CHƯƠNG
Cái loại lạnh đó thật sự làm cho người ta khó có thể chịu được, dường như suy nghĩ cũng bị đông lại. Lăng Hạ há miệng run rẩy chỉ muốn bò dậy, lúc này rời đi rồi hãy nói, toàn thân làm gì cũng không có chút hơi sức. Tay cứng ngắc chỉ động được chút chút, nhưng ngay cả tư thế cong người cũng làm không được.
Lăng Hạ cố gắng há mồm muốn la lên, môi run run nửa ngày, chữ gì cũng không nói ra được, cả người giống như cũng bị đông cứng, chỉ có con ngươi là có thể đi dạo. Bốn phía yên tĩnh, giống như một góc bị thượng đế quên lãng, không có bất kỳ thanh âm gì.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Có người hay không?
Ông đây sắp bị chết rét a!
Lăng Hạ chỉ có thể gào lên trong lòng.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liều mạng ngưng tụ lực v tinh thần à năng lượng nguyên tố, nhưng thật lâu cũng hội tụ không được. Bên trong thân thể trống rỗng, thứ duy nhất có thể cảm nhận lại làm cho người ta muốn khóc cũng khóc không được, rét lạnh như cắt.
Chung quanh đều là băng tuyết, nhìn giống như đang ở trong một sơn động. . . . . . Lần trước người đeo mặt nạ cứu mình, vậy lần này lại là ai đây? Ngự Chi Tuyệt đang ở nơi nào? Lần này sẽ không lừa đảo【 phiêu phiêu ——】 qua bốn năm nữa chứ?
Nhưng mà tạo hình lần này so lần trước còn nhếch nhác hơn, hai tay của hắn rất an tường đặt trên bụng, màu da xanh trắng làm cho người ta thấy ớn. Có thể tưởng tượng, trên mặt trên người không tốt đến cỡ nào, đoán chừng cả người đều giống như thi thể—— may mà không có ai, chứ có đoán chừng sẽ nghĩ hắn là thi thể ở nhà xác.
Lăng Hạ ở khóc không ra nước mắt ngẩn ngơ không biết bao lâu —— bởi vì mỗi một phút đều như mỗi canh giờ rất khó chịu đựng. Rốt cuộc bên ngoài cũng có tiếng vang, tương tự như tiếng cửa đá bị mở ra, Lăng Hạ có thể nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng quy luật từ xa đến gần tới chỗ mình, vội vàng nhắm mắt lại.
Trường hợp lần quá lúng túng, theo phỏng đoán chắc là Minh Trạch thắng, không như vậy sẽ không có kịch tình phía sau. Nói vậy, chắc chắn mình sẽ ở chung một chỗ với Ngự Chi Tuyệt. . . . . .
Tiếng bước chân rốt cuộc cũng dừng lại bên cạnh hắn, Lăng Hạ cóng đến cứng ngắc, trái tim chậm rãi rạo rực —— hắn cảm thấy có ánh mắt luôn đọng lại trên mặt mình.
Rất nhanh, một bàn tay ấm áp rơi vào trán của hắn, ngón tay ấm áp theo sóng mũi thật cao chậm rãi di động, cuối cùng rơi xuống đôi môi cóng đến cứng ngắc lạnh lẽo của hắn, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, dịu dàng không thể tưởng tượng nổi.
Động tác này quá mập mờ, Lăng Hạ có chút lúng túng, không biết nên mở mắt nhìn đối phương một cái xem là ai hay không. Vừa hay lúc này, đối phương nói chuyện ——
“Lăng Hạ, huynh ngủ quá lâu rồi.”
Thanh âm này rõ ràng thuộc về thanh niên, hoa lệ hơn nữa lại hấp dẫn, trầm thấp từ tính như tiếng đàn vi-ô-lông, vang lên ngay tại bên tai, hết sức xa lạ. Thanh âm kia không mang tâm tình gì, khiến trái tim Lăng Hạ nảy lên mạnh mẽ.
Hắn động cũng không dám động, dùng sức nhớ lại những người đã quen biết, xác định thật sự mình chưa từng nghe qua thanh âm này —— nói thật, hắn rất đố kỵ chủ nhân của thanh âm này, loại thanh âm này có thể hấp dẫn nhiều cô gái nhất biết không?
Không biết trải qua bao lâu, người nọ rốt cuộc cũng chậm rãi xoay người, hình như muốn rời đi.
Lăng Hạ vội vàng mở mắt, chuyển con ngươi nhìn bóng dáng người đó. Khóe mắt hắn chỉ nhìn thấy một vạt áo màu tím hết sức cao quý, phía trên thêu đóa hoa mẫu đơn màu vàng rất bảnh bao, ngang hông thắt ngọc đái khảm Minh Châu, càng lộ lưng ong vai rộng. Mặc dù hoa lệ có chút quá đáng, nhưng phối hợp với mái tóc dài tán loạn màu đen hệt như mực vẩy lên cùng bóng lưng thon dài cao lớn của người nọ, lại hết sức hài hòa.
Giống như có tâm linh cảm ứng, người nọ đột nhiên xoay người, tầm mắt hai người nhìn thẳng vào nhau trong nháy mắt, lúc Lăng Hạ liếc thấy khóe mắt hắn có một nốt ruồi đỏ thẫm như máu con ngươi liền co rụt lại —— đây là Ngự Chi Tuyệt đã lớn lên!
Hắn giương mắt mà nhìn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn, lúc này không biết nên phản ứng ra sao.
Từ góc độ của hắn không thể xem rõ mặt Ngự Chi Tuyệt, chỉ có thể nhìn thấy khóe mắt đuôi mày đối phương khẽ nâng lên, đã hoàn toàn toát ra hình dạng của thiếu niên thanh tú.
Lòng đột nhiên đau nhói —— Lăng Hạ biết, bây giờ Ngự Chi Tuyệt trước mặt hắn, đã trở thành nhân vật phản diện rồi !
Nhưng như vậy có quan hệ gì?
Mặc kệ nhân vật phản diện vẫn là đại đệ tử phái Thiếu Dương, Ngự Chi Tuyệt vẫn luôn là chính y a. . . . . .
(A Tuyệt ‘nhớn’ rồi, đổi xưng hôn lần nữa nhá :v :v :v)
Cổ họng hơi nghẹn ngào, Lăng Hạ có chút kỳ lạ, tại sao nửa ngày Ngự Chi Tuyệt vẫn không tới đây? Hắn cố gắng lên tiếng, chỉ có phát ra một chút khí âm yếu ớt.
Ngự Chi Tuyệt như thức tỉnh, nhìn Lăng Hạ không chớp mắt, từng bước từng bước chậm rãi đi tới, dáng đi chậm chạp mà ưu nhã. Rốt cuộc Lăng Hạ đã thấy rõ ràng tất cả dung mạo của y, cảm thấy có chút đẹp mắt ——
Ngự Chi Tuyệt đứa nhỏ này bây giờ. . . . . . So với miêu tả trong truyện còn yêu nghiệt hơn.
Khuôn mặt sắc sảo tự như ngọc, hai hàng lông mày bay xéo như kiếm, một đôi mắt xếch hẹp dài khẽ nhếch làm cho người ta không dám nhìn thẳng, tròng mắt vốn trong suốt bây giờ lại đen đậm sâu thẩm làm cho người ta nhìn không thấu, cũng hết sức động lòng người. Sống mũi thẳng, môi mỏng hoàn mỹ mang theo vài phần đỏ tươi huyết sắc, cộng thêm tóc dài như mực rủ xuống bả vai, càng lộ vẻ hoàn mỹ giống như dùng máy tính vẽ ra. . . . . .
Lăng Hạ hết từ —— sá, quả nhiên rau chân vịt canh trứng thực yêu thích nhân vật phản diện? Dáng vẻ Ngự Chi Tuyệt bực này, đoạt hết các em gái trong hậu cung của nhân vật chính cũng không phải là vấn đề được chứ?
Hắn nhìn Ngự Chi Tuyệt từng bước một đến gần, cũng càng ngày càng căng thẳng.
Tướng mạo Ngự Chi Tuyệt khoảng mười tám mười chín tuổi, chẳng lẽ hắn vừa rời đi đã năm rồi sao? Thật là lừa bịp a!
Nên nói cái gì đây? —— được rồi, mấu chốt là bây giờ hắn cóng đến cái gì cũng nói không được a!
Rốt cuộc thì Ngự Chi Tuyệt cũng đi tới bên cạnh quan tài kiếng, con ngươi hơi co lại, hiển nhiên vẫn không phản ứng kịp.
Con ngươi Lăng Hạ giật giật, khó khăn phát ra mấy khí âm —— chớ ngốc ra đó nữa a, nhanh mang ta rời khỏi đi thôi! Chết rét!
Giống như nghe hiểu tiếng môi của hắn, Ngự Chi Tuyệt đột nhiên cúi người cởi áo ngoài quay đầu bao lấy hắn, sau đó một tay nắm bờ vai hắn, một tay xuyên qua chân hắn, lấy tư thế ôm công chúa ôm hắn thật chặt vào trong ngực.
“. . . . . .” Lăng Hạ xấu hổ chết rồi, tư thế này quá thiếu nữ được chứ? Cõng là tốt nhất, dù là khiêng cũng tốt hơn tư thế này!
Hai đại nam nhân như vậy thật không lãng mạn chút nào được chứ?
Hắn rất muốn giãy giụa, nhưng toàn thân như đá động cũng không thể động, chỉ có thể vô lực tựa vào ngực ấm áp của Ngự Chi Tuyệt nhắm mắt lại làm người chết.
Ngự Chi Tuyệt cất bước, tốc độ quả là nhanh kinh người!
Lăng Hạ cảm thấy gió cạo lên mặt hắn hơi đau, hắn nhìn cảnh vật lướt qua nhanh chóng, hình như là một khu nhà trên núi tuyết.
Có lẽ là qua nửa nén hương, rốt cuộc không thấy tuyết nữa, phía sau từ từ biến thành một mảnh xanh ngắt, thông qua cảnh vật trước mặt, Ngự Chi Tuyệt phải ở trên cao sơn. Ngay cả Lăng Hạ cũng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập trong ngực y. Hắn có chút áy náy, dù sao thể trọng mình không nhẹ chút nào.
Trên đường từ từ xuất hiện đội ngũ thống nhất mặc đồng phục màu đen bọc thép, tay cầm vũ khí, những người này khẳng định là bộ đội tuần tra thủ hạ của nhân vật phản diện trong truyện. . . . . .
Lăng Hạ liền căng thẳng, hận không thê đâm đầu xuống hố, không ai thấy thì may, để cho người khác nhìn thấy mình một đại nam nhân bị Ma Tôn của bọn họ ôm như ôm công chúa, còn mặt mũi nào nữa?
Giống như nhận ra lo lắng của hắn, thanh âm Ngự Chi Tuyệt gần ở bên tai rất nhanh truyền ra ngoài, mang theo uy áp khó có thể hình dung: “Nhắm mắt!”
Sau đó Lăng Hạ liền trợn mắt há mồm nhìn đám người kia không chút do dự quỳ một chân trên đất, đầu nhất trí hạ thấp, không có một người nào dám nhìn lén . Xem ra Ngự Chi Tuyệt đã thật sự trưởng thành. . . . . . Sá, đừng nói kịch tình lừa bịp đã tiến triển đến nước y và tiểu Hổ yêu nhau giết nhau gảy cầu rồi chứ?
Một khu nhà hoa lệ mà u tĩnh tương tự cung điện dần dần lộ ra khỏi đỉnh núi, Ngự Chi Tuyệt gia tăng tốc độ, Lăng Hạ thì càng hôn mê, đành phải nhắm mắt lại —— dù sao tốc độ này người khác cũng không thấy rõ hắn.
Rốt cục Ngự Chi Tuyệt cũng ngừng lại, trầm giọng nói: “Tất cả lui ra!”
Người bên trong phòng ngay ngắn trật tự thối lui rất nhanh, Lăng Hạ dùng khóe mắt vòng tới vòng lui, chỗ này nhìn có vẻ như là tẩm cung của Ngự Chi Tuyệt …, trên tường , trên bàn bày . . . . . . Khóe miệng hắn co giật mấy cái, nhân vật phản diện đại nhân thật đúng là thích hoa lệ? Đồ trang trí tại sao lại có sắc thái long lanh lóng lánh như vậy? Hắn nên cảm thấy may mắn trong không khí không có hương liệu gì gay mũi hay không?
Ngự Chi Tuyệt trực tiếp ôm Lăng Hạ đi vào bên trong, chờ Lăng Hạ nhìn thấy vật kia đột nhiên xuất hiện thì không biết nên châm chọc như thế nào —— đó là một cái giường lớn hoa lệ n sze đủ năm sáu người lăn lộn phía trên, màn giường tinh sảo thậm chí còn treo xâu trân châu —— hắn muốn che mặt thay Ngự Chi Tuyệt có được không?
Nhân vật phản diện hoa lệ tà mị không phải ngốc, không phải khốc, mà là bệnh! Phải trị!
Ngự Chi Tuyệt khẽ cong eo cẩn thận đặt Lăng Hạ lên giường, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tròng mắt tĩnh mịch, Lăng Hạ không thể nhìn ra tâm tình của y.
Lăng Hạ bị y nhìn cả người đều không được tự nhiên, hắn cũng biết bộ dạng mình bây giờ không tốt, có lẽ giống như cương thi vậy. Hắn nhếch khóe miệng lên, tưởng tượng như thường ngày, cho Ngự Chi Tuyệt một nụ cười mỉm.
Mỗi lần đối với hắn chỉ là mấy tháng, đối với Ngự Chi Tuyệt lại là thật nhiều năm, Lăng Hạ cảm thấy —— hảo ngược!
Đôi tay Ngự Chi Tuyệt đột nhiên chuyển động, rất nhanh bắt đầu cởi vạt áo Lăng Hạ, Lăng Hạ đại kinh thất sắc, da đầu tê dại —— đây là làm gì?
Ngự Chi Tuyệt vừa cởi y phục của hắn vừa nói: “Thân thể của huynh ở trong hầm hàn băng ngàn năm năm năm, cho nên trong thời gian ngắn không thể hoạt động, ta phải nghĩ biện pháp bức khí lạnh ra khỏi thân thể huynh.”
Lăng Hạ thoải mái, thân thể của hắn rời đi nơi đó còn cảm thấy rét lạnh thấu xương. Hắn 囧囧 có hồn nhìn mình trong mười mấy giây bị Ngự Chi Tuyệt bóc không còn một mống —— tốc độ nhân vật phản diện đại nhân cởi quần áo thật phải khen ngợi!
Kế tiếp hắn cho rằng Ngự Chi Tuyệt sẽ kêu thủ hạ đưa nước nóng tới hoặc quấn mình trong chăn, vậy mà động tác tiếp theo của Ngự Chi Tuyệt lại làm tim hắn lập tức đập rộn lên —— Ngự Chi Tuyệt đang cởi y phục của mình, so mới tốc độ vừa rồi còn nhanh hơn!
Lăng Hạ đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, hắn khó chịu chuyển con ngươi đi.
Vóc người Ngự Chi Tuyệt bây giờ, Sá! Quả thực là tám khối cơ bụng hắn tha thiết ước mơ a!
Nam nhân vóc người đẹp tất cả đều đi tìm chết đi a!
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh ngồi lên giường, như bạch tuộc ở dán người hắn, ngực dán ngực, đầu hướng về phía đầu. Ngự Chi Tuyệt lấy tay nắm hông hắn, hai chân đè trên đùi hắn, tóc hai người dường như quấn cùng nhau, khác là, một bóng loáng mềm dẻo giống như tơ lụa, một khô héo không ánh sáng.
Ngay cả khi da đã trở nên chết lặng không cảm giác, Lăng Hạ nhắm mắt vẫn có thể xác xác thật thật cảm nhận thân thể trưởng thành của nam nhân cùng sự mềm dẻo bóng loáng dưới da là các bắp thịt đè ở trên người mình.
Hắn cảm thấy vô cùng may mắn bây giờ vẻ mặt Ngự Chi Tuyệt không nhìn ra cảm xúc, bởi vì hắn chưa từng xấu hổ như vậy, đây cũng quá tà ác đi? —— cũng không phải là đang diễn thần thoại!
Chỉ là, Lăng Hạ rất nhanh phát hiện trên người Ngự Chi Tuyệt bao trùm một tầng khi tức, nhiệt độ cao hơn nhiều so với bình thường, vô số dòng khí nhỏ dọc theo lỗ chân lông chui vào trong cơ thể hắn, làm cho hắn thoải mái muốn thở dài.
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh cúi đầu, giọng nói từ tính khêu gợi liền vang bên tai: “Như vậy huynh sẽ khôi phục nhanh hơn.”
Lăng Hạ cứng đờ, cảm nhận đôi môi bị cái gì đó ấm áp mềm mại ngăn chận —— đó là môi đối phương.
Tim của hắn đập rối loạn, trải qua mấy năm rồi, chẳng lẽ Ngự Chi Tuyệt vẫn còn tồn tâm tư kia với hắn?
Hô hấp Ngự Chi Tuyệt vẫn rất vững vàng, chỉ là, nhẹ nhàng đụng chạm ngoài miệng từ từ sâu hơn, như có chút bình tĩnh.
Hàm răng rất nhanh bị đầu lưỡi đối phương chống đỡ mở, một thứ nóng ẩm linh hoạt chui vào, Lăng Hạ sợ run một cái —— rõ ràng đầu lưỡi không thể cử động, tại sao vị giác còn chưa tiêu mất?
Mùi vị nụ hôn quả thật cùng giống như đúc trong trí nhớ, làm cho hắn nhếch nhác mà luống cuống, nhưng lại không ghê tởm. . . . . .