Trans + edit : Lice
Đôi ủng đi mưa mà Wakaba - chan mang vào ngày hôm đó đã trở thành một nỗi nhục nhã. Có một số người cho là nó sẽ ảnh hưởng hình tượng và phẩm giá của Zuiran.
Tôi cứ nghĩ là nó chỉ gây ra một trận sóng gió thoáng qua thôi nhưng ai mà ngờ được là có rất nhiều người cảm thấy tự hào khi được nhập học ở Zuiran và có vẻ bọn họ cảm thấy hành động của cô ấy là một hành động khó có thể chấp nhận được. Trong lúc tôi được nhận vào câu lạc bộ Thủ công, thì Hội trưởng Hội Pivoine đang bận bịu mắng Wakaba - chan bằng những lời chỉ trích gây gắt. Bởi vì Hội trưởng vẫn luôn nhìn chằm chặp vào Wakaba - chan, điều đó đã khiến cho càng nhiều người tránh né cổ hơn.
Wakaba - chan đã đưa ra một lời xin lỗi nghiêm túc và thề thốt là sẽ không bao giờ mang nó đến trường một lần nào nữa.
Tôi tự hỏi bây giờ tên Kaburagi đang ở đâu trong suốt thời gian này thế không biết, nhưng tìm xong thì thấy hóa ra là tên đó đang buồn rười rượi và đọc quyển sách thơ của tác giả Heine (*). Chả lẽ quyển sách đó có thể biến Yurie - sama thành Amalie của cậu ta chắc ? Đúng là phiền phức quá đi mất...
Bên cạnh đó, nếu mà Kaburagi cứ im ru như thế này cho đến tận lúc tốt nghiệp, thì chả phải nó có nghĩa là một cuộc sống cao trung đầy thư thái sẽ đến với tôi hay sao ? Liệu nó có thực sự tốt cho tôi nếu mà cậu ta không lấy lại được phong độ hay không đây ?!
Từ lúc Kaburagi trở về từ chuyến đi lung tung lang tang xong, Enjou cứ để mặc cậu ta như này.
Bằng cách nào đó năm nay đã biến thành một năm đầy rẫy những chuyện không tưởng.
Đã gần đến ngày Valentine rồi, khi tôi đi đến trường ôn luyện Moriyama - san và Sakaki - san đang bàn luận về chocolate. Vị tomboy - tự xưng Moriyama - san định là sẽ tự làm chocolate.
"Kisshouin - san nè, cậu có định đưa chocolate cho anh ấy hay không ?"
À phải rồi. Tôi quên bén mất là mình còn cái câu - chuyện - phía - sau - màn đó. Tôi cũng không thể gặp Imari - sama thường được, và nó sẽ trở nên thật kì lạ khi đi ra ngoài chỉ vì chuyện này, thế nên tôi cũng không thực sự làm việc đó.
"Không có. Tớ chỉ tặng chocolate cho gia đình mình thôi"
"Ehhhhhh ? Đáng lí cậu phải là người chủ động nhiều nhất trong những chuyện như thế này chớ"
"Tớ chỉ đơn giản là âm thầm ngưỡng mộ anh ấy thôi, thế nên tớ không muốn ảnh nhận ra"
"Hmmmmm"
Đó cũng là cái lúc mà nhóm 3 tên đàn ông con trai đâm ngang vào cuộc trò chuyện.
"Có chuyện gì với ngày Valentine cơ !?"
"Khi mà biết chắc cậu không có nỗi cục chocolate nào, tớ sẽ cho cậu một ít" Moriyama - san nói câu đó với biểu cảm được điều chỉnh ở trạng thái tốt nhất. Đúng là đủ giật gân.
Đám con trai rõ ràng là bị ánh mắt của gia đình làm cho tổn thương thể xác nặng nề và họ cầu xin bọn tôi rủ lòng thương về số lượng của chocolate. Đó cũng là cái cách mà bọn họ quyết định sẽ lấy của mỗi người chúng tôi một phần chocolate. Vì một vài nguyên do nào đó mà nó bao gồm luôn cả tôi nữa. Dù gì thì tôi chưa từng tặng ai loại giri choco (**) ngày Valentine bao giờ cả.
"Tớ cá là giri choco của Kisshouin - san sẽ thuộc về loại cực kì cao cấp à nha !"
Mắt của Moriyama - san trở nên sắc lẹm như dao khi nghe câu bình luận của cậu ta. Đáng sợ thật. Khi mà 2 cô nàng kia chỉ tặng loại chocolate thường, tôi quyết định phần chocolate của Umekawa - kun sẽ là chocolate loại đặc biệt của chó cho Beatrice. Ít nhất thì tôi sẽ không tặng cho cậu ta chocolate vào thời điểm này.
Aahh ~ Một Valentine không có crush để tặng honmei choco (***) đúng là nhàm chán thật đó.
Ở trường, đám bạn của tôi bàn luận về chuyện tặng chocolate cho Kaburagi và Enjou nên hiện tại cả đám đều tràn đầy sức sống mỗi ngày. Khi mà nó chẳng có làm tôi tổn thất gì cả, tôi đã cho bọn họ một vài lời khuyên.
"Kaburagi - sama cũng nhặng xị lên về chuyện phải gọi nó là chocolat đấy"
Dù sao thì, tôi cũng chả có hứng thú gì với những câu chuyện ngày Valentine vì nó cũng chả có liên quan gì với tôi, cảm thấy hơi chán nên tôi rời đi. Đó cũng là lý do vì sao cuối cùng tôi lại đi lang thang khắp trường trong một lúc thế này đây, ngay lúc đó tôi đụng trúng Tomoe - senpai người vừa mới bước ra từ phòng dành cho nhân viên công vụ.
"Tomoe - senpai !"
"Ố, Kisshouin - san"
Tôi chạy qua chỗ anh ấy. Cơ hội nhìn thấy anh ấy như thế này rất quý giá kể từ khi mà ngày tốt nghiệp của anh ấy đang gần kề.
"Tomoe - senpai, em nghe nói anh vào được trường Đại học mình muốn rồi. Chúc mừng anh !"
"Cảm ơn em" Anh ấy nói, và thoáng nở một nụ cười vui vẻ đầy chân thành. Uhuhu, đây còn không phải là bữa tiệc thị giác hay sao.
"Em muốn tặng anh cái gì đó như quà chúc mừng, nhưng..."
"Chúc mừng anh ư ? Ổn mà. Chỉ cần được nghe câu này của em là đủ rồi. Cảm ơn em rất nhiều"
Mnnnn. Tôi nghĩ là. Tôi nghĩ là có chút nặng nề khi nhận lấy một món quà mừng tốt nghiệp từ một người chỉ là đàn em khóa dưới nhể... Nhưng mà cũng không còn bao nhiêu thời gian cho đến ngày tốt nghiệp nữa rồi, thế nên tôi mới muốn làm một cái gì đó. Tôi nói với anh ấy như thế, và ảnh đề nghị,
"Hay là chocolate ngày Valentine như quà của anh đi ?"
"Eh !?"
Tặng Chocolate ngày Valentine cho Tomoe - senpai á !? Mình đang nằm mơ à !? Mình biết là thể nào năm nay mình cũng may mắn mà ! Tôi thề là cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi cũng sẽ tặng cho ảnh một phần ! Vì thế, tôi đã gấp rút chạy sang phòng học của năm 3.
Và tất nhiên là tôi chỉ đang vui mừng quá mức khi được làm nó thôi, nhưng trước tiên tôi phải lãnh chỉ thị cho phép từ bạn gái ảnh Kasumi - sama trước cái đã.
Tôi nói hết những chuyện đã xảy ra và hỏi cảm nghĩ của chị ấy là thế nào, nhưng chị ấy lại vui vẻ cho phép tôi.
"Senju rất yêu đồ ngọt, thế nên em hãy chọn loại nào thật ngon nhé, được chứ ?"
Cứ để đó cho em, không ngon không lấy tiền luôn !
Tôi bắt đầu chen vào những cuộc trò chuyện của bạn tôi, nhờ sự trợ giúp từ Sakura - chan, và thăm dò những nguồn tin đáng tin cậy là nên chọn loại chocolate nào. Tôi thậm chí còn tự mình thử hết từng loại một.
Những ảo tưởng lãng mạn như thế này cũng hay ho đó chứ. Tôi chưa từng nghĩ là sẽ có lúc mình lại nghiêm túc chọn chocolate như thế nào bao giờ cả. Đây có phải là cảm giác của những fan khi lựa chọn chocolate để tặng cho thần tượng của họ hay không nhỉ ?
Vào ngày Valentine, tôi đưa một cặp chocolate cùng loại cho cả Kasumi - sama lẫn Tomoe - senpai. Trên tấm card tin nhắn tôi đã viết 'K & S'. Với tư cách là Trưởng làng của ngôi làng FA, ta ban phước cho 2 con, hỡi cặp đôi hạnh phúc kia ! Trong tất cả những loại chocolate tôi loại khỏi món quà thì đây là loại ngon nhất đấy !
"Cảm ơn em nhé !" Anh ấy cười. Kyuun !
Tôi biết bây giờ vẫn chưa phải là chính thức, nhưng vẫn chúc mừng anh lấy được những thứ mình muốn Tomoe - senpai. Tặng một món quà có thể ăn được đúng là một lựa chọn đúng đắn mà.
"Chị không ngờ được là mình cũng sẽ được tặng một phần đấy. Cảm ơn em Reika - sama"
Kasumi - sama vui vẻ nhận lấy gói quà của chị ấy. Chúng ngon lắm đó, nhớ là phải ăn chúng đó nhoa, được chứ ?
"Cơ mà, Kasumi - sama nè,chị tặng loại chocolate nào cho anh ấy thế ?"
"Oh, chị làm một cái bánh và..."
Ố ồ ! Cho bạn trai thì nhất định phải là đồ tự tay làm à !
Tuyệt thật. Mình ghen tị ghê vậy đó. Tôi tự hỏi không biết sẽ có một lúc nào đó mình tặng cho một người con trai nào đó chocolate tự làm hay không đây.
Kasumi - sama và tôi trò chuyện với nhau về Valentine trong một lúc.
"Em không định tặng chocolate cho người mình thích à ?" Chị ấy hỏi, tôi trả lời,
"Hiện tại người như thế vẫn còn chưa xuất hiện đâu ạ. Tuy nhiên, nếu có một người nào khác giống Tomoe - senpai thì đó chắc hẳn sẽ là một câu chuyện khác rồi" Thế là chị ấy vui vẻ trả lời lại,
"Ôi chao ! Chẳng có người nào giống Senju đâu, em biết mà đúng không ? Uhuhu"
Urggh ! Năm sau ! Chắc chắn mình sẽ tìm thấy một người nào đó vào năm sau !
Chuyện còn lại cần phải làm sau hôm nay là về nhà làm chocolate cho Onii - sama và Otou - sama. Thế nên tôi đã nhanh chóng chào tạm biệt với bạn bè và rời khỏi tòa nhà dạy học. Trong lúc tôi đi đến cổng trường, tôi đã nhìn thấy một đám đông đang vây lấy nơi đó.
Vì tò mò mà tôi đã ngó một chút, tôi nhìn thấy Maihama - san vì đưa chocolate cho Kaburagi mà cất công đến tận trường Zuiran. Những lọn tóc xoăn của cô ta vẫn y như cũ, miệng của Maihama - san vểnh lên đầy tự hào.
"Masaya - sama đây là chocolate Valentine mà em đã hứa"
"..."
Ah, đó là loại chocolate mà tôi từng mang đến bữa tiệc trà của nhà Kaburagi ! Nếu mấy người muốn tặng chocolate cho người mình yêu thì bỏ nhiều công sức vào việc tự làm đi chứ, mẹ nó ! Và còn nữa, là 'chocolat' ! Cô nàng đó vừa nói là 'chocolate' ! Bộ cô là đồ ngu à !
Trong khi đám con gái của Zuiran nhìn lấy bằng ánh mắt hận thù, Kaburagi cũng chỉ nhận nó mà không quan tâm gì cả.
Số lượng chocolate mà Kaburagi nhận được đúng là rất dữ dội, thế nên cậu ta luôn có sẵn một đội ngũ người làm nhận chocolate thay. Tuy nhiên chocolate của Maihama - san đang lủng lẳng trên tay cậu ta, điều đó khiến biểu cảm của đám con gái càng lúc càng nguy hiểm hơn.
Trong khi đứng đó quan sát mọi thứ được bộc lộ bên cạnh những người bạn đang nổi khùng của tôi. Maihama - san đột nhiên nhìn thấy tôi.
"Ối chà, Reika -san"
Uwah, phiền phức rồi đây.
"Gokigen'yoh, Maihama - san"
"Masaya - sama và tôi đang chuẩn bị trở về nhà để cùng nhau ăn chocolate Valentine của tôi đấy"
"Thế à"
"Dù sao thì cũng là Okaa - sama của ngài ấy mời tôi mà. Cô có đến nhà của ngài ấy luôn không Reika -san ?"
"Tôi không đến"
"Ô kìaaa ! Cô không được mời sao Reika - sama ? Ôi chao, tôi thật sự rất xin lỗi. Cô có mong chờ cái gì không ?"
Với những lời sỉ nhục như thế, mắt của đám bạn tôi đều như muốn xé xác cô ta ra vậy.
Mặc dù Maihama - san đang diễn trò như cô ta tốt đẹp hơn tôi, thì trong lúc cô ta đang bận rộn hạ thấp tôi, Kaburagi đã tự mình lên xe của cậu ta và chuẩn bị lái đi. Ồ, hắn ta đi rồi. Maihama - san đã bị bỏ lại phía sau.
"Masaya - sama !?"
Trong cơn hoản loạn, cô ta leo lên xe của cổ và bám theo xe của tên đó. Buồn cười thật đấy, y như trò hề.
"Sao con nhỏ đó lại dám ăn nói với ngài như thế kia chứ !?" Serika - chan giữ lấy một tay của tôi gầm gừ.
"Thật không thể tha thứ...! Reika - sama ! Trừng trị cô ta ngay và luôn đi !" Kikuno - chan giữ lấy tay còn lại của tôi gầm gừ.
Nào, nào, đừng tức giận như thế. Không phải cô ta vừa cho chúng ta xem một trò hề hay sao ?
"Cô ta sẽ không thể gây nổi chút sóng gió nào đâu" Tôi chỉ nói một câu đơn giản như thế.
Có vẻ nó đã làm nhóm của tôi bình tĩnh lại phần nào. Thật đấy, bạn cũng có thể nhìn thấy được bằng cách nhìn vào mấy cái lọn tóc xoăn của cô ta còn gì. Đã thế cô ta còn là học sinh trường khác nữa, thế nên thành thực mà nói thì tôi thấy mình cũng không nên chủ quan.
Quan trọng hơn là tôi nên về nhà đúng lúc để chuẩn bị chocolate thay vì quan tâm đến sự kiện phụ nhỏ xíu buồn tẻ của cô ta. Tôi hẳn là sẽ không bỏ lỡ chuyện gì đâu ngoại trừ mấy người bạn của tôi nói xấu cô ta càng lúc càng nhiều.
Khi tôi cuối cùng cũng rời khỏi được sân trường, tôi nhìn thấy Wakaba - chan. Chuyện dùng để tiêu khiển mà Wakaba - chan làm là làm đồ ngọt. Tôi tự hỏi cô ấy có làm cho ngày Valentine chút gì đó hay không.
Năm nay tôi chỉ làm ổ bánh chocolate đơn giản.
Đầu tiên tôi trộn những thành phần để làm bánh mà tôi chuẩn bị lại với nhau. Đây là công thức nguyên bản của Reika.
Tôi muốn nó có hương vị của sự trưởng thành nên từ đầu tôi đã xài ít đường hơn. Thêm vào đó, tôi cho vào một ít rượu. Hương vị đầy tinh tế cho người trưởng thành.
Để làm cho vị rượu này độc đáo hơn một chút, tôi đã bí mật dùng rất nhiều loại rượu. Hmm hmm hmm ~
Có lẽ nó là một ý kiến hay khi chia sẻ công thức này lên website đấy. Oh ! Nó hẳn là sẽ tốt hơn nữa khi có hình ảnh thực tế trong phương pháp làm ! Tiếc quá đi ! Mà thôi. Lần sau vậy...
Cái bánh được ra lò có mùi cồn. Hm, cái bánh này ổn mà, đúng không ? Tôi nếm thử một chút, nó có hơi đắng...
Thường dân không thể nào biết được một chuyện, rằng chocolate chất lượng cao thực tế đều có hơi đăng đắng. Loại chocolate ngọt thì rẻ hơn chút.
Onii - sama sẽ về trễ vào hôm nay, thế nên cuối cùng tôi đã đưa Otou - sama phần của ông ấy trước. Ông ấy lấy một ít và sau đó nói mấy chuyện như,
"Ah, sắp tới Otou - sama sẽ có một vài buổi kiểm tra sức khỏe và..."
Ngừng việc nhai mãi và nuốt đi, Tanuki này. Cái bánh này là tất cả tình yêu của con gái mí người dành cho ở trỏng đó có biết không hả.
Còn phần của Onii - sama thì.... Tôi quyết định cắt cho anh ấy miếng nhỏ hơn.
-------------------------------
Chú thích :
(*) Heinrich Heine : Christian Johann Heinrich Heine là một trong những nhà thơ nổi tiếng ở Đức
Du bist ein Blume (Em như một đoá hoa - Viết về mối tình đơn phương của Heine với người em họ Amalie)(**) giri choco (義理チョコ) : Giri choco chính là 1 loại chocolate mang tính chất "ngoại giao". Bạn có thể tặng Giri choco cho "sếp", các đồng nghiệp, các đối tác là nam giới. Ngoài ra, bạn cũng có thể tặng món quà này cho bố hoặc con trai tại một số gia đình.
(***) honmei choco (本命チョコ) : Honmei choco là loại chocolate quan trọng nhất, khi để dành cho người mà bạn đang "thầm thương trộm nhớ" như một cách để bày tỏ tình cảm. Tặng Honmei choco chính là nói ra thông điệp rằng "tớ đang thích bạn đấy".