Một tuần đã trôi qua từ sau trận thua đó.
Emilia vẫn sống như thế, hoàn toàn khỏe mạnh.
Chuyện đã xảy ra vào lúc đó, Emilia chẳng thể thấy được.
Vì cô đã ngất đi giữa chừng.
Theo như cô nghe được từ các giáo viên khác, ngay khi thanh kiếm sét đánh trúng Emilia, một kết giới phòng ngự được tạo ra từ tay của Laura, và bảo vệ Emilia, họ nói vậy.
Để thua một học sinh, và còn được chính học sinh đó cứu mạng.
Có thể nói, là cô ấy đã thua hai lần trong một trận đấu.
(Cái gì, vậy chứ. Còn tệ hơn việc tệ nhất mình nghĩ đến nữa. Giờ mình phải thể hiện bộ mặt nào khi đứng trước các học sinh đây... không, cả là một mạo hiểm giả, và cả là một pháp sư nữa, mình cũng không thể đứng trước mắt ai được nữa. Cái gì mà dồn toàn bộ tâm trí để chuẩn bị chiến đấu với siêu thiên tài đó chứ. Bị áp đảo, lại còn được cứu. Mình cứ như bị chơi đùa... hay đúng hơn, ai đó làm ơn giết mình đi!)
Không đủ can đảm để tự sát càng làm nỗi đau khổ tăng thêm.
Không thể làm được gì, Emilia không đến trường ngày hôm sau, và cuộn người trong chiếc chăn bông trong căn hộ của mình.
Ở tuổi của mình, lại tự giam mình trong phòng.
Một người đã 23 tuổi lại khóc sau khi thua một đứa trẻ 9 tuổi.
Khổ sở đến mức sống cũng chẳng đáng gì.
Dù biết vậy, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Tức quá. Tức đến mức muốn tự cấu xé bản thân mình.
Sau khi chiến đấu với con bé, mình đã hiểu rõ.
Laura Edmonds không phải là đối tượng để thách đấu hay chiến đấu.
Con bé là một sinh vật ở đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Dù có để con bé một mình, nó cũng sẽ mạnh lên.
Trên thực tế, không phải con bé đã phát triển trong trận đấu sao.
Dù cô có thể hiểu được việc đó, Emilia vẫn không thể từ bỏ được.
(Tức quá... tức quá tức quá tức quá tức quá tức quá!!!)
Cô cắn môi đến mức chảy máu.
Cô đang nức nở như một đứa trẻ.
Sống như thế ngày qua ngày, giờ đã là ngày thứ bảy.
Chuông cửa vang lên, và cô nghe thấy giọng một cô bé.
「À nô, Sensei... cô có sao không ạ? Mọi người đang đợi cô đấy. Thế nên...」
Đó là người đã đẩy cuộc sống của cô xuống địa ngục, là giọng của Laura.
Đó là một giọng nói lo lắng cho mình từ tận đáy lòng.
Không hề có một chút thù địch nào.
Nhưng, Emilia không vui chút nào.
Thay vào đó, tất cả những gì cô có thể làm là cắn chặt vào gối để không kêu lên.
(Về đi, làm ơn về đi!)
Như thể cảm xúc cùa cô đến được chỗ cô bé, Laura không nói gì nữa và tiếng cô bé bước đi vang lên.
Ơn trời.
Nhưng mình không muốn gặp ai lúc này.
Nhưng, vậy thì, đến lúc nào mình mới có thể ra khỏi căn phòng này đây?
Ngày mai? Ngày mốt? Hay tuần sau?
Có lẽ, mình không thể đứng dậy được nữa.
Mình đã nỗ lực làm nó. Mình đã cố hết sức. Mình nghĩ là mình đã mạnh lên.
Tất cả chỉ là ảo ảnh, và Laura thậm chí còn trở nên mạnh và mạnh hơn nữa. Thay vì là bắt kịp, khoảng cách giữa chúng tôi ngày cạng nới rộng.
(Ngốc thật. Đủ rồi. Mình sẽ không làm gì nữa đâu.)
Sự chán ghét bản thân của Emilia lên đến đỉnh điểm.
Và như thể chờ đợi đến đúng thời điểm đó, vị khách thứ hai trong ngày xuất hiện.
「Mở cửa ra nào, Emilia. Em định trốn việc đến bao giờ đây?」
Giọng nói này. Ahh, không thể nhầm được.
Là người mà mình đang nợ mạng sống của mình.
「Đại... Pháp sư-sama...!」
「Lại gọi ta như vậy rồi. Giờ chúng ta đã cùng làm với nhau, nên hãy gọi ta là hiệu trưởng, hiệu trưởng rõ chưa.」
*Gachari* tiếng động vang lên.
Cánh cửa đã được mở ra.
Mặc dù mình đã đặt khóa hai lớp, vật lí và phép thuật, cả hai đều dễ dàng bị mở.
Cánh của mở ra, và một người phụ nữ với mái tóc bạc bước vào.
Ngoại hình của cô vào khoảng 20 tuổi. Trông cô thậm chí còn trẻ hơn Emilia nữa.
Nhưng trên thực tế, cô ấy là một con người của huyền thoại đã sống được gần 300 năm.
Với biệt danh là Đại Pháp sư Sắc đẹp, một vị anh hùng đã cứu đất nước bằng cách đánh bại một con Majin 130 năm trước.
Người thành lập Trường Mạo hiểm giả Hoàng gia Gyrdorea, và pháp sư mạnh nhất đồng thời cũng là hiệu trưởng trường.
Calrotte Gydorea.
Vị thánh sống đó, lại đến căn hộ này.
「Hiệu trưởng... em rất xin lỗi, nhưng hôm nay em không muốn gặp ai.」
「Nói một chuyện trẻ con đến như vậy sao. Đến đây, để ta xem mặt em nào.」
Dù cho Emilia đang trốn trong tấm futon, Đại Pháp sư đã giật tung nó ra.
Cô dựng người Emilia ngồi dậy dù không muốn, và ôm cô ấy.
「Ta đã xem nó, trận đấu với Laura-chan ý. Em đã mạnh hơn rồi nhỉ. Lần đầu chúng ta gặp nhau, em chỉ là một cô bé ngồi khóc trước mắt một con goblin. Không, em còn mạnh hơn cả lúc em đánh bại con rồng 3 năm trước nữa. Tuyệt thật, tuyệt thật.」
Đại pháp sư đối xử với Emilia như một đứa trẻ.
Không, có lẽ con thấp hơn một đứa trẻ nữa.
Cô không thể nói lại được điều gì. Vì cô đã thua một đứa trẻ.
「Có gì tuyệt đâu chứ... Em đã thua theo cái cách thảm hại như vậy, hơn nữa em lại được đối thủ cứu mạng, và vẫn tiếp tục sống đầy nhục nhã như thế này... Em biết hết. Trên thực tế, Hiệu trưởng đang cười em phải không?」
「Đúng vậy. Ta đang cười mãn nguyện vì sự phát triển của học trò ta. Đứng trước một thiên tài thật sự, thật tuyệt là em đã không bỏ chạy. Xem trận chiến đó, không một ai có thể nói xấu em được. Bởi vì, những người đã khoe khoang rằng tiếp theo họ sẽ thách đấu Laura-chan, rốt cuộc, không một ai trong số họ dám thách đấu cô bé cả. Người duy nhất thật sự chiến đấu với cô bé chỉ có em thôi.」
「Nhưng, em đã thua...」
「Phải, đúng vậy. Nhưng không phải thế tốt hơn sao. Lần tới, em là người thách đấu. Dù cho có là đánh lén hay tấn công vào sức chịu đựng hay tấn công vào tâm trí, em có làm gì cũng không sao. Em có thể chiến đấu không ngay thẳng cũng được. Tập luyện, tập luyện, và tập luyện chăm chỉ hơn, và em sẽ chiến đấu với cô bé lại vào một ngày nào đó. Hay em đã từ bỏ rồi? Mà, đó cũng là quyền tự do của em thôi. Em là một giáo viên, vậy nên sẽ rắc rối lắm nếu em bỏ việc như thế này.」
「...giáo viên sao? Một giáo viên yếu hơn học sinh mà còn cần sao? Em phải dạy cái gì cho cô bé đó đây?」
「Em quỵ lụy quá nhỉ~. Vì em thua mà em đã nghĩ là mình hoàn toàn không có năng lực rồi sao. Đây không phải lần đầu mà em thua phải không. Em biết mà, Emilia. Laura-chan, vào lúc trận đấu bắt đầu, con bé yếu hơn em đấy, em biết không? Em có nhận ra không?」
「Eh?」
Con quái vật đó, yếu hơn mình sao?
「Laura-chan thấy tuyệt chiêu của em, bắt chước từng cái một, và phát triển với tốc độ không tưởng. Và "đúng như dự tính", con bé dùng phép thuật một cách rất vui vẻ. Đó là vì, cách chiến đấu của Emilia rất vui. Dùng một tia sét rất hào nhoáng, dùng nhiều quái thú triệu hồi, nhưng vẫn cân bằng một cách hoàn hảo. Vì thế nên, không sao đâu. Vẫn còn nhiều thứ em có thể dạy cho con bé mà. Và hãy tiếp tục gia tăng những việc em có thể làm được thêm nữa. Chính em, cũng vẫn còn trong thời kì phát triển mà. Thế nên em mới thất vọng đúng không? Vậy thì, em nên tiếp tục tiến lên. Em đã nghỉ đủ rồi, nên hãy bắt đầu đứng lên đi.」
Vừa nãy, Đại pháp sư có nói là "đúng như dự tính", một câu nói khá là đáng sợ.
Việc Emilia sẽ ganh tị với Laura, và sẽ chiến đấu với cô bé, cả hai việc đó đều đã nằm trong dự tính.
Nhưng, với Emilia, đó không phải việc gì quan trọng.
「Nhưng... em vào học Trường Mạo hiểm giả Gyrdorea vào năm 15 tuổi, và đã cố hết mình ngay từ lúc đó. Em đã tập luyện trong suốt 8 năm. Thế mà, Laura-san chỉ cần vài ngày... không, chỉ cần 10 giây trong trận đấu đã có thể vượt mặt em rồi. Kể cả như vậy, liệu em có thể bắt kịp nổi cô bé không?」
「Tám năm sao? Đừng chọc cười ta. Dù là với ta, tám năm hay 10 giây cũng chẳng khác biệt mấy, nhưng cả hai đều chỉ là gà còn trong trứng mà thôi. Dù là các em chỉ mới *YochiYochi* tập tễnh bước đi, thật buồn cười khi tự giới hạn bản thân trong một bộ mặt trưởng thành như vậy. Em nên biết về tất cả những điều này. Em, không phải là em muốn nhảy ra khỏi giường ngay bây giờ, và luyện tập bằng cả tính mạng của mình sao? Đừng lo lắng về việc mình có thể phát triển hay không, mà cứ ra ngoài và tung hoành đi. Nếu muốn, ta có thể thành đối thủ của em. Em sẽ thấy thoải mái.」
Đại Pháp sư nhìn Emilia và cười.
Đó là khuôn mặt thấu hiểu tất cả.
Nếu bị đôi mắt đó nhìn vào, không hiểu sao việc trở nên nghiêm túc đột nhiên có cảm giác thật ngu ngốc.
Như thể ngay từ đầu nó không phải là một vấn đề gì nghiêm trọng.
「...Em hiểu rồi. Xin nhờ ngài vậy. Em, sẽ thể hiện tất cả những gì mình có với Đại Pháp sư.」
「Tốt lắm. Vậy hãy đổi địa điểm nào. Mà này, Emilia. Hãy thay pijama và đi tắm đi. Em đã hôi lắm rồi đấy.」
「Uu.」
Mặt Emilia nóng bừng lên.
Vì tâm trạng chán nản, cô đã sống mà không thật sự ăn uống hay thay quần áo gì.
Giờ nghĩ lại khi đã bình tĩnh thì, đó không phải là một việc mà một người phụ nữ 23 tuổi nên làm.
「Nhân tiện, Đại Pháp sư-sama... Ý em là Hiệu trưởng.」
「Gì vậy~?」
「Ngài đã thua bao giờ chưa?」
「Ara. Không đời nào chuyện đó xảy ra đâu. Ta là thiên tài mà.」
✦✧✦✧
Emilia, trên một ngọn núi cách xa kinh đô hoàng gia, đã dùng hết toàn bộ số phép thuật và pháp lực của mình với Đại Pháp sư nhưng vẫn không thể thắng được, và được hồi sinh bằng phép thuật hồi phục, rồi lại tiếp tục bị hành, ngất đi, bị tạt nước vào mặt, và thế mà, vẫn tiếp tục, thách đấu, quẩy suốt đêm, và đến trường một thời gian sau.
Mở cánh cửa của phòng học sinh năm nhất, mình thấy lo quá.
Giáo viên hướng dẫn đã để thua một học sinh, mọi người sẽ chào đón thế nào đây.
Không, đầu tiên mình nên xin lỗi vì đã không đến lớp hơn một tuần.
「*Suu*... Fuu.」
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi quả quyết bằng toàn bộ ý chí và mở cửa.
「Chảo buổi sáng, mọi người.」
Cố hết mức có thể, tôi đứng trên bục giảng và nói với giọng như trước.
Và rồi, ánh nhìn của các học sinh tập trung lại, và hướng về tôi.
「Emilia-sensei! Chào buổi sáng!」
「Sensei, trận chiến lúc trước thật tuyệt với! Em, rất cảm kích!」
「Sensei thật sự dùng nhiều tuyệt chiêu thật. Em, cũng muốn được sớm học chúng!」
Cô được chào đón một cách bất ngờ.
Emilia không biết chuyện gì đang xảy ra và đứng hình.
「Etto... đầu tiên để cô xin lỗi đã. Xin lỗi vì đến hôm nay cô mới trở lại.」
Các tiếp học vẫn được tiếp tục bởi các giáo viên khác, vậy nên họ cũng không bị trễ tiết nhiều lắm... nhưng vấn đề không phải như vậy.
Trong thời gian quan trọng nhất, những ngày đầu đến trường, tiết chủ nhiệm lại bị bỏ trống hơn một tuần mà không có lí do cụ thể nào.
Cô hẳn phải bị chỉ trích.
「Không sao đâu. Bởi vì, bọn em đã được chiêm ngưỡng một trận đấu tuyệt đến thế cơ mà. Nghỉ ngơi vì mệt mỏi là chuyện bình thường thôi. Sensei, lần tới hãy chiến đấu với em nhé!」
Dù vậy, đôi mắt các học sinh của cô lại *KiraKira*, ngược lại cô lại được khen.
「Etto... nó tuyệt đến thế sao...?」
「Vâng dĩ nhiên rồi! Khi chúng em mạnh hơn, chúng em có thể chiến đấu như thế... mới tưởng tượng thôi đã làm chúng em mong chờ ngày đó lắm rồi.」
「Em cũng vậy. Đến giờ, em chỉ biết được hình ảnh mơ hồ về mình sẽ ra sao sau khi mạnh lên. Nhưng nhờ nó, em đã có được mục tiêu của mình. Cảm ơn cô rất nhiều.」
Trên thực tế, Emilia đã dùng toàn bộ sức lực.
Không thể nào trách chiến thuật của cô được.
Dù vậy nhưng cô vẫn thua.
「Sensei, Emilia-sensei!」
Các học sinh mở đường, và một cô bé tiến về phía trước.
Đó là người đã đánh bại Emilia hoàn toàn, là Laura Edmonds.
「Em, trận chiến đó, thật là vui! Dùng phép thuật, thật sự rất vui!」
Laura kiễng chân, nhìn lên Emilia bằng con mắt to tròn, và nói vậy bằng toàn bộ tấm lòng mình.
「Nó vui sao? Thật sao? Em, người thật sự rất thích kiếm...?」
「Em vẫn thích kiếm như trước. Nhưng... giờ em hiểu được rồi. Lí do vì sao Charlotte-san, Sensei và mọi người đều dùng phép thuật bằng cả tấm lòng. Em, muốn được biết nhiều hơn về phép thuật. Khi chiến đấu với Sensei, em hiểu được rằng mình đang mạnh lên và mạnh hơn nữa.」
「Và em đã thắng. Em thật sự rất mạnh.」
「Vâng... nhưng, liệu em có thắng được Sensei nếu chúng ta tái đấu không? Phép thuật sensei có thể dùng, không chỉ có thể phải không?」
「Ừm, phải.」
Mình đã thua trước khi có thể thể hiện toàn bộ tuyệt chiêu của mình.
「Đúng như em nghĩ. Emilia-sensei thật tuyệt vời! Xin cô hãy chiếu cố cho em từ giờ về sau nữa!」
*Pecori* Laura cúi đầu.
Không hề xem thường và cẩn thận với cảm xúc của mình, cô bé thật sự cầu xin được mình dạy dỗ.
Aa, bờ vai cứng đờ của Emilia đã trở nên nhẹ nhõm.
Rốt cuộc, mình lại là người trẻ con nhất.
Và, trong lúc này, mình muốn được nói thêm một câu thật trẻ con nữa.
Cứ cười đi nếu muốn.
「...Laura-san. Lần sau cô sẽ không thua đâu.」
Và rồi, Laura, với nụ cười tuyệt nhất trong ngày, trả lời.
「Em cũng sẽ không thua đâu!」
Emilia, nhìn nụ cười tỏa sáng ấy, nghĩ rằng『Có phải Đại Pháp sư đã dự đoán được rằng Laura sẽ thích phép thuật đến thế này không nhỉ』, và có một cảm giác sợ hãi đến khó tả.