Về tới nhà, Takuto bật điện thoại của mình lên và bấm một dãy số, chờ một lát thì đã có người nhấc máy
- Moshi… Moshi…. Cho hỏi đây có phải là nhà của Tojira Sakamoto sensei không ạ.
- Vâng…. Không biết cậu là ai và có chuyện gì với ông ấy không
- Vâng tôi là cháu của Heiji Mizuhara và tôi có chút chuyện cần gặp ông ấy.
Một khoảng lặng sau đó thì Takuto nghe tiếp
- Thì ra là cháu của Mizuhara san…. Đáng tiếc là hiện tại ông ấy không có nhà chắc phải mấy tuần sau mới về, cậu có chuyện gì gấp không.
- Vâng quả là tôi có chút chuyện gấp cần hỏi ông ấy, chị có thể cho tôi địa chỉ không.
- Cũng được… Thế nhưng cậu có gì chứng minh cậu thật sự là cháu của Mizuhara san không…
Có hơi bất ngờ và khựng lại không biết phải trả lời ra sao, Takuto nghe bên kia nói tiếp
- Cậu thông cảm dùm, cách đây mấy hôm, ông ấy có gọi về và dặn rằng nếu có ai hỏi chỗ ông ấy thì phải cẩn thận xác minh rõ ràng.
Cái thể loại cảnh giác như trong phim này là sao vậy a, thế nhưng Takuto lập tức ngửi được mùi của rắc rối khi thấy tình tiết phát triển như hiện tại.
- Vậy tôi có thể nhờ ông tôi gọi chị được không.
- Rất tiếc phải nơi rằng, bây giờ máy giả giọng có nhan nhản trên thị trường á
Cái thứ cảnh giác như trong truyện trinh thám này càng khiến Takuto lo lắng tợn. Cuối cùng cậu cũng đành phải chọn cái phương án rằng cậu nghĩ sẽ không giờ thành công
- Được rồi…. Mặc dù là điều này gần như tuyệt đối sẽ không xảy ra nhưng tôi sẽ cố nhờ ông sử dụng video chat, tôi sẽ nhắn số của tôi cho chị.
Thế nhưng Takuto chưa kịp đọc số thì giọng bên kia điện thoại đã vang lên
- Ding Dong…. Có thể khẳng định Mizuhara san tuyệt đối không đụng vào đồ liên lạc công nghệ cao, thì cậu thật sự là cháu ông ấy rồi a.
Đính chính một chút, không phải ông của Takuto không sử dụng điện thoại di động mà là ông ấy sẽ không bao giờ sử dụng thế hệ mới hiện đại như người khác. Nội việc thuyết phục cho ông ấy cầm một chiếc điện thoại đời đầu chỉ có chức năng cơ bản nghe gọi nhắn mà cả gia đình đã tốn không biết bao nhiêu công sức. Cũng phải thôi, ông có sức khỏe tốt, lại ít đi xa một mình thì sao có chuyện gì bất ngờ để liên lạc cơ chứ. Nếu không phải chiều theo ý của bà người vốn có tính lo xa thì ông của Takuto sẽ không bao giờ đụng đến điện thoại di động nói chi là xài máy tính hay video chat.
- Vậy chị tin tôi rồi chứ, có thể cho tôi địa chỉ của ông ấy được không
- Tuy mới có % thế nhưng tôi sẽ đưa địa chỉ cho cậu, nhưng nói ông Mizuhara viết vài chữ xác minh khi gặp Sakamoto sensei nhé.
Sau khi nhận được điện thoại thì Takuto lại cuốc qua nhà ông nội một tiếng và kể lại sự việc. Cũng không khó khăn gì xin được vài chữ cam đoan mặc dù ông cậu dặn rằng không được xem nó. Khi ra về...
- Takuto…. Tuy ta muốn đi với cháu xem ân nhân có chuyện gì mà lại phải cẩn thận như thế, nhưng nếu cháu đã muốn gặp ông ấy thì hãy đại diện cho ông làm điều đó nhé.
Takuto gật đầu, nếu đã có ý định kế thừa truyền thống thì cũng nên nhận lấy những mối quan hệ đời trước, dù sao đó cũng là ân nhân của ông nên Takuto vẫn phải duy trì một phần tôn kính. Sau đó ông cậu đưa một hũ rượu bảo chuyển đến dùm cho ân nhân, nói rằng đây là rượu tự làm. Tuy Takuto cũng có chút thắc mắc tại sao ông mình lại biết nấu rượu nhưng cũng không hỏi làm gì mà ngay sau đó quay bước trở về.
….
Sáng hôm sau, Takuto lên xe điện để tới tỉnh Shizuoka đây là nơi ghi trên địa chỉ mà người nhàTojira Sakamoto sensei chỉ cậu. Tuy nhiên địa điểm chính xác của nó có chút khiến Takuto khó xử, bán đảo Izu, nơi mà toàn đội bóng đá trường Takuto đang tập huấn tại đó trong vòng tuần.
Thật sự Takuto không muốn đụng mặt họ, bởi vì đường đường là một tiền đạo chính thức lại báo nghỉ chỉ đúng ngày trước cuộc tập huấn, thử hỏi như vậy họ có chịu nổi không.Thế nên nếu đụng mặt họ ở đây thì quả là không có gì khó xử hơn.
Ngồi trên xe điện Takuto đang lo ngay ngáy, tự nhủ với bản thân rằng sẽ hoàn thành chuyến gặp mặt này nhanh nhất có thể và trở về tiếp tục giải quyết mấy chuyện lằng nhằn của mình. Nhìn cảnh tượng bên ngoài di chuyển vùn vụt về phía sau, Takuto khẽ nhắm mắt nắm chặt mu bàn tay trái xâm nhập vào không gian tinh thần.
Vẫn không có gì khác trước, những nguyền rủa bị vây bởi sợi tơ bạc, chỉ ngoại trừ trường hợp, con nửa bước quỷ thần bị vây trong hai sợi ngân hắc tơ và một con quỷ được thả ra ngoài để giúp và chỉ Takuto làm mochi thì vẫn ngồi tĩnh tọa như khi nào.
“Nếu ngươi muốn cản ta điều tra về dòng họ Houjo thì đây là cơ hội cuối cùng đó.”
“Ngươi sẽ nghe nếu ta cản sao.”
“Không…. Nhưng ít nhất ta sẽ đập ngươi ngất xỉu để không cho ngươi biết về điều ngươi không muốn biết....”
Takuto lắc đầu nói ra cực kì nguy hiểm gay go lời thoại trong khi mỉm cười nắm lại bàn tay phải của mình.
“…..”
“Cứ nghe đi điều mà người này sắp nói đi…. Trốn tránh sự thật không phải là hướng đi đúng đâu. Và nếu cần ta sẽ đến chỗ tiệm bánh em gái ngươi hỏi cho ra lẽ, cô ta còn sống và thậm chí mở cả tiệm bánh truyền thống thì hẳn biết được điều gì đó. Nếu không phải ngươi vẫn chưa sẵn sàng gặp mặt nó thì ta đã tới đó rồi chứ đâu phải cuốc đến tận Shizuoka này đâu...”
“Được rồi…. Mặc dù không thích lắm nhưng ta sẽ nghe xem dòng họ Houjo còn che dấu bí mật gì.”
Con ma nhẹ gật đầu và Takuto cũng ra khỏi không gian tinh thần, thế nhưng trước khi làm điều đó cậu tiến đến chỗ con nửa bước quỷ thần, kẻ suýt nữa giết cậu vào hôm trước.
Không còn cảm nhận được một chút tà ác gì tỏa ra trong quả cầu chỉ bằng trái bóng chày bị vây bởi hai sợi tơ này, Takuto tháo chiếc nhẫn ở bàn tay phải ra bỏ vào túi rồi cậu siết chặt nắm đấm hướng nó về phía con nửa bước quỷ thần đang bị phong ấn
“Ta chắc chắn sẽ cứu được ngươi, cứ việc chờ đó.”
Ngay sau khi cậu nói câu đó thì quả bóng có chút rung động thế nhưng sự rung động này rất khẽ, không ai có thể phát hiện được. Sau đó Takuto nói tiếp trong biểu cảm khá là căm tức
“Nội việc ngươi đã ăn mấy phát “Ảo Tưởng Phá Nhan Tươi Tỉnh Quyền” của ta mà còn không tươi tỉnh lại, điều đó đúng là không chấp nhận được a.”
Sau khi phát biểu một câu khó đỡ chứng tỏ bản thân mình đang ghen tị với một tên xui xẻo main chính nào đó Takuto biến mất khỏi không gian tinh thần.
…..
Cuối cùng cậu đã đến nơi sau khi hỏi thăm người nơi đây, căn nhà của Tojiro Sakamoto ở gần biển có mở một quán ăn trưa. Bán đảo Izu là một nơi du lịch với những bải biển đẹp cho nên vào mùa hè thì lượng du khách đến đây vô cùng đông đúc. Nói đâu chi cho xa, câu lạc bộ bóng đá của cậu tuy tới đây tập huấn nhưng cũng chỉ tập luyện ngày rưỡi đầu tiên còn ngày rưỡi dư ra thì sẽ tập luyện tự do hoặc đi chơi thỏa thích.
Đã thấy ngôi nhà trong tầm mắt, Takuto bước tới, thế nhưng cậu dừng lại, cánh cửa mở ra và từ bên trong có một vài người ăn mặc sang trọng đang bước ra ngoài. Nhìn thấy nhân vật có vẻ là trung tâm của nhóm người đó, Takuto nắm chặt tay lại khẽ nấp vào bức tường để không bị phát hiện. Không phải cậu quen biết gì đối phương thế nhưng….
“Hai người đó mà thật sự không có quan hệ gì với nhau thì mình đập đầu vào đá tảng.”
Tự đưa ra khẳng định phán đoán của bản thân Takuto nép mình trong bức tường chờ đợi những người đó đi khỏi. Tuy đối phương và cậu thật sự không quen nhau và cũng không có lý do gì để né tránh thế nhưng Takuto không chắc được rằng nếu còn nhìn nhóm người đó một chút nữa thì cậu có thể kiềm được bản thân và lao lên cho bọn họ mấy đấm hay không và điều đó chỉ vì một lý do duy nhất… Cái người có vẻ là nhân vật trung tâm của nhóm có nhiều điểm rất giống với tên chồng đốn mạt hành hạ vợ, giết hại con mà cậu thấy trong không gian tinh thần. Nếu nói họ không có quan hệ thì như đã nói ở trên Takuto sẵn sàng đập đầu mình vào đá tảng.
Sau khi chắc chắn họ đã đi khỏi Takuto đến bấm chuông cửa.
- Các anh về đi, tôi đã nói rằng sensei không tiếp các anh mà.
Một giọng điệu bực bội vang lên và Takuto thật sự muốn kiếm bọn kia mà tẩn cho một trận.
- Khoan đã, xin hãy nói với Sakamoto sensei là có cháu của Heiji Mizuhara tới đây thăm và đưa ông ấy chút quà….
Sau khi nói thế thì Takuto nhận được một khoảng lặng độ chừng - phút
- Tôi đã thông tri với sensei… Anh có gì chứng minh sao.
Takuto đưa tờ giấy viết tay của ông nội cậu qua khe cửa và đợi thêm ít phút nữa thì cánh cửa đã được mở ra. Bên trong ngôi nhà có vẻ khang trang hơn từ bên ngoài nhìn vào. Có vẻ như Tojira Sakamoto là một người khá là giàu có.
Bước theo người nhà tới khu sân vườn đằng sau, Takuto thấy một ông lão chắc cũng phải trên dưới đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ loại nằm như mấy cái ở bãi biển, và miệng phì phèo khói thuốc.
- Sensei... Cậu ấy tới rồi ạ.
Nhìn thấy cậu đang đứng đó ông lão nheo mắt một chút sau đó cười ha hả như sảng khoái lắm
- Đúng là cháu của tên nhóc Mizuhara đó, cũng có chút giống nhau về phong phạm đó.
Khẽ cúi người chào tự giới thiệu cho đủ phép cung kính Takuto đưa ra món quà mà ông cậu nhờ mình gửi cho người này.
- Cũng khá đấy chứ, tên nhóc đó lại ủ rượu tốt hơn rồi
Mở bình rượu ông cậu tặng ra, ông lão càng có vẻ thêm thoải mái, cầm cái li ở trên ghế ông ta rót đầy vào đó.
- Uống một li không nhóc.
- Xin lỗi nhưng cháu chưa đủ tuổi uống ạ.
- Tch.... Quy tắc quá thế, nhóc Mizuhara khi đó từng uống với ta thâu đêm luôn đấy chứ.
- Xin lỗi nhưng ông có thể uống rượu sau được không, hôm nay cháu tìm ông....
Thế nhưng chưa kịp nói ra mục đích của mình thì ông lão đã giơ tay ngắt lại là hướng mắt về một người hầu trong nhà ra hiệu. Và như hiểu được mệnh lệnh, người đó đã chạy vào nhà sau vài phút rồi quay lại đưa tới trước mặt Takuto một chiếc búa gỗ.
- Sakamoto sensei....? Ý ngài là sao vậy
Có chút nghi hoặc trong khi nhận lấy cây búa gỗ Takuto lên tiếng, rõ ràng đây là búa khi làm mochi mà, cậu đến đây không phải học làm mà là chỉ hỏi thông tin về truyền thống mochi và thử xem đối phương có biết gì về nhà Houjo hay không. Thế nhưng khi nãy cậu đã biết chắc được điều đó khi thấy nhóm người kia.
Và đối với thắc mắc của Takuto thì ông lão không nói gì chỉ đưa ra một tờ giấy, và đó là tờ giấy mà ông nội đã viết nhằm chứng minh thân phận của Takuto. Trên tờ giấy đó chỉ ghi vỏn vẹn chữ mochi.
Nhìn thấy nó thì Takuto chợt hiểu, rõ ràng là ông cậu đã đoán được việc Takuto có ý định tập làm mochi cùng với Suzuno rồi, dù gì thì tiệm gạo nếp cậu mua là tiệm quen thuộc của ông cậu mà, có thể khi tán dóc nói chuyện họ đã cho ông ấy biết. Vậy nên khi thấy Takuto cần giấy giới thiệu, ông của cậu đã nhờ Sakamoto sensei đây chỉ dạy giúp, đáng tiếc là điều đó không cần thiết vì Takuto có một sensei khác còn đáng kinh ngạc hơn nữa.
Thế nhưng Takuto không thích thể hiện quá nhiều điều, đối phương là người liên quan đến Houjo gia tộc, mà cậu lại học được từ truyền nhân của Houjo vậy nên nếu phát sinh hiểu lầm thì không hay chút nào. Vậy nên Takuto đã lên tiếng từ chối.
- Sakamoto sensei... Cháu chỉ muốn nghe ngài giảng giải một chút về Zunda Mochi Tohouku truyền thống thôi mà, cháu làm sao mà cầm búa giã bánh được chứ.
Nghe được câu trả lời từ Takuto, ông lão thở dài sau đó quay lưng về phía Takuto....
- Các người..... Tiễn khách.....
Lời nói nhẹ nhàng nhưng cũng nặng tựa ngàn cân khiến Takuto có chút không thể tưởng tượng nổi, mới đây còn cười nói sảng khoái nay đã nặng nề tiễn khách như đúng rồi.
- Sakamoto sensei.... Đây là.....
Takuto không thể ra về mà không biết lý do và ông lão cũng không quay lại nhìn cậu chỉ nhẹ nhàng lên tiếng
- Một người từ chối sử dụng chày giã mochi cho trưởng bối xem mà còn muốn được nghe các câu chuyện về mochi từ người đó sao. Bao giờ những câu chuyện truyền thuyết đó trở nên rẻ mạt có thể kể ai thì kể sao.
Đến đây Takuto mới hiểu mình phạm sai lầm ở chỗ nào, người này với ông nội cậu kết nối bởi mochi và ông cậu là vai dưới. Bây giờ cậu đến đây mang theo giới thiệu của ông cậu mà lại không thể hiện bản thân chút nào còn đòi này kia thì đúng là hoàn toàn không có chút lễ phép gì cả.
- Vậy cậu yên tâm mà về rồi chứ, cháu của Mizuhara
Nghiến răng trong khó xử, đối phương đã hoàn toàn thay đổi thái độ thì cậu cũng đã không còn nhiều lựa chọn, bây giờ cầm chày thể hiện, chỉ e rằng mang lại tác dụng ngược. Vậy chỉ còn có nước đánh cược vào những thông tin mình có mà thôi.
- Khoan đợi đã Sakamoto sensei.... Cháu có điều này muốn nói với ngài. Cháu nghĩ ngài sẽ hứng thú với nó.
Vẫn không quay lại ông lão lên tiếng
- Nếu nó liên quan đến mochi.... thì có thể... nhưng nếu cậu có thông tin ta sẽ hứng thú thì còn tìm ta hỏi làm gì. Được hãy nói đi.
Dứt câu nói đó ông lão đã quay lại đối diện với Takuto. Cậu khẽ nhìn xung quanh như ra hiệu muốn ông lão ra lệnh mọi người tản đi.
và như hiểu ý, bằng một cú hất cằm nhẹ, khu vườn này đã không còn ai ngoại trừ người.
- Cám ơn Sakamoto Sensei, không biết ngài đã nghe qua hai cái tên Shinji Houjo và Akari Houjo chưa.