“...Chuyện là thế đấy, tớ gặp lại đứa bàn cùng khối hồi cấp hai, thế là tớ lại nhớ senpai.”
“Thế à...”
“A ~ A, tại sao tớ lại gặp được cái đứa bạn cùng khối mà tớ chẳng quan tâm nữa, trong khi senpai thì tớ lại không gặp được chứ? Chắc chắn là anh vẫn chưa chuyển nhà, nhà ảnh cũng khá gần, đáng ra phải tình cờ bắt gặp được rồi.”
“Ờ đấy...”
“Nếu là hiện tại thì tớ lại có thể nói ra đấy…”Hẹn hò với em lần nữa đi”. Nếu mà bị chối thì cũng chả sao cả. Cho nên là lần này, tớ cảm thấy mình có thể tiến lên được.”
“Lý do của cái lúc cậu bị chối bỏ cách đây ba năm thì hơi ấy nhỉ.”
“Đúng thế đấy. Ảnh bảo là “Tôi không muốn làm em bị tổn thương nên tôi muốn chia tay”, tớ kiểu như, há, cái khỉ gì vậy?”
“Ừ.”
“Nhưng mà, vì tớ không muốn bị senpai gét nên không nói mạnh miệng được. Tớ mà cứ nhõng nhẽo “nhưng mà em không muốn chia tay” thì có vẻ tớ sẽ bị ảnh nghĩ tớ là đứa con gái lắm mồm.”
“...tớ hiểu mà.”
“Vì không phải bị nói một câu “tôi ghét cô”
thành ra tớ không từ bỏ được, nhưng mà tớ cũng chẳng có dũng khí để mà gọi điện thoại... trong khi đó tớ bị hỏng điện thoại, số liên lạc cũng bay mất, giờ có muốn liên lạc cũng không được nữa rồi. Thế rồi tớ lại lưu luyến như thế này, đúng là như con ngu.”
“Làm gì có chuyện đó...”
“...Sao thế Luna. Sao cậu không khỏe lắm nhỉ?”
“Ơ? T, thế à?”
“Có chuyện gì à?”
“..... Ờ.... thực ra là, có chút...”
“Có chuyện gì xảy ra ở buổi giao lưu à?”
“....Lúc tớ về, tớ mang croffle đến cho Maria, thế là thấy Maria về nhà cùng Ryuuto.”
“Há!? Cái thằng khốn đó... vẫn chưa tỉnh ngộ à!?”
“K, không phải đâu. Sau buổi giao lưu, Ryuuto đến thư viện gần đó, thế là ngẫu nhiên gặp Maria, rồi họ đi cùng nhau, nghe nói thế. Thế là trời tối, nên cậu ấy tiễn về tận nhà...”
“Hừm...kể cả là thế đi, dù sao thì cũng đã có chuyện như thế xảy ra rồi, cậu cũng nên cẩn thận chứ?”
“Nhưng mà bọn tờ cùng nhóm làm tờ rơi... tớ cũng đã nhờ Ryuuto hợp lực “kế hoạch bạn bè” với Maria mà.”
“Nói thế thôi nhưng mà cậu vẫn để tâm đúng không? Luna.”
“Ừm... Nhưng mà, không phải là tớ nghi ngờ Ryuuto đâu. Không phải thế...”
“Hử?”
“...sao nhỉ, tớ vẫn chưa thể nói rõ được. Nhưng mà, không hiểu sao tớ cảm thấy bất an.”
“...có cái gì mà tớ có thể làm được thì cứ nói ra đi. Cả thằng khốn đó, cả đứa em gái, tớ sẽ trừng phạt bọn đó thỏa đáng cho cậu.”
“A haha, không cần đâu ~ !... Lúc nào cũng đứng về phe tớ, cảm ơn nha.”
“Có gì đâu. Dù sao thì cái đứa vẫn còn bấu víu vào tình yêu đã kết thúc như tớ vẫn còn chưa giúp được cho Luna cái gì mà.”
“Cái đó...”
Luna ngước mặt lên, cô ngắm nhìn hộp cắm bút có dán mấy tấm ảnh polaroid. Cô chăm chăm gương mặt của đứa con trai đang mỉm cười ngượng ngùng đứng bên Nicole với mái tóc đen, cứ như nó in đậm vào tâm trí mình.