Trans: Hito
Edit: Kyo
___________________________________
Tôi cứ mải tập trung vào việc Thổ Anh Hùng đang vận hành một nông trang, nhưng hóa ra cái phần cần chú ý ở đây là ổng trồng gì ở đó kìa.
[“Mọi chuyện tệ đến vậy sao?”]
Giọng Velsa vang lên từ Túi Hội Thoại.
“Aa, ở thế giới cũ của tôi ấy mà, nó được đánh giá là thảm họa tàn phá môi trường lớn nhất vào thế kỷ trước.”
[“Vậy anh tính tiêu diệt Thổ Anh Hùng sao Naoki?”]
Ayl hỏi.
“Không, chúng ta cần phải điều tra thêm sự tình. Nhưng nếu suy luận của tôi là đúng thì Thổ Tinh Linh chắc chắn sẽ bị tống cổ. Tạm thời cứ phân tích hàm lượng đất ở đây đã. Rồi chúng ta sẽ kiểm tra xem cư dân sống quanh nông trang có tình trạng bất thường nào không, mấy thứ đại loại vậy. Và tốt nhất cũng nên dừng việc thi công con kênh bằng mọi giá nữa.”
Có một cái hồ nằm sâu trong đất liền mang tên “Biển Aral” ở thế giới cũ của tôi. Nó từng là cái hồ lớn thứ 4 trên thế giới, nhưng giờ thì đã thu hẹp diện tích đến mức khó tin. Nguyên do chính là những con kênh đào để cung cấp nước tưới tiêu cho những cánh đồng bông.
Tôi không biết gì nhiều về nó, nhưng một ông lão từng làm chung với tôi đã bảo rằng đó là tàn phá môi trường. Lão là một cựu quan chức mất suất về vườn hoạt động tư nhân[note22677] (hình như lão đã từng được bế đi ăn cơm nhà nước) thành ra lão cứ lải nhải rằng tất cả những vấn đề về môi trường của Nhật Bản chỉ là bịa đặt bởi đám người đã nghỉ hưu đi làm tư nhân, rồi tuyên bố “Mấy vấn đề môi trường đích thực phải là…” rồi kể lể về biển Aral. Lúc mới nghe lần đầu tôi còn nghĩ bụng “Ngậm mồm vào và làm việc của mình đi lão già!” nhưng ai ngờ mấy kiến thức đó lại có ngày hữu dụng ở thế giới khác cơ chứ.
Tóm lại thì, nếu không có ai ngăn chặn thì cái hồ ở quê nhà của Seth chắc chắn sẽ biến mất.
“Nông trang này không được phép hoạt động nữa. Phải có ai đó ngăn chặn nó. Ayl, trở về Floura và hỏi Riddle-san về tình hình quốc gia này. Ngoại thương và giao tranh với các nước láng giềng, mấy thứ đại loại vậy.
[“OK! Tôi đi ngay đây.”]
Nếu vụ này mà khơi mào chiến tranh thì dở lắm. Cái đồng bông này nguy hiểm thế đấy. Nó rộng lớn như vậy, chắc chắn phải mang lại rất nhiều lợi nhuận. Mà đã có tiền thì hẳn ông ta cũng sẽ có tiếng nói trong quân đội. Và có tiếng nói thì hẳn sẽ xài đến rồi. Giờ chỉ có nước cầu nguyện đầu lãnh và quân đội quốc gia này không can dự đến, nhưng thực lòng mà nói tôi cũng chẳng mong đợi gì nhiều.
“Velsa, làm ơn qua bên này điều tra hàm lượng đất và dân cư xung quanh nông trang.”
[“OK! Tôi chuẩn bị liền đây. Bà ơi, có thể giới thiệu cho cháu ai đó có thuyền không?~”]
Velsa, với Kỹ Năng Hiển Vi, sẽ nhận biết được nếu có chất hóa học được trộn lẫn trong đất. Còn tôi hiện tại thì chả có thời gian đâu mà ngồi ngâm cứu mấy con rận tai, thành ra cũng chưa lấy kỹ năng này.
“Còn Merumo, anh muốn em đi vòng quanh hồ và tìm hiểu về mấy dự án cho con kênh. Làm được chứ?”
[“OK-ssu! Dù gì em cũng là mạo hiểm giả Hạng D mà”]
Trong trường hợp tệ nhất thì tối thiểu chúng tôi cũng phải phá huỷ được con kênh.
“Seth!”
[“Vâng! Em chỉ cần tìm con sông đã làm giảm mực nước đúng không?”]
“Phải! Và sau khi tìm được rồi thì hãy lần theo thượng nguồn xem nó có phân nhánh chỗ nào không.”
[“OK! Ah! Um…Chủ tịch!”]
“Có vấn đề gì?”
[“Nếu con thuyền bị hư hại hoặc bị trộm mất thì anh có thể cấp cho em cái mới được không?”]
Ờ nhỉ, khi điều tra con sông thì khả năng cao cậu chàng sẽ phải bỏ nó lại trong lãnh địa tộc Sa Giông. Thôi thì vì vấn đề có liên đới đến Thổ Tinh Linh nên tôi sẽ bắt Thần trả lại tiền sau vậy.
“Aa, rõ rồi. Nhưng nhớ là giấu càng kỹ càng tốt đấy nhá!”
[“Đã rõ!”]
“Được rồi, vậy chúng ta sẽ gặp lại ở nhà Seth 2 trong vòng 2 ngày nữa.”
[[[“OK!”]]]
Còn giờ thì tôi phải thu thập thông tin cái đã nhỉ.
Tôi ngắt đường dẫn ma thuật đến Túi Hội Thoại và chạy một vòng quanh rìa nông trang. Khả năng cao là đã có nạn nhân từ mấy cánh đồng bông này rồi. Căn bệnh của cô gái nô lệ Cynthia có thể cũng từ đây mà ra. Tôi cũng có chút bận tâm đến những gì cô ấy nói về “Ghoul". Nghĩ đến đó làm tôi bật nhớ ra bức thư trong Túi Vật Phẩm của mình.
Thông qua Kỹ Năng Tìm Kiếm, tôi tìm thấy có người bên trong khu rừng phía Đông Bắc cánh đồng bông. Tiến lại gần để quan sát thêm, tôi nhận ra giữa cánh rừng là một lối đi khang trang, cùng một người đàn ông trung niên đang cuốc bộ vác theo cái bao lớn. Chắc là một thương gia lưu động.
“Xin chào!”
Tôi thử gọi ông ta.
“Éc! Ch-chào! Nói cho cậu biết là Anh Hùng-sama đang sống ở ngôi làng phía trước đó, nên là có cướp được của ta thì cậu cũng chẳng thoát nổi đâu.”
Hầy, cũng chẳng trách được việc ông ta hiểu nhầm tôi là cướp. Dù sao tôi cũng đột ngột phi ra từ trong rừng.
“Không không, tôi có tính cướp giật gì ai đâu. Chỉ là tôi có thứ cần giao tới ngôi làng Anh Hùng-sama đang ở nên mới chạy ra đây, cơ mà…”
“Băng rừng mà đi luôn à? Chắc là khó khăn lắm nhỉ. Cậu là mạo hiểm giả nhỉ?”
“Phải, dù hạng của tôi thì thấp lè tè à.”
“Hẳn là vậy rồi. Cậu trang bị nhẹ hều, còn làm nhiệm vụ vận chuyển nữa. Ừm, tốt nhất là cậu nên dùng tiền thưởng nhiệm vụ mà mua trang bị phòng thủ đi.”
Tôi cần thu thập thông tin càng nhiều càng tốt, nên là thử hỏi chuyện ông chú trung niên này nào.
“Um, tôi có thể đi cùng ông được không?”
“Aa, được thôi. Dù sao cũng chỉ có mỗi con đường này. Hay là vậy đi, cậu hộ tống cho ta, và ta sẽ đãi cậu chút đồ uống, nghe ổn chứ?”
Tôi đã quyết cai rượu rồi, nhưng thôi thì cứ hùa theo chút vậy.
“Được thế thì còn gì bằng!”
Và thế là tôi đi bên cạnh ông chú trung niên
Ông chú này là thương nhân lưu động, và ổng đi nhờ một xe hàng từ Vương Quốc tới quốc gia này.
“Vương quốc ấy á? Không phải nó xa lắm sao?”
“Không không cậu trai à. Cậu tới từ bên kia hồ, còn xa hơn cả ta đấy.”
Quốc gia này nhỏ đến thế cơ à?
“Tôi không biết nhiều về khu vực này cho lắm, mà Anh Hùng-sama dựng ngôi làng từ khi nào vậy?”
“Để coi nào. Ta nghe rằng ngài đã dựng nó ngay sau khi nông trang thành lập. Ngài ấy có chúc phúc của Thổ Tinh Linh, nên có thể xây lên con đường này ngay lập tức. Coi nè, đi lại trên nó thật dễ dàng phải không nào.”
Quả thật con đường không có đến một vết gồ ghề, cũng không thấy cái gốc cây nào lòi ra hết. So với con đường xuyên rừng của Floura thì chất lượng chênh nhau một trời một vực.
“Nhờ vào những nỗ lực của Anh Hùng-sama, nông trang được mở rộng và dân cư bắt đầu quây quần lại nơi đây. Ngài ấy cũng thu mua rất nhiều nô lệ trẻ em nữa.”
“Nô lệ trẻ em?”
“Aa, hẳn cậu nghĩ rằng người lớn làm lao động chân tay sẽ tốt hơn nhỉ, nhưng Anh Hùng-sama thì mua trẻ con và dạy chúng cách làm việc. Mọi chuyện hóa ra lại khá suôn sẻ nên ta nghĩ đó cũng là một phương án hay.”
Có vẻ nhìn chung thì thế giới này coi nô lệ là chuyện bình thường. Nhưng nếu phá hủy nông trang thì bọn tôi phải giải quyết thế nào về những nô lệ đây?”
“Có gì không ổn à? Nhìn mặt cậu đăm chiêu quá đấy.”
“À không có gì đâu. Tôi chỉ đang nghĩ xem có nên mua một nô lệ không ấy mà.”
“Thôi đừng! Thường thì chả suôn sẻ đến vậy đâu. Hồi xưa ta cũng từng mua một nô lệ, và thằng chết tiệt ôm tiền của tôi xong chạy mất. Anh Hùng-sama cung cấp mọi nhu cầu thiết yếu cho bọn trẻ nên chúng nó mới nghe lời thôi."
Ông chú à, nói vậy tức là ông không đã không chu cấp cho họ tử tế đấy!?
“Khi làm kinh doanh ấy mà, cũng phải có lúc thăng lúc trầm, lên voi xuống chó chứ.”
Giờ thì tôi đã hiểu đôi chút cách quốc gia này đối xử với nô lệ rồi.
“Nhìn kìa, giờ cậu có thể thấy rồi đó. Kia là ngôi làng của Anh Hùng-sama, Gnomefield.”