Ngoại truyện - Giữa người và người
Khi mới vào nhà trẻ, lúc nào Tiểu Duệ Duệ cũng vui mừng hớn hở, là một cậu bé ngoan thân thiện với bạn trai, đối tốt với bạn gái.
Có một lần Lục Cảnh Diệu nhìn thấy con trai vùi đầu vẽ vời gì đó, mở miệng hỏi. “Làm gì vậy?”
Tiểu Duệ Duệ ngẩng đầu lên giải thích. “Ngày mai là sinh nhật của Dương Vĩ, cô bảo mỗi bạn trong lớp làm thiệp tặng bạn ấy.”
Lục Cảnh Diệu suýt nữa không kìm được mà cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lục Hòa Thước nhớ lại tình cảnh con trai nhỏ Lục Cảnh Diệu đi nhà trẻ, ngày nào cũng cau có khó chịu, hiệu trưởng cứ hai ba ngày lại gọi điện về nhà, nào là không đoàn kết, không thân thiện, tính tình không tốt,… Tóm lại không thể ngửi nổi.
Lục Hòa Thước xách con trai nhỏ đến thư phòng dạy dỗ: “Có chơi với bạn bè không hả?”
Lục Cảnh Diệu: “Con không muốn quan tâm đến chúng nó.”
Lục Hòa Thước đập bàn: “… Mày kiêu cái rắm!”
Chương
"Nguyên Đông, cháu và cô Tần kia thế nào rồi?"
Cái gì là không mở bình thì ai biết trong bình có gì, Lục Cảnh Diệu vừa hỏi xong, Lục Hi Duệ lập tức chen miệng vào: "Anh Nguyên Đông, anh định kết hôn với chị Dư Kiều thật sao?"
Một có lòng, một vô tâm, nhưng sau câu mở màn của hai ba con nhà này, người nhà họ Lục không thể không hóng hớt xem chuyện của Lục Nguyên Đông và Tần Dư Kiều ra sao rồi.
"Đúng vậy, Nguyên Đông, lần trước cô có gặp cô Tần nhưng cô hai của cháu tranh hết phần rồi, bao giờ cháu đưa cô ấy đến Dự viên của cô đi, để cô tiếp đãi cô ấy hẳn hoi." Cô năm Lục Gia Mẫn cười mở miệng, sau đó nhìn chị hai Lục Gia Anh, "Chị hai, chị thấy thế nào?"
Lục Gia Anh đã phản bội cười gượng, liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, "Nói sau đi..."
"Cái gì mà nói sau? Ngày mai luôn đi, vừa hay là thứ bảy, chắc cô Tần cũng có thời gian." Lục Gia Mẫn là người thuộc phái hành động, sau đó bàn với Dương Nhân Nhân, "Chị cả, chị thấy thế nào, dù sao cô Tần cũng sắp thành cháu dâu nhà mình rồi, không phải chúng ta nên gặp mặt nhiều bồi dưỡng tình cảm sao?"
Dương Nhân Nhân cười càng giống "mẹ chồng", vẻ mặt phơi phới nói với con trai: "Đông Đông, ngày mai cô Tần có rảnh không?" Dương Nhân Nhân hỏi xong, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Lục Nguyên Đông.
Trong đó người có ánh mắt nghiêm túc nhất là hai ba con Lục Cảnh Diệu và Lục Hi Duệ, sau đó Lục Hi Duệ không đợi Lục Nguyên Đông mở miệng đã lấy lòng, "Anh Nguyên Đông, ngày mai có thể đưa em cùng đi không?"
Lục Cảnh Diệu liếc mắt nhìn con trai, nhức đầu nói với người giúp việc ở đối diện: "Múc cho Hi Duệ bát canh." Sau đó gắp ít thức ăn vào bát Hi Duệ, lạnh giọng khiển trách, "Con đi theo làm gì? Ngày mai còn có lớp Piano đấy."
Lục Hi Duệ cúi đầu, cầm thìa uống canh người giúp việc vừa múc cho nó.
Đồng thời bởi vì Lục Nguyên Đông dề dà không chịu nói, không khí trên bàn cơm bắt đầu hơi kì quặc, mọi người có vẻ nghi ngờ nhưng lại không lên tiếng, Trương Kỳ lại là người đầu tiên mở miệng, "Không phải chia tay rồi chứ?"
"Trương Kỳ, thím nói gì thế?!" Tính tình của Dương Nhân Nhân rất tốt, ít khi công khai tỏ thái độ ở nhà học Lục. Cố gắng kiềm chế, hỏi Lục Nguyên Đông, "Nguyên Đông, có phải gần đây cô Tần bận quá không?"
"Không phải..." Lục Nguyên Đông ngẩng đầu, không im thin thít nữa. Dừng một chút, anh lần lượt đưa mắt nhìn mẹ Dương Nhân Nhân, ba Lục Cảnh Thịnh, ông nội Lục Hòa Thước.
"Ba, mẹ, ông... con và Dư Kiều đã chia tay rồi..." Lục Nguyên Đông lên tiếng, giọng nói mang vẻ suy sụp khó có thể che giấu, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô năm, cười nói, "Cho nên ngày mai cháu không thể đưa Dư Kiều đến Dự viên của cô năm ăn cơm rồi. Cháu xin lỗi."
"..."
"Thằng bé này... xin lỗi gì chứ, không sao đâu..." Lục Gia Mẫn hơi lúng túng nhìn Lục Gia Anh, mà Lục Gia Anh nhìn thẳng về phía Lục Cảnh Diệu, đoán thầm nhất định thằng cha đã làm chuyện tốt gì đây.
Ánh mắt Lục Cảnh Diệu vẫn lạnh như băng, khóe miệng nở nụ cười giả tạo, liếc mắt nhìn Lục Gia Anh rồi hờ hững quay về phía Lục Nguyên Đông, chờ anh nói tiếp.
"Chia tay rồi?" Người thấy khó tin nhất vẫn là Dương Nhân Nhân, "Đông Đông, có phải chỉ là giận dỗi không? Con đừng vội, mẹ sẽ tìm Kiều Kiều giải thích giúp con." Rất nhiều bà mẹ đều có tật xấu này, rõ ràng con mình đã lớn nhưng vẫn coi chúng như trẻ con. Ví dụ như Dương Nhân Nhân, vẫn cho rằng con mình chưa biết yêu.
"Không phải giận dỗi, chia tay thật rồi, nguyên nhân là con thích cô gái khác." Lục Nguyên Đông càng nói càng gan, gan đến mức đáy lòng toát ra sự bi tráng bình nứt không sợ vỡ, "Cô nhỏ, nếu cô vui lòng, ngày mai cháu sẽ đưa Bảo Nhi tới làm quen với mọi người. Bây giờ cháu và cô ấy đang yêu nhau."
"Chuyện này..." Lục Gia Mẫn bị làm khó, liếc nhìn Dương Nhân Nhân.
"Quá vô lý rồi!" Ba của Lục Nguyên Đông là Lục Cảnh Thịnh khiển trách con trai.
"Mẹ cũng không đồng ý." Dương Nhân Nhân dằn nỗi giận đang từ từ dâng lên, "Mẹ không đồng ý Bảo Nhi gì đó đâu, chuyện của con và Kiều Kiều, chúng ta trở về hẵng nói."
"Còn ăn cơm nữa không?" Lục Hòa Thước không đành lòng nhìn cháu cả bị trách cứ, lên tiếng giảng hòa, "Ngạc nhiên gì chứ? Không phải chỉ chia tay thôi sao? Hơn nữa hai nhà còn chưa xác định, nếu mấy đứa sợ Bạch Diệu ầm ĩ, cứ để lão già này đến nhà họ Bạch nhận lỗi. Được chưa?"
"Ba, ba nói gì thế?" Trương Kỳ cười mở miệng, "Ba là ai chứ? Nhà họ Bạch sao nhận nổi?"
"Trương Kỳ!"
"Chị ba, em không biết chị còn sức để cười trên nỗi đau khổ của người khác đấy." Lục Cảnh Diệu không mặn không nhạt mở miệng, sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo Lục Hi Duệ không được mở miệng.
Lục Hi Duệ cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Nguyên Đông, ánh mắt cũng thay đổi.
Trương Kỳ đang định phản bác, Lục Hòa Thước đã quát: "Đủ rồi!" Lập tức khiến mọi người im miệng, sau đó chống gậy đứng lên, sai quản gia bên cạnh, "Dọn cơm đi!"
Người nhà họ Lục ngơ ngác nhìn nhau.
Sau đó có người trấn an: "Ba, ba đừng nóng giận."
"Đúng vậy, ba, đây là chuyện nhà của anh cả, cứ để anh chị tự giải quyết đi." Lục Gia Anh cũng lên tiếng, sợ ông cụ tức lên lại phát bệnh, thậm chí còn đưa mắt ra hiệu cho quản gia gọi bác sĩ tới để đề phòng.
Lâu lắm rồi nhà họ Lục không mở cuộc họp gia đình quy mô lớn như vậy. Nếu chỉ vì chuyện vừa rồi, Lục Hòa Thước cũng không nổi đóa lên thế.
Thật ra vừa nãy ông cụ nhà họ Lục chỉ giở tính cáu gắt tuổi già thôi, sau đó mọi người tan cuộc về nhà là xong, lần sau nhà họ Lục tụ tập lại có thể hòa thuận như trước.
Nhưng lúc mọi người chuẩn bị ra về, Lục Cảnh Diệu không để ý tới sự ngăn cản của Lục Gia Anh, nói vô cùng dõng dạc, "Hôm nay nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, con cũng có chuyện muốn nói."
Sau đó người nhà họ Lục vốn định ra về lại lên phòng khách trên tầng đàm đạo.
Trong phòng khách, hai người giúp việc mang trà và hoa quả tới, Lục Cảnh Diệu đứng thẳng giữa phòng, sau đó đi tới bên cạnh chiếc sofa ở tận cùng bên trái nhưng không ngồi xuống, đứng thẳng trên cặp chân dài nhìn mọi người trước mặt.
"Chuyện gì vậy?" Lục Hòa Thước uống trà rồi mở miệng, cười khẩy nói, "Không phải muốn lấy vợ chứ?"
Lục Cảnh Diệu: "Cũng na ná."
Lục Hòa Thước: "..."
Đối mặt với sự kinh ngạc không thôi của cả nhà, Lục Cảnh Diệu thờ ơ liếc nhìn mọi người đã tề tựu đông đủ: "Thật ra đây vốn là chuyện cá nhân của con, cũng không cần thiết phải đánh tiếng với mọi người, nhưng sợ sau này có hiểu lầm không cần thiết, con thấy phải nói rõ chuyện này với mọi người."
Lục Cảnh Diệu vừa dứt lời, Lục Gia Anh chỉ cảm thấy trái tim của mình cũng đập nhanh hơn mấy nhịp, chuẩn bị tinh thần đợi Lục Cảnh Diệu nói Tần Dư Kiều chính là mẹ của Hi Duệ.
Giọng điệu Lục Cảnh Diệu thay đổi, nhìn Dương Nhân Nhân với vẻ hơi áy náy, mở miệng: "Nhất là chị cả, em phải nói một tiếng xin lỗi..."
Dương Nhân Nhân còn chưa bình thường trở lại sau chuyện Nguyên Đông chia tay với bạn gái, có vẻ hơi mơ hồ: "Lão Lục, rốt cuộc là chuyện gì?"
Lục Cảnh Diệu nhìn mọi người, cuối cùng nhìn thẳng vào Lục Nguyên Đông, vẻ mặt nghiêm túc, nói vô cùng trịnh trọng: "Thật ra thì con cũng rất thích cô Tần."
"Khụ khụ khụ khụ khụ..."
Lục Cảnh Diệu đảo mắt liếc nhìn ông cụ, ra hiệu cho quản gia đứng cạnh trấn an ông, sau đó nói, "Bởi vì cô Tần là đối tượng xem mắt của Nguyên Đông, con chỉ có thể giấu tình cảm này trong lòng."
"..."
Vẻ mặt của Lục Cảnh Diệu vô cùng nghiêm túc, giọng điệu lại trịnh trọng đến kỳ lạ, có điều... Lời nói ra lại chua đến mức không chua hơn được nữa, chua đến mức ai ai cũng có vẻ mặt đờ đẫn, ngay cả Lục Gia Anh đã biết rõ mọi chuyện còn ngây người.
Dương Nhân Nhân: "..."
Lục Gia Anh: "Lão Lục..."
Lục Hòa Thước: "Khụ khụ khụ khụ khụ..."
...
Trong đó người bình tĩnh nhất lại là Lục Nguyên Đông anh dũng trên bàn cơm lúc nãy, có điều sắc mặt trắng bệch đã bán đứng anh, ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu chằm chằm: "Chú Sáu?"
Lục Cảnh Diệu hờ hững nhìn Lục Nguyên Đông, nói tiếp: "Nhưng bây giờ tốt rồi, Nguyên Đông đã có người trong lòng, con không phải tiếp tục giấu kín tình cảm dành cho Dư Kiều nữa, có thể thản nhiên mà đối mặt với tình cảm mình dành cho cô ấy."
"Pfff..." Có người cười ra tiếng, sau đó ngừng lại.
Vẻ mặt Lục Cảnh Diệu vẫn nghiêm nghị, nghiêm nghị đến mức hàm chứa nét chính trực ngay thẳng, cộng thêm giọng nói trầm thấp của anh mang vẻ kiềm chế tâm trạng rõ ràng, tạo cho người ta cảm giác như nam phụ đau khổ quằn quại, cho nên điều này cũng làm cho không ít người nhìn Lục Cảnh Diệu bằng ánh mắt kính nể hơn xưa, ví dụ như hai chị em Gia Anh Gia Mẫn nhà họ Lục, và cả Hi Duệ không khỏi hốt hoảng.
Bây giờ ba đang định giành chị Dư Kiều làm mẹ của nó sao? Nó phải làm gì đây? Nó phải làm gì để giúp ba đây? Lo chết đi được...
Lục Cảnh Diệu vừa dứt lời, trong lòng mỗi người đều đảo lộn hỗn loạn, nhất là nhà Lục Cảnh Thịnh, ruột cũng bắt đầu thắt lại, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Một lát sau, Lục Nguyên Đông lên tiếng trước tiên: "Chú nhỏ, chú thích Kiều Kiều thật sao?"
Lục Cảnh Diệu gật đầu, sau đó kéo Hi Duệ xuống nước: "Hi Duệ cũng thích cô ấy. Cháu cũng đã chia tay với cô ấy rồi, nên chú muốn quang minh chính đại theo đuổi cô ấy."
Lục Hi Duệ vội vàng gật đầu: "Em cũng thích chị Dư Kiều lắm." Trong căn nhà toàn người lớn này, tiếng nói của trẻ con dễ dàng bị lãng quên, cho nên cho dù Lục Hi Duệ mở miệng, cũng không có ai để ý đến nó.
Dương Nhân Nhân đưa tay đỡ trán: "Lão Lục..."
Lục Cảnh Diệu nhìn Dương Nhân Nhân: "Em biết chị cả rất thích cô Tần, nhưng nếu Nguyên Đông thừa nhận mình không có tình cảm gì với Dư Kiều, cũng tìm được cô gái mình thực lòng thích, em cũng hi vọng chị cả có thể cho phép em theo đuổi cô Tần, bởi vì em thật sự thích cô ấy."
Quá cảm động, cảm động đến mức hơi giả tạo. Nếu người khác nói lời này thì còn đáng tin, nhưng bây người kẻ đang tỏ vẻ chua xót quá xá này lại là Lục Cảnh Diệu.
Lục Gia Mẫn không dằn lòng nổi, lên tiếng: "Lão Lục, chú không lừa tụi này cho vui đấy chứ?"
Lục Cảnh Diệu liếc xéo Lục Gia Mẫn: "Em nghiêm túc mà."
"Ha ha, lại còn nghiêm túc..." Trương Kỳ cười, đang định nói thì Lục Cảnh Diệu đã lạnh lùng ngắt lời, "Chị không nói không ai bảo chị câm đâu."
Dương Nhân Nhân vô cùng nhức đầu, dừng một chút rồi nói, "Nếu Kiều Kiều và Nguyên Đông đã chia tay, đương nhiên chú có quyền theo đuổi Kiều Kiều, chị... không có ý kiến. Chị thật sự rất thích con bé Kiều Kiều này, nếu chú thích con bé thì thật lòng chút, đừng như Nguyên Đông."
Lục Cảnh Diệu gật đầu với Dương Nhân Nhân: "Chị yên tâm đi."
Dương Nhân Nhân nói xong, suýt nữa bật khóc, Lục Cảnh Thịnh đỡ vợ đứng dậy, sau đó nói với Lục Nguyên Đông cách đó không xa: "Con theo ba mẹ về nhà."
Lục Nguyên Đông cười gượng đứng lên, trước khi đi nói với Lục Cảnh Diệu: "Chú nhỏ, cháu không ngờ chú lại thích Dư Kiều..."
"Không có gì kỳ lạ, cao thấp béo gầy ai cũng có sở thích riêng, không phải sao?" Lục Cảnh Diệu cũng cười, giơ tay phải đặt lên bả vai Lục Nguyên Đông, "Mặc dù là hai chuyện khác nhau, nhưng chú vẫn chúc cháu tìm được tình yêu đích thực của mình."
Tình yêu đích thực?
Lúc Lục Nguyên Đông bị Dương Nhân Nhân lôi lên xe, đúng lúc nhận được điện thoại của "tình yêu đích thực", không tiện nghe, Lục Nguyên Đông từ chối cuộc gọi.
Dương Nhân Nhân nhìn thoáng qua, lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu kiên quyết: "Dù thế nào đi nữa, mẹ tuyệt đối không chấp nhận Bảo Nhi gì đó kia."
Lục Nguyên Đông tinh thần rệu rã, vẻ mặt hờ hững, nhưng vẫn không chịu đựng được: "Dù con và cô ấy có bên nhau hay không, sau này có kết hôn hay không, vẫn là chuyện của con, mẹ đừng quan tâm có được không?"
"Lục Nguyên Đông!" Dương Nhân Nhân tức đến cùng cực, may là Lục Cảnh Thịnh - người có tính tình nhẫn nại - đã lên tiếng hỏi, "Nguyên Đông, cô bé kia có gia cảnh ra sao?"
"Con xin ba mẹ, để con yên một chút có được không..." Lục Nguyên Đông mặt không cảm xúc nhắm mắt lại, buồng xe không bật đèn, khiến vẻ mặt anh chìm trong bóng tối.
Dương Nhân Nhân và Lục Cảnh Thịnh im lặng không nói gì.
Lục Nguyên Đông ngồi ở ghế trước, mệt mỏi dựa vào ghế tựa, vươn tay chạm lên khoé mắt hơi ẩm ướt, bảo tài xế mở cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài. Cơn gió lạnh như băng lập tức lướt qua mặt anh, mặc dù lạnh nhưng có thể giảm bớt nỗi bực dọc trong lòng.
Cuộc chia tay của anh và Tần Dư Kiều đơn giản đến bất ngờ, nhưng điều khiến anh bất ngờ hơn là lời chú nhỏ Lục Cảnh Diệu nói.
Thế này là sao? Đúng là không sợ kẻ cắp trộm đồ, chỉ sợ kẻ cắp một lòng nghĩ tới món đồ của bạn.
Tần Dư Kiều nhận được tin nhắn của Lục Cảnh Diệu, cho nên sau khi rời khỏi nhà họ Bạch cũng không đến nhà họ Lục ngay lập tức, mà đi dạo ở quảng trường gần đó, có điều cô chỉ chăm chăm lượn đi lượn lại các cửa hàng quần áo trẻ em. Khi Lục Cảnh Diệu gọi điện tới, trên tay cô đã có hai túi quần áo trẻ em.
"Đang ở đâu?" Lục Cảnh Diệu hỏi.
Tần Dư Kiều liếc nhìn tòa nhà nổi bật giữa quảng trường: "Ở đường Hòa Dịch, đối diện có cửa hàng độc quyền của EL."
Lục Cảnh Diệu cúp máy, Lục Hi Duệ rốt cuộc không nén nổi mười vạn dấu hỏi, mở miệng: "Ba ơi, ba thân với chị Dư Kiều như vậy từ lúc nào thế?"
Lục Cảnh Diệu lại rất thích nghe lời này, thong thả trả lời: "Từ lúc con chưa sinh ra đã thân rồi."
"Nhưng trước kia chị Dư Kiều không nhận ra ba mà?" Lục Hi Duệ lại càng thấy lạ, giọng nói có vẻ không vui, "Hơn nữa con biết chị ấy trước..."
Ngón tay của Lục Cảnh Diệu khẽ nắm tay lái, không thèm quan tâm tới phản ứng của con trai, một lúc sau mới cảnh cáo, "Lát nữa không được nói lung tung trước mặt Dư Kiều, nhất là chuyện tối hôm nay."
Lục Hi Duệ lập tức hỏi: "Tại sao?"
Lục Cảnh Diệu: "Sao lại lắm tại sao thế chứ? Nếu như muốn Tần Dư Kiều làm mẹ của con, đừng tại sao nhiều như vậy."
Lục Hi Duệ lẩm bẩm, cúi đầu xuống.
Đường hơi đông, lúc lái xe đến đường Hòa Dịch, Lục Cảnh Diệu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng thấy Tần Dư Kiều cầm hai túi đồ đứng trước biển quảng cáo.
Lục Hi Duệ cũng thấy chị Dư Kiều của nó, đang định mở cửa sổ gọi, bị Lục Cảnh Diệu nhìn cảnh cáo lập tức ngậm miệng lại.
Lục Cảnh Diệu thả chậm tốc độ, lái xe tới trước mặt Tần Dư Kiều, quay đầu nhìn cô. Tần Dư Kiều vẫn ngơ ngẩn, đành phải vươn tay nhấn còi hai phát.
Tâm hồn đang treo trên ngọn cây của Tần Dư Kiều bị hai tiếng còi đinh tai gọi về, nhưng cái giá cho việc hoàn hồn là sợ hết hồn, bất mãn nhìn chiếc Cayenne trước mắt mình.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, giọng nói không nhanh không chậm của Lục Cảnh Diệu vang ra từ trong xe: "Lên xe."
Tần Dư Kiều lại mua cho Lục Hi Duệ hai chiếc áo và một cái quần, sau khi về đến nhà, Lục Hi Duệ hớn hở lên tầng, định mặc thử quần áo mới cho chị Dư Kiều xem.
Sau khi Hi Duệ lên tầng, Lục Cảnh Diệu thờ ơ nói: "Hi Duệ là con trai, mua nhiều quần áo cho nó như thế làm gì? Định coi nó là con gái sao?"
Bởi vì Tần Dư Kiều vừa chia tay, lại còn bị Diêu Tiểu Ái kích thích, tâm trạng vốn rất tệ, khó khăn lắm mới vui lên khi thấy Hi Duệ, kết quả lại bị lời nói có gai của Lục Cảnh Diệu chọc tức.
"Lục Cảnh Diệu, anh có thể đừng gây chuyện như thế không?"
Lục Cảnh Diệu vò đầu, sau đó mở miệng nói: "Xin lỗi."
Tần Dư Kiều vốn cho rằng Lục Cảnh Diệu sẽ đáp lại theo kiểu mỉa mai, vậy mà anh lại nói "Xin lỗi", nhất thời không phản ứng kịp, lặng yên một lúc rồi khẽ nói: "Hôm nay tôi không vui lắm, là tôi quá đáng."
Anh biết thừa cô không vui. Thất tình nên khó chịu hả? Lục Cảnh Diệu cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn không có cảm xúc: "Không sao, em lên tầng xem quần áo cho Hi Duệ đi."
Sau khi Tần Dư Kiều xem Hi Duệ mặc đồ, còn kiểm tra bài tập của Hi Duệ. Hi Duệ đọc thuộc thơ cho cô nghe, tốc độ rất nhanh, cứ như đọc chậm chút sẽ quên mất.
Chuẩn bị bài tập xong xuôi, Tần Dư Kiều ký tên lên tờ giấy đánh dấu trên sách của Hi Duệ. Lục Hi Duệ vui vẻ dính chặt lấy cô, sau đó hỏi một vấn đề vẫn quẩn quanh lòng mình: "Nếu ngày mai cô giáo hỏi em người ký tên cho em là ai, em phải trả lời thế nào?"
"..." Vấn đề này đúng là gay go, Tần Dư Kiều nhất thời không biết trả lời thế nào, đang lúc này, Lục Cảnh Diệu đi vào thư phòng của Hi Duệ, "Con cứ nói là mẹ của con."
Tần Dư Kiều quay lại nhìn Lục Cảnh Diệu đứng sau mình, cho rằng anh đã nói với Hi Duệ chuyện cô là mẹ của nó, đang lúc này, giọng nói vui vẻ của Hi Duệ vang lên: "Chị Dư Kiều, chị đã đồng ý với ba làm mẹ mới của em sao?"
Tần Dư Kiều rất quẫn bách, không biết phải đối mặt với tình cảm Hi Duệ dành cho cô như thế nào, chỉ có thể cười xoa đầu thằng bé.
Sau khi Hi Duệ ngủ, Tần Dư Kiều xuống nhà, Lục Cảnh Diệu đã tắm rửa sạch sẽ mặc áo ngủ đợi cô dưới nhà. Anh đã phải nhìn đồng hồ không dưới mười lần.
"Tôi về trước đây." Tần Dư Kiều nói với người đàn ông ngồi trong phòng khách.
Lục Cảnh Diệu buông tờ báo trên tay: "Anh đưa em về." Nói thì nói vậy, nhưng lại hoàn toàn không có ý định đứng lên tiễn cô.
Tần Dư Kiều nhìn áo ngủ của Lục Cảnh Diệu, lắc đầu: "Không cần."
Lục Cảnh Diệu: "Nơi này khó bắt xe lắm."
Tần Dư Kiều: "Tôi có thể gọi xe."
Lục Cảnh Diệu im lặng, sau đó nói: "Thím Lưu xin nghỉ, ngày mai không ai nấu bữa sáng cho Hi Duệ."
Tần Dư Kiều: "..."
Lục Cảnh Diệu rất quân tử mở miệng: "Nhà anh còn có phòng khách."
Tần Dư Kiều ôm tâm tư ngày mai nấu bữa sáng cho Hi Duệ mà ngủ lại đây, kết quả vẫn bị một giấc "Mộng xuân" làm hỏng chuyện.
Trước kia cô cũng từng gặp "Mộng xuân" như vậy, trong mơ toàn thân cô nóng ran, lúc tỉnh lại, thân thể có cảm giác trống rỗng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Trước kia không ai biết thì không sao.
Nhưng lần này, lúc cô khó xử nhất, mở mắt ra liền đối diện với tròng mắt đậm nét cười. Lục Cảnh Diệu hạ giọng hỏi cô: "Kiều Kiều, vừa nãy em mơ thấy gì vậy?"
Tần Dư Kiều lúng túng quên không hỏi tại sao Lục Cảnh Diệu lại xuất hiện trong phòng khách: "Tôi..."
"Em có biết lúc đang mơ em làm gì không?" Giọng Lục Cảnh Diệu trầm thấp, ẩn chứa vẻ động tình đang bị anh đè nén.
Cô làm gì?
Tần Dư Kiều mới tỉnh dậy từ mộng xuân, mồ hôi đầm đìa, toàn thân ửng hồng. Sau đó, không đợi cô lên tiếng, Lục Cảnh Diệu đã áp người lên, kề sát tai cô, phả hơi nóng, nói: "Vừa nãy em rên rỉ..."