Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - The Will Of Unlimited

chương 45: cuộc hẹn hò với thanh mai trúc mã part 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy kế hoạch là vậy nhưng hai người bọn họ lại không tìm đến cửa hàng bột ngay mà ghé qua khu rau củ thực phẩm.

Là con gái của một chủ nhà trọ nên Suzuno cũng khá là vất vả. Một trong những nhiệm vụ của cô là phải đi chợ để mua nguyên liệu làm thức ăn cho mọi người. Nếu đi học thì cô bé sẽ đi chợ vào lúc sáng sớm và những biểu chiều không có lịch tập câu lạc bộ. Thế nhưng trong kì nghỉ hè này thì thời gian cũng tương đối là thoải mái cho nên buổi sáng Suzuno có thể đi chợ trễ hơn và buổi chiều có thể đi chợ sớm hơn để không bị vướng vào cảnh đông người.

- À.... mấy trái dưa hấu này trông ngon ghê nhỉ, yên, rẻ quá trời luôn a, phải mua mới được, đêm hè mà có dưa ăn là tuyệt vời lắm đó.

Thế là Takuto đã có thêm công việc nữa là xách dưa giùm bạn gái cậu, đối với Takuto thì cái này chỉ là chuyện vặt chưa kể nếu cần cậu có thể xài buff nữa chứ.

Món tráng miệng đã được quyết định, tiếp theo là tới các nguyên liệu cho bữa ăn gia đình. Là một khách hàng quen thuộc nên Suzuno được mời chào khá nhiều từ các chủ gian hàng. Cậu là cô ấy đều có chung một ước muốn là mở tiệm ăn gia đình thế nên khi hai người đi chung với nhau thế này rõ ràng mối quan hệ đã tiến thêm một bước.

- À con cá này có vẻ ngon đó., cậu thấy sao Suzuno

Cầm một con cá trên tay, Takuto lên tiếng hỏi bạn gái mình trong khi cô ấy đang lựa rau củ trong những cái rổ để từng bịch rau xanh mơn mởn.

- Cũng được đó, thế nhưng hôm nay mình sẽ làm thịt cuộn rau củ cho nên con cá này sẽ để trong tủ lạnh.

- Được rồi vậy mình sẽ tìm cho cậu miếng thịt ngon nhất

- Cám ơn nhé.... Mà cậu có cảm thấy nặng không. Để mình xách hộ một ít nhé

- không sao đâu mà, đôi vai của nữ pitcher giỏi nhất Nhật Bản phải được bảo vệ thật kĩ chứ.

- Không được, cậu đã xách trái dưa là đủ nặng rồi, vậy mình sẽ xách những nguyên liệu khác

Nói rối Suzuno chạy tới giành mớ nguyên liệu trên tay cậu, vì nấu cho nhiều người nên cũng không thể nói là ít được, nhưng Suzuno vẫn giữ ý định chia sẻ gánh nặng với bạn trai mình. Trông hai người thật sự như một đôi vợ chồng trẻ vậy đó.

Và điểm đến tiếp theo chính là mục đích của cuộc hẹn hôm nay mua gạo nếp mochigome để làm ra bột mochi. Khi đến của hàng gặp nhân viên nói ra yêu cầu thì hai người được dẫn tới chỗ mình cần, Suzuno lên tiếng hỏi.

- Vậy mình sẽ mua bột về làm loại nào vậy, shiratamako hay là mochiko.

Ngẫm nghĩ một chút sau đó Takuto lắc đầu.

- Nói thật với cậu rằng, mình còn không biết hai thứ này khác nhau ở điểm nào cả

- Ể..... Không phải ngày xưa cậu với mình hay xem ông và bố cậu dã mochi lắm hay sao.

- Thì khi đó coi vì một phần tò mò, hai là truyền thống gia đình, chứ vài năm gần đây mình hay chuồn sớm lắm.

- thế nhưng tại sao bây giờ cậu lại muốn làm mochi thế

"Vì trả ơn cho một con quỷ và một phần cũng muốn làm chung với cậu nữa a."

Suy nghĩ vậy nhưng Takuto chắc chắn sẽ không nói thế cậu viện đại cái cớ

- Dù sao ông cũng cao tuổi nên mình nghĩ sẽ tiếp quản truyền thống gia đình.

Tuy lấy ông cậu ra bịa chuyện nhưng Takuto cũng không hoàn toàn nói dối, đơn giản bởi vì là ông cậu còn quá mức phong độ có thể sẽ không cần phải thay thế trong mấy năm tới. Cậu chỉ không nói về phần sẽ mời Suzuno cùng làm mochi năm mới để tăng quan hệ thân thiết hai nhà.

- À mồ.... Vậy thì cậu càng phải biết về sự khác nhau của hai loại bột đó chứ.

Gãi đầu trong ngượng ngùng, Takuto cũng không có nói gì cả, con ma chỉ kịp hướng dẫn cậu cách đập bánh thôi chứ đã kịp chỉ cậu khâu nguyên liệu đâu mà cậu nắm được chứ, và rồi cậu nghe Suzuno tiếp tục

- Được rồi, để mình nói cho cậu sự khác biệt của hai loại đó vậy

Nói rồi Suzuno bắt đầu giải thích. Thì ra Cả loại bột nếp Mochiko và Shiratamako đều được làm từ gạo nếp, chúng chỉ khác nhau quá trình chế biến.

Mochikođược xay nhuyễn từ gạo nếp thành bột. Nếu làm bánh mochi bằng loại bột này thành phẩm sẽ dai và ít có tính đàn hồi.

Và còn về Shiratamako thì được làm từ nếp ngâm mềm, sau đó xay nhuyễn với nước, vắt cho khô, bẻ vụn bột và phơi khô, vì vậy Shiratamako thường có dạng cục.

Còn nếu bàn về ưu nhược điểm thì mochiko khá là dễ nhào hơn, nhưng shiratamako thì lại cho ra thành tốt, hương vị và hình dáng bánh đẹp mắt hơn.

Trước sự thông thạo của bạn gái mình Takuto cũng phải kinh ngạc

- Cậu còn hiểu về mochi hơn cả mình, người mà gia đình có truyền thống làm mochi cơ đấy chứ.

- Trong nhà trọ của mình có cô bạn mà người quen của cô ấy rất thích ăn mấy thứ đồ ngọt này mà, nên cô ấy cũng hay tự làm lắm, mặc dù không đến mức truyền thống như cậu. Vậy cậu tính chọn loại bột nào để làm đây.

Suy nghĩ một chút Takuto về cách làm mà đặc điểm Takuto đưa ra sự lựa chọn của mình, Shiratamako tuy giai đoạn có chuẩn bị có hơi phiền phức hơn mochiko thế nhưng thành phẩm lại cho ra tuyệt vời, nó giống câu có nỗ lực có hồi báo, vậy nên hãy làm thôi nào. Nói rồi Takuto bắt đầu ngồi xuống xem xét các loại gạo và lên tiếng trả lời với Suzuno đang ở đằng sau lưng mình.

- Shiratamako là tốt nhất, tuy nó có thể gặp khó khăn ở phần nhào bột thế nhưng mình tin trợ thủ của mình sẽ làm được mà không chút khó khăn nào.

- Trợ thủ..... cậu tính nhờ ai giúp à...

Giọng nói của Suzuno có chút ngập ngừng khi nghe nói Takuto định làm chung với ai đó.

- Ừ.... Cô ấy giỏi lắm đó, hẳn sẽ làm tốt công việc phối hợp đập nhồi bánh với mình thôi a.

- Vậy sao....

Giọng Suzuno bây giờ đã bắt đầu có chút thất vọng và u buồn lẫn vào đó

- Chứ sao nữa, cô ấy đường đường vừa là nữ pitcher chủ lực vừa là nữ batter mạnh nhất thành phố mà làm sao không giỏi cho được, khả năng cảm nhận và sử dụng lực của bàn tay, cổ tay và vai, hẳn phải thuộc hạng nhất còn gì a.

Khi nghe câu nói đó tim của Suzuno đập thịch một cái và ngay sau đó Takuto quay lại với cô trong nụ cười thể hiện sự tin tưởng không gì đo đếm được.

- Vậy nhờ hết vào cậu đó, Suzuno, trợ thủ của mình.

Nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu niềm hạnh phúc Suzuno khẽ gật đầu nhưng cũng thật dứt khoát.

Sau đó thì cậu đã mua gạo về chuẩn bị cho quá trình học làm bánh của mình, thế nhưng khi thanh toán cậu phát hiện rằng mình không đủ tiền, có vẻ như khi nãy mua chiếc bánh tháng lần khiến cho Takuto gần như trở thành giai cấp vô sản. Không còn cách nào khác cậu đành rút tấm thẻ tiết kiệm của mình.

- Được rồi, mình đi ra rút tiền một chút đây, cậu chờ ở chỗ này nhé

Sau đó Takuto chạy nhanh ra ngoài kiếm chỗ máy rút tiền, bỗng dưng khi đó...

- Cướp! Cướp! Ai giúp tôi với.

Tiếng kêu đó phát ra từ một người phụ nũ trung niên khoảng tuổi, cô ấy có vẻ bị giất mất túi. Hiện tại tên cướp đang điên cuồng chạy vừa lấy dao ra vung loạn xạ. Mọi người trong chợ sợ quá và không muốn gặp rắc rối đều tránh đường cho tên đó chạy. Nhưng Suzuno ngay lập tức lao ra chắn đường tên cướp la lên:

- Không được chạy, trả túi đồ lại cho cô ấy

Tên cướp thấy mình bị cản đường càng tức giận điên cuồng phóng tới vàgầm lên

- Con nhóc khốn khiếp! Nếu mày muốn chết thì tao cho mày chết!

Takuto ở đằng xa thấy tên cướp lao lên tính đâm chết Suzuno và cậu nhận rõ sự run rẩy sợ hãi của Suzuno nhưng vẫn không tránh đường, điều đó đã khiến cậu ta nổi khùng. Cậu tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai dám làm đau Suzuno cả, nghĩ vậy Takuto bắt đầu vận sức mạnh bí ẩn và nhanh như chớp đã lao lên, thế nhưng hiện tại khoảng cách đã khá xa cho dù có chạy nhanh cách mấy cũng không kịp nữa rồi.

"Không còn cách nào khác đành phải xem vận khí của hắn có phải chết không vậy...."

Móc trong túi ra một quả bóng chày, Takuto bắt đầu vào thế ném, cậu không muốn phải sử dụng quả bóng chiến thắng của Suzuno cho những việc thế này thế nhưng, bây giờ ngoài nó ra thì không còn cách nào khác

- Trúng này....?

Thét lên một tiếng bất chấp hậu quả, Takuto ném ra một đường bóng như súng đạn, nếu tên cướp ăn chiêu này vào chỗ hiểm chắc chắn sẽ tử nạn đương trường bởi vì mặc dù ở khoảng cách khá xa nhưng với cơ thể đã được cường hóa bởi sức mạnh bí ẩn thì lực tác động của quả bóng này đủ làm vỡ cả đá tảng đó chứ, thế thì thân thể của một tên cướp thì đáng cái gì.

Nhưng quan trọng nhất nếu giết hắn ở đây chắc chắn sẽ gặp cảnh sát, và mất rất nhiều thời gian giải quyết vụ việc, chưa kể sẽ gây rắc rối không cần thiết sau này nữa.

Biết vậy mà Takuto vẫn ném, cậu sẽ sẵn sàng chấp nhận mọi thứ chỉ để bảo vệ bạn gái của mình

Đường bóng lao đi loang loáng thẳng về phía hiện trường. Tên cướp vẫn cứ gầm thét vung dao liên tục trong khi vẫn không giảm tốc độ lao tới con bé đang ngăn cản mình.

và đột nhiên hắn thấy một ánh chớp xẹt qua và sau đó là một tiếng rầm lớn.

Ngó về phía tiếng động ánh mắt của hắn bây giờ đã không còn sự điên cuồng nữa mà là sự kinh hãi, một cái lỗ ở dưới đất và bên cạnh đó là một quả bóng chày.

Sau khi thấy được sự tàn phá kinh khủng tưởng chỉ có ở trong phim đó, tên cướp quay qua để tìm kiếm người vừa ra tay thì....

- Ác quỷ..... Ác quỷ.....

Chỉ nói được như vậy, tên cướp tỏ ra sợ hãi cùng cực quay bước bỏ chạy thậm chí quẳng cả con dao xuống sàn và rất nhanh sau đó hắn đã bị mọi người khống chế bắt lại.

Mọi người xung quanh vỗ tay hoan hô cậu nồng nhiệt, nhất là cú ném hết sức tuyệt vời đó. Thế nhưng Takuto không quan tâm đến bất cứ cái gì khác ngoại trừ cô bạn gái cậu, Suzuno người như bị thoát lực ngồi bệt xuống đất. Takuto bước đến gần rồi la lên trách cứ:

- Tại sao cậu làm vậy Suzuno? Cậu có biết tên đó muốn giết cậu không?

Thấy được vẻ lo lắng vừa tức giận vừa quan tâm trong ánh mắt và lời nói của Takuto khiến Suzuno vô cùng hạnh phúc nói trong nước mắt rơi trên khuôn mặt dễ thương

- Đúng! Mình sợ lắm! Khi hắn nói vậy… Mình rất sợ… Nhưng… Mình biết cậu chắc chắn sẽ cứu tớ mà Takuto kun.

Takuto thấy những giọt nước mắt sợ hãi của Suzuno cũng không tiếp tục trách cứ mà nhẹ nhàng dìu cô ấy dậy và dịu dàng an ủi

- Không sao đâu Suzuno! Cậu rất tốt bụng, tớ biết điều đó mà, nhưng sau này nếu có chuyện như thế này hãy để tớ giải quyết, dù sao cậu cũng là con gái, đừng nên làm những việc nguy hiểm như thế.

Suzuno nghe vậy mỉm cười khiến Takuto đỏ mặt

- Ừ… Cám ơn cậu Takuto kun.

Sau một lúc thì cảnh sát tới đưa tên cướp tới đồn công an và Takuto cùng Suzuno đi theo để làm chứng cho người phụ nữ trung niên kia. Sau khoảng phút thì cậu được trả về, một người công an vỗ vai cậu và nói

- Cậu làm tốt lắm, đàn ông con trai phải đưa lưng mình ra để bảo vệ người con gái của mình chứ

Nghe vậy, cả hai bạn trẻ mặt đỏ lừ, và người công an cũng đi vô tiếp tục công việc. Sau đó, hai người cùng nhau ra về trong tiếng cười đùa.

Bây giờ hãy điểm lại những gì bọn họ đã làm nãy tới giờ chính là mua bánh mì, ghé chợ mua nguyên liệu về nấu ăn, vẫn chưa có gì là liên quan đến một cuộc hẹn hò cho lắm, tất nhiên là đi chung với nhau cùng nhau trải qua những thời khắc vui vẻ thì cũng là hẹn hò rồi, thế nhưng có vẻ Suzuno vẫn chưa hài lòng lắm, cô lên tiếng

- Dù sao cũng còn sớm, mình muốn tới chỗ này một chút.

- Cũng được, vậy thì chúng ta đi thôi

Gật đầu đồng ý có vẻ như Takuto cũng chưa muốn kết thúc cuộc hẹn hôm nay lắm cho nên cậu theo sự dẫn đường của Suzuno và đến nơi cô ấy muốn. Và nơi đó là....

- Nơi này......

Takuto lên tiếng khi thấy đích đến của cô bạn gái. Nơi đây có thể nói là một trong những nơi quan trọng nhất của cậu ở thành phố này.

- Cũng năm rồi nhỉ, kể từ lần đó.

Takuto gật đầu, khu công viên này là nơi gắn kết kỉ niệm của người, nó được khánh thành đúng vào ngày sinh của họ, cho nên trong thâm tâm của Takuto và Suzuno luôn coi công viên này là món quà mà thành phố đã tặng để chúc mừng người vậy.

Tuy cách nghĩ đó có hơi trẻ con không hợp với tuổi lắm nhưng quả thật Takuto và Suzuno đã trải qua rất nhiều kỉ niệm đối với công viên này. Mãi cho đến khoảng thời gian cách đây năm khi Takuto kết thúc mùa hè năm lớp và chuẩn bị vào lớp thì không còn tới công viên này nữa.

Và bây giờ khi bước vào đây, Takuto bắt đầu chìm trong những hoài niệm quá khứ.

Đi được một lát, hai người ngồi lên chiếc xích đu tưởng chừng như thời gian không thể tác động được lên nó vậy

- Vẫn cảm giác này đúng không Suzuno, nếu có thứ gì thay đổi hẳn là tầm nhìn của chúng ta thôi nhỉ.

- đúng vậy nhỉ..... Nếu không phải là tầm nhìn chúng ta đã khác so với hồi xưa thì mình vẫn còn tưởng là chỉ mới hôm qua thôi đấy chứ

Cũng đã nhiều năm kể từ khi cậu ngồi lên chiếc xích đu này, Takuto ngó sang cô bạn gái của mình, cô ấy vẫn tận hưởng giai điệu đong đưa nhẹ nhàng của chiếc xích đu với tâm trạng thoải mái, cậu khẽ nhìn lên cánh tay nơi chiếc vòng đang được đeo trên đó. Nó cũng là mục đích tối thượng mà Takuto đặt ra cho mình ngày hôm nay, cậu phải làm cho rõ chiếc vòng đó có thật sự gây nguy hiểm cho cô ấy không.

- Nói tới chiếc xích đu này, hình như có lần hồi nhỏ cậu bị té vì nó rồi nhỉ, khi đó mình cứ nghĩ là cậu sẽ khóc như hồi bị con chó đó dọa chứ.

Đúng là ngày xưa khi cùng cậu chơi ở đây Suzuno bị chiếc xích đu này cho hôn mặt đất khi đó Takuto vô cùng hoảng sợ chạy đến an ủi nhưng có vẻ như ngay từ nhỏ Suzuno đã là cô gái mạnh mẽ, cô ấy không hề khóc hay kêu rên một tiếng nào cả.

- Khi đó mình nghĩ cậu thật sự bất ngờ và khâm phục khi cậu quay lại nhìn mình với nụ cười đó, mặc dù là tới cuối cùng mình vẫn phải cõng cậu về nhà vì cái chân bị thương.

- Hể.....

Suzuno kéo dài âm thanh của mình

- Mình không muốn nghe điều đó từ người trực tiếp khiến mình bị té đâu a.

Giku..... Nấc lên một tiếng sau đó Takuto cười méo mặt trước sự phản trả của cô bạn gái cậu khẽ đưa thay gãi trán.

- Đúng là thế thật nhỉ

Đúng là khi đó vì chiều lòng cô bạn thời thơ ấu nên Takuto đã cố gắng hết sức đẩy chiếc xích đu cao nhất có thể, thế nhưng cậu đã không kiểm soát được và sơ ý khiến Suzuno bị ngã. Sau đó cậu ra đỡ cô bé dậy thầm than không ổn. Hai nhà sau việc ngày sinh hai đứa cùng ngày lại cạnh nhau nên đã trở thành thân quen tựa như biết nhiều năm rồi vậy, nếu cậu làm Suzuno khóc thì chỉ ăn mệt, nhất là ông cậu với bố cậu lại cho cậu ăn hành trong mấy bữa luyện tập nữa mất.

Thế nhưng... trái với suy đoán của cậu, tuy khi té xuống Suzuno có chút run rẩy thế nhưng ngay lập tức cô quay lại mỉm cười với cậu tựa như không hề có tí đau đớn gì. Khi đó Takuto thật sự rất khâm phục Suzuno, cô bé chỉ mời mấy hôm trước còn bị con chó dọa sợ phải cần cậu đuổi nó đi dùm.

- Cậu biết không Takuto, khi mình té, mình rất đau, cũng như những đứa trẻ khác cơ thể mình run lên dữ dội, những giọt nước mắt chuẩn bị trào ra thế nhưng.... Khi đó mình lại nghĩ tới nếu mình khóc thì có thể gia đình không cho chúng ta chơi với nhau nữa thế nên mình đã cắn chặt vào môi để ngăn nước mắt.

Khi nghe lời nói của cô bạn gái, Takuto kinh ngạc, sự kiện năm nào như hiện rõ trong tâm trí của cậu, quả thật nụ cười khi đó của cô ấy có chút ngồ ngộ miễn cưỡng thật, thế nhưng khi đó còn là trẻ con nên Takuto không nhận ra được điều đó. Vậy mà tất cả những gì Takuto nghĩ khi đó chỉ là bản thân mình bị gia đình mắng mà thôi. Đúng là trẻ con hết sức, quả thật là người ta nói rằng con gái thường trưởng thành sớm hơn con trai thật là không sai trong trường hợp này chút nào. Takuto nhẹ nhàng thở ra

- Hôm nay và tại nơi này, mình càng thêm hiểu được rằng cho dù qua bao nhiêu năm cậu cũng vẫn mạnh mẽ và tốt bụng như hồi đó.

"......."

- Vậy nên cho dù phải đối mặt với cả những tồn tại như yêu ma quỷ thần thì mình vẫn sẽ tiến lên phía trước nếu nó giúp cậu cảm thấy an toàn.

Nói tới đây cậu quay qua sang cô bạn gái

- Và bây giờ cũng sẽ như thế, chiếc vòng đó, cậu có thể cho mình kiểm tra một chút chứ.

Trước yêu cầu của cậu, Suzuno có vẻ kinh ngạc, sau đó cô nghịch nghịch ngón tay của mình sau đó lên tiếng có chút ngượng ngập

- Vậy ông đã nói cho cậu nghe về việc ngày hôm qua rồi à, mình xin lỗi vì đã khiến nó bị nứt như vậy.

Nói rồi Suzuno cởi chiếc vòng ra, cô cẩn thận từng chút một như sợ nó sẽ nứt càng thêm nứt, và có vẻ vì quá cẩn thận nên Suzuno mãi vẫn không rút được nó ra.

- Để mình giúp cậu.

Chỉ nói ngắn gọn như vậy Takuto đặt hai tay mình lên tay của cô bạn gái, và điều đó thật sự khiến cho tim cô tăng tốc giống như một runner đang cố bứt phá phóng về home vậy. Trên khuôn mặt cô gái đã có chút hồng hồng.

Thế nhưng bây giờ Takuto lại không để ý đến chuyện đó, cậu chỉ muốn kiểm tra xem rốt cuộc thứ này có gây nguy hại gì cho Suzuno hay không.

Khẽ chạm vào chiếc vòng định tháo nó ra thì đột nhiên Takuto dừng lại, sau đó cậu mỉm cười

- Đừng lo, chiếc vòng này sẽ không bao giờ bị nứt thêm nữa đâu, mình dám chắc đó. Và cám ơn cậu nhé, vì tất cả mọi chuyện.

Tuy không rõ Takuto nói về cái gì và tại sao cậu lại chắc chắn như thế, nhưng trên biểu cảm đó, Suzuno biết chắc rằng cậu sẽ không nói sai sự thật. Thế nên cô nàng chỉ nhẹ gật đầu sau đó đôi bạn cùng nhau trở về nhà.

Truyện Chữ Hay