Mira hoàn tất thủ tục đăng ký làm mạo hiểm giả ở hội Warlock, ngắm nhìn những mạo hiểm giả đi lại trên đường phố.
Trong số những người được gọi là mạo hiểm giả bình thường mặc giáp trụ và áo choàng, trộn lẫn cả loại Ninja kiểu Mỹ không hề có một chút nào gọi là bí ẩn, có người trông như Samurai đang phải thực hiện lệnh cấm đao kiếm, có nữ tu sĩ đeo mặt nạ Prajna… Nhìn kỹ thì thấy có những người ăn mặc trang phục còn dị hợm hơn cả ma pháp thiếu nữ vẫn cứ đi lại nghênh ngang trên đường.
“Ông đây rất là bình thường.”
“Đã có những người còn hào nhoáng hơn ngẩng đầu bước đi trên phố như thế thì mình đây hoàn toàn chẳng cần phải sợ hãi,” Mira cúi đầu nhìn xuống quần áo mình đang mặc, tin tưởng vào điều đó mà hoàn toàn quên mất dung mạo của bản thân mới là thứ còn gây sự chú ý hơn cả áo quần trang phục.[note27725]
“Được rồi, tiếp theo nên làm gì nhỉ?”
Phát hành thẻ mạo hiểm giả buộc phải mất một ngày, trước khi thẻ được làm xong thì không thể tiến vào mục tiêu Ancient Temple Necropolis. Mới qua trưa không lâu mà Mira đã làm xong xuôi mọi chuyện, cứ tưởng sẽ tốn nhiều thời gian hơn, hiện tại thiếu nữ đang phải buồn rầu không biết nên làm gì trong khoảng thời gian nhàn rỗi ăn không ngồi rồi này.
Đúng lúc này, có nữ mạo hiểm giả mặc áo choàng dài xẻ cao quyến rũ đi ngang qua phía trước Mira, bước vào trong cửa hàng ma cụ.
“Hừm… Xem ra phải kiểm tra thực tế rồi!”
Đương nhiên Mira nhìn chằm chằm theo cô nàng mạo hiểm giả kia, đột nhiên ánh vào trong mắt là cửa sổ trưng bày, những món ma cụ chưa bao giờ từng thấy xếp hàng, khiến cho đôi mắt đó nhuộm đầy màu sắc của sự hiếu kỳ.
Khó khăn lắm mới có được thời gian tự do rảnh rỗi, hưởng thụ thế giới trò chơi đã biến thành hiện thực này cũng là sự thú vị khác lạ. Mira dâng trào hứng khởi xông vào cửa hàng ma cụ.
“Thì ra là thế, đây là sự khác biệt trò chơi và hiện thực.”
Mira thán phục nhìn quanh những ma cụ trưng bày trong tiệm. Trong quá khứ, ma cụ chỉ là đạo cụ hỗ trợ chiến đấu, nhưng hiện tại, quá nửa những ma cụ đang được trưng bày trước mắt lại dùng để trị liệu, chiếu sáng, hoặc có liên quan chặt chẽ tới sinh hoạt hàng ngày.
“Thú vị thật…”
Khởi động món ma cụ trông như máy hút bụi, hút không khí vào và thổi gió ra, Mira vừa điều chỉnh hướng gió vừa cười trộm, ngay phía trước mắt là làn váy xẻ cao bay phấp phới đến suýt nữa thì lộ hết.[note27726]
Không chỉ tham quan cửa hàng ma cụ, Mira còn đi dạo cả cửa hàng vũ khí và tiệm bán dược phẩm, cực kỳ ngạc nhiên trước sự tiến bộ của thế giới, đến tận lúc rời khỏi của tiệm thứ mười một mới dừng bước khi thấy có đám người đột ngột tụ tập.
Không biết từ lúc nào đã đi vào nơi hơi xa khỏi đường chính, đám người đang ầm ĩ lại còn ở chỗ càng sâu trong khu dân cư.
“Đang ồn ào chuyện gì thế nhỉ?”
Không biết nên gọi đây là tâm lý hóng hớt chỗ náo nhiệt hay chỉ đơn giản là phản xạ có điều kiện, Mira chen vào đám người như bị hấp dẫn.
Cơ thể nhỏ nhắn chen chúc qua đám người, chui qua khe hở giữa người và người, chẳng bao lâu sau đã tới ngọn nguồn gây ra sự ầm ĩ.
Trước mắt là căn nhà gỗ rất đỗi bình thường. Có lẽ vì lơ là chăm sóc nên đám hoa trước ban công đã khô héo rũ rượi, nhưng nguyên nhân mọi người tụ tập lại không phải căn nhà này, àm là con Zombie ngồi dựa vào cửa nhà.
Những mảnh da thuộc đã rữa nát đến không nhận ra là gì treo trên vai con Zombie, có lẽ từng là một chiếc áo khoác.
“Hiện tại đang tìm hiểu nguyên nhân. Rất nguy hiểm! Xin đừng tới gần!”
Người vừa cảnh cáo đoàn người vây quanh là kỵ sĩ tuần tra mặc giáp nhẹ màu lam và trắng.
Kỵ sĩ tuần tra là binh sĩ thuộc Phòng Tuần Tra của Vương Quốc Alcatel, công việc tương tự với cảnh sát, đồng phục của họ là áo giáp có khắc quốc huy của Vương Quốc Alcatel.
Một trong hai kỵ sĩ tuần tra phụ trách ngăn cản đám người tò mò, người còn lại cầm tay vào chuôi kiếm, cảnh giác quan sát con Zombie bất động.
“Sao lại thế này? Ánh mặt trời còn gay gắt như vậy cơ mà.”
Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng tắp từ bầu trời xuống, xua tan mọi bóng tối. Mira ngẩng đầu nhìn lên không trung, nheo hai mắt vì ánh mặt trời chói chang, rồi lại chuyển hướng tầm mắt sang con Zombie ngồi gục giữa nắng.
Lúc này, một trong hai kỵ sĩ tuần tra thì thầm: “Tình hình rất kỳ quặc.” Đồng thời, quần chúng xung quanh cùng ngừng ồn ào, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Kỵ sĩ tuần tra đứng trước Zombie tháo móc chốt vỏ kiếm, hạ quyết tâm, dùng vỏ kiếm chọc vào bả vai con Zombie.
Có ai đó phát ra tiếng kêu kinh hãi khe khẽ, tiếng thì thầm bàn tán lan ra như bệnh truyền nhiễm.
Nhưng con Zombie lại không hề có chút động tĩnh nào, thấy vậy, người kỵ sĩ lại dùng vỏ kiếm đẩy một chút. Lực đẩy mạnh hơn vừa nãy khiến thân thể Zombie lay động, tiếng thì thầm lại im bặt nhường chỗ cho sự tĩnh lặng.
Khi tất cả mọi người đang nín thở đợi chờ, cơ thể Zombie từ từ nghiêng đi, cứ thế ngã xuống.
“Xem ra là kiệt sức gục ngã.”
Từ tứ chi Zombie rơi rụng ra vụn bụi cát, hai kỵ sĩ tuần tra nhìn nhau lộ ra nụ cười khổ sở.
“Thật là… dọa người sợ muốn chết.”
Thấp giọng nói xong câu đó, người kỵ sĩ đang khuyên bảo dân chúng chú ý cẩn thận tuyên bố với mọi người xung quanh rằng hiện trường đã an toàn.
Nghe vậy, đoàn người hiếu kỳ hưng phấn bàn tán các loại lời đồn, sau đó tự giải tán.
“Quả nhiên, cơ thể tạo thành từ bùn đất và cỏ cây… Nhìn rõ ràng dưới ánh sáng mặt trời như thế này, trông giống Golem tạo ra bằng phép Necro hơn là Zombie.”
Trong đám người dần dần thưa thớt đi, Mira đợi nguyên tại chỗ, dùng ngón tay chống cằm, quan sát con Zombie kỳ quái khó hiểu.
Phép Necro là phép thuật tạo ra linh hồn tạm thời, đặt vào cơ thể người chết hoặc đồ vật vô cơ. Người chết sống lại bởi phép thuật Necro có thể tạm thời sử dụng được khả năng khi còn sống, hơn nữa lại có được linh hồn chứ không như quái vật Undead nên có thể hoạt động được dưới ánh mặt trời. Golem được tạo thành bởi phép Necro sử dụng lên vật vô cơ cũng tương tự.
“Nhưng mà, nghe nói Zombie có khuynh hướng trốn tránh ánh sáng từ mặt trời. Hay là không giống nhau?”
Cho dù rất tương tự lại vẫn có khác biệt rõ ràng, chưa kể phần lõi của con Zombie lại là xương người, nói cho cùng thì nó rất giống một con Skeleton bị nhét vào trong Golem. Loại phép thuật này thật sự có tồn tại?
Ngay cả khi là có, đặc tính sợ hãi ánh mặt trời cũng phủ nhận các nguyên tắc cơ bản của phép thuật Necro.
Trong khi Mira đang suy nghĩ, một vị kỵ sĩ khác đã mang tới chiếc rương gỗ cực lớn.
Các kỵ sĩ tuần tra bắt đầu thu thập hài cốt Zombie rơi vãi đầy đất, bỏ vào trong rương.
“Cái gì đây? Nhẫn? Không dính phải lời nguyền quái đản nào đó đấy chứ…”
Một kỵ sĩ cau mày nhặt lên từ trong đống hài cốt một chiếc nhẫn, giận dữ ném vào trong rương như mới nhặt phải thứ gì đó bẩn thỉu.
Liếc thấy cảnh tượng đó qua khóe mắt, Mira đột nhiên nhớ tới gương mặt người bạn cũ.
“Nếu Soul Hall ở trong hầm mộ dưới mặt đất, liệu cậu ta có liên quan gì đến vụ này không nhỉ?”
Tuy anh ta là một kẻ lập dị, nhưng thực lực và tri thức liên quan đến phép thuật Necro thì không ai sánh kịp, hỏi cậu ta có thể sẽ nhận được đáp án gì đó. Mira ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Nhét xong con Zombie vào rương, những kỵ sĩ tuần tra rút lui. Mira nhìn theo họ đi xa dần, trong lòng lại muốn đi dạo cửa hàng, tiếp tục cất bước theo đường cái.
Đoàn người xung quanh đã gần như giải tán hết, yên tĩnh trầm lặng lại trở về.
“Quái dị!? Không có gì hết!”
Lúc này có một tiếng hô phá vỡ sự yên lặng. Phát ra âm thanh là một cô Elf với mái tóc dài đen nhánh đang vội vàng chạy tới, với khuôn mặt mang biểu cảm dịu dàng và đôi mắt hơi rũ xuống, mặc giáp nhẹ hai màu trắng và xanh lục, bên hông đeo một thanh kiếm mỏng.
Ngay khi dừng bước, cô Elf nhìn quanh khắp nơi như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Từ bộ dáng đó mà xem, Mira đoán rằng cô nàng này nghe thấy có Zombie xuất hiện nên chạy tới hóng chuyện, liếc mắt nhìn rồi đi lách sang bên cạnh.
Đúng lúc này, cô Elf quay đầu lại, trùng hợp nhìn thấy Mira.
“À, xin lỗi cho tôi hỏi một chút được không? Tôi nghe nói có Zombie lảng vảng ở gần đây, em biết có chuyện gì không?”
Cô Elf vừa hỏi vừa chạy lại gần, cúi lưng nắm khuôn mặt Mira, nở nụ cười hiền hòa, nhưng trong đôi mắt đen dường như lại để lộ ra sự bất an.
“Vừa nãy mới bị kỵ sĩ tuần tra dọn đi rồi.”
Bỏ qua quá trình, Mira nói trực tiếp kết quả cho cô nàng, bí mật nhìn về hướng các kỵ sĩ
vừa rời đi.
“Vậy à, vậy sao, tức là đã được giải quyết rồi. Tốt quá… cảm ơn…”
Khi nghe những lời của Mira, cô Elf mỉm cười yên tâm, nói lời cảm ơn, sau đó gõ gõ vào cửa ngôi nhà nơi Zombie đã tựa vào.
Hài cốt con Zombie đã bị quét dọn sạch sẽ, người vừa mới đến chắc chắn không thể nhận ra nổi vốn có một con Zombie vừa gục ở đó.
Tò mò muốn biết cô Elf định làm gì, Mira hơi bước lên một chút.
Bước ra khỏi nhà là một cô gái trông có vẻ giản dị ít nói.
“Ồ, là Aimera à? Có chuyện gì không?”
Cô gái nghiêng nghiêng đầu với một biểu lộ mơ màng, lại nói chuyện bằng ngữ điệu đều đều nhàn nhạt. Nhìn cái bộ dáng mất hồn mất vía như chưa tỉnh ngủ đó khiến lồng ngực Mira rung động.
“Tôi nghe nói có Zombie ở gần đây nên hơi lo. Cô vẫn ổn chứ?”
Cô Elf tên là Aimera có vẻ khá lo lắng, nắm thật chặt lấy tay người đối diện.
“Thay vì nói là gần đây, lẽ ra phải nói là ở ngay dưới chân cô mới đúng.”
Trong lòng Mira âm thầm lặng lẽ sửa lời Aimera.
“Có à? Tôi không để ý.”
Cô gái trả lời như chuyện không liên quan gì tới mình, biểu tình không rõ ràng lắm, nhưng có vẻ cô thật sự không quan tâm đến chuyện có Zombie lảng vảng gần mình.
“Cũng đúng, vậy tức không có gì xảy ra, tốt quá. À, nếu có chuyện gì, lúc nào cũng có thể nói với tôi.”
“Tôi nhớ, cảm ơn cô.”
Sau đó hai người chào tạm biệt rồi đóng cửa lại.
Aimera thở phào nhẹ nhõm khi bước xa khỏi cánh cửa, có thể thấy rằng nàng Elf khá lo lắng cho cô gái vừa rồi.
Tiếp theo, ánh mắt cô Elf và Mira tình cờ chạm nhau, Aimera mỉm cười hiền hòa, Mira thì chỉ vào ngay bên chân cô ta.
“Vừa rồi con Zombie mới nằm ngay chỗ đó.”
“Ối chà!”
Mira mới nói xong, Aimera vừa phát ra tiếng thét chói tai nghe buồn cười vừa nhảy lùi về phía sau, nơm nớp lo sợ nhìn vào chỗ mình vừa đứng.
“Cô quen biết người nhà này à?”
Mira nở nụ cười xấu xa, dùng ánh mắt chỉ về căn nhà vừa rồi, Aimera phồng má gật gật đầu.
“Ừm, chồng cô ấy ngày trước là thành viên trong hội của tôi. Chúng tôi là bạn bè đã từng gặp nhau rất nhiều lần.”
“Trước kìa? Tức là bây giờ thì không phải?”
Mira cảm giác được trong giọng nói của cô Elf có chút mất mát, quan tâm hỏi.
Aimera đang từ từ ngước lên nhìn ngôi nhà của bạn mình, đột nhiên lại cúi xuống và gật đầu, sau đó nở một nụ cười nhẹ.
“Ừm, hội chúng tôi chủ yếu làm nhiệm vụ của mạo hiểm giả, phải di chuyển định kỳ đến các thành phố khác nhau, nên muốn ổn định thì buộc phải rời hội thôi.”
“Đúng là thế thật.”
Nếu đã muốn kết hôn, có vợ, vì một ngày nào đó sẽ có con, tất cả đều cần một nền tảng vững chắc. Làm mạo hiểm giả xét ra thì còn bất ổn hơn cả nghệ thuật gia, không chỉ thu nhập không cố định, công việc còn gắn liền với nguy hiểm đến tính mạng.
“Cho nên anh ấy… tên anh ấy là Thomas. Thomas đi nộp đơn thi kiểm tra làm nhân viên cho công hội của thành phố này. Sau đó, thành tích của anh ta ở hội chúng tôi cũng được công nhận, trúng tuyển rất thuận lợi. Nhưng ngay khi sắp bắt đầu cuộc sống mới thì…”
Aimera nói tới đây, khuôn mặt đột nhiên trở nên u ám, liếc mắt nhìn sang nhà người bạn.
“Xem ra đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ của Aimera, Mira nhớ tới vẻ mặt u ám mịt mờ của cô gái vừa rồi, không hề có một chút sắc thái hạnh phúc, không giống một người vừa mới kết hôn.
“Khoảng hơn một tháng trước. Anh ấy đi kiểm tra trang bị tọa kết giới trong Dungeon, nhưng mãi không trở về. Công hội có phái đội tìm kiếm vào, nhưng không tìm thấy người. Hội chúng tôi cũng đã dùng hết mọi biện pháp, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ manh mối nào.”
Giọng điệu của Aimera dường như đang thú nhận sự bất lực của bản thân, cũng như đang tự trách bản thân không làm được gì để giúp đỡ.
Rõ ràng cô Elf khá thất vọng, những biểu hiện lại thay đổi ngay khi ngẩng đầu lên.
“À, xin lỗi, lại nói cái đề tài u buồn đó với em. Nhưng không sao đâu! Thomas vẫn hay mất tích khi bị thứ gì đó mê hoặc, chắc chắn sẽ lại tự mình trở về được thôi!”
Aimera vui vẻ cười với Mira, nhưng lời cô nói lại nghe giống như đang cố thuyết phục chính mình.
“Vậy, gặp lại sau!”
Nói xong câu cuối, nàng Elf thoải mái rời đi.
“Cô nhóc này thay biểu lộ nhanh thật.”
Mira nhìn theo bóng Aimera đi xa dần, một cảm nghĩ thẳng thắn đột nhiên xuất hiện trong đầu. Sau đó, anh mắt di chuyển sang bên cạnh lại lộ ra vẻ đau đớn khôn tả.
Trước mắt là ngôi nhà của bạn của Aimera, tổ ấm đó lẽ ra phải đắm chìm trong hạnh phúc sau kết hôn, bây giờ tuy bao trùm trong ánh mặt trời chói lọi, lại dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ có nước mắt tuôn rơi.