Có một đấu trường nằm trong khuôn viên Trường Mạo hiểm giả Gyrdorea.
Lí do xây dựng nó, là vì có một giải đấu thường niên diễn ra giữa các học sinh, nhưng nó cũng được dùng trong tiết học bình thường.
Hôm nay, với việc được chính thức chấp thuận "Sẽ được học sinh năm nhất Khoa Phép thuật sử dụng", cái tên Emilia Arkland được viết lên.
Nội dung của buổi học, là để cho các học sinh thấy một ví dụ về một trận chiến phép thuật.
Ban đầu, tiết học kiểu như vậy thường được các giáo viên hướng dẫn thực hiện, nhưng lần này, Laura Edmonds được chọn làm đối thủ.
Còn về lí do, không ai hỏi cả.
Khi Emilia nhờ sự giúp đỡ từ các giáo viên hướng dẫn
khác, mọi người đều sẵn lòng.
Để đảm bảo cho dù nếu có nhận vết thương chí mạng, một chuyên gia về phép thuật hồi phục đã sẵn sàng.
Để không gây ảnh hưởng lên khán đài của đấu trường, mười giáo viên hướng dẫn có phép thuật phòng ngự xuất sắc được bố trí.
Chỉ với sự chuẩn bị này thì, hỏa lực trong trận chiến này sẽ thế nào, ai cũng có thể tưởng tượng ra.
「Có vẻ như cô ấy định sẽ chiến đấu một cách nghiêm túc với một học sinh.」
「Không phải cô ấy định làm (giết) nó đấy chứ?」
Như thể họ bị sửng sốt, hay bị ấn tượng vậy. Tôi nghe thấy lời như vậy từ các đồng nghiệp.
Không sai chút nào.
Dĩ nhiên, mình không thật sự có ý định muốn giết cô bé, nhưng nếu mình chi ít không có cảm giác đó, thì thay vào đó mình sẽ bị giết trong nháy mắt.
「Sensei. Hôm nay, chúng ta là đối thủ nhỉ!」
Laura đang đứng trên sân đấu, không cầm theo thanh kiếm.
Mặc dù Emilia đã nói là cô ấy có thể mang theo một thanh kiếm, nhưng hôm nay là một trận chiến phép thuật và cầm kiếm là phạm luật nên Laura đã từ chối.
Dù vậy, cảm xúc đó của cô bé thật ngây thơ.
Emilia nhẹ nhõm.
Mặc dù mình nghĩ mình sẽ phải làm gì nếu bị bắt chước, nhưng con bé cũng muốn được vui vẻ với trận chiến hôm nay.
Mình chắc con bé cũng có "phần này" của con người.
Vậy thì, không cần phải kiềm chế nữa.
「Không chỉ trong ngày hôm nay thôi đâu. Mọi mạo hiểm giả chúng ta đều là đối thủ của nhau.」
「Em cũng nghĩ vậy. Cha và Mẹ cũng nói như vậy! Em sẽ không thua đâu!」
「Cũng khá lắm. Cô sẽ dạy cho em biết rằng thế giới phép thuật không đơn giản đến mức em có thể chiến thắng chỉ bằng năng khiếu đâu!」
Khán giả không chỉ có học sinh của mình.
Có cả những học sinh từ những năm khác, thậm chí cả học sinh của Khoa Chiến Binh cũng đã đến đây để xem.
Đến nước này thì nếu thua, Emilia sẽ không thể làm giáo viên hướng dẫn được nữa.
Vì sẽ thật vô nghĩa nếu một giáo viên hướng dẫn lại yếu hơn học sinh của mình.
「Vậy thì, hãy bắt đầu thôi. Đến đây nào, từ hướng nào cũng được.」
Đó là dấu hiệu trận chiến bắt đầu.
Đầu tiên là, để Laura tấn công trước.
Mình không thể chấp cô bé được, nhưng việc đó là lòng tự hào tối thiểu của một giáo viên.
Nếu mình vượt qua ranh giới đó, mình sẽ không có cảm giác thỏa mãn cho dù có thắng đi nữa.
「Vậy thì, em sẽ không do dự đâu!」
Ngay lập tức, Laura chạy đến.
Không hề làm động tác giả, cô bé chạy thẳng đến tôi.
Nhanh như một con thú họ mèo, một con sư hổ[1] có sừng.
Con bé đang dùng phép cường hóa thể chất, chắc vậy, nhưng mình không cảm nhận được dòng chảy phép thuật nào cả.
Có lẽ, đó là lực chân của con bé. Nhớ lại thì, con bé là đứa con gái đáng tự hào của Ông Bà Edmonds mà.
Nó bị cái bóng của tài năng phép thuật che mờ, nhưng cô bé cũng là một chiến binh thiên tài.
Cần phải cẩn thận với cả sức mạnh thể chất của con bé nữa.
Cứ như thế, khi Laura đang chạy đến, cô tập trung pháp lực vào tay mình.
Con bé định đánh trực diện mình sao.
Ý tưởng đó không phải của một pháp sư. Cách sử dụng pháp lực của con bé thật non nớt.
Nhưng, dù vậy, lượng pháp lực tập trung vào cánh tay đó cũng đủ để làm mình lạnh sống lưng rồi.
Nếu bị nó đánh trúng, mình sẽ chết chắc.
(Mà, chỉ khi nó có thể đánh trúng mình thôi)
Emilia yên tâm trở lại tấn công.
Đầu tiên, chặn bước tiến của Laura trước.
Can thiệp vào thổ tinh linh mà không cần thần chú. Nâng cao mặt đất của sân đấu.
「Nya~!!」
Xét về quá khứ của Laura, đây hẳn là lần đầu cô bé đấu với một pháp sư.
Nếu giống như trong ngày khai giảng, nếu cô bé đứng yên một cách bình tĩnh, thì cô đã có thể nhìn thấu công thức phép thuật của đối thủ và can thiệp vào rồi. Nhưng, có vẻ như cô bé không thể làm được vậy trong lúc chiến đấu.
Cô không thể làm gì được với nền đất đột nhiên nhô cao lên dưới chân cô, và Laura cứ thế bị ném bay lên trời.
Đòn tấn công tiếp tục.
「Hỡi đất Mẹ. Hỡi cơn gió thoảng. Ta sẽ hi sinh pháp lực của mình. Thế nên, thân thể ngươi là nanh vuốt, đâm xuyên kẻ thù của ta!」
Mặt đất đang nhô lên, cứ thế kéo dài ra, và trỏ nên sắc nhọn, biến thành một cây thương khổng lồ.
Và với sức mạnh của phong tinh linh, nó được phóng thẳng lên.
Mục tiêu tất nhiên là Laura.
Hơn nữa, vẫn còn một đòn tấn công nữa.
Lần này, là từ trên trời.
「Hỡi bầu trời đầy sấm chớp. Ta sẽ hi sinh pháp lực của mình. Thế nên, hãy giáng sự hủy diệt từ thiên đường. Thiêu cháy kẻ thù trước mắt ta.」
Hôm nay trời quang mây tạnh. Không có dấu hiệu nào thời tiết sẽ trở xấu cả.
Dù vậy, đột nhiên, sấm chớp giáng xuống cùng với một tiếng nổ.
Chẳng có lời giải thích nào hợp lí cả.
Emilia hi sinh pháp lực của mình cho các tinh linh, và bẻ cong quy luật của thế giới.
Phép thuật, là một thứ như vậy.
Tôi muốn tạo khói mà không cần lửa. Tôi muốn mưa rơi trên sa mạc. Tôi muốn biến đồng bằng thành đồi núi. Tôi muốn bay lên trời xanh, tôi muốn sống thật lâu, tôi muốn biết hết mọi thứ.
Không có loại người nào ích kỉ hơn một pháp sư cả.
Vì thế nên mới có thể nghiêm túc tấn công một cô bé 9 tuổi được.
Sự kết hợp giữa ngọn giáo và tia sét trong một ngày nắng, đã từng tiêu diệt một con rồng đang bay trên trời.
Sau ba năm, pháp lực của Emilia đã trở nên mạnh hơn lúc đó.
Có nghĩa là, Laura đang phải đối mặt với một đòn tấn công có thể giết cả rồng.
Bình thường, sẽ không còn gì sót lại.
Emilia sẽ trở thành một tội phạm đã giết một cô bé.
Cô tin tưởng cô bé, rằng việc đó sẽ không xảy ra.
(Xem kìa, đúng như mình nghĩ.)
Laura đáp lại lòng tin của Emilia.
Trong lúc đang nằm giữa ngọn giáo ở phía dưới và tia sét giáng xuống từ trên trời, cô tạo ra một kết giới bảo vệ bằng pháp lực phi thường của mình.
Con bé phòng thủ hoàn toàn trước đòn tấn công của mình.
(Nhưng, cái này...!)
Nó thật, quá hoàn hảo. Con bé còn vượt trên niềm tin của mình nữa.
Mình không nghĩ là nó sẽ không bị trầy xước chút nào.
Đây là lí do những thiên tài thật phiền toái.
(Đúng vậy. Cô chỉ là người thường. Cô đã quá ảo tưởng trước khi gặp em. Cảm ơn em vì đã giúp cô nhận ra điều đó. Nhưng, người sẽ chiến thắng hôm nay, là cô.)
Emilia vẫn còn quân bài tẩy.
Cô sẽ cho em thấy tất cả những gì cô đã học được từ khi vào trường cho đến giờ.
Ngay khi cô nghĩ vậy.
Người bắt đầu hành động là Laura.
「Sensei! Phép thuật lúc nãy, em sẽ sao chép nó!」
Sấm chớp lại giáng xuống.
Nhưng lần này mục tiêu không phải Laura, mà là Emilia.
「Tch!」
Không thể tin nổi, chỉ mới thấy nó thôi mà con bé đã nhớ được nó rồi.
Hơn nữa, lại không cần câu thần chú. Sức mạnh của nó cũng đã hơn hẳn Emilia rồi.
(Mình sẽ không chịu khuất phục trước phép thuật của chính mình đâu!)
Tôi bao bọc cơ thể mình bằng kết giới phòng ngự mạnh mẽ, và chặn tia sét.
Pháp lực đang bị bào mòn, nhưng lần tiếp theo mà mình do dự thì mình sẽ thua ngay.
「Đến đây Lôi Tinh linh. Hấp thụ pháp lực của ta và hiện thân đi!」
Cô đọc một câu thần chú với cơn sấm giáng xuống cô.
Pháp lực của Emilia tỏa ra, và rót vào các tinh linh điều khiển sấm.
Kết quả là, tia sét giáng xuống Emilia, biến thành dạng người và hạ cánh xuống đất.
Và số lượng của chúng, là 20.
「Thế trận đã đổi chiều, Laura-san. Em chỉ có thể ngã xuống đất từ đây. Nhưng các tinh linh thì có thể bay lên trời. Cô có thể tấn công em một chiều. Đừng lo. Nếu bị thương thì cô sẽ chữa cho em thôi.」
Trận chiến kết thúc dễ hơn mình tưởng.
Dù cho mình có bị bất ngờ vài lần, nhưng con bé chỉ là người mới về phép thuật mà thôi.
Dù cho pháp lực và tài năng của con bé là rất khủng, chuyện này sẽ xảy ra nếu không biết cách sử dụng nó.
Cứ như thế, khi Emilia cảm thấy nhẹ nhõm.
「Đến đây, Lôi Tinh linh. Ta sẽ cho ngươi pháp lực của ta. Và hãy cho mọi người thấy được, sự hủy diệt chói sáng.」
Laura đọc một câu thần chú.
Và một con quái vật xuất hiện phía trên sân đấu.
(Không. Nó chỉ là một lôi tinh linh. Không phải một tà thần hay một tinh linh quái thú. Nhưng, cái này...)
Cả 20 lôi tinh linh mà Emilia dùng. Nó còn lớn hơn cả khi xếp họ thành hàng ngang nữa.
Cấp độ pháp lực được dùng để triệu hồi tinh linh là quá khác biệt.
Có lẽ, với Laura, cô bé chỉ sao chép phép thuật của mình.
Nhưng, vì thế, sự khác biệt về tài năng lộ rõ ra.
Các tinh linh nhỏ bé này là bình chứa của Emilia.
Còn tinh linh đang tỏa sáng trên trời như một ông hoàng kia là bình chứa của Laura.
「...tiến lên!」
Emilia ra lệnh cho tinh linh của cô, và làm họ bay lên.
Nó là một đòn đánh được bao phủ bởi điện cao thế.
Dù cho đó là một con rồng hay cả khi có là griffon đi nữa, nó sẽ bị cháy đen... nhưng họ lại bị hấp thụ.
Tinh linh trên trời càng trở nên lớn hơn.
「Trảm.」
Khi Laura đang rơi tự do, cô thì thầm.
Từ tay phải của nó, tia sét dài ra, và một thanh kiếm xuất hiện.
Và rồi, tinh linh khổng lồ, thay đổi hình dạng. Một con rồng, không, nó là một đòn đánh có thể chẻ đôi cả một tòa lâu đài.
(Mình chết mất...!)
Không thể chống lại nỗi sợ bị chém, Emilia nhắm mắt và ngồi thu mình lại.
Ý chí chiến đấu của cô bị nghiền nát.
Nghĩa là, cô đã thua. Cuộc đời là một pháp sư của cô chấm dứt.
Và tiếp theo là đến cái mạng của cô chấm dứt――.
Chú thích
1. Sư hổ: Loài động vật lai giữa sư tử đực và hổ cái.