Trans: Hito
_____________________________________
Tôi đến Công Hội, trao cái túi cho cô nhân viên tiếp tân Irene và nói tất cả mọi chuyện về hang Goblin cho cô ấy.
Irene liền đi thẳng vào phòng bên trong, giải thích lại với cấp trên, và thế là trong tương lai, nó sẽ thành vấn đề mà họ phải gọi chuyên gia từ thủ đô đến.
“Và, về phần thưởng, nhưng mà...... phần thưởng trước đó của vụ vespahornet vẫn chưa trả xong nữa, và lần này, bởi anh săn được quá nhiều thành ra ngân sách Công Hội cũng chẳng còn đồng nào”
“Hiểu rồi. Vậy, cứ quên lần này đi, nhưng cô có thể làm hoàn cảnh sống của Balzack trở nên dễ dàng hơn không?”
“Naoki-sama! Vì tôi sao!”
“Chúng tôi đã hiểu”
“Rồi, để giải phóng nô lệ, cần phải trải qua loại thủ tục nào không?”
“Không, không có gì đặc biệt cả đâu. Nếu vị chủ nhân truyền đạt ý muốn giải thoát họ thì người nô lệ sẽ được giải phóng”
Irene dạy tôi.
“Được thôi, ngay bây giờ, tôi giải phóng Balzack khỏi vai trò làm nô lệ của tôi! Cảm ơn vì tất cả nhé! Ông đã làm việc rất chăm chỉ!”
“Naoki-sama! Tôi cũng cảm ơn ngài! Từ khi ngài cứu tôi khỏi cửa tử....”
Sau đó Balzack bắt đầu kể lại mọi chuyện từ khi chúng tôi gặp nhau, nên chúng tôi đi đến quán trọ và bắt đầu uống rượu trong khu vực ăn uống.
Ký hiệu nô lệ trên vai ông ấy nay đã được gỡ bỏ với vòng tròn ma thuật.
Khi trời đã tối sẵm, Sera trở về.
“Na....oki, sama!”
Cô ấy đã hoàn toàn mệt mỏi.
Tôi cho Sera uống Thuốc Hồi Phục và gọi món.
Balzack kể về cuộc diệt trừ ổ Goblin, lúc kể còn thêm cả đống mắm muối vào, và nói nhỏ về việc được giải phóng khỏi ách nô lệ.
Sera khóc vì hạnh phúc và dành cho Balzack những lời biết ơn.
“Anh, Anh là chủ nhân của Sera?”
Một nữ kiếm sĩ mặc giáp bikini đến cái bàn nơi chúng tôi đang dùng bữa và nói vậy với chúng tôi.
“Đúng vậy. Có chuyện gì à?”
“Anh chưa nghe gì về Sera sao? Chúng tôi phát hiện ra rằng khả năng ma thuật của Sera đã vượt qua cả chữ 'xuất sắc'”
“Oo-! Là vậy sao! Tuyệt thật đấy nhỉ?”
“Tôi là giáo quan. Nếu anh thích thì tôi có thể viết thư tiến cử cô ấy vào học viện ma thuật ở thủ đô; thấy sao hả?”
“Tôi biết ơn vì điều đó. Sera này, học viện ma thuật ở thủ đô đấy, cô biết không?”
“Em không đi đâu!”
“Tại sao?! Cô có tài năng đến vậy mà, cô không nên lãng phí nó đâu”
Nữ kiếm sĩ giáo quan thuyết phục cô ấy.
“Tôi là nô lệ của Naoki-sama. Đã là nô lệ thì phải luôn ở bên chủ nhân mình. Học ma thuật ở thủ đô á, cô có thể tưởng tượng đến việc tôi, một nô lệ, lại làm như vậy sao?”
“Vậy chắc là sẽ ổn nếu tôi giải phóng cô khỏi ách nô lệ. Phải không?”
Tôi vừa nói vừa uống rượu ực một hơi trong cái cốc gỗ.
“Thấy không, đến cả chủ nhân của cô cũng nói vậy mà, thấy sao nào?”
“KHÔNG! Tôi muốn làm nô lệ của Naoki-sama! Tôi không muốn đến thủ đô đâu!”
Có vẻ Sera đang ở tâm trạng mà chữ vào tai này ra bằng tai kia rồi.
“Là vậy sao? Thật đáng thương mà. Xin hãy tha lỗi cho tôi vì đã làm gián đoạn bữa ăn của mọi người”
Nữ kiếm sĩ cúi đầu, quay gót và bước đi.
Ba chúng tôi bắt đầu lại bữa ăn.
“Vậy, giờ Naoki-sama đã là hạng F rồi nhỉ?”
“A, tôi quên nữa. Tôi nên làm gì đây?”
“Nghiêm túc đấy, chúng ta làm được rồi. Rốt cuộc thì chúng ta cũng đã có cơ hội làm vậy. Bằng chứng chinh phạt đã giao rồi, vậy ngài chỉ cần đánh một trận giả chiến với giáo quan nữa thôi là ngài sẽ lên được hạng F”
Balzack bảo tôi.
“Tôi hiểu rồi. Vậy chắc là không sao nếu tôi đánh với ai đó như nữ kiếm sĩ vừa nãy nhỉ”
“Nếu là Naoki-sama, ngài hơn cả đủ luôn ấy. Cấp của ngài lại tăng nữa à? Sức mạnh thật của ngài gấp hai lần cô ta nên sẽ không có vấn đề gì đâu”
Có vẻ Sera đã dùng Kỹ Năng Thẩm Định.
“Tôi đi hỏi xem liệu giờ có thể kiểm tra được không. Đêm rồi nhưng chắc là vẫn còn nhân viên ở quanh đây”
Tôi đứng dậy, đi đến khu vực tiếp tân, và nộp đơn cho bài kiểm tra thăng hạng, nhưng nhân viên lại bắt đầu làm ầm cả lên.
“Um..... Không phải Naoki-san không hứng thú gì với hạng sao?”
“Ừ, là vậy đấy, nhưng làm thế là để kỷ niệm cho việc giải phóng Balzack khỏi ách nô lệ. Nó giống kiểu để ông ấy thấy an lòng ấy mà. Tôi thường bị đem ra làm trò cười bởi vì hạng G hay gì đó như vậy, tôi tự hỏi liệu có vạ lây cho một người từng làm nô lệ cho tôi không”
“Tôi...... Tôi hiểu rồi. Um, nhân tiện thì về cấp độ ấy, anh có thể nói cho tôi biết không?”
“Dừng ở đó được rồi. Tôi chẳng hiểu gì về mấy con số đó cả và nếu nó trở nên phiền nhiễu thì tôi sẽ gặp rắc rối mất”
“Tôi hiểu mà. Anh muốn kiểm tra ngay không?”
“Đúng rồi nhỉ. Nếu có thể, tôi đang say, nên chắc một người không mạnh sẽ rất tốt”
“Tôi sẽ tính đến điều đó. Lệ phí kiểm tra sẽ giảm bởi phần thưởng chúng tôi vẫn còn nợ anh”
“Cảm ơn”
Tôi, vào lúc đó, đã đưa ra một giải pháp.
****
Cơ sở đào tạo nằm sau Công Hội có kích thuớc ngang với sân của trường tiểu học; dù trời đã tối nhưng vẫn còn rất nhiều Mạo Hiểm Giả đang tập luyện.
Vẻ oai phong của Mạo Hiểm Giả làm tất cả họ bị mù mờ.
Trước mắt tôi, nữ kiếm sĩ khi nãy xuất hiện.
“A, người khi nãy”
“Tôi là giáo quan cho mấy cái trận giả chiến. Tôi tên Ayl. Cảm ơn vì đã chọn tôi”
“Tôi là Mạo Hiểm Giả hạng G Naoki. Tôi sẽ nhờ cô chỉ bảo”
“Anh có ổn chỉ với những thứ trang bị đó không?”
“Ừ, a, chắc là sẽ tốt hơn nếu tôi có thêm thứ gì đó như kiểm gỗ nhỉ?”
Nữ kiếm sĩ vô cùng ngạc nhiên và nhặt một thanh kiếm gỗ nằm dọc bức tường và ném nó về phía tôi.
Tôi chụp lấy thanh kiếm gỗ bay giữa không trung và đợi đến khi bắt đầu.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu né!”
“Naoki-sama! Cẩn thận đấy!”
Sera đến đây xem đã hét lên.
“Naoki-sama! Tôi buồn ngủ quá, nên ngài hãy kết thúc càng nhanh càng tốt nhé!”
Balzack đang cầm chai rượu trong tay uể oải cổ vũ tôi.
Ông ấy uống quá chén rồi.
“Vậy thì, bắt đầu thôi!”
“Vào đi!”
Dù gì thì tiêu chuẩn của mỗi trận chiến là chào hỏi nhau mà.
Mắt tôi nhìn vào bộ giáp bikini màu xanh trên ngực cô ấy, nhưng ở phần bụng cô ấy có đến tận 6 múi, nhờ vậy mà bờ mông trở nên nổi bật hơn.
Khuôn mặt cô ấy cũng khá đẹp đấy.
Không không, không phải tôi chỉ dán mắt vào những chỗ đó thôi đâu, tôi cũng đang nhìn vào mũi kiếm với chuyển động đấy nhé.
Cũng có vài chuyển động giả trong đôi mắt của cô ấy, nhưng ngay từ đầu, dù không làm chuyển động giả thì tôi cũng có làm được gì đâu, tôi chỉ thấy ngạc nhiên thôi.
Giáo quan tự gọi mình là Ayl thực hiện đòn tấn công giả.
Trông rất là chậm, và tôi có thể né được.
Có lẽ là do cấp cao mà khéo léo cũng tăng theo.
Tiếp theo là một nhát chém xéo từ phải xuống, mà miễn là tôi biết điều đó, không có bất kỳ vấn đề nào trong việc tránh cả.
Chỉ là, thật đáng tiếc, tôi lại lỡ mất cơ hội tấn công; Đó giờ tôi chưa bao giờ dùng kiếm gỗ cả.
Trong khi tôi lúng túng không biết nên làm gì thì hình bóng của Ayl đột nhiên biến mất.
Rõ ràng là cô ấy đã dùng ma thuật ảo ảnh, tôi đoán vậy.
Tôi thấy cô ấy rất rõ với Kỹ Năng Tìm Kiếm.
Người ta nói, nữ kiếm sĩ dùng ma thuật ảo ảnh để biến mất là kiếm sĩ ma thuật, phải không nhỉ?
Quả là giáo quan của Công Hội mà.
Dù tôi biết đòn tấng công đến từ đâu, tôi cũng không biết loại tấn công nào đang đến, thành ra tôi cũng trúng vài đòn.
Chỉ là tất cả đòn đó đều trúng bộ đồ liền quần có vẽ vòng tròn ma thuật, nên tôi chẳng nhận thiệt hại gì cả.
Có lẽ giờ là được rồi.
Balzack cũng đã nói phải đánh thật nhanh, nên hãy nhân cơ hội thôi nào.
Vẽ vòng tròn ma thuật để khiến người đó mờ đi, tôi tiếp cận phía trước Ayl với Kỹ Năng Tìm Kiếm và giáng một đòn theo chiều ngang.
Bởi lẽ nếu tôi đánh theo chiều dọc thì cô ấy có thể né được.
Đòn tấn công nào cũng được miễn là trúng thôi.
Thanh kiếm gỗ đã đánh một vào vai Ayl, ma thuật ảo ảnh mất đi và Ayl ngã nhào xuống sân.
Tôi xóa vòng tròn ma thuật trên thanh kiếm gỗ và giữ cơ thể Ayl để đánh thức cô ấy.
Với cây thuốc hồi phục Sera trao cho, khi Ayl ngửi chúng, cô ấy đứng bật dậy, giật cả mình.
Ayl nắm chặt thanh kiếm và đứng đối mặt với tôi, nhưng cô ấy đột nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra và hạ thanh kiếm xuống.
“Ra là tôi đã thua”
“Tôi đậu rồi chứ?”
“Anh đánh thắng cả giáo quan mà, tất nhiên là đậu rồi”
Ayl đi từng bước mệt mỏi vào Công Hội, chắc nản lắm.
Trong khi dõi theo cái lưng ấy.
“Tôi tự hỏi là mình có làm chuyện gì xấu không.......”
“Quả là Naoki-sama!”
Theo lời của Sera, sân tập đột nhiên tràn trề năng lượng mà bùng nổ.
Có vẻ như những Mạo Hiểm Giả đang tập luyện đã theo dõi bài kiểm tra này.
Balzack lặng lẽ trao chai rượu trên tay.
“Ngài không muốn uống mừng chiến thắng sao?”
“Được thôi. Dù đây là trận đánh cá nhân đầu tiên của tôi, nhưng tôi chẳng cảm thấy như mình đang đối mặt với nó gì cả”
“Cứ vứt mấy cái suy nghĩ đó đi và đắm mình trong rượu này”
“Haha, cái tính thích uống rượu ấy chẳng thèm phai đi theo tuổi tác nhỉ, Balzack”
“Vâng. Bởi tôi là cựu nô lệ của Naoki-sama mà”
“Từ giờ ông có thể nói mình là cựu nô lệ của một Mạo Hiểm Giả hạng F rồi”
“Ừm, cảm ơn ngài rất nhiều. Tuy nhiên, từ giờ Naoki-sama còn lên thêm vài hạng nữa đấy”
“Chà, đó không phải là vấn đề đối với tôi”
Balzack và tôi quàng tay qua vai nhau và trở lại khu vực ăn uống.
Bởi Irene là tiếp tân, cô ấy đến để giao Thẻ Mạo Hiểm Giả cho tôi.
Có vẻ họ sẽ làm thẻ dành cho hạng F.
Nếu vậy thì mấy người đó sẽ biết cấp của tôi mất thôi.
“Irene-san, liệu cô nghĩ mình có thể giữ bí mật về cấp của tôi không?”
Tôi chấp tay lại như thể đang cầu nguyện và năn nỉ cô ấy, xong giao Thẻ Mạo Hiểm Giả của mình cho cô ấy.
“B-Bảy mươi-.....?!...... Tôi không thể cho bất cứ ai thấy cái này được. Đây không phải là cấp mà một Mạo Hiểm Giả hạng F nên có đâu”
“Cảm ơn”
Irene nhận Thẻ Mạo Hiểm Giả của tôi và trở lại khu vực tiếp tân; cô ấy nhanh chóng chỉnh lại hạng F và quay về đây.
“Thế này là được rồi nhỉ? Với cái này thì anh đã là Mạo Hiểm Giả hạng F rồi đấy. Yêu cầu bắt anh ra khỏi thị trấn sẽ tăng lên nhưng xin hãy thực hiện chúng một cách có trách nhiệm nhé”
“Phải rồi. Tôi hiểu”
Tôi nhận Thẻ Mạo Hiểm Giả của mình từ Irene.
“Và từ giờ, xin hãy cẩn thận đừng có phá vỡ niềm tự hào của nhân viên Công Hội đấy”
“A, đúng như tôi nghĩ, tôi đã làm gì đó xấu với cô giáo quan khi nãy, huh?”
“.... Vâng. Ừm, Naoki-san đã thắng, anh không làm gì sai cả, chỉ là cô ấy thấy nản thôi”
“Xin lỗi. A, đúng rồi, tôi có thể dùng Thẻ Hạng F này ở đâu đó không?”
“E? V-Vâng, bởi tấm thẻ này là thứ phổ biến trên toàn thế giới. Xin đừng có làm mất”
“Là vậy sao, thế thì khi tôi thấy Balzack có thể làm việc bình thường thì tôi cũng sẽ rời khỏi thị trấn này”
“Cái?! L-Là vậy sao?”
Trong khi Irene giật mình, cô ấy đã hiểu ra.
“Ý-Ý-Ý-Ý-Ý-Ý-Ý-Ý-Ý-Ý-Ý ngài là sao?!”
Cơn kích động của Sera có thể thấy rõ.
“Tôi đã quyết định từ trước khi vào cuộc kiểm tra rồi. Sera này, đến học viện ma thuật ở thủ đô đi. Đây là mệnh lệnh cuối cùng từ chủ nhân của cô. Vào lúc cô đi, tôi sẽ giải phóng cô khỏi vai trò làm nô lệ của tôi. Còn về phần học phí, Irene, có thể trả bằng phần thưởng mấy người còn nợ tôi không? Nếu không đủ thì nói cho tôi một tiếng”
“Không sao đâu, không có vấn đề gì cả”
Irene nói.
“Em không muốn rời xa Naoki-sama đâu!”
“Không đâu, không tốt chút nào đâu. Từ giờ tôi phải rời khỏi đây để đi thăm quan đây đó. Mấy người yếu như cô sẽ chỉ níu chân tôi lại thôi. Sera ạ”
“K-K-K-K-Không có chuyện đó đâu!”
Sera khóc nức nở trong khi hét lên.
“Tốn bao lâu để tốt nghiệp khỏi học viện ma thuật vậy?”
“Có lẽ là 7 năm, tôi tin là vậy”
Irene nói cho tôi.
“Vậy, 7 năm sau gặp lại. Nếu lúc đó Sera đã mạnh hơn thì chúng ta sẽ cùng nhau đi”
“Bả......Bảy năm?! Lâu quá!”
“Nếu cô thể hiện sự vượt trội của mình thì cô có thể nhảy lớp đấy”
“Hức hức........ Hiểu rồi. Là vậy à? Ngài ném em đi, phải không? Vậy thì em sẽ cho ngài thấy và tốt nghiệp sau 2 năm! Naoki-sama, lần tới chúng ta gặp nhau thì hãy đánh một trận xem. Nếu em thắng, ngài phải đưa em đi cùng!!”
Tinh thần Sera cao lên dù rằng đang khóc, và lời tuyên bố của cô ấy cứ như rung chuyển cả đất trời.
“Ừm, chúc may mắn! Vậy, để chúc mừng cho hai người chúng tôi rời khỏi tổ! Uống thôi nào!”
“Cũng chúc mừng việc Naoki-sama thăng lên hạng F nữa!”
Balzack nói hai câu liên tiếp để chúc mừng và bắt đầu uống.
Sau đó, mọi người say bí tỉ, và hôm đó cả ba chúng tôi phải ở lại quán trọ của Công Hội.