Kenkyo, Kenjitsu o Motto ni Ikite Orimasu

chương 83

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

trans +edit: khiconchoi12

***

Vào một ngày của tháng 6, Kasumi-sama có chuyển cho tôi vài lời rằng Tomoe-senpai kêu tôi đến phòng hội học sinh. Hình như chuyện này có chút bí mật thì phải…

Tôi thấp thó mở cửa ra để tìm Tomoe-senpai và đồng nghiệp bám đuôi ở đó.

“Xin lỗi vì đã gọi em đến đây, Kisshouin-san. Ngồi đi nào.”

Tomoe-senpai ra hiệu cho tôi tới ghế salon dài. Ngay bên cạnh đồng nghiệp bám đuôi, người vừa mới lườm tôi một lát trước khi liếc mắt qua chỗ khác.

Sau khi ngồi vào ghế sofa phía đối diện chúng tôi, Tomoe-senpai nhìn mặt tôi rồi sau đó là mặt đồng nghiệp.

“Anh gọi hai đứa tới đây thực ra là bởi vì anh muốn hai đứa tham gia hội học sinh vào học kì kế tiếp.”

“Hả?”

“Ể?”

Gia nhập hội học sinh á!?

Khi còn học sơ trung thì thành viên của hội học sinh làm đến tận cuối học kì 2 lận, nhưng cao trung thì chỉ hết học kì 1 thôi. Ngay khi kì nghỉ hè kết thúc thì hội trưởng hội học sinh sẽ từ chức và tổ chức bầu cử. Cho đến khi một hội trưởng và một hội phó được chọn thì họ mới bổ nhiệm những thành viên khác được.

Và hình như tôi là một trong số họ.

“Arima, anh biết em đã là hội trưởng khi còn hồi học sơ trung. Em là một lựa chọn hiển nhiên rồi. Dĩ nhiên là em sẽ chấp nhận chứ?”

“Vâng, em thì không thành vấn đề nhưng…”

Đồng ngiệp bám đuôi bối rối khi cậu ta liếc về phía tôi.

Mn, tôi hiểu ý của của cậu mà. Thế quái nào mà một cô gái Pivoine như tôi lại ở đây đúng không? Tôi chỉ đơn giản là hỏi lại ảnh y chang.

“Đúng là Kisshouin-san là thành viên của Pivoine, nhưng từ hồi còn học tiểu học thì em đã làm công việc lớp trưởng vài lần. Không chỉ vậy em ấy là người thật thà và chăm chỉ. Đây là điều mà anh biết rất rõ. Tuy em ấy là thành viên của hội Pivoine nhưng lại rất thân thiện với hội học sinh. Có thể nói đây là một điểm mới. Thế nên anh mới mong em ấy có thể chấp nhận.”

Uwahh~ Tôi thật sự rất vui khi nghe rằng Tomoe-senpai tin tưởng tôi như vậy nhưng việc coi nhẹ hội Pivoine như thế đáng sợ lắm. Tôi hoàn toàn có thể xuống địa ngục nếu làm thế đấy.

“Em thật sự xin lỗi, Tomoe-senpai. Việc nãy vẫn có hơi quá mức ạ. Sau cùng thì em vẫn là thành viên Pivoine.”

“Em không thể ở cả hai phía sao?”

“Thế thì em sẽ bị xem như đặc vụ hai mang mất…”

Đáng sợ lắm ấy. Bởi tôi là một thành viên Pivoine nên tôi biết rõ hơn ai hết là chuyện này đáng sợ như thế nào nếu chọc giận họ. Tệ nhất là tôi sẽ bị bắt nạt cho đến khi nào tôi bỏ học thì thôi. A nhưng mà, chẳng phải công việc của hội học sinh là giúp tôi không bị bắt nạt phải không ta?

Dù sao thì, một hội Pivoine tư bản và một hội học sinh chủ nghĩa, hoàn toàn trái ngược nhau nên chẳng có cách nào mà tôi có thể là thành viên của cả hai được. Chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả.

“Mnnn, anh đoán là em không thể gia nhập được rồi.”

Tomoe-senpai thả lỏng người.

“Em biết không, anh nghĩ em sẽ nói như thế nhưng kể từ khi đó là em thì anh chỉ mong một chút rằng em có thể. Em có thể trở thành cầu nối giữa chúng ta. Anh nghĩ việc chia ra hai hội như thế này sẽ gây nên nhiều gay gắt trong suốt thời cao trung mất.”

Đúng vậy đấy. Không chỉ là chia đâu, cái này giống như ke vực Mariana hơn.[note16255]

“Vậy là chỉ có em là trong hội học sinh thôi, Arima. Nhưng Kisshouin-san, em có thể giúp đỡ với vai trò lớp trưởng được không?”

“Vâng, bất cứ khi nào em có thể ạ.”

Bên cạnh tôi, đồng nghiệp bám đuôi đang nhìn tôi đầy nghi ngờ. Gì đây. Chẳng phải chúng ta khá thân thiện khi còn học sơ trung sao? Hồi đó tôi cũng là lớp trưởng chứ bộ. À, nhưng hồi đó thì tôi là người thu thập giấy tờ trong khi hòa thượng-kun là người mang chúng lên phòng hội học sinh.

Chẳng lẽ cậu ta nghĩ rằng tôi đẩy hết công việc cho hòa thượng-kun á!? Tổn thương đó nha! Tôi là tôi làm việc muốn chết luôn ấy!

Thế mà tôi cứ nghĩ rằng chúng ta là bạn thân cơ.

Tại sao cậu cứ nhìn tôi kiểu đó thế. Cậu lẽ ra phải là phó làng của ngôi làng mãi mãi cô đơn đấy nhá!

“Gì đây?”

“Nah, không có gì.”

Tomoe-senpai cười khổ khi nhìn chúng tôi.

“Arima này, Kisshouin-san là người mà em có thể hỏi khi có hiềm kích xảy ra. Em không nên có định kiến như vậy bởi em ấy là một Pivoine. Em cần phải mở rộng tầm nhìn hơn đó.”

“… Thế mấy cái biệt danh đó là sao chứ.”

Biệt danh!?

Tôi nghe thấy tiếng lầm bầm của cậu ta bằng đôi tai siêu thính của mình.

“Mizusaki-kun. Mấy cái biệt danh mà cậu nhắc đến là gì vậy?”

“Ờơơ… không có gì đâu.”

Không có gì mới lạ! Mấy người gọi tôi bằng mấy cái biệt danh kì lạ sau lưng tôi đúng hông!?

Có lẽ nào vì mấy cái đó mà đám con trai đều né tôi ra hay sao?

“Mizusaki-kun.”

“Tôi không biết gì hết!”

“Cậu nói dối. Người nói dối hay hay nhìn phía trên bên phải, mới vừa rồi cậu vừa làm đấy.”

“Tại sao cô lại biết mấy cái đó!”

“Onii-sama dạy mình đấy, vấn đề gì không?”

“Dù sao thì, tôi đã nói là tôi không biết được chưa! Makkie hay đại loại như vậy đấy!

Makkie? Makkie bởi vì tôi có mái tóc xoăn á?(makigami)

Tôi không chắc là có nên cảm thấy xúc phạm hay không. Ý tôi là ít nhất cái biệt danh đó không phải là lọn tóc(?). Chẳng phải biệt danh đó khá dễ thương sao? Makkie à. Mấy anh giai à, mấy anh có thể có tôi là Makkie nếu mấy người muốn đó!

Đồng nghiệp bám đuôi che mắt của mình bằng tay. Cậu ta sợ tôi nhìn thấu lời nói dối hay sao chứ? Anh bạn à, cái lúc mà cậu làm thế chẳng phải cậu đang nói dối sao. Có phải còn biệt dạnh khác phải không?

“Thôi nào hai đứa.” Tomoe-senpai nói và đến giữa hai chúng tôi.” Hai đứa là hai đàn em mà anh tin tưởng nhất. Vậy nên cho đến khi anh tốt nghiệp và rời trường, anh hi vọng hai đứa thể hỗ trợ hội học sinh với nhau.”

Ảnh dừng chúng tôi lại nên tôi bỏ nó qua một bên. Tôi có thể tìm hiểu chuyện đó sau.

Quan trọng hơn là… Tốt nghiệp à… Kể cả khi tôi cuối cùng cũng có thể học cao trung cùng ảnh, anh ấy sẽ rời đi sau sau một năm nữa sao? Buồn thật đấy.

“Uh? Có chuyện gì sao? Kisshouin-san?”

“Không đâu…”

Thật đấy. Đúng là quá cô đơn luôn.

Tomoe-senpai cực kì cân bằng mọi chuyện nên chẳng phải chuyện tốt nghiệp sẽ quá tệ cho cả hội học sinh và Pivoine sao.

Thực sự thì. Chỉ có mỗi ảnh là không bận tâm chuyện Pivoine. Còn hội trưởng tiếp theo thì chẳng muốn tôi xía vào.

Tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra khi anh ấy đi. Tôi không muốn mọi chuyện trở nên quá tồi tệ đâu.

“Dù sao thì. Anh đã nói hết rồi đó Arima. Chúng ta sẽ đi sâu vào chi tiết khi đến kì sau, vậy nên làm ơn hãy đợi chút em nhé. Còn em, Kisshouin-san, anh nói hết điều muốn nói rồi đấy em. Cảm ơn em vì đã đến.”

“Em hiểu rồi. Vậy Tomoe-senpai, Mizusaki-kun, Gokigen’you.”

“Chăm sóc bản thân em nhé.”

“Anh cũng vậy ạ.”

Sau đó tôi hướng thẳng đến chiếc xe đang đợi tôi.

Vài lý dó nào đó mà tâm trạng tôi khá là tệ. Đúng rồi!

Ngày mai tôi sẽ ăn một chút đồ vặt! Cũng một thời gian rồi đó! Có lẽ là món bánh quy may mắn mà tôi giấu trong tủ chăng.

***

Ngày hôm sau tôi tóm ngay Satomi-kun và hỏi cậu ta về biệt danh của tôi.

“Biệt danh của bạn ẩy hả?”

“Ừ, hôm quá Mizusaki-kun có để cập vài thứ về chuyện đó. Mình có nghe về Makkie , nhưng có phải có vài biệt danh khác mà mình nên biết không?”

“Makkie sao? À, là do tóc của bạn à, Ừm, tớ không biết nữa, không phải mới đây sao?”

“Mới đây? Thế hồi trước mình còn có biệt danh khác nữa sao? Mấy cái đó là gì vậy?”

“Eh…ờơơ, tớ đoán là Nữ thần chăng…”

“Nữ thần?”

“Ahh! Tớ thật sự không biết nhiều về chuyện đó! Nhưng không ai dùng nó nữa đâu! Cái đó từ hồi sơ trung thôi! Tớ chắc chắn biệt danh đó sẽ không xuất hiện nữa đâu, hứa luôn đấy!”

Nữ thần à…? Thứ xuất hiện trong đầu tôi đầu tiên là Aphrodite, nhưng cái đó bị lấy rồi. Cái tên bị ám ảnh việc trình diễn vilolin trong buổi tham quan. Tóc của cậu ta cũng ở hơi xoăn nên mọi người gọi cậu là Afrodite. Cái đó đúng là bể bụng luôn đấy, chỉ có ‘Dite’ mới thế thôi.

[note16256]

Mấy nữ thần khác thì sao ta, Venus hay Athena chẳng hạn? Toàn mấy tên nổi tiếng không, nhưng của có mấy những loại nữ thần fake nữa đúng không ta. Mà kệ đi.

[note16257]

“Mình nghĩ cần phải làm vậy á, từ giờ.”

Satomi-kun thở phào nhẹ nhỏm và chạy về đám bạn của mình.

… Nữ thần à. Ôi trời, lẽ nào thật sự là Venus sao trời!

(trans: Còn hơn thế nữa chị à:v)

Truyện Chữ Hay