Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của chúng tôi

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhiều lúc, Luna cứ như “phụ nữ” lớn trước tuổi. Có thể do cô ấy thường xuyên nói với chính mình “muốn nhanh thành người lớn”, hoặc là vì trải nghiệm từ trước của cô.

Tôi thường bị hút hồn bởi những hành động người lớn mà người con gái ngây thơ trong sáng ấy thi thoảng bộc lộ.

Tôi muốn nhanh chóng đuổi kịp Luna.

Tôi muốn trở thành một thằng đàn ông xứng đáng với Luna, với tư cách là bạn trai cô ấy.

Thế nhưng, độ tuổi tâm hồn đâu có nhanh chóng tăng lên như vậy. Chẳng thể nào mà nỗ lực được.

Nếu vậy, việc mà tôi có thể làm, cái gì cũng được, tiếp cận kiểu gì cũng được, đó là phải nâng cấu hình của mình lên.

~ Tớ muốn có 3 đứa con ~ chẳng hạn.

Nhớ lại lời của Luna, tôi tủm tỉm cười rồi lại hoảng hốt.

Thời buổi này mà tận 3 đứa cơ à. Tôi chẳng hiểu nổi ý định của Luna, nếu như tôi không đậu vào một trường đại học kha khá, không được nhận vào một xí nghiệp danh tiếng, không đảm bảo đồng lương ổn định, thì chẳng phải câu chuyện sẽ khó khăn hay sao?

Tôi suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ mọi thứ, từ những việc mộng tưởng lẫn điều hiện thực.

Và rồi, thứ tôi đang cầm trên tay là một tờ rơi đăng ký học thêm của một trường dự bị, thứ tôi nhận được từ hồi học hè.

“Này này, Ryuuto!”

Sau giờ học của một ngày nọ, tôi đang rời khỏi phòng học cùng với Icchii thì Luna chạy đến chỗ tôi.

“Thứ bảy tới, Akari tới nhà tớ để làm bánh croffle, cậu đến ăn không?”

“C? Crof...?”

“Là bánh quế sừng bò đấy! Nghe bảo đấy là loại bánh đang trend ở Hàn Quốc. Tớ nói là có cái máy làm bánh quế mà trước đây bà tớ mua, thế là Akari bảo là để cậu ấy làm cho. Cậu ấy còn bảo sẽ mang nguyên liệu đến”

“Hê...”

Croffle là cái gì thì tôi chả biết rõ, nhưng nếu nó là món do Luna làm thì đương nhiên là tôi muốn thử rồi...nghĩ là vậy, nhưng tôi lại nói.

“A...xin lỗi nha. Thứ bảy tớ học trường dự bị rồi.”

Thế là Luna làm vẻ mặt “Á!” một phát.

“Vậy à. Nó bắt đầu từ tuần này phải không nhỉ?”

“Ừ. Hôm nay tớ sẽ đi gửi hồ sơ làm thủ tục.”

“Thế à.... thì chủ nhật... à, tớ lại phải đi mua sắm với Nicole rồi.”

“Ừm, cậu không phải cố quá đâu.”

“Nhưng mà... chúng mình không còn được gặp nhau nhiều nữa nhỉ.”

Luna chán chường.

“K, không sao đâu, mình vẫn gặp được hàng ngày trên trường mà.”

Ngày nghỉ mà không gặp được nhau thì tiếc quá, nhưng tôi không muốn làm vướng víu quan hệ bạn bè của Luna.

“Ừm...”

Dù thõng vai xuống, nhưng Luna vẫn hướng về tôi mà mỉm cười.

“Được rồi. Về chuyện trường dự bị, cậu cố lên nhé.”

“Ừ. Cảm ơn.”

“Lần sau, nếu có thể thì dành cho tớ cả ngày chủ nhật nhé.”

“Ừm... nhưng mà chắc cậu cũng muốn chơi với Yamana mà, không cần phải cố quá đâu nhé.”

Tôi nhớ Luna nói rằng Yamana thường xếp lịch làm thêm vào trưa thứ 7, cho nên họ hay đi chơi vào chủ nhật.

“Cảm ơn. Chỉ là nếu có thể thôi. Nicole cũng thi thoảng làm thêm vào chủ nhật mà.”

Nói đoạn, cô ném con mắt về phía Icchii, người đang im như tượng đá ở bên cạnh tôi.

“Ijichi, xin lỗi để cậu đợi nhé. Chào nhé, Ryuuto!”

“Ừm, thế thì hẹn cậu ngày mai.”

Tôi vẫy tay, Icchii đã hết hóa đá mà cúi đầu nhẹ.

“Hà…thằng sướng đời.”

Cả hai vừa rời khỏi lớp học, Icchii thì thào.

“Bánh ngọt Tanikita làm à... muốn thử ghê...”

Kể từ ngày đó Icchii thường hay nhắc đến Tanikita. Có lẽ hắn mê mệt cô nàng rồi. Dù cứ luôn bảo”L..làm gì có chuyện!”

Trai tân đúng là một thứ sinh vật phiền phức. Mà mình cũng vậy thôi...

À, không, mình từ giờ sẽ trở thành một người đàn ông xứng với Luna, rồi thoát kiếp trai tân. Trường dự bị chính là bước đầu tiên để thực hiện điều đó.

Việc thời gian gặp nhau của hai người có thể giảm xuống thì tôi hơi thấy cay cú, nhưng bù lại tôi sẽ cố gắng vì một tương lai tươi sáng.

Tự cổ vũ bản thân xong, tôi hẹn gặp Nisshii ở hành lang rồi ba đứa cùng nhau đi đến nhà ga, sau đó, tôi nói lời chia tay với hai đứa và lên chuyến tàu điện hướng ngược lại với phía nhà mình.

Trường dự bị K mà tôi đã chọn theo học là trường dự bị lớn mà ai ai cũng từng nghe đến, chuyên ôn thi đại học. Ngay cả cái trường học của tôi, không phải là trường chuyên khủng bố, tôi đã nghe chuyện kể là, có mấy đứa học sinh cũng đã theo học từ hồi năm nhất, vì thế, lúc quyết định trường dự bị cho kỳ học hè, chẳng hiểu sao tôi đã lựa chọn một cách nông cạn. Nó cũng giống như tâm lý khi mà mình mua một món đồ thuộc thể loại mà mình không hiểu rõ, người ta sẽ lỡ lựa chọn thứ mà có nhiều lời đồn đại và có đánh giá tốt.

Đi xuyên qua con đường đông nghịt sau khi xuống nhà ga Ikebukuro, tôi lên trên mặt đất từ cửa tây. Tới qua trước nhà ga và đi bộ vài phút qua dãy phố mang cảm giác như phố văn phòng, tòa học xá của trường dự bị K xuất hiện.

Ở quầy tiếp tân, tôi nộp giấy tờ nhập học đã được phụ huynh ký và đóng dấu, sau khi nghe nhân viên nói, tâm trạng tôi bừng sáng, tôi đã chính thức trở thành học sinh trường dự bị K.

“Hà...”

Trở thành sĩ tử ôn thi đại học, tôi thấy hơi nặng nề. Tôi sẽ học tiếng anh vào thứ bảy hàng tuần. Vì tôi đã nói rằng mình muốn cho cả đại học trường top trong phạm vi, thành ra tôi được cho học khóa học cấp độ cao, cho nên cả chuẩn bị bài lẫn ôn tập đều có vẻ là vất vả. Mà, lên năm 3 thì số môn học lại càng tăng thêm nữa... tôi nặng nề bước đi về phía cầu thang.

Tôi biết trường này là loại học hết cả kì nghì hè. Tôi lên tầng cao nhất vì tôi không hề muốn xuống tầng nơi có phòng học của tôi, Tôi định vừa uống trà và đọc quyển sách giáo khoa mới được nhận.

Mở cánh cửa sảnh ra, tôi hơi lóa mắt vì nội thất căn phòng sáng sủa với hai mảng tường dựng kính. Khoảng không gian có bàn ghế được xếp với khoảng cách phù hợp, cái đứa nhút nhác như tôi thở phào vì không đông lắm.

Tôi nhìn quanh sảnh một lần nữa, không biết mình nên ngồi vào chỗ nào đây... trong khi đang băn khoăn thì mắt tôi chợt đóng đinh vào một điểm.

“Kurose...!?”

Ở chỗ chiếc bàn cạnh cửa sổ là một nửa gương mặt của Kurose.

Kurose không đi một mình. Có vài đứa con gái cùng nhau quây quanh một chiếc bàn, tay cầm bánh ăn, cười cười nói nói. Mấy đứa con gái, ngoại trừ Kurose ra, tất cả đều mặc đồng phục thủy thủ.

Kurose trông rất vui vẻ, môt vẻ mặt mà không hề có ở trên trường

Có lẽ đã nhận ra ánh mắt hướng về mình, Kurose dường như nhìn về phía tôi. Bất giác tôi ngồi rụp xuống dưới bàn để trốn.

“..........tại sao Kurose lại......?”

Không lẽ cô ta bám theo mình....? không, do mình tự ý thức quá rồi. Cái dáng vẻ cởi mở với bạn bè như thế kia, chắc chắn không phải có được từ việc chơi với nhau chỉ một sớm một chiều, hơn nữa cô ấy chắc chắn đã nhập học trước tôi.

“...Làm sao giờ.”

Mình nhanh nhảu trốn được, nhưng mà giờ sao đây? Rút lui? Hay là ung dung lộ mặt đi ra rồi chào một câu “Chà. Tớ cũng học cùng chỗ này.”?

Kurose, kể từ cái hôm đó… ngày cuối cùng của học kỳ 1, kể từ lúc sau khi nói chuyện với nhau về việc bị chụp ảnh lúc ôm nhau, tôi với cô ta chẳng trò chuyện chút nào. Sang học kỳ 2, chỗ ngồi tách ra, vì thế chúng tôi không có sự liên hệ với nhau. Tôi bất giác trốn đi chính vì do có nỗi khó xử khoảng trống đó.

Hơn nữa.

-----Nhưng mà...sắp không gặp nhau nhiều được nữa nhỉ.

Khiến Luna cô đơn đồng thời gặp Kurose ở trường dự bị, khiến tôi cảm thấy một thứ tội lỗi không xóa sạch được. Không ngờ tôi lại gặp mặt...cô gái đã từng thích tôi hồi trước...ngay đúng lúc không có bạn gái của mình.

“.....”

Đã thành ra thế này rồi thì chỉ còn cách là lòng vòng chạy trốn, xử lý xong xuôi mà không bắt gặp phải Kurose. Có lẽ đó là thành ý của tôi đối với Luna.

Kết luận như vậy, dù xấu hổ nhưng tôi vẫn giả vờ không khỏe mà bò bốn chân ra khỏi sảnh.

Kể từ ngày hôm đó, trò chơi sinh tồn tại trường dự bị bắt đầu, nếu như tôi bắt gặp phải Kurose thì coi như là game over.

Lớp học tiếng anh tôi được xếp theo học đã qua được 2 buổi rồi. Để bù lại khoảng thời gian đó, tôi ưu tiên qua lại khu học xá, xem lại bài giảng qua video hay hàn huyên với nhân viên về nguyện vọng của tôi chỉ là thứ yếu. Mỗi lần lượn lờ trên đường đến khu học thêm, tôi thường đảo mắt xung quanh nhằm tìm kiếm bóng dáng Kurose

Căng thẳng nhất là ở phòng tự học, Kurose thường xuyên ở đây, vì lúc nào tôi đến thì kiểu gì cô ta cũng có mặt. Vào phòng tôi toàn phải tìm xem có bóng dáng của cô nàng hay không. sau đó tính toán đoạn đường cô sẽ đi vào phòng và sắp xếp ghế gần quầy tiếp tân để tránh việc cô nàng đi ngang qua chỗ tôi. Thực sự việc này rất là phiền.

Không phải ngày nào tôi cũng vào khu tự học của tòa phụ, hoặc lựa chọn các khung giờ khác nhau trong ngày, thì nỗi khổ mang tên Kurose vẫn cứ ở đấy.

Dù khổ tâm đến vậy nhưng cũng đáng, đã qua 2 tuần từ lúc tôi nhập học rồi mà vẫn không hề phải đụng độ với Kurose.

Tuy nhiên, vào hôm thứ bảy nọ. Tôi lại vướng vào sự kiện chẳng tốt đẹp gì sau 2 tiết học tiếng anh.

Vào buổi học hôm đó, hiếm lắm tôi mới đưa ra được câu trả lời đúng cho bài tập mà tôi bị giáo viên hỏi. Vì quá vui nên tôi đã hạ thấp cảnh giác với xung quanh.

Ở trong khu học xá, toàn bộ học sinh phải lên xuống bằng cầu thang. Nếu mà bắt gặp tại cầu thang thì coi như là hết trốn. Thế nên, lúc sử dụng cầu thang thì cần phải chờ tại bậc giữa cầu thang, theo dõi hướng đi và chú ý cẩn thận.

Tuy nhiên, cứ tự cho là không sao cứ thế mà xuống mà bỏ qua việc kiểm tra. Đó là sai lầm.

Tôi vừa hét “A” thì đã quá muộn rồi. Kurose cùng bọn bạn ở giữa cầu thang và hướng về phía tôi.

Trong khoảnh khắc, tôi giật quay người nhưng khoảng cách đã quá gần rồi chỉ còn đúng 1 mét 50 thôi.

Thôi xong rồi. Bị phát hiện mất thôi.

Đang hoảng loạn thì.

“Ô, Yamada à! Lâu mới gặp nhỉ!”

Đột nhiên, tôi bị một ai đó vắt tay vào cổ và bị kéo lại gần.

“Ơ...!?”

Một đứa con trai mà tôi không quen biết.

Cậu ta là một người khá cao, với chiều cao này thì có thể dễ dàng cho một người có chiều cao trung bình như tôi một cú full nelson. Chắc tầm bằng Icchii, nhưng cao với gầy hơn.

Chẳng rõ là hiểu nhầm gì, nhưng tình hình là tôi được một đứa con trai che mặt cho mình nên dường như đã vượt qua nguy hiểm.

Cậu con trai dẫn tôi về hành lang tầng của mình, còn Kurose và bạn của cô ta lên tầng trên rồi. Khả năng cao họ hướng về phía sảnh.

Tôi xác nhận việc đó xong, rón rén mở miệng.

“...À này, tớ không phải là Yamada...”

“Tôi biết mà”

Cậu ta bỏ tay xuống khỏi cổ thả tôi tự do.

“Tôi cứu cậu đấy. Cậu suýt nữa bị cô mỹ nhân mà lúc nào cũng tránh mặt phát hiện đúng không?”

Cậu con trai hếch mép lên nhìn tôi.

Hắn đẹp trai thật.

Nói vậy thôi nhưng cũng chẳng phải cái kiểu mỹ hình rõ rệt. Mũi cậu ta cao, nhưng mắt thì thanh mảnh một mí và cặp môi cũng mỏng. Thứ đặc trưng của cậu ta là mái tóc đen bù xù, phần tóc mái dày cộm, dài gần như chạm mắt, trông ủ dột.

Nói cách khác là cậu ta là cái đứa ưa nhìn. Cơ mà nếu là ưa nhìn thì đối với cái đứa u ám mang gương mặt của nhân vật phụ như tôi lại càng thấy ganh tỵ...

“...ơ, cậu vừa nói gì cơ?”

Do lơ đễnh chăm chăm theo vẻ đẹp trai nên đã bỏ qua câu nói của cậu ta.

“Cậu biết tôi à?”

Cậu ta gật đầu trước câu hỏi đó.

“Tầm 2, 3 tuần gần đây tôi hay gặp cậu mà. Ở trong phòng tự học, lúc nào cậu cũng chạy trốn khỏi một cái cô mỹ nhân đó đúng không. Quá là đáng nghi thành ra nổi bật đấy.”

Không lẽ nào, tôi bị người khác phát hiện ra là mình đang trốn tránh Kurose à... ngượng quá.

“Thế, cái con bé ấy là sao hả? Bạn gái cũ? Kẻ bám đuôi? Hay là đứa mà bị nó nhìn thấy thì chết?”

“Ể!? À, không...”

Đó là mối quan hệ không thể giải thích nổi chỉ bằng một từ, thành ra tôi ngập ngừng, thế rồi cậu con trai lại lần nữa gác tay lên vai tôi.

“Thôi nào, trông có vẻ thú vị đấy, kể cho tôi nghe đi. Từ sáng đến giờ ở mãi trong phòng tự học, tôi đang muốn thay đổi không khí đây. Phòng sảnh... khả năng cao là có con bé đó, mình qua cái cửa hàng đằng kia đi.”

“Ơ,....ơ!?”

Tôi là cái loại không theo kịp được cái sự tùy hứng, nhưng vì đã được cứu từ bước đường cùng nên theo lễ nghĩa, tôi chẳng thể nào lạnh lùng được.

Lúc nhận ra thì bàn chân của tôi đã nằm ngoài khu học xá rồi, tôi đã ngoan ngoãn vâng theo lời của đứa con trai đó.

“...Hà, hiểu rồi. Hóa ra là đối tượng của mối tình đầu tan vỡ lại là em gái của bạn gái hiện tại hả.”

Ở trong quán nước gần đó, cậu con trai cảm kích trước câu chuyện của tôi.

Tên của cậu con trai đó là Sekiya Shuugo. Cậu ta thuộc lớp học dành cho học sinh cấp ba đã tốt nghiệp của trường dự bị K, nói cách khác, cậu ta là học sinh thi lại đại học. Tôi được biết chuyên này trong khi đi bộ trên đường đến đây.

“Thế thì cậu sẽ làm gì? Cậu định tiếp tục trốn chạy từ giờ cho đến tận lúc thi xong à?”

Bị Sekiya dò hỏi, tôi ậm ừ cứng họng.

Món cà phê đá mà tôi gọi vì nó là thứ rẻ nhất thì đắng ngắt, chẳng phải là thứ vị mà tôi ưng để mà có hứng uống hết phần còn lại. “Để tôi trả hộ cho” – Sekiya đã chiêu đãi tôi rồi, tôi phải uống hết trước khi ra khỏi cửa hàng thôi.

“Em nghĩ là kế hoạch chẳng mang tính thực tế lắm đâu, nhưng mà bây giờ thì...”

“Hay là chuyển trường chẳng hạn?”

“Cũng chẳng đến mức phải làm như vậy...”

Ở trường ngày nào chúng tôi cũng dành thời gian ở chung một lớp học, nếu mà cất công chuyển đến học xá cách xa nhà, cách trường học xa hơn nữa để né tránh Kurose thì cũng... – Tôi nghĩ.

“Đáng ra lúc đầu nên chào hỏi đàng hoàng, nhưng mà lúc đầu bắt gặp cô ta thì em lại trốn mất, thành thử ra...”

“Tại sao chứ? Cậu cảm thấy có lỗi với cô bạn gái hiện tại à?”

Bị Sekiya hỏi, tôi suy nghĩ.

“...thôi, em chẳng muốn làm cô ấy bất an nữa.”

Tôi thẳng thắn thì thầm ra suy nghĩ của mình sau khi nhớ lại sự việc hồi hè.

“Em trân trọng bạn gái mình, cho nên là với Kurose...với em gái của bạn gái, em định không dính dáng tới mối quan hệ cá nhân với cô ấy nữa, vậy mà lại đến đúng cái trường trùng cô ấy. Trong khi thời gian em và cô ấy gặp nhau từ giờ ngày càng giảm vì ôn thi thì lại có Kurose ở trường dự bị, nếu cô ấy mà biết được thì em nghĩ cô ấy sẽ bất an lắm.”

Đúng thế. Tôi nhập học mà chẳng nghĩ đến việc là có Kurose ở đây...

“Em nghĩ rồi. Bởi vì, nếu như em mà ở vị thế ngược lại... nếu như cô ấy đi học trường dự bị, mà ở đó lại có bạn trai cũ của cô ấy thì... Nếu như em biết được chuyện đó thì... em nghĩ là, chẳng thể nào mà mình lại hoàn toàn không để tâm được.”

“...hiểu rồi” - Sekiya vừa khoanh tay vừa nghe chuyện, ngẩng mặt lên nói.

“Thế thì trước mắt là chỉ còn cách chạy thôi nhỉ. Tôi sẽ giúp cậu.”

“Ơ...”

Tôi thấy biết ơn, nhưng vì được cậu ta nói cho mình một cách lanh lạy, tôi không theo kịp để mà cảm ơn được.

“Tôi ngày nào cũng ở trường Ikebukuro. Nếu mà bắt gặp con bé thì tôi sẽ nói cho cậu qua LINE là nó đang ở đâu. Cho tôi ID đi.”

“À, vâng...”

Chẳng hiểu sao tôi lại nghe lời, trao đổi số điện thoại với người mà mình mới gặp. Việc này chưa từng có tiền lệ.

“Ê, gì thế này. Ảnh đại diện không phải là ảnh bạn gái à.”

Sekiya xem tài khoản của tôi, thất vọng lên tiếng.

“Nghe bảo là không giống, nhưng mà nếu là chị gái của con bé đó thì chắc phải siêu đáng yêu đúng không? Không có ảnh à?”

Nhìn con mắt đầy sự tò mò của một Sekiya háo sắc, tôi bất giác gật đầu.

“Không. Không có đâu.”

“Tào lao, cái đồ tà dâm.”

Mặc dù nói vậy, tôi không bị cậu ta truy cứu sâu hơn nữa về vụ ảnh.

“Thế thôi, tôi về phòng tự học đây. Cậu thì sao?”

“Ơ..., em cũng về luôn.”

Tôi luống cuống, định uống cốc cà phê đá gần như đầy, thế là Sekiya vươn tay ra từ phía đối diện.

“Không uống thì cho tôi đi. Tôi là yêu quái cà phê đấy.”

“Ê, ơ? À, vâng...”

Sekiya lách khỏi cái ống hút đang cắm, cậu ta trực tiếp nuốt chửng ừng ực như bia.

“Ở cả một ngày trong phòng tự học thì có uống cà phê cũng vẫn buồn ngủ mà. Nửa nay tôi uống nhiều quá nên mất tác dụng.”

Khi chỉ còn lại đá thôi, Sekiya đặt cốc xuống, cậu ta cầm khay đứng lên.

“Lần sau gọi cái đồ cậu muốn uống ấy. Tôi lại đãi cậu tiếp.”

Nghe xong, tôi lúi húi với lấy cái cặp đi ra khỏi chỗ ngồi.

“C-cảm ơn.”

Tôi khúm núm như đang vác cái trống, chỉ có chạy theo sau, trông hơi chút đáng thương. Sekiya hơn tuổi tôi thì lại thong thả như người lớn vậy.

“Ờ, nhưng mà, Kurose hả? Có lẽ là cậu đang để ý đến cô ta, cơ mà ở trường dự bị thì cậu nên tập trung học đi.” – Sekiya nói lúc đang đi cạnh tôi trên đường trở về phòng tự học.

“Làm cái đứa thi lại cũng chẳng có gì hay đâu mà, nói thật luôn.”

Nghe câu đó từ một đứa đang thi lại trọng lượng nó khác hẳn.

“V, vâng... em sẽ cố gắng.”

“Làm học sinh lớp 11 thích nhỉ. Vẫn còn có thể định hướng bất cứ chỗ nào còn gì. Giá như hồi đó tôi cũng có một đứa nào đó nói với tôi thì...”

Lúc đó, trong túi áo của Sekiya phát ra tiếng ù ù. Sekiya lấy điện thoại từ trong đó ra rồi nhìn màn hình, cậu ta tặc lưỡi.

“...Sao thế anh?”

“Là bạn cùng khối hồi cấp ba. Nó hỏi là “có thật là hôm nay cậu không tham gia buổi họp lớp không?”, tất nhiên là không rồi, khốn nạn.”

Anh ta khạc ra câu rồi cất điện thoại vào túi quần. Hình như đồ đạc của anh ấy để ở trong phòng tự học nên Sekiya đang không mang gì theo mình.

“Tốt nghiệp mới được nửa năm, cái đéo gì mà họp lớp chứ. Kiểu gì thì cũng chỉ là lũ ngốc tập hợp lại để tự mãn về cuộc sống đại học hào nhoáng của bản thân mình chứ gì.”

Khiếp. Lúc ở quán giải khát, nhìn như người có học cơ mà, cái người này đang dần mục nát rồi...

Học sinh thi lại kinh khủng thật.

“A!”

Và rồi, khi vừa ở khu học xá dự bị, Sekiya đột nhiên lên tiếng rồi khom lứng nấp sau tôi.

“Ơ? Seki...”

“Đừng có gọi tên! Đứng im đi!”

“.........”

Chẳng còn cách nào, tôi đứng mà chẳng hiểu chuyện gì.

Từ lối ra vào trường dự bị có mấy học sinh đi ra, họ đi ngang qua rồi đi mất.

“...phù.”

Lúc này, Sekiya mới từ sau lưng tôi xuất hiện.

“Đó là khối dưới ở trường cấp ba. Đáng tiếc là ông senpai làm màu từ trước giờ lại là người thi lại ở cùng trường dự bị với mình, nghe đuồi quá mà?”

“Hà...”

Tôi nghĩ, nếu cứ chạy trốn lòng vòng như thế này thì lại càng đuồi hơn, nhưng quả thực tôi không thể nói ra được.

...A, hay là.

Phải chăng vì bản thân cũng sống cuộc sống trốn chạn nên mới nhìn ra việc tôi trốn tránh Kurose?

“Chà, như vừa nãy, nếu mà là ở ngoài thì tôi trốn được vào góc khuất rồi, nhưng mà đã vào trong mấy tòa nhà thì quan sát lối đi là việc tối quan trọng đấy. A, còn nữa, thân thiết với người dạy học của mình cũng là cần thiết đấy nhé. Như chị/anh Satou chẳng hạn, rất là thân thiện, cho nên là cứ đến chỗ tiếp tần thì chị/anh ta sẽ chỉ cho cậu biết “con bé mặc đồng phục trường A đang đi đến sảnh rồi đấy ~ “”

Vừa nhìn cậu Sekiya đắc ý kể chuyện, tôi lại thầm khẳng định

“Người học thi lại đáng sợ thật...”.

Cũng nhờ gặp được Sekiya mà việc sinh hoạt ở trường dự bị của tôi đã đại khái bắt đầu yên ổn.

Ngược lại, cuộc sống ở trường học thì lại có sự kiện mới.

“Bây giờ tôi muốn quyết định 5 người làm ủy viên chấp hành cho lễ hội văn hóa” - Vào buổi sinh hoạt lớp cuối tháng 9, đại diện lớp trước bảng đen lên tiếng.

“Ai muốn làm thì giơ tay lên!”

Lễ hội văn hóa của trường tôi được tổ chức theo lịch trình bao gồm cả kỳ nghỉ lễ của thượng tuần tháng 11.

Năm ngoái cũng vậy, cái việc ủy viên chấp hành dù chỉ hoạt động trong thời gian ngắn nhưng cũng khá bận rộn. Công việc này đối với mấy đứa u ám thích sự riêng tư ghét ồn ào thì không hề thích tí nào.

“Tớ phải hoạt động câu lạc bộ nên chịu thôi.”

“Tớ cũng thế...”

Kẻ u ám thuộc câu lạc bộ về nhà thì vẫn là kẻ u ám, tôi không muốn làm mấy việc nổi bật như thế nên chỉ còn cách là câm miệng như hến thôi.

“...N, nào, có người nào muốn làm không? Vui mà, chắc chắn đấy.”

Cô giáo chủ nhiệm năm đầu tiên lên tiếng khuyến khích, dù vậy phòng học vẫn im phăng phắc.

“........”

Mọi người đều nín thở dán mắt xuống bàn, cô giáo và đại diện lớp thì tránh mắt nhau.

“Như này thì, nếu lúc đầu không có ai đó xung phong thì khó mà dơ tay nhỉ...”

“Đúng đúng. Có ai đó ứng cử, một người thôi cũng được, thế là may rồi...”

Đó là lúc mà những giọng nói thì thầm vang lên, mọi người bắt đầu liếc nhìn quan sát vẻ mặt của nhau.

“...Có”

Một giọng nói yếu đuối ngân lên, bàn tay yếu đuối rụt rè dơ lên.

Đó là Kurose. Gò má cô nhuốm màu xấu hổ, bàn tay dơ lên run bần bật vì căng thẳng.

“Cảm ơn Kurose.” – Cô giáo lên tiếng, có chút nào đó nhẹ nhõm.

“May quá, Kurose.”

Đại diện lớp cùng vui mừng.

Nhìn hai người đó, Kurose thẹn thùng lẫn chút vui vui.

Kurose...

Thứ mà tôi hồi tưởng lại là hình ảnh cô ấy được bạn bè vây quanh ở trường dự bị.

Có lẽ cô ấy thực sự có nhiều bạn bè. Nhưng mà vừa mới chuyển đến trường này mà lại ngay lập tức làm chuyện lớn , tung tin đồn thất thiệt về Luna, nên mới bị bạn bè xa lánh.

Chắc cô ta cô đơn lắm hả. Vậy cô ta xung phong vì muốn được mọi người cảm ơn chăng...?

Không, có thể là thực sự cô ta chỉ đơn thuần muốn làm ủy viên chấp hành mà thôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ vậy.

“Ngoài ra có ai không?” – Đại diện lớp hỏi.

“Đây đây!”

Tôi giật mình vì giọng nói đó, quay phắt lại thì thấy Luna hăng hái giơ tay như chuẩn bị đứng lên vậy.

“Luna làm ủy viên chấp hành á...!?

“A, Luna-chi mà làm thì tớ cũng làm ~ !”

Tôi chưa hết bất ngờ thì Tanikita cũng giơ tay.

Tôi vô thức ngó Yamana, nhưng cô ta đang nhìn vào móng tay của mình, trông có vẻ không có hứng thú. Nhất định là vì việc làm thêm nên không được rồi.

Lúc đó, Icchii ngồi ở ghế chéo phía trước mặt Yamana lọt vào mắt tôi.

Icchii mang một vẻ mặt rất kinh khủng. Trông như phiền muộn hay là như sầu não... lúc thì đỏ, lúc thì xanh, một mình cậu ta thay đổi gương mặt xoành xoạch.

A – tôi nhận ra.

Là Tanikita à. Vì Tanikita ứng cử nên cậu ta cũng muốn làm, nhưng lại phiền não vì không có can đảm à.

“Này, Ryuuto! Ryuuto cũng làm đi!”

Tôi quay ra nguồn giọng nói thì thấy Luna với cặp mắt lấp lánh nhìn tôi.

Nhìn thấy cặp mắt ấy, tôi nhớ lại.

--- Tớ định kết bạn với Maria đấy.

--- Ơ!?

--- Nhưng mà tớ có tấn công trực diện kiểu gì cũng bị khước từ. Chúng mình là bạn cùng lớp đúng không? Mọi người trong trường đều không biết mối quan hệ của bọn tớ. Cho nên là tớ nghĩ, dù tớ chủ động “làm bạn với tớ đi” thì Maria cũng không thể nào mà, gọi là vô cảm hả, với tớ được đâu.--- Tức là, tiếp tục giấu mọi người việc hai người là chị em, chỉ là thân thiết với nhau với tư cách là bạn cùng lớp hả...?

--- Ừ. Tớ muốn cậu support.

Cô ấy định thi hành kế hoạch đó à.

Tôi đâu có ngờ là lại sớm thế này.

Nhưng mà...

--- Lúc sang thu, cả khi đông tới...tớ muốn lần nữa được đứng bên Maria. Tớ muốn lại được cùng Maria ngồi trong kotatsu vừa xem tivi, vừa chia đôi papi⚫ ăn.

Nghĩ thì mới thấy là, đã cuối tháng 9 rồi nhỉ. Đối với Luna thì có lẽ bây giờ là thời cơ tốt để khởi động.

“Thế thì, thế thì...tớ, tớ sẽ làm.”

Vừa trả lời vừa run vì ánh mắt của cả lớp hướng về mình, quang tôi các tiếng trêu ghẹo vang lên.

“Đừng có âu yếm trong khi làm ủy viên chấp hành đấy nhé ~”

Dù sao thì, số người cần thiết cũng đang dần được lấp đầy rồi, mọi người có vẻ nhẹ nhõm.

“Còn một người nữa, có ai không ~?” – Lớp trưởng nói, nhìn xung quanh. Tôi -người vẫn giơ cao bàn tay, mở lời.

“À, này!”

Vì thu hút sự chú ý nên tôi thấy xấu hổ, giọng nói của tôi hoàn toàn không tự nhiên. Dù ngượng, tôi vẫn cố hết sức để đẩy từng ngôn từ ra khỏi cổ họng.

“.... th, thêm một người nữa là..., tớ nghĩ là nên chọn Ichiji.”

“Ơ?”

Có lẽ không lường trước được tên của đứa u ám nữa lại xướng lên, đại diện lớp ngạc nhiên.

“Được chứ? Ichiji...?”

Dường như tưởng rằng đấy là trò bắt nạt, đại diện lớp hỏi với con mắt hoài nghi, Icchi luống cuống gật đầu.

“Ừ...” – Cậu ta trả lời bằng một chất giọng nhỏ xíu, chẳng giống cơ thể của mình tí nào, có vẻ đang rất vui.

Ủy viên chấp hành hội văn hóa thì từ năm học thứ hai của lớp 10 và lớp 11, mỗi lớp có 5 người được tuyển. Năm học thứ nhất thì có 5 lớp, tổng toàn bộ 50 người trong đó sẽ chia ra thành các nhiệm vụ như tiếp tân, thiết bị, v.v... và bắt đầu các công việc cho đến trước ngày lễ.

Sau buổi học hôm đó, nhờ vụ phân công người được tổ chức khẩn cấp mà Icchii lơ lửng trên mây.

“Khỉ thiệt, cái đứa như mày không làm ủy viên chấp hành một mình không được à? Thôi thì đành chịu vậy~”

Hình như Icchii đang nghĩ là tôi đề cử hắn là vì tôi muốn có một thằng bạn u ám. Tôi nói với hắn về việc tôi làm điều đó là để phục vụ hắn, để hắn được ở cùng với Tanikita, thế là hắn nổi điên lên “L, làm gì có chuyện đó!”, thôi thì cứ coi như vậy đi.

Tại phòng hóa học, phòng mà bọn tôi mượn để phân công nhiêm vụ, các ủy viên chấp hành đang ngồi một cách ngẫu nhiên. Tôi ngồi với Icchii, phía trước đó là Luna và Tanikita, cách xa ghế chúng tôi ở phía sau một chút là Kurose và một người nữa đang ngồi.

“Nào, giờ tôi sẽ phân công. Mọi người hãy dơ tay với nhiệm vụ mà mình muốn làm.” – Một học sinh cùng khối của lớp khác được bầu làm trưởng ủy ban chấp hành cất tiếng sau khi giải thích về nhiệm vụ.

“Tôi sẽ phân công từ nhiệm vụ ít người trước. Đảm nhận việc làm tờ rơi gồm 3 người. Cái này thì tôi xin nhờ học sinh năm hai.”

Nhiệm vụ làm tờ rơi là nhiệm vụ làm sách có in thời gian biểu của lễ văn hóa và bản đồ hướng dẫn đi bên trong trường học. Chúng tôi được giải thích là mình sẽ vừa thảo luận với người ở chỗ in ấn vừa tiến hành, vì cái mẫu của năm ngoái hầu như vẫn còn tái sử dụng được nên có vẻ sẽ không vất vả lắm, tuy nhiên, việc viết văn thì sẽ dành cho người nào viết giỏi hoặc người nào có hứng thú với việc xuất bản. Số lượng người cũng ít, tôi nghĩ cũng chẳng phải là nhiệm vụ của tôi nên tôi bỏ ngoài tai, thế rồi.

“...chỉ một người thôi à?”

Trưởng ủy viên nói từ phía sau nên tôi quay lại, thấy Kurose đang giơ tay lên mà chẳng nói gì.

“...!”

Luna cũng như tôi, quay phắt lại rồi giả bộ quay trở lại ra phía trước giơ tay lên.

“Đây, đây!”

Thế rồi, cô quay lại nhìn tôi.

“Ryuuto…”

Đó là ánh mắt như đang cầu cứu. Quả nhiên là cô ấy đang hành động theo kế hoạch ấy hả.

“…À, ừ.”

Cho nên, tôi cũng giơ tay.

“Rồi, coi như là đã tuyển được 3 người.”

Phần giao việc được khép lại bởi giọng nói của trưởng ủy ban, tôi cùng với Luna và Kurose, ba người được giao làm nhiệm vụ tờ rơi… chết tiệt, cái này làm kiểu gì đây!?

Chỉ mới nghĩ thôi mà tôi đã toát mồ hôi lạnh.

“Ơ ~ !? Luna-chi, cậu bảo là mình cùng nhau làm nhiệm vụ rồi mà?”

“X, xin lỗi ~, tự nhiên tớ muốn làm tờ rơi…”

Tanikita bị qua mặt nên kháng nghị, Luna gượng cười biện lý do.

Trong khi đó, tôi đột nhiên thấy tò mò, quay phắt lại phía sau, thế rồi.

“…!”

Tôi bắt gặp ánh mắt của Kurose. Cô ta ngay lập tức lảng mặt đi. Gò má cô đỏ lên, có vẻ đang dao động tinh thần.

Đó là đương nhiên rồi… Đối với Kurose thì có lẽ đáng ra mọi thứ không phải như thế này.

Tiếp sau đó, các nhiệm vụ dần dần được giao, Icchii thì được làm nhiệm vụ trang trí cùng với Tanikita. Đó là nhiệm vụ đặt cổng vòm, trang trí hành lang, nhà thể dục, v.v… Học sinh lớp 10 cũng có nên số lượng người đông, tuy nhiên nếu đã cùng nhau làm việc thì chắc hẳn cũng ít nhiều có cơ hội nói chuyện.

“Tiếp theo thì mọi người chia nhóm ra theo các nhiệm vụ, tự giới thiệu bản thân xong thì buổi hôm nay kết thúc. Các công việc cụ thể hay lịch trình để tiến đến lễ hội văn hóa thì ngày hôm sau từng nhiệm vụ sẽ được giáo viên đảm nhiệm giải thích.”

Sau tiếng nói của ủy viên trưởng, mọi người đứng dậy bắt đầu di chuyển.

“Cơ sở vật chất qua đây.”

“Trang trí qua tập trung chỗ này đi!”

Bỏ qua đám bạn đang gọi nhau, tôi và Luna trao đổi ánh mắt, chẳng nói chẳng rằng hướng về phía cuối phòng học.

Chỉ có mỗi 3 người. Chẳng cần phải cất tiếng để tập hợp.

Thế rồi, tôi và Luna đến trước Kurose.

“……..”

Cả ba người…ngay cả Luna – vốn là người đã mong muốn tạo ra tình huống này – cũng không thể che giấu hết nỗi khó xử.

Chẳng cần phải tự giới thiệu bản thân, đây là ba con người mà đã biết rõ về nhau, từ khuôn mặt đến cái tên, và cả những thứ ngoài lề nữa. Đứng ở vị trí như tạo thành một tam giác đều, chúng tôi quan sát động thái của nhau.

“….mong cậu giúp đỡ.”

Người đầu tiên lên tiếng là Luna. Mặc dù đang để lộ ra sự khó xử, cô vẫn nở một nụ cười trên khóe môi.

“Mong cậu giúp đỡ…”

Nếu như chẳng nói gì cả thì dường như chuyện chẳng thể xong xuôi được nên tôi cũng tiếp lời nói.

Kurose nãy giờ dùng một tay bám lấy khuỷu tay còn lại, cúi đầu xuống, nhưng lúc này, cô ngẩng đầu lên. Tưởng như liếc nhìn được chúng tôi, cô lại lảng mặt đi, khẽ mở miệng.

“…cậu giúp…”

Cứ như vậy, “kế hoạch bạn bè” đầy chông gai phía trước của Luna đã mở màn.

Thành chuyện phức tạp mất rồi. Chuyện đã phức tạp đủ rồi, vậy mà mối quan hệ với Kurose lại càng phức tạp hóa lên.

Ở trường dự bị, tôi lại tiếp tục những ngày tháng trốn tránh Kurose.

“Chào, Yamada.”

Buổi sáng thứ bảy, lúc tôi đang làm bài tập về nhà cho buổi học ngày hôm nay tại phòng tự học thì Sekiya đến chỗ tôi ngỏ lời.

Tạm thời là tôi đã nói cho Sekiya biết tên thật của tôi, nhưng mà “nếu bị con bé đó nghe rồi nhận ra thì gay go”, cho nên cậu ta gọi tôi là “Yamada”. Chỉ có một lần, lúc tôi bị Sekiya bắt chuyện tại trước quầy tiếp tân, người nhân viên quen mặt tôi đã phải nhìn tôi hai lần.

Ngoài việc đó ra thì không có trở ngại đặc biệt nào.

“Cậu vẫn chưa ăn trưa đúng không? Nếu được thì ta đi ăn đi.”

“… còn 10 phút nữa là em xong rồi.”

“OK. Tôi ra trước đây.”

Nói vậy xong, Sekiya ra khỏi phòng tự học rồi đi mất. Vì cả hai người đều đang vừa sinh hoạt tại ngôi trường dự bị, vừa trốn tránh đối tượng cá biệt, nên đối với anh ta thì chắc hẳn có lẽ bây giờ là thời gian hợp lý.

Tôi thấy là Sekiya khá là quan tâm tới tôi, nhưng bản thân anh ta lại tỏ ra chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, vì vậy ngay cả cái đứa kỹ tính như tôi có thể đại khái dễ chơi thân được. Tôi kém quan hệ trên dưới, hoạt động câu lạc bộ cũng không, thế nhưng tôi đâu ngờ là mình lại có thể nói chuyện thẳng thắn với một ông đẹp trai hơn mình tận hai tuổi như thế này.

Cậu ta bày cho tôi mẹo để cướp chỗ trong phòng học, hay là thời điểm để đặt câu hỏi với giáo viên, nhờ có Sekiya mà cuộc sống ở trường dự bị của tôi trở nên thoải mái khỏi phải bàn cãi, vì thế tôi rất trân trọng mối quan hệ này.

“Thế, có chuyện gì vậy?” - Trong một nhà hàng gia đình mà bọn tôi cùng nhau vào, Sekiya ngồi ở phía đối diện bàn lên tiếng.

“Ơ?”

“Vừa nãy, trong lớp học cậu thở dài còn gì. Lại là về chuyện của “Kurose” hả?”

“…..”

“Cậu nói thử xem nào. Sẽ vui đấy? Mấy cái chuyện liên quan đến con gái thì tôi tự tin tự vấn được đấy.”

Trong một thoáng tôi bối rối, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy cáu nên thôi không nói thật nữa.

“… à không. Chỉ đơn thuần là vì bài tập tiếng anh khó quá thôi.”

“Thế á? Để tôi bày cậu nhá? Cậu mới có lớp 11 thôi, nên không nhồi nhét được như thế đâu.”

“Hà.”

Vì không muốn giống như anh nên em phải cố thôi… - lời nói từ con tim đó, đáng thương quá nên tôi sẽ không nói ra.

“…Anh Sekiya vì sao lại thi lại ạ?”

Tự nhiên cơn tò mò nổi lên nên tôi hỏi trong lúc đang chờ ramen.

Sekiya “A~” một tiếng rồi ôm mặt.

“Cậu hỏi cái đó ư? Hồi tôi lớp 12 tôi thi trượt đấy. Đương nhiên là thế rồi còn gì.”

Ờ thì chắc hẳn là vậy, nhưng mà tôi lại muốn hỏi là có sự tình gì cơ.

“Hồi cấp ba, tôi chơi với gái hơi bị quá tay… Chẳng hơi đâu mà học…”

“Chà…”

Anh ta là dạng người sáng sủa. Khi tôi hỏi…anh ta theo chủ nghĩa hiện thực à? Thì Sekiya như hốt hoảng xua tay.

“Không đâu, tại vì là, tôi một cái đứa u ám chẳng chơi thân với đứa con gái nào hồi cấp hai, lên cấp ba tự nhiên nổi tiếng đấy. Đương nhiên là tôi sẽ cao hứng chơi thỏa thích còn gì?”

“Hê ~ …”

Chuyện đó có cơ à. Không phải là anh đã đào hoa sẵn từ lâu rồi, anh chơi bời từ lâu rồi à?

Đáp lại ánh mắt nghi hoặc của tôi, Sekiya bấm điện thoại mình rồi quay về phía tôi.

“Nhìn đi, cái này. Đây là tôi hồi lớp 9.”

Hiện lên trên đó là một cậu học sinh cấp hai quấn mình trong bộ đồ thể dục. Cậu ta mang kiểu tóc như cắt húi cua, ấn tượng hoàn toàn khác hẳn với Sekiya bây giờ. Cảm giác như một đứa học sinh cấp hai khó gần. Kiểu tóc là một rồi, con người thay đổi đến mức này sao.

“Sao? Trông chẳng thể nào mà thu hút nổi đúng không?”

“Cơ mà, anh có thể ngay lập tức cho người khác xem bức ảnh của mình hồi kém duyên, tức là…”

Cũng hơi bị đau đớn đấy… - cứ như nuốt lại câu nói đó, Sekiya nói với tôi “không phải, không phải đâu.”

“Cái này là ảnh lúc tôi vô địch trong một đại hội ở quận. Cho nên tôi cho nó vào ảnh mình thích. Cuộc đời của tôi chỉ là một thoáng vinh quang mà thôi.”

“Đại hội? Anh chơi thể thao à?”

Tôi hỏi vậy thì Sekiya bắt đầu phun ra.

“Có gì đâu, bóng bàn ấy mà! Tay tôi cầm vợt đấy còn gì! Cậu chẳng có hứng thú về tôi đến mức độ ấy cơ à.”

Sekiya, mồm miệng bỗ bã, nhưng mắt anh ta cứ cười, giọng nói trầm chứa sức cuốn hút, dù anh ta có chửi rủa thì cùng hoàn toàn chẳng gây khó chịu. Kèm theo đó, với ngoại hình như thế này thì hẳn phải sát gái rồi.

“…Nhưng mà, anh đã giỏi bóng bàn như thế thì theo lẽ thường anh phải nổi từ trước khi biến thành đẹp trai rồi chứ?”

“Đó là đối với bọn khối dưới ở cùng chung câu lạc bộ.”

“Đấy.”

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta kẻ tự nhận là “đứa u ám”, đáp lại, Sekiya chỉ cười thêm lần nữa.

“Chỉ có một người thôi mà. Trong mấy đứa con gái làm quản lý, có một đứa mà tôi chơi thân, lúc tốt nghiệp thời cơ tốt nên tôi với cô ấy đã hèn hò nhau. Tôi nghe cô ấy gợi ý là “Cậu thử thay đổi kiểu tóc xem?”. Vừa đúng lúc câu lạc bộ kết thúc, tôi đã để nuôi tóc dài ra…”

“Debut cấp ba à?”

“Tôi đâu có ngờ.”

“Thế rồi, cô bé đó ra sao?”

Sekiya cúi nhìn hẳn xuống, anh ta không trả lời.

“Không lẽ…”

Không lẽ anh ta ngoại tình tùm lum rồi đùa giỡn với cô ta rồi vất bỏ cô ta đi… - tôi gửi Sekiya ánh mắt chỉ trích, Sekiya hốt hoảng lên tiếng.

“Không đâu, tôi không đối xử với cô ấy cái kiểu tệ hại ấy đâu. … Ờm thì, nhưng mà, có tệ hại hay không thì, đó là… tùy vào đối phương thấy thế nào.”

Sekiya sau đó chìm vào yên lặng. Có vẻ như anh ta có nhớ lại điều gì đó về cô ta.

Lúc đó, Ramen được mang ra, chúng tôi kết thúc chủ đề.

Hiện thực là dù tôi có được Sekiya tư vấn hay không thì cũng chẳng làm được gì với chuyện của Kurose cả.

Trước hết là tôi chỉ còn cách là cố gắng không để bị Kurose phát hiện ở trường dự bị, trong khi đó hỗ trợ “Kế hoạch bạn bè” của Luna trong phạm vi có thể.

Đến tháng 10, hoạt động của ủy viên chấp hành chính thức bắt đầu.

Công việc chủ yếu của làm tờ rơi là nhờ các câu lạc bộ, các lớp học có tiết mục trình diễn, hoặc là các giáo viên, trưởng ủy viên chấp hành viết hộ cho văn bản, sau đó là tập hợp lại và làm bản thảo trước kỳ hạn. Mặc dù có bản mẫu của sơ đồ trường và trang giới thiệu, phần layout và trang bìa thì làm tự do nên có thể phát huy cá tính của năm đó.

Trong lễ hội văn hóa có chủ đề của từng năm, năm nay là “For the future”. Việc xây dựng ý tưởng thành thiết kế kiểu ra sao là việc tự do của các thành viên làm nhiệm vụ.

Trước hết, là ba thành viên phải nói chuyện với nhau rồi quyết định về định hướng cho tờ rơi.

Vì thế mà vào sau buổi học của một hôm nọ, ba chúng tôi mượn phòng họp trong trường rồi quây quanh bàn.

“……”

Từ nãy tới giờ, Luna cứ vừa nhấp nhổm vừ quan sát động thái của Kurose. Kurose thì cầm lên ngắm nhìn mấy tờ rơi của các năm gần đây được đặt ở trên bàn để làm tài liệu.

Chúng tôi lúc này đang ngồi theo kiểu, tôi và Luna thì ngồi ở một phía của chiếc bàn chữ nhật, đối diện là Kurose.

Một lúc sau, Luna như đã quyết chí, cô lên tiếng.

“Cậu khỏe không? Maria.”

Kurose giật nảy run cả vai lên, tờ rơi vẫn cứ mở rộng ra, chỉ có đôi mắt cô là hướng về phía Luna.

“…Ừ.”

Sắc mặt cứng, cô gật đầu như chỉ đang hơi rụt cổ.

Cảm giác như đây là lần đầu tôi thấy cảnh hai chị em này trò chuyện với nhau.

“Gần đây cậu làm gì?”

“Làm gì là…bình thường thôi có gì.”

“Không phải thế, mà là sở thích chẳng hạn.”

Trước một Kurose trả lời cộc lốc, Luna luống cuống gặng hỏi.

“Sở thích à? …Video chẳng hạn, tớ vẫn có xem.”

“Thế à! À, này, cậu xem video nhảy cover mới của Gyalukou chưa!? Có khi còn hay hơn cả của Yarirafui!”

“…. Há? Đó là cái gì vậy? Ngôn ngữ gì vậy?”

“……..”

Đã cất công tạo chủ đề thế rồi mà lại bị đối xử lại một cách lạnh nhạt, Luna ủ rũ.

HP giảm rồi, phải chờ một turn… - Vẻ mặt Luna cứ như nói ra điều đó, thấy thế, tôi rụt rè mở miệng.

“…Thế thì, Kurose xem video gì?”

Nhìn thấy tôi bắt chuyện, Kurose tỏ vẻ mặt bất ngờ, thế nhưng cô vẫn suy nghĩ một lúc.

“… cái mà tớ hay xem là, video stream game.”

“Ê!?”

Nghe nói vậy, tôi bất ngờ.

“Stream game gì?”

“Chắc phần nhiều là game kinh dị… Cái mà tớ hay xem là của “Kino” và “Gacchamen”.”

“AA, tớ có biết. Tớ cũng xem mấy cái như là “Bio blizzard”. Giỏi nhỉ.”

Vì bọn họ là người nổi tiếng, nên mỗi khi ra mấy tựa game mà tôi quan tâm, tôi cày video của họ mấy lần luôn.

“Thật á? Kể cả mấy người không giỏi, chỉ cần là game kinh dị thì cái gì tớ cũng xem. Stream của mấy người nổi tiếng hay ngoài tưởng tượng đấy. Karino Eikou chẳng hạn, cậu xem chưa?”

“A, tớ chưa xem. Tớ biết là có nổi lên, anh ta thực sự thú vị hả. Lần tới tớ sẽ xem thử.”

Mọi chuyện vui lên rồi. Lần đầu tiên tôi nói chuyện với đứa con gái thích xem stream game. Không ngờ Kurose lại có sở thích đó.

“Ngoài game kinh dị ra, lúc đổi hứng tớ cũng xem stream khác. Tớ vẫn hay xem qua loa phần hầu hết mấy người stream game nổi tiếng.”

Nghe vậy, tôi dứt chí mở lời.

“Thế thì cậu có biết KEN không? Tớ thích anh ta lắm…”

“A ~, là cựu pro-gamer đúng không? Tớ thích “Identity VI” và “The wolf among us” nên xem rồi. Nhưng mà dạo gần đây chẳng có một trong hai cái ấy được đăng lên nên tớ thành ra không xem nữa.”

“Đâu, wolf among us ngay cả bây giờ cũng lâu lâu được đăng lên mà!”

“Thế á? Thế thì tớ lại xem thôi.”

“Mà này, cậu có xem “Minecraft 60 người” không?”

“Cái video mà liên quan đến trẻ em và theo kiểu người xem cùng tham gia thì tớ không thích. Cái stream kiểu chỉ tiếp nhận người trong nội bộ rồi chát chít luyên thuyên thì lạnh nhạt lắm, tớ chịu thôi.”

“Không có chuyện đó đâu! Người nói chuyện về căn bản vẫn là KEN, cứ xem đi, dần dần nhân vật trẻ em cũng thay đổi, dần dần cậu sẽ thấy thú vị đấy.”

“Kể cả là vậy đi, vấn đề là tớ phải xem từ đâu?”

“Từ đâu cũng được, cái lần stream mà tớ recommend là…”

Lúc đó, tôi sực tỉnh. Tôi nhớ ra sự tồn tại của Luna.

Tôi nhìn Luna, đúng như tôi nghĩ, cô tỏ vẻ mặt thẫn thờ ủ rũ.

Không hay rồi. Tôi đang định hỗ trợ “Kế hoạch bạn bè” của Luna và Kurose, thế mà lại cao hứng lên phớt lờ Luna mất rồi.

“…Thế thì, thế thì, thôi ta vào vấn đề chính của nhiệm vụ thôi nhỉ…”

Không khí trở nên khó xử nên chúng tôi khởi động lại, sau đó chúng tôi túc tắc bắt đầu bàn chuyện về tờ rơi.

Thật bất ngờ khi mà Kurose lại có cái sở thích kiểu Otaku. Hồi cấp hai cô ta cũng chẳng có hình tượng của một mỹ nhân học sinh ưu tú, chỉ đơn thuần là tôi bị quyến rũ bởi diện mạo của cô ấy, nhưng mà dù có không biết thì chuyện đương nhiên vẫn là đương nhiên.

Tôi chẳng rõ “Kế hoạch bạn bè” của Luna có tiến triển không, nhưng có vẻ như nhờ thành quả của việc nói chuyện phiếm, cuộc trao đổi về tờ rơi cũng dần dẫn diễn ra trôi chảy.

“Đến lúc phải quyết định ý tưởng thiết kế toàn diện rồi nhỉ.” – Tôi đề cập ra ở cuộc thảo luận lần hai.

“Ừm ~, đã vậy thì làm cho tớ muốn làm cho nó cực cute. Đã cất công làm lễ văn hóa rồi mà, cho nó kiểu lấp lánh sang trọng đi! Cả tờ bìa nữa, cho nó thành kiểu màu hồng có kim tuyến đi!” – Luna sáng rực mắt vừa nói, Kurose nghiêng đầu.

“Cái như thế thì tớ nghĩ là hơi quá. Lễ hội văn hóa đâu phải chỉ dành cho con gái, tớ lại muốn thiết kế trau chuốt, như đơn sắc chẳng hạn, để cho cả con trai lẫn phụ huynh có cầm trên tay cũng không bị xấu hổ. Chủ đề là “For the future” cho nên là phải hướng về tương lai, ý thức về cảm giác người lớn.”

“Ơ ~ … nhưng mà, bây giờ tớ là JK, làm cho nó cute một chút có sao… đây này, cái kiểu… tương lai tươi sáng ~ … không được à?”

Luna có vẻ không phục, nhưng vì “Kế hoạch bạn bè” nên dường như cô không thể trả lời mạnh miệng với em gái mình, cô nhìn tôi cầu cứu.

“…Ryuuto nghĩ sao?”

“Ừm…”

Khó ghê.

Cái thứ khó ở đây là, ý muốn của tôi tuyệt nhiên là nghiêng về phía Kurose.

Nhưng, việc không đứng về phía bạn gái mình mà nó lại thành nguyên nhân cãi cọ với cô ấy, việc tôi nắm lấy vai của em gái cô ấy… với tư cách là một người bạn trai thì tôi cảm thấy là không được phép xảy ra.

“… Ờ, ờm, thế thì, tớ sẽ lấy trung gian giữa ý kiến của hai người, thế nào?”

Trước phương án khổ nhục mà tôi đề xuất, Luna và Kurose, sắc mặt cả hai người u ám.

“Thế là như thế nào?”

“Cụ thể là cậu đang nói về kiểu thiết kế như thế nào?”

“Đó, đó là…”

Tôi vắt óc ra để nghĩ.

“Thiết kế trau chuốt đơn sắc hả? Ở trong đó cho vào một chút lấp lánh màu hồng…”

“Cái gì đấy hả. Ý tưởng mờ ảo, ngược lại lại chả thành ra quê mùa à?”

Tôi bị Kurose cho một nhát nhất đao lưỡng đoạn.

Nhưng mà, với phong thái này thì tức là có vẻ cô ấy không còn tình cảm gì với tôi nữa… Tôi hơi thấy cô đơn, nhưng thế này là ổn rồi.

Kết cục, ngày hôm nay, ý tưởng cho tờ rơi không được thống nhất.

“Mấy em thiếu sự tương tác đấy. Trước tiên là ba người cùng nói chuyện kỹ lưỡng với nhau, thống nhất ý kiến trước buổi trao đổi tiếp theo nhé.”

Một giáo viên gạo cội tầm bốn mươi tuổi đã lâu năm đảm nhiệm nhiệm vụ làm tờ rơi đến xem tình hình, nói như vậy với chúng tôi rồi về.

“…..”

Thiếu tương tác.

Quả thật là đúng như vậy chăng. Bởi vì có hai người, mặc dù là chị em, đã bao năm rồi không nói chuyện trực tiếp với nhau.

“Hà….”

Luna thở dài. Cô ngán ngẩm với bản thân mình, mặc dù muốn làm thân với Kurose nhưng lại chỉ đang chạy số mo.

Thế rồi, cô lén lút nhìn Kurose đang gom lại các tài liệu tờ rời thời xưa để chuẩn bị ra ngoài, cô gượng cười như để tự cổ vũ mình.

“Này, Maria.”

Kurose dừng bàn tay đang làm việc, cô nhìn Luna.

“Maria không xem video trang điểm à? Cậu có biết Sekimoto Misato không? Lúc mà muốn mua đồ trang điểm thì làm tham khảo cực kỳ tốt đấy.”

“Tớ không xem, không biết. Tớ không trang điểm.”

Lại là nhất đao lưỡng đoạn.

“…..”

Có lẽ là vì Kurose nói sở thích của mình là xem video nên Luna đã thử bắt chuyện theo kiểu tiếp cận của mình. Thế nhưng lần này cô cũng hi sinh rồi, đáng thương quá… tôi đang nghĩ như vậy thì Kurose “A, nhưng mà”, cứ như cố vừa mới suy nghĩ lại.

Gương mặt của Luna sáng lên hy vọng.

“Lúc tớ cosplay thì có xem một chút.”

Gương mặt vừa sáng lên của Luna lại lần nữa hiện lên màu sắc bối rối.

“Ơ, cosplay? Maria chơi cosplay à?”

“Ừ. Lúc mà tớ hứng lên, cosplay thành nhân vật game mình thích. Vì không có bạn chơi cosplay cùng nên chỉ là cosplayer tự thỏa mãn tự cosplay ở nhà tự chụp hình thôi”

“C, cosplay ở nhà…? Thỏa mãn…?”

“Này, là như thế này.”

Thấy Luna bối rối, Kurose cho cô xem màn hình điện thoại mình.

Tôi đứng bên Luna nhìn thấy, liền thì thầm “A”.

“Đây là thợ làm vườn trong “Identity VI” hả?”

Thế rồi, Kurose hơi sáng mắt lên, cô gật đầu.

“Đúng. Nhân vật tớ thích là Yuma-chan.”

“Đồ này cậu tự làm à? Y đúc như game còn gì?”

“Không đâu, tớ mua 20k yên đồ cũ trên ứng dụng sàn thương mại, cute đúng không? Trong các trang phục của Yuma thì tớ thích cái này nhất.”

“Thích ghê, mắt không có cúc áo, mà cũng không bất ngờ lắm.”

“Có cả ảnh đính cúc áo lên mắt đấy, đây nè.”

“Wow, đỉnh ghê! Hoàn hảo luôn còn gì. Như live-action vậy.”

Tôi nhìn bức ảnh mới được cho xem và trầm trồ.

“Cái này mà up lên Twitter thì nổi đấy chứ?”

“Ơ ~ không chịu đâu, ngượng lắm.”

“Độ hoàn thiện cao thế cơ mà, không thấy lãng phí à?”

“Không chịu đâu.”

Trông Kurose có vẻ đỏ má ngượng ngùng đáp lời, tim tôi bỗng khựng lại lỡ nhịp.

Lại một lần nữa tôi bỏ quên Luna mất rồi.

Luna há hốc miệng nhìn tôi và Kurose. Lúc bắt gặp ánh mắt với tôi, khuôn mặt tỏ ra hờn dỗi.

Cô đang lên cơn ghen… đáng yêu ghê. Nghĩ vậy thôi nhưng tôi không thể nào để tình trạng này tiếp diễn được.

“Tr, trước tiên là hôm nay cứ về đã nhỉ.”

Cứ như vậy, “Kế hoạch bạn bè” của Luna chẳng những không tiến triển, tôi còn cảm thấy rằng, tại vì tôi mà nó lại càng tiến triển theo hướng không tốt, mặc dù vậy, tôi chẳng thể làm được gì.

Trong khi đó, vào một hôm chủ nhật, một buổi giao lưu của các ủy viên chấp hành lễ hội văn hóa được tổ chức.

Khác với công việc làm tờ rơi gần chỉ còn một tuần là xong, các công việc khác lại bận rộn nhất vào ngày tổ chức lễ hội. Trước khi đón ngày bận rộn nhất ấy, các ủy viên chấp hành cùng nhau giao lưu thắm thiết, bất kể niên khóa, để có thể đồng bộ nhịp điệu tốt hơn, đó là mục địch của buổi giao lưu.

Ờ thì, đó là mục đích, nhưng mà thực tế thì chỉ là do mấy cái đứa ủy viên phong cách hướng ngoại muốn quẩy mà thôi.

Nơi mà buổi giao lưu thân mật được tổ chức là tại một phòng tiệc của một tiệm Karaoke ở Shibuya. Chúng tôi tập trung vào lúc 10 giờ sáng, bỏ qua mấy sự việc như bọn hướng ngoại vừa ăn uống vừa quẩy vừa hát karaoke, tôi và Icchii cùng nói chuyện với nhau về KEN. Luna thì cùng với mấy đứa con gái của lớp khác nói chuyện rôm rả.

Có một điều mà tôi không ngờ là, mặc dù không bắt buộc phải tham gia, nhưng Kurose cũng đến. Kurose đôi lúc cứ một vài lượt trò chuyện với mấy người ngỏ lời thì lại ngồi im ỉm một mình.

Buổi giao lưu thân mật kết thúc sau ba tiếng đồng hồ, với không khí náo nhiệt.

Vì là hình như Icchii muốn tôi theo cậu ta (có lẽ là muốn ở trong cùng một không gian với Tanikita) nên tôi đã quyết định tham gia, nhưng mà quả thực là mấy đứa u ám không nên tham gia làm gì… - tôi rời khỏi tiệm Karaoke trong lòng hơi chút mệt mỏi.

Lúc đó, Luna bắt chuyện với tôi.

“Nghe nói là tăng hai ở chỗ Saize*ya đấy. Tớ và Akari cũng đi luôn, Ryuuto thì sao?”

“A, tớ về đây. Tại tớ phải học ở trường dự bị nữa…”

Buổi học thứ bảy tuần sau là bài kiểm tra nhỏ đầu tiên. Nếu như kết quả của bài kiểm tra nhỏ không tốt thì tôi không thể học tiếng Anh cao cấp tại lớp của kỳ học mùa đông được, cho nên tôi phải học hành nghiêm túc.

“Thế à. Thế thì hẹn gặp cậu ngày mai nhé. Gắng học lên nhé.”

“Ừ, cảm ơn.”

Luna vẫy tay chào tôi rồi cô cùng Tanikita hướng lên chỗ con dốc.

Lúc đó, Icchii vừa rời đi một lúc quay lại chỗ tôi.

“…Tao cũng về đây…”

“À, ừ…”

Nom cậu ta có vẻ nuối tiếc. Hẳn là đang để ý đến Tanikita, nhưng có lẽ là vì ở nhà hàng gia đình, mọi người thường ngồi chia nhau thành nhiều nhóm, thì cậu lại cần khả năng giao tiếp cao độ hơn, vì thế mà cậu ta không tự tin để tham gia.

Tôi ngó qua thì không thấy bóng dáng Kurose đi theo nhóm đi nhà hàng gia đình. Chắc cô ấy về nhà. Hay là phòng tự học nhỉ…

Thực tế thì tôi cũng định đến đó. Nên thành ra tôi mang đã mang đầy đủ hết dụng cụ học tập mới ra khỏi nhà. Nếu ở nhà chắc lại bị phân tâm mất.

Nếu Kurose mà đi về phòng tự học thì khoảng thời gian di chuyển từ đây đến Ikebukuro tôi cũng không thể yên tâm, lại còn tới phòng tự học cùng thời điểm với cô ấy mất thôi. Có nhiều thứ nguy hiểm lắm.

Cũng có một phương án khác là sử dụng phòng tự học ở khu học xá khác của trường dự bị K, nhưng theo như lời Sekiya nói thì phòng tự học của mỗi khu học xá rất phức tạp, từ bầu không khí khác nhau hay là quy tắc giữ trật tự, v.v…, phải nghĩ đến mức đấy mới đi được thì đúng là phiền toái.

Quán giải khát thì như đỏ đen, nếu được thì mình muốn nơi nào mà vừa miễn phí, vừa có thể học tập yên tĩnh… tôi suy nghĩ, rồi ngộ ra thư viện phù hợp với tất cả yếu tố trên.

Tôi tra cứu thì phát hiện có thư viện thành phố ở quận Hiroo. Có thể đi từ Shibuya đến nơi bằng tàu điện tầm 10 phút nên tôi chia tay với Icchii, quyết định thử đi đến đó.

Thư viện trung ương thành phố nằm trong công viên tưởng niệm Arisugawa. Công viên khá rộng, cây cối rậm rạp, chỗ cao chỗ thấp hệt một hòn núi. Tôi lên cầu thang vừa ngắm những thứ đồ chơi đúng chất của một công viên, từ một cái hồ mang dáng dấp của một đình viên kiểu Nhật, đến tòa nhà kiểu thư viện cận đại.

Toàn bộ vùng này đều chìm trong sự yên tĩnh, thoát xa khỏi sự huyên náo từ nãy tới giờ của Shibuya, thế này thì mình có thể tập trung được rồi – tôi tràn trề kỳ vọng.

Thực tế, vì không phải là dân thủ đô nên tôi vào thư viện trong sự hồi hộp, tuy nhiên chỉ cần nhận lấy thẻ vào là vào được luôn.

Trong phòng đọc mỗi tầng đều có những chiếc bàn rộng đủ chỗ cho vài người, được xếp dọc theo bên cửa sổ với khoảng cách phù hợp. Vừa liếc nhìn sắc xanh của công viên vừa học chắc là thoải mái lắm, tôi vừa nghĩ, vừa đi về hướng có chỗ trống.

Học ôn thi ở chỗ đọc sách một cách phô trương thì tôi cũng thấy ngại, vì thế tôi lấy một cuốn sách để làm ngụy trang rồi ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ. Đồ đạc thì tôi để phía đối diện, nhưng phía cạnh cửa sổ thì chỉ còn chỗ này trống. Tôi cứ mãi vừa suy nghĩ rằng, nếu người ta rời ghế cho mình thì hay, vừa mở mấy thứ sách giáo khoa ra, đúng lúc tôi chuẩn bị học.

“A…”

Nghe thấy tiếng nói nhỏ, tôi lập tức nhìn lên.

Và rồi tôi trố mắt.

“…Kurose…!?”

Trước mắt tôi là Maria, trong bộ dạng giống tôi, vừa ôm sách vừa chuẩn bị ngồi xuống ghế, cô ném cho tôi một ánh nhìn tựa hồ không thể tin nổi.

“T, tại sao?”

Tôi hỏi vậy, Kurose hốt hoảng lên tiếng.

“Tớ định học bài… sắp kiểm tra giữa kỳ rồi.”

“Th, thế à… tớ cũng vậy.”

Nói mới nhớ ra là tuần sau có bài kiểm tra giữa kỳ. Chỉ tập trung vào chỗ trường dự bị thôi cũng không ổn.

Cơ mà, nếu bị cô nàng nhìn thấy sách giáo khoa trường dự bị thì sẽ lộ ra việc tôi đang theo học tại đó mất. Việc lộ cả chỗ học của mình chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Nghĩ vậy, tôi xê dịch quyển vở, nhẹ nhàng che đi quyển sách giáo khoa. Dù sao thì tôi cũng mang theo tài liệu của trường, hôm nay học thi giữa kỳ thôi…

Tuy nhiên… kể cả thế, thì tại sao?

“Sao Kurose lại ở đây…”

Ông chú bên cạnh giả vờ ho làm tôi bất giác im bặt.

Trước hết là cứ học đã. Bây giờ mà đổi chỗ ngồi thì lại kì.

Sau đó, mặc dù tôi vẫn để ý đến Kurose ngồi phía đối diện, độ tập trung của tôi ngày càng tăng lên trong không gian tĩnh mịch, kết cục tôi ngồi cặm cụi được hơn một tiếng rưỡi.

“…Kajima.”

Bị cất tiếng gọi từ chéo phía sau lưng mình, tôi quay lại, Kurose đã ở đó tự lúc nào. Chỗ ngồi phía đối diện thì sách vở được xếp gọn lại.

“Tớ đi uống cà phê giải lao, nếu không ngại thì đi cùng tớ chứ?”

“Ơ… À, ờ.”

Ngồi ở đây chẳng thể nào mà tán chuyện thoải mái được. Đã cất công được cô ấy ngỏ lời rồi, dù sao hai người cũng cùng trong nhóm làm tờ rơi. Chỉ uống trà thôi cũng không vấn đề… - tôi cũng đứng lên khỏi ghế.

Quầy cà phê ở tầng 5 cũng giống như chỗ đọc sách, cửa sổ to, không gian thoải mái. Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở ghế của bàn cạnh cửa sổ rồi thở phào.

Kurose gọi món xúc xích ngô.

“Buổi karaoke ban nãy ít đồ ăn nhỉ.”

Nói xong, cô há to chiếc miệng bé nhỏ của mình thưởng thức món xúc xích ngô.

Thực đáng yêu quá – tôi nghĩ.

Hôm nay Kuose mặc váy jumper sọc dọc màu hồng. Chiếc áo sơ mi mặc bên trong có cổ áo to, có viền ren bồng bềnh, cực kỳ nữ tính. Là chị em sinh đôi mà, Luna chắc hẳn cũng hợp với trang phục như thế này. Tôi muốn nhìn thử quá.

“Đồ ăn đã ít thì chớ, bọn con trai cứ ăn liên hồi, thành ra tớ chẳng ăn được tí nào.”

“Xin lỗi…”

Tôi không phải là cái đứa ăn, nhưng phải xin lỗi cô ấy với tư cách là một đứa con trai.

“Kajima đâu có ăn nhiều đúng không?”

Vừa liếc đôi mắt đang cúi xuống của mình lên nhìn, Kurose vừa cười hì hì.

“Bằng chứng là bây giờ cậu đang ăn.”

Kurose chỉ vào chiếc đĩa ở trước mặt tôi. Đúng như lời chỉ trích, chiếc bụng nhỏ của tôi đói meo nên giờ đang ăn khoai tây chiên.

“….”

Tôi cảm giác như lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười tự nhiên của Kurose. Nụ cười láu cá tôi nhìn đã quen từ hồi cấp hai cũng đáng yêu, nhưng lần này tôi lại thấy bình yên.

Cô ấy thể hiện ra sự tự nhiên cho tôi như thế này, có nghĩa là cô đã hoàn toàn dứt bỏ được tôi rồi. Nếu vậy thì tốt quá…

Sự việc hôm nay tình cờ gặp Kurose tại thư viện như thế này có nên nói với Luna không? Chắc là nên nói nhỉ. Bởi lẽ cũng chẳng có điều gì tội lỗi cả.

Tôi suy nghĩ vẩn vơ nên im lặng, Kurose lại một lần nữa mở lời.

“Thư viện này, cậu hay đến không?”

“Ơ, à không…”

Tôi lắc đầu.

“Hôm nay là lần đầu, tớ tra cứu mới biết. Kurose thì sao?”

“Tớ hay đến, từ cái hồi học ở trường trước đây. Vì nó ngay cạnh nhà ga.”

“Thế á? Trường cậu ở chỗ tuyệt nhỉ…”

Ờ vùng cảng, hơn nữa lại còn là ngôi trường nằm ở mảnh đất có đại sứ quán xây sát liền nhau.

“Có phải là, đó là trường học cho tiểu thư?”

“Đúng.”

Kurose lập tức gật đầu trả lời câu hỏi của tôi, cô đặt que của chiếc xúc xích ngô vừa ăn hết lên đĩa.

“Bố dượng của tớ trước đây là dân kinh doanh. Bố bảo đã vậy thì cứ đi học ở ngôi trường có môi trường tốt đi, cho nên tớ đã nhập học vào học viện nữ sinh T.”

“Hê…”

Lần đầu tiên tôi nghe câu chuyện như thế này của Kurose. Câu chuyện về ngôi trường trước đây là trường nữ sinh, hình như tôi đã từng nghe đồn đại từ bọn bạn cùng lớp.

“Tớ thích trường nữ sinh T…, nên khi mẹ tớ ly hôn, tớ buồn nhất là việc phải chuyển trường.”

“…Nhưng mà, trường ở đây cậu vẫn tự túc việc đi lại được mà?”

Nhà của Kurose ở trong cùng thành phố với tôi nên chắc không phải là khoảng cách mà không thể đi học được.

Đáp lại tôi vừa đưa ra câu hỏi, Kurose bật cười. Song lại thoáng buồn.

“Lý do mà tớ chuyển trường không phải là khoảng cách xa hay gần. Vì mối quan hệ giữa bố dượng và mẹ tớ không được tốt, thành ra ông không chuyển khoản học phí cho học kì đầu năm lớp 11 cho tớ. Tớ không ở lại đó được nữa.”

“…Học phí…thế à. Trường cho tiểu thư nên học phí hẳn là không ít nhỉ…”

Tôi xấu hổ vì bản thân mình mù tịt, chẳng biết nổi chuyện như thế.

“A, nhưng mà, ly hôn thì vẫn có thể nhận một phần tài sản của đối phương mà…?”

Tôi nói ra kiến thức mà tôi nghe thoáng qua ở trên tin tức đâu đó, làm Kurose cắn môi.

“…Có không nhỉ. Bố dượng trước khi ly hôn với mẹ tớ nửa năm thì việc kinh doanh cũng thất bát, thành ra ông ôm nợ chồng chất. Từ đó ông luôn cáu gắt, đánh đập mẹ tớ luôn tay… cuối cùng là, đi luôn, chẳng hơi đâu mà kể đến chuyện tiền nong nữa.”

“…Vậy à…”

Cảm thấy như cuối cùng tôi đã hiểu ra lý do vì sao Kurose lại chuyển trường giữa chừng như thế.

“Mẹ tớ, sau khi bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn với bố dượng thì đã tìm được công việc như bây giờ, nhưng lại không phải là nhân viên chính thức… nên nhà tớ không khá giả gì . Bộ đồ này, cái cặp này, tất cả đều là thứ mà tớ được bố dượng mua cho hồi ông ấy còn là người tốt.”

Kurose díu mắt mỉm cười nhung nhớ về ngày xưa. Tôi cảm thấy tức nghẹn, thấy như mình phải nói gì đó cho cô ấy.

“…Cậu vẫn theo học được ở trường này là tốt rồi.”

Trường của chúng tôi cũng là trường tư lập, nếu như thực sự gặp khó khăn về tiền bạc thì chắc chắn khó mà theo được.

Tuy nhiên, trước câu nói của tôi, Kurose lại uể oải mỉm cười.

“So với trường trước đây thì học phí rẻ hơn một nửa mà. Vì được chi trả bằng chế độ miễn học phí cấp ba nên thực ra là miễn phí đấy.”

“Ơ, thật á? T-thế à…?”

Cái đó tôi chưa từng nghe bố mẹ mình nói… - tôi bất ngờ, Kurose nhìn về phía tôi, một lần nữa cười thiếu sức sống.

“Miễn phí ấy, nếu mà ở trường của tình ngoài thì không được đâu. Thành ra tớ mới ở nhà của dì đấy.”

“T, thế à…”

Hóa ra là dùng tiểu xảo à. Tôi cảm thấy như mình nghe thấy thứ không nên nghe, tim tôi đập thình thịch.

Kurose chăm chăm nhìn tôi.

“Kajima, cậu không thấy kỳ lạ à? Cậu nghĩ vì sao tớ lại chọn nơi chuyển đến là trường của cậu?”

Tôi lưỡng lự một chút rồi lên tiếng.

“… Để, phục thù Shirakawa chăng?”

Kurose mỉm cười.

“Không phải đâu.”- Hơi cúi mặt xuống, cô nói.

“Đúng thật là tớ căm ghét Luna. Luna có ba, lại được ăn diện, còn có cả người bà nấu ăn giỏi, có một cuộc sống ổn định… Tại sao chỉ có mỗi tớ… thay tên đổi họ bao lần rồi…tại sao tớ lại rơi vào tình cảnh này chứ, tớ đã bao lần bất mãn như vậy rồi.”

Tôi nghĩ về cảm xúc của Luna khi nghe điều đó, cảm giác thương cảm làm tim tôi quặn đau.

“Nhưng mà, lý do tớ quyết định chuyển về trường này… có lẽ là vì muốn Luna vui.”

“…Ơ?”

“Tại vì Luna thích điều bất ngờ mà. Đường là bạn trai thì cậu phải biết chứ?”

Thấy Kurose mỉm cười nhẹ với mình, tôi gật đầu “À à…”.

“Tớ đã nói với với Luna nhưng điều thậm tệ khó nghe…tớ đã bao lần lỡ miệng “tớ ghét cậu”...nhưng mà trong thâm tâm, tớ thấy chỉ là mình đang làm nũng. Mặc dù vậy, Luna vẫn tha thứ. Luna vẫn luôn yêu thương tớ.”

Vừa nói, vẻ mặt của Kurose ánh lên vẻ hạnh phúc.

“Cho nên tớ đã kỳ vọng. Tớ nghĩ, biết đâu khi tớ vào lớp… Luna nhất định sẽ vui sướng…”Maria đây mà! Mọi người ơi, cô bé này là em gái tớ!””

Chẳng thay đổi tí nào, cách giả giọng Luna cực kỳ giống, tôi cảm giác như một thế giới song song thực sự tồn tại vậy.

“Cho nên là tớ đã sốc. Vì lúc nhìn thấy tớ thì Luna hoàn toàn bối rối.”

À, ra là vậy.

Lúc đó tôi ngập đầu óc vì chuyện của mình. Chẳng hơi đâu để tâm đến phản ứng của Luna với cô học sinh mới chuyển đến.

“…Thế, cậu bất ngờ vì chuyện đó à?”

Kurose gật đầu.

“Ờ đấy. Bây giờ nghĩ lại, tớ thấy là mình đã làm mấy chuyện ngu ngốc rồi. Tất cả mọi chuyện liên quan đến Luna và Kajima.”

Kurose hơi díu mày trên khuôn mặt hụt hẫng, cô thì thầm. Thế rồi cô ngước mặt lên.

“Nhưng mà nhờ có thất bại đó nên tớ không cần phải gắng sức như trước đây nữa. Dù sao thì cũng bị mọi người ghét rồi, có nịnh bợ cũng chẳng được gì.”

Điều đó tôi cũng cảm nhận được trong buổi giao lưu thân mật hôm nay. Cứ nói chuyện thế này, tôi thấy chính ra mình lại trở thành chính bản thân Kurose và hiểu chuyện.

“Kajima, tớ ấy, hồi còn ở trường nữ sinh T, tớ vui lắm. Không gian chỉ toàn là con gái. Chẳng cần thiết phải được đứa con trai nào để ý mình…lần đầu tiên trong cuộc sống ở trường học, tớ được là chính mình. Bây giờ tớ dần dần thấy mình có thể trở lại con người đó của mình.”

Nói xong, Kurose hạ mày xuống nhìn tôi.

“…Xin lỗi cậu nhé, vì nhiều thứ.”

Cô ấy không phải là người xấu – tôi nghĩ. Tôi đã cảm nhận được phần nào đó từ trước đây rồi. Đúng thế đấy nhỉ. Bởi lẽ cô ấy là em gái của Luna mà.

“Không sao đâu, chuyện qua rồi mà.”

Bởi vì đó là chuyện đã kết thúc.

Lý do mà tôi cảm thấy hơi cô đơn khi cảm xúc của cô đã hoàn toàn thoát ly khỏi tôi là do cái bản ngã của tôi.

“Bọn mình chuẩn bị quay lại học thôi ha?”

“A, đợi tí, tớ đi vệ sinh.”

Dứt lời, Kurose lấy trong cặp ra chiếc khăn tay và cái ví, toan đứng dậy khỏi ghế.

Đúng lúc đó.“A, cái đó…”

Một thứ lóe sang lọt vào mắt tôi, mắt tôi như đóng đinh vào đấy.

“Đó có phải là mặt trăng và sao không?”

Thứ mà tôi trỏ ngón tay vào là phần tay nắm phéc mơ tuya của chiếc ví. Bởi rằng tôi cảm thấy mình đã từng nhìn thấy hình dạng mặt trăng lưỡi liềm và ngôi sao đó.

“Aa, ừ. …tớ được Luna tặng hồi xưa.”

Nghe lời nói của Kurose, tôi giật mình.

“Đó là hoa tai mà lúc bố và mẹ chia tay, chúng tớ chuyển đi mỗi người một nhà… Luna đã tặng tớ. “Lên cấp ba, bọn mình mỗi đứa đeo một bên nhé”, cậu ấy nói vậy và chỉ cho tớ một chiếc.”

Trong khi lắng nghe thì tôi nhớ ra rõ ràng. Nó rất giống với cái bông tai mà Luna tìm kiếm lúc chơi game sinh tồn.

“Hoa tai à? Nhưng mà đó là…”

“Aa, tớ tự cải tiến thành phụ kiện khóa kéo đấy.”

Kurose thư thái trả lời.

“Tớ còn chẳng có lỗ hoa tai. Tại vì nó phạm quy định của trường mà. Tớ nghĩ là trường mình thoải mái, nhưng mà trong quy tắc trường học đâu phải nó được chấp nhận chính quy, bị nhắc nhở rồi tịch thu thì cũng chẳng than phiền được, đúng không nào? …Thực tế thì bản thân tớ cũng có đeo cái thứ nổi bật thế này đâu. Vì là chuyện của Luna nên hầu như tớ quên mất chính cái sự tồn tại của nó rồi.”

“Ơ, à không…”

Tôi chăm chú ngắm nhìn mặt trăng lưỡi liềm và ngôi sao ấy.

Chắc chắn không phải là nhìn lầm được.

--- Đó là thứ quan trọng đúng không? Cậu từng nói là không muốn bị tịch thu nên ở trường không đeo.

Tôi nhớ lại lời nói của Yamana.

Cô ấy vẫn chưa quên. Luna vẫn không quên chiếc bông tai mình tặng Kurose và lời hứa, cô vẫn giữ gìn cẩn thận một nửa còn lại… khi tôi định mở miệng để truyền đạt lại điều đó.

"...này.”

Bị Kurose gọi bằng một câu cộc lốc, tôi nhìn cô. Khuôn mặt đó trông khó xử, gò má hơi chút ửng đỏ.

“Tớ đi được chưa? …Cái này là túi vệ sinh của tớ mà.”

“A, xin lỗi.”

Mặc dù tôi xin lỗi theo phản xạ, trong đầu tôi hiện lên một dấu chấm hỏi với từ “vệ sinh?”

Trong khi Kurose đang đi vệ sinh, tôi tra trên điện thoại, và biết nó có nghĩa là “băng vệ sinh”, tôi lặng lẽ đỏ mặt.

Lúc tôi quay lại chỗ đọc sách thì có một tin nhắn LINE của Sekiya gửi đến.

Sekiya Shuugo

Hôm nay cậu không đến à?

Sekiya không có mặt, cơ hội để có phòng tự học lý tưởng đấy

“……”

Kurose mà vẫn cứ học ở thư viện như thế này thì tôi một mình di chuyển về Ikebukuro có khi cũng được đấy. Tại vì tôi biết cô ấy không đến rồi mà, tôi có thể yên tâm học.

Tuy nhiên, chẳng hiểu sao ý muốn di chuyển của tôi không vực dậy được, tôi đã ngồi đối diện Kurose học thêm khoảng hai tiếng đồng hồ nữa.Lúc tôi nhận ra thì đã 5 giờ rồi. Từ trưa đến giờ tôi chẳng ăn gì mấy nên lại đói bụng, chuẩn bị về thôi… - đúng lúc tôi đang nghĩ vậy.

Tôi còn chưa thu xếp thì Kurose đã bắt đầu dọn trên bàn.

“Kajima về à?”

“Ơ, ừ.”

“Tớ cũng về nữa.”

Thế rồi, chẳng hiểu sao tôi thành ra lại cùng Kurose rời thư viện.

Khi ra ngoài thì xung quanh đã sẩm tối. Lúc đến tôi không để ý, phía hồ có những chiếc lá đã ngả màu, báo hiệu mùa thu sắp về.

“Kurose lúc nào cũng về tầm giờ này à?”

“Ừ, sau giờ học tớ thường ghé qua đây. Nếu mà muộn hơn thì sẽ gặp phải mất đứa biến thái trên tàu điện đông người mất.”

“Ơ… à, thế à.”

Nghe thẳng câu đó một cách không ngại ngần, tôi bối rối.

Biến thái à. Tôi chẳng có gan mà làm chuyện đó, có gặp thì tôi cũng chẳng làm, nhưng quả thực loại người ấy vẫn còn tồn tại.

“Hôm nay là ngày nghỉ nên tớ nghĩ là không sao đâu. … Với cả cũng có Kajima nữa mà.”

Kurose nhìn tôi cười nhẹ. Với khuôn mặt đáng yêu, tim tôi hơi chút loạn nhịp.

Chẳng phải là tôi muốn đánh trống lảng cảm giác tội lỗi đó, nhưng tôi vẫn quyết định bắt đầu câu chuyện về Luna.

“…Shirakawa, vẫn đeo đấy. Cái khuyên tai đó.”

Đó là vì tôi định nói ra điều mình đã bỏ lỡ cơ hội để truyền đạt lại cho cô ở quầy cà phê lúc nãy.

Kurose nói dở một câu “Ơ…”, cô ngay lập tức chuyển qua vẻ mặt hiểu được chủ đề câu chuyện.

“Cậu ấy bảo là vì không muốn bị tịch thu ở trường nên chỉ đeo vào ngày nghỉ. …Hôm nay, thì tớ không thấy, nhưng mà hôm trước thì có. Tớ thấy quen nên vừa nãy mới để ý.”

Có vẻ như lời giải thích vụng về của tôi đã truyền tải được cho Kurose.

“…thế à.” – Hơi cúi đầu xuống, Kurose trả lời.

“Luna từ xưa đến giờ vẫn thích mấy thứ như phụ kiện hay trang điểm mà.”

Cứ như lẩm bẩm độc thoại vậy. Kurose nói ra.

“Bố tớ không phải dạng bảnh trai lắm. Ngay cả với mẹ, bố lúc nào cũng nói là “Mặt mộc là nhất”. Nhưng mà mẹ tớ cũng chẳng từ bỏ mấy thứ như là nối dài mi hay là kiểu trang điểm hiện hành. Giống lắm. Mẹ với Luna.”

Kurose nhìn về phía xa díu mắt kể chuyện.

“Tớ thì theo lời bố, chẳng trang điểm, cũng chẳng móng tay. Bởi vì tớ muốn bố nghĩ rằng mình “đáng yêu”.”

Nói xong, cô cắn môi nuối tiếc.

“Nhưng mà, người mà bố yêu thương không phải là tớ, đó là Luna… Đúng rồi còn gì. Tại vì bố cưới mẹ vì thích mà. Cho nên đáng ra tớ phải bắt chước mẹ. Giống như Luna vậy.”

“Tớ thì lại nghĩ là, Shirakawa cũng chẳng phải là bắt chước mẹ… vốn dĩ từ đầu cậu ấy đã thích như thế rồi.”

“Tớ biết.”

Kurose cứng rắn trả lời rồi cô thì thầm.

“Cho nên tớ mới cáu… Tớ đã không thể chạy trốn theo hướng đấy.”

“…là sao?”

Chạy trốn à – tôi bị vấp phải câu từ đó, Kurose nở nụ cười như diễu cợt với tôi.

“Cậu đang nghĩ là cô ấy trở thành gyalu vì thích thời trang kiểu gyalu à? Đúng thật là có mấy kon bé như thế, nhưng mà trường hợp của Luna thì, chắc là không phải. … chí ít là trong mắt tớ, không phải chỉ có như vậy.”

Tôi chờ đợi thêm lời nói để hiểu rõ chuyện gì, Kurose tiếp tục.

“Vốn dĩ bọn tớ khác về tính cách. Cho nên là sở thích cũng chẳng giống nhau. Nhưng mà lúc chuyện bố mẹ ly hôn bắt đầu rộ lên, thì điều đó trở nên rõ ràng hơn, đó là chuyện hồi tớ học lớp 5.”

Có lẽ cô đang nhớ lại chuyện hồi đó, biểu cảm của cô cứng lại.

“Tớ thì chìm đắm trong manga và game để chạy trốn hiện thực đáng ghét. Bởi vì, tớ cảm thấy thanh thảnh, trong cái khoảng thời gian mà mình không phải là mình…”

Không gian hiu quạnh của công viên kỷ niệm Alicegawa vào buổi chiều tà hòa vào giọng điệu của cô, làm cho ngực tôi quặn lại.

“Hồi đó, thứ mà Luna nghiện là thời trang gyaru. Hồi tiểu học cô ấy trang điểm đi học, đã có lần mẹ bị gọi lên.”

Có việc đó ư… Không ngờ cô lại là gyaru từ hồi tiểu học.

“Thời buổi này làm gyaru thì tớ cũng không nghĩ đó là “chơi bời”, nhưng mà quả thực là có yếu tố đấy. Bởi vì, nếu thực sự thích thời trang gyaru thì chỉ cần lén chơi vào ngày nghỉ là được mà? Cả trang điểm cả làm móng cả tóc hạt dẻ đều là vi phạm quy định trường học đấy.”

Tôi thấy điều mà Kurose nói là khá đúng. Vì thế tôi vẫn nghe mà không phản biện.

“Vi phạm quy định thì sẽ bị người lớn mắng, bị để ý đúng không? Cái đấy chả phải giống như đồ ngu à? Cho nên tớ nghĩ rồi. Luna “chính xác là cô ấy đã mong muốn điều đó”.”

“Là sao?”

“Cô ấy muốn người ta thấy. Muốn giáo viên thấy… Giáo viên mà liên hệ với phụ huynh thì phụ huynh cũng để mắt đến Luna còn gì?”

Luna cười tôi như giễu cợt.

“Bọn tớ sợ lắm. Cô đơn lắm. Bố mẹ tớ cãi cọ ngày này qua ngày khác, môi trường sống của bọn tớ có thể sẽ thay đổi lớn… nếu không làm gì đó thì gần như là đã bị nỗi bất an đè dập rồi.”

Cứ nghĩ rằng đó là sự việc xảy đến với những đứa con gái chỉ mới lớp 5, lồng ngực tôi đau nhói.

“Tớ đã nhờ sự cứu rỗi từ thế giới giả tưởng. Nhưng Luna lại cố gắng chiến đấu với nỗi cô độc và bất an ở thế giới thực. Biểu hiện đó, chẳng phải là gyaru hay sao”.”

Vừa thản nhiên nói, Kurose nhìn xa xăm.

“Không hiểu sao, tớ cảm thấy vậy.”

Đó là có thể là việc mà cô em sinh đôi Kurose đã không nhận ra. Tôi nhớ lại cảm xúc phức tạp về cái bóng đen gia đình thường dội xuống phía sau gương mặt luôn rạng ngời của Luna.

“So với tớ, cái đứa trốn chạy trong tâm trí, thì người đã cố gắng chôn lấp nó đi trong thế giới hiện thực thì Luna có khi lại là người lớn.”

Kurose cười như tự chế nhạo mình, thế rồi cô tỏ vẻ mặt nghiêm túc.

“Mà nói chính xác hơn là... Có lẽ Luna đã sớm trở thành người lớn.”

Như để xác nhận lời phát ngôn của mình, Kurose gật đầu.

“Hóa ra là người lớn rồi à, Luna... Cho nên, có thể cô ấy sẽ tha thứ cho tớ. Tha thứ cho tớ, kẻ đã lỡ tay làm điều đó...”

“Cô ấy tha thứ cho cậu đấy.”

Lúc đó tôi nói.

“Tại vì... Shirakawa muốn thân thiết với Kurose như trước đây nên mới làm ủy viên chấp hành rồi làm nhiệm vụ tờ rơi mà.”

Tôi không muốn làm cản trở kế hoạch của Luna nhưng chỉ nói có ngần này thôi chắc không sao đâu.

Nhìn tôi xong, Kurose cúi mặt xuống.

“... Tớ cũng đã nghĩ chắc là vậy. Việc làm tờ rơi chẳng hợp với Luna tí nào.”

“Thế thì...”

Đâu cần phải tỏ thái độ chìm đắm như thế, chỉ cần tiến lại gần Luna một chút là được mà. Tôi định nói lên cảm xúc đó của mình thì Kurose nói một câu “Nhưng mà”.

“Tớ vẫn còn chưa tha thứ cho bản thân mình. Ngày nào... tớ cũng suy nghĩ khi ở một mình.”

Lời nói đó làm tôi bất ngờ.

“Cho nên, bây giờ, tớ vẫn... chưa có dũng khí để làm thân với Luna.”

Kurose bất lực, cô ủ rũ.

“Thế, à...”

Tôi cứ ngỡ rằng Kurose vẫn còn ôm đồm ác cảm với Luna.

Hóa ra không phải vậy à.

--- Tớ vẫn còn chưa tha thứ cho bản thân mình. Ngày nào... tớ cũng suy nghĩ khi ở một mình.

Dù vậy, tôi vẫn nghĩ rằng, đúng là hai chị em trái ngược nhau.

--- Tớ kém chuyện suy nghĩ lắm.

Tôi nhớ lại lời nói của Luna và cảm nhận thức tế như vậy.

Giống nhau, chắc chỉ có mỗi giọng nói...

“A!”

Lúc đó, Kurose nhìn cái gì đó và cất tiếng.

“Sao thế?”

“Tớ tìm thấy cửa hàng trà sữa trân châu rồi. Trông ngon quá.”

“Ơ...”

Nghe thấy Kurose cất giọng nói sáng rực, tôi giật mình.

Chúng tôi rời khỏi công viên và đang rảo bước trên con đường hướng về ga tàu điện ngầm. Nhìn tấm bảng của quán giải khát sành điệu ven đường, Kurose sáng rực mắt.

“Kurose thích trà sữa trân châu à...?”

“Ừ.”

Kurose gật đầu xong, cô tỏ vẻ hơi băn khoăn, thò tay vào trong cặp, rồi rút phắt ví ra.

“Tớ cực kỳ thích. Mọi người trên thế giới có chán, chẳng uống trà sữa trân châu nữa thì một mình tớ vẫn cứ tiếp tục uống, tớ đã quyết tâm như thế rồi.”

“T, thế à...”

Tôi hồi hộp.

Trend trà sữa trân châu xảy ra mấy năm gần đây. Nghe đoán đó là khoảng thời gian mà hai người họ lạnh nhạt với nhau, hai người chẳng ý thức về nhau, vậy mà lại nghiện cùng một thứ à.

Trong khi tôi đang thầm ngưỡng mộ thì Kurose ngày càng bị tiệm trà sữa hút vào trong.

Tôi chờ ở ngoài một lúc thì thấy Kurose đi ra, trên tay cô cầm một chiếc cốc nhựa có cắm ống hút to.

“Đắt hơn 50 yên nhưng mà lượng trân châu cũng tăng lên.”

Cứ như một đứa trẻ vụng trộm, Kurose cười.

--- Nhà tớ không có nhiều tiền lắm.

Vừa nãy cô ấy nói như vậy nên tôi lo lắng. Có thể cô nghĩ như vậy vì so sánh với mấy đứa bạn giàu có của trường nữ sinh T, nhưng có vẻ như đó không phải là cái gia đình “không có tiền” mà tôi liên tưởng nên tôi thấy chút an tâm.

“Xin lỗi vì chỉ mua mỗi của tớ.”

“Không sao. Tớ có mang chai trà mà.”

Chúng tôi lại một lần nữa bước ra đường. Nơi gần công viên đã trở thành con đường yên tĩnh, rải rác những đại sứ quán nào đó và những quán hàng sành điệu.

“Kajima, cậu không thích trà sữa trân châu à?”

“Đâu có, tớ thích mà. Nhưng mà so với trà sữa trân châu thì tớ lại theo phái trân châu đường đen hơn. Tại tớ nghĩ là, uống với trân châu thì vị không nhạt à?”

Tôi nhớ lại cuộc khảo sát trà sữa trước đây mà đã làm cho Luna phải trầm ngâm, cho nên lần này tôi kết luận một cách ngắn gọn.

“Hê ~”

Kurose đang uống trà sữa trân châu cho ra một câu trả lời hời hợt. May mà cô không nồng nhiệt kể lể - tôi nghĩ, thế rồi Kurose rời miệng khỏi ống hút.

“Chắc chắn là Kajima đang yêu cầu độ hoàn thiện cao hơn về mặt đồ tráng miệng đối với đồ uống trân châu nhỉ.”

“Ơ...?”

“Trà sữa trân châu không phải là đồ tráng miệng đâu. Nó là đồ uống, chính xác là vậy.” – Kurose kể còn tôi chớp mắt.

“Trà sữa trân châu là để giết thời gian. Chỉ là trà sữa thôi thì uống ừng ực phát là xong, nhưng nếu có trân châu thì giữ được lâu. Uống một chút trà sữa, giữa lúc đó thì nhai trân châu và cảm nhận vị thạch. Nó là món đồ uống mà mình có thể vừa nói chuyện vừa vui vẻ suốt 20, 30 phút đấy, cho nên nó mới thành trend giữa mấy đứa con gái cấp ba, tớ nghĩ thế.”

“...ra là thế...”

Tôi giác ngộ.

Trà sữa chính xác là “đồ uống”. Trân châu là “giết thời gian”. Đó là cách nhìn chưa từng có ở tôi.

“...Kurose thú vị thật.”

Khi tôi nói chuyện với Luna thì tôi hồi hộp, trái tim tôi trở nên rạo rực, vui vẻ.

Nói chuyện với Kurose thì tôi có những phát kiến mới, rất thú vị. Có thể đó là vì cô ấy là “Kiểu người suy nghĩ” giống như tôi vậy.

“Thế á?”

Kurose nhìn tôi ngạc nhiên rồi mỉm cười.

“Điều đó lần đầu tiên tôi nghe thấy từ một đứa con trai đấy.”

Khuôn mặt ấy của cô, chẳng hiểu sao trông có phần nào đó vui vẻ.

Cứ như vậy, Kurose cùng tôi chung con đường về nhà, nhưng ra đến đường lớn ở chỗ vòng xuyến nhà ga K, Kurose dừng lại.

“Kajima đi đường này à? Tớ thì đi đằng kia.”

“Ơ, à à...”

“Hẹn mai nhé”

Tôi vẫy nhẹ tay, Kurose quay lưng lại rồi bước đi.

“......”

Đúng thế rồi còn gì. Khoảnh khắc chia tay với đứa con gái chẳng phải là bạn gái mình, nhất định là thế này rồi. Vừa nãy trên tàu điện, chúng tôi còn hào hứng lên với câu chuyện recommend stream game nên tôi hơi chút mất cảnh giác.

Chỉ là từ trước đến giờ, tôi không có bạn bè là con gái nên hơi cảm thấy kỳ lạ.

Đó là cảm giác bạn bè kiểu con trai.

Nhưng mà... thật sự tôi coi cô ấy như là chơi với bạn bè con trai được không?

---- Tại vì nếu muộn hơn chút nữa thì sẽ gặp biến thái trên tàu điện.

Cô ấy nói một cách không ngại ngần, nhưng lúc mà gặp biến thái, nhất định là Kurose cũng sẽ thấy khó chịu.

Bầu trời trở đã hoàn toàn chuyển về sắc tối của buổi đêm. Đây vẫn còn là trước nhà ga, đèn điện và người vẫn còn nhiều, nhưng không biết nó có kéo dài đến tận nhà Kurose hay không. Chắc hẳn cũng có cái loại người làm những việc như biến thái, kể cả không phải là trên tàu điện.

Chia tay với tôi rồi, giả sử cô ấy cặp chuyện đó... nghĩ vậy, tôi trở nên bất an, chẳng nghĩ được gì nữa, tôi bật chạy.

“Ê, tớ tiễn cậu, về tận nhà!”

Khi thấy tôi một lần nữa xuất hiện từ sau lưng, Kurose tỏ vẻ ngạc nhiên trên gương mặt. Trong khi tôi đang lo nghĩ thì Kurose đã đi khá xa rồi, lúc tôi đuổi kịp thì hết cả hơi.

“Ơ, không cần đâu.”

Kurose tròn mắt nói, cô nhìn xuống.

“Tớ mà ở cùng với cậu nhiều quá thì, có lỗi với Luna...”

“Nhưng mà tớ lo lắng.”

Tôi nói xong, Kurose chẳng nói được gì. Gò má của cô càng nhìn càng thấy đỏ ửng lên, cô hất tóc về sau tai như để giấu đi sự xấu hổ.

“...thế thì...cảm ơn cậu.” – Vẫn lảng mắt khỏi tôi, Kurose nhỏ tiếng thì thầm.

Nhà của Kurose cách đó khoảng tầm 15 phút đi bộ.

“Xin lỗi nhé. Xa đúng không. Tớ toàn đi xe đạp đến nhà ga, nhưng mà hôm nay tại tớ nghe nói buổi chiều trời mưa.”

Kurose nói với vẻ hối lỗi. Đúng là hôm nay theo dự báo thời tiết thì trời sẽ mưa. Thời tiết cũng chẳng phải quang đãng, nhưng mà hình như lại có mây suốt cả buổi.

“Sắp đến rồi. Là căn nhà kia.”

Chỗ mà Kurose chỉ là một tòa nhà 7, 8 tầng nằm ở bên phải đường đi. Nơi chúng tôi đang đi qua là một con đường nhỏ ít người qua lại, trước mặt là một đền thờ nhỏ không người. Ở gần trụ điện và các biển báo có mấy tấm poster “ở đây có cướp giật!” được dán, quả nhiên tôi đã đúng khi tiễn cô ấy về... – tôi rùng mình.

“Nó là tầng 2 ở đây. Cảm ơn cậu.”

“Đã đến tận đây rồi thì tớ tiễn cậu đến khi vào nhà luôn.”

Tôi nói vậy khi Kurose định chia tay tại lối vào căn nhà, thế rồi tôi cùng cô vào trong.

Chẳng phải là khóa tự động, nó là căn nhà mà ai cũng có thể đi vào được, vì tôi còn nhìn thấy cái poster ấy nữa, thành thử ra như thế này an tâm hơn.

Chiếc thang máy duy nhất đang đứng ở tầng 8, nên Kurose chọn đi thang bộ.

Thế rồi lúc lên tầng 2.

“A, Maria!”

Nghe thấy giọng nói, tôi không tin vào tai mình nữa.

“Luna...!”

Kurose cũng bất ngờ.

Người đang ở hành lang tầng 2 là Luna.

Cái chính là, tôi vẫn chưa thấy bóng giáng của cô.

Kurose lên trước, tôi theo sau, tôi đang trong trạng thái một chân mình đã đặt lên sàn tầng 2, đứng khựng lại giữa cầu thang. Từ đây tôi bị tường chắn, không thể thấy toàn bộ hành lang.

“Luna... tại sao chị lại ở đây?”

Trong khoảnh khắc, Kurose chú ý đến tôi rồi nhìn Luna.

“Tại chị ấn chuông gọi mà không ai trả lời. Chị không có chìa khóa nên không vào được.”

“Aa, ông đang nằm viện mà... Em nghĩ là bà cũng sắp về rồi. Cũng sắp đến giờ mẹ về rồi mà.”

“Ơ, ông vẫn ổn chứ?”

“Ừ, là cái bệnh mọi khi thôi.”

Trả lời ngắn gọn xong, Kurose một lần nữa hướng thị giác của mình về phía Luna.

“Không không, tại sao Luna lại ở đây?”

“Aa, vì thế này...”

Lúc đó, Luna chuyển sang sắc giọng cứ như đang nhìn xa xăm.

“Sau buổi giao lưu, chị với Akari đi Shin-okubo chơi. Mấy hôm trước chị làm ở nhà rồi, cơ mà chị bây giờ nghiện croffle vãi ra, croffle chính hiệu của Shin-okubo ăn xong, cực kỳ là ngon, ngon lắm, nên là chị muốn cho Maria ăn nên mua mang về đây đấy.”

Tôi nghe thấy tiếng xì xào của túi nylon.

“Đây, bọn mình cùng gu ăn uống còn gì? Cho nên là, chị nghĩ chắc chắn Maria cũng thích...”

Vừa nói, tiếng chân của cô lại càng nghe gần hơn.

“Ơ, khoan, khoan đã Luna...”

Tôi biết ngay Kurose đang luống cuống.

“...Ơ? Cậu về cùng ai à?”

Tiếng chân của Luna lại càng gần hơn.

Và rồi...

“Ryuuto...!?”

Chẳng lúc nào lại là lúc này, tôi chia tay với bạn gái cách đây mấy tiếng đồng hồ, giờ lại gặp lại cô ấy ở ngay trước căn hộ của em gái cô...

“A, aa, Kajima tiễn em về. Lúc sau đấy ấy, ngẫu nhiên em gặp cậu ấy ở thư viện, cậu ấy đang ngồi học.”

Kurose hoảng hoảng hốt giải thích.

“Thư viện?”

Luna tối mặt lại, vẻ bất an.

“Không phải là phòng tự học à? Cái phòng tự học của trường dự bị K ở Ikebukuro mà cậu hay đi...”

“Ơ.”

Nghe thấy điều đó, Kurose bất ngờ.

“Kajima cũng đi học ở trường dự bị K à...? Lại còn là Ikebukuro, tức là...”

Kurose quay lại phía tôi, cô nhìn tôi như không thể tin được, cả Luna cũng chăm chằm chờ lời nói của tôi, tôi chẳng biết mình nên nói gì nữa.

“.....”

Hỏng rồi....

Tôi ngước nhìn lên trần, nguyền rủa vận mệnh của mình.

Truyện Chữ Hay