Kare to Hitokui no Nichijiou

chương 2: ngày của cậu cùng kẻ ăn thịt người + thiết lập trật tự hắc thuật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Yo, cuối tuần vui vẻ, chương mới đây

----

"Ah, xin chào."

Từ lúc Tanaka liên lạc với Tooya, thì đã trôi qua ba ngày. Mặc dù Tooya không có ý định nói nhưng họ dường như biết số điện thoại của cậu. Họ nói rằng muốn nói vài chuyện sau giờ học, Tanaka hiện đang ngồi ở quán cà phê chờ hai người ... Tuy nhiên.

"Ne, tại sao ả ta ở đây thế?"

"Đừng có tùy tiện nhìn qua đây, đồ quái vật."

Không chỉ Tanaka còn có một người khác cũng ở đây, người phụ nữ được gọi là Inaba Akane. Mặc dù trông như cô ta không đem theo bất kỳ món vũ khí nào, sự thù địch của ả đối với họ phát ra không chút ý định che giấu.

"Chuyện này…"

"Chuyện gì đây

..."

Tooya hỏi Tanaka đang ngồi bên cạnh Akane bằng mắt của cậu. Đối phương chỉ đáp lại bằng một nụ cười khổ.

"Mặc dù tôi ngăn cổ rồi ... nhưng cô ấy chẳng thèm nghe."

"Làm ơn ngăn cô ấy tốt hơn đi ..."

"Thật không may, tôi chẳng có tí cơ hội nào để đọ lại cổ bằng sức mạnh cả."

Nói thẳng như vậy cũng chẳng được gì đâu.

"Mà, điều kiện là mấy món vũ khí cổ mang theo tạm thời khiến cổ không thể làm ẩu được

... và cổ cũng chấp nhận các điều kiện như một người trưởng thành."

"Nhưng cái người chấp nhận điều kiện có khả năng sẽ đánh với Kuroe bất cứ lúc nào."

Akane cuối cùng cũng quay trở lại chỗ ngồi của mình với vẻ mặt khó chịu. Cả hai tay ả nắm chặt bàn, như thể muốn bóp nát bàn. Kuroe, người đang quan sát mọi chuyện này lộ ra một vẻ mặt vui vẻ ... làm Akane tức giận hơn.

"Bỏ qua đi, sao không ngồi xuống trước đã?"

"Được rồi."

Có lẽ đứng nói chuyện làm họ thấy khó chịu. Cô ấy có lẽ sẽ bình tĩnh lại một chút nếu chúng tôi nói chuyện ở tư thế thích hợp.

"Kuroe."

"Vâng."

Kuroe ngưng vẻ mặt khoan khoái của mình và ngồi xuống bên cạnh Tooya. Sau đó, Akane bỏ cuộc và làm giảm sức mạnh đang ép lên bàn ... Tooya thấy thế thở dài ra một hơi.

"Vậy thì vào chủ đề nhanh nào. Về vấn đề cậu hợp tác với chúng tôi, cấp trên đồng ý. Miễn là cậu ký vào hợp đồng này, hai người sẽ trở thành cộng tác bên ngoài của Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật, tức là hai người không còn là mục tiêu mà chúng tôi cần loại trừ nữa. "

"Tsk."

Tooya nghe thấy một tiếng tặc lưỡi rất lớn ... nhưng cậu chỉ lờ đi.

"Nội dung của hợp đồng ít nhiều là nói về việc hai người không được tự ý hành động. Hãy chắc chắn tuân theo điểm này. Sau đó luôn luôn báo cáo cho Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật về nơi ở của cậu... điều này bao gồm trong điều mà tôi mới nói. Ví dụ, xin hãy cho chúng tôi biết trước nếu cậu định đi du lịch. "

"Tôi không bận tâm đâu ... nhưng hợp tác thì cụ thể là làm gì?"

Mặc dù họ hy vọng chúng tôi hợp tác, nhưng chúng tôi không biết cụ thể nội dung ... mặc dù tôi nghe những gì Kuroe đã làm trong quá khứ, nhưng như cô ấy nói, hiện tại và quá khứ quá khác biệt.

Tuy nhiên, từ kết quả, việc này tức là Tooya không thể tự do lựa chọn, nhưng thể cũng không có nghĩa là cậu sẽ chấp nhận vô điều kiện.

"Mà, có rất nhiều thứ, nếu gom lại trong một từ thì ... điều tra những hiện tượng kỳ lạ trên thế giới và xử lý nó."

"Hiện tượng kỳ lạ?"

"Nói cách khác, là những thứ không thể xử lý bằng kiến thức thông thường."

Cũng có thể được gọi là những thứ siêu nhiên.

"Bao gồm tiêu diệt oán linh mà có thể gây tổn hại cho con người, bắt giữ những pháp sư tà ác và tương tự. Cũng không phải toàn bộ đều cần chiến đấu, nếu cậu muốn xử lý thì cũng cần có chút thực lực."

Sau khi tạm dừng, Tanaka tiếp tục.

"Nếu là về sức mạnh thì tôi không nghĩ rằng cậu phải lo lắng."

Rồi anh nhìn Kuroe.

"Tất nhiên."

Kuroe nhìn lại với nụ cười chế nhạo.

"Hình thức trợ giúp của hai người sẽ tùy thuộc vào những tình hình khác nhau. Nếu có nhiều trường hợp, thì cứ chọn cái mà mình muốn. Có từ chối tất cả cũng chẳng quan trọng đâu. "

"Không quan trọng ngay cả khi tôi từ chối tất cả?"

Đối với Tooya việc này là khá bất ngờ.

"Vâng."

Tanaka gật đầu.

"Hai người chỉ là cộng tác viên bên ngoài và không phải là nhân viên chính thức thuộc Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật. Đương nhiên, cậu có thể tự do lựa chọn. Việc này không phải vì hai người là trường hợp đặc biệt, đây là những vấn đề phổ biến trong các cộng tác viên bên ngoài. "

"Là như vậy ư."

"Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật cơ bản là thiếu kha khá nhân lực. Mặc dù có rất nhiều người có khả năng đặc biệt trong thế giới này ... nhưng họ ghét bị hạn chế bởi những tổ chức. Đó là lý do chúng tôi tuyển cộng tác viên theo hình thức này. "

Vậy nghĩa là công việc nội bộ trong Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật không thể gọi là ổn định. So với việc đó, hiệu quả công việc quan trọng hơn.

"Nói thế cũng tức là, nếu họ liên tục từ chối hỗ trợ mà không có lý do chính đáng thì chẳng lý nào lại tiếp tục duy trì hợp tác. Trong tình huống này thì họ không có quyền để trở thành cộng tác viên bên ngoài nữa. Vậy nên tốt hơn là cung cấp hỗ trợ một cách thích hợp. "

Những lời giải thích từ Tanaka đi sâu vào tim Tooya. Theo ý khác thì chỉ cần chấp nhận và hỗ trợ lâu lâu một lần, về cơ bản là không cần thiết phải chấp nhận nhiều hơn thế.

「Thực sự chỉ đơn giản thế sao? 」

Kuroe nói mấy câu gây khó chịu qua thần giao cách cảm ... Tooya hy vọng rằng nó đơn giản như vậy.

"Tuy nhiên, tốt hơn là chấp nhận yêu cầu được giao lúc đầu. Việc này là để cậu làm theo hợp đồng cung cấp và hợp tác. "

"… Hiểu."

Tooya buộc phải gật đầu.

「Thấy chưa. 」

Vẻ mặt Kuroe cười chế nhạo xuất hiện trong tâm trí.

「Im đi. 」

"Vậy, yêu cầu nào được giao đây?"

"Đúng rồi."

Tanaka gật đầu ngay lập tức ... Tooya hy vọng rằng họ vẫn không thể quyết định và bị trì hoãn tới hơn hai ngày.

"Chúng tôi hy vọng hai người có thể đi tìm Quỷ kiếm."

"... Quỷ kiếm."

Đáp lại bằng những lời đó sẽ làm người ta ngay lập tức điên lên.

"Ý anh là ... Quỷ kiếm?"

"Vâng, là cái thứ cậu đang nghĩ đó."

Nếu ai đó có nó thì tâm trí họ sẽ trở nên kỳ lạ và muốn chém người-là loại vũ khí như vậy.

"... Thực sự thứ đó có tồn tại sao?"

"Có đó."

Thái độ của Tanaka thay đổi khi anh trả lời.

"Cậu biết về vụ án tội phạm xuất quỷ nhập thần xảy ra hai ngày trước?"

"... Coi như là có đi."

Mặc dù nó chỉ ở mức độ nghe từ những gì Kuroe xem trong tin thời sự.

"Việc đó, là do Quỷ kiếm gây ra."

"... không phải là tội phạm bình thường sao?"

"Đáng tiếc là không phải."

Tanaka nói rõ như vậy, phủ nhận hy vọng về thực tại yên bình.

"... Bởi vì hiện trường còn lưu lại quỷ khí hay gì đó tương tự ư?"

"Mà, nói rõ ra thì không phải vậy, nhưng tốt hơn là nghĩ nó tương tự vậy đi."

"...... .."

Đầu cậu đau. Cảm giác thông thường của Kamisaki Tooya gần đây đã trôi xa rồi.

"Mà, về các thông tin chi tiết của Quỷ kiếm thì xin xem qua các tài liệu gửi tới ngôi nhà của cậu."

"… hiểu."

Mặc dù cậu không chấp nhận ngay lập tức nhưng về những vấn đề Quỷ kiếm trước hết chỉ đặt qua một bên.

"Mặc dù nội dung cụ thể là tìm Quỷ kiếm, không có nghĩa là hai người phải tìm tên tội phạm như vậy. Cuối cùng thì, cậu sẽ cảm thấy bối rối nếu được yêu cầu đi tìm từng người một phải không? "

"Mà, đúng là vậy."

Tooya không có chút kinh nghiệm và kỹ năng nào.

"Và như vậy vài nghi phạm đã được liệt kê ở đây ... Tôi muốn hai người điều tra mỗi người họ. Xác nhận liệu có ai giữ Quỷ kiếm không, nếu có thì lấy về. Đây là chi tiết của yêu cầu này. "

"Nếu họ không có nó?"

"Thì yêu cầu được hoàn thành ngay sau khi cậu xác nhận. Chúng tôi sẽ không yêu cầu cậu tiếp tục điều tra các nghi phạm khác. "

"Là vậy à."

Tooya choáng váng. Tuy đang nghĩ chuyện gì đã xảy ra để phải nghe về Quỷ kiếm đột ngột như vậy, nhưng yêu cầu cũng không phải là khó. Mặc dù có hơi khó chuyện khi phải thu Quỷ kiếm về nếu có người giữ nó ... nhưng sẽ có cách nếu Kuroe cũng ở đó.

"Đại khái là như vậy. Chi tiết sẽ được gửi trong tài liệu, xin xem qua phần về các yêu cầu ... mà, như tôi đã nói đây là yêu cầu đầu tiên nên nếu có thể thì tốt hơn là chấp nhận. "

Vì thế cậu có thể chọn một kẻ tình nghi dễ dàng hơn, Tanaka tiếp tục.

"Và như vậy, vấn đề yêu cầu đã xong, trở lại chủ đề về hợp đồng. Chẳng có ý nghĩa gì khi đến đây nếu mà cậu không ký vào. "

"Đúng vậy nhỉ."

Khi Tooya gật đầu ... xảy ra một chuyện.

"Aiya."

Cà phê đổ trên bàn cùng với một giọng nói vang lên như cố ý. Hợp đồng trên bàn vì thế mà bị hóa thành màu đen.

"Cố ý đó."

Akane nói vậy mà không có bất kỳ ý nghĩ che đậy.

"... Chúng tôi đã chuẩn bị một vài bản sao của hợp đồng phòng trường hợp này."

"Tsk."

Không hổ là Tanaka, anh không nao núng chút nào. Anh ta gọi nhân viên lau bàn và đặt một bản hợp đồng mới lên đó.

"Thế, tôi ký ngay đây."

"Ah, xin chờ chút."

Tay Tooya đang cầm bút đã bị Tanaka ngăn lại.

"Tôi quên giải thích thêm một điều quan trọng."

"Là gì?"

"Về việc trả giá cho Kuroe-san."

Câu này bất ngờ đâm vào tai Tooya.

"Cần thiết cho Kuroe-san ăn một con người mỗi tháng phải không?"

"… Vâng."

Rõ ràng là nói dối nếu Tanaka nói quên một điều quan trọng như vậy. Dù có nghĩ thế nào thì anh ta chỉ chờ lúc bất ngờ để gây ấn tượng sâu mà thôi.

"Do đó là việc mà chúng ta chấp nhận kể từ lúc hợp tác, nên không phải là chúng tôi có bình phẩm về nó."

"......."

"Chỉ là nếu chúng ta người chọn kẻ phải hy sinh thì không có vấn đề gì."

Rõ ràng là như vậy. Chúng tôi vẫn còn dưới sự giám sát trong lúc này, nên quả thật khó biện minh nếu chúng tôi giết bất kỳ ai mình muốn.

"Hợp đồng này sẽ bị hủy nếu cậu phá vỡ tình trạng này. Bởi vì cái người đáng sợ bên cạnh đây đang chờ đợi giây phút đó ... nên hãy chú ý điểm này. "

"Hiểu."

Phải chiến đấu với người đó là những gì Tooya muốn tránh càng nhiều càng tốt. Nên cậu gật đầu chân thành-- Tuy nhiên, có gì đó sai sai. Thế này thực sự tốt sao, sự nghi ngờ này cứ dây dứt trong lòng cậu.

"Vậy thì xin hãy ký vào đây."

"Được."

Nhưng Tooya không nghiêm túc đi vào lý do và ký hợp đồng.

"Oi, đợi chút."

Cuộc nói chuyện kết thúc, Tooya và Kuroe bị giữ lại bởi giọng nói của Akane chỉ khi họ cố đứng lên. Nhưng họ vẫn còn lưỡng lự-- Dù có nhìn thế nào thì cô ta không thích nói chuyện bình tĩnh.

"Inaba-san."

"Im đi Tanaka. Tôi không nghĩ đến việc gây rắc rối lúc này nên đừng lo hão ... chỉ là tôi muốn nói gì đó. "

"… được rồi."

Mặc dù Tanaka không hoàn toàn tin tưởng những gì cô ta nói nhưng anh không nói gì cả.

"Muốn nói gì đó ư, heh."

Kuroe nhìn Akane thích thú.

"Lúc đầu, ta nghĩ là ngươi tới đây để cho thấy mình là người trưởng thành, vậy đây là mục đích ư."

"Câm miệng đi."

"Hoo."

Kuroe lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Ta muốn nói chuyện với thằng nhóc kia."

Cô ta nhìn Tooya khi nói như vậy ... có thể cho đó là liếc nhìn.

"… gì đây?"

Tooya hỏi mặc dù cậu sợ hãi bởi ánh nhìn của cô.

"Đừng hiểu lầm."

Và đây là câu trả lời cậu nhận được.

"Hiểu lầm?"

"Chắc chắn là mi đã trở thành cộng tác viên của Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật ... mà, thế nên ta không thể động vào mi. Bởi vì vài câu từ mấy tên khốn, ta sẽ không hành động miễn bọn mi còn là cộng tác viên. Ta sẽ bảo đảm về những phòng ban liên quan đến nữa. "

"Fuu, đó là một lời hứa về việc không động tới bọn ta?"

"Ờ Ờ."

Akane gật đầu sốt ruột.

"Nhưng, đừng có nghĩ rằng ta sẽ tha thứ cho bọn mi."

Ánh mắt đó nhắm vào Tooya một cách thẳng thắng.

"Thậm chí nếu mi là cộng tác của Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật hay hoàn thành yêu cầu, chỉ thế thôi ... đó là lý do tại sao không thể tha thứ cho những gì bọn mi đã làm."

"......."

"Đừng có hiểu lầm. Ngay cả bây giờ, tụi bây vẫn là lũ tồi tệ nhất. "

"... .."

Tooya không bác bỏ - nhưng cậu cũng không thừa nhận. Cậu chỉ tránh mắt đi, không có ý định quay lại và đối mặt với ánh mắt rực lửa của Akane.

"Hmm, cảm thấy như ả ta đã trở thành đồng minh của chúng ta dựa theo mấy câu đó."

Kuroe nhìn Tooya và nở một nụ cười vui mừng.

"Ta không có ý định trở thành đồng minh của mi ... chỉ là ta sẽ không động tới bọn mi."

"Đáng sợ ghê... nếu vị trí hiện tại sụp đổ thì ngươi sẽ tấn công bọn ta ngay lập tức ư."

Kuroe nhún vai.

"Tất nhiên."

Một câu trả lời ngay lập tức.

"Nếu có bất kỳ động thái kỳ lạ, ta sẽ giết tụi bây ngay và luôn."

"Ngươi có thể ư?"

"Đây không phải là chuyện có thể hay không ... đó là những gì ta phải làm."

"Thú vị đó."

Một nụ cười có thể được nhìn thấy trên môi Kuroe.

"Tsk."

Akane tặc lưỡi.

"Đó là tất cả ta muốn nói."

Dường như không có gì để nói nữa, Akane quya lưng lại với họ.

"Haizz, cô sẽ chỉ làm cho mọi người lo lắng thôi."

Tanaka nói như vậy với một nụ cười khổ.

"Cô ấy đã nói xong rồi, vậy lần này kết thúc ở đây."

"Thế chúng ta cũng quay về thôi, ne."

"... Ừ Ừ."

Tooya khẽ gật đầu chào họ và quay lại.

Khi họ bước ra khỏi cửa hàng, Tooya quay đầu lại, nhưng Akane vẫn còn quay lưng với họ.

"Và như vậy, một cuộc sống làm việc hạnh phúc sẽ bắt đầu."

"... Có gì mà vui chứ."

Sức mạnh trong cơ thể Tooya biến mất đột ngột khi họ trở về nhà. Khá là căng thẳng khi mà nói về những chuyện không thuộc ý thức chung. Những điều không áp dụng vào ý thức chung như thể làm thế giới mà cậu tin tới giờ sụp đổ. Đồng thời những người được coi là trò đùa cho đến bây giờ trở thành thực. Như vậy, tinh thần mệt mỏi được sinh ra.

"Nếu cô muốn tôi nói gì đó, mọi thứ đã đi quá xa cho tới lúc này."

Kuroe nhìn Tooya, giống như nhìn vào một cái gì đó kỳ lạ.

"Tôi là kiểu tồn tại đó, không phải chủ nhân đã biết rõ rồi sao?"

"Mà, dù cho cô có nói vậy."

Thật vậy, sự tồn tại của Kuroe đã mang ý nghĩa phi thường. Ấn tượng cậu nhận được trong cuộc gặp đầu tiên, cho đến bây giờ Tooya vẫn chưa quên.

Nhưng dù Kuroe có loại cảm giác hạnh phúc thế nào, thì cô nàng vẫn chỉ là một cá nhân. Đối với Tooya, chấp nhận sự tồn tại của một cá nhân được gọi là Kuroe không có nghĩa là cậu cũng có thể chấp nhận những trường hợp khác. Hiểu tất cả chỉ bằng cách biết một, không phải là một cái gì đó mà chỉ có thể tưởng tượng bằng cách vô tình nghe qua được.

"Thế tức là vì tôi gần gũi ngài nên dễ dàng chấp nhận hơn sao?"

"Không ai nói vậy cả."

Đừng có giải thích theo kiểu có lợi cho mình vậy.

"Chủ nhân vẫn luôn là một tsundere ne."

"Ít nhất nói câu đó với một người đã từng dere nhá.”

Tooya không có ý định dere với Kuroe chút nào.

"Mà, cứ kệ đi ... thế cũng là biểu hiện dere của ngài với tôi rồi."

"Tôi chỉ nói rằng tôi sẽ không dere đâu."

"Ngài chỉ có thể nói thể lúc này thôi ne."

Kuroe nở một nụ cười quyến rũ.

"Sự quyến rũ của tôi như là một người phụ nữ sẽ thôi miên chủ nhân nhanh thôi."

"Mặc dù tôi nghĩ rằng tốt hơn là lúc đầu cô không nên luôn lập đi lập lại câu đó."

Mặc dù Kuroe trông rất ấn tượng, Tooya vẫn rất bình tĩnh.

"Mà, để việc đó sang một bên ... không phải tuyệt lắm sao?"

"Gì?"

"Về hợp đồng."

Kuroe trả lời.

"... vì không còn lựa chọn nào nữa?"

"Không phải là do phạm vi lựa chọn của chủ nhân quá hẹp sao?"

Cũng không sai khi nói vậy ... nhưng điều này là bởi vì Tooya không có gì có thể chọn.

"Thế là đủ tốt rồi."

Ít nhất là có thể tránh đối đầu trực tiếp.

"Uh, có thể không tệ với chủ nhân."

Kuroe vẻ như nhìn thấu mọi việc.

"Ý cô là sao."

"Bằng cách này thì chủ nhân không phải chọn nữa."

"!?"

"Thế là sao, ngài cũng nghe nhiều lần rồi mà ... chủ nhân cũng hiểu phải không?"

Giọng cô nàng không ý đổ lỗi ... đã quá đủ cho Tooya để nhận ra sự thật. Những điều không xuất hiện rõ lúc đó, thì vào lúc này đã lộ diện ra ngoài.

Tanaka đã nói, con người mà Kuroe phải ăn được họ lựa chọn.

Thế tức là, Tooya không cần phải chọn người Kuroe sẽ ăn nữa.

"Không phải rất đáng để chủ nhân vui mừng sao?"

Phải chọn người cho sự hy sinh ... Tooya có thể thoát khỏi trách nhiệm này.

"......."

Nếu cậu thực sự phải nói tâm trạng của mình lúc này, quả thật sẽ giống như những gì Kuroe nói. Tooya nới lỏng bởi vì cuối cùng cậu có thể thoát khỏi gánh nặng này. Không cần thiết để chịu đựng nữa, trách nhiệm lấy đi mạng sống của một con người. Tooya có thể vứt bỏ sự gian ác mà cậu đã làm và bước trên một con đường khác.

Nhưng đồng thời, vậy thật ổn chứ, suy nghĩ này vẫn còn dây dứt trong cậu. Điều này là bởi vì đó không phải là con đường mà cậu tự chọn nữa ... nó được quyết định bởi những người khác và chỉ là cách trốn tránh.

"Tôi…"

Những lời cậu muốn nói, không phát ra.

Tooya bối rối về những gì mới là đúng.

Ngay cả khi dằn vặt cậu cũng không thể có được câu trả lời. Và như vậy, Tooya chào đón ngày thứ hai. Cậu không cần phải đi học bởi vì là thứ bảy. Tooya không biết thế liệu có là tốt cho cậu hay chăng. Có lẽ tâm trạng của cậu sẽ tốt hơn nếu cậu đến trường và học tập ... nhưng không có lý do trốn tránh nữa, thì đi học cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Muốn ra ngoài?"

"Ờ Ờ."

Tóm lại, cậu không thể giải quyết bất cứ điều gì ở trong phòng riêng của mình ... mặc dù cậu cũng không thể trả lời rằng ra ngoài thì sẽ được gì. Nhưng mà không nghi ngờ gì nữa, Tooya sẽ bị trầm cảm hơn nữa nếu cậu chỉ ở trong phòng.

"Tôi sẽ chỉ ở nhà. Tôi muốn nhai hết mấy bộ phim được ghi lại ne. "

"Không có bảo cô đi với tôi đâu."

Tốt hơn nếu cô ấy không đi cùng. Chỉ cần ở nhà cho tới lúc cậu về thôi. Nghe như một trò đùa khi mà cô nàng vẫn dính vào mấy bộ phim như vậy trong kiểu không khí này... Tooya nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô ta có thể đọc bầu không khí ... nhưng vô dụng thôi.

"Tôi đi đây."

"Uh."

Tooya rời khỏi nhà để lại những tiếng tranh cãi của cặp vợ chồng trên TV ở sau lưng.

"... Fuu."

Mặc dù cậu muốn đi dạo ở ngoài, nhưng Tooya không chọn đích đến cụ thể. Không muốn giữ một cuốn sách trên tay ngay cả khi cậu tới thư viện, đi đến trung tâm trò chơi sau một thời gian dài cũng không gây hứng thú cho cậu. Nếu muốn trút căng thẳng thì tới trung tâm đánh bóng sẽ khá tuyệt ... nhưng có lẽ như vậy Tooya cũng không thể thay đổi tâm trạng của mình.

Cuối cùng Tooya chỉ ngồi trên một băng dài trong một công viên nhỏ và nhìn chằm chằm vào bầu trời. Mấy trò chơi ở đây đã rỉ sét, nên công viên này toát lên vẻ cô đơn trong ánh ban ngày. Bằng cách này thì không nơi nào phù hợp hơn nơi này để một người giết thời gian ... mà, chẳng làm được gì hơn ngoài ngồi đờ ra một chỗ.

"Mình phải làm gì đây ... Thực sự không biết nữa."

Để trả lời câu hỏi của Kuroe ngày hôm qua, về việc chọn một người cho Kuroe ăn ... cứ để cho Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật cũng được. Cậu có thể chấp nhận về mặt cảm giác, nhưng đồng thời cậu cũng hoài nghi về việc làm thế có thực sự là tốt.

Tuy nhiên, cuối cùng thì dù cậu có nghĩ thế nào thì cũng chẳng được gì. Vì tình hình không thay đổi. Ngay cả khi Tooya nói rằng cậu muốn chọn người để giết, cũng chẳng được chấp nhận.

"... Haa."

Tooya thở dài. Không có lý do nào, Tooya chỉ muốn rời khỏi và đứng lên ... có lẽ, nếu cậu cứ nhìn chằm chằm vào bầu trời thì điều gì sẽ xảy ra sẽ không xảy ra. Nhân tiện, phía bên kia không nhận thấy Tooya đang ngồi trên đó và chỉ đi về phía cậu.

Lúc Tooya đứng dậy ... và như vậy, bốn mắt nhìn nhau.

"Ah."

"An?"

Inaba Akane, là người ở đó.

"Chuyện này…"

Khi cậu muốn nói điều gì đó ... Akane duỗi tay với vòng eo của mình.

"Tsk."

Nhưng cô tặc lưỡi ngay lập tức.

"... Đừng nói là cô muốn lấy súng ra?"

"Mi nên biết ơn rằng ta đang trong giờ nghỉ."

Có vẻ ả ta không phủ nhận.

"Vào giờ nghỉ, heh ...?"

"Đúng vậy, mi nhìn là biết rồi đúng chứ?"

"… Tôi đoán vậy."

Chắc chắn là Akane hôm nay không mặc bộ quân phục như cậu đã gặp trước đây ... cô đang mặc một cái váy dễ thương. Hình bóng cô bạn thơ ấu của cậu chơi trong sân xuất hiện trong đầu Tooya ... nhưng dù có thể nào thì hai người họ không thể trùng với nhau vì cách biệt tuổi tác quá lớn.

"Nhìn vậy là có ý gì hả."

Akane nhìn Tooya.

"Không, chỉ là tôi cảm thấy ngạc nhiên ..."

"Ta muốn mặc gì trong giờ rảnh thì mặc thôi."

"… đúng vậy."

Cậu gật đầu.

"Ta chắc rằng mi đang nghĩ nó không phù hợp với ta hay gì đó tương tự."

"Chuyện đó ... Tôi không có ý đó đâu?"

"Nhìn thẳng vào ta mà nói nè."

Thậm chí dù cô ta có nói như vậy, cậu là người bị trừng mắt nhìn nên không làm được. Mặc dù Tooya nghĩ phong cách đơn giản của trang phục phù hợp với cô ... và cổ cũng xinh nữa, nên kiểu này rất phù hợp.

"Rất phù hợp ... nhỉ?"

"Ta nói nhìn ta và nói. Và còn, tại sao mi lại dùng câu nghi vấn. "

"........."

Tooya nhìn cô trực tiếp. Vẫn là khuôn mặt khó chịu như mọi khi.

"Tôi nghĩ nó đẹp, dù có là váy dễ thương hay quân phục cũng đều rất hợp với cô."

Cậu nói thẳng ra.

"Mi, mi là đồ ngốc à ... bất ngờ nói vậy với ta chứ!?"(Trans:Tsundere? Mà, chắc có tsun chứ dere thì không)

Thật bất ngờ, Akane đỏ mặt - nhưng cô kiềm chế ngay lập tức. Sau một vài giây, Akane lấy lại bình tĩnh và tiếp tục liếc mắt nhìn Tooya.

"... Quên những gì mi thấy hôm nay đi."

"Được rồi."

Cậu trả lời kèm theo tiếng cười. Ánh mắt của cô ta đâm vào Tooya và làm cậu ngậm miệng lại.

"Thế, tôi về trước đây."

Rút lui càng nhanh càng tốt.

"Chờ đã."

Nhưng cậu đã bị chặn lại bởi Akane.

"… cô muốn gì?"

"Đừng có lủi đi ngay như vậy."

"Tôi không muốn bị nói thế bởi một người sẽ đột ngột rút súng ra đâu."

"Mặc dù ta muốn lấy súng ra, nhưng ta không có ý định bắn."

Thế thì lấy súng ra chi vậy, Tooya bắt bẽ trong lòng.

"... Thế, có chuyện gì đây?"

"Không có gì, ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi."

"… vậy tạm biệt nhé."

"Ta đã bảo mi chờ đã."

Cậu bị kéo lại.

"Thế tôi mới hỏi có chuyện gì."

"Bởi vì mi trông rất đau khổ như đang sắp chết vậy, nói cho ta biết lý do đi."

"Eh."

Ý thức của cậu bị đóng băng bởi lời nói bất ngờ đó.

"Chuyện này, không phải cô ghét tôi sao ..."

"Đừng có dùng ‘cô’*, cái kiểu xưng hô tởm như vậy, ta tên Inaba Akane."

*Trans: ở đây Tooya gọi Inaba bằng anata, chà, mấy bạn xem anime nhiều chắc hiểu mà ha, mình lười giải thích lắm.

"Vậy thì, Inaba-san."

Cậu nói một cách thận trọng.

"Không phải Inaba-san ghét tôi sao?"

"Tới mức là ta sẽ giết mi ngay lập tức nếu được phép nhỉ?"

"......."

Cậu đã đúng.

"... Nếu vậy thì sao cô lại muốn nghe những phiền muộn của tôi?"

"Để lên án mi."

Cô ta nói dứt khoát.

"Ta chỉ muốn biết loại lo lắng ngớ ngẩn nào mà bọn nhóc như mi có. Đừng có bận tâm, đó chỉ toàn là hứng thú của riêng ta thôi.”

"Thế tức là cô không được hành động theo kiểu vật lý, nên cô dự định tấn công bằng tinh thần ư?"

"Đúng vậy."

Giọng nói ấy phát ra không chút do dự.

"Không, một người bình thường sẽ không thừa nhận nếu bị nói đến mức này."

"Nếu mi không muốn nói chuyện thì hãy giao tiếp bằng thể chất đi."

"Không phải cô nói là mình không thể hành động theo kiểu vật lý sao..."

"Ừ."

Nhưng cô ta siết chặt tay.

"... Ta chỉ nói miệng nên ổn thôi mà."

Tooya thở dài, sau đó trút hết những phiền muộn của mình trên băng ghế. Cô ta sẽ không để cho cậu đi nếu cậu không nói hết những gì khiến cậu không thể tiến bước được nữa.

"Mi là thằng ngốc."

Đây là phản ứng đầu tiên của Akane sau khi nghe những gì Tooya nói.

"Không cần phải chọn nữa? Vậy là đủ tốt rồi? Não của mi bị thiếu nếp nhăn hay gì đó ư? "

"... Sao lại đột ngột nói vậy chứ."

Hơn nữa nghe thật đau lòng.

"Thằng nhóc con này, mi đã quên những lời mà ta đặc biệt dành cho mi sao?"

Cô ta trừng mắt nhìn sang.

"Ta nói đừng có hiểu lầm phải không? Ta nói đừng có hy vọng là ta sẽ tha thứ cho mi đúng chứ? "

Lặp lại câu nói đó.

"Thế, tại sao nhóc mi lại nghĩ rằng ta đã tha thứ cho mi rồi?"

Ả đứng đó và kinh thường Tooya.

"Bởi vì..."

"Mi bị ngốc à?"

Lời chống chế của Tooya bị gián đoạn.

"Không quan trọng ai sẽ là người quyết định. Một mạng sống sẽ không mất đi nếu mi không tồn tại. Dù ai là người chọn thì mi vẫn phải chịu trách nhiệm, điều đó là chắc chắn. "

Giống như nói điều gì đó đương nhiên, cô ta tiếp tục.

"Bởi vì những kẻ mi giết là phạm nhân, do đó mi có thể được tha thứ, ngươi dám nói thế ư? Như ta đã nói, mạng sống đã hy sinh chỉ vì hành động không chính đáng của mi là không thể được tha thứ. Không có một mạng sống nào có thể bị phí phạm vì mi muốn đâu. Chỉ có những kẻ như ta có thể giết những kẻ xấu vì sở thích riêng nên không cần bận tâm. "

"...... .."

Mặc dù câu từ của ả ta khá là lộn xộn, những gì đáng kinh ngạc là Tooya không đáp lại bất kì lời phản bác nào ngay cả trong lòng cậu.

"Nếu mi hiểu, ta sẽ đảm bảo những điều khác."

Đột nhiên, Akane cong cơ thể và khuôn mặt của cô tiến gần tới Tooya.

"Mi là tên nhóc tồi tệ nhất ... miễn là mi nhớ việc này thì mi sẽ không phải lo lắng như này."

Ánh mắt sắc bén đó đâm qua mắt Tooya.

"Thế thôi."

Sau đó, cô ta đột ngột quay mặt đi.

"......."

Tooya không thể đáp lại lời nào cả ... Tuy nhiên, tâm trạng lơ mơ của cậu đã bình tĩnh lại.

"Inaba-san."

Miệng cậu mở ra một cách tự nhiên.

"Ah?"

"Tại sao cô lại có tự tin như vậy mà nói rằng tôi là tồi tệ nhất?"

"Dĩ nhiên, vì ta là công lý."

Ả ta nhìn qua và trả lời không chút do dự.

"Liệu có bất kỳ lý do gì khác?"

"Không."

Một câu trả lời ngay lập tức.

"Ta đã như vậy từ lúc ra đời. Chẳng liên quan tới ông bà già ta cả. Việc này là bởi vì mặc dù ta sống trong một môi trường rất lành mạnh nhưng lại chẳng có liên quan tới công lý chút nào... không, có gì đó liên quan đến công lý. "

Tựa như cô ta phải nhai côn trùng hay gì đó vậy, Akane trưng ra một vẻ mặt khó chịu.

"Một cái gì đó liên quan?"

"Chẳng có lý do gì để nói với mi hết."

Cậu bị từ chối ngay lập tức.

"Ta vẫn là chính mình dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa. Miễn là ta tin rằng những điều đó là đúng, ta sẽ không thể chịu đựng thứ đối nghịch với nó và ta cũng không có ý định chịu đựng. Đó là lý do tại sao ta hoàn toàn không có ý định tha thứ cho mi. Ngay cả khi mi hoàn toàn hiểu rõ. "

"… Vâng."

Tooya gật đầu. Akane kiểm tra xung quanh và bỏ đi.

"Tạm biệt."

Có vẻ như cô ấy đã nói xong những gì mình muốn, Akane bước đi.

"Inaba-san."

Cậu gọi lại hình bóng đang bước đi.

"Mi muốn gì."

Akane quay nửa trên cơ thể lại.

"Cô, dù cho có chuyện gì xảy ra... thì cô vẫn là kẻ thù của tôi."

"Vậy à, ngay cả nhóc mi cũng sẽ không tha thứ cho ta ư."

Trả lời ngay lập tức, Tooya ngạc nhiên rằng cô không định hỏi gì cả. Và lần này, ả bước đi mà không quay đầu lại nữa. Tooya cũng không nói thêm gì nữa.

"Kẻ thù, à ..."

Tooya thì thầm với một sự an tâm.

--

"Có vẻ như ngài không cảm thấy bối rối nữa."

Kuroe nói vậy khi nhìn thấy Tooya trở về nhà vào buổi tối. Có vẻ như cô nàng ngay lập tức nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Tooya.

"Có gì đó tốt đã xảy ra à?"

"Mà, cô có thể nói là tôi đã nhìn nhận vấn đề hiện nay đúng cách."

Cậu có thể chắc chắn rằng mình cảm nhận được vấn đề làm mình dao động.

"Fuu, không tệ."

"Gì đây?"

"Chẳng phải chuyện gì thú vị với tôi nếu như chủ nhân vẫn còn do dự."

"Ah ra vậy…"

Khác với Tooya, Kuroe vẫn có ánh nhìn vững chắc.

"Nhân tiện, thứ này được gửi tới lúc chủ nhân ra ngoài."

Như thể nhớ ra gì đó, Kuroe bước về phía bàn.

"Đó là gì?"

"Đây."

Cô nàng đưa qua Tooya. Đó là một phong bì màu nâu ở dạng giấy A4.

"Có lẽ là thông tin được yêu cầu mà Tanaka nói trước đây. Nó được gửi trực tiếp tới đây ba giờ trước. "

"Ah ah."

Cậu hoàn toàn quên rằng có cái gì đó như thế được nói.

"Takana nói rằng hắn hy vọng ta có thể cho một câu trả lời vào chiều mai sau khi đọc chi tiết ở đây."

Có vẻ là phải quyết định trong ngày nghỉ rồi. Do đó, Tooya ngay lập tức lấy ra và xem tập tài liệu. Trước hết là thông tin của Quỷ kiếm đã đề cập ở quán cà phê và cũng có những chi tiết của vụ án, những tấm ảnh về xác của các nạn nhân.

"... Dư vị sẽ tệ đây."

Tooya nhíu mày.

"Thật là thẳng thắng."

Kuroe đang ngồi cạnh cậu nói như vậy sau khi nhìn vào những bức ảnh. Nạn nhân có vết thương giống như những gì Kuroe nói. Nạn nhân đầu tiên bị chém một đường chéo từ vai phải đến thắt lưng bên trái. Nạn nhân thứ hai bị chém thành hai trực tiếp giữa đầu xuống. Vết cắt khá ngọt ... dựa trên điểm này, quả thật có thể xem đây không phải là một vụ giết người bình thường.

"Eh, nạn nhân thứ hai ..."

Đồng phục của nạn nhân thứ hai có vẻ quen quen ... nó tương tự như đồng phục của Kuroe treo trong phòng. Tooya vội vàng xác nhận trên tư liệu, nạn nhân thực sự là một học sinh nhỏ hơn Tooya một tuổi học cùng trường với cậu và Kuroe. Miyagishi Kana. Mặc dù Tooya từng nghe cái tên này, nhưng cậu không biết là cô bé này học cùng trường với mình.

"Mặc dù chúng ta khác lớp nhưng có vẻ cũng xảy ra chút rối loạn."

"... .."

"Mà, chủ nhân bị cô lập trong lớp nên không biết cũng phải ne."

Có vẻ trong lớp đã từng bàn luận về việc này ... cũng bình thường thôi. Sẽ thật lạ kỳ khi mà không xảy ra chấn động nếu một ai đó cùng trường bị sát hại. Thật vậy, xung quanh cậu cảm thấy nhiều lo ngại hơn so với trước, nhưng Tooya đã quen với việc bị cô lập nên đã giả định tất cả sự ồn ào đó là bình thường.

"Và ngài thậm chí không xem tin tức ne."

Có vẻ như cô nàng đang nói về những gì đã xảy ra vào buổi sáng hôm đó. Nếu cậu nghiêm túc xem tin tức thì có lẽ Tooya sẽ nhận ra thực tế đáng sợ.

"Nếu theo cách đó thì chủ nhân không thể thực hiện việc điều tra nhỉ?"

"Chẳng liên quan đến sự nổi tiếng đâu."

"Ngài không thể nói như vậy ne."

Nói đoạn, Kuroe rút ra một mảnh giấy từ tài liệu.

"Đây là nghi phạm mà chúng ta phải điều tra."

"... Kuromine Mashiro."

Đây là cái tên được viết trên đó. Mười lăm tuổi, học cùng lớp với nạn nhân thứ hai - có nghĩa là cô bé và Tooya cũng học cùng trường.

"Nếu khác khối thì ..."

"Chủ nhân khá là nổi tiếng ở trường học mà?"

"... Mặc dù đúng là không sai."

Đừng nói tới gương mặt, có lẽ họ sẽ biết ngay khi tên cậu được nhắc tới.

"Họ có thể sẽ cảnh báo nếu chủ nhân đi gặp con bé đó?"

"Cô định gặp trực tiếp cô bé ư?"

"Bằng cách đó, nó sẽ đơn giản hóa vấn đề."

Kuroe nói như vậy một cách tự nhiên.

"Nếu chỉ bằng cách điều tra xung quanh và có được đáp án thì Thiết Lập Trật Tự Hắc Thuật không cần phải yêu cầu chúng ta giúp sức. Bởi vì chúng ta học cùng trường và có thể dễ dàng tiếp xúc với con bé, đó là lý do tại sao chúng yêu cầu ta giúp đỡ. "

"... .."

Những gì Kuroe nói quả thật hợp lý. Không phải tự nhiên mà yêu cầu là đi điều tra mục tiêu học cùng trường. Sẽ dễ tiếp xúc với mục tiêu hơn nếu đi học cùng trường. Thế tức là việc điều tra sẽ dễ hơn, việc Tanaka nói rằng mục tiêu dễ dàng cho Tooya điều tra là chấp nhận được.

"Chúng ta có thể hiểu mọi việc chỉ bằng cách gặp trực tiếp cô bé ư?"

"Ít nhất chúng ta có thể nắm được gì đó."

"… có lẽ."

Dường như những gì Kuroe nói nghe không đáng tin cậy.

"Hay là ngài có kế hoạch khác? Tôi chỉ nói vậy thôi, nếu điều tra xung quanh mà có thể có được đáp án thì chẳng có lý do gì để chúng ta lộ mặt cả. "

"Dù là cô có nói như vậy ... ah."

Cậu đột ngột nhớ ra.

"Có chuyện gì?"

"Không, tôi quên rằng mình chẳng biết gì về Quỷ kiếm cả."

Mặc dù cậu cũng biết chút ít trong cảm quan thông thường, nhưng Tooya không biết chính xác là gì. Ngay cả khi cậu nghĩ về phương pháp điều tra, Tooya cũng không thể tìm ra nếu cậu chẳng biết gì về nó.

Mặc dù cậu nói vậy, thực sự là thông tin nằm trong phong bì, cậu chỉ cần lấy ra và đọc thôi.

"Là đây."

Tooya lấy ra những phần ghi lại thông tin liên quan đến Quỷ kiếm.

"Hô, đâu nào."

Kuroe liếc từ bên cạnh.

"Cô cũng muốn đọc ư?"

"Bởi vì tôi không biết nó có tương tự như cái mà tôi biết không."

"Đúng là có khả năng này."

Cũng đã cả trăm năm rồi, có lẽ chuyện như vậy cũng có thể xảy ra. Tooya đọc thông tin với Kuroe.

Theo đó, trong thanh quỷ kiếm có một phép thuật sẽ khiến chủ sở hữu của nó trở nên điên cuồng. Không liên quan đến ý chí của chủ sở hữu, nó ảnh hưởng mãnh liệt lên chủ sở hữu và khiến họ muốn giết người. Đại đa số chủ sở hữu bị điều khiển sẽ không thể nhớ gì cả sau mọi chuyện, chủ sở hữu sẽ lấy lại ý thức bằng cách buông bỏ thanh kiếm trong một khoảnh khắc. Nhưng đồng thời chủ sở hữu sẽ nghe thấy điềm báo bảo hắn hay ả ta cầm lên thanh kiếm, kẻ đó sẽ lại tấn công mọi người lần nữa sau khi thanh kiếm trở lại tay.

Hình như Quỷ kiếm này đã được tạo ra bởi một pháp sư trái luật. Có vẻ như kẻ làm nó đưa thanh kiếm cho kẻ khác để học gặp rắc rối hoặc gây hỗn loạn lên thế giới. Có một bức ảnh của thanh quỷ kiếm trên thông tin tham khảo ...... ..mặc dù Tooya cảm thấy rằng nó không khác lắm so với một thanh kiếm bình thường.

"Nó khác với cái tôi biết."

"Vậy ư?"

"Vâng."

Hình như thế giới siêu nhiên sẽ thay đổi theo thời đại ... và-

"Phép thuật và pháp sư ..."

Tooya lại gặp những từ mà không thuộc về kiến thức thông thường.

"Ngài vẫn muốn nói mấy câu như vậy ư?"

"… Biết rồi mà."

Đây là thực tế mà cậu phải chấp nhận.

"Mà, vì ấn tượng của quỷ kiếm cũng giống với những gì tôi hình dung nên tôi có thể hiểu được. Mọi thứ sẽ được giải quyết nếu chúng ta lấy nó khỏi cô bé tên Kuromine đang sở hữu phải không? "

"Mà, những gì ngài nói là đúng nếu dựa theo các thông tin."

"Kuroe, cô có thể loại bỏ điềm báo yêu cầu chủ sở hữu lấy lại thanh kiếm không?"

"Việc đó sẽ rất đơn giản nếu phép thuật đó là do con người tạo ra."

Như mong đợi từ một con quái vật siêu cường.

"Thế thì, chúng ta phải xác nhận xem cô gái đó có sở hữu Quỷ kiếm hay không."

"Ừ."

Và giờ chúng ta quay lại vấn đề chính ...

"Tại sao cô gái tên Kuromine trở thành nghi phạm?"

Tooya nói vậy vì không biết lý do. Cô ấy chỉ là một nữ sinh cao trung. Tại sao lại trở thành nghi can về việc là chủ sở hữu Quỷ kiếm chứ.

"Chẳng phải ta nên xác nhận cái đó trước sao?"

"......."

Tooya nghĩ như vậy. May mắn là có một lời giải thích trong thông tin. Hình như là Quỷ kiếm được đưa vào viện bảo tàng lịch sử trước đây. Nhưng thanh kiếm biến mất khi Kuromine Mashiro tới bảo tàng đó như là một bài học lịch sử trong lớp.

Và sau đó, vụ án xuất quỷ nhập thần xảy ra. Họ có thể xác định đó là do Quỷ kiếm từ những gì còn lại ở hiện trường. Nó có liên quan đến sự biến mất vừa rồi của thành quỷ kiếm. Và như vậy Mashiro là người gần nhất với thanh kiếm khi nó biến mất tự nhiên trở thành một nghi can... đại khái là vậy.

"Quản lý thật là lõng lẽo mà."

"Họ có thể luôn nghĩ rằng đó là một thanh kiếm bình thường mà thôi."

Hơn nữa, họ không nhận ra cho đến khi nó biến mất.

"Thời kỳ thanh kiếm xuất hiện là thời nào?"

"Hình như là chín trăm năm trước."

Một cổ vật rất là xưa luôn ... đó là lý do

nó được trưng bày trong bảo tàng.

"Thế thì tình hình sẽ khác đây."

"… Ý cô là gì?"

"Thứ đó là tàn tích từ thời của chủ nhân trước của tôi."

"Thế tức là?"

"Tức là có thể đây không phải là quỷ kiếm."

Kuroe nói như vậy.

"Là thứ mà cô nói là khác với cái cô biết sao?"

"Ngoài ra còn điều này ... nếu chỉ là về một thanh kiếm với sức mạnh thì có thể. Nhiều thứ như vậy được làm trong thời đó mà. "

"... Cụ thể?"

"Có thể nghĩ rằng đó là thanh kiếm huyền thoại hay thanh kiếm với sức mạnh ma thuật cũng được."

"... .."

Mặc dù có cách giải thích dễ hiểu hơn nhưng tại sao cô lại giải thích như vậy chứ.

"Nếu là loại sau, thì họ hẳn đã viết nó trong thông tin."

"Mà, có lẽ chúng muốn để tôi làm vậy."

"?"

"Tức là để việc giải thích cho tôi. Tôi đã sống trong thời đại đó mà, không có lời giải thích tốt hơn so với tôi đâu. "

Chắc chắn là rất hợp để cô ta làm vậy.

"...nghĩa là yêu cầu này cũng vậy."

"Tôi chắc chắn chúng đã giám định đúng trước khi đưa ra quyết định ... nó thực sự rất hợp với chúng ta. Nghi phạm và chủ nhân học cùng trường và nguồn gốc của vấn đề xuất phát từ thời kỳ mà tôi biết rõ. "

Thật quá phù hợp với họ.

"Thanh kiếm mà Kuroe nói ảnh hưởng tới chủ sở hữu ư?"

"Có rất nhiều loại sức mạnh trong một thanh kiếm ... như tăng cường khả năng vật lý, chuyển đổi cơ thể thành thứ gì đó có độ cứng như sắt và nhiều hơn nữa."

"Không, tôi không nói về việc đó ... như là khiến chủ sở hữu muốn tấn công người."

"Mặc dù có ... nhưng đa phần chúng không thuộc loại đó."

Kuroe trả lời.

"Vậy, tức là đó chính là ý định của chủ sở hữu muốn tấn công người?"

"Có lẽ."

"Có lẽ…"

Cô nàng nói thật dễ dàng.

"Nhưng, đơn giản thì--"

"Sẽ có nếu là về giết người."

Kuroe gián đoạn.

"Miễn là có lý do và sức mạnh thì một người dễ dàng dùng thứ sức mạnh đó, không phải chủ nhân là người hiểu điều đó nhất sao?"

"......."

"Mà, ngay cả khi bản thân không có lý do, sức mạnh đó sẽ trở thành lý do để họ làm vậy."

"Mặc dù cô nói không sai ..."

Cậu không muốn chấp nhận ... nhưng Tooya không có cơ sở để phủ nhận.

"Giả sử thanh kiếm đó thực sự là một thanh quỷ kiếm, nhưng thế thì cô gái đó không có lý do để dùng nó?"

"Chuyện đó… "

Tooya do dự. Những điều về Kuromine Mashiro đã được in trong thông tin, bao gồm những thứ gây hứng thú với cô gần đây ... Tooya tỉnh táo lại một chút và đọc qua.

Sau đó, các kết luận được dựa trên thông tin - có một lý do để cô ấy làm vậy.

"Nạn nhân thứ hai, Miyagishi Kana và cô gái đó là học sinh từ cùng khối ... và có vẻ như cô ta là một trong những kẻ tham gia bắt nạt cô gái đó."

"Cái gì, cô gái đó là một đứa trẻ bị bắt nạt huh."

"... Có vẻ là vậy."

Các tài liệu ghi nhận thực tế này rõ ràng. Bắt đầu từ mùa xuân. Đó chỉ là vì cô bé từ chối một số yêu cầu rắc rối từ những kẻ bắt nạt. Mùa xuân trong năm đầu tiên là lúc mà mọi người chưa thể tạo nên một mối quan hệ tham thiết với những người khác, những người bị nhắm bởi một nhóm kẻ hay bắt nạt sẽ bị cô lập bởi mọi người một cách nhanh chóng.

"Mà, cô ta có đủ động lực để làm vậy."

"... Không có chứng cứ rõ mà."

Có lẽ cô bé bị gì đó chiếm hữu... nhưng Tooya vẫn không biết có thật là vậy không.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ việc cô bé có sở hữu thanh kiếm hay không."

"Cô không thể điều tra bằng sức mạnh của mình à?"

"Tôi có thể biết được nếu cô bé mang theo xung quanh ... nhưng, sẽ khá tệ nếu đem thứ đó theo trong thời bình."

"Thế thì, cô không thể tìm bằng cách truy tìm sức mạnh của thanh kiếm?"

"Bởi vì tôi không nhận thấy cho đến khi nó biến mất, như vậy có lẽ thanh kiếm đó đã giấu sự hiện diện trong khi chờ đợi."

Tức là chúng ta cũng không thể tìm thấy nơi mà thanh kiếm bị giấu.

"Và có vô hạn nơi để giấu kiếm nếu người ta muốn giấu nó ... nếu thanh kiếm có thể tìm thấy quanh nhà thì đâu cần chúng ta nữa."

"... Vậy kết quả cũng thế à."

Tooya thở dài.

"Chúng ta phải tiếp xúc với cô bé sao?"

"Bằng cách đó sẽ giảm rắc rối. Nếu cô ta không bị chiếm hữu bởi quỷ kiếm mà tấn công người khác dựa trên ý riêng thì sẽ có hành động đáng ngờ. "

"Nếu không phải vậy?"

"Chúng ta cũng sẽ tìm ra điểm đáng ngờ nữa. Chủ sở hữu sẽ có ký ức trống rỗng trong thời gian bị điều khiển bởi thanh quỷ kiếm, chủ sở hữu sẽ cảm thấy kỳ lạ về điều đó."

Người đó sẽ được chứng minh vô tội nếu không thuộc hai trường hợp đó. Cậu không nói vậy để đánh giá những điều đơn giản, chỉ làm theo cách đơn giản là loại bỏ những thứ đáng ngờ.

"... Mà, chẳng có cách nào khác nữa."

Tooya không thể nghĩ ra cách nào khác. Cậu không có kinh nghiệm về loại điều tra này, cũng bình thường thôi khi mà cậu không thể nghĩ ra cách nào nữa. Nếu Tooya nghĩ sâu hơn, thực sự có một cách tốt hơn.

"Nói thật, ngài có thể chọn để từ chối mà?"

"Nói thế lúc này là vô dụng rồi."

Thậm chí nếu có lần tới ... chắc rằng việc tương tự sẽ được lặp lại.

"Cứ làm đi."

Không có sự lựa chọn khác cho Tooya.

"Thế nào?"

"Anh nói về thứ gì đây."

"Cô đã gặp cậu ấy phải không?"

"… sao anh lại biết."

Ả lườm Tanaka.

"Để cô như vậy cả hôm qua và hôm nay không phải là vì tôi ngốc đâu."

Tanaka nhún vai.

"... Tôi không cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình."

"Có GPS trên điện thoại của cô."

"......."

Akane âm thầm rút điện thoại ra và nắm thật chặt.

"Xin đừng bóp nát nó ... Tôi sẽ ngừng chức năng đó sau mà."

"Tsk."

Akane giảm sức mạnh và tặc lưỡi.

"Vậy, thế nào?"

"Gì."

"Ấn tượng của cô sau khi nói chuyện với cậu ta. Cô tới gặp cậu ta ngay khi cậu ấy ở một mình, không vì có chuyện gì đó sao? "

"… không có gì."

Akane quay ánh nhìn đi như ném cơn giận.

"Thằng đó chỉ là một thằng nhóc tồi tệ mà thôi."

"Đó là ấn tượng của cô?"

"... Tôi muốn giết nó ngay khi tôi có thể."

"Lại nói thế nữa, huh."

Tanaka cười khổ.

"Cảm ơn anh."

"Lúc là là thời gian tốt nhất để tôi hành động dựa trên thông tin tình báo ... mặc dù bây giờ thì có hơi khác."

"Tsk."

Akane chặc lưỡi.

"... Tôi từng muốn hỏi câu này."

Akane nói như vậy tựa như cô bất ngờ nghĩ ra.

"Gì đây?"

"Cuối cùng, anh là một kẻ thông minh hay một sát thủ ... bên nào đây?"

"Cả hai."

Tanaka vui vẻ trả lời.

Truyện Chữ Hay