Trời trở nên lạnh hơn khi tuyết bắt đầu rơi.
Tôi đã rất hào hứng và hy vọng rằng với lượng tuyết này trường sẽ cho nghỉ, nhưng sau cùng thì, không hề có thông báo nào về việc đó cả và thế là tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc sửa soạn lại mình để đi ra ngoài.
Nó hẳn sẽ khá khó khăn cho những người hằng ngày đều đi tàu hỏa nhưng tôi thì lại ổn thỏa và chỉnh chu ngồi vào trong xe hơi. Thành thực mà nói, thì không có gì nguy hiểm hơn là mang giày lười (*) vào những ngày tuyết rơi. Tuyết còn có thể sẽ rơi vào trong giày của bạn. Đoạn thời gian trước kia khi tôi còn là thường dân đã rất khó khăn đấy.
Chỉ có học sinh tiểu học mới cảm thấy vui vẻ khi tuyết rơi thôi.
Tôi ngồi thoải mái trong xe và nhìn ra ngoài, tôi nhìn thấy có rất nhiều người đang bị trượt ngã trên tuyết. Nó quả thật rất nguy hiểm đấy.
Hầu hết học sinh ở Zuiran đều đến trường bằng xe hơi, nhưng có số ít người có nhà ở gần trường sẽ đi bộ cùng với bạn bè. Tôi bắt gặp được số ít bọn họ ở kia và đây. Giày lười chìm vào trong tuyết thế nên họ có một khoảng thời gian
khó khăn để bước đi.
Tuy nhiên, vẫn có một học sinh bước đi nhanh nhẹn vượt qua lớp tuyết.
Người đó chính là Wakaba - chan. Wakaba - chan hiện tại đang mang một đôi ủng đi mưa.
Không phải là loại giản dị mà những người bán cá hay mang. Ở một phía của đôi ủng của cô ấy có hoa văn hình đóa hoa.
Cơ mà, tôi có thể để ý thấy được cổ thực tế đã chọn phải một đôi đã lỗi thời rồi. Mấy người mong chờ cái gì ở cổ kia chứ.
Mũi của Wakaba - chan đỏ hết cả lên, còn mặt của cô ấy thì đang chôn vùi trong cái khăn choàng cổ.
Khăn choàng cổ à...
Tự nhiên tôi cảm thấy có cái gì đó đang thôi thúc tôi đan một cái khăn choàng cổ.
Tôi vẫn luôn được đưa đón bằng xe hơi nên cũng chẳng có lý do gì để mà làm một cái cả. Ngoại trừ cái lý do nó thời trang ra.
Tôi ngay lập tức đi đến phòng của câu lạc bộ Thủ công với một ít sợi len.
Đan lát rất nổi tiếng ở đây vào mùa đông, thế nên có rất nhiều người ngồi trong này với dụng cụ đan lát.
Nó trông vui thật đấy. Tôi không phải là người rành rọt về đan lát cho lắm nên đường đan của tôi trông lỏng lẻo hoặc cong vẹo.
"Đan lát, Reika - sama ư ? Có thể nào là ngài lại muốn đan........ ?" Vị senpai đã trở thành tân Trưởng câu lạc bộ hỏi tôi.
"Không phải đâu. Em chỉ đơn giản là nghĩ đến chuyện thử làm một cái khăn choàng cổ vào lần này thôi ấy mà"
"Ôi chao, một cái khăn choàng cổ à. Cho ngài sử dụng sao ? Hay là ngài muốn mang nó đem tặng cho một người khác ?"
"Em cũng chưa thật sự cân nhắc đến vấn đề này... Em chẳng qua chỉ là muốn làm một cái thôi"
Tôi khá chắc kèo là thể nào Onii - sama hoặc Otou - sama đều sẽ bực bội nếu tôi lén lút đưa cái khăn choàng cổ cho một trong hai người họ. Tôi đã mua một ít len sợi mềm mại, thế nên tôi dự định là tháo nó ra sau khi về đến nhà.
"Ummm.... Nhắc mới nhớ, Reika - sama này, tôi có chuyện muốn nói với ngài đấy"
"Là chuyện gì thế ?"
Trông Trưởng câu lạc bộ có vẻ khá là khó khăn trong việc lựa lời mà nói. Mình có linh cảm xấu về chuyện này. Những người khác cũng đều nhìn chằm chặp vào phía này nữa. Linh cảm của tôi dần dần tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa.
"Ngài đã đến câu lạc bộ của chúng tôi rất nhiều lần rồi Reika - sama..."
"Đúng thế..."
Uohhnn, có phải đây sẽ là lần cuối cùng mình được đến hay không vậy ? Thờ ơ suốt một năm trời, giờ đã đến lúc có người hỏi là tôi đang làm cái quái gì ở đây mất rồi. Bất chấp gương mặt hòa nhã của cô ấy, có vẻ như là Trưởng câu lạc bộ đã có thể đối mặt với mâu thuẫn này.
Mình nên làm gì đây ? Huh. Sẽ ra sao nếu cổ muốn đuổi mình đi, mình có nên giả điếc hay không...
"Reika - sama ngài có muốn gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi hay không ?"
"Eh !?"
Trưởng câu lạc bộ nhẹ nhàng đưa cho tôi một tấm giấy điền thông tin.
"Vào ngày cuối cùng để hoạt động câu lạc bộ vào năm ngoái, bọn tôi đã bàn bạc với nhau về vấn đề này. Ngài có vẻ rất yêu thích đồ thủ công, ngài cũng giúp đỡ làm bó hoa cho Lễ Hội Trường nữa, đúng chứ ? Vậy nên chúng tôi tự hỏi tại sao không để ngài chính thức gia nhập vào câu lạc bộ của chúng tôi"
Bọn họ đã nói về chuyện đó vào bữa tiệc trà mà tôi không được mời đến sao !?
"Có thật là em có thể gia nhập câu lạc bộ không ?"
"Đúng, tất nhiên rồi"
"... Nhưng không phải ngay từ đầu mọi người thấy em đang làm phiền hà sao ?"
"Không, không hề !"
Mắt của Trưởng câu lạc bộ cứ xoay loạn cả lên. Mình biết ngay mà...
"Um, chúng tôi cũng rất vui nếu ngài gia nhập vào câu lạc bộ của chúng tôi đấy Reika - sama" Một thành viên của câu lạc bộ lên tiếng.
Thật ư ? Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy những thành viên khác đang nở nụ cười và gật đầu.
Sau một năm trời, cuối cùng tôi cũng được nhận rồi ! Giờ mình đã có thể loại bỏ chữ 'Tạm thời' kia đi rồi !
Tôi nắm chặt lấy giấy điền thông tin trên tay.
"Mình sẽ tham gia vào câu lạc bộ Thủ công !" Tôi tuyên bố.
Mọi người ai cũng vỗ tay chào mừng.
Vui quá ! Vui quá đi mất !
Tâm trạng của tôi chứ như tên lửa phóng thẳng lên trời vậy. Trước khi kịp nhận ra tôi vui đến mức đứng lên và chống tay trên hông.
"Thế thì với tư cách là một thành viên chính thức, mình sẽ cống hiến hết sức mình cho câu lạc bộ. Hành động đầu tiên sẽ là thương lượng với Hội học sinh, lấy về ngân quỹ mà chúng ta xứng đáng có được, và đảm bảo một phòng câu lạc bộ khác tốt hơn và lớn hơn cho chúng ta !"
"Eh -, không ai thực sự yêu cầu việc đó đâu mà...."
"Mọi người cứ để đó cho mình ! Khu vực mặt tiền dễ thấy được nhất sẽ rơi vào tay chúng ta, cho Lễ Hội Trường lần sau !"
"Reika - sama, như thế này chúng tôi đã đủ hạnh phúc rồi !"
"Và một vị trí quá bắt mắt thì có hơi...."
"Reika - sama, làm ơn đó ! Dừng lại ý tưởng này đi..."
Những thành viên của câu lạc bộ ngăn tôi lại với sự hỗn loạn tột độ.
Oops. Niềm hạnh phúc gần như chạy tót lên não của tôi mất tiêu. Tân Trưởng câu lạc bộ cũng đang hơi hơi kéo lại tấm điền thông tin của tôi. Trưởng câu lạc bộ chị đang làm gì đó ? Em sẽ không đưa lại nó bây giờ đâu. Em sẽ mang nó đến vào ngày mai với một con dấu trên đó. Hãy chấp nhận nó mà không nghiền nó ra cám nhé, được chứ ?
Và cả cô nàng nói câu cuối cùng đó nữa, cậu không hề nói là mình hãy rời khỏi câu lạc bộ này mà đúng không ? Mình sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này cho tới khi tốt nghiệp.
Hôm nay, Kisshouin Reika này sẽ chính thức trở thành một thành viên của câu lạc bộ Thủ công. Uhohooi !
Tôi nhắn tin cho Aoi - chan và Sakura - chan về việc tôi được nhận vào câu lạc bộ Thủ công rồi.
'Tớ rất mừng cho cậu đấy ! Tớ biết họ sẽ nhìn ra được cậu là một người tốt mà !' Tin nhắn trả lời đầy ấm lòng từ Aoi - chan.
'Sau khi âm thầm gây áp lực cho bọn họ trong khoảng thời gian lâu như vậy, tớ không hề ngạc nhiên khi họ ngã như rạ mà. Vẫn như thường lệ nhỉ, đúng là người ngốc có ngốc phúc, rồi một ngày cũng sẽ thắng thôi' Tin nhắn trả lời từ Sakura - chan. Miệng mồm bồ ấy vẫn sắc lẹm như thế.
Sau đó, Sakura - chan gửi tin nhắn nói về tình hình hiện tại của Maihama - san cho tôi. Cô ta chả làm gì ngoài việc ba hoa chích chòe ở trường Yurinomiya về việc cô ta là bạn gái của Đế Vương cả. Nhỏ nói với mọi người là mẹ của Đế Vương như thế nào thế nọ, và người phụ nữ mà cậu ta ngưỡng mộ như một người chị gái đã tán thành nhỏ.
"Uheeh ~"
Miệng của Maihama - san đúng là nhanh nhẩu nhờ, chỉ vì cô ta học ở trường khác. Chuyện này mà xảy ra ở Zuiran thì cô nàng đó đã bị hành quyết công khai trong một ngày luôn rồi.
Mặc dù cô ta chỉ đến đón cậu ta một lần ở Zuiran thôi, dựa trên thông tin của Sakura - chan, cô ta đã đi đến nhà của Kaburagi khá nhiều lần.
Tuy nhiên, có lẽ là nhờ sự động viên của Enjou, Kaburagi đã dần dần tốt lên. Sức sát thương của việc kia vẫn còn khá sâu vì cậu ta vẫn chưa giải quyết Maihama - san.
Trung thực mà nói, có lẽ cách tốt nhất để giúp cậu ta khỏe như vâm trở lại hẳn là tổ chức trò ném tuyết đi.
Không cần phải ngạc nhiên, dựa vào cái cách mà cậu ta quan tâm đến trò trận chiến kỵ sĩ là thấy. Tôi đã có thể nhìn thấy cảnh tượng cậu ta tập hợp nguyên binh đoàn hay theo sau cậu ta, và hét lên "Cánh trái cánh phải, tấn công mạn bên sườn của chúng !".
Tôi nghi là nhà trường sẽ thực sự tổ chức trò ném tuyết chỉ vì lợi ích của cậu ta.
Trở lại chuyện của Maihama - san, cô ta có chút giống một bản mini của Kisshouin Reika là tôi trong Kimidol, phải không nhỉ.
Sau khi được phép chính thức gia nhập vào câu lạc bộ, tôi liền muốn trở thành một thành viên gương mẫu, thế nên tôi chắc chắn sẽ đi đến phòng câu lạc bộ mỗi ngày và đan lát một cách dữ dội. Nhờ vào điều đó mà cái khăn choàng cổ của tôi nó trở nên dài đến lạ và trông cứ như một món đồ có hình thù kì dị vậy, thế là tôi biến đổi nó thành một cái vạt chăn luôn.
Ngay khi nó được hoàn thành tôi liền cảm thấy nó trông không được đẹp đẽ cho lắm, thế nên tôi đã đưa nó cho Otou - sama.
Tất nhiên là, Tanuki đã tự vực dậy mình và nói "Reika đúng là con gái của ba mà" làm tôi cảm thấy bực mình.
Và sau đó tôi nghe được từ thư ký Sasajima - san về chuyện ông ấy đã chạy đi xung quanh khoe khoang về chuyện đó, thế nên mà giờ này tôi đang ở giữa vực sâu, hối hận cực kì....
----------------------------
Chú thích :
(*) Giày lười : (Loafer) là kiểu giày kinh điển tượng trưng cho sự trẻ trung, thoải mái mà mọi đôi chân đều có thể xỏ vào vô cùng dễ dàng. Chính thiết kế thành giày thấp, không dây buộc hay khóa cài, chỉ đặc trưng bằng lớp thân trên hình chữ U nối với thành giày đã giúp nó mang lại sự tiện lợi cho người mang.