Sau khi Tần Dư Kiều và Giang Hoa chia tay, Giang Hoa đã công khai mối quan hệ với Trần Manh. Mà cách thức đôi tình nhân này công khai lại vô cùng 'bất bình thường', đó chính là xuất hiện trong bảng cảnh cáo các học sinh có dấu hiệu 'yêu sớm'. Khi ấy, trừ những người thân quen, không có mấy ai biết chuyện cô và Giang Hoa chia tay, cũng không có người nào biết chuyện Giang Hoa và Trần Manh đã hẹn hò, cho nên tình huống lúc đó thực rất là "thú vị".
Tất cả mọi người đều cho rằng bạn gái của Giang Hoa là cô, kết quả trên bảng thông báo phê bình, cái tên đứng cạnh tên Giang Hoa lại là Trần Manh. Đến tận bây giờ, vẫn còn rất nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông.
Mọi chuyện sau đó cũng không có gì đặc sắc nữa, cô và Giang Hoa xem như huề nhau, cô làm anh ta mất mặt, một chiêu này của anh ta cũng xem như đã trả được thù.
Có điều, đối tượng hẹn hò của Giang Hoa, Trần Manh, không biết suy nghĩ thế nào đã đặc biệt bảo bạn thân của mình đến nói với cô một câu: "Con trai khi nói lời chia tay không hề giống với con gái. Con gái có thể thốt lên câu chia tay mỗi ngày, nhưng nếu con trai đã nói lời chia tay, thì nhất định là đã suy nghĩ rất kỹ càng."
Tần Dư Kiều lúc ấy còn định tranh cãi với Trần Manh, nhưng ngẫm lại thì thấy những lời cô bạn kia nói cũng không sai.
Con trai đã nói chia tay, là thật sự chia tay.
Chỉ là, nói thì nói thế, nhưng khi nghe thấy Lục Nguyên Đông nói chia tay, Tần Dư Kiều thực có chút cảm giác như đang nằm mơ.
Cô đến để nói chia tay mà?
Mục đích của cô đúng là chia tay với Lục Nguyên Đông và kết quả cũng được như ý, nhưng sao từ "chủ động chia tay" lại chuyển thành "bị chia tay" thực khiến Tần Dư Kiều hơi bị khó chấp nhận.
Dĩ nhiên cô không phải khó chấp nhận kết cục chia tay, mà không chấp nhận được đoạn tình cảm mà cô trân trọng lại rơi vào kết quả này. Thậm chí cô còn bắt đầu nghi ngờ không biết trước đây có phải Lục Nguyên Đông đã trêu đùa cô hay không? Hoặc người trước mặt vốn chẳng phải là Lục Nguyên Đông.
Cô có lý do không thể không quyết định thế này, còn anh?
"Kiều Kiều, anh..." Lục Nguyên Đông đặt tay lên bàn, hơi hơi cong lên.
Tần Dư Kiều cúi đầu nhìn hành động của Lục Nguyên Đông, cô cảm thấy ngoài lý do "không hợp" mà Lục Nguyên Đông vừa nói, chắc chắn vẫn còn lý do thứ hai mà anh ta chưa nói ra nữa.
Và không ngoài dự đoán của cô, ngay sau đó, Lục Nguyên Đông đã lên tiếng, giọng nói rất quyết đoán: "Kiều Kiều, anh đã thích người con gái khác rồi... Anh xin lỗi, em rất tốt, chỉ là anh không xứng với em."
Từ khi quen biết Lục Nguyên Đông đến nay, Tần Dư Kiều vẫn cho rằng Lục Nguyên Đông là một người thật thà, ấn tượng của cô về Lục Nguyên Đông là một chàng trai khá thành thật. Nhưng cô thực không ngờ anh chàng thành thật đến mức nói thẳng cho cô biết mình đã thích người con gái khác.
Về phần Tần Dư Kiều, cô là một người khá kiêu ngạo, vậy mà đến tận lúc này cô vẫn không hay không biết rằng Lục Nguyên Đông đã thích người khác rồi. Nháy mắt, Tần Dư Kiều cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi gì nữa, cô khó chịu, hai má đỏ bừng.
Cho nên, nếu người ngoài không hiểu chuyện nhìn thấy tình cảnh này, chắc chắn rất dễ hiểu lầm, tưởng rằng chàng trai đang tỏ tình, còn cô gái đỏ mặt kia chắc chắn là đang xấu hổ rồi.
Sau khi nói xong, Lục Nguyên Đông ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hiện rõ vẻ hối lỗi: "Kiều Kiều, anh xin lỗi..."
"Chuyện bên nhà anh sẽ giải thích rõ ràng, là anh xấu xa... anh..." Lúc Nguyên Đông nói rồi lại ngừng, câu này đá câu kia, Tần Dư Kiều bỗng dưng cảm thấy chuyện này thực buồn cười, thật ra Lục Nguyên Đông so với cô càng không biết cách nói lời chia tay hơn.
"Thật ra anh không cần phải cảm thấy có lỗi như thế... Hôm nay em cũng vốn định đến nói lời chia tay với anh, cho nên chuyện này chúng ta không ai nợ ai, anh không cần cảm thấy có lỗi với em như thế..." Sau khi nói xong, Tần Dư Kiều còn nhìn Lục Nguyên Đông mỉm cười một cái, bởi vì đang xấu hổ, nên cả tai, cổ lẫn hai má cô đều đỏ ửng. Vẻ mặt này khiến Tần Dư Kiều trông rất nhã nhặn, giống như một cô gái bị người ta bỏ mà vẫn còn lo lắng cho nhà trai.
Mà thực ra, Lục Nguyên Đông cũng có ý nghĩ như thế, anh biết Dư Kiều là một cô gái lương thiện, nhưng không ngờ lại lương thiện đến mức bị người ta chia tay mà vẫn còn suy nghĩ cho họ, thế nên, lòng anh lại càng thấm thía hơn nhiều.
"Vậy cứ như thế đi, chuyện bên nhà chúng ta, chúng ta tự giải quyết, em sẽ nói với mợ, phiền anh giải thích với người nhà của anh luôn." Tần Dư Kiều nói đến đây liền tỏ thái độ muốn rời khỏi.
Cô thực sự không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa, hai má cô nóng bừng thế kia, nếu cô còn tiếp tục ngồi đối mặt với Lục Nguyên Đông, chắc cô sẽ là người đầu tiên bị chia tay rồi đỏ mặt đến chết.
Lục Nguyên Đông thuận tay cầm áo khoác vắt trên ghế dựa: "Anh đưa em về..."
Tần Dư Kiều vội vàng từ chối: "Không cần."
Lục Nguyên Đông xấu hổ dừng bước, nhìn Tần Dư Kiều, nói: "Vậy thì... tạm biệt, Dư Kiều."
Tàn Dư Kiều cũng không cho rằng mối quan hệ giữa cô và Lục Nguyên Đông đã tệ đến mức chia tay xong không cả đời này không bao giờ muốn gặp lại, cho nên gật đầu, đáp: "Hẹn gặp lại."
Khi Tần Dư Kiều ra khỏi công ty Khoa Mỹ, trông thấy trời vẫn còn xanh, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cô đoán giờ này Hi Duệ vẫn còn đang ở trên lớp, cậu bé thích nhất là môn toán và thể dục, không biết đang học môn gì đây?
Tần Dư Kiều gọi taxi quay về Tần Ký, lúc ngồi trên xe chợt nhận được tin nhắn từ "Hi Duệ", nội dung tin nhắn là thông báo về vấn đề an toàn trong kỳ nghỉ đông, vừa đọc là biết từ trường học gửi đến.
Tần Dư Kiều gọi ngược lại số di động với cái tên "Hi Duệ" này, quả nhiên người nghe máy là Lục Cảnh Diệu.
"Có chuyện gì à?" Lục Cảnh Diệu hỏi
Tần Dư Kiều nói: "Tin nhắn này là sao?" Tần Dư Kiều đoán đây là tin nhắn mà trường học gửi về cho phụ huynh, nhưng mà dù sao cô cũng mới ngày đầu "nhậm chức" quản lý việc nhà, thế nên dù là chuyện nhỏ cô cũng giải quyết thận trọng.
"Tin nhắn ấy à." Lục Cảnh Diệu vừa lật xem hồ sơ, vừa trả lời Tần Dư Kiều. "Là trường học gửi về, anh thấy chuyện của Hi Duệ hẳn nên báo với em thì hơn."
Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy Lục Cảnh Diệu cũng không tệ, cô nhớ lại thái độ ban sáng của mình, xấu hổ nói: "Cám ơn anh."
"Không có gì." Lục Cảnh Diệu dừng một chút. "Mỗi ngày anh cứ gửi đi gửi lại cũng phiền, thôi để anh báo với trường học, thêm cả số điện thoại của em vào, em là mẹ của Duệ Duệ, chuyện ở trường học em cũng cần nắm rõ ràng hơn.
Tần Dư Kiều nghe xong lại càng cảm thấy cảm kích Lục Cảnh Diệu, lời nói kế tiếp dịu dàng hơn hẳn: "Được, cám ơn anh."
"Không cần khách sáo." Lục Cảnh Diệu nói xong lập tức dập máy, bởi vì anh ta thực không thể nhịn nổi, đôi môi cong lên rốt cuộc cũng nở một nụ cười, ngón tay gõ gõ theo nhịp xuống bàn.
Tâm trạng anh ta lúc này chỉ một chữ "tốt" e cũng không thể diễn tả hết được.
Trong cao ốc Thời Đại hai mươi tầng có một căn phòng nghỉ ngơi khá đặc biệt, bên trong có hòn non bộ, nước chảy róc rách. Ở đây cũng có trồng không ít cây nhiệt đới, tất cả được bày biện xung quanh căn phòng, để ánh mặt trời bên ngoài có thể xuyên qua kính cửa mà chiếu vào, cả căn phòng ánh lên ánh sáng ấm áp, vô cùng tươi mát.
Tần Dư Kiều rất thích nơi này, tình cờ khi cô đến Tần Ký cũng đang là giờ nghỉ trưa, nên cô quyết định mang laptop đến đây, vừa uống cà phê nóng vừa chơi game. Dù sao nơi này so với căn phòng làm việc mà Hạ quân Bình từng sử dụng dĩ nhiên là tốt hơn nhiều.
"Quản lý Tần." Bỗng nhiên bên tay vang lên một giọng nói nữ, Tần Dư Kiều ngẩng đầu, cười nói: "Diêu tiểu thư."
Diêu Tiểu Ái chỉ vào chỗ ngồi đối diện Tần Dư Kiều, hỏi: "Tôi ngồi chỗ này có được không?"
"Sao cũng được." Tần Dư Kiều nói xong, bên vừa chỉnh game đang chơi, một bên chờ Diêu Tiểu Ái đáp lời.
Diêu Tiểu Ái cũng không phải người hay bẽn lẽn, cô vừa ngồi xuống đã lập tức vào vấn đề: "Nghe nói quản lý Tần đang qua lại với Lục Nguyên Đông ở công ty Khoa Mỹ của nhà họ Lục phải không?"
Tần Dư Kiều có chút xấu hổ, cô cũng không muốn nói cho Diêu Tiểu Ái biết hôm nay mình vừa chia tay Lục Nguyên Đông, cuối cùng im lặng, chờ Diêu Tiểu Ái nói tiếp.
Diêu Tiểu Ái mỉm cười, nói: "Tôi gọi cô là Tần tiểu thư có được không?"
Tần Dư Kiều gật đầu: "Gọi tôi là Dư Kiều là được rồi."
"Tần tiểu thư." Diêu Tiểu Ái mỉm cười, đưa mắt nhìn cô, nói với giọng hết sức khách sáo: "Không giấu gì cô, tôi từng qua lại với Lục Cảnh Diệu của nhà họ Lục một thời gian."
"À..."
Diêu Tiểu Ái nói tiếp: "Có điều mới đây đã chia tay."
Theo Tần Dư Kiều, cô thực không biết ý đồ lần này của Diêu Tiểu Ái là gì, chẳng lẽ cô ta đã biết quan hệ giữa cô và Lục Cảnh Diệu?
Ngay thời điểm Tần Dư Kiều đang suy đoán lung tung, Diêu Tiểu Ái lại nhìn cô, sau đó lấy ra một bức ảnh đưa cho cô xem: "Tôi và cô đều là phụ nữ, tôi thực sự không đành lòng nhìn cô bị người ta lừa, đây là ảnh mà bạn tôi vô tình chụp được, bạn tôi cũng có quen cô gái trong ảnh nên biết chuyện này khá rõ, cô gái này đã nhận mình đang qua lại với Lục Nguyên Đông."
"..." Tần Dư Kiều nhìn bức ảnh mà Diêu Tiểu Ái vừa đưa cho mình, bên dưới bức hình có ký hiệu của diễn đàn, tấm ảnh này hẳn là không phải từ bạn bè gì mà được Diêu Tiểu Ái tải xuống từ mạng internet.
Nhưng mà, Tần Dư Kiều thực không ngờ Lục Nguyên Đông và bạn gái mới của anh ta đã bị chụp ảnh, còn bị đăng tải lên diễn đàn công cộng. Có điều cũng may đây không phải là bị đăng báo, nếu không mặt mũi cô chắc chẳng còn nữa.
"Thực phiền Diêu tiểu thư." Tần Dư Kiều nói.
"Không có gì, tôi chỉ thấy không thuận mắt thôi." Diêu Tiểu Ái nói với vẻ tức giận: "Thực ra tôi cũng rất quý Tần tiểu thư, đám đàn ông chết tiệt ấy đều là lũ người nông cạn, chỉ biết xét phụ nữ theo mặt mũi và dáng người."
Tần Dư Kiều: "..."
Diêu Tiểu Ái đang thương hại cô sao?
"Tôi phải về làm việc." Diêu Tiểu Ái đứng lên, trước khi đi còn lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tần Dư Kiều, "Nếu Tần tiểu thư có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi rất sẵn sàng góp sức, tâm trạng không tốt cũng có thể tìm tôi tâm sự, công ty của tôi ở ngay dưới lầu Tần Ký thôi."
Tần Dư Kiều nhận lấy tấm danh thiếp của Diêu Tiểu Ái, đồng thời biểu đạt lòng biết ơn của mình: "Cám ơn..."
Diêu Tiểu Ái: "Tạm biệt."
Tần Dư Kiều: "Tạm biệt."
Sau khi Diêu Tiểu Ái đi, Tần Dư Kiều tựa người vào ghế, cầm bức ảnh lên xem, bức ảnh này hình như được chụp ở một buổi tiệc tập thể, địa điểm có lẽ là ở nhà, Lục Nguyên Đông ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh một cô gái xinh xắn, cả hai tươi cười khá vui vẻ.
Phía dưới bức ảnh có ký diệu của đại học S, cô gái này có thể còn là sinh viên.
Nữ sinh viên trẻ đẹp đầy đủ tiêu chuẩn hoa khôi giảng đường.
Nếu sáng nay Lục Nguyên Đông không đến tìm cô nói chia tay, Tần Dư Kiều chắc chắn sẽ không vì bức ảnh này mà nghi ngờ anh ta. Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, trong tình yêu cũng vậy, nếu cô đã chọn Lục Nguyên Đông, cô sẽ tin vào ánh mắt của mình.
Nhưng mà, cô không ngờ mắt chọn người của mình lại tệ như vậy. Cô xoa xoa trán, có chút cảm thấy làm người thật thất bại, tấm ảnh trên tay cũng đặt lại xuống bàn. Thực tình tấm ảnh này khiến cô rất khó chịu, nhất là câu nói dường như vô tình mà lại như cố ý của Diêu Tiểu Ái: "Đám đàn ông chết tiệt ấy đều là lũ người nông cạn, chỉ biết xét phụ nữ theo mặt mũi và dáng người."
Chia tay không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là lòng tự trọng bị tổn thương.
Tần Dư Kiều đột nhiên dâng lên một cảm giác xúc động kỳ lạ, đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, chặn lại ngọn lửa vừa bùng cháy trong lòng cô: "Nhận được tin nhắn chưa?"
"Tin nhắn gì?" Tần Dư Kiều hỏi xong cũng hiểu ý Lục Cảnh Diệu đang nói cái gì, sau đó nói tiếp: "Đợi chút", rồi cầm điện thoại xuống xem màn hình, quả nhiên bên trên có báo một tin nhắn mới, cô mở ra xem, thì ra là tin của thầy chủ nhiệm lớp Lục Hi Duệ:
"Xin phụ huynh trông nom con em mình hoàn thành bài tập Toán, bài tập dài một trang giấy thi."
"Bài tập Ngữ Văn hôm nay là học thuộc lòng hai khổ thơ cổ, và viết một bài tập làm văn, xin phụ huynh nhắc nhở con em mình hoàn thành bài tập, đồng thời ký tên xác nhận."
...
Tần Dư Kiều cầm đưa điện thoại lên tai: "Tôi..."
"Tối nay sang nhà anh sớm một chút, Hi Duệ tám giờ là buồn ngủ, nên trước tám giờ em phải có trách nhiệm giám sát nó làm xong bài tập rồi kí tên xác nhận."
Giọng Tần Dư Kiều thoáng run rẩy: "Lục Cảnh Diệu..."
"Tần Dư Kiều, em nghĩ làm mẹ dễ lắm sao?" Lục Cảnh Diệu lập tức ngắt lời Tần Dư Kiều, "Em nghĩ chỉ cần cho nó ăn, mua quần áo cho nó mặc là xong chuyện à? Đây là trách nhiệm nuôi dạy trẻ em của em đấy sao? Bây giờ đến nuôi chó còn phải lo dẫn nó đi chích vắc-xin đúng ngày nữa."
"Lục Cảnh Diệu, anh nói xong chưa???" Rốt cuộc Tần Dư Kiều cũng không kiềm chế được nữa mà rống lên, sau đó tắt luôn điện thoại.
Đột nhiên mây phủ đầy trời, ánh hoàng hôn khúc xạ qua kính, xuyên thấu qua chiếc lá quất rơi xuống người cô, bóng lá loang lổ như nỗi phiền muộn
trong lòng cô.
Nhưng phiền cái gì? Cũng như Lục Cảnh Diệu từng nói, bỗng dưng có một đứa con mà không vui vẻ sao? Hơn nữa Hi Duệ còn là một đứa bé thông minh như thế.
Chẳng qua chuyện này đến quá bất ngờ, cô cần phải có thời gian để thích ứng, chứ không phải là đang trốn tránh thích ứng.
Lại còn cả khoảng trống hai năm trong trí nhớ nữa, mọi chuyện thực đúng như Lục Cảnh Diệu đã nói sao? Cô và anh ta đã gặp và yêu nhau ở Edinburgh, sinh ra Hi Duệ, sau đó cô không từ mà biệt?
Tại sao mọi chuyện nghe cứ như tội lỗi đều do cô?
Cô đã từng hỏi Lục Cảnh Diệu: "Nếu em đã sinh Hi Duệ cho anh, tại sao lại còn rời khỏi anh?"
Lục Cảnh Diệu lập tức đáp không chút khách sáo: "Lúc ấy anh làm sao mà biết em muốn gì, suốt ngày chỉ làm chuyện quái gỡ."
Cho nên, người sai là cô?
Sau đó Lục Cảnh Diệu lại nói thêm một câu: "Nhưng mà cũng có thể thông cảm được, vì khi đó em mắc phải căn bệnh u uất sau khi sinh..."
U uất sau khi sinh? Có thật là cô là người quái gỡ mắc căn bệnh kia sao?
Sau khi ăn cơm chiều, Tần Dư Kiều nói với cậu mợ là mình muốn dọn ra ngoài, lý do là: "Giờ con đã đến làm ở Tần Ký, con muốn tìm chỗ ở gần một chút."
Cậu Bạch Diệu của cô luôn là người theo chủ nghĩa dân chủ, Tần Dư Kiều cũng không lo cậu sẽ ngăn cản cô. Nhưng mợ cô là Đỗ Ngọc Trân lại khác, bởi vì ngày trước cũng là mợ cưỡng ép cô phải đến ở tại nhà họ Bạch này.
Có điều, không ngờ lần này Đỗ Ngọc Trần chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn cười hì hì nói: "Hiện giờ Kiều Kiều có bạn trai rồi, ở nhà chúng ta thực có chút không tiện."
Tần Dư Kiều vốn định nói cho mọi người biết, mình và Lục Nguyên Đông đã chia tay, nhưng nghe mợ cô nói thế lại quyết định gác lại mọi chuyện, đợi sau khi dọn đồ đạc đến nhà trọ mà Bạch Quyên tìm hộ cô rồi nói sau.
Tối hôm nay cũng là buổi họp mặt theo định kỳ của nhà họ Lục, có điều Lục Cảnh Diệu thường không để ý đến cho lắm, cũng may khi đón Hi Duệ tan học, Hi Duệ đã nhắc nhở anh.
"Ba, hôm nay có đến nhà ông nội ăn cơm không?"
Lục Cảnh Diệu ừ một tiếng, chợt nhớ đến chuyện của Lục Nguyên Đông và Tần Dư Kiều, cảm thấy bữa cơm hôm nay nhất định phải đi.
Bởi vì lo Tần Dư Kiều sẽ đến sớm lo chuyện bài vở của Hi Duệ, nên khi đến nhà họ Lục, Lục Cảnh Diệu vừa chuẩn bị ăn cơm vừa gửi tin nhắn cho Tần Dư Kiều.
"Tối nay anh với Duệ Duệ về nhà ba ăn cơm, lát nữa em cũng đến đây đi."
Sau khi gửi tin nhắn xong, đột nhiên Lục Cảnh Diệu cảm thấy thời tiết tối nay rất tốt.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo của bé gái vang lên: "Lục thúc, ông nội nói lúc ăn cơm không được dùng điện thoại di động."
Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu nhìn cô bé, sau đó đặt điện thoại xuống bàn, khẽ cười: "Hi Ngữ là lớp trưởng đúng không, thực có phong cách."
Lục Cảnh Diệu cảm thấy câu này của mình không có ý gì, nhưng kết quả vẫn bị người khác hiểu sai.
"Chú Lục, con nít thôi mà, em so đo với Hi Ngữ làm gì?" Trương Kỳ lên tiếng đáp trả, "Hi Ngữ nhà chị trêu chọc gì em sao?"
Lục Cảnh Diệu cười khẽ, anh còn chưa lên tiếng nói tiếp đã nghe thấy giọng Dương Nhân Nhân, Lục Gia Anh và Lục Gia Mẫn chen vào, ba người này đều biết rõ tính tình của Lục Cảnh Diệu, cả ba đều sợ cậu em mình không nhịn được lại nói lời làm cha tức giận.
"Hi Duệ, hôm nay ở trường con học gì?" Dương Nhân Nhân hỏi.
Lục Hi Duệ nhìn ba mình, sau đó đáp: "Dạ là Ngữ Văn và tiếng Anh."
Lục Hòa Thước không nhịn được cười, quở trách Lục Cảnh Diệu: "Con của con rõ ràng ngoan hơn con nhiều."
"Vâng, dĩ nhiên rồi, tính tình Hi Duệ giống với mẹ nó." Lục Cảnh Diệu bỗng nhiên mỉm cười, đưa tay xoa đầu Hi Duệ.
Trên bàn cơm bỗng nhiên vang lên tiếng ho, là Lục Gia Anh, sau đó bà trừng mắt ý bảo Lục Cảnh Diệu tuyệt đối đừng ăn nói lung tung.
Có điều, tầm mắt của Lục Cảnh Diệu đã chuyển về phía Lục Nguyên Đông: "Nguyên Đông, gần đây cháu với Tần tiểu thư thế nào rồi?"