Trans: Hito
Edit: Kyo
___________________________________
Gnomefield có một con sông cắt qua trung tâm ngôi làng, với độc nhất một cây cầu kiên cố bắc qua. Nhà cửa mọc san sát nhau nối dọc theo hai bên bờ sông, trong đó nổi bật hơn cả là nhà thời với cấu trúc mái hình tam giác. Cơ ngơi và nông trang của Anh Hùng thì nằm chếch về phía nam, có chút cách biệt so với ngôi làng.
Dường như nơi này chỉ có độc một quán trọ để dừng chân, và tôi được chỉ đường tới đó. Ông chú thương nhân bảo sẽ ở lại nhà người quen, nên sau khi hẹn trước “Phải làm vài chén ở nhà ăn quán trọ tối nay đấy nhá!”, chúng tôi đường ai nấy đi. Vì đại nghĩa thu thập thông tin, có bất đắc dĩ phải buông lỏng giới nghiêm tí chắc cũng không sao đâu nhỉ.
“Ai ya, thôi thì cực chẳng đã vậy.”
Tự nhủ với lòng mình, tôi bước vào quán trọ được ông chú chỉ và đặt một phòng. Sau đó, xác nhận lại tên người nhận trong thư, tôi gọi nhân viên quán trọ.
“Cho hỏi anh có biết ai tên Romeo không?”
Người nhân viên đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bộ áo liền quần của tôi, đáp lại ngớ ngẩn “heh?”
“Thì như tôi vừa mới bảo đấy, về người tên là Romeo.”
“À à, Mục sư Romeo ấy hả? Ngài ấy sống ở nhà thờ.”
Mồm nói nhưng hai mắt người nhân viên thì vẫn dính chặt vào bộ áo liền quần của tôi.
“Sao vậy? Nó kỳ cục lắm à?”
Anh ta soi kinh quá nên tôi đành hỏi thử.
“Phục trang của cậu nhìn lạ thế. Đồ ngủ à?”
Thô lỗ quá đấy!
“Nó là trang phục lao động!”
Tôi rời quán trọ.
“A, bữa tối thì ở trong nhà ăn đấy nhá!”
Giọng người nhân viên gọi với theo.
Tôi đến được nhà thờ với mái tam giác vừa đúng lúc một cậu nhóc chuẩn bị rời đi.
“Cám ơn nhiều ạ! Cháu sẽ mang bữa tối đến cho mọi người sau.”
Có vẻ ở đây dù không có tiền thì vẫn trả được phí khám chữa bệnh nhỉ. Vậy là chỉ thu tiền của những ai đủ khả năng chi trả thôi cũng được à. Thế thì tôi cũng sẽ làm vậy luôn.
Cậu nhóc quay đầu lại đúng hướng tôi, rồi nghệt mặt ra nhìn. Kể cả khi đã chạy đi rồi, thằng bé vẫn liên tục ngoái đầu, mắt dán chặt vào mặt tôi.
Người lạ quanh đây hiếm đến vậy à? Hay là do bộ áo liền quần này thực sự kỳ cục?
Khi tôi mở cửa vào nhà thờ, có rất nhiều người đang ngồi trên mấy băng ghế trong sảnh. Đa phần là người già và trẻ nhỏ, có lẽ là người ốm hoặc bị thương chăng? Cơ mà không có ai trông như đang ốm nặng cả, và cảm giác giống như mọi người đang tụ tập lại họp chuyện làng hơn.
“Tôi có thể giúp gì cho cậu không?”
Một bà lão với phục trang từa tựa áo choàng tu sĩ màu trắng bước đến bắt chuyện với tôi.
“A, tôi đến để giao hàng cho Mục sư Romeo.”
Tôi lấy bức thư và lọ si rô hồi phục ma lực ra khỏi Túi Vật Phẩm.
“Đó là từ ai vậy?”
“Một cô gái tên Cynthia.”
“Cynthia! Hẳn ngài ấy sẽ mừng lắm. Hôm nay ngài ấy không khỏe nên phải nghỉ ngơi trong phòng. Nhưng nếu là thư từ Cynthia thì chắc chắn ngài ấy sẽ đích thân nhận đấy.”
Bà lão dẫn tôi vào bên trong.
Có vẻ như kiểm tra y tế thường được tiến hành ngay tại sảnh nhà thờ. Tôi lặng lẽ theo sau bà lão qua một cửa phụ và băng qua lối đi dẫn đến gian nhà phụ. Dọc theo lối đi, tôi để ý thấy bia mộ với đủ kích cỡ trong sân vườn. Bề dày lịch sử của ngôi làng này cũng chưa lâu đời cho lắm nhưng đã có nhiều người chết thế rồi à; tôi thầm nghĩ vậy.
Phòng của Mục sư Romeo nằm sâu trong cùng gian nhà phụ. Bà lão gõ cửa, gọi Mục sư rồi bước vào. Một cậu trai[note22943] tóc tai bù xù với cặp kính tròn, khuôn mặt ốm yếu nhìn về phía chúng tôi.
“Ngài lại ngủ quên trên bàn làm việc nữa đấy à?”
Bà lão châm chọc hỏi Mục sư Romeo.
“Sơ Clarence à, tôi có thể giúp gì nào?”
“Người này đến đưa thư từ Cynthia.”
“Từ Cynthia?!”
Tôi trao cho Mục sư Romeo lá thư và lọ si rô hồi phục ma lực.
"Thứ này là! Thuốc phục hồi ma lực! Nhưng sao độ tinh khiết của nó có thể cao đến mức này?”
“Nó là hàng tôi tự làm ấy mà. Bình thường thì thứ này phải trả tiền đấy, nhưng…”
Nếu người ta chịu móc hầu bao thì tội gì mà không nhận. Sớm thôi Velsa sẽ đến nghiên cứu đất đai, và nếu cô ấy mà biết tôi lại đem biếu không người ta thì kiểu gì cũng dỗi cho mà xem. Tình cờ tôi cũng chưa ăn sáng nên bụng dạ vẫn rỗng không nữa, nên có trả bằng hiện vật tôi cũng vui lòng nhận tuốt.
“Sơ Clarence, làm ơn hãy trả tiền cho người này.”
“Thế thì lại xén tiếp vào quỹ nghiên cứu đấy nhé!”
Ngon lành-!
Sơ Clarence hầm hầm bỏ đi đâu đó. Còn Mục sư Romeo thì đầu óc còn đang mải chú tâm vào lá thư của Cynthia, và khi cậu ta nhận ra thì,
“Ah, thứ lỗi cho tôi nhé. Mời vào trong, dù nơi này có hơi bừa bộn chút.”
Tôi bước vào phòng và ngồi xuống cái ghế đẩu. Dù có nói chơi đi chăng nữa thì cũng không thể bảo rằng phòng của Mục sư Romeo là sạch sẽ được. Rốt cuộc cậu ta đang nghiên cứu thứ gì? Trên mặt bàn có mấy viên ma thạch nhỏ xếp thành hàng, và mớ giấy kém chất lượng ghi chép mấy thứ có giời mới hiểu thì rải rác khắp nơi. Cũng có vài tờ với hình vẽ cơ thể con người nữa. Trên sàn thì đặt cả đống bình cỡ lớn, làm căn phòng càng có cảm giác chật chội hơn.
“Cậu[note22944] đang nghiên cứu thứ gì vậy?”
Tôi thử hỏi Mục sư Romeo, hiện đang nâng niu đặt lá thư xuống.
“Một căn bệnh. Thường chỉ có những họa sĩ hoàng gia mới mắc phải nó, nhưng có vẻ ở ngôi làng này thì khả năng nhiễm bệnh cao hơn rất nhiều.”
“Nếu mắc phải nó thì liệu người bệnh có biến thành “Ghoul” ở giai đoạn cuối không?”
Mục sư Romeo ngạc nhiên trước những lời của tôi.
“Cynthia kể cho anh có phải không… Đúng là thế đấy. Cho đến hiện tại vẫn không ai lý giải được nguyên nhân con người lại có thể biến thành quái vật như vậy.”
“Và đó là chủ đề nghiên cứu của cậu à?”
“Phải. Tôi đã có vài giả thuyết trong tay rồi. Nhưng thân mang cái chức vụ này, không có cách nào để tôi kiểm nghiệm chúng hết.”
Làm mục sư thì không thể kiểm nghiệm được sao?
“À à, là giải phẫu đúng không?”
“Nhà thờ nghiêm cấm mọi sự xâm phạm đến người đã khuất mà.”
Thế giới này cũng chả có mấy bác sĩ thật, vì vết thương thì đã có ma thuật chữa lành rồi. Nếu phải xét đến trình độ chăm sóc y tế thì, tôi nghĩ là cũng chỉ dừng lại ở mức mấy bà đỡ đẻ thôi.
“Căn bệnh này không có liên quan gì tới nhiễm độc hết, thành ra cũng chẳng có thuốc giải luôn. Dù vậy thì nó vẫn có những chỗ tương đồng với một căn bệnh.”
“Tình trạng thiếu hụt ma lực phải không?”
“Chính xác. Bỗng dưng một ngày ma lực đột nhiên rút sạch khỏi cơ thể một người vốn hoàn toàn khỏe mạnh. Và kể từ đó nó xảy ra mỗi ngày. Khi Cynthia phát hiện mình bị bệnh, cô ấy tự bán mình thành nô lệ ngay ngày hôm sau.”
“Tình trạng đấy chỉ xảy ra ở vùng này thôi sao?”
“Phải; Ở đây có người nhiễm mà cũng có người không. Trẻ con dường như dễ mắc hơn hẳn, nên vợ của Anh Hùng-sama thúc giục tôi nhanh chóng tìm ra nguyên nhân. Bởi vì họ có rất nhiều trẻ con bên đó.”
Do cơ ngơi của Anh Hùng có nhiều nô lệ trẻ em nhỉ.
“Vậy là cả đám trẻ nô lệ ở chỗ Anh Hùng-sama nữa à?”
“Phải. Tôi nghe rằng Cynthia lần đầu đến nơi này dưới danh nghĩa nô lệ của Anh Hùng-sama. Sau khi trưởng thành, cô ấy được giải phóng và bắt đầu làm việc tại đây.”
“Đó cũng là lúc hai người sa vào lưới tình à?”
“Haha, không không, không phải như vậy đâu. Thực sự Cynthia chỉ coi tôi như cậu em trai thôi. Tôi cũng coi cô ấy như chị gái nữa[note22945]. Cô ấy chăm lo cho tôi theo cách nọ cách kia. Có rất nhiều trẻ con ở nhà của Anh Hùng-sama đúng không nào. Thành ra những đứa lớn hơn một cách tự nhiên sẽ phải chăm lo cho người khác thôi.”
Và như vậy, khi Mục sư Romeo mới đến làng này, cậu ta gặp khá nhiều khó khăn trong việc làm quen với nơi đây, nhưng cậu ta còn đang kể dở thì sơ Clarence cầm tiền xuất hiện và làm gián đoạn câu chuyện.
“Vậy tôi xin phép về nhé.”
Tôi nhận tiền, đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
“Ah, xin lỗi. Tôi vẫn chưa hỏi tên anh.”
“Aah, là Naoki. Naoki Komuro. Tôi điều hành một công ty dọn dẹp và tiêu trừ.”
“Công ty dọn dẹp và tiêu trừ?”
“Phải, chúng tôi dọn dẹp phòng ốc và tiêu trừ mấy thứ như quái vật bọ và đám masmascarl.”
“Là vậy à.”
“Nếu cậu thích, tôi có thể dọn dẹp căn phòng này giúp cậu luôn.”
“Ah không, Làm ơn đợi một chút đã! Như thế tôi sẽ không thể tìm được thứ gì mất.”
Mục sư Romeo chặn tôi lại trong cơn hoảng hốt.
Sơ Clarence thì bảo “Ngài tự làm đi thì tốt hơn đấy.”
Mục sư Romeo loạng choạng đứng dậy và tiễn tôi đến tận cổng vào gian nhà phụ.
“Anh tính ở lại ngôi làng này trong bao lâu?”
“Tôi chỉ định ở lại một đêm thôi. Nhưng chắc là tôi sẽ còn quay lại nữa.”
“Hiểu rồi. Vậy lần sau anh ghé thăm, tôi mong được nghe Naoki-san kể về bản thân đấy.”
“Chắc chắn rồi.”
Mặt trời đã đứng bóng khi tôi rời khỏi gian phụ của nhà thờ.
Gnomefield là một ngôi làng nhỏ, nhưng lại có rất nhiều thương nhân lưu động, thành ra khắp nơi đều có các sạp hàng.
“Cậu tới từ chốn nào rứa?”[note22946]
Thương nhân quầy hàng tôi tạt qua ăn trưa hỏi trong lúc bày ra súp rau và bánh kẹp thịt forabbit.
“Từ Floura.”
“Floura? Lục địa phía Đông á?"
Tôi không nghĩ gì nhiều mà trả lời luôn, nhưng mà từ đây tới đó phải băng qua cả một quốc gia nên cũng xa thật.
“Aah, trông vậy thôi chứ tôi cũng là một mạo hiểm giả đấy. Tôi đã phải đi một quãng đường dài.”
Tôi cố lấp liếm bằng một cái cớ phù hợp.
“Người ta vẫn bảo không được trông mặt mà bắt hình dong, nhưng băng qua cả núi non và sa mạc cơ à, ngài đây có vẻ khá là mạnh đấy.
“Ồ không, tôi vẫn chỉ hạng F thôi. Tôi bám càng mấy mạo hiểm giả mạnh dọc đường ấy mà.”
“Gì cơơơơ? Hóa ra cậu chỉ là thằng phu khuân vác thôi hử.”
Nói đoạn, dường như người thương nhân đã mất hứng thú với tôi và chuyển qua bắt chuyện với những khách hàng khác. Mừng là ông ta không hỏi tôi đến đây làm gì. Làm thế quái nào tôi trả lời được câu hỏi như thế chứ.
Khách hàng của quầy cũng toàn là thương nhân. Tất cả thương nhân ở đây hẳn đều có dính dáng cách nọ cách kia đến bông thô từ những cánh đồng của Anh Hùng nhỉ. Không chỉ những thương nhân chịu trách nhiệm trực tiếp vận chuyển bông, mà còn có cả những người với đối tượng kinh doanh chính là những thương nhân vận chuyển kia nữa. Con đường quanh làng cũng được bảo trì cẩn thận nên rất dễ để tới được đây. Mọi người cứ tự nhiên mà quây quần lại. Và khả năng cao là ngôi làng này sẽ còn trở lên lớn mạnh hơn. Những thương nhân với trực giác kinh doanh tốt hẳn đã để ý đến điều đó.
Chỉ là, nếu tôi phá hủy những cánh đồng bông ấy, thì những khả năng đó cũng sẽ tan biến theo.
“Vậy lựa chọn tốt nhất là gì đây?”
Tôi hướng tới dinh cơ của Anh Hùng trong khi lẩm bẩm những lời như thế.
Những nụ hoa bông trên cánh đồng đung đưa theo từng cơn gió. Tôi có thể thấy đám trẻ con làm việc trên những cánh đồng. Có vẻ chúng đang nhổ cỏ dại mọc xen kẽ giữa những cây bông. Khi tôi gọi lớn tiếng và hỏi bọn trẻ xem Anh Hùng đang ở đâu, chúng chỉ hướng con đường.
Gần những cánh đồng bông có hai cái nhà kho, và một dinh cơ lớn phía sau chúng. Có vẻ ông ta cũng thu được khá nhiều lợi nhuận đấy chứ.
“Xin chào~!”
Khi tôi gọi vào trong nhà,
“Ồ, xin chào.”
Thổ Anh Hùng gọi tôi từ phía sau. Anh Hùng bước ra từ nhà kho và thấy tôi, nở nụ cười thoải mái như thường lệ
“Cậu là gã từ khi đó! Cuối cùng cũng đến rồi hả! Đã đi xa đến vậy rồi, chào mừng, chào mừng.”