Tôi đang đi bộ xuyên qua thị trấn với Serge sau khi hứng chịu một tràng khoe khoang của Dinome về cháu mình. Serge đã thành công trong việc đổi chủ đề, nên chúng tôi đã có thể rời khỏi đó trước khi mặt trời lặn.
“Ông ta có vẻ thích cậu đó, cậu Ryoma,” Serge nói. “Đó quả là một màn trình diễn ấn tượng.”
“Cháu chỉ cố không xúc phạm chú ấy thôi. Cơ mà chú thì khác, chú quả thực biết cách kiểm soát cuộc trò chuyện đó,” tôi trả lời. Nghe như thể chúng tôi đang khen nhau sau khi có một vụ trộm thành công vậy.
“Nhưng cậu định làm gì với thứ đó?”
“Cháu cũng chưa rõ,” tôi thừa nhận. Tôi đang cầm trên tay một chiếc hộp có chứa một loại dụng cụ. Dinome đưa nó cho tôi và bảo rằng đây là sáng chế đầu tiên của một nhà chế tác dụng cụ ma thuật sẽ-sớm-trở-nên-nổi-tiếng, nhưng tôi không nghĩ thứ này thực sự đáng giá gì cho lắm. “Chú nghĩ cháu trai của chú ấy tài năng đến mức nào?”
“Chà, đã từng có những ví dụ về việc trẻ con bắt chước cha mẹ chúng và học được ma thuật một cách tự nhiên. Cơ mà chuyện đó khá hiếm, và việc này cũng có thể ám chỉ rằng đứa trẻ ấy có tài năng thiên bẩm. Tuy nhiên liệu đứa bé đó có tiếp tục thể hiện tài năng như vậy trong tương lai hay không thì hoàn toàn là một bí ẩn.”
“Nghe có vẻ hợp lý đấy ạ.”
“Hmm, hiện tại nhìn ông ta có vẻ mềm lòng vậy, chứ Dinome dạo trước rất khó để hài lòng. Điều đó chỉ cho thấy ông ta nghiêm túc với công việc như thế nào thôi. Ông ta cũng rất khó tính với những người học việc của mình. Mặc dù là qua con mắt của người ông, nhưng nếu ông ta nhận thấy có tài năng, tôi chắc chắn rằng cậu nhóc đó có tài năng,” Serge nói. Tôi chỉ mong rằng cậu bé sẽ không phải chịu quá nhiều áp lực dưới một kì vọng cao như vậy trong tương lai.
“Mà nhân tiện, chú Serge, cháu đang tự hỏi làm sao mà chú lại không mang theo vệ sĩ. Không phải tự đi lại một mình sẽ rất nguy hiểm sao? Cháu tưởng thành phố này có nhiều tội phạm?” tôi hỏi. Tôi nghĩ giám đốc của một công ty lớn sẽ luôn có ít nhất một vệ sĩ đi kèm, nhưng tôi chẳng thấy ai cả. Mà hình như cũng chả có ai đang ẩn nấp quanh đây.
“Tôi đã đến thành phố này nhiều lần không sao kể xiết, và tôi thấy rằng chẳng có gì nguy hiểm khi trời vẫn còn sáng cả. An ninh được thắt chặt khi sắp có hội chợ, và cậu sẽ không phải lo mình bị vướng vào một vụ đánh nhau ngay giữa đường phố đông đúc. Nếu tôi mất cảnh giác và bị móc túi, đó sẽ là lỗi của tôi. Với lại, một số người mà tôi đi chào hỏi sáng nay sẽ rất ghét việc tôi mang quá nhiều khách theo cùng. Nhưng trong trường hợp mà có chuyện gì xảy ra thật, tôi cũng đã chuẩn bị từ trước rồi,” Serge nói và vỗ vỗ vào thắt lưng của mình. Nó là một chiếc thắt lưng dạng cổ điển khá bình thường.
“Đó là một tạo tác ma thuật ạ?”
“Chính xác. Nó là một phần trong bộ sưu tập của tôi. Bằng cách truyền ma lực vào trong, tôi có thể tạo ra một kết giới bảo vệ mình ngay lập tức. Và chiếc vòng tay này có thể tạo ra một làn khói. Không những nó có thể giúp tôi lẩn trốn tạm thời, nó cũng sẽ thu hút cả đám đông tới vì họ sợ rằng có cháy nữa. Tôi có thể không biết chiến đấu, nhưng không thiếu cách để tự bảo vệ mình. Đừng lo.”
“Cháu hiểu rồi,” tôi nói. Tôi cũng chả lo gì khi tự lang thang một mình, nên chuyện đó cũng có lý.
“Giờ cậu định làm gì, cậu Ryoma?”
“Đầu tiên cháu muốn đặt phòng trọ. Miễn là vẫn còn có mặt trong thị trấn này, cháu muốn đến hội chợ vào ngày mai trước khi quay về nhà.”
“Vậy hay là chọn căn nhà trọ tôi đang thuê nhé? Nó an toàn và có mặt đối diện với đường chính, nếu cậu định tới đó bằng xe ngựa, cậu sẽ không thể lạc được.”
Sau khi biết về thông tin đó, tôi đi thẳng tới nhà trọ. Serge vẫn còn phải đi chào hỏi vài người khác, vậy nên chúng tôi tạm chia tay tại đây. Nhưng chú ấy đã đồng ý dẫn tôi đi ăn tối và đi hội chợ vào ngày mai.
◇◇◇
Ba mươi phút sau, tôi đã đặt phòng thành công tại nhà trọ được bảo, nhưng giờ tôi lại chả có gì khác để làm. Không có việc gì quá khẩn cấp, còn về các tạo tác ma thuật thì phải đợi đến ngày mai. Tôi đợi Serge quay lại để đi ăn tối. Vì đã cho lũ slime ăn xong từ lúc nãy, tôi đang khá buồn chán vì hết việc để làm. Tôi không muốn vắng mặt đúng lúc Serge quay lại tìm, nên tôi chả thể đi đâu được cả. Chuyến đi này mới khiến tôi thấy được tầm quan trọng của chiếc điện thoại di động. Ước gì có một dụng cụ ma thuật hoạt động trên cùng một nguyên lý như vậy.
Mà nhân tiện đang nói về dụng cụ ma thuật, tôi quyết định giết thời gian bằng cách làm thử một cái. Cái dụng cụ tự quay vẫn còn đang nằm trong Hòm Đồ của tôi, và tôi vẫn còn thừa sắt ở trong Nhà Không Gian. Tôi có thể dùng giả kim thuật để thay đổi hình dáng của chúng tới một mức độ nào đó. Tôi không rõ mình có thể tạo ra được cái gì từ những bộ phận này, nhưng mong là nó sẽ có ích cho cuộc sống hàng ngày. Sau khi suy nghĩ một hồi, khá nhiều lựa chọn đã xuất hiện trong đầu tôi như: một cái quạt, một cái khoan điện, một cái máy cắt cỏ, và nhiều thứ khác. Tôi biết cách làm một trục quay dựa vào kiến thức từ kĩ năng nghề mộc của mình, vì nó cũng bao gồm cả cách thiết kế một chiếc bánh xe nữa. Có nghĩa là tôi chỉ cần chuẩn bị những bộ phận cần thiết khác rồi lắp cái trục vào là được. Cái trục tự quay bằng ma lực, vậy nên dùng nó làm cốt lõi của cả chiếc máy sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tôi bắt đầu làm cái đó trước, đồng thời nghĩ xem mình có thể tạo ra thứ gì khác nữa.
“Cậu Ryoma, cậu có ở đây không?” Serge gọi tôi khi vừa quay trở về.
“Vâng?!” tôi giật bắn cả mình vì đang quá mải tập trung vào công việc, “Chào mừng trở lại, chú Serge. Đã đến giờ ăn tối rồi sao ạ? Xin lỗi, chú chờ cháu một chút được không? Cháu sẽ dọn lại phòng mình,” tôi nhanh chóng cất hết họi thứ đi. Tôi không muốn ông ấy đợi quá lâu nên đã tống hết đồ đạc ở ngoài vào trong Hòm Đồ. “Xong.”
Serge dẫn tôi đến một quán bar đầy những người đàn ông lực lưỡng. Hầu hết khách hàng ở đây có vẻ đều là dân lao động. Tôi cứ nghĩ Serge sẽ dẫn tôi đến một nhà hàng sang trọng cơ, nhưng có vẻ tôi đoán trật lất rồi. Có lẽ ông ấy muốn chọn thứ gì đó hợp với khẩu vị của tôi hơn chăng?
“Bữa ăn ở đây khá thịnh soạn,” Serge giải thích. “Uống cùng với bia ở đây cũng tuyệt không kém. Mỗi lần tôi đến đây, tôi toàn ăn nhiều hơn hẳn bình thường.”
“Ồ, Serge! Muốn ngồi ở chỗ như mọi khi không?” một nữ phục vụ hỏi. Có vẻ như Serge là khách quen ở đây.
“Vâng, làm ơn.”
“Đã rõ. Ồ, cậu bé đang yêu này là ai vậy? Con trai ông à?”
“Con trai á?!” tôi kêu lên.
“Cậu ấy là một khách hàng,” Serge nói.
Có lẽ tôi trông trẻ con đến mức làm con ông ấy được thật, nhưng nghe người khác nói hẳn ra sốc thật đấy. Serge nhìn cũng khó xử không kém.
“Vậy mời mọi người lên tầng hai!” nữ nhân viên đó nói.
Chúng tôi đi theo cô ấy lên cầu thang. Khi cánh cửa tầng hai bật mở, một làn gió tươi mát tràn vào. Ở trên này không có tường hay cửa sổ gì cả, chỉ có một mái nhà được chống đỡ bằng những chiếc cột đơn giản. Đưa mắt nhìn qua giữa những cây cột, tôi có thể thấy đường phố nhộn nhịp bên dưới. Cái đó cùng bầu không khí huyên náo trong này khiến tôi cảm tưởng như đang ở một vườn bia ngoài trời vậy. Nhưng những chiếc bàn ở đây đều được phân chia ra bởi những vách ngăn làm bằng vỏ cây, nên ngồi đây vẫn có được cảm giác riêng tư.
“Mọi người muốn gọi đồ gì ạ?” người nữ phục vụ bàn hỏi.
“Vẫn như mọi khi thôi, cho cả hai người bọn tôi,” Serge nói. “Nhưng trước tiên, hôm nay ở đây có loại bia gì vậy?”
“Ông gặp may đó, Serge. Bếp trưởng nói rằng hôm nay cửa hàng chúng tôi có phục vụ một loại bia chất lượng cao.”
“Vậy hãy lấy cho tôi món khai vị nào đó nhẹ nhàng chút cùng một cốc bia. Cậu Ryoma, cậu muốn uống gì không?”
“Cho cháu giống của chú là được,” tôi nói.
“Cậu muốn uống bia sao? Vậy tôi lấy cho cậu một ly nhé?”
“Không, cứ lấy cho tôi một cốc đi, làm ơn. Đừng lo, tôi có phước lành của Tekun mà.” Tôi chứng minh bằng cách đưa bảng trạng thái của mình ra.
“Vậy cốc bia đầu tiên sẽ do nhà hàng chúng tôi đãi!” người nữ nhân viên thốt lên.
“Thật sao?” tôi hỏi lại. Cứ như kiểu tôi được uống miễn phí vì đã đưa ra giấy phép vậy. Tôi thấy vụ này không ổn lắm.
“Tôi không thể tin được một người có phước lành của Thần Rượu lại đến nhà hàng của chúng tôi ngay hôm có loại đồ uống đặc biệt được phục vụ!”
“Cậu thấy đấy, nhà hàng thường sống chết muốn phục vụ loại đồ uống có cồn thượng hạng, rất nhiều nơi còn mê tín dị đoan quanh chuyện này nữa,” Serge giải thích.
“Vậy tôi rất vui lòng đón nhận đề nghị này,” tôi nói. Tôi luôn có thể trả tiền lại cho họ nếu muốn.
“Cảm ơn cậu! Tôi sẽ quay lại ngay,” nữ nhân viên đó nói và rời đi.
“Cảnh vật trên này đẹp thật,” tôi nói.
“Đúng vậy, ở trên này cậu có thể thấy được toàn bộ nhịp sống tấp nập của thị trấn,” Serge đồng tình.
“Cháu không rõ có phải do ánh sáng ở đây yếu hay không, nhưng từ đây có thể nhìn rõ những ngôi sao trên bầu trời. Như thể ánh sáng tự nhiên đang hỗ trợ cho ánh sáng nhân tạo vậy.”
“Quả là một cách nhìn thú vị.”
“Của hai người đây!” nữ phục vụ nói khi quay trở lại. “Bia và đồ nhậu đã sẵn sàng.”
“Nhanh thật đấy,” tôi nói.
“Nhà hàng ở đây thường cho lên hai món này rất nhanh,” Serge giải thích.
“Tại mọi người ai cũng gọi chúng mà!” nữ nhân viên nói. “Chúc hai người ngon miệng!” Nơi này có vẻ phục vụ khá hiệu quả.
“Vậy hãy bắt đầu với đồ uống trước, cậu Ryoma. Cạn ly!” Serge nói, và chúng tôi cùng đưa tay lên chạm cốc. Ngay khi ngụm bia đầu tiên chạm vào lưỡi, hương vị của nó đã lan tỏa trong miệng tôi. Nó có vị ngọt của trái cây, được bổ sung thêm bởi vị của một số loại thảo mộc. Bọt bia đọng lại trên đầu lưỡi khi tôi uống ngụm đầu tiên. Nó không quá đắng và cũng không quá nặng, nên tôi có thể tiếp tục tu cả cốc.“Ngon quá!” tôi thốt lên.
“Đúng thật!” Serge đồng tình. “Và ăn kèm với đồ nhậu cũng rất hợp nữa. Thứ này cũng ngon không kém,” ông ấy đang nói về số hạt điều rang muối đi kèm với món khai vị. Vị ngọt của bia đi kèm với vị mặn của hạt điều khiến hương vị của chúng ngon khó tả.
“Thứ này quả thực rất tuyệt vời để thưởng thức sau một ngày làm việc dài mệt mỏi.”
“Đây chỉ là phần mở đầu thôi, cậu cứ đợi món thịt lên đi,” Serge nói. Tôi phải đảm bảo không được uống quá nhiều cho tới lúc đó. “Mà nhân tiện, có phải ban nãy trong phòng cậu có tạo tác ma thuật không?”
“Chú thấy rồi ạ? Thật ngại quá. Cháu muốn thử tự làm một vài thứ.”
“Ồ! Nếu cậu không phiền, có thể cho tôi biết chúng là những dụng cụ gì không?” ông ấy hỏi.
Tôi chả có lý do gì để giấu chúng, nên đã đưa cho Serge xem một vài mẫu nhỏ mà mình đã làm. “Chú nghĩ sao?” tôi hỏi.
“Cậu lúc nào cũng có những ý tưởng kỳ lạ, cậu Ryoma.”
“Sao chú lại nói thế?”
“Lấy cái ‘quạt’ này làm ví dụ đi. Chúng thổi ra gió, đúng chứ? Không thiếu những tạo vật có thể dùng để thông gió, nhưng tôi chưa từng thấy thứ gì xoay những lưỡi dao này để tạo ra gió cả. Cậu cũng chỉ cần yểm thứ gì đó với ma pháp hệ gió là đã tạo ra được kết quả tương tự rồi. Bất cứ ai từng làm tạo tác ma thuật đều biết về chuyện đó. Làm thế cũng cắt giảm được chi phí tạo ra những lưỡi dao này nữa, và khiến sản phẩm dễ sản xuất hàng loạt hơn. Một số thay đổi khác có thể được thêm vào để tiện sử dụng hoặc hợp với khiếu thẩm mỹ, nhưng chả có mấy nhà chế tác tạo ra một cỗ máy như thế này.”
“Cháu không nghĩ thứ này khác nhiều so với thời điểm xe ma thuật được chế tạo ra cho lắm.”
“Tôi cũng nghĩ như thế, nhưng những chiếc xe ma thuật đó bắt nguồn từ một cuốn sổ tay quan trọng mang ý nghĩa lịch sử. Nó chứa đầy những ý tưởng kì lạ về tạo tác ma thuật, và mặc dù những ý tưởng đó không miêu tả rõ thiết kế, rất nhiều thứ đã được chế tạo thành công, và vẫn còn nhiều thứ khác đang được sáng chế cho đến ngày nay. Máy sưởi và điều hòa chẳng hạn, là hai trong số những thứ đầu tiên được ghi trong cuốn sổ. Hộp giữ lạnh, một dụng cụ ma thuật có thể được dùng để giữ cho đồ ăn lạnh giá và tươi mới trong lúc vận chuyển cũng được ghi trong đó. Tôi nghe nói cửa tiệm của cậu dùng ma pháp kết giới và ma pháp hệ băng để bảo quản thực phẩm; và mặc dù phương pháp có khác nhau, hộp giữ lạnh cũng có cùng một mục đích. Có lẽ ý tưởng của cậu cũng trùng lặp với người viết ra cuốn sổ đó.”
Dựa vào những cái tên ông ấy vừa kể, thứ này chắc hẳn đã được viết bởi một người đến từ Trái Đất, nhưng tôi không thể nói điều đó ra được. “Chà, cũng không dễ dàng để sáng chế ra thứ gì đó tuyệt vời mà,” tôi đành nói thế.
“Một trong số chúng thực ra cũng khá thông minh. Thứ này này,” Serge nói và chỉ vào một trong những tạo tác tôi đặt trên bàn. Nhìn nó như thể một hộp đựng giấy vệ sinh lỏng lẻo với một chiếc lược nhỏ bị mắc kẹt trên đó vậy. Phải công nhận nhìn nó rất ngu ngốc, nhưng thực ra đó là một dạng hộp nhạc. Phần trục bên trong dụng cụ sẽ tự xoay, khiến những chiếc mấu nhỏ bên ngoài mắc vào phần răng ‘lược’ và chơi một giai điệu trẻ thơ. Nhưng làn điệu khá đơn giản, như thể bạn đang bấm từng nốt một trên chiếc đàn piano vậy.
“Chú thực sự thích cái này à?”
“Chắc chắn rồi. Với tư cách một nhà sưu tầm, tôi đã từng được thấy rất nhiều tạo tác ma thuật, nhưng một thứ có thể tự chơi nhạc quả thực rất thú vị. Nó không có mục đích gì cụ thể cả, nhưng tôi nghĩ nó sẽ rất có giá trị nếu bán dưới dạng đồ chơi. Không thiếu quý tộc muốn có một loại đồ chơi như này đâu. Nếu cậu làm hình dáng bên ngoài của nó hấp dẫn hơn, tôi tin chúng sẽ rất được giá,” Serge hạ giọng khiến tôi có cảm giác ông ấy rất nghiêm túc về chuyện này.
Ở trên Trái Đất, hộp nhạc bắt đầu nổi tiếng từ thế kỉ 18 ở châu Âu. Nhưng chúng được làm ra dựa vào tiếng chuông nhà thờ báo thời gian, và những thứ đó đã tồn tại từ rất lâu rồi. Đó là những gì tôi biết sau khi tham dự một buổi học trên giảng đường đại học. Ban đầu họ vận hành chúng bằng tay, sau đó chúng được làm tự động, và rồi họ thêm đồng hồ vào đó để biến chúng thành những thiết bị căn giờ chính xác. Chuyện đó khiến tôi nhớ đến chiếc đồng hồ nhận được từ nhà công tước. Nó cũng là một dụng cụ ma thuật, và bên trong cũng không chứa bất cứ một cơ chế phức tạp nào cả.
“Không có tạo tác ma thuật nào có thể tạo ra âm thanh như này sao ạ?” tôi hỏi. “Cơ mà cháu cũng từng nghe chuông nhà thờ rung rồi. Sẽ rất rắc rối nếu chúng bị rung chậm đúng không? Họ không dùng bất cứ thiết bị nào để đảm bảo điều đó không xảy ra sao?”
“Tôi không nghĩ ra được thứ gì làm vậy cả. Có một dụng cụ tạo ra tiếng chuông báo động khi có tiếng sáo vang lên, nhưng tạo tác ma thuật mà có thể tự biểu diễn âm nhạc á? Người dân thường sẽ đến những khu giải trí và những đoàn hát rong nếu họ muốn nghe nhạc, còn quý tộc thì sẽ thuê hẳn nhạc công. Rung chuông nhà thờ là việc của những tu sĩ và ni cô, vì đó là công việc hàng ngày của họ. Họ sẽ chẳng bao giờ dùng một tạo tác ma thuật để làm hộ đâu. Tuy nhiên, cũng đâu phải tôi đã kiểm tra được tất cả các loại chuông trên thế giới,” Serge nói. Có vẻ như ở đây cũng không có cách nào để ghi âm lại rồi. Tôi nghĩ đến khả năng sáng chế ra máy nghe nhạc đĩa than loa kèn cùng đĩa than xem liệu chúng có thu hút được chú ý không, nhưng có lẽ để khi khác. Dù sao đi nữa, giờ tôi đã biết hộp nhạc có giá trị hơn mình nghĩ. “Có vẻ như cậu không có ý định bán nó, nhưng tôi nghĩ sẽ thật đáng tiếc nếu cậu không làm thế.”
“Nhưng bán như thế nào mới được chứ ạ? Cháu không nghĩ mình có thể chế tạo ra đủ số lượng để đem đi bán đâu.”
“Đầu tiên, cậu nên–– ”
“Đồ ăn sẵn sàng rồi đây!” người nữ nhân viên phục vụ ban nãy thông báo trong lúc tiến lại gần. “Đây là món bít tết đặc sản của chúng tôi cùng bơ thảo mộc.” Đĩa thịt bốc hơi nghi ngút, và mùi thơm của bơ, thảo mộc, và thịt hòa quyện với nhau khiến tôi càng thấy đói hơn.
“Chúng ta có thể bàn thêm sau khi ăn xong,” Serge nói.
“Nghe được đó ạ. Với lại, làm ơn lấy cho tôi một cốc bia nữa.”
Serge gọi thêm đồ uống trong khi tôi nhanh chóng dọn sạch đống dụng cụ ma thuật trên mặt bàn.