Trans: Hito
Edit: Kyo
___________________________________
“Cha ơi! Bệnh Ghoul chữa khỏi được!”
Trong lúc đầu óc còn đang mụ mị, tôi có thể nghe thấy giọng Cynthia lọt vô tai.
Cynthia vừa nói vừa giang cả hai tay ra, như muốn cho Garcia thấy cơ thể mình
Những suy nghĩ đang đình trệ của tôi bắt đầu hoạt động trở lại.
Ngay lúc này, ưu tiên hàng đầu của tôi là chữa trị cho dân làng, theo như di nguyện của Mục Sư Romeo.
[“Naoki! Lũ trẻ và bà chủ nhà đều đã an toàn cả rồi! Giờ bọn tôi đang cho họ hít thuốc hồi phục.”]
Giọng Velsa vang lên từ Túi Hội Thoại.
“Rõ rồi. Thế còn lính mới thì sao?”
[“Đang tập hợp dân làng lại nhà thờ. Là chỉ dẫn của Mục Sư Romeo. “Những người bị đau đầu thì đang trong tình trạng nguy hiểm hơn người không bị,” cậu ta bảo thế.”
“Đã hiểu.”
Cậu ta hẳn đã tìm ra mối liên hệ giữa triệu chứng đau đầu với bệnh Ghoul.
Tôi nên đến nhà thờ và kiểm tra sổ ghi chép của cậu ta.
Cậu ta đi chữa cho bọn trẻ nhà Garcia-san trước thay vì dân làng, tức là họ đang nguy kịch hơn nhiều.
Nếu đó là nguyên do, thì người có nguy cơ cao nhất sẽ là người sống cùng với lũ trẻ.
Nói cách khác, chính là Garcia-san đang đứng trước mặt tôi đây.
“Garcia-san!”
“Ta, ta đã làm cái gì thế này...”
Ông ấy đang hoang mang.
Đùng một cái, cô con gái đã mất tích từ lâu bảo ông rằng bệnh Ghoul có phương pháp chữa trị; Ông ấy, người đã tự tay kết liễu Ghoul, giờ đang ngập trong mặc cảm tội lỗi sao?
“Garcia-san! Bình tĩnh lại đi! Từ bây giờ, hãy dùng càng nhiều ma thuật càng...”
“Tôi đã... tôi đã...”
Chết tiệt! Không hay rồi! Ông ấy không nghe thấy!
Nếu chúng tôi không thể vắt kiệt ma lực của Garcia-san, thì ông ấy sẽ không mắc chứng thiếu hụt ma lực và không còn cách nào điều trị hết.
Thực ra thì tôi không rõ một Anh Hùng sở hữu bao nhiêu ma lực, nhưng vì ông ấy có chúc phúc của Tinh Linh, nên chắc chắn là sẽ rất nhiều.
Tôi cũng không biết liệu lượng tác nhân hút mana hiện trong tay chúng tôi có đủ cho ông ấy không nữa. Tôi muốn ông ấy tự dùng ma thuật của bản thân.
Không còn cách nào khác; đành triển khai kế hoạch vậy.
Tách xa khỏi Garcia-san một chút, tôi đổ ma lực vào Túi Hội Thoại.
“Xích Long! Đến đây ngay đi!”
[“Ực-! Nhanh thế?!”]
Hình như cậu ta đang ăn sáng.
“Tôi nghĩ Thổ Anh Hùng sẽ đứng ra can thiệp, nhưng hãy tập trung làm cạn kiệt ma lực của ông ấy mà không giết chết ổng!”
[“Hiểu rồi! Còn yêu cầu gì nữa không?”]
“Làm nó hoành tráng vào!”
[“Aah, đã rõ!”]
Tôi ngắt ma lực truyền đến Túi Hội Thoại.
“Garcia-san! Garcia-san!”
Tôi lắc vai và kêu ông ta.
“Naoki-kun, nông trang của ta, nó thực sự đã...”
“Nghe cho kĩ này! Garcia-san, bây giờ lũ rồng đang đến đốt nông trang của ông đó! Người duy nhất có thể ngăn chúng lại chỉ có Garcia-san thôi!”
“Rồng?”
“Chúng tôi sẽ chữa bệnh cho dân làng! Tôi để nông trang lại cho ông đó! Bảo vệ bà vợ xinh đẹp và lũ trẻ của mình đi!”
“Ta... ta biết rồi!”
Garcia-san gật đầu và chạy về phía nông trang.
Tôi nhét thanh kiếm Garcia bỏ lại vào Túi Vật Phẩm và nâng cơ thể của Mục Sư Romeo lên.
“Cynthia, đích của chúng ta là nhà thờ.”
Cynthia cắn môi, gật đầu rồi đi theo tôi.
Cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, chẳng hề nhỏ lấy một giọt lệ nào.
Là do cảm xúc của cô ấy vẫn chưa bắt kịp với thực tại, hay chỉ là cô ấy vẫn chưa chấp nhận cái chết của Mục Sư Romeo?
‘Cynthia chỉ coi tôi như một cậu em trai thôi. Tôi cũng coi cô ấy như chị gái nữa’
Tôi nhớ lại lời Mục Sư Romeo từng nói.
Cô ấy hẳn thấy thật khó tin khi một người gần gũi với mình qua đời.
Bên ngoài nhà thờ có một đám đông lớn gồm những người bán hàng rong và dân làng tụ lại.
Khi họ thấy tôi bế Mục Sư Romeo trên tay, mọi người đều ngậm miệng dẹp đường.
“Cynthia!”
Nhờ tiếng của một đứa trẻ, mọi người nhận ra Cynthia đang đi phía sau tôi.
“Mọi người, hãy bình tĩnh và vào trong đi! Không sao cả đâu! Bệnh Ghoul có thể chữa được! Vì tôi đã khỏi rồi đây!”
Tất cả dân làng đều gật đầu đồng tình trước những lời Cynthia nói, và họ theo sau chúng tôi vào nhà thờ.
Bên trong nhà thờ, Seth và Merumo đang phân chia bệnh nhân theo triệu chứng của họ.
“Những người trước đó bị đau đầu nhưng gần đây không còn nữa phải được chữa trị trước!”
“Những người bị đau đầu thì hãy xếp hàng ở đây! Ah, Chủ Tịch!”
Merumo nhận ra tôi.
“Ou, cứ tiếp tục đi! Hãy nhanh chóng chuẩn bị cho việc điều trị.”
Tôi hỏi một sơ mặc đồ tu sĩ gần đó, “Tôi có thể giao cậu ta cho cô không?” rồi cho cô ấy thấy Mục Sư Romeo.
“Vâng, tất nhiên rồi!”
Mắt ngấn lệ, sơ gọi cho các sơ khác xung quanh, rồi họ mang thi thể của Mục Sư Romeo vào phòng trong.
“Cô sẽ đi với họ chứ?”
Tôi hỏi Cynthia, nhưng mà.
“Không. Em sẽ giúp sức cho việc điều trị”
Cô ấy trả lời với vẻ mặt kiên định.
Tôi xếp ghế gỗ thành hàng sáu cái rồi vẽ pháp trận tạo nhiệt lên chúng.
Sau khi xếp hết chỗ ghế hiện có, tôi đặt nhiều lọ tác nhân hút mana nhất có thể lên để làm nóng.
Khi nào hết tôi sẽ lấy thêm từ chỗ Ayl và Velsa.
Việc điều trị cho bọn trẻ hẳn sẽ đã hoàn tất vào thời điểm tôi dùng hết chỗ này.
Tôi nói chuyện với các sơ và nhờ họ chuẩn bị những chiếc lọ nhỏ và một loại ống mỏng nào đó như cuống họng Forabbit.
Tôi nhờ những dân làng khéo tay và những người bán hàng rong giúp làm mặt nạ hô hấp.
“Em cũng sẽ giúp.”
Nói vậy xong, một cậu nhóc từ nhà của Garcia-san tới hỗ trợ. Cậu ta đã quan sát tôi suốt kể từ lúc tôi đến nhà thờ.
“Nhờ có những chị kia mà em đã đỡ hẳn rồi.”
“Cảm ơn nhiều nhá nhóc”
Nói đoạn, tôi vỗ lưng cậu nhóc.
Khi tác nhân hút mana đã nóng lên, tôi cho những bệnh nhân nguy kịch nhất được xếp thành hàng hít vào.
Những bệnh nhân nằm trên băng ghế thở ra làn khói như hiện hồn từ miệng trong khi tiếng ma thạch nứt vỡ vang lên trong ngực họ.
Tôi vẽ một phong pháp trận lên khung cửa sổ (cùng là pháp trận tôi dùng để cuốn đám echizzen từ lòng biển lên trời cao[note24727]), thổi khói ra ngoài.
Cũng có người thổ huyết, làm mọi người xung quanh phát hãi mà hét lên “Wa-!”
“Không sao đâu! Tôi cũng thổ huyết, nhưng nhìn xem! Tôi vẫn ổn mà!”
Mọi người có vẻ được trấn an với những lời của Cynthia.
Theo chỉ dẫn của Merumo và Seth, tôi nhanh chóng đun nóng thuốc hồi phục và cho những người bị thổ huyết hít cả cái đó nữa.
Vào khoảng thời gian bắt đầu cạn tác nhân hút mana, tôi nhận được cuộc gọi từ Velsa thông qua Túi Hội Thoại.
“Mọi thứ bên phía cô thế nào rồi?”
[“À, ổn rồi. Mới vừa nãy, Garcia-san cứ hoảng hết cả lên và...”]
GUOOOOOOOOOOOOOOOOOR-!
GyyyYYYAAAAAA-!
Tôi có thể nghe thấy hai tiếng gầm làm rung cả cửa sổ nhà thờ.
Có vẻ như đám rồng đã tới.
“Tôi để vụ nông trang và Garcia-san lại cho lũ rồng.”
[“Là vậy sao?”]
“Mang tác nhân hút mana đến nhà thờ đi. Bọn tôi sắp cạn rồi.”
[“Ok!”]
“Ayl, cô có thể can thiệp và điều trị cho Garcia-san ngay khi ông ấy cạn ma lực không?”
[“Đã rõ! Rồng hử? Mới chưa được bao lâu mà tôi đã cảm thấy như là rất lâu rồi ấy.”]
Tuy không thấy được mặt cổ, nhưng tôi có cảm giác Ayl đang mỉm cười.
Ngắt Túi Hội Thoại, tôi nhìn một vòng xung quanh. Toàn bộ dân làng bên trong nhà thờ đã hoàn toàn khiếp sợ lũ rồng.
“Hãy cứ bình tĩnh. Garcia-san, Thổ Anh Hùng, chắc chắn sẽ bảo vệ mọi người! Ngoài ra, tôi cũng sẽ vẽ pháp trận phòng ngự. Và ngay cả khi chúng đánh đến tận đây, thì nhân viên công ty chúng tôi sẽ là đối thủ của chúng!”
Tôi nói để trấn tĩnh dân làng.
“Chủ Tịch! Rồng đối với bọn em vẫn là bất khả thi đấy!”
Seth hạ giọng phản đối.
“Aah, đừng có lo. Chúng ta sẽ để Ayl với Velsa đàm phán với chúng. Sau cùng thì hai người đó cũng có [Hộ Vệ Long Tộc] mà.”
““Eh!!””
Seth và Merumo cùng lúc giật mình.
Trước khi Velsa đến, tôi quan sát cậu nhóc từ nhà Garcia-san đang giúp sức nãy giờ.
Cậu nhóc cứ lo lắng ngó ra ngoài cửa sổ.
Tôi không thể mường tượng được việc Ayl và Velsa lại để một đứa trẻ đi ra ngoài ngay sau khi họ chữa trị cho nó.
Ngay cả khi cậu ta đã hoàn toàn được chữa khỏi, do họ cần khiến cơ thể cậu ta cạn kiệt ma lực, nên thật lạ lùng khi cậu ta đã hoàn toàn ổn chỉ trong khoảng thời gian ngắn đến vậy.
Nếu nguyên do Anh Hùng, Garcia-san không biến thành Ghoul là nhờ chúc phúc của Tinh Linh, thì tôi có thể hành động sau khi đã hoàn tất chữa trị cho ông ấy.
WHAM BAM
Cùng với những âm thanh càng lúc càng dữ dội phát ra từ trận chiến giữa Anh Hùng và hai con, trán cậu nhóc đổ mồ hôi.
“Aah, tôi thấy dễ thở hơn hẳn rồi.”
Có vẻ một bệnh nhân đã điều trị xong đang được các sơ đưa đến nghỉ ngơi bên gian nhà phụ.
Velsa mở cửa nhà thờ và bước vào.
Dân làng đã hỏi, “Cô không sao chứ?”
“Aa, tôi ổn. Chúng sẽ không đến hướng này trừ bị khi kích động đâu.”
““Eh?””
Trong một khắc, dân làng không hiểu nổi những gì Velsa nói.
“Nói chung là cô ấy ổn.”
Tôi tiếp lời.
“Bên đó thế nào rồi?”
“Ayl đang thiếu kiên nhẫn chờ đợi trong kho.”
Velsa cười gian trong khi đưa tôi Túi Vật Phẩm có chứa tác nhân hút mana.
Đó là cái mà Ayl luôn mang bên mình.
“Bên cô có đủ dùng không?”
“Aah, bọn tôi hầu như chẳng dùng đến chúng bên đó, thành ra vẫn còn thừa hàng thùng liền.”
“Hầu như không dùng?”
“Là cho bà chủ nhà. Là do bà ấy là người lớn hay do bà ấy là vợ của Anh Hùng? Bọn tôi chỉ dùng có tí thôi.”[note24728]
“Tôi hiểu rồi. Dù sao thì, tạm thời phụ tôi cái.”
Diễn như thể đang hoàn toàn chú tâm vào việc điều trị, tôi xác nhận với Velsa.
“Cô có thấy cậu nhóc đang đứng bên cửa sổ kia lúc ở nhà kho không?”
“Hm?”
Velsa ngẩng đầu lên nhìn.
“Không. Là sao? Ai thế? Không lẽ là...”
“Đừng nhìn nhiều quá.”
Velsa nhìn xuống và diễn như thể đang hăng say chữa trị cho người ta.
“Nông trang đang cháy!”
Một trong các sơ chỉ dẫn bệnh nhân đến khu nhà phụ hét lên.
Theo đó, mọi người cùng nhìn ra cửa sổ hướng về nông trang.
Có thể thấy rõ khói trắng đang bốc lên.
Những người bán hàng rong tái mét mặt mày còn dân làng thì sững người.
Cậu nhóc đổ mồ hôi lạnh và chạy về hướng gian nhà phụ.
“Velsa, tôi giao mọi chuyện lại cho cô chút được không?”
“Aah, được thôi.”
Triển khai Kỹ Năng Tìm Kiếm, tôi lặng lẽ theo sau cậu nhóc để tránh bị phát hiện.