“Sếp, cậu cũng có tài năng cho cái nghề sát thủ này đấy,” Fay bảo với tôi vậy sau khi thấy tôi cùng đám slime dọn sạch bãi chiến trường.
“Sao chú lại nghĩ thế?”
“Cậu có đủ những kỹ năng cần thiết cho việc ám sát. Khỏe thì cũng tốt thôi, nhưng sức mạnh không phải là tất cả.”
“Ý chú là trong ngạch ám sát, kỹ năng quan trọng hơn sức mạnh?”
“Đúng vậy. Cái hồi tiệm giặt của chúng ta còn đang gặp khó khăn, cậu đã cung cấp cho tôi thứ thuốc do chính tay mình bào chế. Cậu hiểu rõ cả về độc dược lẫn thuốc men, đúng không? Đó là điều rất cần thiết đối với một sát thủ. Còn nữa, cậu vừa cho đám slime dọn dẹp sạch sẽ hiện trường. Xử lý thi thể và lau sạch máu trên quần áo, vũ khí đều là những việc tối quan trọng. Ngoài ra, phong thái trước trận chiến của cậu cũng rất tốt, cả cách che giấu bản thân nữa.”
Fay chợt nhận ra điều gì đó. “Thôi bỏ đi. Dù chưa rõ cậu có thực sự phù hợp hay không, nhưng nếu muốn, cậu hoàn toàn có thể trở thành một sát thủ thực thụ. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói,” ông ấy kết luận. Có vẻ đây là cách ông ấy khen người khác. “Tôi đã khá quen với ngôn ngữ của đất nước này, nhưng không phải lúc nào tôi cũng diễn đạt mọi thứ theo cách tốt nhất.”
“Không sao, tôi hiểu mà. Học một ngôn ngữ mới lúc nào cũng khó khăn cả.”
Trước đây tôi đã từng phải giao dịch với đối tác nước ngoài và rào cản ngôn ngữ luôn là một vấn đề nhức nhối. Đặc biệt là việc trò chuyện xã giao ngoài công việc. Mà nhắc đến ngôn ngữ tôi mới nhớ ra một chuyện.
“Phép thuật mà chú dùng ban nãy có nguồn gốc từ Đế quốc Gilmarese à?”
“‘Yan’ ấy hả? Nó có nghĩa là khói. Đúng, nó là một thần chú hệ độc.”
Đúng như tôi nghĩ, nó giống hệt phép Khói ở đất nước này, chỉ có điều là được nói ra bằng một ngôn ngữ khác. Fay bảo với tôi rằng ông có thể dùng một ít phép thuật hệ độc và gió. Tạo ra một màn khói để cản trở tầm nhìn rồi tiêu diệt kẻ địch là chiến thuật ưa thích của ông.
Trong lúc dọn xác, tôi để ý thấy bốn tên cướp nằm trong làn khói đều đã bị đâm trúng huyệt đạo ở lưng qua khe hở của áo giáp. Còn bốn tên pháp sư thì bị ông ấy bắn gục bằng kim tẩm độc từ sau một cái cây. Cả tám đều bị hạ chỉ sau một đòn. Khá tàn nhẫn, nhưng phải công nhận ông ấy xử gọn bọn chúng nhanh như mấy nhân vật chính trong trò chơi điện tử vậy.
“Lần này tôi đọc tên thần chú chỉ là để thu hút sự chú ý của bọn chúng thôi, còn thông thường thì tôi sẽ giữ im lặng,” Fay nói.
“Chú không cần niệm chú sao?”
Tôi đã từng luyện khả năng dùng phép thuật mà không cần niệm chú trong thời gian rảnh, nhưng nó hiếm khi thành công. Hơn nữa, kể cả khi phép thuật thi triển được, nó cũng yếu hơn bình thường rất nhiều, thế nên tôi chưa từng thử nó trong thực chiến. Không biết liệu Fay có chỉ dạy được gì cho tôi không.
“Oh, tại sao chúng ta phải đứng ngoài này nói chuyện nhỉ,” tôi nói. Nhà của tôi đã ở ngay đây rồi. Tôi làm sập vách đá bằng ma thuật hệ đất, để lộ ra lối vào ngôi nhà của mình.
“Thú vị thật, đây là nhà cũ của cậu sao?” Fay trầm trồ trong lúc tôi dẫn ông ấy vào trong.
“Nơi này có nhiều kỷ niệm thật đấy. Cơ mà có hơi bụi bặm chút.”
Thông thường, nhà bỏ hoang sẽ bị xuống cấp nhanh chóng theo thời gian. Tuy nhiên, cũng nhờ tôi niêm phong lối vào cẩn thận nên nó vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc tôi rời đi. Cảm giác hoài niệm bỗng ùa về mạnh mẽ do mọi thứ nhìn vẫn y nguyên, chỉ có điều bụi đã đóng thành từng lớp dày và mấy con nhện không hiểu vì sao đã mò vào được trong đây, giăng tơ kín mít trần nhà. Nhưng thế cũng chẳng vấn đề gì, vì đám slime của tôi sẽ giải quyết tất cả một cách gọn ghẽ. Tôi dọn tạm một căn phòng trước để lấy chỗ nghỉ ngơi.
Lũ slime dính, độc, chữa trị, ăn chất thải và cọ rửa––tất cả những con đã từng sống cùng tôi tại đây––dường như đều có ký ức về nơi này. Chúng tự bò về những vị trí mà mình thường lui tới trước đây. Nhìn chúng có vẻ như đã sẵn sàng để nghỉ ngơi, một phần cũng bởi trận chiến mệt nhọc trước đó. Tôi mang đủ thức ăn cho toàn bộ đám ma vật, nên chúng có vẻ đã ăn uống no nê cho ngày hôm nay.
Fay và tôi cũng quyết định nghỉ xả hơi. Tôi chuẩn bị một chút thức uống cùng đồ ăn kèm, rồi tiếp tục hỏi ông ấy về vụ làm phép không cần đọc thần chú.
“Nếu cậu muốn dùng ma thuật mà không cần niệm chú, tôi nghĩ cậu có thể luyện đi luyện lại một phép thuật,” ông ấy nói. “Hồi đầu, tôi đã học cách che giấu bản thân và dùng vũ khí, tiếp đó là cách xử lý thuốc men cũng như độc dược. Ngay cả sau khi đã có kinh nghiệm, tôi vẫn tiếp tục luyện tập những kỹ năng này. Tôi chưa bao giờ dùng ma thuật để ám sát cả. Thuốc và chất độc lúc nào cũng là ưu tiên cao hơn. Nếu nói về khoản ma thuật thì tôi không phải chuyên gia, nên cũng khó mà cho cậu lời khuyên được.”
“Vậy chú có thể nói thêm về độc dược và thuốc không? Chú đã từng dùng kim tẩm độc, rồi còn cả thuốc nói thật vào cái hồi chúng ta phải đối phó với bọn du côn nữa[note56297]. Chú lấy những thứ đó ở đâu ra vậy?”
“Hầu hết là do tôi tự chế ra. Sau khi nhận lương, tôi đã dùng vài ngày nghỉ phép để đi mua vật liệu từ các cửa hàng quanh thị trấn, hoặc tự kiếm chúng ở vùng ngoại ô. Công việc của bọn tôi đòi hỏi phải đi qua nhiều vùng đất, cũng nhờ đó mà tôi tích lũy được kiến thức về các loại thảo dược từ khắp mọi nơi. Dĩ nhiên, kiến thức về các loài bản địa ở đây cũng không ngoại lệ.”
Thế cũng có lý, nhưng tôi đang thắc mắc một chuyện. “Chú Fay này, nếu chú cần những thứ như vậy, tôi có thể chi trả cho chúng mà,” tôi đề nghị. Tôi không muốn nhân viên của mình phải tự bỏ tiền túi ra để mua trang bị thiết yếu cho công việc.
“Không phải là tôi cần chúng, tôi chỉ làm để đảm bảo kỹ năng của mình không bị phai mờ thôi,” ông nói. Tôi đoán ông ấy coi việc này như tự rèn luyện bản thân, hoặc một thú vui hay gì đó.
“Việc những nhân viên bảo vệ luôn trau dồi kỹ năng của mình cũng mang tới lợi ích cho công việc của tôi. Tôi không nghĩ mình có lý do gì để không hỗ trợ cho việc đó. Nếu chú và Lilyn muốn giữ bí mật về kiến thức này thì cũng chẳng có vấn đề gì; nhưng nếu không, tôi muốn thảo luận với Carme về nó khi chúng ta trở về.”
“Việc này cũng có lợi cho bọn tôi nữa. Còn về lí do tại sao bọn tôi có những kỹ năng này, cậu có thể nói rằng bọn tôi đã được đào tạo để trở thành bác sĩ quân y. Sau nhiều năm chiến tranh, thuốc men đã trở thành một thứ xa xỉ ở quê tôi. Người dân thường không thể mua được chúng và thuốc giả thì tràn lan khắp mọi nơi. Nhưng bác sĩ quân y sẽ được trang bị những kiến thức như vậy. Nếu nói thế thì sẽ không ai nghi ngờ gì hết.”
“Tôi hiểu rồi.”
Fay vẫn muốn giữ bí mật về quá khứ của mình và đó cũng là điều dễ hiểu. Trong văn học Nhật Bản, có đầy rẫy những ninja hành động chẳng giống ninja tẹo nào. Nhưng đối với sát thủ, tôi nghĩ bọn họ mới là những người chuyên thực hiện những công việc bẩn thỉu.
“Có bao giờ chú thấy nhớ về công việc cũ của mình không?” tôi hỏi. “Cá nhân tôi thì muốn giữ chú làm nhân viên ở đây càng lâu càng tốt.”
“Theo một cách nào đó thì có. Tôi gắn bó với cái nghề sát thủ này cũng được một thời gian dài. Tôi đã đào tạo cũng như ra tay sát hại rất nhiều người. Đó không phải là điều mà tôi có thể dễ dàng bỏ lại phía sau. Nhưng tôi không hề có ý định hồi hương và phục vụ dưới trướng của đế quốc nữa. Tất cả là vì mệnh lệnh cuối cùng mà bọn tôi nhận được.”
“Chú có thể kể chi tiết hơn không?”
“Được thôi. Nhiệm vụ cuối cùng của bọn tôi là di tản dân chúng khỏi lãnh thổ đến một nơi an toàn. Tuy nhiên, mệnh lệnh thường sẽ được mã hóa và đôi khi không nên hiểu theo nghĩa đen. Thực chất, mệnh lệnh cuối cùng yêu cầu bọn tôi chạy trốn khỏi đế quốc thay vì hy sinh một cách vô ích. Tình hình xung đột lúc đó đã quá rõ ràng, dù bọn tôi có mất mạng vì đất nước thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhà Win đã đối xử tốt với tổ chức của tôi. Cho đến cuối cùng, họ vẫn bảo chúng tôi hãy tiếp tục sống sót. Lãnh đạo của bọn họ là một người tốt. Thế nên, Lilyn và tôi đã bỏ trốn khỏi đế quốc trong lúc ra tay giúp đỡ càng nhiều người càng tốt.”
“Và đó là khi hai người đặt chân đến Rifall?”
“Đúng vậy, bọn tôi đã tìm cách nhập cư vào đây và tới Gimul để tìm việc làm. Và rồi bà hội trưởng đã nhìn ra chân tướng của bọn tôi chỉ từ một cái liếc mắt.”
“Ồ, bà Glissela ấy hả?”
“Thật may là bọn tôi đã thuyết phục được bà ấy rằng mình không phải gián điệp và nhờ bà ấy giúp tìm việc, nhưng đó thực sự là một cú sốc đấy. Lúc đó, tôi đã nghĩ mình sẽ phải chạy trốn cả đời mất.”
“Bà ấy đúng thực là một con người bí ẩn. Mà vậy có nghĩa là chú chưa có ý định nghỉ việc sớm đâu, phải không?”
“Vâng, tôi rất vui được tiếp tục làm việc cho cậu.”
“Còn tôi cũng rất vui khi chú quyết định như vậy. Cảm ơn chú vì đã cởi mở trả lời tất cả các câu hỏi của tôi. Mà thôi, đã đến giờ ăn tối rồi,” tôi nói và mở Hòm Đồ ra. “Chú có muốn uống gì không?”
“Có chứ,” Fay háo hức đáp lại. Đây là lần đầu tiên tôi nhậu cùng một nhân viên tại tiệm giặt. Nếu không có ai vướng bận chuyện gì, tôi nghĩ tổ chức một bữa tiệc liên hoan chào đón năm mới cùng tất cả mọi người sẽ là một ý tưởng tuyệt vời.