Chiếc xe audi của Mạnh Cẩn Thành dừng tại cửa của một nhà hàng Nhật cổ kính, xung quang được trang trí cờ và đèn rất bắt mắt. Bốn phía rộng rãi, đường đi được trải dài tít tắp bằng hoa anh đào tràn sắc hồng. Ừm, địa điểm cũng thật lãng mạn.
"Xuống xe đi, vào trong chờ tôi, cất xe xong liền ra". Mạnh Cẩn Thành mở khóa xe cho Vi Khiết xuống trước còn chính mình ngồi lại cho cô nhóc xuống mới đánh xe xuống
Vi Khiết xuống xe, đi vào trong quán, phục vụ mặc trên người bộ kimono truyền thống của người nhật lễ phép cúi gập người xuống chào đón, rồi dẫn đường cho cô.
"A". Tên say rượu ở đằng trước đi tới hắn chân lam đá chân ch
iêu va chạm phải vào tay phải đang băng bó của cô, nhanh chóng cơn đau truyền tới, ánh mắt nhìn lên tên béo va vào cô
"Mù đường à, thấy lão tử mà còn không tránh". Tên mập thô lỗ chửi, chân rẫm rẫm xuống
Vi Khiết nhíu mày yên lặng nhìn tên béo nứt người trước mắt, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ không hề che dấu, bước đến gần, tay trái lành lặn của cô cầm cái cánh tay núng nính thịt như cái giò lợn của cô cầm vào xương cổ tay nhanh chóng bẻ 'khậc' một phát, tiếng kêu giòn giã vang lên khiến cô phục vụ sợ trắng mặt.
Khác hẳn với tên béo đang kêu rên hay đám đông đang hò hét xem truyện vui bàn tán xung quanh. Vi Khiết từ đầu đến cuối đều bình thản như không liên quan đến mình. Đôi mắt hiện lên sự chán ghét tĩnh lặng.
"Cô...cô dám bẻ tay lão tử. Mẹ kiếp, cô chờ đấy cho tôi". Tên mập chạy đi, tay mở điện thoại trong túi ra sốt ruốt gọi đồng bọn
Cô nàng Đường xoay người ra bàn ăn đằng sau gần nhất rút cho mình một tờ giấy ăn trong hộp lau sạch tay. "Đồ mập "
Xong xuôi bàn tay của mình ngưởng cổ lên thì Mạnh Cẩn Thành bộ dáng hốt hoảng chạy tới phía cô, vội vàng hỏi xem chuyện gì xảy ra
"Tay phải thì đau, tay trái thì bẩn, nói xem cuộc ăn uống của anh hôm nay thế nào đây?". Vi Khiết cười tươi, một nụ cười điềm báo không lành
"Vậy chúng ta đổi chỗ ăn được không?". Mạnh Cẩn Thành vô tội nhuốt nước bọt, cô nàng này bề ngoài có vẻ rất vô hại dễ thương, nhưng thật sự chẳng thế đoán được sóng dữ bên trong, anh vẫn nên dè chừng thì hơn
"Không cần, ăn ở đây đi, tôi xem tên mập kia còn định làm gì tôi nữa". Vi Khiết hất mặt từ chối ra hiệu cho phục vụ dẫn đến phòng bao, mình thì nhàn hạ đi theo
Tên béo kia vốn chẳng phải đối thủ của cô. Với quá khứ huy hoàng từng được đào tạo sát thủ chuyên nghiệp thì một tên vừa béo vừa phế chả là gì cả. Với một sát thủ không quan trọng sức to hay bé. Quan trọng là kĩ năng. Cô không biết hôm nay mình chọc giận phải ai nhưng có một quy tắc cô luôn đặt ra cho mình: không bao giờ phải chịu thiệt thòi
Ngồi xuống bàn ăn Vi Khiết cầm menu chọn món cứ để cho ánh mắt khó hiểu của bác sĩ Mạnh nhìn mình, không trả lời, không hồ hởi chỉ quan tâm đến đồ ăn.
Mạnh Cẩn Thành cuối cùng không nhịn được nữa phải hỏi:
"Cô...cô từng học qua võ sao?". Nhuốt nước bọt
"Chẳng phải anh vừa nhìn thấy hết rồi? Mà lạ, anh để con gái như tôi một mình chiến đấu với tên mập kia. Không lo sao?". Vi Khiết uống hụm nước, đôi mắt tức giận phóng thẳng đến người bác sĩ Mạnh khiến anh ta giật mình
"Bà cô tôi ơi, lúc tôi đang định ra ngăn thì nhanh như chớp cô đã bẻ gẫy cái giò lớn kia rồi. Kêu một tiếng rõ to khiến tôi phải sợ phát khiếp". Mạnh Cẩn Thành hết sức thanh minh cho tấm thân tội lỗi của mình
"Mà tý đồng đội của tên mập ra tôi và cô phải xử lý như thế nào giờ? Tôi không biết võ vẽ, cô thì gẫy tay. Hơ hơ mạnh mồm kiểu gì đây".
Phục vụ xếp các món ăn ra trên bàn, Vi Khiết thật không ngại ngùng, gọi một phát là phải đầy cả bàn ăn, tuy nhiên mấy thứ này đối với bác sĩ Mạnh có vẻ không để lắm, tiền căn bản anh không thiếu.
"Anh thấy vừa rồi đấy, chẳng phải tay tôi gẫy nhưng vẫn bẻ được cái giò lợn của tên béo kia sao? Đồng đội của anh ta thì thế nào, là tên đó gây phiền phức cho tôi trước. Tuyệt đối không bỏ qua". Vi Khiết gắp thức ăn trên bàn vào bát, nhàn nhã thưởng thức
"..."
- ---------☆☆☆☆----------
Trong khi ấy cũng tại quán Nhật này, Cố Mặc đang làm ăn với đối tác gọi là thế nhưng căn bản chẳng phải hợp tác hay gì cả. Mà đúng hơn chính là đối tác xem mặt mà bà nội sắp đặt cho anh.
Lúc chiều ra khỏi bệnh viện đang định về tập đoàn làm việc thì bà lão già nhà anh gọi tới giọng rất hùng hồn. Đùng một cái bắt anh đi xem mặt với cái lí do rất oan nghiệt. Anh còn trẻ cố gắng có chắt sớm cho bà bế. Bà nội thì tuổi đã cao, cãi lại thực sự anh không dám. Mà không đi thì chắc chắn tai mắt quanh đây thông báo về theo dõi chắc chắn sẽ chọc tức đến bà.
Vậy nên để yên cửa ấm nhà Cố Mặc đành nhận lời đến buổi xem mắt tốn thời gian chẳng đi đâu về đâu.
"Cố tổng, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị với anh ạ". Tịnh Gia Xuyến tinh ý nhìn người đàn ông trước mắt nhẹ nhàng hỏi
Cố Mặc từ nãy đến giờ vẫn trầm như vậy, hơi thở xung quang anh bao giờ cũng phủ một tầng sương lạnh giá khiến người khác dù có đến gần cũng khó bắt chuyện.
"Không". Trả lời không thừa không thiếu
"Vậy hôm nay...chúng ta....Cố tổng nghĩ sao về mối quan hệ này". Tịnh Gia Xuyến làm vẻ ngại ngùng bẽn lẽn hỏi
Cố Mặc đôi mắt sắc lạnh sâu không đáy nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ trước mặt đánh giá. Cô ta khá xinh đẹp, nhưng là một nét đẹp giả tạo qua chỉnh sửa. Điệu bộ và giọng nói đều không khác những người phụ nữ trước mà bà nội sắp xếp xem mặt là bao. Đều ham hư vinh, cố tình tiếp cận anh mà đến.
Thật ra thì Cố Mặc đang có chút so sánh với Đường Vi Khiết. Khá muốn nghĩ xem giờ này cô nhóc đang làm gì. Chắc là đang buồn chán phát điên ở bệnh viện đi rắc đào hoa hết tất cả các bác sĩ, điều dưỡng nam trong bệnh viện. Nghĩ đến đây không hiểu sao anh có chút khó chịu.
Tĩnh lặng vài phút mà thật ra là khá lâu. Cố Mặc mới nói trọng tâm vấn đề cũng là câu cuối chào tạm biệt người phụ nữ trước mặt:
"Cô Tịnh, hẳn cô biết hôm nay tôi đến đây không phải theo ý muốn của mình. Nếu cô dư thừa thời gian thì đừng bỏ công vào mấy việc này nữa. Còn tôi, không rảnh để tiếp cô". Nói xong điều cần nói Cố Mặc liền kéo ghế đúng dậy ra khỏi phòng, mặc kệ người phụ nữ đang tức chết trong đó.