[note39280]
Trong lúc đó, tại khách sạn bên cạnh cái của cặp đôi đính ước, trong dãy phòng trên tầng cao nhất. Vừa quay về từ bãi biển, Mizuki đã bị biến thành một cục sushi, khi mà cô bé nằm dưới sàn nhà. Ngoài cơ thể bị bọc trong chăn, cô bé còn bị trói chặt hơn bằng dây thừng, bên trên là vài sợi xích cỡ dày, cùng một chiếc khóa to bản chắc chắn ở trên. Nói cách khác thì, cô bé chẳng hề có tí tẹo hy vọng thoát ra nào. Tuy nhiên, đúng như mong đợi, Mizuki chẳng mảy may bận tâm tới điều này một chút nào hết.
“Ể, cái gì?! Trò chơi gì vậy?! Có phải tiếp theo em sẽ biến thành một cái bánh bao không?! Ít nhất thì hãy khiến em trông ngon lành nhé!” Cô bé không thể thờ ơ hơn được nữa rồi.
Mặc dù Kisa vẫn đang trừng mắt nhìn cô bé một cách dữ dội như mọi khi, cô bé vẫn không cảm thấy được mối nguy.
“Để chị hỏi mày một lần nữa. Mày đã làm gì cùng Mikado suốt lúc nãy hả?”
“Em đâu có gặp anh Mikado~ Khi em đang đuổi theo mấy con cua, con đầu đàn đã hiện ra trước mắt em, vì vậy em bắt buộc phải đập nhau với nó. Trước khi em nhận ra, em đã ở nước Mỹ, tại thành phố mang tên London!”
“London là thủ đô của Anh!”
“A, thật luôn? Vậy em nghĩ nó là Catena Dziewulski!”
“Catena Dziewulski là chuỗi các miệng núi lửa trên mặt trăng!” Kokage lên tiếng phản đối.
Kisa, Mizuki, và Kokage đều sống chung trong cùng một khách sạn. Để tránh việc Mikado thành bữa ăn của Rinka trong tuần tiền trăng mật này, cả ba người họ đã đi từ Nhật Bản tới tận đây. Dù Kisa không chắc tại sao trong ti tỉ người thì lại là đích thân Kokage tham gia với họ, có được ai đó giỏi trong việc thu thập thông tin hẳn là sẽ không thiệt thòi gì.
“Ngừng lải nhải mấy thứ vô nghĩa và cho chị mày biết cái chuyện gì đã xảy ra đi! Cả hai biến mất vào cùng một thời điểm, thế nên rõ ràng là cả hai bọn mày đã ở cùng nhau!”
“Đó là những gì chị nghĩ, nhỉ? Nhưng, thực tế thậm chí còn hư cấu hơn là chuyện bịa, phải chứ! Chị thấy đấy, anh Mikado thực sự đã bị bắt cóc mà!”
“Họ đến từ ngôi sao nào?! Cho chị biết thêm chi tiết đi! Làm ơn!” Kokage giật này mình trong chiếc chăn bánh bao.
“Em sẽ sẵn sàng nói cho chị… đấy là nếu chị có thể cho em thấy chị hành động như thể một con cún con, Kokage-chan~” Mizuki liếc mắt qua Kokage.
“Gâu! Gâu gâu!”
Thế nên, Kokage đã biến thành một con chó.
“Aaaaa, Kokage-chan thật là dễ thương mà! Đến đây nào, em sẽ cưng nựng chị nhiều nhiều!”
“Gâu gâu!”
Tuy vậy, Mizuki vẫn đang bị giam giữ trong cái nhà giam bằng chăn này, vì thế nên điều đó được chứng minh là bất khả thi.
“Dừng lại ngay! Chị muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mày và Mikado chứ không phải là về ba con người ngoài hành tinh ngu si đần độn!”
“Ehehe, Em không nói cho chị đâu~ Nó là bí mật giữa hai bọn em!”
“Ư…”
Mizuki lè lưỡi ra, khiến một mạch máu nổi lên trên đầu Kisa. Với một giọng nói lạnh tanh, cô ra lệnh.
“Kawaraya-san, làm đi.”
“Nhưng…” Kokage do dự.
“Chúng ta đang chẳng có bất kỳ tiến triển nào cả. Con bé cần phải học được cái thứ gì sẽ xảy đến sau khi giữ cái lập trường cứng đầu như vậy. Hoặc… cô có muốn thế chỗ cho con bé không, Kawaraya-san?”
“K-Không, nhất quyết không! Tớ sẽ làm mà!”
Kokage chạy đến một cái bàn gần đó, nhặt lấy những chiếc xiên sắt từ bộ dụng cụ tra tấn được bày biện trên đó lên. Sau đó, cô tiếp cận Mizuki cùng những chiếc xiên sắc nhọn.
“K-Kokage-chan, đừng nói với em là…”
“Chị xin lỗi! Kisa-chan ra lệnh cho chị làm thế!”
Trước cú sốc của Mizuki, ở đầu chiếc xiên… là những quả ớt chuông!
“Hyaaa?! Không không không không không?! Làm ơn đi mà, bất cứ thứ gì trừ ớt chuông ra! Em chẳng thể chịu nổi thứ mùi của nó!” Mizuki tuyệt vọng cố gắng tránh khuôn mặt của mình khỏi sức hủy diệt sắp xảy đến, nhưng vì bị bó lại như một cái bánh bao, cô bé hoàn toàn chẳng thể làm vậy.
Cùng lúc đó, Kisa chỉ điềm nhiên khoanh tay lại mà nở một nụ cười quỷ dị.
“Fufufu… chúng là ớt chuông, từ đầu bếp của khách sạn, được chuẩn bị một cách hảo dành riêng cho ngày này. Không phải mùi hương của chúng thật tuyệt vời sao…? Từ quá trình canh tác hữu cơ cẩn thận, nó cho phép tạo ra một mùi hương hoàn hảo mà một quả ớt chuông nên có… chúng rất tốt cho cơ thể em đó, em biết mà…?”
Sử dụng rau củ hữu cơ như một công cụ tra tấn, quả là xứng với cái danh Nanjou Kisa. Điều này cho thấy Gia tộc này chuyên nghiệp tới mức nào trong bất cứ điều gì liên quan tới việc tra tấn.
“Không… Một thứ to lớn như vậy sẽ không vừa đâu… Cứu em với, anh Mikado…” Mizuki cố hết sức để chống cự lại quả ớt chuông đang tiếp cận đến gần.
Tuy nhiên, như muốn bóp chết tươi hy vọng của cô bé—
“Xin lỗi vì đã khiến quý khách phải chờ. Tôi mang lên thêm ớt chuông đây ạ.”
Chuông cửa vang lên, khi những lời nói như dựng lên lá cờ tử truyền đến từ phía bên kia cánh cửa. Những trái ớt chuông trên chiếc xe được đẩy vào phòng, xếp trên hơn mười cái đĩa ở trên mặt bàn. Các nhân viên đã qua đào tạo thậm chí còn chẳng thèm nhướn mày trước tình hình bên trong căn phòng, mà chỉ rời đi cùng nụ cười chẳng bao giờ thấy tắt.
Không phóng đại cho lắm nếu nói rằng đến khoảng 95% không khí trong phòng có mùi tanh nồng nặc của ớt chuông.
“E-Em hiểu rồi… Em xin đầu hàng ạ…”
Với 14 năm trời căm ghét ớt chuông, sợ chúng còn hơn là bị khóa nick trên trò chơi trong điện thoại yêu thích của mình, Mizuki thừa nhận thất bại.
“Để tránh tất cả những chuyện này thì ngay từ đầu em chỉ cần nói với chị thôi mà.” Kisa hất cằm lên rồi nói với cô bé.
“Nhưng mà, có thực sự ổn không nếu em kể cho chị nghe những gì em và anh Mikado đã làm? Em cảm giác như chị sẽ phải chịu một cú sốc nặng nề do điều đó vậy…”
“Ê-Ể, tại sao?”
“Chà…chị biết chứ? Chị hiểu những gì em nói mà, phải không nè …?” Má Mizuki đỏ bừng, cô bé bồn chồn hết cả lên do lo lắng.
Cô bé đang có khuôn mặt của một người phụ đang cố gắng che dấu lỗi lầm với một người đàn ông khác.
“Chờ đã, tâm lý chị phải được chuẩn bị sẵn sàng trước đã,” Kisa nói rồi nhặt lên một chiếc cưa điện từ đống dụng cụ tra tấn của mình.
“Tại sao chị lại cần làm như thế để chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chứ?!”
“Nếu chị có một chiếc cưa như thế này, chị chẳng cần bất cứ thứ gì khác nữa…”
“Chị hai, chị đang sợ đó!”
“Đừng lo cho chị mày… Chị ổn, chị hoàn toàn ổn luôn ấy…”
“Em lo cho bản thân mình hơn bất cứ thứ gì khác mà!”
“Giờ thì, nói đi, ngay lúc này.”
Kisa không hề mong đợi việc Mikado và em gái cô đã vượt rào, nhưng chẳng thể nào mà nói trước được nếu đó là em gái cô. Tưởng tượng ra được trường hợp tệ nhất cô, tâm trí cô tràn ngập một màu đen.
Mizuki cười toe toét.
“Trong cả buổi chiều, anh Mikado và em đã cùng nhau làm một số trò biến thái!”
“Hic…” Nước mắt rơi trên má Kisa.
“Phải khử thôi… ngay và luôn…”
Kisa chuẩn bị cho lưỡi cưa sẵn sàng—bằng chính sức mình, gần như sắp nhấn công tắc tới nơi rồi.
“Chị hai?! Chị mới là người sẽ đắp chiếu nếu chị làm thế đó, chị biết mà?!”
“Nó… thậm chí còn chẳng quan trọng nữa rồi… Mikado… Mikado không còn zin nữa… cậu ta đã bị một người đàn bà khác lấy đi rồi…”
Cô đang khóc rất to. Kokage lẩm bẩm.
“Kisa-chan…cậu thực sự thích Mikado-kun ha.”
“Câm! Tôi giết cô giờ!”
“Con xin chân thành nhận những lỗi lầm của mình vậy nên xin đừng giết con mà Kisa-sama!”
Kokage núp dưới gầm bàn sau khi Kisa chĩa lưỡi cưa vào người cô. Cùng lúc đó, Mizuki thở dài một hơi.
“Chi hai à, em chỉ là đang trêu chị thôi, vì vậy đừng khóc nữa mà!”
“Trêu…?” Kisa lau nước mắt bằng tay cầm của cái cưa điện.
“Tất nhiên là em chỉ đùa thôi rồi. Anh Mikado chẳng phải là loại người dễ dàng bị cuốn theo mấy tình huống kiểu vậy đâu. Lúc ấy có một bầu không khí khá là lãng mạn đó, nhưng em lại chẳng thể nào mà kết liễu nổi anh ấy. Em đã đi bơi với anh Mikado, thăm thú một hòn đảo hoang rồi bắt mấy con cua tại bãi biển~”
“Thật sao…?”
Mizuki gật đầu.
“Thật, thật mà. Nhưng đúng là suýt soát lắm đấy. Em đã đưa anh ấy đến một nơi có rất là nhiều cặp đôi ân ái ở xung quanh, nhưng anh ấy lại nói không~ Thật là quê quá đi!”
“Chị hiểu rồi…” Kisa thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết rằng Mikado là một người đàn ông đàng hoàng, người sẽ không rơi vào mấy cám dỗ như vậy, nhưng theo quan điểm của cô, chắc chắn rằng em gái cô rất dễ thương. Cùng với tính cách thân thiện của cô bé, mấy người đàn ông đảm bảo sẽ nghĩ cô bé dễ thương hơn nữa. Được Mizuki theo đuổi một cách hăng hái, chẳng thể nào mà Mikado lại thực sự ghét cho được. Cậu ta có thể dễ dàng mà chọn Mizuki mà chẳng cần phải trải qua toàn bộ cái trò chơi này. Kisa không thể không nghĩ như vậy.
“Em tự thú rồi đấy, thế em bỏ cái chăn này ra được chưa? Em không cảm nhận được tay chân bản thân nữa được rồi đấy!”
“Như thế chẳng phải là rất nguy hiểm sao!” Kokage chạy về phía cuộn sushi.
Cùng với sự giúp đỡ tới từ Kisa, họ đã cởi bỏ sợi xích và dây thừng. Sau khi được giải thoát, Mizuki nhảy lên giường với cái đà mà bạn sẽ chẳng thể ngờ được là tới từ một người vừa bị trói như cô bé. Cô bé cùng chẳng thèm để ý tới sự thật là cô bé vẫn đang chỉ mặc bộ đồ bơi của mình.
“Được rồi, đã đến giờ cho một giấc ngủ thật sâu rồi! Đây là lần đầu tiên em được ngủ xa nhà với hai người khác, vì vậy em thực sự rất là hào hứng luôn đó! Chúng ta làm gì đây? Chúng ta chơi gì đây?” Mizuki nhảy cẫng lên trên giường.
Kokage bối rối.
“Ư-Ưm… vậy thì một chút… liên lạc ra ngoài trái đất thì sao?”
[note39281]
“Nghe tuyệt đó! Hãy nói chuyện với vài con người ngoài hành tinh nào!”
“Vậy là em có quan tâm tới chuyện này, Mizuki-san! Nếu thế, chị có thể cho em mượn số tạp chí chẳng thể đếm nổi mà chị thu thập được trong suốt mười năm qua!”
“Thật sao?! Em có thể đốt chúng được không?!”
“Sao em lại đi đốt chúng cơ chứ! Em đang giễu cợt chị đấy hả?!”
“Ý em là, chúng ta có gọi cho người ngoài hành tinh bằng một ngọn lửa khổng lồ không?”
“Chúng ta sẽ không! Chỉ cần đọc chúng như bình thường thôi!”
Bằng cách nào đó, Mizuki và Kokage đang rất phấn khích. Bầu không khí đã trở thành của một bữa tiệc của pyjama mà Kisa không hẳn là quá có hứng thú.“Chúng ta không phải ở đây đây để chơi bời lượn lờ đâu nhá! Hai người còn nhớ mục tiêu của chuyến đi đấy chứ?!”
Kokage mở to mắt ra, đưa một tay lên miệng.
“Đúng rồi nhỉ! Mình ở đây để chụp vài bức ảnh tuyệt vời về Mikado-kun mà!”
“Không phải thế! Chúng ta ở đây để làm kỳ đà cản mũi tuần tiền trăng mật của Mikado và Shizukawa-san cơ mà.”
“Mặc cho đó là chuyến đi riêng của bọn họ á hả?”
“N-Nó là để ngăn chặn mấy sự việc ngoài ý muốn có thể xảy tới thôi!”
Mizuki khoanh tay và nghiêng nhẹ đầu.
“Hừmmm, không phải đã quá muộn rồi à? Anh Mikado và chị Rinka-chan có thể đang làm việc đó ngay lúc này đấy.”
“Không có đâu! Chắc chắn là không!” Kisa nhấn mạnh cùng với đôi mắt đang ngấn lệ, nhưng cô lại chẳng thể nào mà nói chắc được điều gì.
Nếu họ thực sự yêu đối phương, xét trên hai gia tộc nơi họ xuất thân, sẽ không có bất cứ rào cản nào cả. Trên hết, Rinka là một người mang vẻ đẹp đáng ngưỡng mộ khi luôn tiếp cận Mikado bằng toàn thành công lực. Nếu để yên hai người lâu hơn nữa, sẽ thật khó để cho rằng sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Đó là lý do tại sao ngay từ đầu cô lại đến đây cơ mà.
“Dù sao đi chăng nữa, chúng ta cũng cần phải biết về nước đi tiếp theo của Shizukawa-san! Ta phải luôn sẵn sàng để đón đầu bọn họ!”
“Đón đầu họ?! Điều gì sẽ xảy ra nếu họ đang khỏa thân và đã có gì đó giữa họ rồi?!”
“Thì sau đó tôi sẽ đồ sát Mikado rồi đến chính bản thân mình chứ còn sao nữa!”
Sợ hãi khi bắt gặp phải một tình huống như thế, Kisa đã loại bỏ phương án thực sự xâm nhập vào phòng của họ.
~~~
Ý thức của Mikado từ từ trở lại sau giấc ngủ của. Ở lưng dưới của mình, cậu cảm nhận được một thứ cảm giác mềm mại và thoải mái. Ánh nắng yếu ớt chiếu vào từ khung cửa sổ, cũng như một mùi hương khác biệt từ phòng ngủ của chính mình khiến cậu biết rằng họ vẫn đang ở một đất nước phía nam.
Mikado nhớ rằng cậu đã đến đây để đi tuần tiền trăng mật với Rinka. Đêm qua, cậu đã phải chiến đấu chống lại sự tấn công dồn dập của cô nhưng bằng cách nào đó vẫn vượt qua được. Cậu cầu rằng mọi thứ vẫn sẽ như thế trong vài ngày nữa.
Cùng lúc đó, cậu cảm thấy có gì đó nhột nhột ở chân mình. Một cái gì đó nhỏ nhỏ, hết đi lên rồi lại đi xuống, cùng với một âm thanh kỳ lạ, khó tả. Một cảm giác nhơn nhớt nhè nhẹ nhồn nhột chạm vào mắt cá chân của cậu ta. Không phải là cậu ta ghét cảm giác đó, nhưng đó là thứ mà cậu chưa từng cảm nhận được trước đây.
—Một con chó…? Hay là mấy con ma nhỉ…?
Từ từ mở mắt ra, Mikado kiểm tra chân của mình.
“Fuah…Mikado-sama…Chào buổi sáng ạ…” Rinka nói lời chào trong khi đang liếm chân của Mikado.
Không hổ danh người thiếu nữ luôn giữ dáng vẻ sạch sẽ, chỉn chu của Gia tộc Shizukawa, cô đã mặc lên một bộ cánh hoàn hảo vào một buổi sáng đẹp trời, đầu tóc được chải chuốt một cách hoàn hảo. Nói một cách khác, một Yamato Nadeshiko hoàn hảo. Tuy nhiên, cô nàng lại đang liếm và xì xụp bàn chân của Mikado như một miếng tảo bẹ.
“Aa…aaa…aaaaaa…?!” Một tiếng kêu nhẹ bật ra khỏi miệng Mikado.
Bởi tiếng kêu chưa từng có tiền lệ này, đại dương ngôn từ của cậu bốc hơi sạch sẽ.
“Chuyện gì xảy ra vậy, Mikado-sama? Có lẽ nào chàng tình cờ có một cơn giấc mộng xấu nào đó sao?” Rinka lướt chiếc lưỡi dọc theo cẳng chân của cậu, rồi cô nghiêng nghiêng cái đầu tuyệt đẹp của mình.
“Cậu… đang làm gì vậy?!”
“Em? Em đã rất mong đợi ngày thứ hai của chuyến đi, đó là lý do vì sao em đã đi chuẩn bị càng sớm càng tốt đó ạ.”
“Không phải cái đó! Bây giờ cơ! Tớ đang hỏi ngay tại giây phút này này!”
Rinka mỉm cười bình tĩnh nhất có thể được.
“Em đang dùng bữa sáng ạ.”
“Là cái chân của tớ á?!” Mikado cảm thấy lo lắng cho sinh mệnh của mình khi tưởng tượng việc bị chén thịt bởi vị hôn thê của mình trong tuần tiền trăng mật của bọn họ.
Thấy vậy, Rinka hắng giọng ngượng ngùng.
“Thứ lỗi cho em ạ. Em thấy chàng đang đổ mồ hôi khi ngủ nên em bèn nghĩ tới việc lau nó đi, nhưng em lại chẳng thể để chiếc khăn thấm hết những giọt mồ hôi quý báu của ngài được.”
“Cậu đang nói cái quái gì thế hả?”
Mặc dù đã cố gắng hết sức có thể, Mikado vẫn chẳng thể nào mà hiểu được lời nói của vị hôn thê của mình. Mọi người đều có cho riêng mình một tiến trình tư duy, nhưng khả năng nắm bắt của Mikado thì đã đạt tới giới hạn ở đây rồi.
“Em chỉ lấy đi một chút trước khi em bắt đầu lau người chàng bằng khăn thôi mà… nhưng nó quá ngon đi, em sắp nuốt chửng ngài tới nơi rồi.”
“…?!”
Trước khi kịp nhận ra, Mikado đã làm mất chiếc áo choàng tắm, chỉ mặc độc chiếc quần đùi. Đây là lý do cậu ta cảm thấy rất ẩm ướt và nhơm nhớp khắp cả vùng ngực và eo.
“Làm ơn chờ chút đã ạ… em sẽ hoàn tất việc liếm những phần còn lại…” Rinka di chuyển lưỡi của mình qua đằng sau chân của Mikado.
“Đừng có mà liếm nữa đi mà! Làm sao mà cậu có thể bình tĩnh tiếp tục như vậy được chứ! Chân tớ bẩn mà, đúng chứ!”
“Xin đừng lo lắng ạ… Ưưư… bởi chân của chàng còn đẹp đẽ hơn bất kỳ một kho báu nào mà trời cao có thể ban tặng cho em… Liếm liếm… Aa, thật là ngon lành…” Chiếc lưỡi đỏ của người thiếu nữ cù cù những ngón chân của Mikado, luồn lách vào các kẽ, làm ướt đẫm chúng trong nước bọt.
Mỗi lần cô làm như vậy, một cơn rùng mình bò dọc sống lưng của Mikado.
“Ưmm…ưưư…Mikado-sama, ngón chân của chàng… thật là cứng cáp quá đi…”
“Đừng… có dùng từ lạ như vậy chứ…”
Vị hôn thê của cậu ấn mũi của cô trực tiếp lên ngón chân của cậu, khiến cậu cảm nhận được một cảm giác khoan khoái dễ chịu.
“Em chẳng thể nào
mà cưỡng lại nổi… bàn chân tuyệt đẹp của chàng đang quyến rũ em…”
“Tớ chẳng nhớ là đã từng quyến rũ cậu cơ đấy! Cậu đang bảo tớ phải đi tất vào trong khi ngủ à?!”
Rinka ngấu nghiến lấy ngón chân cái của Mikado, mút nó thật mạnh. Hàm răng ngọt ngào của cô kích thích làn da của Mikado, rồi cô ấy thở hổn hể để có được chút không khí.
“Mikado-sama… tiếp theo là… đây…”
Rinka bắt đầu lướt chiếc lưỡi của mình dọc theo bắp đùi của Mikado.
“Trước tiên thì cậu hãy tĩnh tâm lại đi đã!!”
Mikado tuyệt vọng ngăn vị hôn thê của mình kéo chiếc quần đùi xuống.