-Chương 18: Kết thúc Đêm Mặt trời Bất tận (1)-
“Vậy thì tôi sẽ rời đi.”
“Vâng, ngủ ngon nhé.”
Phía cuối ánh nhìn của Vera là Renee, người đang cúi nhẹ đầu chào và tiến vào ngôi nhà mái đỏ.
Vera xoay người và rời khỏi ngôi làng sau Renee, người vừa mở cánh cửa và hoàn toàn khuất đi khi đi vào trong ngôi nhà.
‘...Kể từ hôm nay.’
Màn đêm lại quay về.
Vậy nên chu kỳ lâu dài của tuần của đêm mặt trời bất tận cuối cùng cũng kết thúc.
Thêm nữa, điều đó cũng có nghĩa là từng phe phái, những kẻ đang tung hoành truy quét dọc khắp lục địa, dần dần bắt đầu thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại.
Tôi không hề sợ. Tôi thậm chí còn không lo lắng.
Bọn họ chỉ chuẩn bị thu hẹp phạm vi tìm kiếm, bởi vì một tuần là không đủ để xác định được Renee.
Họ không có quyền năng của sự Chỉ dẫn.
Nói cách khác, chẳng có cách nào để xác định ra được cô ấy ngay tức thì.
Cách duy nhất để xác định được cô là để ý đến hành tung của Thánh Quốc, nhưng trong trường hợp này, ngay cả việc đó cũng là vô ích.
‘Bởi vì mình chính là kẻ đã hành động.’
Vì ngay từ đầu Thánh nữ chưa từng rời khỏi Thánh Quốc, nên bất kể họ có cố gắng thu thập thông tin đến đâu đi nữa thì họ sẽ không thể tìm ra được điều gì bởi vì cô ấy chưa bao giờ tồn tại trong mớ thông tin đó, chưa kể đến việc chưa bao giờ gặp mặt cô ấy. Vậy nên họ không thể xác định được Thánh nữ qua mấy cách đó.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là họ sẽ không bao giờ tìm thấy cô.
Lục địa có phép thuật. Nếu thánh lực tồn tại, thì thần chú cũng tồn tại.
Nếu bọn họ chủ động sử dụng phép thuật, dù sớm hay muộn thì họ sẽ có thể xác định ra một vị thánh.
Vera quay trở ra lối vào của ngôi làng trong khi suy ngẫm những ý nghĩ như vậy và tìm thấy Norn đang đứng đợi hắn. Nhìn thấy anh ta, hắn cúi chào nhẹ.
“Anh đây rồi.”
“Vâng.”
“Anh tìm ra được cái gì rồi?”
“Đế Chế vẫn đang dang dở việc tìm kiếm và hiện đang ở vùng trung tâm. Có vẻ như họ đang cố gắng tìm thánh nữ ngay trong chính đất nước họ.”
“Tòa tháp Phép thuật thì sao?”
“Tương tự vậy, có vẻ như bọn họ đã mở rộng phạm vi tìm kiếm tới các khu vực trung tâm và phía nam. Liên Hiệp thì đang di chuyển thẳng về phía tây. Có vẻ là cũng có một chút động tĩnh từ bên trong.”
Vera gật đầu khi hắn nghe báo cáo của Norn.
Đây là việc mà Vera làm đầu tiên ngay khi hắn nhận ra Renee không muốn đến Thánh Quốc.
Là việc cho Norn đi theo hắn để nắm bắt được hành tung dọc khắp lục địa.
Không quan trọng việc hắn có dư dả thời gian hay không thì chẳng phải ít nhất hắn cũng nên chuẩn bị cho mọi tình huống chứ, đúng không nào?
“Vậy còn các nhóm khác thì sao?”
“Có vẻ như việc các Long nhân di chuyển với số lượng lớn đang được ghi nhận khắp nơi trên lục địa. Về phần những ‘Tín đồ của Màn đêm’.... Như cậu cũng đã biết rồi đấy, họ không thể hành động được gì xuyên suốt các đêm của mặt trời bất tận.”
“Tôi hiểu rồi. Cám ơn anh vì đã làm việc chăm chỉ.”
“Tôi chỉ làm những gì nên làm thôi mà.”
Norn cúi đầu mình xuống.
‘Mình có nên thả lỏng không nhỉ?’
Vera tính toán hướng đi mà họ nên chọn lấy trong tương lai qua việc phân tích kiến thức của hắn ở kiếp trước và kiểm tra xem liệu có các yếu tố nào đi ngược lại với tình huống hiện tại hay không.
‘Chắc hẳn những kẻ sẽ tới được chỗ chúng ta đầu tiên sẽ là các Long nhân.’
Với dòng máu lai tạp của rồng –những kẻ kiếm tìm quyền năng của một vị thánh để vươn xa hơn khỏi sức mạnh mà họ làm chủ.
Bọn họ là những kẻ có nước đi của riêng mình và có một mạng lưới thông tin độc lập, vậy nên họ hẳn sẽ là những kẻ đầu tiên xác định được Thánh nữ.
‘Kế tiếp thì chắc là… các Tín đồ của Màn đêm.’
Những kẻ kiếm tìm Thánh nữ để xóa bỏ lời nguyền khắc trong máu của họ.
Họ không thể lộ diện được vào ban ngày, nhưng mặt khác, vào ban đêm, họ lại có thể di chuyển nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Thêm nữa, cơ thể của bọn họ tương khắc với thánh lực theo bản năng, vậy nên một khi nhìn thấy Renee, họ sẽ ngay lập tức biết rằng Renee chính là vị Thánh ấy.
Sau đó, trong đầu Vera, con đường mà những đám người đó đi qua trong kiếp trước đến với tâm trí hắn.
‘Đế Chế không thể xác định được Thánh nữ cho tới phút giây cuối cùng. Tòa tháp phép thuật thì lại tiến về phía bắc do xung đột với Long nhân, và Liên Hiệp thì không phải là mối lo một khi băng qua được biên giới, vậy nên chúng ta cũng chẳng cần vạch ra đối sách với bọn chúng làm gì.’
Đấy không chỉ là đoán mò. Vì tổng hợp lại kiếp trước đều diễn ra chính xác như vậy, sự việc vẫn sẽ tiếp tục trừ khi có sự thay đổi lớn.
Bên cạnh đó thì nó cũng là lý do tại sao Vera vẫn có thể ung dung tự tại.
Nếu chỉ có mỗi ‘Long nhân’ và những ‘Tín đồ của Màn đêm’, thì sức mạnh của mỗi Vera thôi cũng là đủ để quét sạch chúng.
‘...Cũng không đến nỗi nào.’
Tôi hiện giờ vẫn có thể thả lỏng.
Trong trường hợp tệ nhất, tôi sẽ buộc phải đưa cô ấy đến Đất Thánh, nhưng vẫn còn sớm.
Vera không muốn áp đặt lên sự lựa chọn của Renee. Hắn muốn cô ấy có thể tự lực cánh sinh mà đưa ra quyết định vào phút cuối.
Sao lại không chứ? Bởi vì cô là người đã cho hắn thấy tia sáng của cuộc đời trong kiếp trước.
Cô ấy không hề áp đặt những tư tưởng của mình lên hắn. Cô ấy không hề ngó lơ ý chí của hắn. Cô ấy làm rung động trái tim hắn chỉ bằng việc ở bên cạnh hắn, vậy nên sự lựa chọn của riêng cô cũng phải xứng đáng được tôn trọng.
‘...Vẫn chưa đâu.’
Tôi muốn đợi cô ấy lâu thêm một chút nữa.
Trong khi Vera vẫn còn đang bận suy nghĩ, Norn, người đang quan sát hắn, thận trọng chớp lấy thời cơ để hỏi một câu.
“ À Ừm… Vậy thì chuyện gì đã xảy ra với Thánh nữ rồi?”
“Tôi không nghĩ là cô ấy đã sẵn sàng đâu.”
“Ra là vậy.”
Norn, người đang nhìn Vera mà đáp lại với giọng điệu lo lắng, cảm thấy rằng khuôn mặt của Vera giống y như cái khuôn mặt mà anh ta từng thấy trước đó khi quan sát hắn.
Một khuôn mặt trông ngu người đến khó tả.
Đó chính là cái biểu cảm khớp với cái khuôn mặt hắn.
Tôi thật ngạc nhiên làm sao. Vera, người vẫn luôn thể hiện sự vững vàng kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau, lại phơi ra cái vẻ mặt trông đần thối chả khác gì cặp song sinh cả, và tôi cứ nghĩ chuyện gì đó to tát lắm đã xảy ra vậy.
Tuy nhiên, nghe thấy những câu từ ấy, rằng Vera muốn tôn trọng quyết định của Quý cô Thánh nữ này, anh ta nhận ra rằng hắn vẫn ổn.
Ngoài việc đó ra, anh ta không thể xóa bỏ được cái câu hỏi vẫn vẫn bám víu lấy tâm trí anh.
‘Liệu cậu ta yêu thánh nữ rồi sao?’
Đôi mắt của Norn thu hẹp lại.
Chẳng phải nghe rất là hợp lý sao?
Trước khi anh ta rời đi, Thánh nữ, người mà Norn thấy chỉ trong phút chốc, là một con người đẹp đẽ tới mức mà anh ta không thể làm gì ngoài việc thốt lên.
Hơn nữa.
‘Cậu ta đang ở cái tuổi thanh niên trai tráng cơ mà?’
Vera là một chàng trai trẻ chỉ vừa bước sang tuổi 18. Đây là thời khắc tuổi thanh xuân của hắn.
Norn hoàn toàn thấu hiểu cho những cảm xúc của hắn.
Tôi hiện tại đã có vợ con, nhưng bản thân ngày trước thì như thế nào nhỉ? Mỗi khi thấy một cô gái với bộ váy ngắn, tôi sẽ luôn bị phân tâm và say sưa cả ngày.
Anh ta bí mật gật đầu và không thể nào ngừng việc cười như một người cha khi nhận ra điều đó.
‘Tôi sẽ luôn cổ vũ cho cậu.’
Tất nhiên, tình yêu là thứ cảm xúc không thể nào có được chỉ từ một bên, nhưng Norn tin vào Vera, một con người chăm chỉ mà anh ta đã gặp được.
Vera là một con người nghiêm túc với mọi thứ, vậy nên sự chân thành của hắn chắc chắn sẽ đến được với cô ấy.
“... Tại sao anh lại nhìn tôi như thế?”
“Không có gì cả.”
Vera cau mày. Norn nhìn hắn và mỉm cười.
Mặc dù cả hai đang hành động cùng nhau cho nhiệm vụ hộ tống này, họ lại mang hai dòng suy nghĩ khác nhau trong tâm trí họ.
*
Ngày hôm sau, Vera đi theo Renee, bước chân hai người khớp với nhau.
Hắn lặng lẽ đi theo cô ấy như thể hắn là chiếc bóng của cô vậy.
Thỉnh thoảng cũng có những lúc tán gẫu, nhưng thứ dành phần lớn thời gian là việc bước đi trong sự im lặng.
Đó là một tình huống mà có lẽ là cảm thấy rất không thoải mái khi nhìn qua, nhưng đây vẫn là một tình huống ổn thỏa đối với Vera.
Chỉ bằng việc đi theo cô ấy, hắn có thể xác nhận rằng cô ấy vẫn ổn.
Ngọn lửa âm ỉ mà hắn đang theo đuổi tiếp tục bùng cháy.
Chỉ bằng việc có thể nhìn thấy cô ấy bằng chính đôi mắt của mình, Vera có thể cảm nhận thấy sự thanh thản ẩn sâu bên trong hắn.
Hắn vẫn tiếp tục đi theo cô. Phong cảnh nơi đây, thứ vẫn luôn giữ lấy hình ảnh của nó trong suốt cả tuần của đêm mặt trời bất tận, chậm rãi thay đổi màu sắc qua thời gian.
Khi mà mặt trời buổi trưa hết chiếu rọi lên mặt đất, những chiếc bóng vốn lu mờ lúc trước từ từ giãn dài ra theo thời gian. Cùng lúc đó, bầu trời chậm rãi khoác lên mình một màu hơi đỏ khi mà hoàng hôn thêm vào vẻ chiều tà cho những rừng cây xanh.
Chỉ sau khi quãng thời gian đó đã trôi qua thì Renee hỏi một câu.
“...
Vị hiệp sĩ không thắc mắc bất kỳ điều gì ư?”
“Ý của cô là sao?”
“Anh không nghĩ nó buồn cười sao? Một cô gái mù cứ đi bộ cả ngày như thế này. Cô ta còn không thể nhận biết được hiểm nguy vì không thể thấy chúng được.”
Đôi mắt của Vera nhìn vào Renee khi nghe thấy những lời ấy. Câu trả lời là, vẫn như mọi khi, một lời nhận xét thiếu tôn trọng.
“Chẳng buồn cười chút nào cả.”
“Thật sao? Anh là một ngoại lệ đấy.”
Những gì theo sau lại là sự im lặng. Phía sau tiếng ‘tap’ của cây gậy cô dùng, đi theo đó là tiếng dậm chân đến từ những bước chân của hắn.
Renee tiếp tục nói sau khi được thêm một lúc.
“Tôi đang cố học thuộc đường đi. Bởi vì tôi không thể nhìn thấy được nên nếu có dịp khi mà tôi đi lấy thứ gì đó mà tôi cần ở bên ngoài, tôi có thể dễ dàng tìm đường đi.”
“Thật tuyệt đấy.”
“Thật ngu ngốc mới đúng.”
Renee dừng bước. Bước chân của Vera đồng thời cũng dừng lại theo.
Phía cuối anh nhìn của Vera, Renee nhìn thẫn thờ vào không trung và tiếp tục lẩm bẩm.
Một tiếng cười bất lực thoát ra từ môi của cô.
“Thực ra, tôi biết. Rằng tôi không cần phải ra ngoài ngôi làng một mình. Nếu có gì đó lớn chuyện xảy ra với ngôi làng, vậy thì sẽ chẳng có bất cứ điều gì mà tôi có thể làm.”
Sự buồn rầu pha trộn cùng một sắc thái của sự phẫn nộ và sự bất lực.
Đó là những cảm xúc len lỏi trong từng lời nói của Renee.
“Thậm chí nếu vị Thánh mà vị hiệp sĩ đây đang tìm kiếm là tôi, tôi sẽ không phải là người mà vị Hiệp sĩ mong đợi. Tôi không thể làm được bất kỳ việc gì một mình cả… Tôi bị mù, không thể nhìn thấy.”
Cô ấy tỏ ra chán nản. Cô đang rơi vào tuyệt vọng.
Chỉ khi đó Vera mới nghĩ rằng Renee năm 14 tuổi có vẻ có một chút dễ đoán hơn.
Thêm vào đó, hắn có thể hiểu rõ những cảm xúc như thế đến từ đâu.
Sự bất lực. Thứ vẫn luôn dai dẳng dày vò Vera khi hắn còn trẻ người non dạ ấy lại đang ám lấy Renee khi cô đang ở tuổi 14.
Hắn vẫn không biết khi bị mù thì sẽ cảm thấy như thế nào. Tuy nhiên, Vera có thể đồng cảm với sự bất lực đến dường nào của cô.
Nỗi sợ của việc không thể làm bất kỳ điều gì cả. Nỗi sợ của việc cứ sống mãi như thế tới lúc chết đi. Một cảm giác ký sinh mà gặm nhấm đi trái tim của bạn và ăn mòn cuộc đời bạn.
Đó chính là cảm giác của sự bất lực.
Tôi nên nói gì đây bây giờ? Liệu tôi có thể an ủi cô ấy bằng việc nói cho cô cách để giải quyết nó?
Khi Vera tiếp tục suy nghĩ, hắn nhớ lại những từ mà cô đã nói với hắn hằng ngày trong kiếp trước, và nói toạc ra.
“Cô không thể nói trước được điều gì đâu.”
Đó là những từ mà cô ấy luôn nói, vậy nên hắn mới bám víu được sự sống của mình. Nhờ thế hắn mới có thể đứng lên được trên chính đôi chân mình.
Nhưng lời hồi đáp mà hắn nghe thấy lại tràn ngập trong sự khinh miệt đến sâu thẳm.
“Cái gì cơ? Tôi có lẽ sẽ có thể nhìn thấy bằng mình một lần nữa đấy. Ý anh muốn nói là như vậy chứ gì?”
Renee quay lại và đối mặt với Vera. Vera mở miệng hắn một lần nữa sau khi liếc nhìn qua biểu cảm cau có của Renee.
“Cô không thể nói trước được điều gì đâu. Thậm chí những vị Thần ở Cõi trên hẳn cũng không biết liệu vị Thánh đó có thực sự là một người phụ nữ không thể làm được việc gì cho ra hồn, hay liệu cô ấy sẽ trở nên thực sự Vĩ đại.”
“Chẳng có gì đáng cười cả. Và tôi không phải là Thánh nữ.”
“Tôi xin lỗi.”
Renee mím môi. Lông mày cô nhăn lại.
Renee, người đang hạ thấp đầu xuống với một biểu cảm như vậy, sau đó tiếp tục với một hơi thở dài.
“Tôi xin lỗi. Tôi đã quá bức xúc. Không phải là lỗi của vị hiệp sĩ đây đâu… .”
Nói đoạn, Renee quay người lại và bắt đầu đi tiếp.
Ngay khi cây gậy vừa chạm đất.
Vera nhìn vào tấm lưng cô và nói ra những lời sau, cùng với sự chân thành vô bờ bến.
“Rất nhiều người vấp ngã. Thậm chí là vào chính khoảnh khắc này, có rất nhiều người đang phải run rẩy trong sự sợ hãi.”
Sững-.
Renee dừng bước. Ánh nhìn của cô vẫn hướng thẳng về trước, vậy nên Vera không thể thấy được biểu cảm của cô.
“Tuy nhiên, tôi chỉ biết một vài người bất khuất mà không chịu khuất phục trước tình huống như vậy.”
Vera nhìn Renee từ sau lưng cô và tiếp tục nói.
Hắn nhớ lại những lời mà cô đã nói với hắn ngày hôm đó, hắn nói ra những từ tương tự vậy trong lời nói của mình.
“Thánh nữ… Cô đang chán nản, ấy vậy mà cô vẫn chưa dừng bước.”
Cô ấy khác xa hắn.
Cô ấy vẫn đang bước đi, không như chính bản thân hắn, kẻ chỉ liên tục ngã sâu hơn vào khu ổ chuột trong khi than thân trách phận với cả thế giới.
“Cô đang làm hết sức mình vào hôm nay cho một ngày mai mà cô thậm chí còn không biết liệu nó có tồn tại hay là không.”
Vì thế, vào phút cuối, cô ấy đã trở thành thứ ánh sáng mà khuất phục được cả kẻ tàn độc này.
“Vậy nên, không ai biết được tương lai của Renee sẽ như thế nào.”
Cô ấy không hề bất lực một chút nào cả.
Vera nói như thế bằng tất cả trái tim của hắn và cúi đầu xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, sự im lặng bao trùm lấy nơi đó. Gió thổi vút. Cái bóng của cô, thứ đang ngày một dài ra theo sự chậm rãi của hoàng hôn, đã đổ lên phía trước Vera, người vẫn giữ đầu mình cúi xuống.
Bỗng nhiên.
Âm thanh của cây gậy gõ xuống mặt đất vang lên.
Cô ấy tiếp bước mà không nói một lời đáp lại.
-Kết thúc chương 18-