Vi Khiết ăn một bữa rất ngon miệng, đồ ăn của quán nhật này lại rất ngon khiến khẩu vị của cô lâu ngày ăn cháo trắng nhạt nhẽo cuối cùng cũng thảo mãn được cái dạ dày thân yêu của mình. Ăn hết đĩa cá hồi cuối cùng còn sót lại trên bàn cô mới ngưởng đầu lên chú ý đến bác sĩ Mạnh. Hình như từ nãy đến giờ anh ta còn chẳng động đũa, chỉ ngắm cô ăn thôi thì phải. Rất hồn nhiên Vi Khiết khách sáo hỏi:
"anh không ăn?"
"Tôi ăn hay không còn quan trọng ư?". Mạnh Cẩn Thành cười khờ khạo hỏi ngược lại
"không quan trọng". Ăn nốt miếng cá cuối cùng trong đĩa cuối cùng Vi Khiết ăn ngay nói thật, cô thực biết xấu hổ từng lúc, là anh ta không ăn chứ không phải cô không phần anh ta
Vi Khiết đang an nhàn xúc miệng bằng nước trà matcha dịu thanh thì tên mập đó cùng đồng bọn hùng hổ phá cửa xông vào phòng bao của bọn họ khiến Mạnh Cẩn Thành dật mình không kịp trở tay. Anh ta nhìn cô nhóc mà phát chảy mồ hôi trong lòng. Anh trước kia cũng làm quân nhân nhưng không phải là loại thuộc địa như Lão Cố, anh làm quân y được không, võ vẻ lại càng không biết, rất dở. Anh nghĩ thật ra cũng chẳng cần bởi anh cứu người chứ không đi đánh người nên từ trước đến giờ chưa từng thử qua loiaj huấn luyện quân sự nào. Giờ vào hoàn cảnh này làm anh biết tầm quan trọng của thân thủ
"con kia, vừa nãy dám bẻ tay lão tử, giờ ông sẽ cho cô quỳ xuống thân ông mà kêu rên cứu mạng". Tên mập ngớ ngẩn cười, hắn ra hiệu cho đồng bọn xông lên
'Chúng mày đập hết nó cho tao"
"cả thằng kia cũng không được bỏ sót"
Vi Khiết chuẩn bị sẵn sàng chiến đầu, từ từ đứng dậy chân phòng thủ dơ cao đập đòn vào hai tên tiến trước mắt mình, không quên chú ý đến chỗ Mạnh Cẩn Thành bảo vệ anh ta chu toàn. Tất cả có tên tính cả tên mập là tất cả đều là dân lưu manh tầm thường chưa từng đào tạo bài bản, đánh nhau đập gậy cũng như loại đầu đường xó chợ.
"uỳnh, uỳnh".
"keng, keng". Tiếng gậy sắt đập linh tinh va chạm vào nhau
Bắt lấy chiếc chai thủy tinh cắm hoa anh đào trên bàn Vi Khiết dùng tay trái lành lặn mạnh tay đập hẳn vào đầu của tên trước mặt cô, thuận thế đẩy tên đó ra đằng sau du ngã tên cùng lúc. Tiếng động cực lớn, tiếng đồ thủy tinh rơi xuống liên tục phát ra 'choang', 'choang' thu hút rất nhiều vị khách hiếu kì đến xem.
Không để ý bọn họ lắm Vi Khiết tiếp túc hoạt động gân cốt. Tay trái thuận thế bẻ cổ tên gần bác sĩ Mạnh đang co rúm trong góc. Phiền phức thật, bây giờ cô phải hiểu thấm thía câu nói 'không sợ gì chỉ sợ đồng đội lợn'. Và Mạnh Cẩn Thành là tên phế đồng đội lơn ấy.
"A Mạnh, chỗ anh không còn tên nào chạy ra ngoài đi". Vi Khiết lạnh giọng ra lệnh chân trái đá đít anh ta ra khỏi căn phòng, chân trái tiếp đó khồng ngừng nghỉ quật ngã từng tên đang có ý định đập cô, tay trái tát 'bốp' từng tên một có ý định cản trở, hỗ trợ Mạnh Cẩn Thành ra ngoài xong cô nàng Đường lại tiếp túc dùng tay trái cướp gậy sắt của từng tên một đập mạnh vào các bộ phận hiểm nhất trên cơ thể từng tên, tiếng kêu 'a', cùng máu phun ra khá ồn áo khiến cô khó chịu nhíu mày khinh bỉ sự dơ bẩn. Tay phải dù băng bó nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến những chiêu cô tung ra, đều là đòn hiểm khiến tên nào tên đấy đều nằm dạt trên mặt đất, đứa bất tỉnh, thằng đau đớn
Thật ra cô cũng không chắc là bất tỉnh hay chết nữa, do lâu rồi không hoạt động gân cốt nên những đòn cô ra đều là chiêu hiểm nhất trong tiềm thức. Chân đụng chúng gáy, hoặc trên thái dương tên nào, tên đấy đều ngã như rơm rạ không có dấu hiệu đứng dậy đánh tiếp. Cứ như thế bốn tên còn lại bị cô thấy không dám tiến đến đánh nữa, sợ vã cả mồ hôi, ôm đầu máu, tay gẫy, chân rê sạt đất tháo thốc bỏ chạy.
Vi Khiết lúc này rất đẹp, một vẻ đẹp của sự chết chóc, chiếc váy trắng đẹp đẽ hồi mới thay giờ đã bị bắn máu lên xung quanh, trắng đỏ lẫn lộn, tung téo khắp nơi y hệt đóa hoa bỉ ngạn được vẽ bằng máu trên cơ thể người thiếu nữ. Đôi mắt trong suốt đang bị bao phủ bởi lớp sương mờ mờ khó có thể nhìn thấu vào bên trong. Đôi mắt, khuôn mặt ấy đem lại điềm dữ. Cô nhặt con dao dưới bàn ăn lên bước từng bước nhẹ nhàng trên sàn gỗ kiểu nhật, tầm nhìn khát máu phóng tới tên béo đang không thể đứng dậy bằng chân của mình, cục thịt mông núng nính của hắn ta ngồi bệt xuống sàn run rẩy sợ hãi.
Cười nhạt nhòa, Vi Khiết tiến đến chỗ tên béo, ngồi xổm xuống. Tay trái cho dao sắc lạnh đi qua từ mặt hắn xuống tới bụng, độ lạnh của inox khiến cho hắn ta sợ hãi đến nỗi không tự chủ đái luôn một bãi xuống sàn. Tiếng ồn ào náo nhiệt xem chuyện vui xung quanh càng lúc càng đông, người cười, kẻ sợ chỉ trỏ xung quanh. Lẫn trong đám đông đó là Cố Mặc đang nhíu mày bình thản xem cô gái bên trong đang tàn nhẫn trừng trị tên béo, là cô ấy, vẫn là ánh mắt ấy nhưng bên trong nó không còn sự ngây thơ, hồn nhiên lúc cô trêu đùa anh nữa, cũng không lưu manh, cười vô sỉ mà là sự hận thù che lấp, sự sắc xảo của một độ tuổi ngất ngưởng. Cố Mặc nhận ra Đường Vi Khiết không phải trẻ con, cô là một thiên thần đội mặt nạ ác quỷ thật sự.
Mạnh Cẩn Thành thì hốt hoảng chạy ra, đúng lúc gặp Cố Mặc, mặt tái mét cầm tay anh, ngạc nhiên hỏi:
"Lão Cố, sao cậu lại ở đây?".
Cố Mặc đỡ bạn đứng thẳng dậy, nhíu mày cho cậu ta bình tĩnh lại mới nói:
"tôi sẽ hỏi cậu sau về chuyện hôm nay, giờ cậu đến chỗ chủ nhà hàng ngăn cản họ gọi điện cho cảnh sát đi, đừng để phiền phức". Nói xong anh liền lập tức len người qua đám đông vào trong căn phòng
Vi Khiết nhìn thấy Cố Mặc ngạc nhiên nhưng cô khôngnói gì, cũng không làm lỡ dở công việc của mình bây giờ. Cô cứa vài vết dao vàomặt và cổ tên béo khiến cho máu của hẳn tuôn ra bắn một ít nữa lên váy và gươngmặt của cô. Vơ lấy chai rượu nhật bên cạnh, cô lạnh lùng cười đứng dậy đổ lên đầurồi dải ra khắp cơ thể tên béo. Rượu và máu hòa vào với nhau màu loang lổ, tênbéo kêu lên từng tiếng như lợn bị chọc tiết. "aaaaaaaaaa, tiểu thư xin cô tha mạng,xin cô tha mạng". Hắn vừa khóc vừa kêu rên, vừa nãy hắn sợ quá không thể nói đượcgì bây giờ lại quá quá sợ nói được nhưng cơ thể lại đau sót như hàng nghìn conbọ độc nhỏ đang cắn từng miếng
"muộn rồi, là con lợn anh chạm đến tôi trước". Vi Khiết vẫn cười
"anh biết con người tôi ghét nhất là gì không? Bị người khác gây phiền phức, đến gây chuyện với tôi. Nhất là loài lợn, tôi ghét nhất lợn"