Phía Đông lãnh địa của Bá Tước Eltania có đường bờ biển Allicar tuyệt đẹp vô cùng, nó được xem là một trong các danh lam thắng cảnh của Đế Quốc.
Nếu ngồi trên nóc của phủ Bá Tước Eltania, bạn có thể phóng tầm mắt ra bờ biển Allicar, lấp lánh như những viên đá quý dưới ánh mặt trời.
Khi đêm xuống, bạn sẽ được chiêm ngưỡng khung cảnh lung linh ven biển tựa như cực quang nhờ vào sự đổ xô của các sinh vật phù du phát quang.
Thế nhưng khi Luce còn nhỏ, thứ cô thích nhất không phải là vẻ đẹp của ban ngày hay màn đêm quyến rũ mà là ánh hoàng hôn khi ngày và đêm chuyển giao.
Khi rìa thái dương khẽ chạm đường chân trời.
Ngay cả ánh dương soi sáng cả thiên hạ cũng sẽ phai mờ trong vô vọng.
Vậy còn anh Hansel và Phù Thủy Ngôi Nhà Bánh Kẹo thì sao? Đời người đúng là ngắn ngủi.
Đôi mắt vô hồn. Ý nghĩ liệu cô bé có thể mở lòng với ai đó nữa không thật sự quá khó ở thời điểm đó.
Nhưng lỡ có một ngày cô thật sự rộng mở trái tim với ai đó lần nữa.
Khi ấy―
Đừng nuối tiếc vì không thể trân quý người quan trọng ấy nhiều hơn.
Đừng hối hận vì không thể bảo vệ được họ.
Luce tự nhẩm với bản thân khi cô ngắm nhìn ánh sáng hùng vĩ của hoàng hôn.
***
Tôi lấy lại bình tĩnh.
=================================
[Luce Eltania]
―――――――――
Tâm Trí: [Nghi ngờ bạn là Greung.]
=================================
[Thấu Hiểu Tâm Trí] sẽ cho ta biết tâm trí hiện tại của một người. Lý do Luce muốn nắm tay của tôi đang được biểu thị trên cửa sổ trạng thái.
Chỉ khi đó tôi mới biết lý do thực sự Luce đến tận đây.
Khi sự kiện Lôi Điểu kết thúc, tôi đã bắt lấy Luce đang rơi tự do và bế cổ theo kiểu công chúa. Vào lúc ấy, tôi đã chạm vào người cô ấy.
Rõ là Luce đang định so sánh tay của Greung với tôi.
‘Vậy ra lúc đó cổ tỉnh sao?’
Coi bộ lúc đó do không đủ tỉnh táo và thị lực mờ ảo nên tôi đã không nhận ra. Luce không bất tỉnh... Khoảnh khắc ấy là lúc kinh nghiệm chơi game bảy năm của tôi coi như đi tong.
Điều quan trọng hiện giờ là Luce chỉ đang “nghi ngờ” mà thôi. Đấy là bằng chứng cho thấy Luce đã tỉnh lại, nhưng không thể quan sát rõ diện mạo của tôi.
Tôi nhận ra qua cái cách cổ nôn nóng muốn được nắm tay để xem tôi có phải là Greung hay không.
Hơn nữa, coi bộ Galia đang làm tốt việc giữ bí mật như nó đã hứa ở Cõi Trung Gian. Tôi có hơi lo lắng, nhưng may là nó biết giữ lời đấy.
“Sao cậu đột nhiên muốn nắm tay tớ vậy?”
“À thì...”
“Luce này, cậu chỉ nên nắm tay người mà mình thích, chứ không phải với bạn khác giới...”
Tôi đáp bằng giọng điệu không tán thành để xua bầu không khí nhạy cảm Luce tạo ra.
Liệu bạn có biết về phương pháp bác bỏ nổi tiếng của Socrates hay không? Thông thường, khi tôi đưa ra mấy lý do như thế, Luce sẽ tranh luận lại bằng việc hỏi “Tạo sao?”, “Vì sao?”, “Cớ sao?”.
Vì lý do này, tôi hay hạn chế đưa ra lý do này nọ, nhưng lần này thì không thể. Tôi cần khoác lên mình tư duy bảo thủ để vượt qua tình cảnh hiểm nghèo này.
“Hai ta từng nắm tay rồi mà...”
Ngay khi nghe được câu đó, tôi liền nhận mình khỏi cần giải thích cho Luce biết vì sao hai người bạn khác giới không nên nắm tay nhau.
Có vẻ cô nàng hiểu rõ ý nghĩa của việc nam nữ nắm tay nhau.
“Bộ cậu không có người mình thích sao?”
Tôi ngắt lời Luce.
“...Tớ nghĩ là có.”
=================================
[Luce Eltania]
―――――――――
Tâm Trí: [Cảm thấy rạo rực mỗi khi nghĩ về Greung.]
=================================
Bỏ mẹ rồi. Greung đích thị sẽ rơi vào route của Luce. Giờ mà thân phận Greung của tôi bị bại lộ thì chỉ có nước vào hang chốn thôi.
Tính ra route của Luce chỉ được kích hoạt khi người chơi cứu cô ấy trong bài kiểm tra xếp lớp.
Và tôi đã tự đâm đầu vào route của Luce khi cứu cổ trong sự kiện Lôi Điểu.
Luce là kiểu người dễ rơi vào lưới tình nếu được cứu, dẫu chỉ là một lần. Tôi đã cứu mạng cô nàng hai lần... Một khi biết được danh tính crush của mình, cổ sẽ bị “con đĩ tình yêu quật” cho xem.
Nhưng nhờ việc Luce chân thành nói ra cảm xúc của mình, lợi thế bây giờ đang đứng về phía tôi.
“Là tớ sao?”
“Không phải cậu... có lẽ vậy...”
Tôi cố tình nói tiếp như thể không nghe thấy Luce thì thầm “có lẽ vậy”.
“Nếu không phải tớ, vậy thì... Ừm, dù sao đó cũng là điều đáng mừng, nhưng sao cậu lại muốn nắm tay tớ dữ vậy? Hay là cậu ‘chỉ’ đột nhiên muốn nắm thôi?”
Tôi điềm tĩnh đẩy Luce vào thế bí. Đây là tình huống bất khả kháng.
Nếu mọi chuyện bại lộ, Kết Thảm Phụ thứ 13 sẽ bất ngờ ập lên tôi như thần chết gõ cửa.
Tôi cũng không thể cắt đứt tình bạn với Luce, đã quá muộn rồi.
Thử nghĩ cách đi nào. Nếu tôi vội vã phủ nhận hay giải thích sự thật rằng mình không phải là Greung, nó sẽ chỉ khiến Luce thêm nghi ngờ thôi.
Bộ não của Luce có thể ghi nhớ mọi chuyện. Nói cách khác, nếu cô nàng thấy lời nói và hành động tôi không nhất quán, cổ chắc chắn sẽ điều tra và cuối cùng tìm ra tôi chính là Greung.
Tôi nên làm gì đây? Né tránh là cách tốt nhất lúc này.
Mấu chốt chính là giữ Luce luôn trong tình trạng mơ hồ, khiến cô nàng tự hỏi rằng Isaac và Greung có phải là cùng một người không.
Miễn là Luce không hoàn toàn chắc chắn, tôi có thể ngăn chặn việc cô nàng gửi gắm toàn bộ tình cảm cho mình.
Cứ thế, từ tốn. Hãy dần thu thập bằng chứng để thuyết phục cô ấy bằng lập luận quy nạp.
Ít nhất cho đến khi tôi đả bại Nephid Tà Thần.
Trong game, nếu chọn đi route Luce và tiêu diệt Tà Thần, bạn sẽ đến được cảnh kết Luce và nam chính tạo dựng một gia đình hạnh phúc với nhau.
Ngoài cảnh kết đó ra, điều quan trọng là vào thời điểm bạn đánh bại được Nephid Tà Thần, nguy cơ đối mặt với Kết Thảm Phụ thứ 13 sẽ không còn nữa.
“Đùa giỡn với cảm xúc của người khác là xấu lắm đấy...”
Luce ngẩng đầu lên và để lộ vẻ lo lắng khi tôi xoa gáy nói bằng giọng thất vọng.
“T-Tớ xin lỗi. Tớ không cố ý...”
Giọng đáp của cổ chất chứa nỗi đượm buồn.
=================================
[Luce Eltania]
―――――――――
Tâm Trí: [Lo lắng rằng bạn sẽ ghét cổ.]
=================================
Tôi đúng là đồ tồi mà.
Xin lỗi vì đã dồn ép em, nhưng tình cảnh của anh cũng chẳng dễ chút nào...
“À không, tớ hơi nặng lời. Xin lỗi cậu.”
“...”
“Thôi thì cũng đến đây rồi, hay là hai ta nán lại thêm một lúc và tâm sự bên bờ hồ đằng kia đi...”
Tôi nghĩ là mình đã chuyển chủ đề thành công. Tôi cũng đã lên kế hoạch khiến Luce phân tâm bằng nhiều chuyện khác nhau.
Vì vậy tôi chuẩn bị di chuyển và từ tốn tiến hành kế hoạch.
Ngay khi quay mặt lại để bắt đầu bước đi, tôi cảm nhận được sức nặng bên tay phải của mình.
Làn da mềm mại của Luce chạm vào các đầu ngón tay của tôi.
Tôi bất ngờ dừng bước và quay lại.
Luce đang nắm tay tôi.
“...Tớ không định xin phép cậu trước. Chỉ là tớ nghĩ được nắm tay cậu thật tốt biết bao... dẫu cho có bị cậu giận một chút.”
Luce ủ rũ nói trong lúc đan những ngón tay thanh tú, mảnh khảnh vào kẽ tay của tôi.
“Tay cậu có mấy vết chai này.”
Bầu không khí trở nên nặng nề hơn.
Luce ngẩng đầu lên.
Xung quanh chỉ còn tiếng châu chấu kêu inh ỏi. Ánh sáng phát ra từ những ngọn đèn đường như nuốt chửng ánh trăng sáng ngời và soi sáng cho chúng tôi.
Dưới ánh đèn rực rỡ ấy, Luce nhìn tôi với cặp mắt bị khuất bởi tóc mái và cất tiếng hỏi.
“Cậu... là Greung, đúng chứ?”
Kết Thảm Phụ thứ 13―「Lồng Chim」.
Một cái kết xảy ra khi độ hảo cảm của Luce dành cho nam chính vượt ngưỡng giới hạn.
Cô nàng vì không kiểm soát được cảm xúc bản thân nên đã bắt cóc rồi giam cầm nam chính.
Luce đã chăm sóc cho nam chính bằng cả tấm lòng: bón cho ăn hằng ngày, tắm rửa, ân ái, và dành tặng cơn mưa nụ hôn cho cậu.
Cô ấy thì thầm những cảm xúc thầm kín với cậu bằng giọng ngọt ngào.
―‘Em yêu anh, ■■■.’
―‘Em thích anh. Yêu anh, yêu anh nhiều lắm...’
Thời gian không ngừng trôi trong lúc cậu vẫn đắm chìm trong tình yêu nồng nàn của Luce, để rồi Nephid Tà Thần tái sinh và đưa thế giới trở về tro tàn.
Tôi là người đã cứu Luce tận hai lần mặc dù biết được bản chất đen tối ẩn sâu bên trong cổ.
Chính vì vậy, tôi cần phải làm mọi thứ để tránh bị bại lộ thân phận là Greung.
Tôi với Luce là bạn bè.
Kể cả khi Luce không biết giữ khoảng cách và tạo bầu không khí khó xử, tôi có thể chắc chắn một điều rằng, “Chúng tôi chỉ là bạn.”
“Cái gì cơ?”
“Tớ hỏi cậu là Greung phải không...?”
“Là cái gì cơ?”
“...?”
Tôi lập lức chuyển sang chế độ diễn viên và bắt đầu giả nai.
Khi còn đi học, tôi từng có ước mơ muốn trở thành một diễn viên và đã đóng thử rất nhiều vở diễn. Tôi hãnh diện về kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của mình lắm.
Coi bộ biểu cảm của tôi đã làm Luce bối rối, như thể cô nàng không hiểu vì sao tôi lại không biết gì.
“Con quái vật đen. Cậu biết rõ mình đang nói gì mà.”
“Nó...? Cơ mà cậu gọi nó là ‘Greung’ sao?”
“Nó nói với tớ vậy mà... Cậu thật sự không phải là Greung sao?”
“Ngốc ạ.”
Luce sửng sốt, lắc đầu lia lịa. Có vẻ chữ “ngốc” mà cô nàng chưa từng nghe trước đây đã động chạm đến cổ.
“Tớ mà là con quái vật đen đó á? Nếu vậy thì mỗi ngày tớ đâu cần phải chật vật làm gì?”
Tôi đơn giản là Isaac, một người mỗi ngày đều luyện tập chăm chỉ. Cô ấy chắc sẽ không quên điều này đâu.
...Không biết là do tưởng tượng hay sao mà tôi cảm thấy hơi buồn.
“...”
Luce nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tuy vậy, cô nàng không thể nào nhìn thấu kỹ năng diễn xuất của tôi được.
Nét mặt và cử chỉ của tôi đều hoàn hảo từ đầu đến chân.
“Vậy sao... Xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu...”
Luce cụp mắt xuống. Coi bộ cô ấy đã chịu thua.
Tôi không biết chắc Luce cảm nhận được chính xác cỡ nào về bàn tay tôi trên Sảnh Carly.
Nhưng dựa vào việc cổ không thể nhận ra tôi là Greung sau khi chạm vào vết chai trên tay, tôi có thể khẳng định rằng Luce đã không cảm nhận được gì mấy.
Vả lại, tôi không cần nghiêm túc thuyết phục cô nàng, chỉ cần gợi nhắc cổ về sự chênh lệch về mana với kỹ năng giữa tôi và Greung là ổn.
Luce cũng sẽ coi đó là một lý do hợp lý. Cô nàng sẽ không ngốc đến nỗi đi kết luận tôi là một người đã đạt đến cảnh giới Đại Phù Thủy đâu.
Ấy vậy, nhiêu đây vẫn chưa đủ để xóa tan sự sự nghi ngờ của cổ. Luce đã nảy sinh tình cảm với Greung. Vì vậy, sự nghi ngờ của cô ấy tựa như cục than hồng vậy, chỉ cần để lộ ra manh mối nhỏ nhất, nó sẽ bừng lên dữ dội trở lại.
Tôi không thể lơ là được.
“Cơ mà việc cậu thích quái vật cũng lạ đời thật. Mà vậy mới đúng là Luce chứ... Tớ tò mò rồi đó nha. Qua kia ngồi kể cho tớ nghe xem nào...”
“Isaac.”
Luce bỗng ngắt lời tôi.
“Ừm, có gì không?”
Gì nữa đây?
Không hiểu sao, trông Luce bây giờ như một thiếu nữ đang yêu vậy; đầu cúi xuống với hai má đỏ ửng.
Tôi cảm thấy hơi bất an khi thấy cổ vặn vẹo các ngón tay.
‘Bĩnh tĩnh nào.’
Nó không khác gì trước kia cả. Chẳng cần biết phía trước có bao nhiêu thử thách, tôi vẫn sẽ điềm tĩnh vượt qua chúng.
Không lâu sau, Luce hướng thẳng đôi mắt xanh thẳm về tôi.
“Cậu có thể dạy tớ cách để yêu một người nào đó được không?”
Coi bộ...
...ca này sẽ khó nhọc lắm đây.