Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Tư Ngang chạy như bay, nhanh như chớp đã biến mất vô tung, Thời Dã từ chỗ rẽ đuổi theo, không ngờ trước mắt đột nhiên xuất hiện một bức tường người, mắt thấy sắp đụng phải người khác, nhưng bước chân cậu căn bản không dừng kịp, đành phải chật vật nghiêng người, cổ chân trật trẹo, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Cũng may người trước mắt duỗi tay túm cậu, kéo cậu trở về, cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp dễ nghe dừng ngay bên tai Thời Dã: “Sao lại lỗ mãng như vậy, không sợ ngã bị thương à.”
Thời Dã vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Diêm Thập Nhị, mặt mày lập tức tươi cười: “Cảnh sát Diêm, là anh à!”
“Sao cậu lại chạy nhanh trong bệnh viện?” Diêm Thập Nhị thấy cậu đứng vững liền buông lỏng tay, nhẹ giọng hỏi.
Thời Dã nhếch mép gãi đầu: “Không có việc gì không có việc gì, tôi chỉ đang tìm người… Tìm người ấy mà.”
Cậu không chắc có chuyện gì xảy ra với Tư Ngang, cũng không muốn vô duyên vô cơ gây rắc rối cho Diêm Thập Nhị, chuyện của nhóc con kia, vẫn là chờ cậu âm thầm điều tra rồi hẵng bàn!
“Đến bệnh viện tìm người?” Diêm Thập Nhị lại hỏi.
Tròng mắt Thời Dã xoay chuyển: “Đến, gặp bạn.”
“Ừm, vậy đi đi, đừng chạy nhanh vậy nữa.” Mặt mũi Diêm Thập Nhị ánh lên sự mệt mỏi, không có thời gian tán gẫu với trẻ con, nói xong rồi liền đi.
Thời Dã biết anh bận cái gì, lập tức gật đầu: “Tôi biết rồi thưa cảnh sát Diêm.”
Cậu đang định rời đi, lại đột nhiên quay đầu nhìn anh, cặp mắt sáng ngời: “Tôi đi đây, cảnh sát Diêm, tạm biệt!”
“Ừ.”
Diêm Thập Nhị đi ra từ bệnh viện, vừa nhận được cuộc gọi của Thiên Phàm, đã tìm được chiếc minibus màu trắng, bảo anh đến hiện trường kiểm tra.
Thời Dã thấy anh đi rồi mới lấy di động ra gọi điện.
“Ở đâu?”
Giọng cậu lạnh vài phần, không trong trẻo lanh lảnh như vừa rồi, trong mắt phủ tầng mỏng lạnh lạnh thấu xương.
Thời Dã giải thích ngắn gọn những gì mình tra được, sau đó nghe đối phương nói: “Bên cảnh sát Diêm đã tra được manh mối, anh ta đã đi tìm, cậu không cần vội.”
“Được, có việc lại liên lạc.” Thời Dã treo máy, chuẩn bị rời bệnh viện.
Cậu đứng ở ven đường ngoài bệnh viện đón xe, lúc này trời đã sẩm tối, đúng giờ cao điểm tan tầm, rất khó bắt xe, cậu đợi hơn mười phút cũng chưa có một chiếc xe trống.
Vừa định đi thêm một đoạn nữa kiếm nơi khác bắt xe thì thấy mấy người cường tráng đi xuống một chiếc minibus bên kia đường, mấy người đột nhiên lao về phía một bóng dáng gầy gò, không cho nói gì đã túm người lên xe.
Thời Dã nhăn chặt mày, tay nắm chặt.
Thực sự cậu không thích xen vào việc người khác nhưng không có lý gì để cậu làm ngơ khi chứng kiến việc này.
Hơn nữa trong lúc giằng co, cậu thấy rõ ràng người bị túm lên xe là Tư Ngang.
Thời Dã không chần chờ nữa, lao thẳng về phía chiếc xe kia.
Bởi vì khoảng cách không xa, cửa xe vừa lúc chưa đóng, Thời Dã một phen xốc người đàn ông cường tráng áp chế Tư Ngang, người đàn ông không để ý, trực tiếp ngã trên đất.
“Fuck, thằng nhóc thối từ đâu ra lo chuyện bao đồng đây?”
Thời Dã mặc kệ tiếng chửi mắng, trực tiếp nhấc Tư Ngang dậy, kéo nó xuống xe: “Mau chạy thôi.”
Tư Ngang đã bị dọa choáng váng, tuy rằng nó luôn đánh nhau với người ta nhưng chưa từng gặp điệu bộ thế này, nhất thời ngốc tại chỗ.
“Còn không chạy đi, chờ bị bắt hả?” Thời Dã nắm lấy cổ tay nó, lôi kéo người chạy.
Nhưng đối phương phản ứng kịp thời, một phen túm chặt tóc Thời Dã, nắm đến da đầu cậu đau nhức, chỉ có thể buông tay Tư Ngang: “Nhóc con, chạy mau, đừng để ý anh.”
Tư Ngang biết cậu có thể đánh, nhưng thật sự phải bỏ cậu lại một mình, nó căn bản không làm được.
“Không được, em không thể bỏ mặc anh chạy trốn.”
Nói rồi, nó quay người đi đánh người nọ.
Thời Dã cũng ra sức đánh trả, đôi tay siết chặt bàn tay người nọ rồi vặn mạnh, liền nghe thấy đối phương kêu lên một tiếng.
Theo sau, Thời Dã đạp thêm hai cú, chờ khi đối phương ngã khỏi ghế ngồi, cậu nhanh chóng lôi kéo Tư Ngang xông ra đường cái.
Giao thông bị buộc dừng, hai người lao vào dòng xe cộ, nhanh chóng sang bên kia đường và biến mất trong giây lát.
Mấy người trên con minibus nhìn giao thông hỗn loạn, tức giận đến dậm chân: “Con mẹ nó, để thằng nhóc đó trốn đi, làm sao bây giờ, về rồi lão đại nhất định sẽ băm chúng ta.”
“Tao không tin nó tránh được mùng một còn có thể tránh được mười lăm. Đến nhà nó, đến nhà nó chặn, ở nhà không thấy thì đến trường, tao không tin thằng chó này không ra khỏi cửa.”
Người bị trẹo tay mặt đầy lệ khí, cực kỳ phẫn nộ, nhớ đến vừa rồi mình bị một thằng nhóc gầy yếu đả thương, cảm thấy vô cùng nhục nhã, gã không nhịn được cả giận nói: “Còn có thằng da thịt non mịn kia nữa, cũng bắt nó cho tao, đánh cho tàn phế.”
“Dạ, anh Sơn.”
“Ha ha ha ha…” Tiếng cười liên tục vang vọng trong hẻm nhỏ, bước chân Thời Dã nhẹ nhàng, đi trước mặt cậu trai, cười không dừng được.
Mới trải qua tình huống kịch liệt như vậy, một khắc trước còn bôn ba chạy trốn, thời khắc này lại vui vẻ tùy ý.
Tư Ngang bày tỏ, nó không hiểu được mạch não của anh bé này.
“Ê nhóc con, nãy thấy anh mày lợi hại không!” Thời Dã nhướng mày, chờ nó khen.
“Dạ, rất lợi hại.”
Tư Ngang trả lời cực kỳ có lệ.
Thời Dã dừng bước chân, tiến đến trước mặt Tư Ngang: “Nhóc con, nhũ anh của em là gì?”
Cảnh sát Diêm gọi cậu là nhóc con, cậu lại gọi Tư Ngang là nhóc con, có hơi kỳ cục.
“Không có.” Tư Ngang lãnh đạm trả lời.
Thời Dã bĩu môi: “Tốt xấu gì nãy anh cũng cứu em, em đối xử với ân nhân cứu mạng của mình thế à?”
Tư Ngang không mở miệng, bướng bỉnh cực.
Thời Dã không không trông chờ nhóc con có thể thay đổi tính tình trong nửa khắc, chỉ muốn trêu đùa thôi.
“Rồi, mau về nhà đi, đừng ra ngoài chạy loạn, tốt hơn hết nên nói cho người lớn trong nhà biết việc hôm nay.” Về phía cậu, cậu cũng tính nói với Diêm Thập Nhị một tiếng.
Những người đó thế tới rào rạt, thập phần không tốt, cậu có chút lo lắng.
Bọn chúng có thể bắt cóc Tư Ngang trước cửa bệnh viện, hơn nữa thấy rõ ràng có mục đích, thế tìm được nơi ở của Tư Ngang cũng rất đơn giản.
Thời Dã không yên tâm về nhóc con, đưa người đến cửa nhà mới rời đi.
Đi ra hẻm nhỏ mới phát hiện, cổ tay mình bị thương, như bị thứ gì đó cứa vào, một vết thương thật dài.
Cậu cũng không để trong lòng, đi thẳng về nhà.
–
Khi Diêm Thập Nhị đuổi đến nơi, minibus màu trắng đã bị thiêu chỉ còn cái khung.
Biển số xe giống hệt như anh nhìn thấy trên giám sát, hẳn chính là chiếc xe mang Lương Như đi.
“Đã tra được chủ xe, chủ xe không ở thành phố, đã đi công tác từ ba ngày trước, ngày mốt mới về, sau khi kiểm tra nhật ký đi lại xác thật không có thời gian gây án, xe hẳn là bị người khác trộm.”
Thiên Phàm báo kết quả điều tra cho Diêm Thập Nhị.
“Còn Lương Như?”
“Lúc chúng tôi đến, hơn phân nửa chiếc xe đã bị thiêu hủy, không tìm thấy người.”
“Điều tra theo hướng này.”
Chiếc xe bị kéo trở về trong cục, bộ phận đã bị thiêu hủy nhưng manh mối vẫn phải tra.
Lúc Diêm Thập Nhị trở về cục, đêm đã khuya, anh đang kiểm tra chiếc xe, không ngờ nhận được điện thoại từ Thời Dã.
Trước đây họ có trao đổi số, nhưng Thời Dã chưa từng gọi qua.
Nhìn thời gian, Diêm Thập Nhị nhanh chóng bắt máy: “Nhóc con?”
“Cảnh sát Diêm.” Giọng điệu thanh thúy truyền đến từ đầu kia điện thoại, thanh triệt trong sáng.
“Muộn vậy rồi còn có việc sao?” Diêm Thập Nhị thấp giọng quan tâm hỏi cậu.
“Hôm nay tôi gặp Tư Ngang, có chuyện xảy ra với em ấy, tôi nghĩ nên nói với anh.”
Diêm Thập Nhị nghe ra có gì không đúng, lập tức nói: “Hiện tại cậu ở đâu, tôi đi tìm cậu.”
Thời Dã do dự, không trả lời.
“Nói chuyện.” Giọng của Diêm Thập Nhị trầm đi, lạnh hơn vài phần.
Thời Dã ậm ừ, cuối cùng nói: “Ở bên ngoài đồn cảnh sát.”
“Chờ tôi.” Diêm Thập Nhị trực tiếp cúp điện thoại.
Thành phố vào đêm hơi lạnh, Thời Dã đứng ở nơi gió lùa, mái tóc ngắn bị gió thổi tung bay, nhìn như con mèo nhỏ xù lông.
Lâm Tây Tẫn đang chuẩn bị tan tầm, lái xe ngang qua thấy Thời Dã một mình đứng đó, không kìm được ngừng xe hỏi: “Bạn nhỏ, cậu có việc sao?”
Thời Dã liếc nhìn hắn một cái.
Lâm Tây Tẫn, hai lăm tuổi, pháp y đồn cảnh sát Tây Thành.
Cậu hơi hơi nhướng mày, nhìn Diêm Thập Nhị chạy nhanh tới cách đó không xa, giơ tay chỉ về hướng anh, mới nói: “Tìm anh ta.”
Lâm Tây Tẫn nhìn theo, không khỏi cười khẽ, không nói nữa, lái xe rời đi.
Diêm Thập Nhị cũng chú ý đến xe của Lâm Tây Tẫn, thấy hắn đi rồi cũng không hỏi, chỉ nhìn Thời Dã, hỏi cậu: “Xảy ra chuyện gì?”
Thời Dã kể lại những gì phát sinh tối nay, có chút lo lắng hỏi: “Nhóc con đó sẽ không sao chứ!”
“Cậu cũng chỉ là trẻ con, đa tâm tốn sức như vậy làm gì?” Diêm Thập Nhị cười khẽ chế nhạo, “Đi thôi, khuya rồi, tôi đưa cậu về nhà.”
Ngồi trên xe Diêm Thập Nhị, Thời Dã mới phản bác: “Tôi không phải trẻ con.”
Diêm Thập Nhị không đáp lời, còn đang mải nghĩ chuyện của Tư Ngang.
Dẫu chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng mấy đứa trẻ nho nhỏ luôn có ảnh hưởng đến anh.
Không biết vì cái gì, nhưng nó khiến anh không cách nào mặc kệ ngồi xem.
Chờ đưa Thời Dã về nhà, Diêm Thập Nhị lại ân cần dạy bảo cậu không được phép chạy loạn khắp nơi lúc đêm hôm khuya khoắt trước khi rời đi.
Tuy vậy anh không vội về lại cục mà là bước đi tới hẻm nhỏ.
Anh định về nhà thay quần áo, thuận đường đi xem đứa nhỏ Tư Ngang kia.
Đêm đã khuya, hẻm nhỏ trở về vắng lặng.
Đi trong ngõ nhỏ, Diêm Thập Nhị có thể nghe được tiếng sàn sạt rất nhỏ khi đạp lên mặt đất xi măng.
Không xa phía trước, cũng có người đi lại, giọng nói vốn dĩ có chút xa nhưng càng đi càng rõ ràng.
Anh ngước mắt nhìn sang, là một người đàn ông vóc người thon dài, mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai, rủ đầu không cho người thấy mặt.
Diêm Thập Nhị cũng không nghĩ nhiều, nhưng ngay khi hai người họ lướt qua nhau, đuôi mắt Diêm Thập Nhị chú ý đến nốt ruồi trên xương cằm người đàn ông, ngay lập tức bị đông cứng, ngừng bước chân.
Nhưng đối phương không dừng, lập tức đi lên phía trước.
Diêm Thập Nhị hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, chờ đến khi anh muốn đuổi theo, người nọ đã không còn.
Anh khẽ nhíu mày, đáy lòng nảy sinh bực bội nhè nhẹ.
Quá giống, đến cả vị trí cũng giống…
Diêm Thập Nhị ôm ngực, chỗ đó ràng rịt nỗi đau âm ỉ, càng trói càng chặt.
Không nghĩ nhiều, Diêm Thập Nhị bước chân nhanh hơn, trở về nhà.
Mà người đàn ông anh gặp thoáng qua, giờ phút này cũng về tới nhà.
Hiển nhiên không đoán được hắn sẽ về, Tư Ngang còn đang làm bài tập, thấy hắn vào cửa, lập tức cười đến sáng mặt: “A Dã, sao anh về rồi?”
Sắc mặt Cố Chuẩn phá lệ khó coi, cả mặt mày đều là tàn nhẫn lạnh lẽo: “Hôm nay em đi làm cái gì?”
Thấy Tư Ngang co rúm lại muốn trốn, Cố Chuẩn nắm lấy cổ tay nó, kéo ống tay áo nó đến đầu khuỷu tay.
Lỗ kim rõ ràng rơi vào trong mắt Cố Chuẩn, con ngươi hắn lập tức chuyển đỏ, nhiễm huyết sắc, mang theo sát khí, gần như muốn nuốt chửng người.
“Tư Ngang, có phải em điên rồi không?” Hắn tức giận mắng, như con dã thú gào rống.
======