Kenkyo, Kenjitsu o Motto ni Ikite Orimasu

chương 84

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kem phô mai đi kèm mật ong rất ngon.

Ăn không như vậy rất tuyệt nhưng tôi cũng thích phết lên bánh nướng nữa. Ăn như vậy còn tuyệt vời hơn nữa.

Gia đình tôi có thể thoải mái dùng mật ong cao cấp từ các cửa hàng mật ong chuyên doanh. Thật là một cuộc sống tuyệt vời.

Tôi tự hỏi tôi nên chọn loại mật ong nào hôm nay, có lẽ là hoa oải hương.

Tôi phết mật ong một cách hào phóng lên trên lớp kem phô mai sau đó ăn ngấu nghiến cùng với một chiếc bánh nướng. Ồ đây thật sự là một niềm hạnh phúc.

Tôi cảm thấy no chỉ sau một chiếc bánh. Nhưng để chắc bụng thì hai cái cũng không vấn đề gì.

Tuy nhiên ăn món này hai ngày liên tiếp đã mang lại một số hậu quả đáng sợ. Tăng cân.

Đúng là sức mạnh đáng sợ của đồ ăn!

*

Dù sao đi nữa, trong khi đang chìm đắm trong đồ ăn một cách thiếu tự chủ, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ Aoi-chan.

“Anh trai càng ngày càng trở nên kì lạ hơn,” cô nói.

“À tay chơi guitar cơ bắp? Anh ấy vẫn chơi hàng ngày à?”

“Bây giờ anh ấy còn hát nữa”

"Ôi"

Giọng cô trở nên hung dữ.

“Chắc chắn anh ấy học chơi guitar vì đã gặp một người mà anh ấy thích. Nhờ thế mà anh ấy có thể tỏ tình với cô bằng một bản tình ca tự viết...Mỗi ngày anh ấy gửi gắm một phần tâm tình vào những bản tình ca kinh khủng ấy... Nghe thật ghê tởm phải không? Cả gia đình đều bảo anh ấy dừng lại đi nhưng anh ấy không nghe. Và trời đất, cái lời bài hát.

♫ Kể từ khi gặp em ♫

♫ Cứ có tiếng đập thùng thùng trong ngực tôi ♫

♫ Và trái tim tôi nhẹ bâng và yếu mềm ♫

Ai lại viết tào lao như thế. Có những lúc tớ cảm thấy mình có thể chết vì xấu hổ. Bất cứ khi nào anh trai bắt đầu hát, mẹ sẽ bịt tai lại. Thật khốn khổ vì là em gái anh ấy.”

Một bản tình ca tự viết? Ít ra vẫn hơn là một bài thơ tình.

Đôi khi bạn thấy cảnh mọi người hát và tỏ tình với các cô gái trên tivi, trông các cô luôn có vẻ thật hạnh phúc. Cá nhân tôi thì khác, tôi chắc sẽ bỏ chạy vì xấu hổ mất.

Nhưng nếu để ý thì thường các chàng trai mới là người tỏ tình bằng những bài hát và bài thơ tình nhỉ. Tôi nghĩ rằng không một ai trong số họ muốn nghe lời tỏ tình bằng tình ca đâu. Có lẽ đó là lý do tại sao các cô gái phải chịu đựng thay?

Có lẽ đây là một loại bệnh chỉ có ở nam giới khiến họ muốn tự viết ra những thứ như thế. Đáng sợ…. Cảm ơn trời đất Oniisama không bao giờ làm như vậy.

Ồ, nhưng đôi khi Oniisama vẫn chơi Schubert’s Ständchen (Serenade). [note24392]

Nghe thật tuyệt vời!

Mn. Tôi nghĩ việc sáng tác vẫn nên để cho các chuyên gia thì hơn.

“Nếu một ai đó đột nhiên hát và tỏ tình với tớ chắc tớ sốc quá mà bỏ chạy mất. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô gái được tỏ tình không thích kiểu tỏ tình này…”

“Ừ, nhưng chắc chắn cô gái anh tớ thầm mến yêu âm nhạc. Chị ấy thích kiểu người như nhạc sĩ ấy.”

“Ồ”

“Học chung lớp tại trường đại học và anh ấy cố gắng hết sức để bày tỏ nhưng có vẻ khá khó khăn. Thế là anh ấy chuyển sang cách viết bài hát…”

“Chà”

Chung lớp tại trường đại học, huh. Tôi quên mất chuyện anh ấy đã là sinh viên rồi.

“Mari Mari ~ Mari ~ Mari yêu dấu của anh ~ em đã biến anh thành tù nhân của mình nah ~ Chúa ơi, anh như một tên ngốc.” (đoạn này là tiếng hát của anh Aoi lọt vào điện thoại)

Tôi nghĩ anh ấy thực sự không có tí tài năng nào cả. Chà, bài hát của anh ấy còn tệ hơn thơ của Lớp Trưởng nữa. Nếu bệnh tương tư của Lớp Trưởng trở nên nặng hơn, có khi nào cậu ấy chuyển sang tàn phá âm nhạc? Xin dừng lại đi, Lớp Trưởng.

Hừm, Mari à...

“Nếu được thì tớ có thể hỏi anh ấy học trường đại học nào không?”

Aoi-chan trả lời tên trường trùng với trường đại học Marin-sensei. Huh, họ cũng cùng lớp nữa.

Đợi đã, không thể nào...

“Gia sư của tớ tình cờ cũng là bạn học của anh cậu. Nhưng hình mẫu của cô ấy là các nhạc sĩ phong cách visual-kei cơ.” [note24393]

“Hả”

“Tên cũng giống nữa. Tuy nhiên tớ không thể nói thêm thông tin cá nhân của cô ấy.”

"Tớ hiểu rồi. Khả năng cùng một người là rất cao, huh. Tuy nhiên Visual-kei? Nhưng phong cách của anh tớ là dân ca cơ. Hoàn toàn khác nhau.”

“Chà, có lẽ sau cùng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

“Ừm. Nhưng có lẽ tớ vẫn nên nói với anh trai.”

Nói xong, Aoi-chan cúp máy. Dù miệng phàn nàn như vậy, cô ấy vẫn thực sự lo lắng cho chuyện tình của anh trai của mình nhỉ.

Tuy nhiên, oniisan của Aoi-chan và Marin-sensei? Thế giới này thật nhỏ bé.

*

Ngày hôm sau tôi đến sảnh và thấy Kaburagi đang chơi Liszt, Lie Lieräume (Love Dream). [note24394]

EHHHH!? CÁI QUÁI GÌ VẬY!? NGẦU QUÁ!!

Ánh nắng lọt qua tán cây chiếu xuyên qua cửa sổ, phối hợp với tiếng đàn piano tuyệt vời và đầy cảm xúc của Kaburagi, tôi xấu hổ khi phải thừa nhận rằng trái tim tôi rung động trong giây lát. Không, Reika! Mở to mắt ra!

Nhưng, wow, không ngờ tên ngốc cuồng cưỡi ngựa này chơi piano hay như vậy. Đây là cái mà họ gọi là sự tương phản hấp dẫn [note24395] phải không nhỉ? Chết tiệt, sức tấn công này...

Nhưng tôi sẵn sàng đặt cược bất cứ cái gì là cậu ta đang nghĩ về Yurie-sama khi chơi đàn. Điều này có vẻ hơi buồn.

Serenade của Onii-sama rất tuyệt, nhưng Lau Liszt của Kaburagi cũng không kém. Nó chính xác là những gì sẽ khiến một thiếu nữ sẽ rung động.

Hầu như các thiếu nữ trong sảnh đều bị mê hoặc. Đây cũng tính là một đặc quyền khi là thành viên Pivoine nhỉ.

Tôi tự hỏi liệu cậu ta có chấp nhận thỉnh cầu của họ không ?

*

Sau khi chứng kiến màn trình diễn piano Kaburagi, tôi càng thêm chắc chắn tự sáng tác nhạc khúc là một ý tưởng tồi.

Tôi nhắn tin cho Aoi-chan:

“Mình nghĩ những người khôn ngoan thì sẽ chọn chơi những bản nhạc có sẵn, tự sáng tác sẽ khá mạo hiểm đấy.”

Tuy nhiên câu trả lời tôi nhận được là:

“Anh ấy không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa. Sau khi tớ nói với anh ấy những gì cậu đề cập, anh ấy cho rằng đó là cùng một người. Cô gái mà anh ấy thích cũng là gia sư cho một số tiểu thư vô cùng giàu có. Anh ấy đã thay đổi từ những bài hát dân ca sang visual-kei và giờ anh ấy thậm chí còn thêm những tiếng hét kỳ lạ vào bài hát của mình. Ôi Chúa ơi."

….Oniisaaaaan cơ bắp!

*

Vì lợi ích của Aoi-chan, tôi quyết định giúp đỡ. Tôi sẽ nói tốt về Onii-chan của cô ấy cho Marin-sensei. Một khi hai người họ thành đôi, anh trai cô sẽ ngừng chơi guitar mọi lúc và rồi hòa bình sẽ trở về với gia đình cô.

Tôi đã thử luôn vào ngày kế tiếp có buổi dạy kèm.

“Marin Marin-sensei, hình như lần trước cô kể có người theo đuổi cô rất kiên trì phải không ạ? Cái người khá là mãnh liệt…”

“À, đúng vậy. Có chuyện gì thế?"

“Anh ta vẫn theo đuổi cô ạ?”

“Ôi, Reika-sama, sao em đột nhiên hỏi vậy? Ừ, đúng vậy?”

Tôi biết ngay mà!

“Cô nói rằng anh ấy không thực sự là mẫu người của cô, nhưng liệu cô có thể cho anh ấy cơ hội? Em chắc chắn anh ấy là một người tốt. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô phát hiện rằng cô cũng thích anh ấy?”

“Eh Eh-, ừm.”

"Thật đấy! Nếu anh ấy có đột nhiên hát cho cô nghe, em hy vọng cô sẽ không chạy trốn!”

“Hát cho tôi nghe? Tôi tự hỏi ý của em là gì Anh ấy không có chút hứng thú nào với âm nhạc cả.”

“Vậy nếu anh ấy thật sự làm thế thì sao? Anh ấy sẽ hát và chơi đàn để tỏ tình với cô ấy!

Oops.

"Tỏ…?"

“Ah, nó vốn là một bất ngờ…”

“Tôi không chắc em có ý gì khi nhắc đến chuyện tỏ tình. Ý tôi là, chúng tôi đã hẹn hò rồi.”

...Eh?

“Hẹn hò?”

"Ừ. Anh ấy rất nghiêm túc nên tôi không thể làm gì khác ngoài đồng ý thôi.”

Marin-sensei cho tôi xem bức ảnh của hai người họ với nhau. Chàng trai đó có vẻ ngoài khá nghiêm túc giống như một nhà nghiên cứu.

Gầy, và không tí cơ bắp nào.

“Eh, em nhớ cô nói anh ấy rất cuồng nhiệt và hoàn toàn trái ngược với kiểu visual kei.”

“À, ừm, anh cứ nói anh thích tôi hết lần này đến lần khác nên tôi hơi sợ. Và em không nghĩ rằng vẻ nghiêm túc này hoàn toàn trái ngược với các rocker visual kei sao?

“À...Em hiểu rồi... À! Ừm Có ai khác theo đuổi cô không ạ? Kiểu đàn ông cơ bắp ấy ạ.”

“Không.”

"Không?"

“Không hề”

TÔI NHẦM NGƯỜI RỒIIIIIIIIIIIIIIIIIII !

Tất nhiên. Làm sao có sự trùng hợp như vậy được!

Tôi phải làm gì đây. Tôi phải nhanh chóng cho Aoi-chan biết, nếu không...

Trong khi Marin-sensei đang khoe khoang về bạn trai của cô ấy, tôi được phép gửi tin nhắn cho bạn. Ngay khi tôi chuẩn bị viết gì đó, một tin nhắn từ Aoi-chan đã đến.

"Tớ làm gì bây giờ!? Anh trai đang giờ đang đắm chìm trong rock death metal ấy! Anh ấy thậm chí còn sử dụng đồ trang điểm của mẹ, và bà đang nổi bão với anh ấy! Đáng sợ quá! Tối nay tớ biết đi ngủ thế nào đây!?

TÔI NÊN LÀM GÌ!?

*

Trời ơi. Trời ơi, trời ơi. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ có thể đối mặt với gia đình cô ấy bây giờ.

Với đôi bàn tay run rẩy, tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi đã nhầm người, và tôi đã cầu mong chuyện chưa quá muộn.

...Cơ bắp-oniisan, muốn tham gia Hội độc thân cô đơn của em không?

AAAH! EM RẤT XIN LỖI!

Truyện Chữ Hay