Gương mặt Văn Nhã lập tức trở nên rạng rỡ, phần vì Thần Côn được bình an, phần vì điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ sớm thu thập được thông tin hữu ích. Tính tới thời điểm này, anh ta là người duy nhất giật lại được mạng sống từ tay hung thủ.
Khi chúng tôi chạy tới phòng bệnh, trong đó đã vây chật kín, ngoài anh Điên, còn có nhiều bác sĩ, y tá. Một bác sĩ đang làm một loạt xét nghiệm huyết áp cho Thần Côn, trên màn hình theo dõi điện tâm đồ đặt ở bàn bên cạnh, nhịp tim của Thần Côn rất chậm, biên độ dao động không mạnh.
Tôi nhìn về phía Thần Côn, anh ta nằm trên giường, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn còn rất nhợt nhạt, môi khô nứt nẻ, hai mắt khép hờ.
Chúng tôi đứng cả sang một bên, đợi bác sĩ kiểm tra xong, anh Điên sốt sắng bước tới hỏi: "Sao rồi?"
"Ngạt thở dẫn đến não thiếu oxy, lại dùng thuốc ngủ quá liều, hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại. Mọi người có thể đỡ anh ấy dậy đi lại một chút, tốt nhất là không nên hỏi quá nhiều." Dặn dò xong mấy việc này, bác sĩ liền cùng các y tá rời khỏi phòng bệnh.
"Anh Thân, anh thấy thế nào rồi?" Tôi đi đến bên giường hỏi thăm.
Thần Côn hơi nghiêng đầu sang phía tôi một chút, khóe miệng cố gắng nhếch lên nở nụ cười: "Cũng ổn, chắc không chết được đâu."
"Anh Thân, tối qua ai ở nhà anh thế?" Văn Nhã hỏi.
"Tối qua..." Thần Côn cau mày.
"Anh đừng vội, cứ từ từ nhớ lại." Thấy Thần Côn hình như hơi khó chịu, tôi vội vàng nhắc nhở.
"À, tôi nhớ ra rồi, tối qua anh Điên đưa tôi đến dưới lầu, tôi một mình lên nhà... Vào nhà, tôi lấy nước trong bình uống, thấy rất buồn ngủ, liền lên giường ngủ luôn. Sau đó... sau đó nữa thì không biết gì cả. Sao tôi lại ở bệnh viện thế này?"
"Nhà anh bị hở ga, cũng may phát hiện kịp thời, nên chưa gây hậu quả nghiêm trọng." Văn Nhã trả lời.
"Đúng rồi, anh Thân, sau khi vào nhà anh có khóa cửa không?" Tôi nóng lòng hỏi.
"Hình như là khóa rồi, tôi nhớ là anh Điên hình như còn gọi điện nhắc tôi khóa cửa mà..."
Anh Điên đứng bên cạnh lập tức nói: "Tôi gọi điện cho cậu lúc nào?"
"Là tôi gọi." Tôi vội vã giải thích. Thần Côn đúng là đầu óc vẫn còn hơi chậm chạp nên nhớ nhầm.
Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa rồi, lời kể của Thần Côn đã phủ nhận hai giả thiết lúc đầu Văn Nhã nói. Thần Côn về nhà một mình, sau khi vào nhà đã uống nước, sau đó lên giường đi ngủ, giữa chừng không hề mở cửa cho ai cả.
Nếu nói như vậy, thì nước trong bình đã bị ai đó giở trò từ trước rồi, hung thủ sau khi bỏ thuốc ngủ vào, đã ẩn nấp trong chính nhà Thần Côn, đợi thuốc ngủ phát tác mới hành động.
Anh Điên lập tức cho người đến nhà Thần Côn kiểm tra thành phần của nước trong bình.
"Sao lại lắm cao thủ mở khóa thế nhỉ?" Rõ ràng Văn Nhã cũng nghĩ tới việc hung thủ đột nhập nhà Thần Côn từ trước, mới buông một câu than thở.
Mà đúng thật, vụ án này, cho tới thời điểm hiện tại đã xuất hiện hai người có biệt tài mở khóa. Từ chiều tới tối qua Tần Dương luôn bị chúng tôi giám sát, có thể loại bỏ khả năng cậu ta là hung thủ.
Khi ở nhà Thần Côn, có một khoảnh khắc tôi từng nghi ngờ anh Điên. Nhưng anh Điên tối qua cũng ở cùng chúng tôi, đên cuối cùng mới đưa Thần Côn về nhà, không thể nào mai phục trong nhà Thần Côn được.
Như vậy, suy đoán người quen gây án của chúng tôi trước đấy cũng không vững vàng nữa. Chỉ cần có kĩ thuật mở khóa, người lạ có thể đột nhập vào phòng Thần Côn, và Thần Côn cũng không hề nhìn thấy diện mạo hung thủ.
"Anh Thân, buổi tối Hồ Viễn xảy ra tai nạn, sau đó có phải anh gọi điện cho chủ chiếc xe việt dã không?" Tôi muốn xác nhận lại việc này.
Thần Côn nhẹ nhàng gật đầu.
"Bản ghi chép lời khai của lái xe anh để đâu rồi? Hôm nay chúng tôi đến Đội Cảnh sát giao thông kiểm tra hai chiếc xe kia, phát hiện một số vấn đề, muốn kiểm tra lại xem người lái xe nói thế nào." Chuyện này Văn Nhã không tiện hỏi, nên tôi hỏi thay cô ấy luôn.
"Trong ngăn bàn làm việc của tôi, cậu cứ đến thẳng đó lấy là được, không khóa đâu." Thần Côn trả lời, giọng nói rõ ràng đã nhỏ hơn trước, tôi phải cúi xuống ghé sát vào anh ta mới nghe thấy.
"Được rồi đấy, Lục Dương. Thần Côn vừa thoát khỏi quỷ môn quan, giờ vẫn còn yếu lắm, để cậu ấy nghỉ ngơi thêm đã. Vụ án cũng không thể vội vàng trong chốc lát được." Anh Điên khuyên.
"Vâng." Tôi đáp lại.
Lúc này, tôi thấy môi Thần Côn mấp máy, hình như đang nói gì đó, vội lại gần một chút, nghe thấy anh ta nói: "Giúp tôi thò chân tay ra, nóng quá."
Tôi liền lật chăn lên, để hở hai cánh tay và bàn chân Thần Côn ra.
Tay phải Thần Côn cắm kim truyền, tay áo đã được xắn lên. Trong khi lật chăn ra, tôi thấy trên cẳng tay anh ta có một vết sẹo dài khoảng mười phân, trông như vết dao cắt.
Đúng lúc đó điện thoại của tôi đổ chuông, là bên Trinh sát kĩ thuật gọi tới. Tôi ra khỏi phòng bệnh rồi bấm nút nghe, đầu bên kia báo số máy gửi MMS cho tôi là một thẻ sim mới, không có thông tin cá nhân, lịch sử sử dụng chỉ có đúng một mục.
Giờ gọi lại số điện thoại đó, hệ thống đã báo tắt máy, bằng thông tin từ trạm của công ty di động, định vị cuối cùng trước khi tắt máy là ở một khu dân cư, sau khi tìm hiểu thì đó chính là khu nhà Thần Côn ở. Họ có phái một số người đến, căn cứ vào những sự việc xảy ra vào tối hôm qua, kiểm tra kĩ lưỡng hơn, cuối cùng tìm thấy một chiếc sim điện thoại bị vứt bỏ lại ở hành lang của tòa nhà.
Hung thủ gửi tin nhắn cho tôi lúc bốn giờ sáng, sim điện thoại thì ở hành lang, chứng tỏ hung thủ sau khi gửi xong tin nhắn, rút sim ra rồi mới rời khỏi hiện trường. Hắn nhất định không thể đi thang máy, mà phải đi từ cầu thang bộ xuống tận bãi đỗ xe dưới tầng hầm, rồi cuối cùng mới rời đi.
Lần Tăng Đại Chí chết, hung thủ đã lợi dụng lúc hiện trường hỗn loạn mà tẩu thoát, nếu tối qua tôi suy nghĩ thấu đáo hơn, lẽ ra nên thông báo cho bảo vệ trực ban ở khu nhà của Thần Côn, yêu cầu họ khóa bãi đỗ xe và cửa khu nhà lại, không để bất kì ai ra vào.
Anh Điên phóng tới chỗ Thần Côn cũng chỉ mất khoảng mười phút, đợi chúng tôi đều tới nơi, thì có thể tóm gọn hung thủ như bắt ba ba trong chậu rồi.
Nghĩ đến đấy, tôi thiểu não thở dài: "Chán thật! Lại để tuột mất cơ hội tóm được hung thủ."
Văn Nhã đến bên hỏi tôi xem có chuyện gì. Nghe xong, cô ấy an ủi: "Trong tình huống đó, điều đầu tiên anh nghĩ đến đương nhiên là sự an toàn của đồng nghiệp, không lo được toàn cục âu cũng là chuyện thường tình."
Tôi gật đầu: "Cũng đành vậy. Tôi sẽ nói lại chuyện này với anh Điên, để anh ấy cho người đến gặp bảo vệ khu nhà, rồi kiểm tra camera theo dõi, mặc dù quá nửa khả năng không có thu hoạch gì, nhưng cũng phải thử xem."
Văn Nhã nói: "Ừ, thế tôi ra xe đợi anh trước."
Trở lại phòng bệnh, tôi báo cáo với anh Điên, định chào Thần Côn thì thấy anh ấy đã nhắm mắt ngủ rồi. Tay phải của anh ấy đã được đắp chăn lại.
Từ bệnh viện ra, tôi hỏi Văn Nhã có cần về Đội lấy bản ghi chép lời khai của Thần Côn trước không, Văn Nhã nhìn đồng hồ, nói: "Không kịp đâu, cứ đi gặp Dương Ninh Thanh đã."
Tìm được chỗ đỗ xe trên phố đi bộ, tôi liền gọi điện cho Dương Ninh Thanh, nào ngờ cậu ta đã đợi chúng tôi ở quán cà phê rồi.
Dập máy, tôi cười, bảo: "Không ngờ Dương Ninh Thanh cũng đúng giờ thật. Ở nước ngoài về có khác."
Tôi và Văn Nhã đến trước cửa quán cà phê đã hẹn. Ở vị trí cạnh cửa sổ bên phải, tôi trông thấy một chàng trai tầm hai mươi lăm tuổi, khoác một bộ com lê màu xanh đậm, bên trong là chiếc sơ mi kẻ ca rô, không đeo cà vạt, trên sống mũi có chiếc kính gọng đen, trông rất thư sinh. Khuôn mặt cậu ta hơi gầy, ánh nắng chiếu vào khiến sắc mặt trông hơi nhợt nhạt.
Lúc này tay trái cậu ta đang lật một cuốn sách, tay phải nâng tách cà phê. Dưới ánh nắng, chiếc đồng hồ kim loại phản chiếu lấp lánh, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chói mắt. Cả con người ấy khiến tôi có một cảm giác rất nho nhã, thoải mái.
Đoán chắc đấy chính là Dương Ninh Thanh, khi đi về hướng đó, tôi hỏi nhỏ Văn Nhã: "Cô có thể thấy gì từ vẻ bề ngoài của cậu ta không?"
Văn Nhã hơi nhăn mặt: "Vẻ ngoài của cậu ta gần như hoàn hảo, đúng là một nhân vật thành công sau khi du học ở nước ngoài trở về. Nội tâm cậu ta rất bình tĩnh, chắc đã quá quen với phong ba bão táp. Nói tóm lại, khí chất phi phàm, đã vượt xa so với độ tuổi thật của cậu ta rồi. Chắc chắn sẽ mang nhiều câu chuyện đấy."
Mãi cho tới lúc chúng tôi ngồi xuống trước mặt, Dương Ninh Thanh mới rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn chúng tôi, cười nhẹ nhàng, nói: "Chào hai vị cảnh sát."
Vừa rồi Văn Nhã nói rất đúng, Dương Ninh Thanh rõ ràng ít tuổi hơn tôi, nhưng từ hành động cho tới lời nói của cậu ta đều đượm một vẻ trưởng thành, vững vàng, khiến tôi hơi hổ thẹn.
"Xin chào, có phải Dương tiên sinh không?" Thấy Dương Ninh Thanh khí chất phi phàm, nên Văn Nhã xưng hô bằng hai chữ "tiên sinh".
Dương Ninh Thanh gật đầu. Sau khi chào hỏi nhau, Văn Nhã hỏi thăm: "Xin hỏi Dương tiên sinh hiện giờ đang công tác ở đơn vị nào?"
Cậu ta cười nói: "Xin đừng vội, hai vị muốn dùng gì nhỉ?" Nói xong cậu ta giơ tay ra hiệu gọi nhân viên phục vụ.
"Chúng tôi dùng gì cũng được." Văn Nhã mỉm cười, nói một cách khách sáo.
"Thế tôi tự quyết định thay nhé, thế này đi, cho một cốc Blue Mountain, một cốc Latte Caramel." Nhân viên phục vụ nghe xong, "vâng" một tiếng, rồi lui xuống chuẩn bị.
Tôi nghĩ bụng, cậu Dương Ninh Thanh này không chỉ bề ngoài khiến người ta yêu mến, mà qua cách chọn đồ uống, chứng tỏ cậu ta là một người vô cùng tỉ mỉ, và có vẻ biết cách chăm sóc người khác. Cậu ta đúng là có rất nhiều điểm thu hút người khác, chẳng trách mà Ngô Anh quyết định rời bỏ Tần Hiểu Mai.
"Vừa rồi cảnh sát Văn có hỏi tôi đang làm việc ở đâu phải không ạ? Sau khi về nước, tôi tự mình mở một công ty tư vấn, cũng tạm đủ nuôi sống bản thân, và khá tự do." Lúc nói chuyện, Dương Ninh Thanh gập quyển sách lại, đặt cốc cà phê xuống bàn, cho thêm vào một thìa đường nhỏ, từ từ khuấy lên.
"Dương tiên sinh sự nghiệp thuận lợi như thế chắc chuyện tình cảm cũng tốt đẹp lắm, không biết đã kết hôn chưa?" Văn Nhã cười nhạt, hỏi.
Nghe câu này, tay Dương Ninh Thanh đang khuấy cà phê liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn Văn Nhã rồi đáp: "Vẫn chưa."
"Nhưng chắc là có bạn gái rồi chứ?" Tôi hỏi.
Trong ánh mắt Dương Ninh Thanh thoáng chút buồn: "Hồi bên Mỹ tôi cũng từng tìm hiểu một cô bạn gái tóc vàng, nhưng vì khác biệt văn hóa quá lớn, rồi sau khi tốt nghiệp tôi về nước, nên cũng chẳng đâu vào đâu."
Văn Nhã an ủi cậu ta: "Văn hóa Trung - Mỹ quá khác xa, hai người không thành đôi, biết đâu cũng là chuyện tốt. Dương tiên sinh tài giỏi, khí chất ngời ngời, sự nghiệp thành công, lo gì không tìm được cô gái tốt."
Lúc này, nhân viên phục vụ đưa hai cốc nước vừa gọi lên. Đợi nhân viên phục vụ rời đi, tôi bắt đầu lái vấn đề về chuyện vụ án năm đó.
"Anh có hận Tần Hiểu Mai không?" Tôi ngập ngừng, rồi hỏi.
"Hận, mà cũng không hận." Nhắc đến Tần Hiểu Mai, nét mặt Dương Ninh Thanh rất bình thản.
"Nghĩa là sao?" Tôi tò mò.
"Các bạn học trong lớp đều biết, ngày đó tôi và Ngô Anh yêu nhau sâu nặng. Trước hôm tốt nghiệp đại học, chúng tôi đã xem xong phòng cưới, đặt tiền cọc, chuẩn bị sẵn sàng để đợi từ Mỹ trở về là kết hôn. Năm đó Tần Hiểu Mai gϊếŧ người tôi yêu, dập tắt hi vọng của tôi, hủy hoại cả hai gia đình. Đương nhiên tôi hận cô ta, chỉ tiếc là không thể tự tay gϊếŧ cô ta báo thù cho Ngô Anh! Khụ..." Nhắc đến mấy chi tiết này, Dương Ninh Thanh càng lúc càng kích động.
Văn Nhã rót cho cậu ta cốc nước lọc, hạ giọng nói: "Xin lỗi, đã động đến nỗi đau của anh rồi."
Dương Ninh Thanh lắc đầu, cầm cốc nước lên uống mấy ngụm, hít mấy hơi sâu, nói tiếp: "Tôi nói không hận, là vì tôi quen Tần Hiểu Mai trước, rồi nhờ Tần Hiểu Mai mới quen Ngô Anh. Tôi không hề biết Tần Hiểu Mai yêu Ngô Anh, nên đối với Tần Hiểu Mai, tôi chính là kẻ thứ ba, nói cho cùng tôi cũng có lỗi với cô ta."
"Đó là tình yêu đồng tính, không bình thường." Tôi nói.
"Không, lúc đầu tôi cũng giống như mọi người, không thể chấp nhận nổi thứ tình cảm này. Sau đó, tôi dần dần thông cảm cho Tần Hiểu Mai hơn, cô ta chẳng phải cũng vì yêu Ngô Anh quá sâu nặng hay sao? Còn việc cho rằng Ngô Anh đến bên tôi là sự phản bội, chỉ là vì cách nghĩ của cô ta quá phiến diện thôi. Trong tất cả sự việc này, người vô tội nhất là Ngô Anh." Nói đến đấy, Dương Ninh Thanh hơi ngẩng đầu, nhìn ra khoảng trời ngoài cửa sổ, như đang hoàn niệm Ngô Anh.
Một lát sau, Văn Nhã phá vỡ sự im lặng: "Dương tiên sinh, xin mạo muội hỏi một câu, tên tiếng Anh của anh hồi đó có phải là Qew không?"