Ngày đó cuối cùng đã đến.
Nữ nhân vật chính thực sự sẽ đến trường tôi chứ?
Tim tôi cứ đập thình thịch. Ba năm tới sẽ quyết định hướng đi của cuộc đời tôi. Thẳng tiến nào!
Lễ khai giảng cao trung được tổ chức vào một ngày trong lành của tháng tư, hoa anh đào đang đua nở trong những cơn gió nhẹ.
Tôi tìm kiếm xung quanh khán phòng, nhưng tôi không thể tìm thấy được cô ấy.
Vì có khoảng hơn một trăm học sinh ngoài sẽ nhập học cùng với chúng tôi, nên sẽ khá là khó khăn để tìm được cô.
Tôi thấy chắc mình chỉ nên chú tâm xem buỗi lễ thôi.
Đại diện cho các học sinh hiện tại của trường Zui’ran là Tomoe-senpai, chủ tịch hội học sinh trường cao trung, và anh ấy cũng là người đang diễn thuyết.
Anh ấy chắc chắn đã trưởng thành hơn trong thời gian mà hai chúng tôi không gặp nhau. Một người hoàn toàn khác hồi còn học sơ trung, người mà đã ăn đồ ngọt với một nụ cười.
Khi tôi đang nghĩ về việc anh ấy đã trở nên tuyệt như thế nào, tiếp theo là đến Kaburagi, đại diện cho những học sinh mới nhập học.
Khi cậu bước lên bục, tất cả học sinh đều trở nên ồn ào hơn. Cậu có một ngoại hình khá là ấn tượng, vì vậy tôi khó có thể trách họ khi lại bị bất ngờ như vậy. Mái tóc đen cùng với sự lạnh lùng trên khuôn mặt khiến cậu trông giống như Black Panther. (Note: Black Panther nghĩa là một con báo đen, hoặc chiến binh báo đen ai fan Mavel chắc sẽ biết)
Bỏ qua các học sinh trong, nó đã gây bất ngờ cho các học sinh ngoài khiến họ không thể nào mà phản kháng lại được.
Nhưng dù sao, cuối cùng buổi lễ cũng đã kết thúc và chúng tôi hướng đến lớp học của mình khi nhìn lên tấm bảng thông báo.
Sau khi tìm thấy tên của mình, theo phản xạ tôi tiếp tục tìm kiếm tên của cô ấy.
Có vẻ thật là may khi cô ấy không ở chung lớp với tôi.
Khi tôi tiếp tục xem qua danh sách những học sinh năm nhất…umm… Oh!
Takamichi Wakaba.
…Tên của cô ấy thực sự ở đó.
Wakaba-chan. Nhân vật nữ chính trong ‘em là nốt nhạc ngọt ngào của anh’, người đã có một kết thúc tốt đẹp cùng với hoàng đế sau khi trải qua nhiều thăng trầm. Và là cô gái quan trọng sẽ quyết định cuộc đời của tôi.
Cô ấy đang ở đâu nhỉ? Tôi muốn nhìn thấy cô ấy. Tôi muốn xem xem Wakaba-chan trông như thế nào.
Nhưng tất cả mọi người phải nhanh chóng đến phòng học của mình, nên tôi không có thời gian để đến xem một lớp học khác.
Đành chịu thôi! Tôi sẽ còn có nhiều cơ hội khác để gặp cô ấy. Nên tôi sẽ bỏ qua hôm nay.
Tôi quyết định như vậy và đi đến lớp học của mình.
Khi tôi bước vào lớp học mới của mình, các học sinh đã chia làm hai phe: những học mới từ bên ngoài thì đang ngồi một mình lo lắng, còn những học sinh trong thì đang vui vẻ thoải mãi trò chuyện với nhóm bạn của mình.
“Ah-, Reika-sama!”
“Reika-sama, gokigen’you. Có vẻ lần này chúng mình lại được chung lớp với nhau rồi.”
Bắt đầu với nhóm bạn của tôi, các cô gái vây xung quanh và chào đón tôi.
“Gokigen’you, tất cả mọi người. Mình rất vui khi chúng ta cùng lớp trong năm nay. Hãy chăm sóc cho mình nha.”
“Gokigen’you, Reika-sama. Mình cảm thấy vô cùng an tâm khi được học chung lớp với bạn.”
“Reika-sama, gokigen’you.”
Mọi người bắt đầu chào tôi với một nụ cười. Một vài học sinh ngoài liếc nhìn tôi. Một trong số họ có vẻ đã thích ứng được bằng một cách nào đó, vì vậy tôi cho rằng họ phải là người trong giới xã hội thượng lưu.
Không có nhiều người nhận được học bổng, vì vậy phần còn lại của học sinh ngoài là từ những nhà giàu có, hoặc ít nhất là đủ giàu để chi trả tiền học phí.
Số lượng học sinh thường dân thì ít đến thảm thương, đáng ngạc nhiên Wakaba-chan là một trong số họ.
Chắc chắn ngay bây giờ cô đang phải trải qua cú sốc văn hóa. Rốt cuôc nó khác biệt hoàn toàn so với bất kì trường nào mà cô đã từng theo học. Hồi tiểu học tôi cũng từng bị sốc như vậy. Nhưng chà, cô ấy sẽ còn kinh ngạc hơn nữa khi họ giới thiệu các cơ sở vật chất cho học sinh đó.
Khi giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi vào lớp, mọi người ngồi xuống và chúng tôi bắt đầu giới thiệu.
“Mình là Kisshouin Reika. Mình chân thành hi vọng rằng chúng ta sẽ hòa thuận với nhau trong năm nay.”
Khi đến lượt tôi, tôi bắt đầu giới thiệu một cách khá là bình thường, nhưng không hiểu tại sao mọi người đều bắt đầu vỗ tay hoan hô.
Khôn- hãy dừng lại đi mà!
Mình biết rằng các bạn không có ý xấu gì, nhưng xin hãy dừng vỗ tay lại đi!
Nhìn kìa! Nhìn về phía các học sinh ngoài kìa! Tất cả họ đều bàng hoàng! Chắc họ đang nghĩ rằng ‘Thánh thần ơi, cô gái này hẳn là một người đáng sợ!’.
Mình không hề đáng sợ một chút nào đâu, được chứ~ mình không hề đáng sợ một chút nào hết, mình không phải là một mối đe dọa với các bạn đâu, thật đấy~
Sau đó, Sensei chọn người đại diện cho lớp. Tôi phần nào đoán được chuyện này sẽ xảy ra, cuối cùng tôi đã bị chọn làm lớp trưởng.
Ehh~ Tôi đã lên kế hoạch để trở một thành viên Pivoine đích thực và tránh xa các công việc và mọi rắc rối…
Có một số cô gái khác có vẻ họ có thể đảm nhiệm tốt công việc đó, nhưng Sensei chỉ nhìn vào tôi và ánh mắt thì như muốn nói ‘Này, em sẽ không từ chối phải không? Em sẽ nhận việc đó đúng không?’ vì vậy nên cuối cùng tôi đành chấp nhận. Ueh~ thầy thực sự làm khó em đó, Sensei.
Lớp trưởng khác là một cậu trai nhập học trường Zui’ran vào năm cấp hai.
Việc lựa chọn các cán bộ lớp đã xong, còn thăm quan trường học sẽ diễn ra vào ngày mai, vì vậy, lớp học hôm nay đã kết thúc và chúng tôi được ra về.
Cuối cùng, tôi không gặp được Wakaba-chan vào ngày hôm nay.
Trong manga cô ấy là một cô gái luôn vui vẻ, nhưng tôi tự hỏi không biết Wakaba-chan thực sự là một người như thế nào.
Dù sao đi nữa, bây giờ Wakaba-chan đã nhập học rồi, tôi không có thời gian để mà phí phạm nữa.
Khi tôi về nhà, là hết lần này đến lần khác, tôi sẽ nói với Otou-sama.
“Lừa gạt là xấu.”
Otou-sama chỉ im lặng và nói là ông ấy không hiểu ý tôi muốn nói về cái gì, nhưng con cầu xin cha đó, hãy nói thật đi mà.
Tôi không có kế hoạch cản trở Kaburagi và Wakaba-chan nữa. Nhưng nếu cha vẫn lừa đảo thì chắc chắn sẽ có một người khác tố cáo cha đó?
Aaah, tôi không tiến triển được gì với Otou-sama. Tôi phải nói chuyện với Onii-sama mới được!
Sáng hôm sau, đã đến lúc lựa chọn ra những người đảm đương các công việc khác.
Nói về điều đó thì năm ngoái, cậu sư cũng đã đề cập đến, “Enjou-kun đã giao nhiệm vụ cho những học sinh ngoài, những người chưa quen thuộc với trường học.”, phải cậu ta không vậy. Tôi có nên bắt chước theo cách làm của cậu ta không nhỉ?
Nhưng như vậy cũng là đột ngột gò bó họ vào trách nhiệm, phải không. Tốt nhất là nên để họ phụ giúp công việc hoặc việc gì đó mà họ có thể đảm nhận được.
Dù sao đi nữa, tôi quyết định làm theo cách này.
“Những người bạn mới vào, mình cũng khuyết khích các bạn chủ động tham gia.”
Tuy nhiên, không nhiều người trong số họ giơ tay. Hmm~ có vẻ không giúp được gì rồi.
Cuối cùng hầu hết cán bộ lớp đều là những học sinh trong, bới vậy tôi cho rằng mình nên từ từ cho họ tham gia vào từ bây giờ.
Sau đó là một chuyến thăm quan trường học. Với sự hướng dẫn của sensei và các cán sự lớp mọi người nối tiếp đi theo sau.
Trường có nhiều học sinh hơn so với trường sơ trung, có nhiều cơ sở vật chất hơn, nhưng hầu hết đều khá giống nhau.
Do đó, các học sinh trong, bao gồm cả tôi, đều khá là thoải mãi. Ngược lai, các học sinh ngoài đều có vẻ mặt sốc và hoang mang. Chà, nó là vậy đấy.
Địa điểm thăm quan tiếp theo của chúng tôi là nhà ăn. Wow, nó lớn hơn nhiều so với trường sơ trung. Tôi tự hỏi thực đơn cũng sẽ nhiều hơn chăng.
Ah! Nói về điều này, nhà ăn là nơi Wakaba-chan gặp rắc rối khi ngồi vào chỗ dành riêng cho các thành viên Pivoine, phải không nhỉ?
Tôi nên làm gì đây. Có nên cảnh báo cho tất cả các học sinh ngoài ở đây không nhỉ? Nhưng trong trường hợp này, chúng tôi trước tiên sẽ phải giải thích cho họ Pivoine là gì và việc tôi công khai tất cả các đặc quyền mà Pivoine nhận được có chút…bạn biết mà phải không?
Có lẽ tôi sẽ nhờ một ai đó nói cho họ biết về việc này sau.
Hồi cấp hai thì sao ấy nhỉ? Không bao lâu mấy bạn ấy (học sinh ngoài) đều đã biết cả rồi.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục thăm quan nhiều chỗ khác nữa và để kết thúc chuyến thăm quan, chúng tôi đến phòng hội học sinh.
“Oh! Đó là lớp của em à, Kisshouin-san. Cứ vào đi.”
Khi chúng tôi bước vào, Tomoe-senpai và các thành viên khác tự giới thiệu bản thân với chúng tôi.
“Kisshouin-san, em là đại diện của lớp ngay cả khi em là một Pivoine sao? Trời ạ, em nên tìm cách để vào hội học sinh đi.”
Tomoe-senpai nói với một nụ cười vui vẻ.
“Điều đó thật sự là không thể đối với em.”
“Ừm. Ý anh là, em vẫn là Pivoine, huh. Ồ, đối với những học sinh ngoài không biết thì Pivoine là một nhóm những học sinh được hưởng những quyền lợi đặc biệt. Để biết chi tiết hơn, các em có thể hỏi các học sinh trong. Ngẫu nhiên thay, huy hiệu hoa đỏ mà Kisshouin-san đang đeo là bằng chứng về tư cách thành viên, nên hãy cẩn trọng với những người đeo chúng nha.”
Tomoe-senpai, lời giải thích đều ổn cả, nhưng cách anh nói cứ như kiểu đang cảnh báo họ hãy cẩn trọng với em đấy, anh biết không hả!?
Bạn gái của anh cũng là thành viên Pivoine đó nha! Em chắc chắn sẽ phải làm phiền đến Kasumi-sama rồi. Hãy nhìn mà xem, tất cả những học sinh ngoài bây giờ trông còn sợ hãi em hơn kìa…
“Nếu các em có bất kỳ vấn đề nào, có thể đến nói chuyện với hội học sinh. Nhưng mà, anh đoán mọi thứ sẽ ổn thôi vì dù sao các em cũng đã có Kisshouin-san rồi. Em ấy rất giỏi trong việc chăm sóc người khác. Nếu có bất cứ điều gì các em không biết, hãy hỏi em ấy. Em ấy là một cô gái rất là tốt bụng đó.”
Kyau~un! Tomoe-senpaaaai! Sau tấuttttt cảaaa em thật sự yêu anh!
Sau khi nói lời tạm biệt Tomoe-senpai tuyệt vời và chúng đi xuống hàng lang khi một lớp khác đi qua từ phía đối diện.
──Và trong một khoảnh khắc, một khuôn mặt quen thuộc lướt ngang qua tôi.
Wakaba-chan!
Wakaba-chan mà tôi bắt gặp cũng giống như Wakaba-chan mà tôi biết.
Như thường lệ, mái tóc của cô ấy hơi bù xù và đôi mắt cô tràn đầy sự tò mò. Cô gái đó thực sự là Wakaba-chan.
Awahh, đây thật sự là một chuyển biến.
Sau đó, tôi tiếp tục quay lại nhìn cô ấy, và lớp trưởng mới bắt đầu nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Oops, nhìn mình kìa, phạm sai lầm ngay sau khi nhập học. Mình không để ai nghi ngờ, được rồi~
Hôm qua tôi chỉ thấy được tên cô ấy, nhưng nhìn thấy cô ấy hôm nay làm tôi cảm thấy hơi cảm động một chút.
Một lần nữa, tôi quyết định sẽ giải thích cặn kẽ cho Otou-sama về ý nghĩa của thành ngữ, “Quả báo sẽ tới nhanh thôi.”
Đúng như dự đoán, có lẽ ông đang làm điều gì đó mờ ám vì ông đã trốn vào phòng và ẩn mình trong đó.
Để chắc chắn hơn hơn, tôi đứng trước cửa phòng và nói
“Các vị thần luôn dõi theo đó, okay!”
khi đó Onii-sama vừa trở về nhà, kéo tôi vào phòng khách và tức giận nói với tôi.
“Anh đã kiểm tra các hồ sơ trong hai năm qua, và không thấy gì như em nói cả, vì vậy em hãy dừng những lo lắng kỳ lạ đó lại đi.”
Thật sao, Oniisama? Em có thể tin tưởng anh không, Oniisama?
“Cha đang cảm thấy chán nản khi con gái cứ nghi ngờ ông ấy đấy.”
anh ấy nói vậy, nên tôi quyết định suy nghĩ một chút về việc mình có thể đã nghĩ sai về Otou-sama.
Em hiểu. Em sẽ tin vào anh và Otou-sama. Sau tất cả chúng ta là một gia đình.
Nhưng chỉ để đảm bảo, tôi sẽ chắn chắn sẽ nhắc nhở ông ấy một lần nữa rằng Các vị thần = Tôi.
Này, nó chỉ để đảm bảo thôi, được chứ?