Kẻ Diệt Trừ

câu chuyện 82

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Hito

Edit: Kyo

___________________________________

Sáng hôm sau, tôi thức giấc cùng với ánh bình minh ló dạng.

Cynthia không những không chạy trốn mà còn chuẩn bị khăn cho tôi rửa mặt tại giếng sau khi tỉnh.

Rửa mặt xong, tôi bỏ luôn bữa sáng và đi thẳng đến nhà Margaret

Tôi không hề hướng đến cổng thị trấn, nhưng Cynthia vẫn đi theo mà không phàn nàn lấy một tiếng nào.

Tôi mở cổng đúng lúc bà lão giúp việc đang quét dọn ngoài sân.

“Chào buổi sáng.”

Tôi gọi bà ấy.

“Chào buổi sáng. Cậu dậy khá sớm nhỉ, Naoki-san.”

“Dạ, lũ rồng đã dậy chưa ạ?”

“Họ vẫn còn đang ngủ ở sau vườn. Cậu có muốn dùng chút trà sáng không?”

“Cháu cũng muốn lắm, nhưng cháu đang vội mất rồi.”

Tôi đã biết được rằng việc điều trị ở Gnomefield đang không được thuận lợi, nên tôi muốn dẫn Cynthia theo càng nhanh càng tốt.

“Đã rõ. Tôi sẽ gói bữa sáng và bữa trưa cho cậu. Hãy ra vườn sau đi.”

Bà lão vào trong dinh thự.

“Cảm ơn bà nhiều.”

Nói đoạn, tôi đi vòng ra phía sau.

“Ngài nói rồng là ý gì vậy?”

Cynthia hỏi tôi.

“Thì tức là rồng đó.”

Dù tôi đã trả lời như vậy nhưng Cynthia vẫn có vẻ hoài nghi.

Nếu mấy ông rồng mà điềm nhiên xuất hiện giữa thị trấn thì hẳn sẽ thành một đống ầm om to mất.

“Maa, thấy rồi thì cô sẽ hiểu thôi.”

Nói đoạn, chúng tôi đi vòng ra sau dinh thự.

Cynthia hoảng đến mức đông cứng người, tròn cả mắt khi thấy mấy con rồng đang ngáy o o.

Cả Xích Long và Hắc Long-san đều có kích thước bằng một nửa tòa dinh thự.

“Cứ bình tĩnh, họ sẽ không ăn thịt cô đâu.”

Tôi bảo Cynthia trong lúc tiến lại chỗ lũ rồng.

Cynthia rụt rè theo sau tôi.

“Chào buổi sáng, Xích Long.”

“... KHÒÒÒÒÒÒÒ, zzz-“

Có vẻ cậu ta sẽ không chịu tỉnh nên tôi búng chóp mũi cậu ta.

“Ow-! Oo, là Naoki à. Chào buổi sáng.”

Xích Long bò dậy trong khi ôm chóp mũi.

“Ông cũng dậy đi chứ, Hắc Long-san.”

Khi tôi nói vậy, Hắc Long-san mở mắt.

“Oh, xin chào! Đã sáng rồi à. Bãi cỏ này ngủ sướng phết. Mm... *Ooááááááppp*-!!!!!”

Xung quanh rung chuyển bởi cú ngáp khủng bố của ông ta.

Cynthia và tôi dùng tay bịt tai lại.

“Ngủ đã thật.”

“Có cần tôi dùng Làm Sạch cho không?”

“Aah, phiền cậu vậy.”

Sau khi tôi dùng Làm Sạch lên hai con rồng xong, Margaret bước ra ban công và chào hỏi họ.

“Đã lâu rồi ta mới có một bữa tiệc vui vẻ như đêm hôm qua. Khi nào lại đến nữa nhé.”

Margaret-san nói vậy khi nghe tin chúng tôi sắp lập tức lên đường.

Bà lão giúp việc lăn một cái thùng đựng bữa trưa cùng ba bữa sáng đã chuẩn bị sẵn tới rồi đưa chúng cho tôi.

“Liệu cậu có mang nổi chúng đi không thế?”

Bà ấy nói với vẻ lo lắng, nhưng nếu tôi cho chúng vào Túi Vật Phẩm thì sẽ ổn cả thôi.

“Cynthia, đây là Margaret-san và bà lão giúp việc. Hãy chào họ một tiếng đi.”

“Cháu là Cynthia, một nô lệ được Naoki-sama mua về và giải phóng vào đêm qua. Cháu là cựu nô lệ từ ngôi làng của Thổ Anh Hùng, Gnomefield.”

“Chà chà, chào mừng. Mới sáng sớm thế này hẳn là khó khăn lắm nhỉ?”

Cùng với đó, trong lúc hội phụ nữ còn đang trò chuyện, tôi nhét cái thùng vào Túi Vật Phẩm.

“Hm? Cái thùng đâu mất rồi?”

“Ah, cháu lấy nó rồi. Không sao đâu. Được rồi, đi thôi nào.”

Khi bà lão giúp việc còn đang kiếm cái thùng thì tôi đã nhanh chóng lên đường.

Margaret-san đã nhận ra rồi sao? Bà ấy cứ nhìn chằm chằm vào cái Túi Vật Phẩm.

“Oo-! Chúng ta đã phải đi rồi á? Ta còn chưa được ăn sáng nữa mà...”

Hắc Long-san bảo tôi.

“Không sao đâu. Tôi có phần ăn sáng của Hắc Long-san đây rồi. Trước đó thì hãy bay một lúc đi đã.”

“Nếu cậu có đồ ăn sáng rồi thì không vấn đề gì nữa. Được rồi, đi thôi.”

Hắc Long-san, sải cánh ra với một cú vỗ, giờ đã dài ngang cả tòa dinh thự.

Vậy là ông ta bự đến mức đó hử? Ấn tượng thay đổi phụ thuộc theo góc nhìn à.

“Giờ thì lên được rồi đó. Quý cô-san cưỡi tôi, còn Naoki thì cưỡi Xích Long đi.”

Cậy rằng mình lớn tuổi hơn, có vẻ Hắc Long-san muốn được Cynthia cưỡi.

Trong một khắc Xích Long làm bộ mặt như muốn nói ‘Cáááááái gììììì” nhưng rồi vẫn để tôi cưỡi trên lưng với câu “Thôi được rồi, lên đi!”

“Vậy thì, các Quý cô, chúng ta sẽ phải tạm thời xa cách rồi. Một lúc nào đó hãy cùng tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn khác! Tạm biệt.”

Hắc Long-san nói với Margaret-san và bà lão rồi bay lên cao.

Xích Long cũng bay lên, nhưng cậu ta có hơi chao đảo, có phải rượu từ đêm qua vẫn còn trong người không thế?

“Cậu uống quá chén đấy à?”

“À, xin lỗi. Lúc ta bay thì rượu sẽ tiêu hết thôi.”

Cưỡi trên cái lưng đang chao đảo, tôi vẫy chào lại với Margaret-san và bà lão giúp việc đang vẫy tay trên sân thượng.

Nhìn xuống những con phố tươi đẹp ở Floura, chúng tôi nhanh chóng băng qua và bay trên mặt rừng.

Chẳng mấy chốc Hắc Long-san đã bỏ xa chúng tôi, nên tôi lấy tấm ván gỗ trong Túi Vật Phẩm ra và vẽ một phong pháp trận.

“Xích Long, tôi sẽ tăng tốc cho chúng ta một chút. Chứ không thì khỏi bắt kịp Hắc Long-san luôn. Xích Long, cậu cứ tập trung vào bay đi.”

“Sao cơ? Cậu tính làm cái gì đấy?”

Tôi giơ tấm ván ra phía sau và đổ ma lực vào.

Một luồng gió phóng ra từ tấm ván.

Lực đẩy kinh hồn đến mức chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đã vượt qua Hắc Long-san đang trò chuyện cùng Cynthia.

“Wahahaha, gì thế này?!”

“Kệ đi, cứ hướng về hướng đông bắc”

“Đã rõ, wahahaha!”

Xích Long bay lên trước Hắc Long-san.

Khi Hắc Long-san phản đối rằng tấm ván thổi gió là “Chơi bẩn”, tôi cũng đưa luôn một tấm cho ông ấy.

Trong khi bay, tôi nhờ Xích Long đốt cháy nông trang của Anh Hùng.

“Tôi xin lỗi vì phải đùn cho cậu một nhiệm vụ chả hay ho gì.”

“Không cần bận tâm đâu; long tộc vốn luôn bị kinh hãi mà. Nhưng từ khi có sự xuất hiện của Anh Hùng, bọn ta đã không còn là biểu tượng của nỗi sợ nữa. Thiêu rụi nông trang của Anh Hùng hay mấy thứ tương tự là những việc bọn ta còn chả dám mơ đến bao giờ.”

“Vậy khi tôi ra tín hiệu cho cậu qua Túi Hội Thoại, hãy đến nông trang mà đập phá nhá.”

“Umu, hiểu rồi.”

Sau khi bay khoảng 1 tiếng, chúng tôi vượt qua dãy núi phía đông sa mạc.

Có vẻ giờ là lúc những con thuyền đánh cá của ngôi làng Miêu Tộc bên bờ hồ Adel quay về.

Băng qua hồ, dù chúng tôi còn chưa đến được hoang mạc nhưng gió đã bắt đầu trở nên mạnh.

“Mắt ta-! Khắc nghiệt quá đấy.”

Họ không thể mở nổi mắt vì cát bị gió cuốn lên không trung.

Vậy đây là nơi gần nhất họ có thể đưa chúng tôi đến hử.

“Xích Long, từ khúc này tôi sẽ xuống đi bộ.”

“Vậy sao? Rõ rồi.”

Tôi kêu Xích Long hạ xuống và lấy bữa sáng và thùng đựng bữa trưa ra khỏi Túi Vật Phẩm.

Hắc Long cũng bay xuống mặt đất cùng với Cynthia.

“Xin lỗi nhưng hai người có thể trốn đâu đó trên núi không? Ngôi làng của Anh Hùng ở ngay phía trước rồi.”

Tôi trải bản đồ ra trong cơn gió mạnh, và giải thích địa điểm cho Hắc Long-san và Xích Long.

“Đã rõ.”

Hai con rồng phóng lên trời cao, lượn một vòng rồi bay về hướng cái hồ.

“Chúng ta sẽ chạy từ chỗ này. Lên lưng tôi đi.”

“Dạ.”

Lúc đó không hiểu sao tôi chả nghĩ gì về tình huống tên biến thái may mắn rồi hối hận về sau.

Tôi cứ mải miết chạy.

Có thể do mùi hương rồng vẫn còn vương trên người nên chúng tôi không chạm mặt con quái nào trong khi chạy cả.

Tiếp tục chạy, tôi phát hiện ra hàng cây chắn gió và lập tức tăng tốc.

Con đường trong rừng giúp việc chạy dễ dàng hơn, và có thể là do mới buổi sáng nên cũng không có thương nhân nào đang sử dụng nó cả.

Khi đã có thể thấy được ngôi làng, tôi thấy một đám mây bụi cuộn lên.

Mặc dù có thứ đóng vai trò như tường chắn gió, nông trang lại nằm trên một ngọn đồi nên bụi sẽ bay theo hướng này.

Bụi từ nông trang có chứa ma thạch nên tôi bảo Cynthia lấy vải che miệng và mũi lại, và tôi cũng quấn cái khăn dùng lau mặt quanh mặt mình.

Khi tiến lại gần làng hơn, tôi thấy có làn khói đỏ lẫn trong cát và bụi.

Không phải một đám cháy. Vậy đó là màu của thuốc diệt côn trùng hút mana dạng khói hử?

[“Thực sự xin lỗi! Naoki! Mục Sư Romeo đã biến thành Ghoul rồi!”]

Giọng Velsa vang lên từ Túi Hội Thoại.

Cynthia đang ở trên lưng tôi đã siết chặt tay.

Tôi mở rộng phạm vi Kỹ Năng Tìm Kiếm và nắm bắt tình hình.

“Đã rõ! Bây giờ cô đang ở đâu?”

[“Nhà kho của Garcia-san. Nói rằng những người đang gặp nhiều nguy hiểm nhất chính là gia đình của Garcia-san, cậu ta tới thuyết phục họ. Khi nghe rằng bọn trẻ và bà vợ đang ở nhà kho, Mục Sư Romeo đột nhiên gặp cơn đau rồi ném thuốc diệt côn trùng hút mana vào nhà kho.”]

“Ayl không có ở đó à?”

[“Tôi đây! Giờ tôi đang phát thuốc hồi phục cho mọi người! Mục Sư Romeo đang bị Garcia-san truy đuổi!”]

Giọng Ayl chứa đựng sự giận dữ trong đó.

[“Ah- chết tiết thật! Sao tôi lại không nhận ra cơ chứ!”]

“Hối hận thì để sau đi! Cô chắc chắn có thể cứu được lũ trẻ và bà vợ! Tôi sẽ đến đó sớm thôi. Được, thấy họ rồi!”

Với Kỹ Năng Tìm Kiếm, cuối cùng tôi cũng thấy mấy chấm sáng có vẻ là Mục Sư Romeo đã biến thành Ghoul và Garcia-san.

“Cynthia, bám chặt vào nhé!”

Tôi dùng toàn lực chạy đến chỗ mấy chấm sáng.

Chẳng buồn để ý đến hình tượng bản thân, tôi nhảy qua các tòa nhà và đi theo đường ngắn nhất.

Sử dụng Kỹ Năng Tìm Kiếm, tôi thấy Mục Sư Romeo đã Ghoul hóa hiển thị chấm đỏ, còn Garcia-san thì sáng xanh.”

Mục Sư Romeo đang dần bị Garcia-san thu hẹp khoảng cách, và họ đang chạy bên rìa ngôi làng.

Đến kịp đi nào! Kịp đi! Kịp đi!

Tôi đến nơi đúng lúc chấm đỏ và chấm xanh giao nhau.

“Gufu-!”

Thanh kiếm của Garcia-san đã đâm sâu vào ngực Mục Sư Romeo.

Tôi đứng hình trong giây lát, rồi nhận ra Cynthia đã rời khỏi lưng mình.

“Romeo-....!!!”

Ki-n.

Cynthia hét lên, nhưng đột nhiên tôi chẳng thể nghe thấy gì nữa; thay vào đó, tai tôi vang lên những tiếng ù ù sắc lẹm.

Tôi thấy thời gian như trôi chậm lại, và, như thể có ai đó đang cản trở chuyển động của mình, tôi cảm giác mình không thể di chuyển nổi.

Bất chấp vậy, tôi tiến lại chỗ Mục Sư Romeo đã Ghoul hóa.

Cậu ta đã biến thành Ghoul, nên tôi không biết phương pháp điều trị hút mana sẽ khả dụng hay không, nhưng chẳng quan trọng, ngay lúc này, tôi không muốn Mục Sư Romeo phải chết, và tôi không muốn Garcia-san phải giết thêm một người nào nữa.

Đó là lý do; tôi nghĩ những điều như vậy.

Tôi kéo thanh kiếm ra khỏi người Mục Sư Romeo, thọc tay vào miệng vết thương, lôi viên ma thạch đã vỡ bên trong ra ngoài, lấy một lọ thuốc hồi phục ra từ Túi Vật Phẩm rồi rưới nó lên Mục Sư Romeo.

Hậu quả ư?

Ngay bây giờ, tôi quan tâm đến việc cứu sống một sinh mạng hơn cái đó.

Miệng vết thương khép lại, những nếp nhăn giữa lông mày của cậu ta biến mất, và tôi thấy cậu ta nhợt nhạt dần khi đã hồi phục được một chút.

Tôi lấy lọ thuốc hồi phục chất lượng cao nhất trong Túi Vật Phẩm ra và đổ nó lên Mục Sư Romeo.

Cynthia tháo miếng vải trên mặt ra và chạy đến chỗ Mục Sư Romeo.

Mục Sư Romeo hơi mỉm cười và nhìn tôi.

“Tờ…ghi chú…”

Cậu ta mở miệng.

“Ghi chú? Tờ ghi chú?! Tôi rõ rồi! Tôi chỉ cần xem tờ ghi chú. Tôi sẽ xem, chắc chắn sẽ xem!”

Trong khi mỉm cười, ánh nhìn của Mục Sư Romeo chuyển qua Cynthia, và rồi mất đi sức lực nơi phần cổ, cậu ta ngẩng lên bầu trời

Trong lúc ngắm nhìn ánh nắng chói chang của mặt trời, sức sống trong đôi mắt của Mục Sư Romeo đã không còn nữa.

Đó là một ngày gió thổi mạnh.

Con người đứng đầu trong việc điều trị bệnh Ghoul đã qua đời bên rìa ngôi làng nơi hoang mạc.

Truyện Chữ Hay