-Chương 19: Kết thúc Đêm Mặt trời Bất tận (2)-
Ba ngày nữa đã trôi qua.
Renee vẫn không muốn đến Thánh Quốc, và Vera vẫn đi theo sau cô ấy.
Nên là, nếu có người thắc mắc liệu có bất kỳ tiến triển gì trong mối quan hệ của họ không, thì bạn có thể trả lời là, ‘Có vẻ như họ đang ngày càng thân thiết hơn’.
Đầu Vera hướng sang phía Renee.
Chỉ cách hai bước chân. Bên cạnh cô, không phải là phía sau.
Đúng vậy. Vera đã không còn đi theo sau cô ấy. Giờ đây Vera đang bước đi cạnh bên cô.
Đây cũng không phải là một sự thay đổi diễn ra do bất kỳ sự kiện kịch tính nào cả.
Chỉ là vào một ngày, Renee bỗng nói hắn đi gần mình hơn.
- Anh có thể đến gần tôi.
Cô ấy đã nói như thế trong khi đang dạo bước vào hai ngày trước.
Sau đó, cô lại đưa ra mấy lời nhận xét như ‘Nếu anh cứ đi theo đằng sau tôi như thế, thì người ta sẽ nhìn anh đầy quái gở đấy.’ và ‘Tôi không thể nghe anh nói rõ ràng được vì anh đứng cách xa quá.’ nhưng Vera không bao giờ quan tâm đến mọi người xung quanh.
Sự thật rằng Renee đã cho phép hắn được đứng cạnh cô khiến cho trái tim hắn ngập tràn niềm vui, và hắn không tài nào để ý tới điều gì khác được.
Sau một ngày đứng bên cạnh Renee, với trái tim phấn khởi, Vera trở nên bận rộn liếc nhìn Renee vì hắn vẫn chưa quen với việc đứng kế bên cô ấy.
Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào không gian trước mặt. Như tuyết đầu mùa, mái tóc trắng của cô phản chiếu ánh sáng mặt trời khi cô bước đi, tạo ra một sự rạng rỡ chói lọi. Đôi mắt màu lam đối diện với không gian vẫn chứa đựng một ánh sáng thu hút tâm hồn của mọi người.
Một vẻ đẹp có thể thấm sâu vào lòng người.
Vẻ đẹp của cô quả thật là một cảnh quan mà ngay cả khi ánh mắt của cô nhìn thẳng vào không gian, nó vẫn tỏa sáng trong một khung cảnh tuyệt đẹp.
Tuy nhiên, khi được hỏi liệu Vera có yêu cô không, Vera chắc chắn sẽ lắc đầu phủ nhận.
Vera cho rằng cách hắn cảm nhận vẻ đẹp của cô chắc chắn khác xa tình yêu hay dục vọng.
...Theo một cách nào đó, điều này dường như là một sự tự nhiên.
Suốt cuộc đời của hắn, Vera đã bị cuốn hút bởi sự cao quý của Renee, và cảm xúc mà cô gợi lên trong hắn chỉ đơn giản là sự kính phục.
Sự kính phục đó là một cảm xúc không thay đổi dù chỉ trong một khoảnh khắc trong bốn năm qua, và không có lý do gì để nó trở thành một cảm xúc khác chỉ bằng việc nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô.
Ngoài ra, ngoại trừ những vấn đề nhỏ nhoi, cô ấy chỉ mới 14 tuổi và vẫn còn là một đứa trẻ.
Vera không bao giờ ấp ủ bất kỳ cảm tình thấp hèn nào đối với một đứa trẻ như vậy.
Đột nhiên, trong tâm trí Vera, những lời mà cô ấy đã nói trong kiếp trước hiện lên.
Khi được hỏi liệu cô có chắc rằng mọi người khi thấy cô đều có cảm giác yêu cô, cô đã trả lời rằng cô chỉ nói sự thật.
Vera nhớ lại những lời đó và cười.
'Cô đã sai rồi.'
Hắn không biết gì về những người khác, nhưng ít nhất thì hắn không bị cô hấp dẫn theo hướng lãng mạn.
Hắn cảm thấy vui mừng khi nhận ra rằng người phụ nữ ấy, người hành động như thể cô biết tất cả mọi thứ, đã sai về điều này.
Renee tiếp tục nói chuyện trong khi Vera đang trong tâm trạng vui vẻ.
"Thời tiết đẹp nhỉ."
"Đúng vậy."
"Gió cũng mát mẻ."
"Đúng vậy."
"Lần tới anh lại sẽ trả lời 'Đúng vậy' à?"
"Tôi xin lỗi."
Renee thở dài một hơi khi nghe câu trả lời lặp đi lặp lại như vậy.
"Anh không cần phải nói một cách trang trọng. Tôi không phải là một người tuyệt vời như anh nghĩ."
"Thánh nữ đủ tuyệt vời với tôi rồi."
"...Đủ rồi, đừng nói nữa."
Vì một lý do nào đó, Renee cảm thấy nghẹn ngào và không nói nên lời. Đó là vì thái độ của Vera. Cô thật lòng biết ơn hắn vì đã đối xử với cô bằng lòng tốt. Tuy nhiên, mỗi khi hắn đối xử với cô với mức kính trọng quá đáng, cuộc trò chuyện không kéo dài được lâu.
Bất kể cô nói gì, câu trả lời duy nhất cô nhận được là 'Cảm ơn' hoặc 'Đúng vậy'. Và khi cô đùa cợt, cô chỉ nhận được câu trả lời ‘Tôi xin lỗi'. Vậy làm sao cô có thể tiếp tục cuộc trò chuyện?
'Anh ta nghiêm túc quá đi mất.'
Vera mà Renee thấy là một người mà thể hiện khái niệm 'Không có sai lầm'.
Có thể nói rằng 'Sự nghiêm túc' của hắn là một điểm mạnh, nhưng nó càng làm tăng sự bất tiện trong mối quan hệ lúng túng của họ.
Renee thở dài một chút khi ý nghĩ đó hiện lên trong đầu cô.
Đột nhiên, cô cảm thấy cuộc trò chuyện từ ba ngày trước đang hiện lên trong đầu cô.
Gương mặt cô đỏ ửng lên.
Sự nóng bừng đó bắt nguồn từ sự xấu hổ.
Vì một lý do nào đó, ngày đó, cô cảm thấy rất căng thẳng và chìm trong sự khó chịu, cô đã nói một cách thô lỗ với Vera, người không có tội tình gì.
Tôi đã ngay lập tức xin lỗi, nhưng… Tất nhiên là tôi vẫn còn lo ngại.
Hắn chính là người an ủi cô, ngay cả khi cô đã nặng lời với hắn không một lời cảnh báo.
Và thậm chí nếu anh ấy không để tâm, thì việc tôi để ý đến điều đó cũng không nhất thiết sai.
Đó là lý do tại sao cô cho phép Vera được đứng bên cạnh mình.
Đó không phải vì hắn đã im lặng theo sau cô ấy suốt hơn một tuần và thậm chí chịu những cơn giận dỗi của cô, mà hơn hết cô ấy cảm thấy có lỗi vì đã khiến hắn phải đi theo và cảm xúc của cô không được chắc chắn.
Má của Renee ửng đỏ với một tông màu đậm hơn khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu cô.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Vera tiếp tục nói.
“Hửm?”
“Chúng ta đã đến nhà của cô rồi.”
“A… .”
Renee ơi mày ngẩn ngơ như thế làm gì hả!?
Chỉ khi nghe thấy lời nói của Vera mà Renee mới nhận ra rằng cô đã trở về mái ấm của mình sau một ngày đi dạo thường nhật.
“Ưm… .”
Bước chân hai người dừng lại cùng với lời chia tay ngắn gọn của cả hai.
Renee, với một biểu cảm hơi do dự trên khuôn mặt, bặm môi vài lần trước khi nói ra vài lời cuối.
“Vậy thì xin anh hãy về nhà bình an nhé.”
“Vâng, chúc cô một đêm tốt lành.”
“Ừ, vậy nhé.”
Không lâu sau khi cô nói xong, Renee khuất dạng phía sau cánh cửa.
Vera nhìn vào cánh cửa đã đóng lại được một lúc, sau đó thở nhẹ và quay người.
Sau khi dạo bước được một lúc, ngay khi căn nhà Renee ở biến mất khỏi tầm nhìn của Vera, Norn tiếp cận hắn.
“Mọi việc đang ổn hết chứ?”
“Việc thuyết phục Thánh nữ tiến triển như thế nào rồi?”
Nghe thấy vậy, Vera gật nhẹ đầu, nhớ lại mối quan hệ của hắn với cô trong vài ngày qua.
“Vâng, may mắn thay, cô ấy dường như đang mở cửa trái tim của mình ra từng chút từng chút một.”
Mấy ngày đó giờ thoáng lướt qua đầu hắn.
Renee vẫn không nói gì về Thánh Quốc hay là thánh ấn của cô. Tuy nhiên, ngoài việc đó ra, họ đang dần dần thân thiết với nhau hơn, và thái độ của cô đối với hắn đang dần trở nên ôn hòa hơn.
Nếu tôi cứ tiếp tục như vậy, có lẽ một ngày nào đó tôi có thể mở cửa được trái tim của cô ấy.
Có lẽ cô sẽ có thể tự đưa ra quyết định của riêng mình.
Vera nhớ lại suy nghĩ đó và thêm vào trong đầu mình.
“Cô ấy vẫn còn trẻ, vậy nên chúng ta sẽ phải đợi lâu hơn một chút cho tới khi cô tự đưa ra được quyết định của mình.”
Norn tiếp lời khi nhìn Vera, người đã hiển hiện một biểu hiện dịu dàng hiếm hoi, và cười nhẹ.
“Nhân tiện, cô bé chỉ mới mười bốn tuổi. Cô bé ở độ tuổi giống với khi Vera lần đầu đến Thánh Quốc đấy. Liệu hai người có bất kỳ điểm chung nào không nhỉ?”
“...Không có gì cả.”
Vera nhăn mày. Norn cười khúc khích một lần nữa, sau đó thay đổi sắc mặt một chút và nói với Vera bằng giọng thì thầm.
Giọng của anh ta cũng nghiêm túc hơn.
Đó là vì anh ta đã có được một mẩu thông tin mới hôm nay.
“Ngài Vera, việc quan tâm đến Thánh nữ là tốt, nhưng… chúng ta không có nhiều thời gian như tôi đã nghĩ trước đây.”
Ánh mắt của Vera chuyển sang Norn. Norn nhìn vào mặt hắn và nói với một biểu cảm điềm tĩnh.
“Một nhóm các Long nhân đang ở gần đây. Sẽ thật tốt nếu họ chỉ đi ngang qua nơi này, nhưng… Tôi nghĩ là họ biết được gì đó rồi bởi vì họ đang di chuyển giống như có một mục tiêu cụ thể trong tầm ngắm của họ vậy.”
Thông tin tiết lộ về một nhóm các Long nhân đã tiến vào Tỉnh Remeo và liên tục chạy không ngừng nghỉ xuyên suốt ngày và đêm.
Tôi không biết làm sao hay bằng cách nào mà những kẻ đó biết, nhưng bọn chúng chắc chắn không đến đây mà không có bất kỳ thông tin gì.
“Ngày Vera.”
“... Được rồi.”
Ánh mắt của Norn chuyển sang Vera.
Một biểu cảm trông như đang trầm ngâm.
Tuy nhiên, thật khó để đoán cho chính xác được Vera đang suy tính điều gì chỉ bằng việc nhìn vào mỗi biểu cảm của hắn.
“Tôi sẽ lo liệu việc này. Ngài Norn, chỉ để đề phòng, liệu anh có thể gửi một yêu cầu cứu viện tới Thánh Quốc được không? Chỉ với số lượng nhỏ là được. Sẽ không tốt nếu vô cớ thu hút quá nhiều sự chú ý.”
“...Vâng.”
“Cám ơn anh.”
Nói đoạn, Vera đi bộ tới khu vực ngoại ô của ngôi làng.
“Tôi sẽ trở lại vào buổi bình minh.”
Những lời hắn nói kết thúc vỏn vẹn tại đó.
***
Trong cái sự u ám tối tăm của khu rừng, một bãi đất trống hiện rõ ở giữa.
Vera yên vị trên một tảng đá ở giữa bãi đất trống và suy tư.
‘Đám Long nhân đang tiến đến đây.’
Con đường nhanh nhất xuyên qua tỉnh lẻ Remeo này chính là lối mòn vào khu rừng này, vậy nên không có lý gì mà chúng sẽ không đến đây.
Chỉ có duy nhất một lý do để chờ đợi bọn chúng.
Đó là để đối phó với chúng trước khi chúng điều tra sâu hơn về sự tồn tại của Renee.
‘Nếu mà suy nghĩ một cách logic thì…’
Đưa cô ấy tới Đất Thánh mà không phải chiến đấu với họ mới là quyết định đúng đắn.
Sự thật rằng một nhóm Long nhân đã đi được đến nơi này sẽ có nghĩa là các nhóm khác cũng sẽ sớm nối gót theo.
Mọi thứ cũng chẳng kết thúc tại đó nữa. Những Tín đồ của Màn đêm cũng sẽ đến. Nếu có bất kỳ sự xáo trộn nào vào lúc chặn đường bọn chúng, nó cũng sẽ thu hút cả sự chú ý của những nhóm khác.
Nói cách khác, số lượng kẻ thù cần được ngăn chặn sẽ tăng dần theo thời gian.
Nắm-
Bàn tay Vera nắm vào chuôi kiếm.
Hắn hiểu điều đó. Quyết định mà hắn đang đưa ra giờ giống như là quyết định của một kẻ ngốc vậy.
Hắn đang chờ đợi cô ấy, chờ đợi cô mở cửa trái tim của mình. Đó là quyết định mà hắn đưa ra dựa trên cảm xúc của hắn.
Tuy nhiên, sau cùng, đó lại chính là niềm tin của Vera vào sự chính trực của cô đã dẫn đến quyết định như thế. Đó là vì hắn tin tưởng vào nghị lực của cô.
Nếu đó là Renee, hắn tin tưởng rằng cô sẽ có thể tự thân mình đứng dậy giữa chốn tuyệt vọng mà bước đi đầy kiên định, vậy nên hắn nghĩ rằng mình không nên phớt lờ ý chí của cô.
Đó cũng là một cảm xúc mà có liên quan tới nỗi lo sợ.
Nếu hắn phớt lờ ý chí của cô và làm theo ý mình, chẳng phải việc đó sẽ sinh ra thêm oán hận sao?
Và có lẽ lần này, ánh sáng của cô sẽ quay lưng với hắn.
Chính là vì nỗi lo sợ ấy, một cảm xúc mà Vera chưa bao giờ cảm nhận được khi trước.
Vera cảm thấy hơi thở của hắn như cuộn lên từ tận cùng của linh hồn mình trước cái suy nghĩ nặng nề không tưởng đó.
‘... Mình cần phải bình tĩnh lại.’
Tôi phải trấn an tâm trí mình.
Tôi đã rất siêng năng cho đến giờ. Tất cả là vì điều này.
Tất nhiên, hắn không chỉ nhận ra sự thật rằng bản thân mình đã kiêu ngạo và thiếu hiểu biết. Hắn cũng đã từng bước xây dựng sức mạnh của mình.
Hắn đã có thể sử dụng thánh lực một cách có hệ thống, điều mà hắn đã ban đầu thấm nhuần nó vào nắm đấm của mình.
Hắn đã dồn nhiều công sức hơn để phát triển thể trạng của mình hơn so với quá khứ.
Chỉ tính riêng mỗi cấp độ về sức mạnh, thì nó đã được nâng lên tới một cấp độ mà có thể so được với kiếp trước của tôi.
Vera nhắm mắt lại và nhìn thẳng vào tâm hồn của mình, xóa tan những lo lắng bủa vây hắn.
Trên cái linh hồn u ám ấy, lời thề được khắc sâu vào trong linh hồn hắn.
Tôi sẽ sống vì Thánh nữ.
Là một lời thề được viết lên bởi chính ý chí của hắn.
Vera cẩn thận nhìn vào lời thề, sau đó mở mắt ra và đưa mắt nhìn phía trước.
Phía cuối ánh mắt của hắn, các long nhân đang tiến đến chỗ hắn với những bước chân vội vàng. Vera nheo mắt lại và tập trung ánh mắt mình vào đám long nhân đang tiếp cận mình.
‘... Năm tên.’
Bọn chúng trông vô cùng quả quyết đến mức có thể nhìn rõ được ngay cả trong bóng tối.
Các vảy tối màu xuất hiện trên cơ thể hầu như trần trụi của chúng. Những đôi mắt lấp lánh dưới ánh trăng giống như của loài bò sát.
Long nhân.
Được coi như là một người con trai vô hiếu, kẻ thèm khát quyền năng thuộc về con rồng cha của nó.
Sau khi xác nhận rằng bọn chúng đang tiếp cận, Vera đứng dậy khỏi tảng đá mà hắn đang ngồi trước đó và rút kiếm mình ra.
Schwiing-
‘... Mình chỉ cần ngăn chúng lại.’
Không quan trọng nếu quân số của chúng lên đến hàng trăm hay hàng nghìn, chỉ mình hắn là đủ để ngăn lại.
Hắn không có quá yếu đến mức không thể làm được việc đó.
Hắn vẫn vung kiếm như một con thú. Một thanh kiếm thích hợp hơn với việc tước đoạt mạng sống thay vì bảo vệ nó.
Tuy nhiên, ngay cả một thanh kiếm như thế cũng là đủ để câu một chút thì giờ để cô ấy có thể tự đứng lên bằng chính sức mình.
Giữa dòng suy nghĩ ấy, các long nhân dừng bước trước bãi đất trống.
Vera nhìn vào năm cái hình bóng đang biểu thị sự cảnh giác đối với hắn và phóng ra thánh lực thứ đã bị giam kín bên trong mình.
Việc đó chính là để cho thấy cái ý niệm rằng không cần phải cho chúng bất kỳ khoảnh khắc nghỉ ngơi nào.
Một cuộc đối đầu ngắn ngủi. Sự tĩnh lặng theo sau đó.
Chẳng bao lâu sau đó, một giọng nói trang trọng vang lên.
“Ta tuyên bố.”
Vút-
Thánh lực bùng phát từ cơ thể của Vera.
“Từ lúc này, toàn bộ ma thuật và các phép thần chú có thể được thi triển trong kết giới này đều bị cấm.”
Những đường viền màu xám của thánh lực xoáy lên. Trên thánh lực màu tro, một điều luật được khắc lên một màu vàng rực.
“Dựa theo điều luật đó, những ai ở trong kết giới sẽ nhận được cải thiện về thể chất tương đương với sức mạnh ma thuật như một khoản bồi thường.”
Một cảm giác gia cố tăng đột ngột tràn qua cơ thể hắn. Các cơ bắp trên toàn bộ cơ thể được đánh thức. Vera cảm nhận được sức mạnh tràn đầy và nhìn chằm chằm vào những long nhân trước mặt mình.
“Tuy nhiên, những kẻ dám phá vỡ điều luật sẽ phải trả giá và hậu quả là trái tim của chúng sẽ ngừng đập.”
Những Long nhân, kẻ thù của hắn, bước về phía trước. Đôi mắt chúng co giật.
Chúng hẳn đã đánh hơi được một số thứ kỳ lạ trong dòng chảy của thánh lực được triệu hồi ra.
Hắn đã ước rằng chúng không phải là những kẻ ngu ngốc. Vera cảm thấy một chút đáng thương cho chúng và thuật lại điều luật.
“Tất cả những luật trên được thực thi dưới cái tên Lushan.”
Vun vút-
Thánh địa gầm vang. Các điều luật được đặt ra, và hiện tượng đã hiện thực hóa.
Vera, cảm nhận năng lượng tích tụ trong cơ thể dựa trên điều luật, nâng cao thanh kiếm lên và nghiêng mình về trước.
Đây không phải là một tình huống thuận lợi cho Vera. Bởi vì chúng là những kẻ mang trong mình dòng máu của rồng, được tôn vinh như là những bậc thầy của ma thuật, do đó, sự bồi thường mà chúng sẽ nhận được trong không gian này là khá cao.
Tuy nhiên…
‘Thật là thú vị.’
Nhưng đó chưa đủ là lý do để hắn phải chịu thua cuộc.
“Rooaar!”
Những long nhân bên cánh phải lao tới. Tốc độ vượt qua ranh giới của nhận thức.
Thế nhưng hắn đủ nhanh nhẹn để phản đòn.
Vera vung kiếm một đòn ngắn, có kiểm soát và ngay lập tức lấy đầu tên long nhân đang tiến tới.
Tung tóe-
Một âm thanh chẻ đôi vang lên. Và trong khoảnh khắc tiếp theo, một cái đầu bay lên không trung. Cái đầu bị chặt đứt cùng máu bắn vương vãi, rơi xuống mặt đất đầy bụi bặm.
‘Còn bốn.’
Ánh mắt Vera chuyển sang phía trước.
Bọn chúng nhìn hắn trong hoảng loạn còn Vera thì nhìn chằm chằm vào chúng và sửa lại tư thế dùng kiếm của hắn.
Dù chúng có trở nên mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cuối cùng cũng vô nghĩa.
Như thường lệ, với Vera, xẻ đôi một thứ gì đó là việc mà hắn tự tin nhất.
-Kết thúc chương 19-