Mười một giờ sáng, tại sân bay quốc tế.
Mikado bước ra khỏi chiếc limousine cá nhân của nhà Kitamikado và được chào đón bởi Rinka đã đang đợi sẵn. Để đảm bảo bản thân sẽ không gây phiền toái cho mấy phương tiện đang đi tới, cậu cẩn thận mở cửa rồi lấy chiếc vali du lịch to của mình ra. Khi nhìn thấy Mikado, mắt Rinka sáng rực lên trong niềm vui.
“Mikado-sama! Vậy là chàng thật sự đã đến rồi!”
“Ừm, xin lỗi vì đã bắt cậu phải đợi nhé.”
Cậu ta thật sự không có quyền chọn ở nhà. Vì điều đó sẽ dẫn đến kha khá xích mích giữa hai gia đình.
“Không không phải đâu ạ, em mới là người có lỗi vì đã phấn khích quá mức và đến đây từ quá sớm. Em không thể nào cho phép mình đến muộn trong ngày đầu tiên của chuyến đi trời cho này cùng Mikado-sama được, thế nên em đã tới đây từ trước cả khi trời sáng ạ.”
“Cậu đã dành cả đêm ở đây á?!”
“Không phải cả đêm đâu ạ. Nếu như mà em không có cái ôm của Mikado-sama—Không có gì đâu ạ, là nếu em không ở trong phòng riêng của mình, em sẽ không thể ngủ được.”
“Tớ sao cơ? Cậu vừa nói cái gì thế?”
“Không có gì đâu ạ.” Rinka lắc cái đầu.
“Không, tớ chắc chắn là đã nghe thấy nó mà. Pudding của tớ hay gì đó ấy?”
“Là em sẽ đánh đổi tất thảy mọi thứ chỉ để thưởng thức món Pudding của Mikado-sama đó ạ.”
“Cậu chắc cậu ổn chứ? Cậu không có thiếu ngủ đấy chứ, nhỉ?”
“Không có gì đáng lo đâu ạ, thưa Mikado-sama.” Rinka nở nụ cười tỏa nắng.
Mikado cảm thấy mình đã nghe được thứ gì đó không nên bỏ qua, đến cái mức mà cậu cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy dọc sống lưng, nhưng nhìn Rinka vẫn bình thường nên cậu đành phải bỏ cuộc.
“…Vậy, ta đi thôi.”
“Vâng ạ! Đi tới tuần trăng mật sớm của chúng mình thôi!” Rinka mỉm cười với Mikado, trong khi vẫn đang dính lấy tay của của cậu.
Từ mái tóc đen quen thuộc của cô ấy thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào của hoa. Trên người cô ấy là chiếc váy một mảnh màu trắng tinh khôi. Với ánh mắt ngước nhìn lên của cô ấy về phía Mikado, thêm chiếc vòng cổ màu trắng trông như vòng đeo cho chó, cô ấy đang tỏa ra tinh thần phụ thuộc tuyệt đối vào Mikado. Dù bạn có nhìn dưới góc độ nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn là một hiện thân của sự dễ thương.[note38375]
May mắn có được một hôn thê tuyệt vời như vậy, Mikado quả thực là một người đàn ông may mắn mà. Chưa kể cô ấy còn hết mực yêu cậu thật lòng nữa chứ.
…Liệu mình…còn có thể tiếp tục khước từ cô ấy không đây…? Mình còn có thể làm vậy bao lâu nữa đây…?
Mikado cảm thấy lo lắng. Sức mạnh cùng sức tấn công của Rinka vào sáng sớm hôm nay rất dữ dội. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu thả lỏng dù chỉ một chút chứ?
“Mikado-sama… hiện tại chàng có đang chú ý vào em không đấy?”
“……!”
Mikado cảm thấy tai mình nóng ran lên. Rinka nhận ra điều đó, và mỉm cười trong hạnh phúc.
“…Em hạnh phúc lắm. Sau cùng thì em đã cố gắng rất nhiều. Để chàng thực sự nghĩ rằng em dễ thương.”
“V-vậy sao.”
“Vâng.” Rinka dùng lực mạnh hơn nữa để bám vào cánh tay của Mikado, trong khi đang sánh bước cùng với cậu.
Thật sai lầm mà. Nếu cô ấy biết được Mikado đã nhận sát thương từ hành động nào, cô ấy chắc chắn luôn là sẽ càng tiếp tục làm thế. Cậu ta đang khá thư giãn vì không phải đấu với Kisa, nhưng ở mặt nào đó, Rinka vẫn là một trong những người tham gia trò chơi tình ái. Do đó, Mikado quyết định phải nghiêm túc hơn một chút, một nhân viên nữ của sân bay đi về phía họ.
“Thưa tiểu thư và Kitamikado-sama. Xin chào mừng hai người. Xin vui lòng để tôi hướng dẫn trong chuyến bay của hai người.” Cô ấy nói trong khi nở nụ cười chào khách một cách tuyệt hảo trong khi cúi đầu ở góc độ cũng hoàn hảo nốt.
Phía sau cô ấy là hai nhân viên nam lực lưỡng, họ ngay lập tức tiến hành công việc xách hành lý cho Mikado và Rinka.
“Vẫn khéo léo sắp xếp như mọi khi, hử.”
Rinka gật đầu khi thấy lời nói của Mikado.
“Để chuẩn bị cho chuyến đi này, Tập đoàn Shizukawa đã cung cấp chuyến bay và khách sạn tốt nhất trong khả năng, vậy nên hầu hết các nhân viên ở đây đều biết về dịp này của chúng mình và cung cấp cho mình dịch vụ tốt nhất có thể đấy.”
“Tớ rất biết ơn vì điều đó, nhưng mà…”
Mikado nhìn xung quanh. Và rồi, cậu cuối cùng cũng hiểu được. Các nhân viên bảo vệ ở sân bay, nhân viên quầy, lễ tân, một bà lão làm nhiệm vụ dọn dẹp, những người đứng trong cửa hàng, hằng hà sa số ánh mắt đều hướng về phía Mikado và Rinka. Ngay cả những người mà cậu cho chỉ là hành khách bình thường cũng đang nhìn về phía họ.
—Không thể nào chứ, nhỉ? Ừ, đúng vậy, chuyện này không thể xảy ra được, chắc chắn là không.
Mikado đang không ngừng độc thoại. Đó là cách cậu ta thể hiện sự lo lắng ra bên ngoài. Mọi thứ ở đây nên thuần túy chỉ là một sự trùng hợp. Ngay cả cặp vợ chồng già ngồi trên băng ghế gần đó cũng hành động như thể đang truyền lửa cho họ. Hoặc là những đứa trẻ chạy ngang qua họ thì gần họ một cách lạ kỳ, vì họ đã đi qua chúng khá nhiều lần rồi.
Mikado cảm thấy một cơn ớn lạnh.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Không…không có gì đâu.” Được Rinka hỏi thăm, Mikado lắc đầu trả lời.
“Có gì khiến chàng cảm thấy lo lắng ạ?”
“Tớ ổn, tớ ổn thật mà.”
Cậu không thể nghĩ quá sâu xa về nó được. Mặc dù khả năng suy nghĩ chính là thứ tạo nên giá trị của con người, nó cũng có thể che mờ đi tầm nhìn của họ. Cô ấy không phải là Kisa, vì vậy cậu đoán Rinka sẽ không đi xa tới vậy đâu.
Mikado và Rinka được hướng dẫn bởi các nhân viên, đi đến những phần sâu hơn của sân bay. Là những kẻ khổng lồ trong giới thương mại và chính trị của hai Gia tộc Kitamikado và Shizukawa, các thủ tục được thực hiện với một tốc độ ánh sáng. Do đó, chỉ sau khoảng ba mươi phút, họ đi lên chiếc máy bay phản lực tư nhân của Gia tộc Shizukawa rồi thả lỏng cơ thể trên chiếc ghế sofa bên trong.
Bên trong chiếc máy bay phản lực này thực sự rất rộng, có một quầy bar, một màn hình lớn giống cái bạn sẽ thấy ở phòng chiếu phim tại gia.
“Đó chính là thứ Gia tộc Shizukawa chuẩn bị cho hai người, một máy bay riêng tiện nghi.”
“Em rất vui vì chàng thích nó. Chỉ để cho kỳ tiền trăng mật với Mikado, bọn em đã làm nó đặc biệt, để chúng ta có tâm trạng hưởng thụ những gì sắp đến. Em nói nhỏ chàng nghe nè, không có camera bên trong căn phòng này đâu, và nó cũng được trang bị một bức tường cách âm, vì vậy hãy cứ làm những gì chàng muốn, sẽ chẳng ai nghe thấy gì đâu.”
“Hừm.”
Đôi mắt của Rinka lấp lánh khi cô ấy nhìn lên Mikado.
“Dù cho chàng có làm gì thì sẽ không ai nghe thấy đâu đó.”
“Hừm.”
“Bất cứ gì chàng muốn cơ đấy…”
“Tớ hiểu rồi! Cậu muốn tớ làm cái quái gì chứ?!”
“Ể…Đó là…Em muốn Mikado-sama lấy ra cái cứng cáp của mình rồi…”
“Đấy không phải là điều tớ muốn nói! Nó chỉ là câu hỏi tu từ thôi!”
Mikado thực sự không thể kiềm chế nếu cứ ở bên một Rinka đỏ mặt bẽn lẽn. Cô ấy có một xuất thân cao quý nhưng có vẻ lại thiếu đi sự kiềm chế ham muốn. Để so sánh cô ấy với Kisa thì, họ hoàn toàn trái ngược nhau, vì cô ấy đã nói thì chắc chắn cô sẽ làm, điều này khiến cô ấy cực kỳ đáng sợ.
Đúng lúc cậu ta nghĩ vậy thì chiếc máy bay tư nhân bắt đầu tăng tốc. Cảnh vật bên ngoài lướt qua họ ngày càng nhanh, rồi bắt đầu có cảm giác bồng bềnh trên không.
“…!”
Rinka dịch người sát vào Mikado.
“Cậu không thích máy bay sao?”
“V-Vâng…trong thời gian đang bay, thì em hoàn toàn ổn ạ, nhưng trong quá trình cất cánh và hạ cánh, em không thể ngừng lo lắng được…những vụ tai nạn có xu hướng xảy ra trong những thời điểm như vậy…”
“Vậy chúng ta có thể cứ đi tàu cao tốc và ở lại trong nước cho chuyến đi này nhé?”
“Tất nhiên là không rồi ạ. Nếu làm thế, em sẽ không thể ở riêng với Mikado-sama được nữa. Em muốn tạo nhiều thật nhiều những kỷ niệm tuyệt vời cùng với chàng cơ…” Cơ thể cô ấy bắt đầu run lên, và nước mắt thì rưng rưng nơi khóe mắt, giống như cô ấy thực sự sợ ý tưởng kia vậy. “Xin lỗi ạ. Chàng không thích em bám dính lấy chàng như thế này, phải không ạ…”
“Không phải vậy đâu…”
Làm sao cậu có thể bảo cô ấy tránh ra được chứ. Không thể sau khi nhìn thấy cô hạnh phúc thế nào khi được ở bên cậu.
Thời gian đã trôi qua được một chút, khi chiếc máy bay phản lực đã ổn định ở trên không, Rinka vẫn cứ bám dính lấy tay của Mikado. Thêm vào đó là mùi hương ngọt ngào và độ mềm mại của cô, Mikado thực sự cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh.
“…Cậu… ổn chứ? Tớ muốn vươn mình một chút.”
“………”
Không có sự hồi đáp đến từ người thiếu nữ.
“…Rinka?”
Tất cả những gì cậu nhận được là tiếng động êm ái khi ngủ của cô. Cô ấy hẳn là rất mệt mỏi để chuẩn bị tất cả những thứ này, chưa kể đến việc đã đi đến sân bay trong đêm hôm khuya khoắt.
“Không thể làm khác được rồi.”
Mikado rời ra khỏi cơ thể của Rinka rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sofa. Chiếc váy một mảnh của cô bị lật lên một chút, đủ để có thể nhìn được đùi của cô, vì vậy cậu nhanh chóng kéo lại nó xuống. Trong bầu không khí biệt lập này, làn da trắng như tuyết của cô như đang chuốc thuốc Mikado vậy. Thế nên, cậu ta nhặt lên một tấm chăn gần đó và đắp lên người cô.
Để bảo vệ Rinka khỏi rơi xuống mặt đất khi rung lắc giữa không trung, cậu ngồi xuống sàn bên cạnh cô ấy rồi đọc sách trong lúc đó. Cậu ta nghĩ rằng nó sẽ là một chuyến đi khá dài, nên cậu ta đã chuẩn bị sẵn vài cuốn sách mà cậu có thể dùng để giải trí.
Sau khoảng một giờ đồng hồ, Rinka mở mắt ra. Cô ấy ngó quanh quất xung quanh rồi sau đó lập tức đứng dậy.
“E-Em rất xin lỗi ạ! Em thực sự không có định ngủ như thế đâu ạ!” Cô ấy trông như sắp có hai hàng lệ tuôn chảy ra, trong khi vẫn đang cúi đầu về phía Mikado.
“Đừng bận tâm về điều đó. Đây là một chuyến đi dài mà, thế nên nghỉ ngơi một tẹo sẽ không làm phiền đến bất kỳ ai đâu.”
“Chàng sẽ không… ghét em chứ…?”
“Sao tớ lại phải ghét cậu cơ chứ? Cậu có làm như thế nếu tớ ngủ quên trước mặt cậu không? Điều đó nghe khá đáng sợ đấy.” Mikado nhún vai và cười một cái.
“Ư-Ưm… Chàng đã đắp cái chăn này lên cho em ạ…?”
“Ừ. Sẽ khá tệ nếu nếu cậu bị cảm trong chuyến đi của chúng mình, đúng không?”
“Nếu em bị cảm lạnh, liệu chàng có về sớm không, Mikado-sama? Em chắc rằng chàng không thích toàn bộ chuyến đi này, và có lẽ rằng Nanjou-san thì quan trọng hơn…” Rinka ngồi yên trên ghế sofa, đôi tay nhỏ nhắn của cô run rẩy.
Khi nhìn thấy cảnh tượng buồn bã của cô ấy, lồng ngực của Mikado đau nhói. Cậu cảm thấy thật tội lỗi vì đã gieo hy vọng cho cô, nhưng việc nói dối cô sẽ khiến cậu trở thành một gã đàn ông thảm hại.
“Đúng thật là tớ muốn quay về nhà càng sớm càng tốt.”
“T-Thế nghĩa là…Ở bên em không vui chút nào sao…” Rinka cắn nhẹ môi một cái.
“Nhưng, tớ cũng không ghét việc ở cạnh cậu đâu, Rinka. Tớ chỉ… lo rằng… nếu ta ở cạnh nhau quá lâu, tớ có thể sẽ không thể kiềm chế bản thân mình mất.” Mikado nói trong lúc lúng túng gãi má.
“Ể…”
“C-Chà, dù sao thì. Cậu đã rất mong đợi chuyến đi này mà, vì thế tớ sẽ đi cùng cậu từ ngày đầu tới ngày cuối luôn. Chưa kể rằng tớ sẽ cảm thấy khá tồi tệ nếu cậu bị cảm lạnh nữa chứ.
Nghe thế, Rinka suýt nữa là ngất đi vì hạnh phúc.
“Mikado-sama…! Aaa, chàng thực quá tốt bụng mà…! Chàng đảm bảo chắc chắn luôn là phu quân định mệnh của đời em! Làm ơn, xin đừng kiềm chế bất cứ gì nữa! Em đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận lấy mọi thứ của chàng rồi!”
“N-Này…”
Vị hôn thê của cậu ta đã bất ngờ bám chặt lấy cậu, điều này khiến Mikado cảm thấy thật rối rắm. Cậu không thể sà vào vòng tay ấy, nhưng cũng không thể đẩy cô ra được. Có thế nào đi nữa , cho đến khi mặt trời lặn ở bên ngoài, thì Rinka vẫn chẳng hề có ý định tách ra.
Cuối cùng thì, họ đã đến được hòn đảo nổi tiếng về du lịch của Micronesia. Tại sân bay phía nam có thể được coi là một thiên đường của mùa hè bất tận, chiếc máy bay tư nhân của Gia tộc Shizukawa đã đáp đất an toàn. Trên đoạn đường thứ hai nối từ máy bay xuống, một hương thơm ngào thuộc về những loại trái cây nhiệt đới bay đến mũi Mikado. Bên dưới bầu trời trong xanh có thể xua tan đi mọi lo lắng của bạn, có thể thấy những cây dừa đang đứng sừng sững.
Bước vào chiếc xe đang đợi, Mikado và Rinka đi về nơi ở của họ. Trải qua điều kiện đường xá kinh hoàng đến tận khoảng một giờ, cuối cùng họ đã đến được khách sạn cạnh bãi biển rồi ngay tức khắc được đón chào bởi cậu thiếu niên xách hành lý của họ. Bản thân khách sạn trông khá sang trọng, nó được xây nên bởi những vật liệu tốt nhất và trông nó như vươn tới tận bầu trời. Các sảnh vào được vây quanh bởi những tấm kính, cùng một cây đàn piano lớn ở trung tâm.
“Nó thực sự khá là hiện đại đấy, hử.”
“Có khá nhiều người Nhật đến đây với tư cách là khách du lịch. Trước đây, khách sạn này là nơi dành cho việc giao dịch với các doanh nghiệp địa phương và Tập đoàn Shizukawa đó.”
“Vậy ra đó là điều khiến nó phải hào nhoáng như thế này.”
Lần nữa được bao quanh bởi những tấm kính, hai người họ đi thang máy lên đến tầng cao nhất. Được chuẩn bị sẵn dành cho họ là cả một dãy phòng choán hết nguyên một tầng của tòa nhà. Từ những ô cửa sổ đóng vai trò như những bức tường, có thể có được một tầm nhìn tuyệt đẹp ra ngoài biển, với một ban công lớn ở phía ngoài được trang bị bàn ghế. Qua phòng khách được trải thảm da hổ là phòng ngủ, được ngăn cách bằng những tấm rèm trông khá đáng ngờ.
“Mikado-sama! Đến đây đi! Nhìn căn phòng ngủ tuyệt đẹp này xem!”
Rồi, đúng như Mikado đã hình dung, hay có lẽ đúng hơn là sợ rằng—
Chào đón cậu trong phòng ngủ là một chiếc giường khổng lồ được thiết kế cho hai người và chẳng có nơi nào khác để người ta có thể nghỉ ngơi qua đêm cả. Thường thì, sẽ phải có một chiếc sofa hay cái gì đó tương tự ở trong phòng khách, nhưng những thứ đó thì lại không thể tìm thấy ở đây. Thay vào đó, trên tấm ga trải giường màu trắng tinh, cậu nhìn thấy những bông hoa dâm bụt. Rinka nhìn thấy điều đó rồi khoanh tay lại.
“Thật lãng mạn quá đi…Vậy đây là nơi Mikado-sama và mình sẽ làm cho tình yêu của hai đứa đơm hoa kết trái…”
“Sẽ chẳng có cái thứ gì đơm hay kết cả, nhé!”
“Lần đầu thì không cần tình yêu cũng được! Hãy cưỡng hiếp em với sự khao khát của chàng đi! Sau đó chắc chắn sẽ có tình yêu mà!”
“Cậu quá lạc quan so với gu của tớ đấy!”
“Cuộc đời còn dài mà, thế nên có lẽ đến lúc chàng được bát tuần, cuối cùng chàng sẽ yêu em thôi.”
“Tớ gần như còn chẳng bận tâm về chuyện trong tương lai 30 ngày nữa!”
Mikado cảm thấy lo lắng vì Rinka trông khá ổn khi vứt bỏ cơ thể của mình một cách quá dễ dàng như thế. Tuy vậy, có vẻ Rinka hoàn toàn phớt lờ điều đó, vì cô vừa kéo tay Mikado, vừa lôi cậu vào phòng tắm. Sau đó, một lần nữa, thay vì chỉ đơn thuần là một căn phòng, nó có kích thước của một cái nhà tắm công cộng. Nước đang chảy ra từ bức tượng một con cá heo, đổ đầy một bồn tắm lớn được lát bằng đá. Cậu ta còn có thể thấy được một bồn tắm lộ thiên ở bên ngoài cửa sổ, vì vậy nếu ai đó muốn thư giãn vào thoải mái, người đó sẽ chẳng thấy có gì thiếu thốn cả.
“Bồn tắm này trông thật thoải mái quá. Mikado-sama và mình sẽ làm chuyện gì đó thoải mái hơn sau này…Mình không thể đợi thêm được nữa rồi!” Rinka nheo mắt lại rồi buông ra một tràng đầy phấn khích.
Nhìn thấy vẻ mặt say đắm của cô, Mikado cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng mạnh. Ngay cả khi biết rằng cậu không nên thế, tay cậu vẫn nhớ đến cảm giác mềm mại của cô ấy.
“…Rinka. Cậu nên giữ kẽ hơn một chút đi. Cậu là một Yamato Nadeshiko mà, vì vậy cậu nên làm thế đi.”
“Em chỉ hành động như vậy trước mặt của Mikado-sama thôi ạ.”
“Ư…”
Mikado vừa nhận thêm kha khá sát thương.
“Mikado-sama, chàng có hứng thú với một người vợ luôn mong chờ sự khoái lạc vào mỗi đêm không…?” Rinka ngước nhìn Mikado như một con cún sợ bị bỏ rơi.
Để không thất bại một lần nữa, Mikado đã ráng sức, cố gắng hết mức có thể để không thất bại trước điều đó.
“Tớ đang bảo cậu hãy trân trọng chính bản thân cậu một chút đấy. Cậu nghĩ tại sao con người phải mặc quần áo chứ? Để giữ gìn phẩm giá của họ đấy. Nếu cậu táo bạo để lộ ra làn da và dễ dàng bán đi thân mình, cậu đã tự tay hạ thấp giá trị của chính mình rồi đó. Như một con thú hoang vậy. Cậu phải luôn nhớ rằng cậu là gì chứ.”
“Mikado-sama… chàng đang giận em sao…?”
“À thì…”
Mikado nghĩ rằng có lẽ cậu đã đi hơi xa rồi. Rinka ngẩng đầu lên cùng với đôi mắt rạng rỡ rồi nắm chặt lấy tay của Mikado.
“Em thích việc Mikado-sama cáu giận với em! Mắng em nhiều hơn! Làm tổn thương em nhiều hơn nữa đi!”
“Tại sao cậu lại muốn trải qua những ký ức tồi tệ như thế chứ!”
“Đó là minh chứng của Mikado-sama, và em muốn ghim chặt chúng vào cơ thể của mình! Nhưng, nếu đó là yêu cầu của chàng, thì em sẽ không ngại khỏa thân đi dạo với chiếc vòng cổ cùng với Mikado-sama đâu ạ!”
“Quay về trái đất đi! Tớ xin cậu đấy, làm ơn đi!”
Mikado thấy vị hôn thê của mình ngày càng quá đáng, nhưng cậu thực sự không biết phải xử lý chuyện này ra sao đây. Có thể đây là tuần tiền trăng mật của họ đấy, nhưng Rinka lại đang quá vội vàng rồi.
~~~
Một bầu trời bao la, quang đãng không một gợn mây. Cùng với đó là ánh nắng vàng rụm như muốn bùng nổ chiếu xuống bãi biển bỏng rát. Biển cả tỏa lên màu đá quý xanh biếc như ma trơi vậy.
Địa điểm này tràn ngập rất nhiều dạng khách hàng, tất cả đều đang mặc đồ bơi. Mikado cũng thế, cậu đang đợi Rinka. Dù cho cậu không hoàn toàn là con người hướng nội, nhưng thay vì ở ngoài trời, cậu lại thích đọc sách hoặc là học để giúp ích cho tương lai hơn.
“Mikado-sama, cảm ơn chàng vì đã đợi ạ.”
“Aaa, tớ ổn mà…:”
Mikado quay người lại—rồi nuốt xuống một ngụm nước bọt. Tinh thần của mùa hè đang đứng trước mặt cậu đây rồi. Nó khiến cậu quên bẵng mất mình đang ở nước ngoài, cô có mái tóc tuyền một màu đen, đen hơn cả màn đêm sâu thẳm. Đón lấy ánh nắng rọi xuống từ trên cao, màu đen của nó thậm chí còn rõ hơn nữa, vì nó hoàn toàn tương phản với bãi biển.
Tất nhiên, không thể bỏ thân hình nơi mái tóc đen quyến rũ đã che phủ đi. Bờ vai mảnh mai làm nổi bật lên bộ ngực trời phú của cô, thứ chỉ được che đi bằng một chiếc áo tắm màu trắng tuyết. Bộ đồ bơi ấy có rất nhiều những đường diềm xung quanh, để lộ phần lớn cặp đùi mềm mại của cô, kéo ánh mắt của Mikado về phía chúng.
Đã có những người đứng xem lên tiếng tỏ thái độ ngưỡng mộ. Rõ ràng, vẻ xinh đẹp của cô cũng đã thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Và bây giờ, lực tấn công kinh khủng của cô ấy đánh thẳng vào lồng ngực của Mikado. Dù biết cần phải giữ bình tĩnh nhưng cơ thể của cậu cứ thế mà đơ ra đó. Bản năng đàn ông của cậu đang hoạt động quá mức cần thiết.
“Ư-Ưm… Mikado-sama…? Nó có… kỳ quái không?” Rinka hỏi, tỏ ra bối rối và lo lắng trước phản ứng của Mikado.
Cô ôm lấy ngực bằng cả hai tay một cách đầy lo lắng. Cử chỉ đáng yêu đó cùng mùi hương từ làn da trần của cô ấy, tất cả đều giáng xuống một tác động mạnh mẽ đến khả năng suy nghĩ thông suốt của Mikado.
“Không đâu…câu trông xinh lắm.”
Mikado chỉ còn có thể chấp nhận điều đó thôi. Nếu cậu không khen ngợi cô ấy, đó sẽ là một sự xúc phạm ghê gớm với tư cách là một người đàn ông.
“V-Vậy sao… Em vui lắm…” Mặt của Rinka bỗng đỏ ửng lên.
Nếu cô ấy thích, cô ấy có thể khoe khoang vẻ xinh đẹp của mình với bất kỳ ai trên thế giới này, nhưng cô ấy lại không cho thấy bất cứ đấu hiệu nào cho thấy mình sẽ làm thế, vì cô ấy là người dễ xấu hổ hơn bất kỳ ai.
“Em… Liệu em có được quyền ngồi bên cạnh chàng không, Mikado-sama…?”
“… Dĩ nhiên rồi.”
“Cảm ơn chàng…rất nhiều ạ…”
Rinka ngồi xuống bên cạnh Mikado, rồi vòng tay ôm chặt lấy tay cậu. Cảm giác làn da trần trụi của cô truyền đến não bộ của Mikado một cú sốc, vì ngực của cô có hơi bị lún xuống, có thể thấy rằng phần ngực của bộ đồ bơi không có vải như áo ngực thông thường. Và kết quả là, Mikado cảm thấy cơ thể mình như bùng cháy mạnh mẽ đến tận những phần sâu nhất.
Hai người họ tiến lại gần bờ biển trong khi thu hút kha khá ánh nhìn của những du khách khác trên bãi. Họ nhìn chằm chằm vào Rinka cùng những ham muốn thầm kín và sự phấn khích của mình, trong khi Mikado thì nhận lấy những ánh mắt ghen tị đầy sát khí. Với mỗi một bước đi, bầu ngực của Rinka lại rung lên một cái, cố gắng tước đoạt đi ý thức của Mikado.
—Mình không thể bị xao nhãng ở đây được.
Mikado cảm thấy bản năng cảnh báo nguy hiểm của cậu đang hoạt động mạnh. Đó là một cuộc tấn công táo bạo được đầu tư một đống hỏa lực, không có mưu mẹo nào ở đây cả, nhưng vì nó chỉ là sức tấn công thuần túy, nó có hiệu quả. Nếu cô ấy tiếp tục dồn ép cậu như thế, nỗi lo ngại về việc bảo toàn lần đầu của cậu sẽ ngày một tăng lên. Trước khi có được mối tình đầu trong tay, cậu không thể để cho mình leo lên nấc thang của sự trưởng thành được.
Tấn công luôn là cách phòng thủ tốt nhất. Do đó, để khiến cho ý định áp sát của Rinka sụp đổ, Mikado bắt buộc phải lên kế hoạch phản công.
“Rinka, thế này có hơi khó đi đấy.”
“Á, E-Em thành thật xin lỗi ạ!” Rinka hơi hoảng và bắt đầu tách ra khỏi Mikado.
Nước mắt giàn giụa chảy xuống miệng vì cô nghĩ cô đã làm Mikado tức giận. Mikado lờ đi điều đó và đưa tay ra kèm một nụ cười.
“Hãy nắm tay nhau một cách bình thường nhé. Chuyến đi này có thể là tuần tiền trăng mật đấy, nhưng nó cũng tính là một cuộc hẹn giữa cậu và tớ, vì vậy, với tư cách là một thằng đàn ông, cậu có thể để tớ đi trước được chứ?”
“Mikado-sama…! Vâng! Được ạ!”
Đôi mắt của Rinka lấp lánh vui sướng khi cô ấy sà vào bàn tay của Mikado. Khi cậu nắm lấy lại lấy tay của cô, cô đi theo cậu ta tựa như một con cún con vậy.
—Mình nghĩ thế là được rồi.
Vị hôn thê của cậu khá yếu đuối trước việc được ai đó dẫn đi. Có lẽ là vì cô chỉ đơn thuần là một thiếu nữ non nớt trong tình yêu. Mặc dù Mikado không ngại việc Rinka thể hiện tình cảm với cậu, nhưng để giữ vững được tâm trí, cậu phải tận dùng được yếu điểm của cô để giữ lực sát thương ở trong giới hạn kiểm soát được. Dù sao thì đây cũng là một phần của trò chơi tình yêu mà.
Mikado đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần dành cho những gì sắp tới, lúc đặt chân lên bãi biển rồi đi qua đám người. Cùng lúc đó, Rinka ngước nhìn lên Mikado.
“Mikado-sama, chàng có thích bơi lội không ạ?”
Mikado gật đầu theo cách một người đàn ông sẽ làm.
“Tớ thích chứ. Nó là một môn tuyệt vời để luyện kỷ luật. Ở dưới nước, cậu sẽ không thể trông cậy vào bất cứ ai được, đặc biệt là trong một cơn bão nào đó. Cậu sẽ phải tồn tại nhờ vào sức mạnh của chính mình mà thôi. Tóm lại, ở giữa đại dương, là một trận chiến đấu với nỗi tuyệt vọng.”
“C-Chiến đấu với nỗi tuyệt vọng…?”
Vì lý do nào đó, Rinka nhìn có vẻ hơi bối rối.
“Điều này khiến tớ hoài niệm thật đấy…để rèn luyện thân thể, tớ đã bơi từ đất liền tới quần đảo Ogasawara với tốc độ cao, cùng với cha của tớ.”
“Em tin đó là khoảng một nghìn kilomet nhỉ…?”
Mikado thở dài một hơi.
“Đúng, nó thực sự khá là xa đấy. Việc bám vào những con tàu đi ngang qua bị cấm mà, nên là tớ đã không được nghỉ ngơi một chút nào, và tớ còn bị cuốn vào một cơn bão nữa cơ. Nhưng, phần rắc rối nhất là khi một bầy cá voi sát thủ tấn công bọn tớ. Tớ đã nghĩ có thể tận dụng bọn nó như là một phương tiện đi lại đấy, nhưng trước khi tớ thực sự làm thế, cha tớ và tớ đã chăm sóc chúng rồi nên không dùng cách đấy được nữa.”
“Quả không hổ danh Mikado-sama…Quá trình đào tạo của nhà Kitamikado hẳn phải khắc nghiệt lắm…” Rinka nở một nụ cười gượng gạo, nhưng Mikado chỉ đơn giản là cười một cái.
“Vụ đấy thực ra thú vị lắm đấy. Cảm giác trái tim tớ đã được thanh tẩy sau khi bơi rất lâu vậy, và điều đó khiến sẽ khiến cậu nghĩ rằng mình được sinh ra là để làm chân vịt của một con tàu nào đó.”
“Việc đó không phải hơi nguy hiểm sao ạ?!”
“Cậu cũng sẽ có khá nhiều thứ để ăn đấy. Vì cậu sẽ không thể nào mà ăn đúng cách trong khi bơi nhanh, nên cha và tớ đã ăn mực trong lúc ấy để lấp đầy bụng. Mấy con tôm ăn cũng khá được đấy.”
“Chàng là một con cá voi đấy à?!”
“Cậu đang nói cái gì thế? Tớ cũng chỉ là một con người như cậu thôi mà. Khi bọn tớ định đi ngủ, chúng tớ quấn rong biển quanh người và đơn thuần là thả trôi mình trong lúc nổi trên mặt nước.”
“Giờ thì chàng lại là một con rái cá sao?!”
Mikado muốn thấy vị hôn thê mình thể hiện sự ngưỡng mộ, vì thế nên cậu đã kể lại một câu chuyện từ ngày xưa, nhưng thay vì ngưỡng mộ thì Rinka lại tỏ ra nghi ngờ rằng liệu Mikado có còn là con người hay không.
“Sao cậu không thử trải nghiệm điều đó nhỉ, Rinka?”
Mặt Rinka cắt không còn một hột máu.
“V-Vâng! Miễn là cùng với Mikado-sama, em có thể đi xuống tận cùng của địa ngục! Cho dù có chết ở giữa đường, em cũng sẽ không nuối tiếc bất kỳ điều gì nếu được chết trong vòng tay của chàng!”
“Cậu sẽ không chết chỉ vì thế đâu. Một nghìn kilometer không phù hợp với người mới bắt đầu đâu, vì vậy hãy chỉ bắt đầu với năm trăm thôi!”
“L-Liệu chúng ta có thể chỉ cần bơi một kilometer không…?”
Mikado nhướng mày lên một cái.
“Nó thực sự không đủ đâu.”
“Thế đã là quá nhiều với em rồi đó!”
“Nhưng… bán kính của trái đất là tận 40.000 kilometer lận…”
“Tại sao quãng đường còn tăng thêm nữa vậy chứ?!”
“Vậy, chúng ta hãy cùng thực hiện một khóa đào tạo đặc biệt ngay bây giờ nào. Để cậu có thể bắt kịp được, tớ sẽ hướng dẫn những phương pháp để bơi hiệu quả nhất ngay bây giờ.”
“L-Làm ơn… hãy khiến nó dễ dàng với em nhé…!” Với đôi mắt ngấn lệ, Rinka bị lôi về phía biển.