Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Một đôi mắt đỏ tươi nhìn thẳng vào Tư Ngang, Tư Ngang sợ đến mức run cả người.
Nhưng từ nhỏ nó đã cứng đầu, ngẩng cổ đáp lại: “Em muốn giúp anh.”
“Anh không cần em giúp, em lo chuyện bao đồng làm gì?”
Hai mắt Tư Ngang cũng đỏ hoe, hốc mắt chứa lệ: “Em chỉ muốn giúp anh, em không muốn anh lại bị ức hiếp.”
“Vậy cũng không được, em muốn bỏ cả mạng của mình sao?” Cố Chuẩn cảm thấy mình sắp phát điên rồi, sao lại dung túng nó thành thế này.
Trẻ con không hiểu chuyện, căn bản không biết điều đó có nghĩa là gì.
Nhưng sao hắn có thể kéo nó vào vũng lầy được?
“Em biết, nhưng tính mạng của em là của anh, em không thể trơ mắt nhìn anh…” Tư Ngang biện giải.
“Cút đi.” Cố Chuẩn lại đột nhiên rống to, giận dữ hất cổ tay nó ra, xoay người đưa lưng về phía nó, tức giận đến cả người phát run, thấp giọng gào rống, “Cút đi, anh không cần em, em cút cho anh.”
Lúc này Tư Ngang hoàn toàn hoảng sợ, cũng không dám làm căng với hắn: “Đừng mà, A Dã, em xin lỗi, em sai rồi, đừng không cần em.”
Toàn thân nó phát run, hiển nhiên bị lời nói của Cố Chuẩn dọa, trong mắt toàn là hoảng loạn, tràn đầy bất an.
Nó run run bắt lấy cánh tay Cố Chuẩn, lại không ngờ bị Cố Chuẩn tàn nhẫn hất ra.
Tư Ngang không để ý, trầm trọng ngã xuống đất, cả người nằm ở đàng kia.
Trên người nó có thương tích, thêm cả buổi tối bị người bắt cóc vừa kinh vừa sợ, trong lúc giằng co còn bị thương đầu gối, giờ đây ngã xuống đất rốt cuộc không bò dậy được.
Nó đau đến ứa mồ hôi lạnh, lại không dám hừ một tiếng.
Nó không muốn bị Cố Chuẩn phát hiện, cũng sợ hắn càng tức giận mắng mình.
Nhưng Cố Chuẩn thậm chí không thèm liếc nó một cái: “Tư Ngang, sau này em đừng đi theo anh nữa, chúng ta không còn là gia đình. Cho nên, chuyện của anh không cần em lo, em nhớ kỹ cho anh.”
Ném xuống một câu này, hắn liền rời đi.
Hắn biết Tư Ngang đến bệnh viện rút máu, cũng biết chuyện khác nó làm.
Nhưng hắn không biết chính là, Tư Ngang suýt bị bắt cóc.
Mà những người đó, sớm đã theo dõi Tư Ngang.
–
“Vũ Hân, cô lại đến đưa cà phê cho Thời lão sư à?” Chuyên viên trang điểm đến từ sớm, đang ở phòng thay đồ lâm thời chờ Thời Dã, nhìn thấy Hướng Vũ Hân đến, cười trêu chọc một câu.
Tuy rằng đã lập thu, nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối lớn, ban ngày vẫn còn hơi nóng bức.
Hôm nay thời tiết đẹp, nhiệt độ cũng cao, cho nên Hướng Vũ Hân chỉ mặc một chiếc váy hoa màu trắng, lộ ra ngoài đôi chân trắng gầy, rất đẹp.
Cô nàng cũng mang cả cà phê cho chuyên viên trang điểm: “Chị, em cũng mang cho chị, còn cả bữa sáng.”
Chuyên viên trang điểm cười cười, nhận lấy: “Cảm ơn nha! Chị đây còn phải cảm ơn Thời lão sư, toàn ỷ vào Thời lão sư hưởng phúc không!”
“Chị, chị lại trêu em rồi.” Gương mặt Hướng Vũ Hân đỏ bừng, có chút xấu hổ.
Chuyên viên trang điểm là nhân viên đoàn làm phim, ở cùng đoàn đội này mấy năm đầu, cái dạng người nào còn chưa thấy qua, Hướng Vũ Hân trước mặt chị còn non và xanh lắm.
Nhưng cô gái nhỏ trước nay đều khách khách khí khí, luôn tươi cười với bất cứ ai, giúp cô nhỏ một hai lần cũng không là gì.
“Chị, em đi chuẩn bị trước, không làm phiền chị nữa.” Hướng Vũ Hân đặt cà phê liền chuẩn bị rời đi.
Mỗi ngày cô nàng đều đưa cà phê cho Thời Dã, nhưng trước nay Thời Dã chưa từng uống.
Dẫu là thế, cô nàng vẫn đưa đến hằng ngày.
Ra khỏi phòng thay đồ chưa được mấy bước, Hướng Vũ Hân đã nghênh diện Thời Dã đi đến, cô nàng cười khanh khách chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, Thời lão sư.”
Thời Dã chỉ gật đầu, không đáp, rồi đi ngang qua trước mắt cô nàng.
Tích tắc mọi người đều không còn, tươi cười trên mặt Hướng Vũ Hân hoàn toàn thu mất, hóa thành phẫn nộ.
Cô nàng lấy di động ra, đăng nhập clone của mình, tùy ý nhục mạ Thời Dã trên mạng.
Sáng sớm hôm nay là cảnh phối diễn của Hướng Vũ Hân và nữ chính Giang Thái Hồng, vị trí quay chụp ở đường băng sân thể dục của trường, nội dung quay là đối thoại của hai người khi chạy bộ buổi sáng.
Đạo diễn điều hành Mễ Đông Nhất ngồi sau máy quay phim tại hiện trường, nhìn hai vị nữ diễn viên đã thay trang phục thể thao, vừa lòng gật gật đầu, cầm loa nói: “Được rồi, mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị bắt đầu quay.”
“Ba, hai, một.”
Bên kia tấm chập, Giang Thái Hồng nhanh chóng nhập diễn, chậm rãi chạy đi, Hướng Vũ Hân chậm hơn cô một bước, ngay sau đó đuổi kịp, thở phì phò hỏi: “Li Tử, có phải cậu thích thằng quỷ thúi ở khoa thể dục không?”
Gương mặt Giang Thái Hồng nổi lên một tầng hồng nhạt: “Không có, cậu đừng nói bậy.”
“Thật sự không có?”
Giang Thái Hồng không nói.
Hướng Vũ Hân lại nói: “Nếu cậu không thích thì tớ phải hành động á!”
“Cái gì?” Giang Thái Hồng dừng bước chân, nhưng bị diễn viên quần chúng chạy tới sau vướng ngã, trực tiếp té xuống đất.
Bởi vì trọng tâm không vững, Hướng Vũ Hân lại muốn kéo cô, vì thế cả hai đều té trên đất.
Để tránh trơn trượt trên đường băng sân thể dục, mặt đất tự nhiên không bóng loáng như đất bằng, cả hai đều ngã xước đầu gối.
Hơn nữa, Hướng Vũ Hân vì đệm cho Giang Thái Hồng còn bị thương nặng hơn.
Mễ Đông Nhất giận dữ rống: “Chuyện gì vậy?”
Cũng đi theo lại đó, thấy vết thương của Hướng Vũ Hân, lập tức hô: “Mau gọi bác sĩ đến.”
Hướng Vũ Hân đau đến ứa nước mắt, giọng nói vẫn mềm mại nói: “Đạo diễn, em không sao.”
Chung quy vẫn không yên tâm, Giang Thái Hồng và Hướng Vũ Hân đều bị đưa đến phòng y tế của trường, ở nơi đó xử lý miệng vết thương.
Cũng may miệng vết thương không lớn, nhưng do cả hai đều mặc quần đùi chạy bộ cho nên với vết thương này không thể dùng cảnh chạy bộ kia.
Cho dù muốn chụp lại, cũng chỉ có thể đổi thành quần dài rồi quay lại.
Hướng Vũ Hân rơm rớm nước mắt, xem đạo diễn đã nổi giận thật lớn, trong lòng có chút vui vẻ.
Tuy rằng Giang Thái Hồng là nữ chính nhưng lần này cô nàng vì bảo vệ Giang Thái Hồng mà bị thương nặng hơn, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô nàng, cũng chú ý cô nàng nhiều hơn.
“Vũ Hân, ban nãy cảm ơn cậu rất nhiều.” Giang Thái Hồng có chút xấu hổ, nói lời cảm ơn với cô nàng.
Hướng Vũ Hân xua xua tay: “Không sao không sao, tớ cũng chỉ phản ứng theo bản năng thôi.”
Ngày thường tính cách Hướng Vũ Hân rất tốt, làm người còn khiêm tốn, điều này thậm chí có được thanh danh tốt, khiến cô nàng rất được hoan nghênh trong đoàn làm phim.
Dù chỉ đóng vai phụ nhỏ nhưng cô nàng không chịu nổi nhiều cảnh quay rải rác nên thường xuyên ở lại đoàn phim.
Đặc biệt là Mễ Đông Nhất thậm chí còn chuyên môn tìm cô nàng.
“Vũ Hân, tôi rất coi trọng cô, bộ này cô diễn rất tốt, về sau có vai diễn thích hợp tôi sẽ để dành cho cô trước.”
Hướng Vũ Hân tự nhiên vui vẻ: “Cảm ơn đạo diễn đã coi trọng, tôi sẽ chăm chỉ nỗ lực.”
Cô nàng khẽ cụp mắt cúi đầu chào đạo diễn, thái động cung kính khiêm tốn.
Vì vậy, cũng tự nhiên không thấy được, khoảnh khắc cô nàng rũ mắt, đáy mắt đạo diễn lóe lên, mang theo ác ý và khói mù sâu xa.
Tóm lại, ý tứ không phải là thưởng thức.
Bởi vì bị thương, hôm nay Hướng Vũ Hân kết thúc công việc từ rất sớm.
Ba giờ chiều, cô nàng đã chuẩn bị trở về ký túc xá, không ngờ đụng phải Đường Kiến Lộc ở hàng lang ký túc.
Đường Kiến Lộc ôm vài cuốn sách trong tay, đang chuẩn bị vào tiết cuối.
Thấy Hướng Vũ Hân bước chân không vững đi đến, cô vốn định tránh ra để cô nàng đi trước.
Nhưng nào ngờ, Hướng Vũ Hân đi thẳng đến trước mặt Đường Kiến Lộc, một tay đập rớt sách trong tay cô.
Đường Kiến Lộc nhăn mày. lạnh giọng hỏi cô nàng: “Cô làm gì vậy?”
Hướng Vũ Hân nhướng mi, trong mắt hiện vẻ khinh thường, không còn bộ dạng khiêm tốn ôn hòa như vừa rồi trong đoàn làm phim: “Ôi, không có gì đâu, chỉ là không quen nhìn tiện nữ dùng những thủ đoạn không biết xấu hổ đi dụ dỗ đàn ông thôi.”
Gia cảnh Hướng Vũ Hân không tệ, từ nhỏ được nuông chiều mà lớn.
Lần đầu tiên nhục mặt chính là do Thời Dã, cho nên ngày ấy nhìn thấy Thời Dã và Đường Kiến Lộc quen biết, hơn nữa thái độ cực tốt, hơn nữa hai người còn kề vai sát cánh rời đi, quả thực đâm thật sâu vào tim cô nàng.
Đồng thời, cũng làm cô cực kỳ ghét Đường Kiến Lộc.
“Cô lại nói hưu nói vượn cái gì?” Đường Kiến Lộc hoàn toàn nghe không hiểu cô nàng bố trí gì, cũng lười so đo, chỉ lạnh lùng nói, “Tránh ra.”
Hướng Vũ Hân không những không tránh mà còn một chân dẫm lên cuốn sách của Đường Kiến Lộc.
Đường Kiến Lộc vừa lúc cúi người xuống nhặt, bàn chân kia cứ thế dừng trên ngón tay cô.
Hướng Vũ Hân dùng lực rất nhiều, Đường Kiến Lộc ăn đau, biểu cảm thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống bực bội, “Tránh ra.”
Thấy thái độ của cô vẫn vậy, Hướng Vũ Hân bực bội một trận, cô nàng cúi người xuống, thả nhỏ giọng nói: “Đường Kiến Lộc, đừng tưởng rằng câu được Thời Dã là cô muốn làm gì thì làm, loại người như hắn căn bản không có tâm, dù biểu hiện của cô có ân cần thế nào, hắn cũng sẽ không để trong lòng.”
Đường Kiến Lộc vốn dĩ thắc mắc sao con nhỏ này lại đột nhiên phát rồ, lại không ngờ là vì chuyện này.
“Là bởi vì cô không thông đồng được với Thời Dã cho nên mới tức giận như vậy?” Cô dùng sức đẩy chân Hướng Vũ Hân ra, rút bàn tay bị dẫm hồng của mình ra, cười lạnh hỏi cô nàng.
Hướng Vũ Hân bị những lời này kích thích, ánh mắt trở nên tàn nhẫn hơn.
“Mày đừng có nói nhảm.”
Đường Kiến Lộc khẽ cười, khiêu khích nói: “Tôi nói cho cô biết, cho dù cô câu thế nào cũng không câu được Thời Dã, tôi thật sự… Không thấy lạ gì đâu!”
Hừ, tức không?
Tức chết đi.
Đường Kiến Lộc nhặt sách trên đất cất bước rời đi.
Sắc mặt Hướng Vũ Hân khó coi đến cực điểm, nhìn bóng lưng của Đường Kiến Lộc, hận đỏ bừng mắt.
–
Hai ngày nay Tần Lệ Lệ vẫn luôn gây rối ở đồn cảnh sát, Thiên Phàm bị đẩy ra ứng phó, đầu cũng đau.
“Bây giờ chồng tôi chết rồi, cô em chồng thì mất tích, tôi rất sợ hãi đấy, cảnh sát mấy người không nên bảo vệ tôi sao?” Tần Lệ Lệ sấm to mưa nhỏ, chỉ há mồm khóc, nửa giọt nước mắt cũng không rơi.
Sấm to mưa nhỏ: ẩn dụ làm việc tạo thanh thế thật sự lớn nhưng hành động thực tế lại rất ít.
Nhưng nội tâm ả lại sợ, đầu tiên là bố chồng chết đuối bỏ mình chưa lý giải, sau chồng lại bị tai nạn xe cộ, tuy rằng đều nhìn như là ngoài ý muốn, nhưng cảnh sát cũng nói, tất cả đều là nhìn như.
Hiện tại, cô em chồng cũng mấy tích ly kỳ, hiện vẫn chưa tìm thấy.
Ả rất sợ, sợ có người trả thù Lương gia, nếu thật là vậy, chẳng phải ả và Tiểu Bảo cũng rất nguy hiểm sao?
Tần Lệ Lệ không dám nghĩ, càng nghĩ càng run lợi hại hơn.
“Vẫn chưa có bằng chứng chứng minh có người nhằm vào Lương gia trả thù, mấy chục năm nay Lương gia chưa từng đắc tội người nào, càng không thể có thâm cừu đại hận như vậy.”
Thiên Phàm kiên nhẫn giải thích cho ả, lại rót cốc nước nóng cho ả.
Đôi tay Tần Lệ Lệ bất an khuấy động, ngồi tại chỗ hoàn toàn không nghe lời của Thiên Phàm.
“Cho nên, cô cũng đừng quá lo, có chuyện gì thì báo cảnh sát…”
Thiên Phàm còn chưa nói xong đã bị cắt ngang: “Đến lúc đó rồi báo cảnh sát còn có ích gì, tôi đã sớm mất mạng, cảnh sát các người không thể phái người đến bảo vệ tôi an toàn hai bốn giờ sao?”
“Cô Tần, tạm thời chúng tôi không cách nào thực hiện yêu cầu của cô, rất xin lỗi.”
Hiện tại có rất nhiều việc chưa tra được chứng cứ thiết thực nên không thể kết luận chắc chắn cho tất cả, trừ phi lại có chứng cứ có thể chứng minh hung thủ đang nhằm vào Lương gia thì bọn họ mới có thể xin phái người bảo vệ tính mạng của Tần Lệ Lệ và Lương Tiểu Bảo.
“Chó má, lũ cảnh sát các người đều là chó má.” Tần Lệ Lệ nổi giận, cầm cốc nước hất về phía Thiên Phàm, “Lũ cảnh sát chó má các người cũng chỉ biết nói lời vô nghĩa, hung thủ tra không được, an toàn của chúng tôi cũng không được đảm bảo, cần chi nữa đám phế vật các người?”
======