Sau một đợt đấu tranh đồ ăn giữa hai người đàn ông, một lớn, một nhỏ không ai phân thắng bại. Cả hai đều như trẻ con lên hai hết làm nũng rồi vòi vĩnh cô nàng Đường. Cố Mặc bất chấp lớn tuổi đòi thịt bò từ bát Vi Khiết. Đường Viên bất chấp bạn trai chị làm nũng đại chiến món cậu thích.
"Hai người có thôi đi không? Tôi còn trẻ chưa muốn làm mẹ ok?". Vi Khiết đặt mạnh đũa xuống, phục vụ tận tình kiểu này khiến cô điên hết người, không ăn được miếng thịt nào hẳn hoi cả, đùa gì chứ, cô là phụ nữ, người nên được phục vụ nhất trong căn phòng này mới phải
"Chị, tại anh ấy cố tình dành trước". Đường Viên dùng chiêu đáng thương
"Là em không chủ động gắp cho bạn trai mình mới đúng". Cố thủ trưởng mặt dày khoanh tay lý lẽ
Vi Khiết đớ người ra, cười bỡn cợt, giọng trong trẻo biến sắc:
"Hơ, thế hai người không định ăn bữa này đúng không nào? Được thôi, đi về. Về rồi liền thuê cho anh một cô chuyên đút đồ ăn tới tận họng".
Cố Mặc cùng Đường Viên nhìn nhau, trao đổi ánh mắt tội lỗi, quyết định ngừng khiêu chiến. Cơn giận của con gái cậu trai tuổi không hứng nổi. Cơn giận của bạn gái nhà, đàn ông gần bước sang tuổi chưa đủ trình để chống đỡ. Tốt nhất, im lặng, ăn, rồi phắn nhanh trước khi núi lữa phun.
"Ăn, tất nhiên ăn rồi. Chị, chị cũng ăn đi".
"Chẳng phải em có hứng uống rượu sao? Cho em một chén". Cố Mặc lâu ngày yêu liền nhận ra chiêu thức nịnh nọt mới, anh không muốn vì bữa cơm mà chiến tranh lạnh đâu. Anh và cô yêu đủ xa lắm rồi.
"Thế có phải ngoan không. Làm bản nương đây mệt hết cả người". Vi Khiết cười lại, thỏa mãn, cảm giác nữ hoàng là khi có hai người đàn ông đang làm thê nô cho mình