Kawaii Onnanoko ni Kouryaku Sareru no Wa Suki desu ka?

sự cám dỗ bên bờ biển (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hà… Hụp…”

Rinka thở hổn hển trong lúc nằm ngửa trên bờ mà rướn người lên. Cùng với cặp đùi lấp lánh trên mặt nước, mái tóc dính chặt vào cơ thể vì nước biển cùng mồ hôi, cô ấy trông thực sự khá là gợi tình.

Tuy nhiên, đừng để bị lừa vì cảnh đó. Cô ấy vừa mới thoát khỏi vòng tay tử thần xong.

“Xin lỗi nhé. Nhìn thì có vẻ tớ đã đi hơi quá rồi nhỉ,” Mikado lẩm bẩm trong lúc ngồi xuống cạnh cô ấy.

Cậu ta muốn bắt đầu với quãng đường 50 kilomet ngắn cơ bản cho một người mới như Rinka, nhưng cậu lại không xem xét tới thể chất của con gái, điều mà giờ đây cậu đang phải suy ngẫm. Cùng lúc, Rinka bật ra một tiếng cười khúc khích yếu ớt.

“Thực sự… chàng không nhất thiết phải trông chán đời như thế đâu, Mikado-sama.”

“Nhưng mà…”

“Em hoàn toàn ổn mà. Có thể em hơi mệt thật đấy, nhưng em sẽ không xứng làm vợ chàng nếu không thể chịu được cường độ này. Hơn hết, em đã nhìn thấy mặt trẻ con của chàng, không gì có thể khiến em không thể hạnh phúc hơn đâu.” Cô nở ra nụ cười như một nữ thần, khiến Mikado phải ôm ngực lại để giảm bớt sát thương.

“Tớ không có… trẻ con tẹo nào hết.”

“Chắc chắn luôn đó. Thường thì, chàng tỏ ra bình tĩnh và đĩnh đạc, nhưng lần này chàng lại tỏ ra rất hiếu động, và đôi mắt của chàng như lấp lánh khi nói về bơi lội. Điều đó thực sự rất dễ thương đấy.”

“Ư…”

Bị gọi là dễ thương, chẳng thể nào có sự sỉ nhục kinh khủng hơn điều đó đối với người thừa kế của Gia tộc Kitamikado danh tiếng cả. Mặc dù vậy, cảm giác không hề tệ chút nào. Thay vào đó, cậu lại cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ trào dâng trong lồng ngực và tai cậu càng ngày càng nóng lên.

Rinka hít một hơi thật sâu, rồi nhấc người lên khỏi mặt cát, mặt đối mặt với Mikado.

“Em yêu Mikado-sama của mọi khi, nhưng cũng thế với Mikado-sama dễ thương nữa. Em muốn hiểu hơn nữa về chàng, em muốn biết nhiều hơn nữa về chàng, cũng như… em muốn chàng tìm hiểu về em với ạ.”

“Rinka…”

Một làn gió mùa hè nhẹ nhàng đập vào hai người bọn họ. Ánh nắng vàng rọi xuống Rinka, soi rõ từng đường nét cơ thể cô, những giọt nước nhỏ giọt xuống từ cằm cô. Đó là… một cảnh tượng thật tuyệt mỹ.

Trong lúc Mikado không kịp định thần, những cơn sóng nhẹ nhàng vỗ vào người Rinka. Cô kêu lên một tiếng thật dễ thương và ngã về phía Mikado, người đang ôm lấy cô theo phản xạ tự nhiên. Mặc dù có thể thấy người cô hơi lành lạnh do làn nước bắn tung tóe, nhưng cơ thể cô thì lại tràn đầy năng lượng.

“Mikado-sama…” Mắt Rinka liếc nhìn vào đôi môi của Mikado.

Trong lúc đó, Mikado cảm nhận được cơn gió đã ngừng lại. Bầu không khí này khiến cậu ta thậm chí không thể thở đều do một thứ cảm xúc căng thẳng ở giữa hai người bọn họ. Mặc dù cậu ta biết mình cần phải lùi ra, nhưng cơ thể của cậu thì lại chẳng thèm đáp lời. Cậu đã là con mồi sa lưới trong kế hoạch của ngời thiếu nữ này rồi. Và sau đó thì—

“Có vẻ là… cậu đang tận hưởng nhỉ…?”

Một giọng nói lạnh băng đến độ không tuyệt đối phá tan bầu không khí ngọt ngào. Lúc Mikado quay đầu lại về phía phát ra giọng nói nọ, cậu được chào đón bởi Kisa, hiện đang mặc một bộ đồ bơi. Một luồng không khí đen tối, đáng sợ thoát ra từ từng lỗ chân lông một trên cơ thể của cô, cô nhìn chằm chằm vào Mikado như vị Chúa trong ngày hành quyết.

“Ây yo! Anh Mikado, chị Rinka, là bọn em đây!”

Ở đằng sau Kisa là Mizuki, cũng đang mặc đồ bơi, đang mỉm cười với họ. Rinka hét lên một tiếng thảm thiết như thể cô đang nhìn thấy một con ma, cô bám chặt vào người Mikado hơn nữa.

“T-Tại sao… hai con người thuộc Gia tộc Nanjou này lại ở đây cơ chứ…?”

“A-À, xin lỗi nhé, nhưng tớ chỉ là người bị lôi theo thôi… ehe.”

Nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng, Mikado quay người lại, rồi nhìn thấy khuôn mặt của Kokage ló ra đằng sau một chiếc ô che nắng ở bãi biển. Có thể là vì toàn bộ sự tập trung của cậu ta đã dồn hết vào Rinka rồi nên cậu không để ý đến họ dù chỉ một chút.“Sao mọi người lại ở đây thế?! Tôi tưởng đây là chuyến tiền trăng mật của riêng tôi và Mikado-sama cơ mà!” Rinka hét lớn trong sự bàng hoàng.

Kisa đặt một tay lên eo trong một tư thế tuyệt đẹp.“Miễn là vẫn còn ở trên hành tinh này, mọi sinh vật đều không thể thoát khỏi tầm mắt của tôi! Và, Shizukawa Rinka! Tôi sẽ không nhường con mồi của tôi cho cậu đâu!”

“M-Mikado-sama! Tụi mình chạy thôi! Đây là thử thách tình yêu của chúng ta đấy!”

Ngay lúc Rinka cầm lấy tay Mikado với ý định chạy đi, Mizuki nhảy bổ vào người cô rồi áp mặt con bé vào cơ thể của Rinka.

“Aaa, ngực của Rinka-chan khủng thật đấy! Có lẽ còn khủng hơn cả của chị hai cũng nên! Và nó như kẹo dẻo ý!”

“Ch-Chờ đã, Mizuki-san?! Em đang làm thọc lét chị đấy! Hãy để chị đi đi mà!”

Khi Rinka đang bận tay đối phó với cuộc tấn công bất ngờ, Kisa đã nắm lấy tay Mikado để giằng anh ta ra khỏi Rinka. Thật đúng là một vở kịch hai người tuyệt vời được lên kịch bản bởi hai chị em. Sau đó, Kisa trừng mắt nhìn Mikado.

“Thật là đáng tiếc khi cậu không thể có quãng thời gian ngọt ngào cùng với vị hôn thê dễ thương của mình ha! Có buồn không khi cậu thậm chí còn chưa thể có nổi một nụ hôn?! Địa ngục đang chờ đón cậu đấy, vì vậy tốt hơn hết là cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi!”

“Không… việc cô tới đây đã cứu tôi đấy…” Mikado thể hiện lòng biết ơn từ tận đáy lòng.

Khi nghe thấy, đôi mắt của Kisa trợn lên.

“C-Cái gì cơ? Cậu thấy vui vì nhìn thấy tôi ấy à?”

“Ừ, thực sự đấy.”

Chuyện vừa rồi rất nguy hiểm. Nếu cậu bị cuốn vào bầu không khí đó, cậu có thể đã làm điều gì đó không thể đảo ngược rồi. Rất may, Kisa đã kịp thời ngăn chặn điều đó.

“V-Vậy nghĩa là! Vị hôn thê của cậu có thể là một người đẹp đấy, nhưng cô

ta không có bất kỳ hy vọng nào khi đối đầu với tôi đâu! Hẳn là cậu đã muốn nhìn thấy tôi đây trong bộ áo tắm tuyệt đẹp của mình chứ gì! Hẳn là cậu đang rất muốn chơi với tôi nhỉ! T-Thật đấy, cậu nên nói thế ngay từ đâu chứ! Fufu… fufufu…!” Kisa cười bẽn lẽn, đặt cả hai tay lên má.

Cùng lúc đó, Rinka vẫn đang phải chiến đấu.

“C-Chuyện này không thể xảy ra được! Chỉ cần thêm một chút thôi, và tôi đã có thể tận hưởng nụ hôn đầu của mình với Mikado-sama rồi! Và sau đó, bọn tôi sẽ đi thẳng tới khách sạn! Rồi, chúng tôi sẽ ở trong đó tới khi trở về nhà, cùng trải qua những ngày tháng vui sướng cùng sự riêng tư! Tôi sẽ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Mikado-sama chỉ sau một đêm nữa thôi… và giờ thì toàn bộ kế hoạch đã tan thành mây khói hết rồi đấy!”

Để phản ứng với câu đó, Mizuki nói.

“Kyaaa~ Rinka-chan thật biến thái quá đi! Vậy, tại sao không để chị hai, chị Kokage, và em tham gia cùng để fivesome luôn nhỉ! Thế thì kế hoạch của chị sẽ diễn ra một cách hoàn hảo rồi!”

“C-Chị cũng làm luôn á?!” Kokage giật nảy mình một cái.

“Không, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm vậy! Mikado là con mồi của một mình tôi mà thôi”

“Vậy ta quyết định thứ tự đi! Chơi oẳn tù tì hay gì đó để giành lấy Mikado ấy!”

“Như thế cũng không được luôn! Chị chẳng hề muốn Mikado bị sàm sỡ bởi những người phụ nữ khác đâu!”

Nghe đến đây, Mizuki lắc đầu tỏ vẻ không tin nổi.

“Chị ích kỷ quá đấy, chị hai à~ Thật không tốt chút nào khi chị chỉ giành lấy mọi thứ cho bản thân như vậy đâu~”

“Chị không hề ích kỷ một chút nào hết! Dịp này là thứ để củng cố tình cảm bọn chị dành cho nhau, trong một khung cảnh lãng mạn đó!”

“Chị trong sáng và giống một thiếu nữ bình thường đến không ngờ đấy…”

“C-Chị không có…!” Kisa bối rối cắn môi.

Cô đang nhấn mạnh địa vị của mình là người thừa kế danh hiệu Nữ hoàng Bóng đêm, nhưng biểu cảm và lời nói của cô thì lại dễ thương kinh khủng. Mikado cũng cảm thấy giống vậy. Làm tổn thương ai đó chỉ vì đống ham muốn bị dồn nén không phải là kiểu đàn ông mà cậu muốn trở thành.

“Nếu chúng ta không được phép làm thế, vậy ta nên chơi gì đây? Em sẽ đưa ra tất cả ý kiến mình nghĩ ra, vì vậy nếu chị không thích, cứ nói ý tưởng của mình nha chị hai!”

“Chị không nghĩ ra gì cả… Vậy chỉ cần là những chuyện biến thái để thỏa mãn mấy người chứ gì…”

“Không, không, không, đừng nghe lời họ chứ.”

Kokage không biết phải làm gì, Nhưng Mikado nhanh chóng phản pháo lại. Tuy là người buôn bán và thu thập thông tin, cô ấy chỉ chăm chăm chú ý vào đám UFO hoặc UMA - cô ấy thậm chí còn làm tới mức nhảy khỏi phòng sinh học ở tầng hai chỉ để đuổi theo một cái UFO – do đó toàn bộ kiến thức của cô về đời sống tình dục vẫn chưa được phát triển là mấy. Sẽ rất rắc rối nếu cô ấy có tư tưởng sai lầm nếu chỉ lắng nghe từ Mizuki.

Kisa khoanh tay và bắt đầu suy nghĩ.

“Xem nào… nó phải là một thứ gì đó liên quan tới bãi biển, vì giờ chúng ta đang ở đây… Một bồn tắm cắt thì sao”

“Việc mà ta sẽ chôn ai đó trong cát ấy hả? Nghe hay đấy! Làm ngay đi!” Mizuki nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Kisa chỉ tay xuống nền cát ngay sát mặt nước.

“Shizukawa-san, nằm xuống đó. Rồi tôi sẽ cho cô dự đoán về tương lai gần của cô.”

“Tôi hết sức từ chối nhé!”

“Không cần kiềm chế đâu. Chẳng có gì phải sợ cả đâu.”

“Mọi thứ về trò này thật đáng sợ! Tôi cảm thấy như mình sẽ không thể nào rời khỏi mảnh đất này nữa ấy.”

Kisa tặc lưỡi một cái.

“…Nguyền rủa cô và thứ trực giác nhạy bén của cô đi.”

“Dễ đoán quá đấy!”

“Cô biết đấy, khi nước tràn vào thì tôi sẽ giải thoát cho cô mà?”

“Một đợt thủy triều lên là đủ để giết tôi rồi đấy!”

“Tôi định là sẽ đặt một chiếc khăn quanh miệng của cô để đề phòng việc đó đây…”

“Thứ đó chỉ để ngăn tôi hét lên thôi, đúng không?!” Rinka lùi lại một bước, sợ hãi trước Kisa.

Mikado không nghĩ Kisa sẽ đủ liều để giết để giết con gái của Gia tộc Shizukawa, nhưng cậu không thể chắc chắn rằng Kisa đang suy nghĩ một cách logic vào lúc này. Còn bây giờ, cậu đang di chuyển qua vị trí có thể bảo vệ được vị hôn thê của mình.

“Hãy chôn anh Mikado ấy! Em chắc rằng anh ấy có thể tự đào lên ngay cả khi anh ấy đang ở giữa tâm trái đất!”

“Đừng nói chuyện vô lý đó chứ! Cơ thể anh sẽ tan chảy hết ra đấy!”

Mikado vẫn chỉ là con người mà thôi.

“Vậy, chị Kokage thì sao? Chị ấy trông như loại người sẽ không ca thán một câu nếu bị ngạt thở ý!”

“Ể?! Chị sẽ phàn nàn đấy vì chị không có muốn chết đâu!” Kokage nhảy dựng lên.

“Vậy thì, ai muốn làm thì xung phong đi! Ai sẽ là nạn nhân đây!” Kisa ắt hẳn đã quá mệt mỏi vì chuyện này vì ý định thực sự của cô đã bị lộ ra ngoài.

Đã đến nước này, Mikado phải là người hành động đầu tiên thôi. Với áp lực như của lõi trái đất, có thể ép nát bét một con người, một người đàn ông đã bước ra.

“Vậy… Chôn tôi đi.” Lời nói của một vị tử đạo.

“Nói hay lắm! Vậy bắt đầu đê!”

“Nếu Mikado sắp bị chôn thì em sẽ đi cùng anh ấy luôn!”

“T-Tôi cũng vậy!”

“Có thể chôn tất cả cùng nhau là được nhỉ!”

“N-Này?!”

Kisa, Mizuki, Kokage, nhảy xổ vào người Mikado, chất cát lên người cậu ta, bằng với số lượng mà người ta cần để chôn một xác chết.

“Nhưng mà, ai sẽ chôn người cuối cùng đây?”

“Dễ lắm! Ta chỉ cần hỏi một người qua đường nào đó! ‘Hãy giết tôi đi!’, thấy sao~?”

“Thế chúng ta sẽ bị giết bằng cách nào?!”

“Rồi chúng ta sẽ trở thành một địa điểm tham quan nổi tiếng trong tương lai á hả?!”

Trước khi lời phàn nàn của cậu có bất kỳ một tác dụng nào, Mikado đã hoàn toàn bị chôn vùi.

“M-Mikado-sama…”

Số phận tương tự cùng đang chào đón Rinka, cô đang bị chôn bởi ba cô gái khác.

“Hya?! Một con cua đang cắp mông tớ! Không, chẳng lẽ nào nó là con cua Cotebrost ở ngoài hành tinh sao! Vậy mông của mình cuối cùng cũng có được cuộc gặp gỡ với thứ ở ngoài trái đất sao!”

Kokage cũng tham dự nữa.

“A, cảm giác hoài niệm thiệt đó. Nó giống lúc chị hai muốn chôn em trong bê tông ý!” Mizuki cười như thể chuyện đó chẳng thành vấn đề với cô bé.

Và cứ thế, bốn người đã bị chôn vùi trong lớp cát.

“Bây giờ chỉ còn lại Kisa-chan. Nhưng tớ thì lại chẳng thấy ai xung quanh đây cả…” Kokage nhìn quanh quất.

“Fufu… Fufufufu…”

Đứng đằng trước ba cô gái cộng với Mikado là Kisa đang khoanh tay, bật ra một tràng cười thuộc về nhân vật phản diện. Cô đang hếch cằm lên, rõ ràng vì cô đang nhìn xuống những người kia. Đó là khuôn mặt của một người đi thông báo về ngày tận thế.

“Tốt lắm… Cứ nghĩ rằng các người đã tự chui vào bẫy mà chẳng cần tôi phải động tay vào…”

“Kisa… cô…” Mikado nhíu mày.

Cậu nhớ về cuốn sách cũ về một hòn đảo châu báu mà cậu đã từng đọc. Ban đầu, thuyền trưởng Flint ra lệnh cho bọn hải tặc giấu kho báu ở một hòn đảo biệt lập, và sau đó họ biến thành những bộ xương khô cùng kho báu luôn.

“Phải rồi! Tại sao tôi lại nhắm đến cái thứ tình huống mà những người khác có thể làm những gì họ muốn với tôi chứ! Nhắm tới đỉnh cao nhất luôn luôn là cách của nhà Nanjou mà! Bây giờ cậu chỉ đơn thuần là đầy tớ của tôi mà thôi!”

“T-Thật đáng khinh…!” Rinka lắc cái đầu, tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là nhúc nhích người một chút.

“Cậu có thể nói lại thêm lần nữa đấy…” Mikado thở dài, chỉ có cái đầu của cậu là nổi lên khỏi mặt cát.

Một sự phản bội hoàn hảo ngay sau khi mọi người đã đi đến sự thống nhất. Ở một khía cạnh nào đó, cậu ngưỡng mộ khả năng đó.

“Thế mới là chị hai chứ! Một con ác quỷ thuần khiết! Em tôn vinh chị vì điều này đấy!”

Mặc dù đang trong trạng thái hoàn toàn không thể kháng cự, Mizuki vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi.

“Kisa-chan…? Cậu đang định làm gì thế? Đ-Đừng là cù nữa nhé, làm ơn đi!” Kokage run bần bật.

Rõ ràng trải nghiệm bị bắt bởi một cái máy bán hàng tự động và bị cù đến gần chết đã trở thành một chấn thương tinh thần cho cô ấy. Sau đó, rất có thể, điều đó sẽ xảy ra với tất cả mọi người.

“Giờ thì, mình nên làm gì đây ta… Đằng nào thì mình cũng nắm trong tay quyền quyết định sinh tử mà…” Kisa đi giữa Mikado và những người khác, như thể một chỉ huy đang tìm kiếm một người để hy sinh.

Đồng thời, cô chất thêm một chút cát lên người họ, đảm bảo rằng họ sẽ không thể thoát được dù dùng bất cứ cách gì đi chăng nữa.

“Thế này thì công cuộc chuẩn bị đã hoàn tất rồi…”

Trong khi những cô gái khác chỉ có thể nhìn ngó trong bàng hoàng, Kisa đã quỳ xuống trước mặt Mikado. Mặc dù ấy cô mặc áo tắm một mảnh, bạn vẫn có thể nhìn thấy khe ngực của cô, khiến nó trông táo bạo hơn nhiều so với loại hai mảnh. Với một người đẹp như cô ấy đang tiếp cận cậu trong một bộ đồ bơi như vậy, Mikado nuốt xuống một ngụm nước bọt. Biết mình đang chiếm thế thượng phong, cô tự tin thì thầm.

“Mikado. Nếu cậu muốn được cứu… thì hãy nói rằng cậu thích tôi đi.”

“…Hử?”

“Ôi trời, cậu không nghe thấy tôi à? Tôi đang ra lệnh cho cậu phải thú nhận tình yêu của cậu đối với tôi đấy.”

“Sao tôi phải làm thế chứ?” Mikado nhìn lên Kisa.

Có cảm giác như giữa hai người họ đang tóe ralửa vậy.

“Nếu bây giờ cậu mà không thành thật, tôi sẽ cho con cua này kẹp mũi Mizuki đó.” Kisa vừa nói vừa nhặt một con cua gần đó rồi dí vào sát mũi Mizuki.

Không giống mấy con thường gặp ở Nhật, nó có càng lớn hơn và trông kỳ quái hơn.

“Cậu thực sự ổn với điều này đấy chứ? Tôi sẽ khiến cho cái mũi của một thiếu nữ bị phá hoại bởi con cua đáng kinh sợ này đấy… Cậu thực sự có thể nhìn cho điều đó diễn ra đấy chứ, thưa quý ông?”

“Ể? Việc đó nghe vui đấy!” Đôi mắt của Mizuki sáng lên vì mong đợi.

“Nhìn em ấy sợ hãi ra sao kìa… Mikado, cậu thực sự có thể điềm nhin nhìn em ấy trong khi đang bị kẹp sao…? Cậu thực sự là một con người tàn nhẫn tới như vậy sao…?”

“Chị sẽ kẹp em bao nhiêu lần vậy? Hãy phá kỷ lục thế giới nào!”

“Nếu cô hỏi tôi thì, em ấy trông đang phấn khích vô cùng đó…?”

“Tôi thậm chí sẽ chụp vài tấm ảnh của em ấy và đưa nó lên Instogram đó… Sau đó, những người khác sẽ tạo ra mấy tấm ảnh hài hước cùng mấy biểu tượng cảm xúc bằng mấy tấm hình đó, rồi em ấy sẽ phải sống hết phần đời còn lại của mình trong sự tủi nhục…”

“Ể, tuyệt đấy chứ! Em sẽ trở thành một người nổi tiếng!” Mizuki càng ngày càng cui và hào hứng. Tuy nhiên, một lần nữa Mikado lại không thể hiểu được tâm lý của Mizuki. Cô bé đặc biệt cứng rắn, cảm thấy vui vẻ và ngưỡng mộ cái ác thuần khiết của Kisa, điều đó khiến bạn nghĩ rằng cô bé sẽ ổn ngay cả khi chỉ có một mình.

—Không.

Mikado thay đổi cách nghĩ của mình. Ngay cả khi bản thân người đó không sợ hãi, cậu ta vẫn không thể chịu được khi thấy cô nhóc bị tổn thương theo bất cứ cách nào. Mizuki vẫn còn một tương lai tươi sáng ở phía trước. Mikado là một nam thanh niên Nhật Bản khỏe mạnh, cậu không thể để khả năng đó bị lãng phí được. Do đó, cậu dồn hết sức vào cánh tay, đẩy tay vào nền cát.

“Ể… không đời nào có thể! Sao cậu vẫn di chuyển được vậy?!” Kisa hoang mang.

“Cấp độ này thôi thì không cản được tôi đâu… Những người đàn ông của Gia tộc Kitamikado có thể trốn thoát từ bên dưới lớp nhựa đường cứng nếu cần thiết!”

“Sao lại có cái chương trình đào tạo vô lý như vậy cơ chứ!?”

“Để có thể bảo vệ những công dân mà chúng tôi đang trông nom chứ sao!”

Mikado chống tay lên mặt cát thiếu ổn định, vận dụng từng thớ cơ trên cánh tay để đẩy mình lên khỏi mặt cát. Cậu làm điều đó để cho Rinka và những người khác có thể tự thoát khỏi đống cát, và sau đó nắm lấy cổ tay Kisa.

“Lại đây với tôi một chút!”

“Ể, s-sao vậy?!”

Kisa bị Mikado lấn lướt, chỉ có thể chạy cùng cậu ta ra xa bờ. Để Rinka và những người khác không phải chịu đựng thêm nữa, Mikado đã đưa Kisa băng ngang qua những vị khách khác. Khi họ đến một cửa hàng nhỏ, Mikado cuối cùng cũng dừng lại.

“Nghe này, trò chơi tình ái là trò chơi giữa hai chúng ta. Làm liên lụy đến những người không liên quan là…” Mikado muốn giảng giải cho Kisa, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn .

Cô cúi gằm xuống đất, cố gắng để không chạm mắt Mikado.

“K-Không phải bỗng nhiên cậu đang khá tự cao sao… B-Bản thân điều đó thì không quá tệ… và nó làm tôi ngạc nhiên… C-Cậu muốn ở một mình với tôi đến thế sao…?” Kisa lẩm bẩm.

“Cái đó…”

‘Sai rồi.’ Cậu không thể thốt lên câu nói đó. Một Kisa ngượng ngùng và bối rối dễ thương như vậy đấy. Trước đây, cô ấy trông như một sứ giả của sự diệt vong, và cách cô thể hiện bộ mặt của một thiếu nữ đang yêu, điều đó thực sự không công bằng. Sự khác biệt là quá lớn, khiến Mikado thậm chí quên mất điều đã khiến cậu cáu.

Kisa ngước lên Mikado.

“Tôi… muốn ở một mình với cậu.”

“Ể.”

Tại sao chứ? Vì cô thích cậu và muốn ở bên cậu, hay vì cô muốn tiếp tục cuộc chiến trong trò chơi tình ái của họ. Mikado muốn biết nhưng lại không thể lấy đủ can đảm để hỏi.

Mặt Kisa bắt đầu đỏ hơn nữa.

“Này, ta hãy đi tìm thú vui một chút đi. Giống như ta đã làm ở bữa tiệc đó khi ta còn là những đứa trẻ ấy.”

“…Vậy là cô còn nhớ.”

“Sao tôi có thể quên được chứ.”

Đó là những từ ngữ ngắn gọn nhưng lại mang theo sức ảnh hưởng lớn. Mikado cũng cảm thấy như vậy, cậu chưa bao giờ quên việc đó cả. Trở lại lúc mà sự xung đột giữa hai gia đình vẫn chưa được giao phó cho họ, trong thời thơ ấu thơ ngây của họ. Hồi đó, họ dính với nhau như sam vậy. Trong các bữa tiệc hoặc cuộc họp, họ sẽ lén tách ra khỏi người lớn, chỉ dành thời gian ở bên nhau như những điều mà trẻ con nên làm… Hoặc có thể là không, khi họ đang chơi cờ hoặc poker, Mikado đã bị những ngón tay mảnh mai đang dịch chuyển các quân cờ shogi của cô mê hoặc.

“…Ừ, điều đó thỉnh thoảng nghe cũng không quá tệ đâu.”

Quên đi trò chơi tình ái, quay lại quãng thời gian tươi đẹp khi xưa.

“Quyết định rồi. Vì chúng ta đã đang ở đây rồi, thế đi bơi thì sao?”

“Bơi đường trường nhé?!” Mikado nuốt nước bọt.

“Nó không thích hợp với tôi đâu. Hãy mượn thứ kia đi.”

“Thứ kia…?”

Nhìn theo ánh mắt của Kisa, Mikado phát hiện ra một cửa hàng bán đá bào. Ăn thứ đó trong khi đi bơi có thể sẽ có một kết cục rất tệ, vì vậy cậu nhìn Kisa một cách ngờ vực.

“Ở đằng kia kìa, đi thôi nào.” Kisa chỉ vào phần sâu hơn của cửa hàng.

Đỏ, vàng, xanh dương. Ngay cả khi nó mang hình dạng giống chiếc nhẫn và có in hình trên đó.

“…………Một cái phao bơi? Cô không biết bơi á?”

“Tôi có thể bơi hai chục mét đó nha.”

“Vậy cô sẽ chết đuối trong một hồ bơi dài năm chục mét hả?”

“Không đâu. Tôi kêu gọi sự giúp đỡ khi tôi dần chìm xuống sâu hơn.”

“Điều đó không phải được tính là đuối nước sao!”

Kisa ngày càng bối rối.

“Tôi không phải tuýp người thích thể thao, được chưa! Tôi cũng chẳng phải cá, thế sao tôi bơi như cậu được! Tất nhiên, tôi không tệ ở mọi thứ, nếu tôi nghiêm túc, tôi có thể bơi được 27 mét đó!”

Tóm cái váy lại, cô ấy là một người bơi rất tệ.

“Thế mà cô lôi tôi tới một hòn đảo hoang, hoặc một chiếc du thuyền đấy.”

“Nếu tôi muốn đánh bại cậu, tôi cũng phải cược mạng của mình mà.”

“T-Tôi hiểu rồi…” Mikado hơi bàng hoàng vì cô ấy nói mà không có lấy một chút do dự.

Ngay cả khi lòng ham muốn của cô ấy với Mikado dẫn tới việc cô muốn tiêu diệt Gia tộc Kitamikado, cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc trong tim.

Kisa và Mikado tiến lên để thuê một chiếc phao bơi cỡ bự, khi họ đi về phía mép biển, bà cụ già hẳn đã hiểu nhầm gì đó, vì bà đã đưa cho họ một chiếc phao có hình trái tim trên đó. Kisa đeo phao vào người, rồi theo Mikado xuống nước.

“Chui vào cùng tôi nào, Mikado.”

“Tôi có thể bơi nên chẳng cần thứ đó đâu.”

“Ô, cậu đang xấu hổ vì cơ hội này đấy à? Rằng cơ thể của chúng ta sẽ đụng chạm vào nhau trong này? Rằng ý thức của cậu sẽ tràn ngập hình ảnh của tôi? Không phải điều này về cơ bản nghĩa là cậu thích tôi sao?” Kisa nói với dáng vẻ rõ là khiêu khích.

Cô mang phao bơi ở phía sau, thứ cho phép cô nổi được trên mặt nước. Ở dưới nước, Mikado có thể nhìn thấy đôi chân trần mảnh mai của cô. Mikado biết mình không nên dễ dàng thừa nhận mình bị điều đó kích thích, nhưng phủ nhận điều đó thì lại khiến cậu sẽ bị bất lợi trong trò chơi tình ái mất.

“Cô muốn hành động như một cặp đôi đến thế cơ à? Nếu thế, tôi không ngại chui vào cùng cô đâu.”

“H-Hử?! Sao cậu lại nghĩ vậy chứ—”

Mikado không chút do dự tiến về phía Kisa đang hoảng loạn rồi chui vào phao bơi. Việc này thậm chí còn kinh khủng hơn những gì mà cậu hình dung. Cậu rõ ràng là đã đánh giá thứ phao bơi cho cặp đôi ấy. Kích thước của nó được tính toán hoàn hảo để một chàng trai và một cô gái có thể vừa vặn lọt vào. Chỉ với một chuyển động dù là nhỏ nhất của những con sóng hoặc một trong hai người, họ sẽ đụng chạm vào chỗ này chỗ nọ của nhau.

“Đây là…” Mikado cảm thấy cơ thể mình đang dần nóng lên.

“Đây đúng là phát minh của ma quỷ mà…”

Hai người họ đang có cùng cảm nhận. Mikado cảm thấy hai phần nào đó lồi lên của Kisa di chuyển lên xuống trên ngực mình. Bởi bị lớp vải ở giữa gần như chẳng mang tác dụng che chắn, nên có cảm giác như chúng đang chạm trực tiếp vào người cậu vậy.

“S-Sao? Cậu đang… lo lắng phải không?”

“…Không có gì. Cô thì sao…Kisa?”

“Làm như tôi có ấy! Chuyện như thế này này còn dễ hơn cả việc thống trị thế giới nữa!”

“Đừng làm cho việc thống trị thế giới nghe dễ dàng thế chứ!”

“Nó vốn là thế mà! Chúng tôi chỉ cần phát tán con virus được chúng tôi đặc biệt chế tạo thôi! Dù cho thuốc chữa thì vẫn đang trong giai đoạn phát triển!”

“Sẽ chẳng có thứ gì để thống trị nếu tất cả mọi người đều đi đời hết đâu!”

Kisa đang cố gắng che giấu điều đó, nhưng rõ là cô cũng đang bị áp lực không kém trong tình cảnh này. Cô nhận thức được rõ ràng rằng Mikado là một cậu con trai. Nhận ra sự thật đó, Mikado không thể giữ được bình tĩnh hơn nữa. Và sau đó, một sự im lặng khó xử diễn ra.

Mặc dù trái tim của họ đã đủ gần để gần như chạm vào nhau, nhưng họ lại không có điều gì để chia sẻ cùng nhau. Khi biển lặng đi một chút, Kisa di chuyển. Cô cử động đôi chân mảnh mai của mình, khiến chúng gần như thể một sinh vật sống, khi cô cuốn chúng quanh người Mikado.

“Cô đang làm cái gì thế!?”

“Ôi trời, biểu cảm đó là gì thế? Tôi chỉ đang cố đảm bảo chúng ta sẽ không bị sóng cuốn trôi mất thôi mà. Sẽ không tốt hơn sao nếu cả hai bị lạc thay vì chỉ một người sao?”

“Ngay từ đầu đã chẳng có gì tốt đẹp khi bị cuốn đi rồi!”

“Nếu chúng ta chết, thì ít nhất là cũng không trong sự cô đơn!”

Kisa cử động những đầu móng tay sắc nhọn của mình để nhẹ nhàng gãi vào ngực Mikado, gần như thể một con mèo đang đùa nghịch vậy. Eo của họ ngày càng gần, truyền đi thông tin về vẻ mềm mại của cô thiếu nữ ngay cả khi đã qua một lớp áo tắm. Cô có thể làm việc táo bạo như thế này chỉ vì họ đang ở một bãi biển ngoại quốc mà thôi.“Này… dừng lại đi…”

Mikado cố hết sức để tách ra khỏi Kisa, nhưng chiếc phao bơi thì lại không cho cậu đủ không gian.

“Fufu, cậu đang bắt đầu hoảng rồi đó, Mikado à. Rồi, thế này thì sao?!” Khuôn mặt của Kisa trở nên đỏ tựa củ cải trong khi cô bám chặt lấy Mikado.

Có lẽ cô ấy đã đánh mất khả năng suy nghĩ thông suốt của mình rồi. Đối với Mikado, cảm giác như cô đang hoảng chẳng khác gì cậu vậy. Với một vẻ mặt tuyệt vọng, cô bám chặt lấy cậu. Cảm nhận được toàn bộ cơ thể của cô trên người cậu, làn da trần gần như không được che đi bởi bộ đồ bơi khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng.

Để nghĩ rằng việc này thoải mái. Chỉ cần suy nghĩ rằng một người khác cũng nghĩ vậy. Để nghĩ rằng việc gì có thể làm khiến cậu hạnh phúc đến thế. Chỉ cần cảm nhận đc người cậu yêu ở gần đến thế. Nếu việc hiến dâng linh hồn hay toàn bộ tương lai của mình có thể cho phép cậu ta để khoảnh khắc này kéo dài vô tận, cậu có thể sẽ chấp nhận nó. Cùng lúc đó, cậu cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ ở xung quanh thắt lưng mình, ngay sau đó thằng nhỏ của cậu bắt đầu có phản ứng.

“A.”

Có lẽ đã cảm nhận được việc Mikado bị kích thích, cơ thể của Kisa giật lên. Cô cẩn thận nhìn lên Mikado rồi thì thầm.

“Cậu có… muốn làm chuyện đó không, Mikado?”

“C-Chuyện gì cơ?”

Đôi mắt to, tròn của cô đang nhìn say đắm vào Mikado.

“Làm những chuyện biến thái… với tôi…”

“………!”

Tất nhiên là cậu ta muốn chứ. Đó không chỉ là vì cậu bị thôi thúc bởi dục vọng. Nếu vậy, chuyện này đã trở nên đơn giản rồi. Để nói thì, Mikado muốn có được tất cả mọi thứ thuộc về Kisa. Trái tim đầy đen tối nhưng đồng thời cũng tỏa sáng rực rỡ của cô, cuộc sống của cô chính là điều quan trọng nhất đối với Mikado, mọi thứ về cô phải là của cậu. Điều đó là khát vọng của trái tim cậu. Thứ này còn mãnh liệt hơn cả bản năng thông thường nữa.

Tại thời điểm đó, Kisa đang giận dỗi như một đứa trẻ vừa bị gạt ra khỏi cuộc nói chuyện.

“Cậu đang ở tại một khách sạn do Shizukawa-san quản lý, phải chứ…”

“…Ừ.”

Trước câu trả lời của Mikado, Kisa khẽ cắn môi một cái.

“… Hai người ngủ chung một giường à?”

“… Thì chỉ có một cái giường thôi mà.”

“… Và cậu ổn với điều đó?”

“… Nếu tôi từ chối, Gia tộc Shizukawa và Gia tộc Kitamikado sẽ nhận ra đó.”

“Ừ… tôi hiểu mà…”

Tuy nhiên, một lần nữa, hai người họ lại im lặng. Chỉ có thể nghe thấy những giọng nói xa xăm của những du khách trên bãi biển. Đối với họ, hẳn chẳng có gì đáng phàn nàn với cảnh tượng Mikado và Kisa đang quấn lấy nhau như thế này. Tìm được người bạn thích, yêu nhau nếu mọi việc suôn sẻ. Việc đấy chỉ rẻ mạt như một món ăn vặt thôi, vậy mà lại có thể khiến người ta ghen tị ngay lập tức.

Kisa nuốt nước bọt thành tiếng rồi mở miệng đầy quyết tâm .

“C-Cậu biết đấy, Mizuki và tôi ở gần chỗ này thôi… tất nhiên là có các phòng riêng rồi… và phòng tôi khá là lớn đấy, nên…”

“Ý cô… là sao vậy…?” Mikado hỏi trong lúc gắng gượng để phát ra tiếng nói.

Cậu hoàn toàn hiểu được cô đang nói gì chứ. Cô ấy đang mời gọi cậu, Mikado vào phòng của cô. Thay vì để hôn thê của cậu cướp cậu đi, cô sẽ cảm thấy ổn nếu ngủ chung một phòng với cậu. Một lần nữa, những âm thanh duy nhất họ có thể nghe được là tiếng nói cười nho nhỏ của những người ở khu rừng sồi. Hai người vẫn đang ôm nhau, cảm nhận cơ thể nhau trong khi ánh mặt trời rọi xuống họ. Biển cả vào mùa hè thực sự đang khiến họ say đắm đến điên cuồng.

“Kisa…”

Ngay khi Mikado quyết định nhượng bộ cảm xúc của mình, một thứ gì đó kéo lấy chân cậu.

“……?!”

Trước khi kịp phản ứng hay kháng cự gì, cậu đã bị kéo sâu xuống làn nước, cách xa khỏi cái phao bơi.

—Cá mập…?! Không, là một người ở dưới nước?!

Truyện Chữ Hay