra đủ loại quần áo và đang rên rỉ *UnUn*.
「...Mới sáng mà chị đã làm gì vậy~?」
「L-Laura-san!? K-không phải đâu! Không phải là chị muốn bỏ tập và đi chơi với hai người đâu, không phải là chị đang thắc mắc không biến nên mặc gì đâu... uhmm, ề~ tô...」
Charlotte đang cố hết sức để viện cớ.
Tự hỏi không biết cô ấy định sẽ nói ra cái gì trong tình huống này, Laura muốn chọc cô ấy một chút và đợi xem thử Charlotte sẽ nói gì.
Nhưng có vẻ như cô ấy không thể nghĩ ra được gì cả, Charlotte cúi gằm mặt, và cuối cùng, bắt đầu nức nở.
「H-Hãy cho chị đi cùng với ~~~」
「Từ đầu thì chị không nên cố ép buộc bản thân quá đâu...」
Mặc dù cô ấy là người lớn tuổi hơn, nhưng Laura không thể nào không hờ hững nói.
Bị đánh thức sớm vào buổi sáng, cô bé có hơi khó chịu một chút.