Trans + Edit: Hito
Đôi lời: Cả tuần bận cày rank, nay mới lên Bạch Kim :V
_____________________________________________
Chúng tôi báo cáo những hành động của mình cho nhau trong lúc ăn tối.
Dường như Ayl và Seth thật sự chỉ săn quái vật trong rừng.
Khi tôi hỏi đó là loài quái vật nào, thì hình như họ chả có hứng thú với loài nào ngoài những con quái vật to lớn.
Họ nói họ không tìm được loài hoa nào mà quái vật tránh né.
Có vẻ như họ đã cố tìm.
Merumo may đồ liền quần, đi mua vải, và may túi, cô ấy nói thế.
Cô ấy mặc đồ liền quần trong khi may túi, nhưng cô ấy cảm thấy choáng váng và có cảm giác cạn ma lực tới nơi.
Cô ấy nhanh chóng cởi ra nhưng cô ấy muốn may cái túi cho xong, nên vì Kỹ Năng Chế Tạo Ma Cụ xuất hiện, mà cô ấy dành 1 điểm cho nó.
Về phần kỹ năng, vẫn như Velsa, cô ấy hỏi có kỹ năng nào mà tôi muốn lấy để cho công ty không, nhưng tôi bảo với mọi người rằng tôi sẽ cho mọi người tự do chọn lựa.
Về phần Seth, dường như cậu ta lấy Kỹ Năng Lái Thuyền.
“Nhìn nè, thấy không?”
Ayl nói trong khi đánh vào vai Seth.
“Haa~”
Seth thở một hơi thật dài.
Khi tôi hỏi có chuyện gì thì.
“Ayl-san đó... cô ấy kêu tôi nên dùng tất cả Điểm Kỹ Năng mà mình thu được để nâng cấp Kỹ Năng Lái Thuyền, và học những kỹ năng khác với cơ thể của mình càng nhiều càng tốt nhằm mang lại lợi ích cho chúng ta...”
Seth nói trong khi nhìn xuống đất.
N? Thế có gì sai đâu chứ, phải không?
“Không có Kỹ Năng Kiếm Thuật thì anh không thể chặt cây với thanh trường kiếm, phải không?”
Seth than phiền.
“Aa, tôi hiểu rồi. Ngừng đó đi, nhóc Seth à. Khi cậu đã vào công ty này, thì cậu phải vứt hết mọi thường thức đi. Hồi trời tờ mờ tối ấy, Naoki đã chặt cây với con dao để chế tạo đấy”
Velsa giải thích trong khi cầm cục xương để ăn thịt.
Sau khi Seth nhìn chăm chăm vào tôi, cậu ta chết lặng.
“Không biết mình có thể làm được không nữa?”
Cậu ta lẩm bẩm.
“Không sao đâu. Dù gì thì cậu cũng đã mặc được đồ liền quần mà”
“Chả biết sao tôi thấy như chỉ có mình là bắt đầu muộn thôi. Chủ tịch, hãy mua trang bị phòng thủ và vũ khí cho tôi với!”
Merumo giơ tay lên và than phiền.
“Ayl, ngày mai đi mua cùng cô ấy đi. Tôi sẽ để tiền lại cho cô”
“Được thôi!”
Ăn xong hết, chúng tôi tách ra về phòng nam và phòng nữ.
5 phút sau khi Seth nhảy lên giường, cậu ta đã bắt đầu ngáy.
Có thể ngủ ngay tức thì là điểm tốt đó chứ.
Tôi khâu ma trận lên cái túi Merumo đã làm để biến nó thành Túi Vật Phẩm.
Cốc, cốc, cạch!
Với tiếng cốc cốc vô nghĩa, Ayl và Velsa bước vào phòng nam.
“Có gì chuyện sao?”
“Tôi nghĩ chúng ta nên xem xét lại bản đồ”
Ayl nói và trải tấm bản đồ lên bàn, rồi mô tả những loại quái vật trong rừng, hang động có thể dùng để nghỉ ngơi, và những điều tương tự.
“Tôi nghĩ chúng tôi sẽ cố đến được đồng cỏ”
“Có gì đâu chứ? Chỉ là đừng thúc ép lính mới quá là được”
“Tôi mà không thúc ép họ đến mức độ nào đó thì sao họ mạnh lên được”
“Tôi nhờ cô hãy giữ ở mức mà họ không chết thôi”
Ayl có vẻ thích thú với việc giảng dạy cho người khác.
“Thế còn Velsa?”
“Thì về cái con ở trong lọ thuốc hồi phục ấy”
“Dường như Locust Hopper có thể là mục tiêu cần diệt trừ. Nếu chúng gia tăng, thì đâu đó sẽ có yêu cẩu. Trước khi chuyện đó xảy ra, tôi sẽ nghiên cứu phương pháp diệt chúng. Tôi cũng muốn tìm loài hoa dùng làm thuốc diệt côn trùng để thử lên chúng”
“Tôi cũng thấy hứng thú với những chuyện như khi chúng gia tăng thì sẽ có hậu họa gì xảy đến và chúng có chu kỳ nào”
“Cô tính làm việc đồng áng à?”
“Ừ, nếu có thể”
Nhưng thế này thì, công việc chính của chúng tôi có còn là diệt trừ côn trùng nữa đâu, phải không?
Rốt cuộc, tôi đã mở công ty thì phải đem nó về đúng quỹ đạo, nhưng dù có nghĩ thế, thì đây là khoảng đầu tư trước nên chẳng thể tránh được.
“Gì cơ? Hiện tại mọi thứ thế này cũng đâu có vấn đề gì. Dù gì thì tôi với đám lính mới vẫn săn quái vật thôi”
Ayl nói thế như kiểu đang gạt nó sang một bên.
Về phần kiểm soát côn trùng, tôi phải tự mình làm nhỉ?
“Hãy đưa ra yêu cầu tìm loài hoa dùng làm thuốc diệt côn trùng tại Công Hội Mạo Hiểm Giả. Phần thưởng là 10 vàng”
““2 vàng thôi!””
“2 vàng vẫn còn nhiều đó chứ”
Ayl và Velsa nhìn tôi cứ như tôi là thằng ngu ấy, vẫn như mọi khi.
“Vậy chúng ta sẽ yêu cầu thông tin về nơi có số lượng lớn loài hoa mà quái vật loại côn trùng không dám tiếp cận với giá 2 vàng. Để mai tôi đến Công Hội Mạo Hiểm Giả lập yêu cầu”
“Chúng ta cũng sẽ tìm xem, nhưng dù gì thì dân bản địa vẫn có lợi thế sân nhà mà”
Ayl nói.
Ngày mai Velsa sẽ mua lều và những thứ cần thiết để sống ngoài sa mạc nhằm làm việc đồng áng.
“Thuê người hộ tống có được không?”
“Rốt cuộc thì thuê mạo hiểm giả có cấp cao hơn tôi sẽ khá là đắt mà”
Velsa cấp 25, nên cô ấy nói căn bản thì cô ấy phải thuê mạo hiểm giả Hạng B hay cao hơn.
Sẽ nguy hiểm lắm nên tôi muốn cô ấy thuê họ.
“Lúc lập yêu cầu ở Công Hội Mạo Hiểm Giả thì tôi sẽ hỏi luôn cho”
*******
“Yêu cầu hộ tống đến sa mạc ư? Eh?! Để diệt trừ Locust Hopper?”
Tôi đã hỏi thử.
“Xin hãy đợi chút ạ”
Onee-san của Công Hội Mạo Hiểm Giả đi sâu vào trong Công Hội.
Sau khi nói chuyện với Ayl và Velsa hồi đêm qua, tôi đã làm thêm chút chuyện và làm Túi Vật Phẩm với Túi Hội Thoại.
Túi Hội Thoại thì để Ayl và Velsa mang theo.
Họ sẽ liên lạc nếu có chuyện xảy ra.
Từ bên trong, một Occhan cơ bắp trông như chiến sĩ hạng nặng bước ra.
“Tôi là Hội Trưởng, Langrey. Cậu nói cậu tính diệt trừ Locust Hopper à?”
“Ừ. Tôi không tìm được cách thức diệt trừ chúng, nên mục đích của chúng tôi là nghiên cứu sinh vật học và điều tra lý do tại sao chúng lại gia tăng, nhưng chúng tôi cần phải làm việc đồng áng trên sa mạc”
“Tôi hiểu. Nói thật, thiệt hại Locust Hopper gây ra là khổng lồ. Chẳng có tin tức nào tốt hơn nếu cậu có thể tìm được cách diệt chúng cho các quốc gia nằm trong vùng lân cận sa mạc. Tôi tuyệt đối muốn Công Hội Mạo Hiểm Giả hợp tác với cậu. Nhưng mạo hiểm giả của thị trấn này toàn là lũ côn đồ say xỉn suốt ngày. N~ thử đến văn phòng chính phủ xem sao đi. Chắc họ có thể tìm người phù hợp hộ tống vào sa mạc đấy”
“Cảm ơn ông nhiều”
Và, khi tôi cuộc thảo luận của tôi với Hội Trưởng kết thúc, bên trong Công Hội trở nên ồn ào,và bạn có thể nghe được tiếng hét với tiếng hú như lũ sói.
Khi tôi nhìn sang, Merumo và Ayl đều mặc giáp bikini và bước vào Công Hội Mạo Hiểm Giả.
Khuôn mặt của Seth đỏ chót, nhưng thật ngạc nhiên, Merumo lại vui vẻ.
“Chúng tôi đến để làm Thẻ Mạo Hiểm Giả”
Trong khi giơ tay lên, Ayl nói với tôi.
Merumo nhếch mếp lên cười trong khi được người ta reo hò và cổ vũ.
“Cô có vẻ vui vẻ nhỉ?”
“Vui lắm! Cảm giác này. Tôi thích nó!”
Merumo hoàn toàn không để tâm đến bề ngoài của mình, cô ấy nhìn chăm chăm vào đám đông với cây chùy trong tay.
Theo Seth nói, người bán hàng tại cửa hàng bán giúp nói với Merumo, người lo lắng về ngực của mình, rằng “Ngực là vũ khí đó, nên thật đáng hổ thẹn nếu cô không dùng đến nó” và “Nếu cô thể hiện nó một cách táo bạo, dám chắc ở đâu cũng có người xịt máu mũi” và dường như bên trong cô ấy đã dấy lên điều gì đó.
Có vẻ Merumo hứng thú với cái phần “máu mũi”.
“Được rồi! Cô được bọn họ chú ý đến mà. Merumo, quảng cáo nào!”
“Vâng-!”
Merumo cầm cây chùy đập xuống sàn nhà tạo ra âm thang lớn.
“Nè nè! Hỡi đám đông thô lỗ và ồn ào của Floura! Ta là người của Công Ty Chiến Binh Komura Tàn Nhẫn, ta là người chăn cừu Merumocchi Jefferson! Ở vùng núi phía đông, chả có gì mà ta không biết! Ta là nữ chiến binh mà lũ quái vật vùng núi phía đông phải khiếp sợ! Từ giờ, ta sẽ biến khu rừng thành biển máu của lũ quái vật!”
Cô ấy tạo cái tư thế như tư thế tuyên bố của Kabuki.
“Cố lên nhé-! Nee-chan!”
“Yo! Nữ chiến binh đáng sợ quá đi!”
“Chúng tôi chúc cô-!”
Và những tiếng hét tương tự cất lên xung quanh cô ấy.
Merumo trở nên nổi tiếng ngay tức khắc.
Thế này tốt hơn là xấu hổ tới mức kỳ lạ và bọc mình lại.
“Cô có tài năng trở thành thần tượng đó”
“Anh nghĩ thế à? Chẳng biết sao khi tôi mặc bộ giáp này thì can đảm lại trỗi dậy nữa”
Merumo mỉm cười.
Đó có phải là cảm giác của một Cosplayer không?
“Vậy, hẹn gặp lại cô ở quán trọ”
“Ừ”
Tôi chia tay Ayl và những người khác và hướng đến văn phòng chính phủ của thị trấn.