Kare to Hitokui no Nichijiou

chương 3: cậu làm việc cùng kẻ ăn thịt người => đứa trẻ bị bắt nạt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Yo, nhân dịp ngày giỗ tổ Hùng Vương nên đăng chương 3 luôn nà, chúc vui vẻ.

-----

Tooya và Kuroe rời khỏi nhà vào thứ hai như thường lệ. Hôm qua Tooya liên lạc với Tanaka và nói rằng cậu sẽ chấp nhận yêu cầu này. Do đó, hôm nay Tooya định sẽ tiếp xúc với nghi phạm. Mặc dù cậu nghĩ là nên bỏ ra một ngày để theo dõi đối tượng trước ... nhưng

nếu có thể thì Tooya không muốn do dự.

Thế nên họ vẫn đến trường-- Như không có gì xảy ra.

"Tại sao cô ở đây?"

"Có vấn đề gì khi đứng trên một con đường của quốc gia sao?"

Cậu gặp Akane sau vài bước xa nhà. Cô ta mặc quân phục ngụy trang trắng như trước, mang theo thứ gì đó giống như một túi golf trên vai.

"... Không, việc đó không có vấn đề gì cả."

Mặc dù không có vấn đề, việc cô ta xuất hiện ở đó là đủ để hỏi về lý do rồi.

"Tôi ngửi thấy mùi sắt ne."

Kuroe khịt mũi ra vẻ là mình có một cái mũi nhạy cảm.

"... Nếu có thể thì đừng có nhận ra nó, đồ khốn."

Akane thở dài và tiếp tục.

"Đây là công cụ dùng để giám sát."

"Để theo dõi bọn tôi?"

"Đúng vậy."

Cô ta thẳng thắn trả lời.

"Dù cho bọn mi đã thành cộng tác viên ngoài nhưng thế không có nghĩ là ta sẽ để bọn mi tự do. Ban lãnh đạo đồng ý cho bọn ta theo dõi tụi bây cho tới khi tin tưởng được ... và ta đặc biệt tiếp quản nhiệm vụ này, biết ơn đi. "

"Kỳ lạ thay, kẻ giám sát lại thẳng thắn chào đón bọn này ne."

"Bởi vì ta cũng sẽ đóng vai trò là cố vấn."

"Cố vấn?"

"Ngay cả Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật cũng sẽ không chỉ để lại yêu cầu cho tân binh và không làm gì cả."

Thì ra là vậy à.

"Hmm ... thật khó để tin tưởng ả ta ne."

"Gì?"

"Thật tốt nếu ngươi chỉ là kẻ giám sát, nhưng ngươi có thể làm cố vấn một cách nghiêm túc không đó?"

"Mi đang cố nói gì đấy?"

"Không phải ngươi ghét bọn ta sao. Không phải là tốt hơn cho mi nếu bọn ta làm không tốt yêu cầu này sao? "

Kuroe nói đúng trọng điểm. Cảm xúc của Akane đối với Tooya và Kuroe là rõ ràng. Họ có thể không thực sự nghĩ rằng ả ta sẽ nghiêm túc làm cố vấn cho họ. Akane sẽ thấy vui vẻ nếu họ thất bại, trái lại ả sẽ không vui vẻ gì nếu họ thành công.

"… Không có chuyện đó đâu."

"Không thể tin được ne."

Kuroe nhìn chằm chằm vào Akane. Cô nàng liếm môi và trông rất vui vẻ.

"Tsk."

Và Akane tặc lưỡi, có vẻ là Kuroe nói đúng. Sau đó, ả ta nói.

"Quả thực cũng không tệ nếu tụi bây thất bại ... nhưng đồng thời ta cũng mong bọn mi không thất bại."

"Hô."

"Nghĩ kỹ đi, rắc rối sẽ xảy ra nếu bọn bây thất bại."

"Đối với Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật?"

"Thật tuyệt vời nếu họ phải chịu rắc rối ... đó lại là chuyện khác."

Kuroe cố ý nghiêng đầu.

"Ta không hiểu ne."

Cô nàng mỉm cười khi nói vậy.

"Tsk ... đó là thường dân."

Akane nhìn qua ánh mắt Kuroe, rồi miễn cưỡng trả lời.

"Nếu tụi bây thất bại, những thường dân vô tội có thể sẽ bị liên lụy. Ví dụ trong trường hợp này, một nạn nhân mới có thể sẽ xuất hiện nếu chúng ta giải quyết muộn ... thực sự thì ta phản đối việc để trường hợp này cho bọn mi. "

Akane nói tất cả mọi thứ trong lòng và nhìn chằm chằm vào Tooya.

"Làm cho tốt ngay cả khi mi phải chết đó."

"Um ... được."

Cậu chỉ có thể gật đầu.

"Thế, ngươi định đi theo bọn ta khi ăn mặc như vậy sao?"

Thứ Kuroe nói là quân phục nguy trang trắng của Akane. Quả thực là có thể ngụy trang trong thành phố với trang phục này ... nhưng bình thường thì chắc chắn là nó sẽ gây chú ý. Sẽ thật lạ nếu người qua đường không nhìn sang.

"Có vẻ ả ta dùng một phép thuật gây trở ngại nhận thức."

"Hả?"

"Nó được viết trên mặt ngài đấy."

"...... .."

Kuroe luôn luôn có thể thấu hiểu những gì Tooya nghĩ trong lòng ... và nói những suy nghĩ đó được viết trên mặt cậu.

"Chụp lấy nè."

"!?"

Tooya hoảng loạn bắt lấy thứ mà Akane ném. Một tai nghe kích thước nhỏ và một microphone?

"Thứ đó là để liên lạc giữa chúng ta, đừng làm mất đó."

"...... ..?"

"Bởi vì ta không thể vào trường. Ta sẽ giám sát từ bên ngoài. Liên lạc với ta nếu có gì đó xảy ra. "

Đó là việc vừa xảy ra.

"Ta không có ư?"

"Nó vô dụng với mi mà."

「Đúng vậy. 」

Kuroe trả lời bằng thần giao cách cảm.

"Tsk."

Akane tặc lưỡi và nhìn Tooya.

"Bởi vì ta cũng sẽ liên lạc với mi nên phải luôn đeo đó. Còn nữa, độ nhạy rất cao, nên nói nhỏ là được rồi. "

"Hiểu."

Tooya gật đầu, sau đó cậu đeo tai nghe. Đối với microphone, cậu giấu nó bên trong quanh phần nút của đồng phục.

"Vậy thôi ... bye."

Akane quay lại và bước đi.

"......."

Cứ tạm biệt cô ta trước đã.

"Ta làm gì đây?"

"Đi học thôi."

Lớp học bắt đầu như bình thường sau khi họ tới trường. Mặc dù Tooya chấp nhận yêu cầu và bắt đầu điều tra nhưng cậu vẫn phải học ... bên cạnh đó, nghi phạm của vụ án, Kuromine Mashiro cũng phải học nên dù có muốn thì cậu cũng không thể điều tra.

Và chẳng có vấn đề gì nếu Tooya học nghiêm túc – Nên cậu làm vậy.

「Tsk, Ở đây chán thật.」

Cậu nghe tiếng nói bên tai mình. Tiếng nghiến răng như đang nhai gì đó. Phát ra từ tai nghe mà cậu nhận sáng nay, chắc chắn là Akane rồi.

"... Cô muốn gì đó ư?"

Cậu nhẹ nhàng hỏi.

「Không. 」

Thế thì đừng có liên lạc với tôi chứ, Tooya nghĩ như vậy.

「Ta chán. 」

"… vậy à."

Nếu bình tĩnh suy nghĩ thì đó không phải chuyện khó hiểu. Tooya và mọi người học trong lớp bình thường. Mặc dù cậu không biết Akane đang theo dõi ở đâu, nhưng cứ nhìn vào đây thì đó là chuyện chẳng vui vẻ gì. Tất nhiên, việc này không tính với những người đang thi hành nhiệm vụ ... nhưng Tooya không thể nghĩ rằng Akane sẽ nghiêm túc làm nhiệm vụ của mình

「Ta bắn nhé?」

"Gì, đột nhiên nói gì thế?”

Cậu gần như hét lên.

「Ta có một cái kính viễn vọng có thể thay thế cho đầu ngắm của súng trường ... và nó nhắm đúng vào đầu mi đó.」

"Làm ơn đừng có dùng một thứ như vậy để theo dõi chứ."

Vậy đó là thứ bên trong túi golf.

"Còn nữa, nếu cô bắn bằng một thứ như vậy thì sẽ gây chấn động lớn đó."

「Tất nhiên ta biết chứ ... rõ ràng là ta đang đùa rồi. 」

Nhưng Tooya cảm thấy rằng cô ta rất nghiêm túc.

「Này, nói gì đó đi.」

"Xin đừng đùa nữa ... Tôi đang học mà."

「Ta muốn làm phiền mi.」

Cô ta liền nói vậy.

「Bởi vì ta đang chán, nên ta muốn làm mi phân tâm, khiến mi không nghe giảng được.」

"Cô không nói thì tôi cũng hiểu."

Tooya thở dài.

「Hơn – nữa - là, sao mi lại nghiêm túc nghe giảng vậy?」

Giọng ả đột ngột thay đổi.

"Tại sao…"

「Mi muốn học tập nghiêm túc và lên đại học? Cũng giống như một người bình thường. 」

"......."

Cô ta ngụ ý rằng Tooya không bình thường ... cậu biết từ lâu rồi, nhưng ngực cậu vẫn siết chặt lại.

「Học hành bình thường.」

「Thi cử bình thường.」

「Vào đại học bình thường.」

「Nhận việc làm bình thường.」

「Sau đó kết hôn với một người bình thường đúng không?」

Akane hỏi nhẹ nhàng, sau đó tiếp tục.

「Thật kinh tởm.」

"… Ờ."

Thậm chí là vậy, cậu vẫn không thể nói gì cả ... lúc này.

「Ta cũng muốn nữa ne.」

Một giọng khác che vào.

「Ta muốn vào đại học ne?」

Kuroe cười, hình bóng vui vẻ đó hiện lên trong đầu cậu cùng với giọng của cô nàng.

「Không phải vui lắm sao, mấy thứ như đời sống học đường.」

「Nói vậy trong khi mi chỉ là một con quái vật.」

Có vẻ như Akane có thể nghe thấy giọng của Kuroe.

「Quái vật không thể đi học đại học sao?」

「Chắc chắn rồi.」

「Nhưng ta có thể đi học tại trường cao trung như bây giờ ne?」

「Đi chết đi. 」

Một câu trả lời rất hung dữ.

"Thế tức là cô cũng muốn vào đại học à ..."

「Vâng. 」

Tooya lần đầu tiên nghe việc này.

「Tốt hơn là nói đó là mục đích của tôi ne.」

Ở cùng với con người, đó là mục đích của Kuroe.

「Mặc dù tôi chưa từng quyết định vậy, nhưng có vẻ thú vị để vĩnh viễn làm viên chức.」

"Ai sẽ thuê cô chứ."

「Không cần trả lời thì ngài cũng biết phải không?」

Kuroe với nụ cười trên xuất hiện trong tâm trí của cậu.

「Này.」

Giọng nói của Akane che vào.

「Đi chết đi. 」

Nói chung là, tập trung vào học trước đã.

Không có gì xảy ra sau đó, bài giảng trước giờ nghỉ trưa cũng kết thúc. Tooya lấy túi chứa bento và rời khỏi lớp học như thường lệ với Kuroe bên cạnh.

"Chúng ta giờ đi gặp con bé đó?"

"Ờ."

Tooya gật đầu. Về cơ bản là họ cần điều tra đánh giá về đối phương từ người khác trước ... nhưng Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật đã làm việc đó rồi. Do đó họ dự định trực tiếp gặp mặt cô ấy.

"Sẽ thật tuyệt nếu con bé đó bị bắt bạt vào lúc này ne."

“... Ừ.”

Tooya trả lời với thái độ như đang nuốt một con sâu vậy. Đưa theo thông tin, thì hình như Kuromine Mashiro đang bị bắt nạt bởi những người bạn cùng lớp của mình. Bình thường thì bị bên kia gọi ra trong giờ hoặc sau giờ học để quấy rối hàng ngày.

Việc Tooya muốn gặp cô bé, thời điểm là những gì cậu lo lắng. Nếu được một ai đó chưa bao giờ gặp chào hỏi, mọi thứ sẽ khá khó khăn ... hơn nữa danh tiếng của Tooya trong trường cũng không tốt cho lắm. Tất nhiên cậu cũng không thể nói lý do mình nói chuyện với nhỏ.

Tiếp theo, giống như những gì cậu biết, thực tế là Mashiro đang bị bắt nạt. Sau đó, cậu chỉ cần ra tay giúp đỡ lúc đó bằng cách đứng bên cạnh cô bé. Trong tình huống đó, không thành vấn để nếu bắt chuyện với em ấy và làm cho nhỏ mở lòng mình ra ... thực sự đó là những gì mà một kẻ xấu suy nghĩ.

"Vậy ta chỉ cần tới lớp của năm nhất như thế này à?"

"Chúng ta không làm vậy."

"Uh?"

"... Cô thực sự hiểu mà."

Nếu thực sự dựa trên những gì nói trong thông tin, thì sẽ không có hành vi bắt nạt lộ liễu trong lớp. Thế tức là nếu Mashiro ở trong lớp thì chúng không thể làm gì cả. Nếu cô bé đã đi đâu đó thì Tooya kẻ “tình cờ” đi ngang qua chỉ cần giúp đỡ cô bé thôi.

"Vậy, ta đi đâu đây?"

"Không phải đây là việc của cô sao?"

Đây là lúc mà Thiên Lý Nhãn của cô nàng tỏa sáng.

"Ổn thôi, nhưng tôi cần một lúc đã được không?"

"Tại sao?"

Thứ ta đang nói là Thiên Lý Nhãn mà.

" Thiên Lý Nhãn của tôi không phải là thứ mà chủ nhân nghĩ đâu."

"... Thế nó là gì?"

"Tức là tôi không thể ngay lập tức biết nó ở đâu nếu tôi muốn tìm. Đơn giản là, tôi cần để tầm nhìn của mình bay đi. Mặc dù tôi có thể nhìn thấy từ khoảng cách rất xa, nhưng nó không có khác biệt với việc tự chân đi tìm. "

Nghe như có ai đó nhầm tưởng là thấy trước từ đầu. Cô nàng phải di chuyển vài lần trước khi có thể thấy điểm đến. Cũng chấp nhận được nếu là như Kuroe nói ...... ..mặc dù cậu nghĩ thứ đó tuyệt đối là quấy rối.

"Mà, bởi vì sẽ có chướng ngại nên tìm thế này sẽ nhanh hơn đi bộ. Miễn là chúng ta tìm thấy một nơi nào đó không có ai xung quanh. "

"Thế thì nhanh làm đi."

Thực tế thì chắc chắn là tốt hơn là đi tìm nơi khuất tầm nhìn ... mặc dù cậu nghĩ như vậy.

---

「Trong sân vận động. 」

Sau khoảng ba giờ, giọng nói của Akane đến bên tai cậu.

「Cô bé đang bị bao vây bởi vài đứa trong sân vận động ... nhanh lên.」

Có vẻ như Akane đã biết nơi nào. Mặc dù có thái độ rất tệ, nhưng có vẻ như ả vẫn làm tốt công việc với tư cách một cố vấn.

"Chuyện đó ... cảm ơn."

「.......」

Không trả lời.

Nhưng đã xác nhận điểm đến rồi.

"Chúng ta đã không tìm trong sân vận động ne."

"Mà, sân vận động sẽ không trong phạm vi tìm kiếm của chúng ta nếu đó là tìm những nơi không có người trong trường."

"Chắc chắn rồi."

Cô nàng khẽ gật đầu.

"Nếu chuyện đó xảy ra, sẽ không có những thứ như tình cờ gặp gỡ phải không?"

"Không lạ nếu muốn tìm một nơi không người để bình tĩnh lại."

Giờ nghỉ trưa mà.

"... Ngài thật biến thái ne."

"Sao cô nói vậy."

"Đó là một nơi mà một cậu bé và một cô gái có thể bình tĩnh lại oh?"

"...... .."

Cậu tưởng tượng ... nhưng chẳng đỏ mặt chút nào.

"Giúp tôi nghĩ ra lý do khác sau đi."

"Ở phía trước ngã rẽ này."

Thấu thị của Kuroe sẽ làm tốt nhiệm vụ nếu cô nàng biết nơi cần nhìn. Họ nghe thấy tiếng động sau khi xác nhận đã tới đúng nơi. Đó là một giọng nói nghe có vẻ rất hạnh phúc sau khi xúc phạm ai đó. Ngược lại, Tooya cảm thấy nỗi đau trong tim mình thốt ra lời buồn bã mà cậu không thể nghe thấy trong tình huống này. Không biết chắc là cô bé chỉ là hoàn toàn không thốt lên được tiếng nào, hay là suy nghĩ rằng ít nhất đó có thể là hành động kháng cự.

"Phía sau chỗ này ne."

Kuroe nói hướng.

"... Uhh."

Tooya cắn môi một cách vô thức vì những ký ức khó chịu xuất hiện trong tâm trí cậu.

"Chúng ta nên làm gì ne?"

"Chúng ta chỉ cần ra mặt trực tiếp thôi."

Mặc dù đó không phải là một việc đáng tự hào, Tooya diễn kịch không tốt lắm. Xuất hiện chính diện dễ dàng hơn là lừa bịp. Mặc dù có thể được giải quyết bằng cách sử dụng phép thuật của Kuroe, nhưng những chi tiết về quỷ kiếm còn chưa rõ nên sẽ tốt hơn là không dựa vào sức mạnh của Kuroe lúc này.

"Mấy đứa làm gì đó!"

Tooya hét lên sau khi nhảy ra từ góc khuất. Tình huống ngay lập tức phản chiếu vào mắt cậu. Một cô gái có cùng gương mặt với nghi phạm từ thông tin và hai nữ sinh cao trung đang nhấn cô bé xuống nền đất. Bên cạnh đó, ba đứa đứng xa nhìn vào và chế nhạo vào cô gái đó. Tooya hiểu rõ tình hình hiện tại cùng lúc đó cảm thấy sức nóng lan ra từ trong lòng ngực cậu ... và có thứ gì đó đen kịt lẫn lộn trong đó.

"Tsk, đi thôi."

Một nữ sinh trông giống như đứa cầm đầu quay đi sau khi tặc lưỡi. Mấy nhỏ nữ sinh đang nhấn cô bé kia thả ra và đi theo đứa cầm đầu. Chúng chỉ bỏ đi mà chẳng thèm quay đầu lại.

"Thật mất hứng ne."

"... Ừ."

Sự thật là, cậu hy vọng sẽ xảy ra xung đột ... bọn chúng lại làm những việc như bỏ cuộc sau khi gặp chút rắc rối. Nếu chúng nghĩ rằng việc như vậy sẽ xảy ra thường xuyên thì đó có vẻ là hành động đúng.

Cậu nên làm gì nếu bọn chúng bắt đầu gây phiền phức đây. Tooya không biết vì mấy chuyện đó chưa xảy ra ... mà mấy chuyện như vậy thì tốt nhất là bỏ qua một bên đã. Thay vào đó, có việc nên làm lúc này.

"Em không sao chứ?"

Tooya đưa tay cho cô bé để kéo em ấy lên và hỏi.

"Ah, vâng."

Cô bé không từ chối bàn tay giúp đỡ của Tooya, và thẳng người đứng dậy. Những vết bẩn có thể thấy trên đồng phục nhưng không có vết thương rõ ràng ... nếu có thì nó cũng không ở trên mặt. Thế nên Tooya nhìn Kuroe.

「Có vài vết thương nhỏ ở những nơi mà ngài không thể thấy, không có gì nghiêm trọng.」

Có vẻ như ý định của Tooya đã được truyền đúng cách.

"Chuyện này ... cảm ơn anh rất nhiều."

Cô bé đó phủi bụi bẩn trên cơ thể, sau đó bắt đầu cảm ơn với một giọng bất ngờ rõ ràng và cúi chào tỏ lòng biết ơn của mình. Mặc dù không thể gọi là hoạt bát, nhưng cô gái này không có bầu không khí của một người bị bắt nạt. Thay vào đó, có đôi mắt sắc bén và mạnh mẽ làm người khác có ấn tượng vui vẻ.

"Thế, em không bị thương à?"

"Vâng, em chỉ bị đá nhẹ."

Em ấy trực tiếp nói ra. Mặc dù cậu nghĩ có khả năng là con bé sẽ phủ nhận rằng mình bị bắt nạt, nhưng kiểu trả lời thế này thật bất ngờ.

"... Có vẻ như em đang bị bắt nạt nhỉ?"

"Phải, em nghĩ như vậy?"

Cô gái tò mò hỏi, tôi mới là người rất tò mò đây nè.

"Em không ghét việc đó sao?"

"Em ghét chứ nhỉ?"

Không phải đương nhiên rồi sao, vẻ mặt của cô gái nhìn Tooya dường như nói vậy.

"Tuy nhiên, nếu em trưng ra một vẻ mặt buồn rầu, không phải sẽ khiến em trông thảm hại hơn sao?"

"Thế nên em mới cố hành động vui vẻ?"

"Ừ, mặc dù cách này làm mấy đứa mới đi kia tức giận."

「Thật là một cô bé kỳ lạ ne.」

Tooya cũng nghĩ vậy ... vẫn có điều gì đó không có trong thông tin.

"Dù sao thì, việc này cũng có thể xem là duyên phận ... em có thể nghe anh nói không?"

"Chắc chắn rồi. Bởi vì em chán với bọn ngốc đó rồi. "

[...... ..]

Con bé trông rất kiêu ngạo.

"Wa, vậy đây là sân thượng à."

Sau đó, ba người họ lên sân thượng. Mặc dù họ có thể nói chuyện tại nơi trước đó nhưng sân thượng sẽ là nơi để bình tĩnh lại và trò chuyện. Một nửa giờ nghỉ trưa đã trôi qua khi họ đến đây ... trông như họ sẽ cúp cua tiết học buổi chiều rồi.

"Cảm giác thật kích thích khi cúp tiết và tới một nơi bị cấm."

"Chuyện đó, anh hy vọng là em có thể giữ bí mật về chuyện ở đây."

"Vâng, em hiểu rồi."

Cô bé vui vẻ trả lời ... Cậu không thể liên tưởng được cô bé lúc này với cô gái mới bị bắt nạt lúc nãy.

"Thế thì, uh ... đầu tiên là tự giới thiệu."

Tooya nói vậy sau khi ngồi xuống.

"Anh là Kamisaki Tooya, năm hai."

Cậu tự giới thiệu mình trước.

"Oogami Kuroe, cũng năm hai luôn."

Kuroe tiếp tục diễn đạo đức giả của mình như bình thường.

"Em là Kuromine Mashiro, năm nhất ... hai người đều là tiền bối ne."

"Có vẻ thế ne."

"Vậy thì, em sẽ gọi hai người là Kamisaki-senpai và Oogami-senpai. Gọi em Mashiro là đủ rồi. "

Cô bé nói chuyện không ngừng.

"Vậy được rồi."

Tooya gật đầu sau khi suy nghĩ một lúc.

"Thế, Mashiro ... anh có thể nghe về việc mới xảy ra không?"

"Được."

Em ấy gật đầu.

"Giống như hai người đã thấy, em bị bắt nạt bởi năm người."

"Ừ."

"......."

"......."

"......."

Không ai tiếp tục trò chuyện.

"… Chỉ thế thôi?"

"Chỉ thế thôi oh?"

Cô bé nhìn sang một cách tò mò.

"Không có gì cụ thể hơn về thực tế đó oh?"

"Anh cũng biết thế ... đó không phải là những gì anh hỏi."

Tooya thở dài.

"Nó bắt đầu từ lúc nào, và lý do nó xảy ra ... không có những điều như thế ư?"

"Ah ah, vâng. Thật vậy, có chứ. "

Em ấy gật đầu biểu lộ là mình đồng ý những gì cậu nói.

「Thật là một cô gái kỳ lạ ne.」

Thực sự là vậy.

"Em bị nhắm tới từ lúc em bắt đầu học tại trường. Em nghĩ là bởi vì em từ chối trực nhật thay chúng? Mặc dù em từ chối theo cách bình thường, nhưng có vẻ chúng ghét em vì thế và chọn em làm mục tiêu bắt nạt. Những người bạn học cùng trường sơ trung không học cùng lớp với em, nhưng không như em, họ được lập thành nhóm ... họ không nói chuyện với em ngoài vì nghĩa vụ. Mặc dù có một số muốn nói chuyện với em, nhưng bọn em không thân thiết... và sau đó em bị cô lập khi chưa kịp nhận ra. "

Việc Mashiro nói không có nhiều khác biệt từ những thông tin được đưa ra ... nhưng giọng thờ ơ của cô bé hoàn toàn khác nhau so với những gì cậu ấn tượng từ thông tin. Nói chung, thái độ của em ấy nên có phần ảm đạm một chút khi nói về việc này.

"Mặc dù em chỉ bị làm lơ lúc đầu, nhưng sau đó chúng bắt đầu quấy rối ... hành động của chúng sau đó tăng lên. Gần đây đã trở thành dùng bạo lực, việc hai người đi ngang qua thật sự giúp đỡ rất nhiều."

"Mà, thật tốt là em vẫn ổn."

Thành thật mà nói, cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Một sai lầm lớn sẽ xuất hiện nếu có gì đó xảy ra.

「Đồng cảm?」

Cậu có thể nghe thấy tiếng cười... ‘im đi’, Tooya trả lời.

"Mặc dù đây là một kiến nghị phổ biến, nhưng sao em không nói với giáo viên?"

"Ngay cả giáo viên cũng sẽ chẳng làm gì nếu không có chứng cớ thuyết phục. Bởi vì chúng không làm gì gây chú ý trong lớp. Chỉ đến mức bị cô lập trong lớp, thậm chí bỏ nó sang một bên thì vẫn ổn với họ(giáo viên) ... có lẽ họ đang nghĩ điều gì đó ngốc như là tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp. "

Tooya nhớ gì đó tương tự... mặc dù không phải tất cả giáo viên đều như thế, nhưng ít nhất Tooya và Mashiro không gặp được loại giáo viên kia.

"Tuy nhiên, chúng lại bắt đầu lạm dụng bạo lực?"

"Ah, thực sự xảy ra chỉ gần đây."

"... Thật vậy sao?"

"Vâng, nó bắt đầu cách đây vài ngày. "

"Em có bất kỳ ý tưởng gì không?"

Tooya hỏi. Ngay cả khi hành động bắt nạt tăng lên, có một khoảng cách lớn giữa quấy rối đơn thuần và bạo lực trực tiếp. Có lẽ có một số đầu mối trong đó.

"Em đoán chúng muốn trút giận."

"… Trút giận?"

"Vâng, bởi vì một người bạn của chúng đã bị giết gần đây."

"...... .."

Nạn nhân thứ hai của vụ giết người hàng loạt. Cậu nhớ lại thực tế vừa mới quên.

"Có vẻ xảy ra do kẻ giết người hàng loạt... và kẻ giết người đó chưa bị bắt. Chúng bạo lực với em để quên đi nỗi buồn và tức giận. "

"... Là vậy à."

Thật kỳ lạ, Tooya nghĩ như vậy. Mashiro phân tích tình hình thực sự tốt. Thật quá bình tĩnh cho một đương sự bị bắt nạt.

"Có phải là con bé đó bị giết bởi Mashiro đâu chứ, thật phiền phức."

Bởi vì bình luận bất ngờ của Kuroe, tim Tooya đập mạnh. Khi cậu nghĩ rằng cô nàng để cuộc trò chuyện cho mình thì đột nhiên Kuroe lại nói một câu không thể tin được vào phút chót.

"Đúng vậy. Mặc dù không phải là em chưa từng ghét chúng ... nhưng em cũng cảm thấy đáng tiếc vì một người nào đó đã chết. "

Mashiro lộ ra vẻ mặt phức tạp. Đó không phải là một vẻ mặt buồn, thay vào đó là một biểu hiện cô đơn lộ ra nỗi buồn ... Tooya không thể đánh giá được dựa trên những loại cảm xúc như vậy.

"Chuyện đó, có thể xảy ra cho em."

"Vâng?"

"Có thể xảy ra chuyện gì đó thậm chí còn tồi tệ hơn so với hôm nay ... nếu không phiền thì mai em có thể tới đây chứ?"

"Thế tức là ăn trưa với nhau sao?"

"Ah ah."

Tooya gật đầu.

"Học sinh bình thường sẽ không tới đây đâu ... chúng không thể làm gì đó nếu em ở lại với bọn anh. Mai bọn anh sẽ tới lớp em và mang em đi.”

"Em rất vui nếu là như thế ... nhưng anh ổn với chuyện đó chứ?"

Cô bé nhìn Tooya. Tooya gật đầu mạnh với em ấy, sau đó nhìn Kuroe.

"Kuroe cũng ổn phải không?"

"Ừ, vì chúng ta đã dính líu vào, thực sự không thể bỏ qua ne."

Cô nàng gật đầu một cách duyên dáng. Sau đó, Kuroe mỉm cười với Mashiro ... vẫn trông giả tạo như thường lệ.

"Cảm ơn anh chị!"

Mashiro đối với việc này mà lộ ra nụ cười vui vẻ.

Dù sao thì, về việc tiếp cận cô bé thì đã thành công rồi.

---

"Con về rồi."

Thời gian trôi qua mà không có gì xảy ra nữa, và Tooya trở về nhà. Cậu cúp hết tất cả tiết học buổi chiều, chỉ có trò chuyện ngây thơ với Mashiro. Họ nói lời tạm biệt với Mashiro sau giờ học. Vì Mashiro muốn quay lại để lấy đồ của mình về, họ đề nghị đi cùng em ấy tới lớp, nhưng Mashiro từ chối ... thực sự vẫn ổn nên không cần phải lo lắng đến mức độ đó.

"… Thật là mệt."

Cậu vào phòng, lấy tai nghe trên tai mình ra cùng micro trong đồng phục và đặt chúng trên bàn. Sau đó, Tooya nằm lên giường. Không chỉ mệt mỏi về cơ thể, mà còn là sự mệt mỏi vì làm một việc chưa quen.

"Chẳng giống chủ nhân ne."

Kuroe, người đang nhìn Tooya, nhún vai.

"Tôi đang nói những gì xảy ra trong trường."

Mặc dù họ tạm biệt Mashiro, nhưng cuối cùng thì yêu cầu họ chấp nhận là điều tra con bé. Sẽ tốt hơn là theo dõi em ấy sau đó. Nhưng lúc đó Akane liên lạc, bảo để việc giám sát ngoài trường cho Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật, do đó, họ trở về nhà. Hình như họ không cần phải làm thêm điều gì khác ngoài tiếp cận với cô bé.

"Mà, dù cho cô có nói vậy ... tốt hơn là chúng ta không phải làm gì nhiều hơn thế."

"Chủ nhân rất nghiêm túc ne."

Cô nàng nhìn Tooya cùng với nụ cười.

"… Gì?"

"Bởi ngài cảm thấy có lỗi vì đã nói dối con bé đó phải không?"

[...... ..]

"Mà, quả thật là chúng ta đã nói dối."

Kukuku, cô nàng tiếp tục cười.

"Im đi ... thay vào đó, ấn tượng của cô là gì?"

"Gì?"

"Về Mashiro."

"Cô bé đó là một cô gái kỳ lạ ne."

"... Không phải."

Tooya thở dài. Chắc chắn Kuroe cố ý đây.

"Tôi đang nói về quỷ kiếm. Cô không cảm thấy gì từ Mashiro ư? "

"Vâng."

Cô nàng gật đầu.

"Ờ, tức là ..."

"Tôi không thể cảm thấy gì hết?"

"Thật không?"

"Ngài không tin tưởng tôi ..."

Kuroe chùn vai như thể thua cuộc, nhưng môi cô nàng cong lên một chút, bí mật nhìn Tooya. Đó là lý do không thể tin tưởng cô nàng này được.

"Ngài có thể hỏi tôi bằng cách ra lệnh mà?"

"… Tôi tin cô."

Sau khi suy nghĩ một lúc, không cần phải nói dối về việc này.

"Thế tức là Mashiro không giữ quỷ kiếm?"

"Vậy ư... giữ và sở hữu là hai việc khác nhau ne."

"Vậy nghĩa là có khả năng là em ấy chỉ không mang theo."

"Đúng vậy."

Vậy tức là chẳng được gì cả.

"Giả sử rằng em ấy không mang theo và giấu ở đâu đó, em ấy sẽ giấu ở đâu đây?"

"Đa phần khả năng là ở nhà."

"Nếu thế thì Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật đã tìm ra rồi."

"Ừ ne."

Bởi vì họ không thể tìm ra, nên họ mới giao cho Tooya.

"Thế thì, sẽ là trong cơ thể của chủ sở hữu ne."

"… Trong cơ thể?"

Cậu không thể hiểu được những gì cô nàng nói.

"Cũng như tôi đã nói. Nó không được chôn trong cơ thể theo kiểu vật lý, thay vào đó nó tách ra và tan chảy vào cơ thể. Nó có thể được tái tạo khi chủ sở hữu muốn sử dụng. Sau khi phân tách, nó sẽ chỉ trở thành mảnh nên không có sức mạnh. Nên tôi không cảm nhận được nó."

"Thứ kỹ thuật đó từ đâu ra thế eh."

"Âm dương sư trong thời đó thích dùng cách này. Có thể dùng để ám sát người khác."

Đấy chỉ là việc bình thường với Kuroe ... ah.

"Đúng vậy, thanh kiếm trong vụ việc này tới cùng thời ne."

Hơn nữa, thanh kiếm đã biến mất đột ngột trước đó. Nếu thanh kiếm có chứa kỹ thuật mà Kuroe nói, thế thì hẳn là bên trong Mashiro lúc đó rồi.

"Nhưng nếu là vậy thì ..."

"Thanh kiếm trong vụ án này sẽ không khiến người dùng điên cuồng như trong báo cáo, đó chỉ là một thanh kiếm giúp chủ sở hữu có sức mạnh lớn thôi."

"........."

Nếu là vậy, thìà nguyên nhân vụ án là không phải vì thanh kiếm ... mà là ý chí của chủ sở hữu.

"Đó là một cách nghĩ…"

"Không thể khẳng định là không nhỉ?"

"...... .."

Cậu không thể bác bỏ tuyên bố đó. Mặc dù đó chỉ là ấn tượng từ lần gặp đầu tiên, nhưng Tooya cảm thấy rằng Mashiro không phải là người xấu ... Nhưng mà thực sự có điểm đáng ngờ.

"Có lẽ không phải vậy."

Giọng nói của Akane đột ngột phát ra. Tooya hoảng sợ nhìn quanh và nhận ra Akane mở cửa đứng đó.

"Tại sao cô ở đây?"

"Mi không hài lòng về việc cố vấn cung cấp đề nghị?"

"Không, không có... mà."

Đột ngột nhảy vào đề.

"Sao cô vào được đây ..."

"Ta chỉ nhấn chuông cửa bình thường, sau đó chào mẹ của mi và được đưa tới đây."

Bình thường vậy... nhưng sao mà cô ta có thể đi vào. Ả mặc quân phục ngụy trang và rõ ràng lớn tuổi hơn Tooya rất nhiều ... chẳng cảm thấy giữa ả ta và Tooya có liên hệ gì.

"Nè, quay lại chủ đề trước đó."

"Tại sao cô có thể tự nhiên ngắt lời bọn tôi ngay cả khi cô vừa đột nhiên xuất hiện chứ."

"Microphone."

Cô ta nói một câu lạ thường.

"Cứ quay lại chủ đề trước đó đi, không chắc là nó giống như bọn mi nói đâu. Rất có thể nó chỉ là một thanh kiếm với khả năng cường lực thực sự, nhưng khả năng nó không có cũng chưa bị loại hoàn toàn. "

"Tại sao?"

"Một thanh kiếm với khả năng đó chỉ là một vũ khí. Không có phép thuật nào của người khác có thể can thiệp. Thanh kiếm ấy đã được bảo quản đúng cách trước khi việc này xảy ra ... làm sao mà một người chưa từng chạm vào thanh kiếm đó trước đây lại có thể dùng nó như thể là của mình được? Ta nói câu này trước, ta đã điều tra rằng Kuromine Mashiro không có khả năng hay kỹ năng về việc này. "

"Vậy à ne."

Việc mà Kuroe nói gây chút lo ngại, nhưng lúc này đã có biến.

"Thế, cô nghĩ sao?"

"Thứ đó chứa sức mạnh quỷ kiếm."

Một thanh quỷ kiếm mà có khả năng như Kuroe nói và đồng thời có tác động như mô tả trong thông tin. Nếu là vậy, nó có thể chiếm hữu người và ở lại bên họ.

"Có thứ gì đó tương tự trong thời của cô không?"

"Có ne."

"Thế thì là vậy rồi."

"Tôi nghĩ rằng vẫn còn quá sớm để nói vậy."

Kuroe nói thế.

"Có một khả năng mà nó không có khả năng đặc biệt nào ne."

"… Ừ."

Cậu chỉ có thể đồng thuận.

"Dù sao thì, tốt hơn là lúc đầu quan sát lâu lâu một chút ne."

Cuối cùng thì, họ vẫn phải tiếp tục điều tra Mashiro.

"Ah ah."

Akane gật đầu.

"......."

"......."

"......."

"… Chuyện đó."

"Gì."

Bởi vì thảo luận xong rồi, cô sẽ không quay lại à?

"Vẫn còn vấn đề từ ta."

Akane nhìn Tooya.

"Mi, nếu Kuromine thực sự là tội phạm thì mi sẽ làm gì?"

"Hả?"

"Ta muốn nghe rằng nếu Kuromine Mashiro giết người theo ý của mình thì mi sẽ làm gì."

"Nếu là vậy thì ..."

Tooya không thể trả lời lúc này.

"Đừng có nghĩ là sẽ bỏ qua cho nó vì mi đồng cảm với nó đó."

Cô ta quay đi sau khi nói câu có tác động mạnh như vậy.

"Ngươi cố ý đến đây để nói điều này à?"

Kuroe nói về phía hình bóng đó.

"Có vấn đề gì sao?"

Cô ta chỉ quay đầu lại để trả lời.

"Không."

Kuroe nhún vai.

"Ta có thể hỏi một câu hỏi không?"

"… Gì?"

"Ta nghĩ, thực sự là mi đang nghĩ gì."

"Huh?"

"Mi nghĩ rằng sẽ thật tuyệt vời nếu con nhỏ đó là tội phạm đúng không?"

"Sao có thể chứ."

Cô nàng chỉ thốt ra một câu như đang nói chuyện vô nghĩa.

"Đối với ta, sẽ là tuyệt nhất nếu bọn mi đang bí mật hỗ trợ con nhỏ đó... thế thì ta có thể đè bẹp bọn bây thành mảnh nhỏ cùng một thể."

"Đó là một kỳ vọng khá thú vị ne."

Kuroe cười.

"Tsk."

Akane bỏ đi thực sự sau khi tặc lưỡi. Và ta có thể nghe tiếng chào dành cho mẹ của Tooya ... có chút ngạc nhiên.

"Thế, chủ nhân sẽ làm gì ne?"

"Uh."

"Về câu hỏi đó, ngài có thể trả lời ngay phải không?"

Kuroe vẫn hỏi mặc dù người hỏi đã không còn ở đây.

"… Tôi không biết."

Không có câu trả lời khác trong lòng Tooya bây giờ.

----

"Yo."

Akane thăm Tanaka, người đang làm việc trong phòng riêng của mình. Anh xác nhận thời gian, đã khá tối. Nếu xét việc Akane trở về nhà sau khi theo dõi Tooya rồi tới đây ngay, thì cũng không lạ khi cô xuất hiện lúc này.

"Giám sát thế nào?"

"Rất là chán."

Akane trả lời và nằm lên ghế sofa ở phía trước bàn của Tanaka mà không chút do dự.

"... Cô là người muốn làm mà."

Anh thở dài. Akane lờ đi mà hỏi.

"Anh không nghĩ là tôi đã thử bắn hay gì đó sao?"

"Giám sát và bắn tỉa là hai việc khác nhau, giống như mèo và mèo biển."[note1533]

"Cả hai bên đều là mèo nên ổn thôi."

Tanaka không đỡ nỗi và ôm đầu.

"Cô đến đây chỉ để nói như vậy à? Không nghĩ là quá lạ khi dùng súng trường để giám sát sao? "

"Không có gì lạ hết."

"Có đó."

Chắc chắn rồi.

"Tsk, Tanaka vẫn tệ hại thường lệ."

"Suy nghĩ của cô vẫn rất cực đoan như thường lệ ... vậy, hai người đó thế nào?"

"Đọc báo cáo đi."

"... Cô có thể trả lời cho tôi khi cô đang ở đây mà."

Tanaka lại thở dài. Thật phiền phức, suy nghĩ của Akane được viết lên mặt của cô, nhưng cô ta vẫn trả lời.

"Sống một cuộc sống học sinh bình thường."

"Vậy à."

"Ah - con quái vật đó thực sự hành động trung thực. Tôi quả rất muốn bắn nó. "

"Xin đừng làm thế."

"Thế nên tôi đã không bắn."

"Nếu đó là cô, thì cô có lẽ sẽ bắn."

"... Tsk."

Akane tặc lưỡi. Tanaka nhớ lại gì đó và thay đổi chủ đề.

"Nhắc mới nhớ, một món vũ khí phóng tên lửa trong phòng dự trữ đã biến mất ..."

"Tới lúc quay lại rồi."

Cứ như tất cả hành động vô lý từ nãy tới giờ là giả dối, Akane đứng dậy vội vã.

"Ah, chờ đã nào."

Trước khi Tanaka kịp nói xong, Akane đã rời khỏi phòng.

---

Truyện Chữ Hay