Sau khi hộ tống Mizuki đến khách sạn của cô bé, Mikado quay trở lại chỗ của mình. Thời gian của màn đêm sâu thẳm đã đến, không thấy bóng dáng của những vị khách tại cổng vào khách sạn nữa. Thay vào đó, cậu ta ngay tức khắc được đón chào bởi các nhân viên.
“Kitamikado-sama. Phu nhân của ngài đang chờ sẵn trong phòng rồi đấy. Vui lòng nhận lấy chiếc thẻ khóa này ạ.”
“…Cảm ơn.” Mikado khó xử cúi đầu chào.
Cậu nhận lấy chiếc thẻ khóa, nhưng ánh mắt nhìn theo sau đó mang theo sự trách móc kinh khủng, khiến cậu ta cảm thấy khó chịu. Bước vào thang máy, cậu đi lên tầng cao nhất. Cậu dùng chiếc thẻ khóa được đưa cho, cẩn thận bước vào rồi đóng cửa lại sau lưng cậu. Chỉ có một ánh sáng yếu ớt chiếu bên trong căn phòng, chẳng có âm thanh của con người nào khác. Rinka ắt hẳn đã ngủ quên trong khi đợi Mikado trở về. Hoặc đấy ít nhất là điều mà cậu ta hy vọng. Cậu chỉ hộ tống một người bạn về nhà, vì thế nó không tính là cậu đã ngoại tình, nhưng cậu ta vẫn có cảm giác tội lỗi.
Cậu cố gắng giữ yên lặng nhất có thể trong lúc đi về phía phòng khách—
“Mikado-sama! Vậy là chàng vẫn an toàn! Vừa rồi chàng đã đi đâu vào buổi chiều vậy?!” Rinka nhảy bổ vào người cậu với khuôn mặt tái nhợt.
“Tớ đã…ở trên một hòn đảo hoang gần đây…” Mikado không biết phải nói gì nữa.
“Không, Em biết điều đó! Em không lo lắng dù chỉ một chút về Mikado-sama! Đúng hơn, một người phụ nữ khác đã ở bên chàng nãy giờ, phải chứ?!”
“Ừm…Tớ đoán cậu có thể nói như vậy.”
Rinkia đan hai tay vào nhau, phát ra tiếng rên rỉ buồn bã.
“Aaaa, làm thế nào mà chuyện này xảy ra được cơ chứ! Khi nghĩ rằng phu quân mình chỉ đến sáng sớm mới chịu về trong tuần trăng mật của chúng ta như thế!”
“Trời chưa sáng mà, phải chứ?!”
“Con đó là Mizuki, phải chứ…Nếu chàng thích nữ sinh cấp hai hơn, em sẽ trở thành một người dành riêng cho ngài mà!”
“Làm thế nào để cậu sẽ trở thành như thế chứ?!”
“Phẫu thuật…”
Khuôn mặt của cô trông nghiêm trọng muốn chết đi được.
“Cậu đang phóng đại đấy…” Mikado nuốt nước bọt thành tiếng. “Chỉ để cho cậu biết thôi, tớ không có khẩu vị như vậy đâu. Thế nên ngừng cái dự định nực cười đấy đi.”
“Nó không hề nực cười đâu ạ. Với những công nghệ phẫu thuật mà Gia tộc Shizukawa sở hữu, em thậm chí còn có thể trở thành một bé gái tiểu học nữa cơ! Nếu cần, thì ngay cả một bé mẫu giáo…hoặc là một đứa trẻ chập chững tập đi!”
“Tớ không muốn mấy thứ như vậy! Vậy nên ngừng lại đi!” Mikado mạnh mẽ phủ nhận.
Cậu chẳng hề hay biết mình sẽ trải qua một cuộc nói chuyện như vậy ngay khi về đến nhà, nó khiến cho cậu không kịp chuẩn bị. Sau đó, Rinka lặng người ngồi trên ghế sofa, toàn bộ sức lực bị rút khỏi cơ thể.
“Dù sao thì em vẫn là người có lỗi…”
“Cậu chẳng làm gì sai cả. Tớ mới là người đáng trách vì đã không tìm cách để liên lạc với cậu. Tớ thực lòng xin lỗi.” Mikado cúi đầu, nhưng Rinka lại không chấp nhận nó.
“Đó là lỗi của em! Bởi vì em không có chút sức quyến rũ của phụ nữ nào cả! Không thể thỏa mãn Mikado-sama hoàn toàn được, nên chàng đã lén lút đi ngoại tình! Em quả là một người vợ tệ hại mà!”
“Trong trí nhớ của tớ, chúng ta thậm chí còn chưa bao giờ hẹn hò nữa cơ mà!”
Rinka đỏ mặt.
“Ôi trời, ‘chưa’ cơ à? Vậy chàng đang muốn nói rằng rồi thì chúng ta cũng sẽ kết hôn nhỉ.”
“Tớ có định nói thế đâu!”
“Em có thể thao thao mà chẳng cần bất kỳ lời nào của chàng cả… Là một người vợ, đó là điều nên trông đợi mà, phải chứ?”
“Đừng có mà nhét chữ vào mồm tớ chứ!”
Rinka hẳn đã thực sự cô đơn trong lúc ở một mình, bởi cô ấy đang nhảy thẳng vào kết luận còn nhiều hơn trước nữa. Ngoài ra, một lưu ý nhỏ là Mikado vẫn cứ đang mặc chiếc quần bơi của mình từ nãy tới giờ. Về cơ bản là cậu đã mặc chúng cả ngày rồi. Nếu có thể, cậu muốn thay đồ nhanh chóng vì tiết trời đang bắt đầu hơi lạnh, nhưng vị hôn thê của cậu lại không cho phép cậu làm thế.
“Cuối cùng em cũng hiểu rồi. Chàng đã phải đi suốt cả buổi chiều để chọn cho em một chiếc nhẫn đính hôn phù hợp, phải không ạ? Hẳn là chàng đã chuẩn bị sẵn địa điểm làm đám cưới rồi phải không ạ! Ngay khi chúng ta về nhà, cuộc sống tân hôn của chúng ta sẽ bắt đầu! Mikado-sama sẽ không bao giờ cắm sừng em, sẽ không bao giờ rời khỏi nhà!”
“Giam giữ?!”
Mikado nghĩ rằng Rinka sẽ không làm mấy cái tội ác như vậy, nhưng nhìn cô ấy lúc này, chẳng gì có thể đảm bảo cả.
—Tại sao xung quanh mình không có người nào bình thường cả chứ? Mà ‘bình thường’ là gì ta.
Tuy nhiên, thay vì triết lý, Mikado lại đi rút vào phòng tắm.
Đêm khuya.
Mikado sững sờ đứng trước chiếc giường king-size.
—Có vẻ như là chỉ có một chỗ để ngủ, hừ …
Không còn chỗ ngủ khả dĩ nào dùng được cả, vì vậy Mikado đề nghị được ngủ trên sàn nhà, nhưng Rinka sẽ không bao giờ cho phép điều đó.
‘Đây lẽ ra nên là tuần tiền trăng mật của chúng ta, vì vậy ngủ ở hai chiếc giường riêng sẽ đi ngược lại mục đích đó’ cô nói. Rõ ràng, cô sẽ không lùi bước khi nói về chuyện này. Vì Rinka đã không để ý đến mối quan hệ đáng ngờ của Mikado với Kisa, cậu ta không thể làm trái lời cô được, ít nhất là ở một mức độ nào đó. Trong trò chơi tình ái sẽ quyết định tương lai cuộc đời của cậu, nội việc cô ấy là ‘Hôn thê’ của cậu thôi nó đã là một thứ vũ khí rồi.
—Đã thành thế này rồi, mình phải ngủ càng nhanh càng tốt mới được.
Trải nghiệm chỉ đơn giản là ngủ trong cùng phòng với một cô gái đồng trang lứa với cậu là một lần đầu trong đời của Mikado. Cậu không chắc loại rắc rối nào sẽ xảy ra, nhưng nếu cậu bị bất lực hẳn thì Rinka cũng sẽ không thử bất cứ gì đâu. May mắn thay, Rinka hiện đang tắm, vì thế đây là thời điểm để cậu gia cố lớp phòng thủ. Do đó, cậu tắt đèn trong phòng ngủ rồi nằm lên giường.
Tuy nhiên, cậu ta cảm thấy khó ngủ. Cậu càng tự nhủ bản thân nên ngủ nhanh lên, sức lực lại càng tràn đầy khắp cơ thể, khiến cậu trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cậu cố gắng hít thở nhẹ nhàng để bắt được nhịp của giấc ngủ, nhưng việc đó cũng chẳng giúp ích được gì.
Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân đang tiếp cận lại gần. Tiếp theo là mùi hương ngọt ngào sau khi tắm, cũng như một chút nhiệt độ phả vào người cậu tựa một làn sóng.
“…Mikado-sama, chàng còn thức hay không ạ?”
“……!” Mikado mở miệng một cách cẩn thận.
Nằm trong tầm mắt của cậu ta là Rinka đang mặc một bộ đồ lót khá khêu gợi. Một chiếc áo lót bình thường kèm một chiếc quần lót có dây buộc màu đen. Chúng trông như là được nối lại với nhau vậy. Đây có thể là thứ được gọi là bộ đồ lót mặc-là-thắng của cô ấy. Mặc cho bộ ngực trời phú của cô gần như sắp bị tràn ra khỏi chiếc áo ngực, vòng eo hoàn hảo của cô, hay cặp đùi săn chắc của cô, toàn bộ thân thể của cô tràn đầy sự quyến rũ của phụ nữ, rồi cô ngồi xuống bên cạnh Mikado. Bất cứ chỗ nào Mikado nhìn vào cũng đều đầu độc mắt và tâm trí cậu ta.
“Rinka, tớ…” Mikado muốn nói cho ra lẽ với Rinka.
“Em sẽ không nói chuyện này với Kisa-san đâu.”
“Về… chuyện gì?”
“Bất cứ điều gì sắp xảy ra trong căn phòng sang trọng này. Bất cứ gì chàng làm với em, chúng ta sẽ đi bao xa, em sẽ không nói với một thực thể nào hết. Vì thế mà, hãy cho em một cơ hội đi.” Lời nói của cô không thể mang theo sức nặng hơn thế được nữa rồi.
Cho dù họ có đắm chìm trong nhục dục đến thế nào đi chăng nữa, người thiếu nữ cũng sẽ không yêu cầu Mikado phải chịu trách nhiệm.
“Điều đó sẽ khiến tớ trở thành cái thứ tồi tệ nhất mất.”
“Không thành vấn đề ạ. Em muốn chàng thử điều đó. Hãy thử đi, và rồi xem xem là Kisa-san có thực sự tuyệt hơn hay không… hoặc là giữa hai người bọn em thì ai quyến rũ hơn.”
Rinka ôm chầm lấy Mikado từ phía sau, áp thân thể nữ tính của cô lên lưng cậu. Một mùi hương ngọt ngào hơn so với bất cứ loài hoa nào lọt vào mũi cậu. Mái tóc mềm mượt mà của cô mơn trớn lấy gò má của Mikado. Năm giác quan của Mikado, không, toàn bộ cơ thể cậu hiện đang phản lại ý chí của chính cậu.
“Nghe nè, Rinka, một người đàn ông và một phụ nữ không nên bị ràng buộc với nhau bởi cơn hoan lạc xác thịt. Bằng cách đến với nhau bằng cả trái tim của họ, nhìn thấu đến tận đáy trái tim của nhau, họ khao khát điều này và rồi sau đó hòa làm một cùng nhau. Cậu là một người phụ nữ đẹp một cách lộng lẫy, vì thế đừng tự hạ thấp giá trị của bản thân mình bằng cách trao thân mình đi dễ dàng như vậy.” Cậu ta cố nói, nhưng Rinka lại không chịu lắng nghe.
“…Đó không phải vấn đề. Em làm điều này để phô diễn hoàn toàn ra cho chàng thấy, và nâng điểm của em lên trong mắt chàng.”
Cô lấy ra một cái lọ nhỏ từ bên cạnh chiếc gối, rồi lắc cái lọ lên xuống vài lần sau đó tự đưa nó vào miệng mình. Trong lúc đó, cô tiến tới bờ môi của Mikado. Con quái vật của buổi đêm này đã nắm được cậu trong lòng bàn tay mất rồi. Bên trong bóng tối mờ mờ ảo ảo này, đôi mắt của cô đang ánh lên nỗi khao khát.
“Mikado-sama. Làm ơn, hé môi chàng ra đi…”
Những ngón tay dịu dàng của cô di chuyển trên môi của Mikado. Thậm chí còn không cho phép cậu thở nữa, Rinka đã để chất lỏng nọ nhễu xuống từ lưỡi của cô vào trong miệng cậu ta. Nó ngọt, vị ngọt ngào mang theo điềm báo hiểm nguy. Ngay khoảnh khắc nó chảy qua cổ họng Mikado, cơ thể cậu bắt đầu bốc cháy tựa một cơn cháy rừng vậy. Cậu trở nên nhạy cảm hơn ở mọi bộ phận mà Rinka chạm vào ở trên cơ thể mình.
“Cái… Cậu vừa cho tớ uống cái gì thế…”
“Một thứ nước ép sẽ tăng độ nhạy cảm của chàng lên ạ. Mọi thứ sẽ bắt đầu trở nên tuyệt hơn, nhưng những gì mà chàng không thích cũng sẽ trở nên càng rõ ràng hơn. Thế nghĩa là, nếu chàng ghét em, Mikado-sama, chàng sẽ muốn ném quách em ra khỏi phòng, đó là tác dụng của thứ nước ép này đấy ạ.” Rinka dùng lưỡi liếm lấy phần thừa của thứ nước bị chảy ra từ miệng của Mikado.
Chỉ thế thôi đã đủ kích thích rồi nên Mikado phải nghiến chặt hàm răng lại để tránh làm điều gì đó.
“Chàng thấy sao, Mikado-sama? Chàng có thấy ghê tởm em không…” Rinka nhìn vào mắt cậu, cô trông như thể sắp trào nước mắt tới nơi rồi.
Thấy thế, Mikado cảm thấy ngực mình quặn thắt lại.
“Tớ sẽ… không nghĩ như thế về cậu đâu...”
“Em vui lắm… Em đã nghiên cứu rất nhiều, hy vọng rằng em sẽ khiến chàng hạnh phúc
nhất có thể…”
Liếm môi một cái, một cơn mưa nụ hôn từ cô nhẹ nhàng rơi xuống cổ của Mikado. Cùng với cảm giác ngứa ngáy mà cậu đang cảm thấy ở khắp người, âm thanh của tấm đệm trải giường có thể được nghe rõ. Phần tứ chi tuyệt đẹp của Rinka bao quanh cơ thể của Mikado mà thể hiện tình cảm của cô dành cho cậu. Ý thức của cậu bị nuốt gọn bởi một mùi hương dâm dục tới mức đủ để đưa một người từ cõi chết trở về.
“Mikado-samaaa… Em muốn được… sinh con cho ngài… Làm ơn, hãy bao phủ nơi sâu thẳm nhất trong thân thể của em với màu sắc của chàng đi ạ…” Một lời cầu xin trong tuyệt vọng.
Mikado cảm thấy choáng váng hết cả đầu. Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận một cuộc tấn công vào ban đêm, nhưng việc Rinka sử dụng các biện pháp như vậy lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cậu. Thứ bản năng như của một kẻ phản diện đang la hét lên để được tiến tới, nhưng đồng thời, sự thật rằng cậu đã có một người mà bản thân dành tình cảm cho đã chiến đấu để chống lại những thứ bản năng ấy. Cậu không thể đánh mất chính mình ngay lúc này được.
Cậu còn hơn cả hạnh phúc khi một người phụ nữ tuyệt vời như Rinka sẽ đi xa đến mức này chỉ để có được trái tim của cậu, nhưng chính vì cô là một con người tuyệt vời đến như vậy, cậu không muốn làm tổn thương cô vì sự vô trách nhiệm của mình. Cậu muốn cô được sống ở trong một tương lai tươi sáng. Do đó, cậu ta bắt đầu màn phản kích của mình. Cậu phải khiến cô yếu đi, để đêm hôm nay có thể trôi qua an toàn.
“Rinka!”
“Kya?!”
Mikado bật dậy khỏi giường rồi lật ngược tình thế bằng cách đẩy Rinka xuống giường. Khung cảnh ấy mở ra bên dưới cậu. Phần dây áo lót của cô ấy trễ xuống vai, để lộ ra cặp đào tiên quyến rũ trắng như tuyết của cô nàng. Mái tóc đen đẹp tuyệt điển hình cho một Yamato Nadeshiko của cô ấy xõa xuống trên tấm ga trải giường như một biển tóc.[note39223]
“Mikado… sama…”
Bên dưới thân thể của Mikado, Rinka đang rên rỉ trong sự mong đợi. Trước vẻ đẹp không thể tin nổi đó, ngay lúc này đây Mikado cảm thấy rõ mong muốn được biến cô thành của riêng mình. Và cô ấy cũng muốn được thuộc về Mikado. Ước mong được cậu làm thế của cô tỏa ra khắp từng sợi tế bào trong cơ thể cô. Tuy vậy, Mikado đã kìm nén được dục vọng, và thay vào đó là bình tĩnh nói.
“Cậu thực sự đã làm một điều ích kỷ đó. Chắc là cậu nên được giáo dục lại một chút đó, thấy sao nhỉ?”
“V-Vâng… Làm ơn, hãy trừng phạt em theo như ngài muốn đi ạ…” Rinka van xin, giọng nói của cô như sắp vỡ òa ra.
Có vẻ cô ấy chính xác là loại người muốn bị thống trị rồi. Cơ thể cô run lên trong sự mong chờ, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào cậu. Đó là điểm yếu của người thiếu nữ này. Nắm bắt lấy điều ấy, Mikado đưa đôi môi của mình lại gần tai cô.
“Mmm…!” Rinka nắm lấy tay Mikado khi đôi chân cô hết co vào rồi lại duỗi ra trên tấm trải giường.
Quả là một phản ứng nhạy cảm. Hiệu ứng từ thứ nước chiết xuất bí ẩn đó hẳn cũng đã có tác dụng lên cô. Vì cơ thể cô bé nhỏ hơn của Mikado, hiệu ứng sẽ phát tác còn mạnh mẽ hơn cả với Mikado nữa. Minh chứng cho việc đó là khi Mikado nhẹ nhàng cắn vào đôi môi cô, và cô đã theo phản xạ mà bám lấy cậu khi rên lên.
“Mmm… mm… cảm giác… tuyệt quá… cắn nó đi, nữa đi…!”
“Cậu đang nói là mình muốn có những vết cắn à? Cậu đúng là một người phụ nữ biến thái đấy.”
Trước những từ ngữ ấy, Rinka lại càng trở nên đắm say.
“Haaa… E-em không có lời nào để bào chữa cả… Em muốn chàng cắn em… để lại cho em những dấu vết sẽ lưu lại suốt cả đời này…” Phần eo thon gọn của cô gần như là tuyệt vọng mà co quắp chặt vào Mikado.
Trước hơi ấm gần như được truyền thẳng đến Mikado từ cô, cậu đã đang trên bờ vực đánh mất bản thân rồi, nên cậu đã ra đòn chốt hạ với Rinka và thì thầm vào tai cô.
“...Cậu dễ thương thực sự đó.”
“...!!!”
Bị cắn mạnh hết sức vào tai, cả người Rinka run bần bật hết cả lên vì khoái cảm. Cô bám vào Mikado một cách quyết liệt đến mức cậu còn chẳng thể thở nổi. Một câu nói không thành lời phát ra từ miệng cô. Sau khi cơ thể cô nảy lên nảy xuống một vài lần, Rinka ngừng cử động. Không một sự đáp trả nào được đưa ra cả.
“M-Mikado-sama…
không công bằng gì cả… chỉ với tai em thôi mà làm đến mức như vậy…”
“...Xin lỗi mà.”
Mikado nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên đầu vị hôn thê như một lời xin lỗi. Dù cho Mikado đã tránh được thảm cảnh tồi tệ nhất, cơ thể cậu vẫn đang nóng bừng bừng, đã quá ngưỡng chịu đựng rồi. Nếu cậu phản ứng lại chỉ chậm một chút nữa thôi, cậu có thể đã hoàn toàn đánh mất bản thân. Mikado thoát khỏi vòng tay của Rinka để đứng lên khỏi giường, mở tủ lạnh trong phòng khách ra mà uống một ngụm nước, thứ giúp cậu rất nhiều trong việc lấy lại lý trí.
Nghĩ lại thì, cắn vào tai vị hôn thê của mình thế này thật vi phạm thuần phong mỹ tục đến mức không tưởng rồi, nhưng trước đó thì cậu chẳng còn nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn. Tuy rốt cuộc thì kết quả vẫn chấp nhận được, cậu vẫn không thể không cảm thấy xấu hổ. Sau khi thỏa mãn nhu cầu uống nước mát của mình, Mikado mang thêm một chiếc ly khác cho Rinka.
“Uống đi, nó sẽ giúp cậu hạ nhiệt đó.”
“Cảm ơn chàng rất nhiều ạ…” Rinka ngồi dậy trên giường rồi nhận chiếc ly.
Những tiếng uống nước dễ thương phát ra từ phần cổ họng xinh đẹp của cô, và khi chiếc ly trống rỗng, cô buông một tiếng thở dài.
“... Có ích thật đấy ạ.”
Khuôn mặt cô vẫn còn nóng hừng hực, và ngay khi cô chạm vào ngón tay của Mikado, người vừa nhận lại chiếc ly, cô lại một lần nữa co giật, nhưng trong đôi mắt cô một đã lấy lại được một chút tỉnh táo. Khi Mikado ngồi lại xuống giường, Rinka nhẹ nhàng tựa cơ thể mình vào cậu.
“...Tại sao cậu lại đi xa đến vậy chứ? Điều gì đã khiến cậu say đắm tớ nhiều đến mức này?”
“...Là vì chàng đã là hoàng tử của lòng em ngay từ khi em gặp chàng rồi.”
“Ý cậu là sao?”
“Chàng không nhớ sao ạ? Những lời chàng đã nói với em rất lâu về trước á?”
“Những lời ấy…”
Mikado lục lọi trí nhớ của mình, nhưng không tìm được thứ gì liên quan. Nhà Kitamikado và nhà Shizukawa đã luôn rất thân thiết, và họ đã gặp nhau vô số lần tại những buổi tiệc hay kiểu thế, nên chắc là cậu đã nói gì đó rồi.
“Nếu chàng không nhớ, thì cũng chẳng trách được. Đây chỉ là thứ em đã giữ trong lòng mình suốt bấy lâu nay thôi ạ.” Rinka phồng má, tựa đầu mình lên đùi Mikado.
Cô nàng hành xử hư hỏng một cách kì lạ, khi cô để đôi tay mình lại gần đầu gối cậu.
“...Xin lỗi nhé.” Mikado chỉ có thể nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô.
Tiếng sóng biển từ xa là âm thanh duy nhất bao trùm lấy căn phòng ngủ trống rỗng này.
--------------------------------------------------
EN: Mấy ông xem đoạn này có cứng không? Tôi thì không vì chỉ thương Rinka thôi, làm cover girl mà có ít illu quá :((