Norin: Laptop của mình bị hỏng và mới sửa xong (ôi tiền của tôi), vì vậy chương ra có hơi trễ.
***********************************************************************
Đã vài ngày trôi qua từ khi tôi vô học cao trung, nhưng lại có một chút rắc rối nhỏ. Tôi không hề nghe về việc Wakaba-chan đã gây ra bất kỳ rắc rối nào.
Tôi lén xuống để kiểm tra lớp của cô ấy, nhưng chí ít là cô đã có được những người bạn, tôi nghĩ cô ấy đang làm rất tốt đó chứ.
Tôi đoán chắc là sẽ ổn thôi nếu để cô một mình trong khoảng gian này.
Thành thử tôi quyết định xây dựng tình bạn với những người bạn trong lớp của mình. Những học sinh ngoài đang gặp khó khăn để thích ứng với môi trường mới. Ngay cả những học trong cũng hơi cứng ngắc khi nói chuyện với những người họ chưa từng quen năm cấp hai.
Nên tôi quyết định tổ chức một cuộc tụ tập nói chuyện! Và chủ đề của nó là về đồ ăn!
“Bạn có muốn ăn bữa trưa cùng với cả lớp không?”
“Có. Mình nghĩ chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn nếu ăn trưa cùng nhau.”
Tôi lập tức hỏi ý kiến của cậu lớp trưởng, Satomi Yukinari-kun.
Tôi nghĩ mọi việc sẽ khó mà tiến triển được chỉ với giờ nghỉ giải lao, nên sao ta không thử cùng ăn trưa và trò chuyện với nhau nhỉ.
Rốt cuộc, nếu là bữa ăn trưa thì ngay cả khi bạn không biết nói gì về bản thân mình, thì bạn vẫn có thể nói chuyện về những món ăn. Nó khá là dễ dàng và không gây sự khó chịu, phải không nào? Tôi tự hỏi Satomi-kun thì nghĩ sao về nó nhỉ.
“Hmmm~ Mình không phản đối ý tưởng này, nhưng chúng ta thực sự có thể kiếm được đủ chỗ ngồi cho cả lớp chứ?”
Câu hỏi rất hay. Thông thường mọi người sẽ ngồi ngẫu nhiên một chỗ nào đó trong phòng ăn, vì vậy sẽ rất khó để chuẩn bị đủ chỗ ngồi cho một nhóm 40 người.Tuy nhiên! Satomi-kun cậu đã quên một điều rất quan trọng rồi!
“Sẽ không có vấn đề gì đâu.”
–CHACHING!- (nhạc nền)
Chiếc huy hiệu hoa mẫu đơn màu đỏ của tôi léo sáng về phía cậu ta.
“Hm? Pivoine? Eh-! Đừng nói với mình là bạn sẽ dùng chỗ dành riêng cho thành viên Pivoine nha!?”
“Điều đó vượt quá khả năng của mình rồi. Tuy nhiên, nếu là đặt bốn mươi chỗ ngồi bình thường thì được.”
Lúc đầu, tôi cân nhắc về việc ngồi ở trong vườn và dùng bữa trưa cùng nhau, nhưng một khi tôi nghĩ đến việc trời có thể mưa, thì sẽ tốt hơn nếu tổ chức nó trong nhà ăn.
“Không phải những senpai của chúng ta sẽ cảm thấy khó chịu nếu một nhóm học sinh mới đột nhiên chiếm một phần của nhà ăn sao?”
–CHACHING!-
Tôi lại làm loé sáng chiếc huy hiệu.
“Bạn có thể nói rằng đó đơn giản là tất cả kế hoạch của mình. Có lẽ mình cũng sẽ có một lời với Chủ tịch Hội học sinh, để cho chắc ăn hơn. Đây chỉ là một sự kiện một lần thôi nên mình chắc chắn rằng họ sẽ rộng lượng mà bỏ qua thôi.”
“Oooh! Đúng như mong đợi từ bạn mà, Kisshouin-san!”
Satomi-kun bắt đầu vỗ tay.
Ho ho ho! Nếu bạn có bất kỳ phàn nàn nào thì đến mà trình bày với Pivoine! (Norin: Ý kiến thì lên phường(⌒▽⌒))
…Hm? Có phải do tôi tưởng tượng không, nó giống như câu mà nữ hoàng Rococo sẽ nói vậy?
Sau khi nhận được sự chấp thuận của chủ tịch hội học sinh Tomoe-senpai, lớp tôi đã có thể ngồi ăn trưa mà không gặp trở ngại nào.Khi tôi nhắc đến tên Kasumi-sama, Tomoe-senpai ngậm ngùi nở một cười trong thất bại.
Đó không phải là một lời đe dọa đâu nha? Đó chỉ là một yêu cầu thôi, được chứ?
Tôi cảm thấy tồi tệ khi mà chiếm bất kỳ chỗ ngồi đặc biệt tốt nào, vì vậy tôi quyết định chỉ sử dụng một nơi nào đó ở trong góc và khuất tầm nhìn.
Dù sao thì tôi cũng ghét phải ngồi ngay giữa trung tâm dưới những ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người.
“Vậy thì, thưa các quý cô và quý ông, chúng ta dùng bữa trưa chứ?”
Có những học sinh đang ăn thức ăn của nhà ăn, cũng như có những học sinh thì đang dùng bento mà mình mang theo.
Một số học sinh thì đã quen thuộc với việc ăn ở nhà ăn, nhưng một số khác có vẻ lúng túng, nên hi vọng đây sẽ là một cơ hội tốt để họ làm quen với nó.
Khi bữa trưa diễn ra, ngay cả những thành viên trong lớp tôi ban mà đầu im lặng và cứng nhắc cũng bắt đầu nói chuyện vui vẻ với mọi người xung quanh.
Đang trong một tâm trạng tốt, các học sinh trong giải thích cho các học sinh ngoài nhiều thứ khác nhau về trường học.
“Và vì thế, những chỗ ngồi trên đó được dành riêng cho các thành viên Pivoine, vậy nên bạn tuyệt đối không được ngồi ở đó nếu bạn là một học sinh bình thường.”
Tôi đã nghe được lời của một trong những học trong nói vậy.
Mn, nhưng ở đó sẽ có một dấu hiệu cho biết bạn biết đó là chỗ ngồi dành riêng cho thành viên Pivoine, vì vậy tôi nghĩ rằng bất cứ ai cũng sẽ nhận ra được.
Ngẫu nhiên thay, tôi lại rất ít khi sử dụng chúng.Kể từ khi tôi vào cấp hai, tôi hầu như luôn ăn trưa với Serika-chan và các đàn em. Và trải nghiệm của tôi với ghế Pivoine còn khá là hạn chế, đến khi tôi được mời bởi các thành viên khác.
Quay lại khi tôi học năm nhất ở trường sơ trung, thỉnh thoảng Kasumi-sama sẽ mời tôi. Chủ yếu là để nghe cô ấy kể một cách đầy thích thú về Tomoe-senpai.
Thoạt đầu, bữa trưa là khi mà hầu hết các cuộc nói chuyện và tin đồn sẽ được bàn bạc trong một nhóm các cô gái. Nếu bạn bỏ lỡ điều này, bạn sẽ gặp khó khăn trong việc theo kịp họ và bạn sẽ bị bỏ lại phía sau. Đó là lý do tại sao nếu bạn đang ở trong một nhóm con gái, ăn trưa cùng nhau là một điều khá là quan trọng.
Kaburagi và Enjou luôn ở trong những chiếc ghế dành riêng cho mình. Có lẽ vì vậy mà các fangirl của họ không thể vây quanh họ được. Tôi đoán thậm chí họ còn muốn ăn trưa một cách yên bình.
Đến khi bữa trưa kết thúc, mọi người có vẻ đã thực sự thoải mãi hơn với nhau.
Mặc dù vậy, đối với tôi, tôi chỉ ngồi cùng nhóm với của mình, vậy nên tôi đã không có được những người bạn mới…
Thôi, sao cũng được. Ít nhất một vài cô gái đã nói chuyện với tôi. Tôi chỉ cần duy trì nó thôi.
Nhưng có phải chỉ là do tôi tưởng tượng ra không nhỉ, khi hầu hết các chàng trai đều tránh ánh mắt của tôi?
Mình cũng là một lớp trưởng đó, vì vậy nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào thì hãy hỏi mình, được không ~
Mặc dù tôi rất được chào đón, nhưng tại sao tất cả họ chỉ lại hỏi Satomi-kun vậy.
Sau buổi ăn trưa, tôi nghĩ tất cả các bạn cùng lớp của tôi đã thân thiện với nhau hơn. Điều đó thật tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời.
“Có vẻ như mọi người gần gũi nhau hơn nhờ ý tưởng của bạn đó, Kisshouin-san. Đúng như mong từ bạn mà.” Satomi-kun ca ngợi tôi.
Nói về điều đó, không giống như những cậu học sinh khác, Satomi-kun luôn nói chuyện với tôi khá là bình thường, phải không.
“Mình cảm thấy các bạn nam có vẻ như đang sợ mình, nhưng bạn thì không nhỉ.”
“Eh-, sợ bạn bạn ư? Ahh… Umm, mình nghĩ là. Bạn biết đó, bạn giống như một thứ gì đó ngoài tầm đối với họ?”…Tôi hoài nghi về điều này.
“Nhưng dù sao, mình là bạn của Akizawa nên thỉnh thoảng mình có nghe về bạn từ cậu ấy.”
“Bạn là bạn của Akizawa-kun!?”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe về điều này. Và Akizawa-kun, bạn đã lan truyền những gì về mình rồi vậy hả.
“Cậu ấy nói với mình là hai bạn đã học cùng trường tiểu học, và đã thân thiết từ đó. Và còn nữa, bằng cách nào đó bạn đã trở thành bạn tốt với người bạn thời thơ ấu của cậu ấy. Mình nghĩ tên cô ấy là uh, là Fukioka-san phải không nhỉ?”
“Bạn biết về Sakura-chan?”
“Ừ. Mình nghe về cô ấy từ Akizawa. Cô ấy là một người giản dị và dịu dàng, đúng như mong đợi từ nữ sinh trường yurinomiya.”
Bạn đã bị lừa rồi, Satomi-kun! Cô ấy có thể trông giống như một người đẹp truyền thống nhưng bên trong cô ấy chỉ là một yêu quái hay cằn nhằn với những lời nói cay độc thôi!
Nhưng wow, Sakura-chan rất giỏi trong việc tạo ra một vỏ bọc đó.
Tôi thực sự nên lấy cô ấy là ví dụ mà học hỏi.