Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

chương 3 hồi 17: xưởng tạo tác ma thuật dinome

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai ngày sau, tôi tới được cánh cổng vào Keleban mà không bị tấn công tới một lần.

“Xin thứ lỗi, nhưng anh có biết Xưởng Tạo tác Ma thuật Dinome ở đâu không?” tôi hỏi người lính gác cổng. “Tôi tin là nó ở đâu đó quanh khu này.”

“Đi về hướng đông,” người lính gác trả lời. “Đi thẳng đường này cho đến khi thấy đường số 24, rồi sau đó… Xin lỗi, đường phố khu này khá phức tạp. Tôi cũng không biết chính xác phải miêu tả hướng đi như thế nào nữa.”

“Không sao đâu, anh chỉ thế cũng đủ rồi. Cảm ơn anh.”

“Vậy đi cẩn thận nhé. À mà khoan đã, cái xe ngựa đằng kia có thể đưa cậu thẳng tới đó luôn đấy!”

Tôi cảm ơn anh lính gác vì đã giúp đỡ, sau đó đi về phía chiếc xe mà anh ta chỉ. Nó không có cả mái che lẫn chỗ ngồi, nhìn nó giống với một chiếc xe thồ lớn chở hàng hóa hơn. Ngoài người lái xe ra, chả có một ai khác ở trên xe cả, vì vậy tôi không chắc đây có phải chiếc xe mình cần tìm không.

“Xin lỗi, đi từ đây đến đường số 24 mất bao nhiêu tiền ạ?” tôi hỏi.

“Đường 24? Hai xu đồng nhỏ,” người lái xe nói.

“Đây ạ.”

“Lên phía sau đi. Tôi cũng đang chuẩn bị xuất phát.”

Ngay khi tôi ngồi vào, chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh. Tôi ngắm nhìn cảnh đường phố chầm chậm trôi qua trước mắt và im lặng quan sát nhịp sống đầy hối hả và nhộn nhịp của người dân nơi đây. Thị trấn lần trước tôi tới cũng đông người, nhưng nơi này có vẻ còn đông hơn thế.

“Vậy cậu đến từ đâu thế, nhóc?” người lái xe hỏi.

“Gimul ạ,” tôi đáp lại.

“Gần phết nhỉ? Cậu đến thị trấn này một mình để ngắm cảnh à?”

“Cháu là một mạo hiểm giả, cơ mà khi nào xong nhiệm vụ ở đây, chắc chắn cháu sẽ đi tham quan nơi này. Sắp tới hình như có một hội chợ đặc biệt nữa được tổ chức đúng không ạ?”

“Ừ, vào ngày mai. Lần này là hội chợ tạo tác ma thuật.”

“Có nhiều hơn một hội chợ lớn ở đây ạ?”

“Hả, cậu đến từ vùng nào vậy? Tất cả mọi người ở Gimul, mà không, tất cả mọi người quanh vùng này đều biết đến các hội chợ ở đây. Có sáu hội chợ được mở trong năm. Sản phẩm chính được thay đổi liên tục, nhưng lúc nào nó cũng được tổ chức ở quảng trường trung tâm. Quanh nó cũng không thiếu các xe hàng bán đồ ăn và những sản phẩm tương tự khác. Sống ở đây được vài năm rồi thì cậu sẽ chả còn thấy gì bất ngờ nữa đâu, nhất là khi cứ hai tháng nó lại tổ chức một lần. Cơ mà những hội chợ kiểu này lại khiến thị trấn bọn tôi kiếm được bộn tiền.”

Chiếc xe ngựa dừng lại và để một lượng lớn hành khách mới tràn lên xe. Chúng tôi ngồi sát cạnh nhau chật kín cả thùng xe.

“Hm? Mọi người bám chắc vào nhé!” Người đánh xe hô lên. “Đoạn sắp tới sẽ hơi xóc một chút đó!”

Hành khách bám chặt vào thành xe. Tôi cũng làm theo, nhưng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Trước khi tôi hiểu ra vấn đề, một chiếc xe hàng nhỏ hơn từ phía trước chầm chậm lái sang bên phải xe của chúng tôi. Trên xe chất đầy thùng gỗ, và người lái xe là một người khá già cả. Một vài thanh niên trên một chiếc xe ngựa khác văng những lời tục tĩu về phía ông già khi họ băng qua chiếc xe của ông ta.

“Chúa ơi, nguy hiểm thật đấy,” người lái xe của chúng tôi nhíu mày lẩm bẩm. Tôi cũng phải thừa nhận rằng ngay cả với những người dễ tính, mấy thanh niên vừa rồi đã hành xử khá thô lỗ khi họ vượt lên. Nhưng cỗ xe của người lái xe già kia đúng là đã đi rất chậm và chắn đường người khác. Không rõ người lái xe của chúng tôi coi bên nào là nguy hiểm hơn nữa.

Khi chúng tôi đến trạm dừng tiếp theo và thấy một người phụ nữ trung tuổi mập như vận động viên sumo đang đứng chờ ở đó, tất cả hành khách đều cảm thấy bồn chồn lo lắng. Bà ấy muốn đi nhờ đến đường 24 và trèo lên xe. Mọi người trên xe đều bị sững sờ, nhưng đặc biệt là tôi, bởi vì bà ấy bị vấp khi trèo lên và ngã đè vào người tôi. Bà ấy đã xin lỗi, nhưng tôi cũng bỏ qua vì không bị đau lắm. Sau đó bà ấy ngồi xuống ngay cạnh tôi, khiến chiếc xe đã chật giờ còn chật hơn.

◇◇◇

Người phụ nữ đó cũng đủ tốt bụng khi chỉ đường cho tôi đến Xưởng Tạo tác Ma thuật Dinome sau khi chúng tôi xuống xe. Nếu tôi không mở mồm ra hỏi thì chắc sẽ chả bao giờ tìm được mất. Tôi lấy đồ đạc cùng tờ giấy giao nhiệm vụ ra khỏi Hòm Đồ rồi bước vào trong. Ngay phía trước quầy có một người phụ nữ mập mạp đang ngồi ở đó. Nơi này không đặc biệt lớn, nếu tôi có thể so sánh nó, nó sẽ ngang cỡ một cửa hàng tiện lợi nhỏ mà bạn thường gặp ở những bến tàu.

“Chào mừng!” người phụ nữ nói. “Ồ? Thật là một vị khách đáng yêu. Chị chưa thấy em bao giờ cả. Em có phải là một cậu nhóc chạy việc không? Nếu em đến đây để lấy đèn hoặc than thì chúng ở đằng kia.” Người phụ nữ đó chỉ tay về phía một cái tủ ở dưới quầy. Trên đó là những dụng cụ ma thuật cỡ nhỏ mà có lẽ là hàng hóa. Nhưng thật không may, tôi không phải là một khách hàng.

“Thật ra em là một mạo hiểm giả, và em tới đây để chuyển đồ,” tôi nói. “Chị có thể kí vào đây được không?”

“Xin đợi một lát,” cô ấy trả lời. “Cha!”

“Cái gì?! Đợi ta một lát!” ai đó hét lên từ một góc nào đó bên trong cửa hàng.

“Em cứ đợi ở đây một lát. Ông ấy sẽ ra ngay,” người phụ nữ giải thích.

Một vài phút sau, một người đàn ông râu ria xuất hiện. “Gọi cái gì?” ông ta hỏi.

“Cậu bé đến để giao đồ gì đó,” người phụ nữ nói. “Người nhận là cha, nên con nghĩ cha nên ra nhận tận tay.”

“Cậu bé giao đồ á?” người đàn ông đó nhắc lại. “Ồ, các bộ phận ấy hả? Thế mà ta cứ nghĩ là chúng sẽ chẳng thể nào tới kịp chứ.” Ông ta kí vào tờ giấy nhiệm vụ và đưa lại cho tôi. Giờ tôi chỉ cần cầm về và báo lại cho hội là được.

“Cảm ơn,” tôi nói. “Vậy cháu đi luôn đây.”

“Khoan đã,” người đàn ông đó nói. “Cậu bảo rằng cậu mang những thứ này từ Gimul tới đây đúng không? Nếu cậu không vội thì ngồi lại thưởng thức một tách trà nhé? Cơ mà ở đây cũng chỉ toàn đồ rẻ tiền thôi, nếu cậu không phiền. Này, con đi pha trà được không?”

“Ngay đây ạ,” người phụ nữ nói. Người đàn ông mở miệng ra mời tôi lại tiến sâu vào trong tiệm và để con gái ông ta xử lý mọi thứ. Tôi không muốn lãng phí công sức của cô ấy nên quyết định ở lại. Khi cô ấy chuẩn bị xong trà, tôi đứng ở phía cuối quầy và uống nó. Thật kì lạ, vị của nó giống hệt cà phê.

“Em thấy thế nào?” cô ấy hỏi.

“Nó rất ngon,” tôi đáp lại.

“Thế thì tuyệt. Loại trà này không phổ biến cho lắm nên chị cũng không biết em có thích không.”

“Nó giống với một thứ em đã từng uống trước đây. Thứ này có phải được làm từ hạt đậu rang không? Hoặc là từ rễ của một loài hoa nào đó?”

“Hình như nó được làm từ rễ của cây hoa dante. Chị không biết rõ lắm, cơ mà thứ này có vẻ sẽ tốt cho sức khỏe của em,” cô ấy nói. Vậy loại đồ uống này chắc hẳn là cà phê bồ công anh, nó làm tôi nhớ lại những kí ức thời xưa. Tôi từng uống loại cà phê này suốt hồi còn làm ở công ty, cơ mà tôi thường thêm một vài thay đổi nhỏ vào đó nữa.

“Em có thể mua được thứ này ở đâu?” tôi hỏi.

“Em quả thực rất thích nó ấy nhỉ? Một ông lão chủ hàng thuốc quanh khu này thường hay chia sẻ nó với bọn chị, nhưng ông ấy làm theo sở thích là chính. Chị không nghĩ ông ấy sẽ bán nó đâu.”

Giờ khi tôi đã biết tên của loại hoa đó, tôi có thể tự kiếm và làm cà phê cho riêng mình. Theo như những gì tôi nhớ về cà phê bồ công anh trên Trái Đất, phải rửa sạch phần rễ và phơi khô nó, sau đó rang và luộc nó lên. Làm thứ này không quá khó.

“Rất cảm ơn chị về cốc trà này,” tôi nói sau khi uống cạn tách cà phê.

“Không vấn đề gì. Em định đi luôn à?” người phụ nữ hỏi.

“Vâng, em cần tìm một quán trọ để trú lại đêm nay. Dù sao cũng cảm ơn chị,” tôi nói và quay người rời khỏi đó. Nhưng ngay khi tôi vừa đặt tay lên núm cửa, có ai đó mở ra từ phía ngoài. Chúng tôi cùng đứng im tại chỗ để tránh va vào người đối diện. Đó là lúc tôi nhìn thấy mặt của người đó và càng sốc hơn. Người vừa bước vào không phải ai khác ngoài Serge.

“Xin chào chú Serge, thật tình cờ,” tôi nói. “Cháu biết là chú đang ở thị trấn này để dự hội chợ tạo tác ma thuật, cơ mà kể cả thế đi nữa thì cũng bất ngờ thật.”

“Quả thật là thế,” Serge đồng tình. “Sao cậu lại ở đây?”

“Cháu đến để vận chuyển đồ từ Hội Thám Hiểm. Đây là chuyện khẩn, nên cháu cũng khá vội.”

“Thú vị thật. Tôi thì đang đi từ nơi này đến nơi khác để chào hỏi. Tôi cũng là khách hàng quen tại xưởng này đây.”

Người đàn ông ban nãy quay trở lại quầy phía trước cửa. “Serge! Ông đến rồi đấy à?” ông ta nói.

“Ồ! Lâu lắm không gặp, Dinome,” Serge nói.

“Mới chỉ có vài tháng thôi mà. Mà dù sao đi nữa, tôi mừng vì thấy ông vẫn ổn. Ông quen cậu nhóc này à?” người đàn ông đó hỏi và tò mò nhìn tôi.

“Cháu là Ryoma Takebayashi,” tôi tự giới thiệu. “Chú Serge đã giúp đỡ cháu rất nhiều.”

“Ồ, không, không, ngược lại thì có,” Serge nói. “Cậu ấy nhìn thì có vẻ trẻ con, nhưng lại luôn khiến tôi muốn giữ một mối quan hệ tốt đẹp với cậu ấy. Có vẻ như cậu ấy cũng có hứng thú với những dụng cụ ma thuật nữa.”

“Thật thế à?” người đàn ông râu ria nói. “Quả là chuyện đáng ngạc nhiên khi thấy Serge đề cao cậu như vậy. Tôi là Dinome. Cậu có thể vào trong xem qua nếu muốn.”

“Được ạ?” tôi hỏi lại.

“Đương nhiên rồi, tôi mời cơ mà. Đằng nào tôi cũng định dẫn Serge đi xem.”

Trước khi tôi kịp nói gì thêm, Dinome đã tiến vào phía trong tiệm. Serge đi theo sau như thể đã quen với việc này. Tôi cúi chào con gái của Dinome, sau đó chạy theo bọn họ.

Căn phòng bên trong rộng hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ khi nhìn cửa hàng từ phía ngoài. Ở trong có bốn phương tiện nhìn như những chiếc hộp có gắn bánh xe. Có vẻ đây chính là những chiếc xe ma thuật tôi từng nghe kể. Tôi cũng nhìn thấy cả các bộ phận và bàn làm việc ở cạnh phòng nữa. Ở đầu bên kia căn phòng, có một cánh cửa lớn, chắc hẳn là nối với khu vực giao nhận các lô hàng, và một cái cửa sổ cũng lớn không kém. Căn phòng rất rộng rãi và sáng sủa.

“Đừng có chạm vào bất cứ thứ gì trong này, nhưng nếu chỉ ngắm thì cứ tự nhiên,” Dinome nói. “Serge, đi theo tôi.” Serge làm như được bảo, còn tôi thì chả biết làm gì khác nên cũng đi theo luôn. Ông ấy đang được nghe chuyện về cỗ xe ma thuật.

“Vậy đây là mẫu mới nhất ấy hả?” Serge hỏi. “Nhìn nó chả khác gì mấy.”

“Nhìn từ ngoài thì đúng là thế thật, nhưng động cơ của nó khỏe hơn, và khung xe cũng nhẹ hơn nữa,” Dinome giải thích. “Cơ mà vẫn không giải quyết được vấn đề quan trọng nhất.”

“Nó không chở được đồ ấy hả?”

“Nó có thể, miễn là đồ nhẹ. Chúng ta đang gặp phải một vấn đề khó đỡ. Nếu làm cái khung nhẹ hơn, nó sẽ không đảm bảo về độ bền. Không đáng để hy sinh độ an toàn chút nào.”

“Đó quả thật là một vấn đề đấy. Các cuộc đua lúc nào cũng có va chạm mà.”

Chủ đề về cuộc đua xe ma thuật xuất hiện đến vài lần, khiến tôi nghĩ họ cũng định lên kế hoạch tham gia. Như kiểu Dinome sẽ là kĩ sư cơ khí, còn Serge là nhà tài trợ chẳng hạn. Ban đầu tôi còn hiểu họ nói cái gì, nhưng dần dần họ bắt đầu nói về cách kích hoạt các tạo tác ma thuật và bàn về những chủ đề chuyên sâu, điên rồ hơn. Khi bọn họ chuyển sang chủ đề số vòng quay mà nguồn điện có thể tạo ra, tôi liền lỉnh đi chỗ khác.

Tôi nhìn quanh cả tiệm, nhưng nói thật thì tôi cũng không rõ mình đang nhìn vào thứ gì nữa. Cuối cùng tôi cũng tìm ra được thứ gì đó nhìn có vẻ bình thường. Giữa tất cả những chiếc xe ma thuật hình hộp, có một thứ nhìn khá giống chiếc xe ngựa bình thường. Khác biệt duy nhất là chiếc xe này không có chỗ để buộc ngựa, nhưng vẫn có chỗ cho người đánh lái. Nhìn nó không giống một cỗ xe ma thuật cho lắm, nhưng tôi nghĩ nó chắc hẳn phải có gì đó liên quan đến ma thuật. Tôi muốn biết rõ hơn, nên đã tìm thời cơ thích hợp để chen vào cuộc trò chuyện giữa Dinome và Serge.

“Chú Dinome, tạo tác ma thuật này là gì?” tôi hỏi.

“Cái thứ đó á? Chả có gì ma thuật về nó cả, chỉ là một cỗ xe bình thường thôi. Một người hàng xóm nhờ tôi sửa nó,” Dinome nói.

Chuyện đó cũng có lý, cơ mà Serge thì lại nghiêng đầu khó hiểu. “Thật kì lạ khi thấy ông tự nguyện sửa một cỗ xe bình thường đấy,” ông ấy nói.

“Ừ thì, chà, ông biết đấy,” Dinome lẩm bẩm.

Trước khi tôi kịp hỏi ý của ông ấy, Serge đã hạ thấp giọng và bảo tôi. “Ông ta đã mềm lòng đi khá nhiều kể từ hồi đứa cháu được sinh ra một vài năm trước, trước đây ông ta luôn từ chối động vào bất cứ thứ gì không phải tạo tác ma thuật. Nếu có ai đó bị hỏng xe, ông ta sẽ bảo họ tự đi tìm chuyên gia mà sửa.”

“Nói thật thì, tôi muốn kiếm thêm tiền. Là để cho đứa cháu của tôi,” Dinome nói, mặt đỏ ửng.

“Ông định mua quà cho nó à? Thế để tôi hỗ trợ cho,” Serge đề nghị.

“Xin lỗi, nhưng mà không, đây là về tiền học.”

“Cho học viện ở vương đô?”

“Đúng thế, còn về lý do, chà, để tôi kể cho mà nghe,” Dinome tự hào nói, rõ ràng là đang rất nóng lòng muốn kể. “Cháu của tôi chắc hẳn là một thiên tài! Cu cậu mới có bốn tuổi, nhưng ông biết đấy, cháu nó luôn đến chỗ tôi để nghe kể chuyện về công việc. Học viên trẻ nhất của tôi luôn thích đóng vai người anh trai và giải thích tất cả những chi tiết nhỏ nhất với cậu nhóc. Tôi không nghĩ cu cậu hiểu được cái gì đâu, nhưng dù sao đi nữa, nhìn thứ này đi!”

Dinome không tài nào giấu được sự vui mừng khi lấy ra một vài dụng cụ khỏi ngăn tủ của bàn làm việc. Ông ấy nhặt một trong số đó lên, đặt vào lòng bàn tay, sau đó truyền ma lực vào trong. Nó bắt đầu quay tròn giống hệt cái dụng cụ mà Serge đưa tôi dạo trước. Cơ mà nếu so sánh thì thứ này quay đặc biệt chậm, đôi lúc còn dừng lại giữa chừng trước khi bắt đầu quay tiếp.

“Dựa vào cuộc trao đổi nãy giờ, cháu đoán là cháu trai chú đã tự làm thứ này,” tôi nói.

“Nhóc đoán đúng rồi đó!” Dinome nói. “Không phải thật tuyệt sao? Thứ này không đủ tốt để đem bán, nhưng hãy nhớ rằng, cu cậu chỉ mới có bốn tuổi thôi.”

“Vậy tức là cậu bé thông minh so với độ tuổi của mình?”

“Rõ quá rồi còn gì! Tôi luôn cõng cậu nhóc trên lưng trong lúc làm việc khi cu cậu còn bé tí, nên có lẽ cậu nhóc đã học lỏm được vào một thời điểm nào đó, nhưng chuyện này vẫn thật đáng ngạc nhiên.”

“Tôi không thể dùng ma thuật yểm bùa nên tôi nghĩ mình cũng hơi ghen tị rồi đấy.”

Đối với những người kiểu này, bạn không thể nào tranh luận lại được, nhưng đối phó với họ thì lại rất đơn giản, miễn là bạn cho họ thấy mình vẫn đang lắng nghe. Tôi làm theo đúng quy tắc mà mình đã học được trên Trái Đất, kết quả là đứng đó nghe ông ấy khoe cháu của mình thêm một lúc lâu nữa.

Truyện Chữ Hay