Thời gian sáng sớm đã hơi lắng đọng lại đôi chút, cảnh tượng trên đường cái náo nhiệt đến mức cái khung cảnh tối tăm ảm đạm lúc chạng vạng tối hôm qua giống như một sự hiểu lầm. Đặc biệt là kiếm sĩ và thuật sĩ, rất nhiều người mà chỉ cần một cái liếc mắt là đủ để nhận ra nghề nghiệp đang rộn ràng qua lại trên đường.
Mira lặng lẽ đi trên vỉa hè, cố hết sức không gây sự chú ý.
“Ừm, bên này.”
Đi theo chỉ dẫn của Garrett trong chốc lát, cô nhìn thấy hai kiến trúc bằng đá khối thật lớn đứng cạnh nhau. Kiến trúc bên trái treo biển hội Warrior trên cửa, còn bên phải treo biển hội Warlock.
Mira nhìn biển hiệu của hiệp hội Warlock, duỗi tay định đẩy cửa. Đúng lúc này có tiếng ồn ào vang lên từ hội Warrior bên cạnh.
“Làm ơn, mọi người! Em nghe nói mọi người đều rất mạnh, xin mọi người!”
Cửa hội Warrior mở ra, một thiếu niên tầm khoảng mười tuổi chạy ra ngoài giống như bị đuổi, ngay phía sau là anh chàng lực lưỡng mặc áo giáp với vẻ mặt bối rối, đẩy thiếu niên cứ bám chặt lấy anh ta không chịu buông ra lùi về.
“Ta cũng rất muốn giúp, nhưng hiện tại cao nhất ở nơi này chỉ có cấp D thôi, không giúp được cậu đâu em trai ạ.”
Trong nháy mắt Mira đã cho rằng thiếu niên bị bắt nạt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy bộ dạng anh chàng mặc giáp giống như một người lớn đang đối phó với một đứa trẻ con nghịch ngợm tùy hứng.
Thiếu niên bám chặt không buông, những người lớn khác liên tiếp đi theo ra sau lại nỗ lực vỗ về trấn an cậu bé. Mira phán đoán chuyện không đáng để chú ý, trực tiếp đẩy cửa hội Warlock bước vào.
Bên trong hội Warlock rất chỉnh tề, hàng loạt những tấm bảng thông báo lớn đặt song song trước quầy và những chiếc ghế dựa cho người chờ đợi.
Thoạt nhìn, cảnh tượng này sẽ khiến người ta lầm tưởng rằng mình đã tới một khu công sở, Mira chớp mắt ngơ ngác nhìn quanh khung cảnh bên trong hội Warlock.
Dù sao cũng là hiệp hội của thuật sĩ, đại bộ phận người ở đây đều là thuật sĩ, gần như tất cả mọi người đều mặc áo choàng dài, nhưng có một bộ phận những người lẫn lộn vào trong đó khiến Mira phải hoài nghi hai mắt của mình.
“Ăn mặc kiểu này là bình thường hả…?”
Mira nhìn chăm chú vào những thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi ở khắp mọi nơi trong hội Warlock, trông bọn họ y như thiếu nữ ma pháp vậy.
Mira cảm thấy mình mặc trang phục ma pháp thiếu nữ Gothic Lolita đã vô cùng mất mặt, lúc nào cũng cảnh giác đề phòng ánh mắt xung quanh, vì cô cho rằng bản thân mình quá nổi bật.
Nhưng hiện tại nhìn thấy quá nhiều thiếu nữ đều ăn mặc phục trang không khác mình cho lắm thì sẽ thế nào?
Cảnh tượng trước mắt chứng minh cách ăn mặc của Mira cũng chẳng phải quá đặc biệt, khiến trong lòng Mira dần dần nổi lên suy nghĩ “Không phải chỉ có mình mới mặc như thế!”.
Phát hiện sự thật này, Mira nhẹ nhàng thở ra, sau đó đắm chìm trong cảm giác như trút được gánh nặng, mang theo nụ cười thoải mái tươi tắn đi đến quầy tiếp tân.
Mỗi quầy phục vụ một nội dung riêng. Trong nhiều quầy thì quầy số không đề “Quầy đăng ký hội viên mới”.
“Lão muốn đăng ký, bây giờ có được không?”
Trong lòng nghĩ nơi này giống hệt như công sở hành chính, Mira mở miệng hỏi.
“Đúng rồi, không thành vấn đề. Xin hỏi có phải đăng ký hội viên mới?”
“Ừm.”
Cô gái đoan trang tươi cười đáp lại, mái tóc dài màu vàng buộc thành đuôi ngựa bằng một chiếc nơ con bướm, trên cổ đeo một tấm biển tên viết Eureka.
Mira vốn cũng không biết cô gái sẽ phản ứng ra sao trước kiểu quần áo của mình, nhìn thấy Eureka tươi cười đáp lại mà không hề để ý chút nào mới nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa thấy rõ ràng rằng kiểu ăn mặc này thật quá bình thường.
“Vậy xin ngài hãy điền vào tờ đơn này.”
Mira nhìn thấy mẫu biểu đưa tới trước mặt mình, nhớ tới bức thư tiến cử mà Solomon đưa cho, vì thế đặt phong thư lên trên tờ đơn.
“À mà lão có bức thư đề cử.”
“Ngài có thư đề cử ạ? Xin hãy giao cho tôi.”
Eureka cầm phong thư, lật mặt trước lại, cứng đờ cả người khi nhìn thấy cái tên được viết trên đó.
Người mang theo thư đề cử tới đăng ký cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không thể gọi là hiếm thấy. Ngẫu nhiên cũng có quý tộc phái quân đội riêng tới Dungeon với hy vọng kiếm chác được đồ quý, cũng có mạo hiểm giả cấp cao đề cử người mới mà họ cho là xuất sắc, bản thân Eureka cũng từng cầm tận tay những bức thư như thế vài lần.
Nhưng bức thư giới thiệu lần này rõ ràng là hoàn toàn khác với trước kia.
Thiếu nữ bước vào hội Warlock nên có thể cho rằng cô bé là thuật sĩ, tuy nhìn qua chỉ là một thiếu nữ yếu đuối nhu nhược, nhưng thuật sĩ lại là nghề nghiệp mà thực lực không liên quan quá nhiều tới kích thước cơ thể, sức mạnh của họ đến từ ma lực mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Nhận bức thư, Eureka nghĩ: “Tuy không biết cô bé gặp được ở đâu, nhưng thực lực của cô bé hẳn đã được mạo hiểm giả cấp cao công nhận, hoặc cô bé phải là đại tiểu thư quý tộc nào đó. Nói cho cùng nếu từ cái vẻ bề ngoài yếu đuối dễ thương đó mà đoán thì chắc cô bé là một tiểu thư quyền quý.”
Eureka đang định xem xem vị quý tộc nào đã viết thư giới thiệu, nhưng cái tên viết trên phong bì lại không phải là quý tộc.
Người đề cử là Solomon, quốc vương của Vương quốc Alcatel, vua Solomon.
“Không, thật xin lỗi, xin chờ một lát!”
Biểu lộ trên khuôn mặt tươi cười của Eureka vì thế mà biến đổi, chạy ra phía sau hiệp hội. Quốc vương tự tay viết thư đề cử là chuyện xưa nay chưa từng có, Eureka cho rằng bản thân không thể tự mình phán đoán, đành phải đến phòng hội trưởng, tìm người phụ trách, xin chỉ thị.
Chỉ còn lại Mira không biết có chuyện gì đang xảy ra, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, đành phải cầm lấy bút bắt đầu điền thông tin vào tờ đơn đăng ký.
“Thật xin lỗi để ngài phải đợi lâu.”
Điền xong đơn, đang bắt đầu quan sát hội Warlock thì có âm thanh từ phía sau quầy truyền tới khiến Mira quay đầu lại nhìn, thấy được Eureka đã bình tĩnh trở lại với vẻ tươi cười giống y như lúc ban đầu.
“Lão viết xong rồi, vậy đã được chưa?”
Mira vừa nói vừa đưa lại đơn đăng ký, sau khi xem kỹ không có sai sót nào, Eureka gật đầu.
“Đúng rồi, không có vấn đề gì cả. Về chuyện thư giới thiệu, xin phép được mời ngài đến phòng hội trưởng được không ạ?”
“Ừm, được.”
Dù sao thứ mà Mira mang đến là thư tiến cử của quốc vương.
Đối với Mira mà nói thì Solomon chỉ là một người bạn cũ, nhưng đối với thế giới này anh ta lại là một trong những ngôi sao chói sáng nhất. Trong trường hợp này thì xác minh trực tiếp với lãnh đạo của hội cũng là chuyện đương nhiên. Mira nghĩ vậy và đồng ý.
Eureka giao quầy cho nhân viên gần đó phụ trách, dẫn Mira phòng hội trưởng ở tầng ba của hội Warlock, gõ vào cánh cửa được chế tác thủ công cực kỳ tinh xảo.
Sau đó có một giọng nói khàn khàn già dặn vang lên.
“Mời vào.”
“Xin làm phiền.”
Eureka cúi người mở cửa.
Xứng đáng là phòng của hội trưởng một hội, không gian trầm tĩnh, sang trọng mà tao nhã. Đồ nội thất tô điểm cho căn phòng không quá bắt mắt, phia sau bàn làm việc là giá sách khổng lồ với nhiều loại sách phong phú thể hiện đam mê tìm tòi học hỏi của chủ nhân.
“Xin lỗi vì đã để tiểu thư phải tới đây, tôi là Leonie - hội trưởng hội Warlock.”
Người đàn ông tự xưng Leonie đứng dậy khỏi chiếc ghế văn phòng và chào. Dáng hình sâu sắc thâm thúy ấy được tháng năm tô điểm thêm bằng những nếp nhăn, khiến sự điềm đạm đó càng thêm chín chắn thành thục.
Leonie đi thẳng đến bên bàn tiếp khách, mời Mira ngồi xuống, cũng ngồi xuống ghế của mình.
“Mira.”
Mira trả lời ngắn gọn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện chậm hơn ông ta một chút. Có lẽ đã chờ sẵn cho đến đúng lúc, cô gái bước ra từ phía sau văn phòng mang trà và món điểm tâm đặt lên bàn, sau đó khẻ gật đầu một cái rồi quay về.
“Tiểu thư Mira.”
Leonie nhận mẫu đơn mà Eureka giao cho, cúi đầu xem xét nội dung. Trên đơn đăng ký ghi tên, nghề nghiệp và cả quốc gia tương ứng.
“Tiểu thư chính là đệ tử của ngài Dumbalf huyền thoại?”
Leonie nói ra sự thật với vẻ mặt đầy tự tin. Với chức vụ là hội trưởng hội Warlock, ông ta có khả năng tiếp xúc với đủ loại thông tin tình báo trong và ngoài nước. Đặc biệt là Leonie cực kỳ thích thu thập thông tin, thậm chí còn gây dựng một tổ chức tình báo của riêng mình.
Mạng lưới tình báo của ông ta đã bắt được lời đồn đại về sự xuất hiện của đệ tử của vị anh hùng Dumbalf. Theo lời đồn, người đệ tử đó là một nữ triệu hoán sư có bề ngoài vô cùng nổi bật với mái tóc bạc, tên là Mira. Chỉ cần nắm được những thông tin đó, không khó để đoán ra thân phận cô gái tự xưng là Mira với những đặc điểm giống như trong tin tức truyền về.
“Ừm, đúng là lão đây. Tin tức đã truyền tới nơi này rồi à?”
“Chắc chắn vậy rồi, cũng không khó hiểu vì sao vua Solomon lại viết thư tiến cử.”
Tuy lộ ra vẻ kinh ngạc, Leonie vẫn tỏ vẻ hiểu được vấn đề, đóng con dấu trên bàn vào tờ đơn. Ban đầu ông định xác minh xem liệu Mira có sức mạnh của cấp C như được viết trong thư giới thiệu hay không, nhưng sau đó lại nghĩ thầm rằng nếu đã được vua Solomon tự mình tiến cử, lại còn là học trò của Dumbalf, thì chuyện đó cũng chẳng cần thiết.
Còn Eureka thì hình như hoàn toàn theo không kịp đề tài, trợn mắt há hốc mồm nhìn Mira đến quên cả tươi cười.
“Cái đó, chuyện đó, thật xin lỗi! Xin hỏi ngài Dumbalf… là ngài Dumbalf đó sao!?”
Cuối cùng bộ não của Eureka cũng xử lý xong tin tức cơ bản đầu tiên, dù biết chen lời vào là chuyện rất không lễ phép, cô gái vẫn không nhịn được nhìn Leonie hỏi.
“Đúng thế, chính là ngài Dumbalf đó. Người khai sáng ra kỹ thuật tinh luyện, cũng là anh hùng dựng nước, được tôn xưng là One Man Army Dumbalf.”
Leonie thản nhiên trả lời.
Vị hiền giả đã mất tích từ ba mươi năm trước, sống chết không rõ, nay lại đột ngột được nhắc đến trong cuộc trò chuyện. Hơn nữa cả người tự xưng là đệ tử của vị anh hùng huyền thoại cũng xuất hiện, vang lên trong đầu Eureka chẳng khác nào sấm sét ngang trời. Nếu không phải Leonie đã biết tin này từ trước, chắc chắn cũng phải mất một khoảng thời gian để xác minh thật giả.
Lặp lại đáp án của Leonie vài lần trong đầu, Eureka vui mừng ra mặt.
"Tin đồn này chắc chắn sẽ lan truyền cực nhanh khắp thành phố," Leonie nghĩ vậy, yêu cầu Eureka tạm thời giữ bí mật, sau đó giao tờ đơn đăng ký đã được đóng dấu cho cô.
“Nhờ cô lo phần thủ tục.”
“Được, tốt! Cứ giao hết cho tôi!”
Giọng Eureka cao vút lên, trả lời đầy vui sướng. Sau đó cô gái dùng cả hai tay ôm đơn đăng ký vào lồng ngực thật cẩn thận, liếc mắt nhìn sang Mira một cái rồi rời khỏi phòng hội trưởng để đi xử lý thủ tục đăng ký.
“Được rồi, tiếp theo là việc cá nhân, ngài muốn trở về ngay cũng không sao, nhưng nếu có thời gian thì trò chuyện với tôi một lát được không?”
Thư giới thiệu đã được xác minh, nhưng Leonie nảy sinh hứng thú cực lớn với cô bé Mira nắm giữ vô số thông tin tình báo mà bản thân ông không hề biết, lòng hiếu kỳ khiến nội tâm ngài hội trưởng ngứa ngáy khó chịu, nếu như có thể, ông ta muốn biết về tình trạng hiện giờ của Dumbalf, lẫn cả những chuyện về chính Mira.
“Ừm, chắc là không sao.”
Hội trưởng hội Warlock cũng nắm giữ quyền lực khá đáng kể, Mira cho rằng trò chuyện làm quen với ông ta cũng có lợi về sau nên đồng ý.
Trả lời vấn đề của Leonie, Mira hồi tưởng lại những gì mình đã nói hai vị trợ lý Mariana và Rita Liya ở Silver Link Tower, trả lời câu hỏi bằng những chuyện râu ria bình thường có bị người khác biết cũng chẳng sao. Ví dụ như Dumbalf đã tiến vào Beast City, bây giờ không biết đang ở đâu, bản thân mình cũng có thể triệu hồi Dark Knight giống như sư phụ…
Mira và nói vừa ăn bánh kem với trà, nhìn cái bộ dáng ăn uống vui vẻ từ trong nội tâm đó, Leonie hỏi cô bé có muốn thêm một phần hay không, và nhận được cái gật đầu đồng ý ngay lập tức.
“Lão cũng hỏi một vấn đề được không?”
Mira trả lời xong mọi câu hỏi, buông chén trà đã rỗng tuếch, nhìn sang Leonie như muốn nói "giờ đến lượt ta".
“Được, đương nhiên rồi.”
Leonie vui vẻ trả lời, bổ sung thêm một câu “Chỉ cần tôi trả lời được, ngài cứ việc hỏi.”
“Vậy ông có biết gì về đám Zombie đang gây xôn xao dư luận gần đây không?”
Đám Zombie đang được bàn luận sôi nổi là hiện tượng không thể xuất hiện trong trò chơi, Mira đầy tò mò về sự biến hóa của thế giới, chờ đợi câu trả lời.
“Hừm… Nguyên nhân… Đầu tiên, khu vực xung quanh đây vốn không hề có quái vật hệ Undead, gần đây nhất cũng chỉ ở trong Ancient Temple Necropolis mới tồn tại Undead, mà ngay cả ở đó cũng không có loại Zombie là bằng bùn đất và cỏ khô như thế này.”
Leonie vừa nghĩ vừa trả lời, đứng dậy mang một chồng giấy trở về, lôi một tờ trong đó ra rồi trả lên bàn.
Trên giấy viết lại những đặc điểm của loại Zombie này.
Đi lang thang về đêm, nhưng không tấn công con người, thân thể làm bằng bùn đất và cỏ cây.
Nấp trong bóng mát để trốn ánh mặt trời vào ban ngày, thỉnh thoảng lại va chạm với xe ngựa khi di chuyển.
Phát hiện vài trường hợp ngã xuống ngay phía trước nhà dân, có lẽ vì không kịp trốn ánh sáng mặt trời.
Không rõ mục đích vì sao chúng lang thang.
Không rõ chúng đến từ đâu.
Không rõ lý do vì sao chúng lại không tấn công con người.
Ngoài ra cũng không rõ liệu chúng có đúng là một chủng quái vật hay không.
Đáp án mà Leonie cung cấp không thể làm Mira hài lòng.
“Không phải là tôi không muốn trả lời vấn đề này, như tiểu thư thấy đấy, chỉ đơn giản là tôi cũng không hề biết đáp án.”
Leonie nói vậy rồi quay sang hướng cửa sổ.
“Nhưng thật ra cũng không phải là không có manh mối. Tóm lại, sắp tới tôi dự định sẽ phái người vào Ancient Temple điều tra.”
Khuôn mặt ông ta trông khá là vui vẻ, trái ngược với tình trạng khó khăn hiện tại, bộ dáng đó trông y như thám tử trong những cuốn tiểu thuyết trinh thám, gặp câu đố càng hóc búa lại càng say mê hưng phấn.
“Hả, vậy à? Thế thì vừa tiện, mục đích lão tới đây chính là nơi đó. Chuyện nhỏ thôi, không tốn công sức gì, thuận tiện điều tra đơn giản một lượt luôn.”
“Thì ra là thế, cho nên ngài mới cần có chứng minh mạo hiểm giả cấp C? Vậy làm phiền ngài.”
“Cứ giao cho lão đây.”
Mira tràn ngập tự tin nói, ăn xong miếng bánh kem cuối cùng.
“Cảm ơn đã chiêu đãi, gặp lại sau.”
“Chúng tôi sẽ đăng ký cho tiểu thư càng sớm càng tốt, chứng minh mạo hiểm giả sẽ làm xong trong ngày mai.”
“Ừm, biết rồi.”
Có lẽ đã ăn no thật sự, Mira cảm thấy thỏa mãn, vỗ vỗ bụng rời khỏi phòng hội trưởng.
Leonie nhìn theo bóng Mira, cầm bức thư tiến cử từ vua Solomon trong tay, ngồi trên ghế bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Tự xưng là đệ tử của hiền giả, lại còn được vua Solomon giúp đỡ, cũng thản nhiên tuyên bố mình muốn tới Ancient Temple Necropolis.
Quả thật cô bé có ẩn giấu bí mật gì đó, lại không hề cảm giác thấy ác ý. Gương mặt dính bơ khi ăn bánh kem đó đúng là của một thiếu nữ tương xứng với vẻ bề ngoài, nhưng thỉnh thoảng lại thể hiện ra lời nói lẫn cử chỉ già dặn vượt xa độ tuổi.
Leonie cúi đầu nhìn vào dòng chữ vô cùng khiến người ta nghi ngờ đôi mắt của chính mình, dựa lưng lún sâu vào ghế ngồi.
“Hừm… không thể đo lường được.”
Ngước nhìn vào trần nhà, ông ta quăng bức thư bay tới góc bàn, phía cuối trang giấy viết yêu cầu cấp giấy thông hành tới vùng đất cấm “Primal Forest”.