~Ryoma~
Hai tuần đã trôi qua kể từ ngày tôi giải cứu Pedro. Fay và tôi hiện đang trên đường tới Gaunago để gặp mặt Serge và cùng ông ấy đến thăm gia đình nhà Jamil. Nhưng thay vì đi thẳng tới đó, tôi lại muốn ghé qua một nơi trước. Vì thế, cả hai đang cùng tiến vào một khu rừng tối tăm.
“Xin lỗi vì đã lôi chú vào việc này,” tôi nói.
“Đừng lo,” Fay trả lời. “Hiện giờ tôi đang là vệ sĩ của cậu mà. Nếu cậu muốn ghé thăm nhà cũ, tôi cũng chẳng ngại gì mà đi cùng. Đằng nào tôi cũng quen với đường mòn kiểu này rồi.”
Dù tôi là người chạy trước để dẫn đường, Fay vẫn bám khá sát tôi. Ông ấy di chuyển nhanh nhẹn, rõ ràng là đã quá quen với việc đi bộ trong rừng. Đối với một cựu sát thủ thì điều này cũng không có gì đáng để ngạc nhiên.
“Thế thì tốt. Chú đã được huấn luyện như vậy sao?”
“Đúng, cơ mà một phần cũng là do đất nước tôi không có nhiều con đường rộng lớn như ở đây. Đường bộ giúp việc đi lại trở nên thuận tiện, nhưng cũng khiến cho kẻ thù dễ xâm lược hơn. Tôi đã từng đóng giả làm thương nhân và đến thăm rất nhiều ngôi làng nhỏ. Việc đi lại ở đó cũng không khác mấy so với đi trong rừng thế này. Chỉ có ở những thành phố lớn mới khác thôi.”
Nói mới nhớ, tôi chưa bao giờ hỏi về đất nước của Fay trước đây. Tôi chỉ biết là ở đó đang có chiến tranh và là một nơi rất nguy hiểm để tới thăm. Dù đã thuê Fay từ hơn nửa năm trước, đến giờ tôi vẫn chưa từng thắc mắc điều này với ông. Nhưng xét đến ngành nghề trước đây của ông ấy, có lẽ việc tôi không làm vậy là hợp lý.
“Chú có phiền nếu tôi hỏi thêm về quá khứ của chú không, Fay? Chắc hẳn phải có vài điều chú không muốn chia sẻ nhỉ.”
“Tôi sẽ kể tất cả mọi thứ cho cậu, miễn là cậu không nói ra ngoài với ai. Cậu cũng biết tôi là một cựu sát thủ rồi mà.”
Việc ông ấy quá cởi mở với ý tưởng đó khiến cả tôi cũng cảm thấy không thoải mái. “Chú không phải giữ bí mật gì sao?”
“Giờ cũng chẳng còn đất nước nào ngăn cấm tôi chia sẻ thông tin với cậu. Hơn nữa, những thông tin quan trọng tôi nắm giữ hoặc đã trở nên vô giá trị, hoặc đã bị quân đội địch đánh cắp rồi. Giờ mà đi chia sẻ những thông tin đó cho kẻ thù của kẻ thù sẽ còn góp phần cản trở âm mưu của chúng hơn đấy. Thực ra, tôi có một số đồng minh ở quê nhà cũng sẵn sàng thực hiện những hành động tương tự.”
“Thú vị thật,”
tôi nói. Tôi muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Cậu biết những gì về đất nước tôi?”
“Tôi biết nó có tên là Đế quốc Glimarese. Đó là một nước lớn nằm ở phía đông bắc của Vương quốc Rifall và hiện đang có nội chiến. Mỗi thế thôi.”
“Tôi sẽ bổ sung thêm thông tin cho cậu vậy.”
Theo như lời của Fay, Đế quốc Glimarese được thành lập từ thuở xa xưa bởi một con người sở hữu võ nghệ phi thường. Người đó đã thống nhất tất cả các làng mạc và những gia tộc hùng mạnh nhất ở phía bắc lục địa bằng vũ lực để lập nên một quốc gia vĩ đại. Không có tài liệu lịch sử nào ghi chép tên tuổi hay nguồn gốc của vị hoàng đế đầu tiên, cũng chẳng có mốc thời gian rõ ràng về thời điểm thành lập đất nước, nên câu chuyện này ẩn giấu vô vàn điều bí ẩn. Mỗi phe phái trong cuộc nội chiến đều có câu chuyện riêng về lịch sử của họ, tuyên bố rằng thủ lĩnh phe mình mới là hậu duệ của hoàng đế. Rõ ràng, chiến tranh không phải là vấn đề duy nhất của đế quốc này.
“Hồi tôi còn sống ở đó, Đế quốc bị chia thành bốn vùng đất. Phía Nam do nhà Win trị vì, Tây Bắc thuộc về nhà Tuân, Đông Bắc là do nhà Bi-gwang cai quản, còn chính giữa là địa bàn của nhà Shu. Dĩ nhiên vẫn còn nhiều xích mích nhỏ lẻ ở ngoài, nhưng những chiến sự lớn nhất vẫn nổ ra giữa bốn thế lực này.”
“Chú và Lilyn thuộc phe nào?”
“Bọn tôi làm việc cho nhà Win. Họ sở hữu cả một mạng lưới sát thủ và chia ra thành nhiều tổ chức với những nhiệm vụ khác nhau. Ví dụ, có tổ sẽ phải trà trộn trong lãnh thổ kẻ thù và lấy cắp thông tin trong thời gian dài, trong khi tổ khác lại chuyên săn lùng và thanh trừng những gián điệp từ các gia tộc còn lại tại những thành phố trọng yếu. Tổ của tôi là điệp vụ hai chiều, vừa điều tra, vừa truyền tin, vừa nhận tin từ các tổ khác. Nếu phát hiện có kẻ nổi loạn trong lãnh địa của nhà Win, bọn tôi cũng sẽ là những người xử lý chúng luôn. Vì phải di chuyển liên tục nên cả tổ của tôi còn kiêm luôn nghề buôn bán để che mắt thiên hạ.”
Tôi say mê lắng nghe câu chuyện của ông ấy cho đến khi Fay nhớ ra một việc quan trọng. “À phải rồi, sếp, tôi quên không nhắc tới một việc. Trong buổi phỏng vấn thử việc, tôi có nói là Lilyn trông rất giống mẹ con bé. Cậu còn nhớ không?”
“Có. Sao chú lại hỏi thế?”
“Tôi nói dối đấy. Bọn tôi luôn hành xử như thể cha con, nhưng thật ra bọn tôi chỉ là sát thủ thuộc cùng một tổ đội thôi. Bọn tôi không có quan hệ ruột thịt gì cả,” ông ấy thừa nhận. Tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng có lẽ việc này quan trọng với bọn họ. “Bọn tôi đã đóng vai đó hơn một thập kỷ rồi, nên tôi cũng coi con bé như con gái ruột của mình vậy. Cái này hơi khó giải thích, nhưng đằng nào cậu cũng biết về quá khứ của bọn tôi rồi, tôi nghĩ cũng chẳng tội gì mà không nói thật với cậu.”
Fay giải thích thêm rằng nhà Win đã tập hợp những đứa trẻ có cha mẹ chết trong chiến tranh hoặc bị bỏ rơi để bớt đi một miệng ăn, rồi đưa vào lò đào tạo trở thành sát thủ. Lilyn là một trong những đứa trẻ như vậy.
“Cậu có thể sẽ nghĩ rằng việc huấn luyện trẻ em trở thành sát thủ là một điều đáng hổ thẹn, nhưng chuyện đó là bình thường tại đất nước tôi. Những đứa trẻ đó còn có điều kiện sống tốt hơn là những đứa không được nhận vào. Trẻ con sẽ chẳng sống sót được bao lâu ở ngoài đâu.”
Lilyn bộc lộ năng khiếu làm sát thủ và được đặt dưới sự chỉ đạo của Fay. Cơ sở này cũng đào tạo ra binh lính, quan chức dân sự và nhiều ngành nghề khác. Dù nó chỉ cung cấp cho bọn trẻ một số ít lựa chọn cho tương lai, nhưng ít ra nó cũng đã cứu mạng bọn chúng.
Cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại, nhưng không phải do chủ đề u ám. “Có ai đó ở phía trước,” Fay nói. Trên mặt đất xuất hiện vô số dấu chân.
“Đây là vết giày… nghĩa là những dấu vết này thuộc về con người. Sáng nay trời có mưa nhưng vết chân vẫn chưa bị rửa trôi, chứng tỏ những người này đã đi qua đây chưa đầy 12 tiếng trước.”
“Có khoảng từ mười đến mười lăm người. Quá nhiều cho một tốp thợ săn. Đây chắc chắn phải thuộc về bọn cướp. Chúng ta nên làm gì đây?”
“Có một con suối nằm cách đây không xa; đấy có lẽ là nơi bọn chúng đã hướng tới. Nhà cũ của tôi cũng nằm ở hướng đó.”
“Nghe có mùi rắc rối rồi đây,” Fay nói, cơ mà nhìn ông chẳng có vẻ gì là phiền muộn cả. Ông không nói gì thêm và đợi tôi tự quyết định.
“Có một phương án là đổi hướng và đi dọc theo con đường chính,” tôi nói ra những gì mình nghĩ. Dự định ban đầu của tôi là nghỉ qua đêm tại ngôi nhà trong hang, nhưng nếu muốn tránh mặt lũ cướp, toàn bộ kế hoạch cũng sẽ phải thay đổi theo. Nếu làm thế, mặt trời sẽ xuống núi trước khi chúng tôi kịp lên tới mặt đường. Vả lại, đối với người đã từng sống nhiều năm trong khu rừng này, tôi lại có một ý tường khác. “Nếu đó là cướp, tôi muốn tiêu diệt bọn chúng. Chú sẽ giúp tôi chứ?”
“Đương nhiên rồi. Đợi ở đây một chút nhé sếp, để tôi đi do thám trước. Bọn chúng ở cách đây không xa đâu.”
Tôi nghĩ mình có thể tin tưởng Fay với việc này. Ông ấy chắc hẳn sẽ giỏi việc truy vết người khác trong bí mật hơn là tôi. Cá nhân mà nói, tôi còn không thể đoán được bọn chúng đang ở cách đây bao xa. Tôi muốn biết làm sao mà ông ấy lại đi tới kết luận đó, nhưng quyết định sẽ hỏi sau.
“Cảm ơn chú, nhưng đừng làm gì quá liều lĩnh đấy nhé.”
“Cứ tin tưởng ở tôi.”
Trước khi những lời đó tới được tai tôi, ông ấy đã lặng lẽ biến mất. Tôi chẳng thể nghe được gì khác ngoài tiếng gió thổi rì rào qua những rặng cây.
◇◇◇
Fay quay về khoảng tầm một tiếng sau.
“Chào mừng quay trở lại,” tôi nói khi nghe thấy tiếng cỏ xào xạc từ phía sau.
“Cậu biết tôi ở đây à?”
“Tôi bảo với đám slime kim loại rằng hãy báo cho tôi biết nếu chúng phát hiện ra có bất cứ dạng vũ khí nào đang tiến lại gần. Bọn chúng ăn kim loại nên có thể cảm nhận được. Chú biết đấy, để đề phòng có tên cướp nào lảng vảng quanh đây ấy mà.”
“Nếu chỉ có thế thì cậu cũng đâu thể biết được đó có phải là tôi hay không.”
Tôi không hiểu tại sao ngay từ đầu ông ấy lại lén lút đằng sau tôi. Nếu không nhờ lũ slime, chắc tôi cũng chẳng phát hiện nhanh thế được. Giờ khi được chứng kiến tận mắt Fay chuyên nghiệp như thế nào, tôi mới nhận ra mình thật may mắn vì có ông ấy làm bảo vệ ở tiệm giặt.
“Vậy mọi chuyện thế nào rồi?” tôi hỏi.
“Bọn chúng có 15 tên đang cắm trại cạnh một vách đá. Đó có lẽ cũng chính là nơi cậu đã nhắc đến. Chúng đang ngồi quây quần quanh đống lửa trại để bàn về kế hoạch ngày mai. Tôi vô tình nghe thấy được nên có thể đảm bảo rằng bọn chúng chính là cướp. Bốn trong số đó là pháp sư, ba cung thủ, còn lại thì đều dùng vũ khí cận chiến như kiếm và thương. Trang bị của chúng tương đối sạch sẽ và cân đối, nhưng chẳng có kẻ nào trong số chúng là mạnh cả. Tuy vậy, bọn cướp có vẻ có kinh nghiệm khá dày dặn. Không rõ chúng moi thông tin từ đâu, nhưng bọn chúng nắm rõ cả đội hình lính gác cho cỗ xe ngựa đang nhắm tới. Lũ cướp đã lên kế hoạch cẩn thận, từ thời điểm tấn công đến rút lui. Nếu chúng ta không làm gì thì tôi e rằng cỗ xe đó sẽ gặp nguy mất.”
“Tôi hiểu rồi. Liệu hai người chúng ta có đủ để triệt hạ bọn chúng không?”
“Nếu chúng ta đợi thêm chút nữa, tới thời điểm mà tôi có thể ẩn mình trong màn đêm, tôi hoàn toàn có đủ khả năng một mình tiêu diệt hết bọn chúng. Tôi đã từng huấn luyện đám tân binh chiến đấu trong những tình huống tương tự rồi. Hai người chúng ta tham gia là quá thừa ấy chứ. Mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh chóng thôi.”
Chúng tôi quyết định sẽ thủ tiêu bọn cướp. Nhằm có kế hoạch tham khảo cho tương lai, tôi quyết định giao việc vạch ra chiến lược cho một chuyên gia dày dặn kinh nghiệm.
“Sếp, chúng ta sẽ dùng cái này,” ông ấy nói rồi đưa tôi một cái đồng hồ bỏ túi lấy từ Xưởng Tạo Tác Ma Thuật Dinome. Thứ này khá đắt đỏ nhưng lại rất thuận tiện, vì vậy chúng tôi đã đặt mua cho mỗi nhân viên một cái. Cái của tôi còn có hình một con slime khắc trên đó.
“Đầu tiên, tôi sẽ dẫn cậu tới một nơi mà bọn chúng không phát hiện ra được,” Fay giải thích. “Sau đó, cậu đợi tầm 15 phút trước khi xuất đầu lộ diện. Nếu bọn chúng tìm ra cậu thì cũng không vấn đề gì hết, bởi bước tiếp theo vẫn sẽ được giữ nguyên. Cứ sẵn sàng đánh trả nếu chúng tấn công, nhưng nếu cậu đàm phán được, hãy bảo với chúng là cậu chỉ là một mạo hiểm giả tập sự đang trên đường đi hái thảo dược nhưng bị lạc. Tôi sẽ dùng 15 phút đó để sang phía đối diện. Trong lúc cậu đánh lạc hướng bọn chúng, tôi sẽ hạ gục tên pháp sư từ phía sau. Đằng nào thì ám sát cũng là chuyên môn của tôi; còn đánh nhau á, không hẳn. Chúng ta sẽ phải đánh nhanh thắng nhanh đấy, được không?”
“Hiểu rồi.”
Nếu muốn tận dụng thế mạnh của cả hai, việc tôi ra làm mồi nhử là điều hiển nhiên. Tôi suy ngẫm về điều đó cho đến thời điểm kế hoạch sẵn sàng được triển khai.
“Xin lỗi! Có ai ở đây không?!” tôi bước ra khỏi bóng tối và hỏi.
“Ai đấy?” một tên cướp hét lên. Bọn chúng không chỉ nhìn về hướng tôi mà còn cảnh giác nhòm ngó xung quanh. Có vẻ chúng đã quá quen với việc này. “Một thằng nhóc?”
“Cái gì, chỉ là một thằng nhóc thôi sao?” một tên cướp khác nói.
“Không có gì khác thường ở đây hết! Tôi chỉ đi lạc thôi!”
“Hả? Chú mày là mạo hiểm giả hay gì à?”
“Đúng thế, tôi vừa nhận công việc đầu tiên hôm nay. Do mải háo hức đi hái thảo dược mà không biết làm sao tôi lại ra tận đây.”
“Ối chà, nghe khổ thân thế.”
“Này, qua đây ngồi nghỉ chút đi,” một tên khác bật cười hí hửng.
Trong lúc tôi giả ngu tiến về phía trước, bọn chúng có vẻ đã bớt nghi ngờ hơn nhờ dáng vẻ trẻ con của tôi. Nhưng đương nhiên, chúng cũng không có vẻ gì là sẽ tốt bụng chỉ đường cho một người đi lạc cả. Chúng thờ ơ đặt tay lên vũ khí, nhưng chưa kịp rút ra thì bốn tên đứng ở xa nhất đã bất ngờ gục xuống. Nó làm tôi nhớ đến một bộ anime nổi tiếng, khi mà vị thám tử sẽ trổ tài suy luận ngay lúc này[note55910].
Một trong những gã đứng đó quay lại nhìn, coi như số phận hắn đã được định đoạt. Tôi rút kiếm ra và cắt cổ hắn trong đúng một động tác.
“Là kẻ địch?!”
“Gwah!”
“Uhn…”
Tiếp đó, tôi đâm vào cổ một tên khác rồi quét kiếm sang bên. Tôi luôn nhắm tới những đòn chí mạng, tấn công tất cả những kẻ đứng gần mình.
“Thằng ôn con!” một tên cướp khác gầm lên rồi đâm dao về phía tôi, nhưng tôi tránh được trong gang tấc và xiên thẳng qua ngực của hắn. Đó là tên thứ tư tôi hạ được.
Bỗng dưng tôi cảm nhận được ma lực ở xung quanh mình và nghe thấy Fay thì thầm, “Yan.” Một làn khói ngay lập tức bao trùm ông cùng một vài tên cướp khác. Do trời không có gió nên tầm nhìn của tôi cũng không bị cản trở. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Fay sử dụng ma thuật. Tôi không rõ phép thuật mà ông vừa dùng là gì, nhưng đây rất có thể là phép Khói, một thần chú hệ độc. Tuy vậy, người thi triển cũng đang ở trong đám khói đó nên nó không thể có độc được.
Tôi nghe thấy những tiếng hét thất thanh từ trong cột khói. Chưa đầy 30 giây sau, những gã cố bò ra khỏi đấy đều đã bị tiêu diệt. Khu rừng nhanh chóng trở lại với sự tĩnh mịch vốn có. Làn khói tan biến, để lộ ra Fay đang đứng cùng thanh kiếm nhuộm đỏ máu và đám người nằm la liệt trên mặt đất. Không khó để đoán được cảnh tượng gì đã diễn ra tại đây.
“Tôi xong rồi, sếp.”
“Nhanh thật đấy.”
Được chứng kiến kỹ năng của Fay, tôi mới thấy mình đã không trả công xứng đáng cho ông ấy. Khi về nhà, tôi phải bàn với Carme tăng lương cho ông ấy mới được.
_______________________________________________________________________________________
Trans Note: Chúc mừng năm mới! Chúc các bạn có một năm mới Giáp Thìn 2024 phát tài, phát lộc, may mắn, bình an ~.~