Trong lần lái xe thứ hai, trước tiên tôi xoay vô lăng hơi lệch sang trái khoảng năm độ, sau đó dùng chân trái đạp li hợp, vào số một, rồi chân phải đạp ga, chân trái từ từ nhấc lên, xe bắt đầu chuyển động.
Trong quá trình xe chuyển động về phía trước, hai tay tôi không hề đặt trên vô lăng, chân phải giữ nguyên lực đạp ga, tốc độ xe từ số không dần dần tăng lên, cuối cùng ổn định ở vận tốc ba mươi cấy số một giờ. Nhưng vì vô lăng hơi lệch sang trái khoảng năm độ, nên chiếc xe cũng từ từ đi sang bên trái.
Dừng xe lại, tôi và Văn Nhã thống nhất lại một lượt, về cơ bản đã xác định được việc này. Nơi xảy ra vụ tai nạn là một đoạn đường thẳng và dài, hung thủ sau khi đánh ngất Hồ Viễn, đặt anh ta vào ghế phụ lái, đặt nữ thi thể vào ghế lái chính. Lúc đó Tần Hiểu Mai đã chết ba ngày, người đã cứng đờ, vừa hay hung thủ có thể đặt chân trái và chân phải giẫm li hợp và chân ga.
Hung thủ sau khi điều chỉnh xong vô lăng, đứng ở bên ngoài buồng lái, chờ đợi thời cơ, khi thấy từ xa có ánh đèn xe, hung thủ nổ máy, từ từ nhấc chân trái của thi thể lên để chiếc xe bắt đầu chuyển động, cuối cùng đóng cửa buồng lái lại, thi thể bắt đầu "lái xe" tiến về phía trước...
Vô lăng lệch rất ít, nên khi chiếc Jetta đi lấn sang làn đường bên cạnh, thì đã cách điểm xuất phát một đoạn khá xa rồi, tôi tính toán thử cũng phải tầm gần một cây số. Trong các vụ tai nạn giao thông, cảnh sát sẽ rất ít khi điều tra dấu vết ở khoảng cách tận một cây số.
"Hung thủ chắc đã lái xe đưa xác Tần Hiểu Mai ra đường trước, chờ sẵn Hồ Viễn, rồi đợi đến khi xác nhận đã xảy ra tai nạn, lập tức lái xe rời khỏi hiện trường." Văn Nhã phân tích.
"Có vẻ là như thế, tôi chỉ không hiểu một điều, hung thủ làm sao có thể đảm bảo chiếc xe đi ngược chiều nhất định sẽ đâm phải chiếc Jetta nhỉ? Nếu chẳng may người lái xe tinh mắt, phát hiện kịp thời và phanh lại, thì ván cờ hung thủ tính toán kĩ lưỡng chẳng phải hoài công sao?" Tôi nhăn mặt, nói.
"Tần Hiểu Mai đã chết từ ba hôm trước rồi, hung thủ chọn thời điểm ra tay vào hôm đó chắc đã có tính toán kĩ lưỡng, cộng thêm trời mưa trở thành một điều kiện tuyệt vời. Thứ nhất, nước mưa có thể xóa dấu vết của hung thủ, thứ hai đêm tối khiến tầm nhìn bị hạn chế, khoảng cách chiếu sáng của đèn rất thấp, xe Jetta màu đen lại không bật đèn, người lái xe đối diện rất khó có thế phát hiện ra được."
Văn Nhã trả lời xong, nhắm nghiền hai mắt. Tôi hỏi cô ấy đang làm gì, cô ấy nói đang tưởng tượng ra dáng vẻ của hung thủ. Tên này không chỉ có tư duy rất chặt chẽ, khả năng tính toán chuyên nghiệp, ý thức phản trinh sát cao, thậm chí đến cả tình hình thời tiết cũng nằm trong kế hoạch của hắn, thực sự vô cùng đáng sợ.
Nghe những lời này, tôi cũng bắt chước làm theo. Trong đầu dần hiện ra một dáng người mờ ảo ẩn nấp trong bóng tối, nét mặt mơ hồ, hai mắt lóe ánh sáng, khiến người ta lạnh người.
Khi tôi mở mắt ra, phát hiện Văn Nhã đã không còn bên cạnh, tôi quay người tìm khắp bốn phía, thì cô ấy đã đứng trước chiếc xe việt dã.
Tôi tiến lại cạnh Văn Nhã, hỏi: "Cô đang nhìn gì thế?"
"Thần Côn nhất thời chưa thể tỉnh lại ngay được, tôi định gọi điện liên hệ trước với người lái xe để hỏi một số chi tiết."
"Ở chỗ Thần Côn chẳng phải đã có bản lấy lời khai sao, những gì cần hỏi đều hỏi cả rồi."
"Có nhiều chuyện không tự mình làm rõ thì trong lòng không yên. Khi còn ở Phòng Cảnh sát dưới huyện, cũng vì điều này mà tôi đã đắc tội với không ít người."
Cách làm việc này của Văn Nhã đúng là rất dễ làm mất lòng mọi người, vì chẳng ai thấy thoải mái khi việc mình đã điều tra rõ ràng rồi mà lại có người khác đi điều tra lại.
"Chắc anh thấy tôi làm vậy là không đúng..." Văn Nhã quay sang nhìn tôi, nửa cười nửa không.
"À, đâu có..." Tôi hơi mất tự nhiên.
"Không sao, tôi quen rồi. Nhưng sự thật là, có mấy lần kết quả điều tra của tôi hoàn toàn khác với kết quả điều tra trước đó, khiến tính chất vụ án gần như xoay một trăm tám mươi độ. Thế nên, tôi vẫn giữ cách làm việc này, đắc tội đồng nghiệp không đáng sợ, đáng sợ nhất là điều tra sai." Nét mặt Văn Nhã tỏ ra nghiêm túc.
Tôi nhìn khuôn mặt kiên định của cô ấy, không sai, có thể trên một số vấn đề nào đó cô ấy tỏ ra hơi cứng nhắc, xử lí sự việc chưa trơn tru, và không được lòng mọi người cho lắm, nhưng cô ấy có sự kiên trì và chính kiến riêng của mình. Âu cũng là vì muốn nhanh chóng đưa hung thủ ra trước pháp luật, bảo vệ sự công bằng và chính nghĩa mà mình theo đuổi. Nghĩ đến đấy, tôi thấy kính trọng cô ấy hơn.
Chúng tôi ghi lại biển số xe, sau đó đến khu văn phòng của Đội Cảnh sát giao thông, tra tìm số điện thoại của người chủ chiếc xe việt dã. Trong lúc tìm kiếm, tôi phát hiện ảnh của chủ xe có chút khác biệt với diện mạo người lái xe gặp tai nạn hôm đó. Tối hôm đó khi tôi đến hiện trường, thì người lái xe đã được xe cứu thương đưa đến bệnh viện cấp cứu, nên cũng không gặp được người thật, chỉ được xem ảnh chụp. Mang theo mối nghi ngờ này, tôi gọi điện cho chủ xe. Điện thoại đổ chuông một hồi mới có người nhấc máy, đó là một giọng nói trầm thấp, nghe như tiếng đàn ông trung niên.
"Thế nào rồi?" Văn Nhã thấy tôi chưa hỏi đến tình hình vụ tai nạn giao thông mà đã ngắt điện thoại, có phần sốt ruột, hỏi.
"Người lái xe tối hôm đó không phải là chủ xe, mà là một người bạn của ông ấy. Chủ xe là người của thành phố M, nhưng làm việc trên tỉnh, biển số xe trên tỉnh rất khó xin, nên ông ấy mua xe ở thành phố. Một ngày trước khi xảy ra vụ tại nạn, một người bạn tìm ông ta mượn xe có việc, chẳng ngờ lại xảy ra tai nạn." Tôi trả lời.
"Thế tức là ông ấy cơ bản không biết gì về tình hình cụ thể của vụ tai nạn? Thế giờ ông ấy ở đâu? ông ấy không cần lấy lại chiếc xe nữa à?" Văn Nhã hỏi.
"Ông ấy nói buổi tối xảy ra tai nạn có nhận được điện thoại của cảnh sát, nhưng cả tuần nay ông ấy đều đi công tác, phải ngày mai mới trở vể. Bạn ông ấy sau khi xuất viện có gọi điện, hai người họ đã hẹn nhau tối mai gặp mặt ở thành phố M, đến lúc đó sẽ tới làm thủ tục lấy xe."
Chủ xe nói tối hôm đó nhận được điện thoại của cảnh sát, vừa rồi viên cảnh sát giao thông lại nói đã bàn giao tất cả lại cho phía chúng tôi, xem ra người gọi điện là Thần Côn.
"Anh không hỏi lái xe giờ ở đâu à?"
"Hỏi rồi, chủ xe nói tối mai sẽ về thành phố M, còn hứa sẽ gửi số điện thoại bạn ông ấy cho tôi." Trong lúc đang nói, điện thoại của tôi nhận được tin nhắn.
Tôi mở hộp thư, gọi điện tới số chủ xe vừa cung cấp.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Nghe thấy kết quả này, mặt Văn Nhã vô cùng ủ rũ, tôi an ủi: "Không sao, dù sao họ cũng đã hẹn nhau tối mai gặp mặt, đến lúc đó tôi liên lạc với chủ xe, chúng ta đến thẳng đó gặp họ là được thôi mà."
"Cũng đành như thế thôi." Văn Nhã bĩu môi.
"Giờ mời thấy cô giống người cùng trang lứa với tôi rồi đấy!" Tôi thấy cô ấy không vui, cố ý nói đùa.
"Hả? Là ý gì?" Mặt Văn Nhã ngẩn ra.
Tôi cười tủm tỉm không nói, sau lưng vọng lại tiếng Văn Nhã giận dữ: "Lục Dương, anh muốn ăn đòn hả?"
Ra khỏi Đội Cảnh sát giao thông, chúng tôi trở về Đội, làm một bản giấy giới thiệu, rồi đi thẳng đến trại giam nữ Xuyên Bắc. Trong số năm nữ phạm nhân xuất hiện trong các bức ảnh và đoạn ghi hình trong điện thoại của Hồ Viên, còn hai người vẫn đang cải tạo ở đấy, tên hai cảnh sát xử lí vụ việc của họ ghi trong hồ sơ là Hồ Viễn và anh Điên.
Có kinh nghiệm về việc Thần Côn liên hệ trước với Tề Tiểu Thuận, chúng tôi trước tiên kiểm tra băng ghi hình các cuộc gặp ở đấy, tìm kiếm trong một tháng trở lại đã có những ai đến tìm họ.
Kết quả, một trong hai nữ phạm nhân đó đến hai tháng nay chưa có ai vào thăm cả, còn người còn lại hồi đầu tháng này có mẹ cô ta tới thăm, ngoài ra, không còn bất cứ ai khác.
Lúc vừa thấy tôi và Văn Nhã, cả hai người họ đều có vẻ khá căng thẳng, không dám ngồi xuống. Tôi và Văn Nhã nói rõ mục đích chuyến thăm, hi vọng họ có thể giúp đỡ nhớ lại tình hình lúc bị thẩm vấn, và đảm bảo điều này không có bất cứ ảnh hưởng nào tới họ, khi đó sắc mặt họ mới thoải mái hơn một chút.
Thời gian hỏi mỗi nữ phạm nhân là khoảng nửa tiếng. Chúng tôi đã hỏi thăm rất nhiều chi tiết, giúp họ nhớ lại từng chút một. Trong quá trình đó, chúng tôi có gài một số câu để kiểm tra độ chân thật, từ phản ứng của hai người họ, có thể chắc đến chín mươi phần trăm là họ không nói dối.
Khác với ba người còn lại, năm đó, khi hai người này bị thẩm vấn, cả quá trình đều do hai cảnh sát thực hiện, sau khi thẩm vấn xong, Hồ Viễn và anh Điên kí tên xác nhận. Sau đó, Hồ Viễn bảo anh Điên cứ về trước, anh ta lấy lí do cần xác nhận lại các thông tin một lần nữa, ở lại riêng với nữ nghi phạm một khoảng thời gian nữa trong phòng thẩm vấn, chính trong thời gian này anh ta đưa ra các yêu cầu đối với nữ nghi phạm, bắt họ "phục vụ" mình.
Mặc dù mức án đã định, họ vẫn đồng ý vì bị Hồ Viễn uy hiếp và dụ dỗ. Hồ Viễn nói anh ta có mối quan hệ với cả bên Viện kiểm sát và Tòa án, chỉ cần họ "nghe lời", anh ta có thể giúp họ xin xỏ bớt đi vài năm, còn nếu không sẽ bị khép vào khung hình phạt cao nhất. Cả hai nữ phạm nhân này đều không có trình độ văn hóa gì, không hiểu luật pháp, không dám đắc tội với "quan sai", nên đành nghe lời.
"Mấy năm trước, đa phần đều do cảnh sát thụ lí chính một mình hỏi cung, sau khi hỏi xong sẽ tìm cảnh sát hỗ trợ tới kí tên, rất nhiều cảnh sát hỗ trợ chẳng thèm nhìn hồ sơ đã kí tên rồi. Trong hai vụ án này, anh Điên đóng vai trò cảnh sát hỗ trợ, nhưng cũng ngồi tham gia thẩm vấn từ đầu đến cuối, sau khi kí tên mới rời đi, quả thực rất có trách nhiệm." Từ trại cải tạo đi ra, tôi cảm thán.
"Đúng thế, bên Phòng Cảnh sát thành phố các anh còn đỡ, tôi ở Phòng Cảnh sát dưới huyện nghe nói trước đấy còn có một số đơn vị để cảnh sát hỗ trợ hỏi cung luôn, sau khi hỏi xong cảnh sát thụ lí chính đến kiểm tra một lượt là xong, thật là vô trách nhiệm. Ngày xưa, người ta gọi thế là coi mạng người như cỏ rác đấy." Văn Nhã phẫn nộ.
Tôi gật đầu: "Cũng may nhà nước cũng ý thức được các vấn đề này, mấy năm gần đây đã ra sức chỉnh đốn đội ngũ nội bộ, đến giờ gần như không còn hiện tượng này nữa rồi."
"Đúng thế tôi tin là cùng với sự kiện toàn bộ máy pháp chế nhà nước, và sự nâng cao ý thức pháp luật của người dân, tình trạng này cuối cũng sẽ chấm dứt. Đến lúc đó, cơ quan công an mới đúng là miền đất sạch sẽ."
"Ớ?" Tôi cố ý nhăn mặt nhìn Văn Nhã một cách ngờ vực.
"Mặt tôi có nhọ à?" Văn Nhã vừa lấy tay lau mặt vừa hỏi.
"Không, tự nhiên tôi nhớ ra, đoạn cô vừa nói, nghe có vẻ rất ăn khớp với ý nguyện của hung thủ thì phải."
"Thế nên anh nghi tôi là hung thủ?" Văn Nhã tròn mắt.
"Là cô tự nói đấy nhé!" Tôi không nhịn nổi, bật cười.
Trại cải tạo ở vùng ngoại ô, đến khi chúng tôi về đến thành phố, đã gần mười hai giờ trưa, bèn ghé vào một quán ven đường.
Tôi gọi điện cho anh Điên hỏi thăm tình hình Thần Côn, được biết Thần Côn chắc sắp tỉnh rồi.
Tôi vui mừng nói: "Chúng tôi đến ngay."