CHƯƠNG
Lăng Hạ không dám mở mắt nhìn vẻ mặt Ngự Chi Tuyệt, dù sao bây giờ hắn không thể động, không khác gì thịt trên thớt—— còn là tủ lạnh nữa đây này. . . . . .
Cũng may Ngự Chi Tuyệt không có động tác quá phận, như chỉ đơn thuần sưởi ấm cho hắn, đầu lưỡi thu về rất mau, Lăng Hạ thở phào nhẹ nhõm. Ngự Chi Tuyệt không nói gì, chỉ ôm thật chặt hắn. Bỏ qua tư thế ôm nhau mập mờ, da thịt kề nhau như vậy thật đúng là rất thoải mái, Lăng Hạ bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Chờ hắn tỉnh lại lần nữa, liền phát hiện mình đang ngồi dựa vào ngực da cơ rõ ràng của người nào đấy, một cánh tay cong cong choàng lấy hông hắn, xúc giác mạnh mạnh mẽ mẽ dưới mông, là cặp chân cứng rắn mạnh mẽ. Nơi hai người ở cũng đổi —— ừ, khói mù lượn lờ, mới nhìn giống như suối nước nóng.
Ừ, trong suối nước nóng. . . . . .
Nếu không phải cả người không còn hơi sức, Lăng Hạ nhất định sẽ nhảy dựng lên, hắn rất muốn a a a kêu to mấy tiếng, sao lần này xuyên tới, mỗi một giây đều kích thích trái tim chịu không nổi như vậy?
Ngự Chi Tuyệt như không phát hiện hắn thức tỉnh, một cái tay khác tha qua, phủ lên ngực hắn. Da thịt bị đụng vào ướt át mang đến cảm giác tê dại khó có thể hình dung, ngay cả khi chỉ là động tác đơn thuần rửa sạch từ trên xuống dưới, Lăng Hạ vẫn có chút miệng đắng lưỡi khô, hắn lúng túng nuốt nước miếng.
Hơn nữa động tác Ngự Chi Tuyệt vô cùng thuần thục, hắn dường như khẳng định, lúc mình nằm ngay đơ ra đó, có lẽ nhân vật phản diện đại nhân đều lau qua vô số lần cho mình. . . . . .
“Đừng. . . . . . Ta. . . . . . Tự. . . . . . Tắm.” Hắn phát hiện đầu lưỡi có thể động, liền khó khăn khạc ra mấy chữ.
Ngự Chi Tuyệt chỉ dừng một chút, cũng không dừng lại, mà là nhàn nhạt phản bác: “Bây giờ huynh động được sao?”
Lăng Hạ thử giơ tay lên, tay nặng tựa ngàn cân, chỉ có thể miễn cưỡng đung đưa một chút, lại rũ xuống.
Lồng ngực Ngự Chi Tuyệt hình như rung động mấy cái, Lăng Hạ không thể không liên tưởng đến y đang chê cười mình, có chút im lặng. Nói thật, đối mặt với đại boss cấp bậc như Ngự Chi Tuyệt hắn cảm thấy mình có chút hold không được. Năm đó tiểu Ngự Chi Tuyệt đáng yêu lắm kia mà, tùy tiện đùa giỡn, đối phương liền bộc phát thuộc tính kiêu ngạo. . . . . .
Bàn tay xinh đẹp mang theo vết chai chậm rãi từ g ngực dời xuống bụng hắn, rõ ràng là động tác tự nhiên dường như lại mang theo hấp dẫn trêu đùa lơ đãng. Lưng Lăng Hạ run lên, muốn giãy giụa ngồi dậy.
Hắn không được tự nhiên cúi đầu, nhìn thấy dáng vẻ mình gầy trơ cả xương đáng thương, rất thê thảm không nỡ nhìn, hắn dường như là sợ hết hồn —— có lẽ mình nghĩ hơi nhiều, bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ bực này, Ngự Chi Tuyệt chỉ muốn trị cho hắn.
Ngự Chi Tuyệt nhận ra hắn kháng cự, liền chậm rãi giải thích: “Ta chỉ có thể giải trừ khí lạnh trên da huynh, Ôn Tuyền này linh khí rất đủ, nhưng chỉ có thể chậm rãi hấp thu, ta giúp huynh sẽ hấp thu nhanh hơn.”
“Không. . . . . . cần. . . . . . . . . . . .” Lăng Hạ cảm giác đầu lưỡi mình sắp xoắn đến nơi, lúng túng không thôi.
Bây giờ nhân vật phản diện đại nhân hiển nhiên là chuyên quyền độc đoán, như không nghe thấy, tỉ mỉ vỗ về chơi đùa bụng của hắn, sau đó là bắp đùi.
Bàn tay ấm áp vận khí tức, đem nước suối trong mang linh khí tụ lại, dọc theo mỗi tất da thịt hoạt động, mang đến xúc cảm làm cho người ta run sợ.
Cái tay kia đi vòng qua bên đùi, nơi này da thịt quá nhạy cảm, Lăng Hạ đè nén mình không phát ra âm thanh, dường như muốn chảy nước mắt cá sấu —— không thể sờ nữa, nếu không thật sự sẽ gặp chuyện không may đấy!
Hắn tưởng tượng mình là một khúc gỗ điêu khắc, cố gắng tìm chút đề tài hài hòa làm phân tán loại cảm giác không hài hòa này.
Chỉ là, nói cái gì đây? Hắn một bụng vấn đề, muốn hỏi Ngự Chi Tuyệt những năm này sống sao, muốn hỏi y trôi qua có được hay không. . . . . .
Nhưng hỏi dường như rất dư thừa, trên sách căn bản không viết đến tâm lý của nhân vật phản diện, nhưng hắn biết.
Ngực buồn bực khó chịu.
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh xoay hắn lại, tách hai chân của hắn ra để hắn cưỡi trên chân mình, hai người đối diện.
Lăng Hạ suy nghĩ lung tung lập tức bị cắt đứt, bị kích thích ngổn ngang trong gió, tư thế bây giờ tồi tệ hơn rồi được chứ?
Trên mặt hắn nóng rát, cúi đầu không dám nhìn Ngự Chi Tuyệt, chỉ dám dừng tầm mắt tại g ngực rộng rãi kiên cố của đối phương. Có lẽ là tác dụng phụ ôn tuyền mang tới, hắn cảm giác mình hô hấp có chút khốn đốn khó khăn, đầu xoay mòng.
Ngự Chi Tuyệt ôm hắn vào trong ngực, bắt đầu dùng lực độ không nhanh không chậm rửa sạch phần lưng của hắn.
Nơi bị đụng chạm như mang theo dòng điện, cảm giác tê tê dại dại theo xương sống từ từ xuống phía dưới, Lăng Hạ tựa vào bả vai Ngự Chi Tuyệt thật muốn khóc, hắn ách giọng khó nhọc nói: “Xong chưa?”
Giọng nói từ tính dễ nghe vang bên tai, hình như mang chút đè nén: “Huynh có phản ứng.”
Lăng Hạ xoát cái đỏ mặt ——boss, bất kể bị ai sờ soạng nửa ngày, là một nam nhân đều sẽ có phản ứng được chứ?
Hắn lắp bắp phản xạ có điều kiện nói một câu: “Đúng, đúng, xin lỗi!”
Nhưng mà, sá, tại sao đông lạnh nhiều năm nơi này vẫn không bị đông hư? tại sao đông lạnh nhiều năm nơi này vẫn không bị đông hư? Tại sao không bị đông hư? Tại sao! ! !
Lăng Hạ nhỏ máu gầm thét trong lòng. Thân thể vẫn còn quá chậm chạp, nơi kia thật ra chỉ khẽ ngẩng đầu mà thôi, nhưng đủ để hắn khó chịu không dứt rồi. Vẻ mặt hắn đau khổ, tại sao mỗi lần đều như vậy 囧?
“Không sao.” Ngự Chi Tuyệt dường như là dán bên lỗ tai của hắn nói, “Nơi đó hoạt động một chút sẽ khôi phục nhanh hơn.”
Sá, không phải là ý hắn đang nghĩ chứ?
Còn chưa kịp từ chối, một bàn tay to đã bắt đầu lục lọi đi xuống, hết sức tự nhiên nắm hắn, dùng tần số động tác vừa đúng, nơi vốn có chút ít phản ứng rất nhanh theo động tác của đối phương lên tinh thần, ngay cả khi không nhìn thấy tình hình phía dưới, mặt nước bị khuấy động mang tới tiếng vang cũng đủ để Lăng Hạ không ngốc đầu lên được rồi.
Lăng Hạ thở gấp mấy cái, dường như là bị Ngự Chi Tuyệt ôm vào trong ngực, hắn không có chí tiến thủ dán vào bả vai Ngự Chi Tuyệt, được rồi, dù sao chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng có. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt ngẹo đầu, từ từ dùng môi tìm được Lăng Hạ, dùng môi lưỡi vuốt ve liếm láp, giống như miêu tả môi của hắn vậy. Lăng Hạ khống chế hô hấp không dám nói lời nào ——hôn lưỡi cái gì, quá không hài hòa rồi, mặc dù đã sớm qua những lúc không hài hòa này rồi. . . . . .
Hắn cố gắng tưởng tượng mình đang tiếp thụ trị liệu. Chỉ là, nhà ai trị liệu kiểu rung động lòng người này a khốn kiếp!
Đối phương dường như không hài lòng hắn đè nén, tay đột nhiên tăng nhanh động tác, thậm chí vỗ về chơi đùa mấy viên cầu phía sau. Lăng Hạ giật mình một cái, không nhịn được phát ra một chút âm thanh, đôi môi thuận thế liền bị đối phương xâm chiếm.
Hô hấp của Ngự Chi Tuyệt từ từ trở nên nóng bỏng, động tác ung dung cũng biến thành cấp bách, trên cao nhìn xuống hôn hắn, dùng lực độ như muốn nuốt hắn vào bụng.
Lăng Hạ cảm giác mình hít thở không thông, một hồi đầu váng mắt hoa, Ngự Chi Tuyệt một tay thay hắn phục vụ , một tay đã bắt đầu dao động trên người của hắn ——bây giờ không phải là đơn thuần rửa sạch cùng trị liệu nữa rồi.
Nhưng mà, hắn hoàn toàn không có hơi sức kháng cự, bị động nhận đối phương kéo đi.
Bụng chợt căng thẳng, một loại cảm giác cực hạn đột nhiên vọt lên đại não. Lăng Hạ nhắm mắt lại từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, ánh mắt đờ đẫn không biết nên phản ứng thế nào—— chẳng lẽ xuyên không chỉ vì giải mộng trước khi hắn tới không đánh súng lục thành công nên tiếc nuối sao?
Hơn nữa thủ pháp Ngự Chi Tuyệt điêu luyện như vậy, quả thật vượt qua trạch nam hắn đây, có phải bình thường số lần làm cái đó không ít? . . . . . .
Hắn suy nghĩ miên man, Ngự Chi Tuyệt đã rời bờ môi của hắn, ở trên cổ hắn không có chương pháp khẽ cắn, hô hấp so với ôn tuyền còn nóng hơn nhiều.
Ngực Lăng Hạ phập phòng gấp rút, đứt quãng nói: “A Tuyệt, đừng như vậy. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt dùng ngón tay nâng cằm của hắn lên, ép hắn ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn hắn: “Vẫn không thích sao?”
Lăng Hạ phô trương thanh thế nhìn lại y, thật ra trong lòng chẳng muốn chút nào. Ngự Chi Tuyệt bây giờ ít nhiều có chút xa lạ, híp mắt phượng mơ hồ uy áp cường thế làm cho hắn rụt rè.
Hắn choáng váng choáng lắp bắp nói: “Không phải. . . . . . Ta…ta bây giờ không có cách nào cho đệ. . . . . .”
Hắn nói những lời này xong, liền tinh tường nhìn thấy mắt xếch xinh đẹp của Ngự Chi Tuyệt sáng lên, đôi môi nở nụ cười nhạt quen thuộc.
Nụ cười đó trên mặt Ngự Chi Tuyệt thoáng chốc, y khôi phục thái độ bình tĩnh ung dung rất nhanh, Lăng Hạ còn tưởng rằng ảo giác. Nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy, bởi vì câu này mà chân mày khóe mắt Ngự Chi Tuyệt nhu hòa rất nhiều, bắp thịt căng thẳng trên cánh tay cũng tùng xuống.
Ngự Chi Tuyệt vẫn giống năm đó, ưa thích mình như vậy sao? . . . . . . Không như vậy sẽ không cất giữ “thi thể” mình năm năm, hắn xuyên không người đầu tiên gặp chính là Ngự Chi Tuyệt cũng không phải là tình cờ, có khi đứa nhỏ ngốc này thường tới đó nhìn mình. . . . . .
Nói không xúc động là giả, hắn chưa bao giờ được người ta thích, được người ta coi trọng như vậy.
Tưởng tượng một chút đứa nhỏ ngốc này trôi qua năm năm như thế nào, tim đã đau nói không nên lời, như hít thở không thông vậy.
Lăng Hạ khó khăn vịn cánh tay Ngự Chi Tuyệt muốn nâng tay lên, muốn như trước kia chạm vào tóc của y —— muốn khóc, cao quá không chạm tới. . . . . . Tay của hắn vô lực rũ xuống.
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh bắt tay hắn lại, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, tóc đen dài ướt át tán loạn trôi lơ lửng trong nước, như thủy yêu tản ra hấp dẫn.
Sá, nước sóng sánh làm dáng vẻ nhân vật phản diện quá phạm quy rồi, nam nữ đều xơi được chứ?
Lăng Hạ rũ mắt, mặt đỏ bừng như thở không nổi nói: “Ta không muốn. . . . . . khiến A Tuyệt. . . . . . đau lòng. . . . . . chúng ta. . . . . . thử một chút đi. . . . . .” (Và em đã vào tay a :v :v :v)
Năm đó Ngự Chi Tuyệt ôm mình khổ sở hô lên: “Huynh có thể không thích ta”, trong giấc mộng của hắn xuất hiện vô số lần, mỗi lần tỉnh lại đều có cảm giác hốc mắt cay cay.
Hắn không phải là một người có tâm địa sắt đá, cũng không phải là người cố chấp giữ vững nguyên tắc.
Nếu lại xuyên trở về, dù như thế nào, hắn không hy vọng Ngự Chi Tuyệt lộ ra vẻ mặt làm cho hắn đau đến hít thở không thông như vậy nữa.
Hắn xác thực không thích nam nhân, vừa nghĩ tới phương thức nam nhân ân ái liền ghê tởm, giống như Phùng Mẫn Xương đối với mình, hận không thể đập chai bia lên đầu đối phương.
Nhưng nếu là Ngự Chi Tuyệt, như hôm nay hầu ở bên cạnh hắn. . . . . . Có thể tiếp nhận chứ?
Đây cũng không phải xã hội gay, Ngự Chi Tuyệt không biết có phải chịu lời ra tiếng vào gì không, nên chứ? Dù sao chỗ kia. . . . . . e hèm, dừng lại.
Vẻ mặt Ngự Chi Tuyệt đã không thể duy trì được bình tĩnh thong dong rồi, mộc ngốc ngốc, bộ dạng như bị sét đánh. Vốn chỉ mới lớn a, tại sao phải làm bộ tà mị cuồng bá?
Lăng Hạ lườm y một cái, lấy lại khí thế năm đó, hơi mỉm cười nói: “A Tuyệt, cái đó, ngâm đủ chưa?”
“Ừ. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt như mộng du ôm thật chặt hắn đi ra ngoài, Lăng Hạ hết sức bối rối phát hiện, phía dưới nhân vật phản diện đại nhân rất có tinh thần, theo từng bước một cọ cọ trên đùi hắn, đương nhiên hắn sẽ không nhắc nhở.
Xuyên qua màn trướng màu trắng, thì ra bên ngoài còn có một cái giường nhỏ, Ngự Chi Tuyệt cầm một khăn tắm màu trắng lớn lau khô tóc hắn, sau đó là thân thể, cuối cùng được mặc vào một bộ đồ mới màu trắng sạch sẽ thư thích.
Ngự Chi Tuyệt ôm hắn lại ngây ngô một hồi lâu, sau đó cẩn thận đặt hắn lên giường, bắt đầu thu thập mình.
Lăng Hạ nhìn y phục đặt ở trên giá áo một chút, khóe miệng giật giật, không có màu tím khoa trương, nhưng vẫn hoa lệ làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Y phục tinh sảo màu bạc phía trên thêu bươm buớm chỉ bạc nổi lên, trên cánh bươm buớm lại có đường chỉ màu vàng kim cùng màu đen làm đẹp.
Cho nên nói, tại sao ngày ngày nhân vật phản diện đều mặc xài hoa lá cành phấp phới thế này a Sá!