Ăn xong cả ba rời khỏi quán, Cố Mặc đưa em trai Vi Khiết về bệnh viện cũ, còn anh thì đưa cô về Đại học Đông Thành, mới đầu năm học đã làm ảnh hưởng đến việc học của cô thực không hay chút nào.
"Em vẫn được nghỉ nửa ngày nữa đấy, anh chắc chắn sẽ đưa đưa em về trường. Còn chính mình từ biệt bảo bối chứ?". Vi Khiết hoài nghi, nâng tầm quan trọng của mình đặt lên
"Chắc chắn". Cố Mặc trong lòng run lên một trận, đừng nói thời hòa bình hiện giờ, anh vừa làm quân nhân, vừa làm doanh nhân việc xa cô là điều sớm muộn tất yếu, nhưng ý chí lại chẳng có chút kiên định như lời nói lạnh lùng đầu môi chút nào
Vi Khiết ngán ngẩm, chán ngoài mặt nhìn bạn trai băng giá của mình, bây giờ mùa thu chưa đến độ đông mà cô đã có ý định sắm áo rét rồi đây này.
"Anh thực chẳng biết hâm nóng tình cảm đôi bên gì cả". Cô nàng trách móc
Két...t......t....
Cố Mặc ấn mạnh chân phanh dừng xe lại đột ngột, may cả hai đều thắt dây an toàn tử tế nếu không điều chắc chắn là chấn thương sọ não là nhẹ, hủy nhan là lớn.
"Anh điên....
Chưa nói xong cô nàng đã bị bờ môi của Cố Mặc phủ lên. Hai đôi chạm lấy nhau như muốn hòa hợp bám dính không rời. Lưỡi của anh điêu luyến, điên cuồng khuấy hết tư vị ngọt sót lại bên trong khoang miệng cô, men đến từng chiếc răng trắng nhỏ xinh kia, gõ cửa từng ngóc ngách. Động tác lúc nhanh, lúc chậm, lúc nhẹ nhàng, lúc hăng hái dẫn dắt điệu nhịp nhạc tình cảm mỗi lúc tăng dần, không khí chơi xe chấn nhẹ lên, khắp xe nồng nặc mùi ái tình.
Hôn, hôn đến khi cô muốn ngừng thở, Cố Mặc mới rời xa chiếc môi anh đảo ngon ngọt ấy. Thực sự phải thừa nhận rằng cô nhóc y hệt một loại thuốc chơi đến nghiện vậy, một độc dược anh muốn chiếm đến cả từ tâm hồn lẫn thể xác. Cả môi cũng mềm như bông, mịn như da. Xúc cảm được diễn tả qua hai từ "tuyệt vời".
"Thế này đã đủ nóng chưa? Hay em còn muốn....
"Stop...thế đủ rồi...em không muốn chơi kiểu rung xe chấn nữa, quá điên rồ....". Vi Khiết che tay lên miệng bạn trai sắc của mình hòa giải, cô không chơi nổi nhân vật lão làng như anh quân nhân giấu mặt cầm thú đây ok
Cố Mặc sau trận hôn liền thoáng thời gian dành ra tận phút để ngắm cô nhóc nhà đang đỏ mặt lên như trái cà chua, rất dễ thương, rất nữ tính. Là lần đầu anh nhìn thấy cô ngại ngùng, từ chối điên cuồng như vậy. Bề ngoài có vẻ khá mạnh mồm về yêu đương nhưng đến chính mình mới trải nghiệm lần đầu, đúng là Khiết Nhi của Đường gia. Cảm xúc có một không hai.
"Đi thôi...anh còn ngắm cái gì nữa hả?".Vi Khiết lắp bắp vội nói, nhìn cái tên háo sắc này ngắm cô kiểu này cảm giác như vào hang cọp vậy
"Đưa em về trường". Cố thủ trưởng cười tủm tỉm, tâm trạng max tốt, anh hoàn hồn lại, đạp ga đưa Vi Khiết trả về nơi học tập
"Thời gian tới tôi không quản em được nhớ rõ đừng lung tung, lộn xộn đấy. Ở trường học liền bớt gây chuyện một chút". Cố Mắc vừa đi, vừa dặn dò kĩ càng, y hệt bố xa con trong lòng bao bất an, nhớ nhung vậy, thật chất anh chẳng khác người dám hộ lớn nhất của bạn gái nhỏ nhà là bao, có khi còn lo lắng hơn cả phần bố con, cậu cháu ấy
"anh chính là không tin tưởng em rồi". Vi Khiết bĩu môi than thở
"Có khác gì nhau đâu? mới ngày đầu nhập học em làm ngay một trận đánh lên người Ngô thiếu gia của Đông Thành, vào phòng giám thị ngồi ăn cơm hộp, uống nước cam. Vui không?".
Cố Mặc nhớ lại sự việc cách đây không lâu của cô, cũng chính vì vụ ấy hot khắp diễn đàn của Đông Thành anh phải bỏ dở bao nhiêu việc ở Tô Thành về đây xử lý, thu dọn rắc rối giúp cô. Nếu không đảm bảo Ngô gia sẽ làm loạn nơi cô lên, nặng hơn Vi Khiết sẽ bị đình chỉ ngay ngày đầu đi học
"Đương nhiên.....vu......không vui". Cô nàng Đường định mạnh mồm nói vui liền câm nín lại nhận lỗi khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Cố thủ trưởng, Cố Mặc mà tức giận thân hình nhỏ bé của cô không đỡ nổi
Cố thủ trưởng hài lòng gật đầu về biểu hiện tốt của cô nhóc, anh chuyên tâm lái xe đưa cô về đại học, nửa đường không nói đến nửa chữ nữa. Cho đến khi tới nơi, anh mới dừng xe lại xa xa cổng một đoạn, chưa cho Khiết Nhi xuống vội, nhanh tay lấy trong tủ xe trước mặt cô một hộp màu xanh lam đậm hình vuông, mở ra. Không lời tỏ tình, không lãng mạn, không mở lời gì, liền dứt khoát cầm tay cô đeo chiếc nhẫn vào.
"Cấm em tháo ra, phải đánh dấu chủ quyền rằng em đã có chủ tôi mới an tâm được". Cố Mặc hài lòng
Vi Khiết thì đơ người chưa phản ứng hết được, hành động này nhanh như chớp a, bùm một cái một chiếc nhẫn bạc khắc hình hoa cúc họa mi tinh xảo ở trong ngón tay "tình" của cô. Là loại hoa cúc họa mi cánh xanh lam sẫm của biển cả. Nhụy được gắn một viên ruby trắng như thủy tinh ở giữa làm điểm nhấn. Hai từ để diễn tả thôi "tinh tế".
"A Mặc, thứ này....". Vi Khiết có cảm giác một cơn trào nóng trong người, cô tạm thời lòng có chút mâu thuẫn, người yêu thật nhưng nhận món quà từ anh mà cô lại chưa có gì đáp lễ khiến mình thật nhỏ bé
Cố Mặc như biết cô tính toán suy nghĩ gì anh cướp lời luôn: "tặng em, coi như là món quà lớn đầu tiên tôi tặng em"
"Khiết Nhi, tôi không cần biết em nghiêm túc về mối tình cảm này không. Nhưng với tôi, tôi thực nghiêm túc. Khiết Nhi, tôi là một quân nhân. Một quân nhân thì cả một đời chỉ nghĩ về một thứ tình cảm thôi. Em là người đầu tiên đến với tôi, cũng sẽ là người cuối cùng đi cùng tôi. Rõ chưa?". Cố Mặc quay người sang, đôi tay rắn cầm lấy bờ vai nhỏ của bạn gái, ánh mắt kiên định hiện lên đoạn tình cảm cưng chiều, dung túng. Sự thật lòng của anh khiến cho mọi thứ bây giờ xung quanh hai người như hóa lỏng
Vi Khiết ngạc nhiên, bất ngờ rồi xúc động, cô cũng sắp hóa lỏng. Nếu như lúc trước trong bất cứ hoàn cảnh nào cô sẽ không cho phép mình khóc đến lần trong một ngày, dù đó có là lý do khác nhau đi chăng nữa. Nhưng không hiểu sao trước lời ước hẹn của Cố Mặc khiến cô không kìm được mà rơi nước mắt. Cô chưa từng được ai hứa hẹn, cũng chưa từng hứa hẹn với bất kì ai. Vì cô biết một khi đã hứa hẹn thì đã có một sự đánh dấu nhất định nào đó rồi. Cô không đủ can đảm để thực hiện và đối mặt với những lời hứa.
"Cố Mặc...em cứ coi như đây là lời tỏ tình của anh nhé". Vi Khiết nén nấc từ trong cổ họng ứ lên, tay lau lên mắt mình, môi anh đào mỉm cười hạnh phúc, hai lúm đồng tiền sâu xuống khiến ai nhìn cũng muốn cắn một cái dù cô có mõng manh thế nào
"ừm, lời tỏ tình của tôi với em". Cố Mặc cười nhìn con mèo mít trước mắt mình đây, tay liên tiếp lau những giọt nước mắt lã chã kia, anh cứ ngỡ Vi Khiết anh quen sẽ không bao giờ rơi lệ vì tính cách của cô đôi khi khiến người ta cảm thấy chỉ có cứng không thấy mềm, hôm nay anh lại được mở rộng tầm mắt thêm lần nữa. Hóa ra cô cũng sẽ như những cô gái khác, biết rơi lệ, biết đau buồn. Đặc biệt, lúc cần biểu lộ cảm xúc thì chỉ biết nhìn rồi nấc nghẹn.
"Lúc anh đeo nhẫn nhỡ em không đồng ý rút nó ra thì sao?". Vi Khiết cuối cùng cũng điều chỉnh được tâm trạng của mình, đôi mắt trong đang từ nước mắt chuyển sang lanh lợi như lúc mới đầu, bây giờ mới mở mồm trêu ghẹo được
"Cho em làm thế sao?". Cố Mặc xuống xe cùng cô, anh nhún vai hỏi ngược lại
"ok, nếu em làm thế thì sao?"
"thì em sẽ sao đấy".